← Quay lại trang sách

Chương 50

Isobe nói anh ta sẽ tự mình thẩm vấn Sawamura. Hẳn là anh ta cảm thấy đây chính là điểm mấu chốt của cuộc điều tra. Đương nhiên Isobe sẽ để một cấp dưới thuộc tổ điều tra số Một tham gia thẩm vấn cùng, song Nishiguchi không khỏi ngạc nhiên khi chính mình lại được chỉ định phụ trách ghi chép. Nishiguchi vừa đi về phía phòng thẩm vấn vừa tự hỏi tại sao lại là mình, nhưng gặp Sawamura rồi, anh hiểu ra ngay ý nghĩa thật sự của việc này. Trước khi bắt đầu thẩm vấn, Isobe đã nói thế này.

“Cậu Nishiguchi đây xuất thân từ thị trấn này, cậu ấy biết rất rõ về cửa hàng đồ điện của nhà cậu cũng như nhà trọ Lục Nham Trang. Đặc biệt, cậu ấy còn từng học chung cấp hai với cô con gái nhà trọ và biết mặt cả bố mẹ cô ấy. Vì thế, cậu ấy có thể đoán được đại để liệu họ có thể làm những việc như thế không, hoặc chắc họ sẽ không làm những việc đó đâu. Mong cậu ghi nhớ điều đó và nói cho chúng tôi biết toàn bộ những gì đã xảy ra, đừng giấu giếm gì cả.”

Tóm lại, Isobe muốn dằn mặt Sawamura rằng có người hiểu rõ sự tình đang ngồi cạnh nên đừng hòng nói dối quanh co. Song Nishiguchi không cho rằng cần phải uy hiếp anh ta như vậy, bởi ngay từ lúc được dẫn tới căn phòng này, Sawamura đã tỏ rõ quyết tâm sẵn sàng đối mặt rồi.

“Tôi không định giấu giếm gì cả. Vì ông chủ nhà trọ Lục Nham Trang tự ý đi đầu thú nên chuyện mới thành ra kỳ quặc thế này, nếu ông ấy bảo tôi cùng tới Phòng Cảnh sát thì tôi cũng sẵn lòng thôi.” Sawamura nói. Trong giọng nói đầy mạnh mẽ đó ẩn chứa một niềm kiêu hãnh.

“Hừm, vậy mời anh trình bày, càng chi tiết càng tốt.”

Sawamura hít một hơi thật sâu như để xốc lại tinh thần, đoạn anh nói.

“Như anh đã biết, tối hôm đó tôi cùng với Kawahata Narumi và vài người bạn nữa đã tới quán rượu. Đúng lúc đó lại gặp mẹ của Narumi đứng trước quán rượu nên tôi quyết định sẽ đưa bà ấy về nhà bằng chiếc xe bán tải đang đỗ ở trước ga.”

“Thời điểm đó anh vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà trọ Lục Nham Trang phải không?”

“Tất nhiên rồi. Vì trước đó tôi còn đang ở cùng mấy người bạn trong hội hoạt động bảo vệ môi trường mà.”

“Tôi hiểu rồi, anh nói tiếp đi.”

“Khi tôi đến nhà trọ Lục Nham Trang, ông Shigeharu đang ngồi thẫn thờ ở sảnh. Thấy vậy, bà Setsuko liền hỏi xem có chuyện gì. Thế rồi, ông ấy đã trả lời như thế này: ‘Xảy ra chuyện lớn rồi, tôi đã ngộ sát khách nhà mình rồi.’”

Nishiguchi ngừng gõ phím, bất giác nhìn vào khuôn mặt Sawamura. Isobe đưa mắt lườm, Nishiguchi vội vàng đưa mắt trở lại màn hình.

“Tóm lại…” Isobe nói. “Lúc cậu đến thì ông ấy đã phát hiện ra tai nạn rồi phải không?”

“Đúng vậy, hình như là phòng Đại Dương ở tầng bốn thì phải, ông Shigeharu tìm thấy vị khách nằm bất động ở đó, hơn nữa ông ấy cũng đã sớm biết đó là một tai nạn xảy ra do lò hơi bị hỏng.”

“Vậy khi đó ông Kawahata Shigeharu đã nói sao?”

“Chỉ còn cách báo với cảnh sát thôi. Ông ấy đã nói vậy.”

“Ồ.” Isobe nói. “Nhưng thực tế ông ta đã không làm vậy, tại sao thế?”

Sawamura thở hắt ra, vẻ mặt trầm ngâm. “Tôi đã ngăn cản ông ấy.”

“Ngăn cản? Tại sao?”

“Bởi vì…” Sawamura cắn môi, đoạn nói tiếp. “Nếu mọi người biết có một tai nạn như thế xảy ra, hình ảnh của Harigaura sẽ bị xấu đi ngay tức thì. Người ta sẽ nghĩ hẳn chẳng riêng gì trang thiết bị chỗ đấy xuống cấp như vậy, và thế là khách du lịch không còn tới đây nữa.”

“Ra vậy. Mà hình như cậu thuộc phe phản đối dự án khai thác tài nguyên dưới biển đúng không? Với một người chủ trương du lịch là ngành chủ chốt của thị trấn như cậu, hẳn sẽ gay to nếu sự bất cẩn của nhà trọ Lục Nham Trang bị công khai nhỉ.”

“Tôi chỉ muốn bảo vệ Harigaura mà thôi.”

“Hừm, thôi được rồi. Thế ông Kawahata đã thay đổi suy nghĩ ngay khi nghe ý kiến của cậu à?”

“Ban đầu ông ấy cũng do dự. Nhưng khi tôi bảo đây không phải vấn đề của riêng nhà trọ Lục Nham Trang, nếu sự việc bị công khai ra dư luận, tất cả người dân sống ở Harigaura đều gặp rắc rối, nghe vậy ông Shigeharu mới hỏi vậy phải làm thế nào. Tôi nói chỉ cần chuyển cái xác đi chỗ khác là được.”

“Là anh nói thế à? Anh nói phải xử lý cái xác à?” Isobe nhấn mạnh như muốn nói đây là điểm rất quan trọng.

“Đúng vậy, là tôi nói. Chính tôi đã đề xuất vứt cái xác xuống vách đá đó.” Sawamura nói giọng bất cần.

“Kawahata và vợ ông ta có nghe theo ngay không?”

“Không, họ không đồng ý ngay. Cả hai chỉ biết ôm đầu. Nhưng sau khi tôi bảo nếu cứ chần chừ sẽ không còn cơ hội biến đây thành một vụ tai nạn được nữa đâu, cả hai mới hạ quyết tâm.”

Theo lời Sawamura, hầu như anh ta đã vác cái xác một mình. Anh ta để cái xác vào thùng xe rồi cùng Shigeharu đi về phía vách đá. Tuy nhiên, ngay cả lúc vứt cái xác xuống, ông Shigeharu với đôi chân đau yếu cũng không giúp được gì nhiều. Sau khi đưa ông Shigeharu về nhà trọ Lục Nham Trang, Sawamura về nhà, cất chiếc bán tải rồi mới đi đến quán rượu. Sawamura ngồi đó uống rượu với Narumi như không có chuyện gì xảy ra, song anh ta hoàn toàn không nhớ họ đã nói chuyện gì.

“Trên đây là tất cả những gì đã xảy ra tối hôm đó. Đây gọi là tội phi tang xác chết phải không? Tôi không định phủ nhận tội danh. Vì vậy…” Sawamura hít một hơi, đoạn nói tiếp: “Xin hãy thả Narumi về. Cô ấy chẳng biết gì cả. Cô ấy hoàn toàn không liên quan gì đến việc này.”

Nghe những lời nói thành khẩn đó, Nishiguchi phần nào hiểu ra tại sao người đàn ông này lại có thể thú nhận một cách dễ dàng như vậy. Có lẽ anh ta đã nghe được từ cảnh sát chuyện Narumi cũng bị nghi ngờ. Phải chăng anh ta cho rằng nếu như sớm muộn gì sự thật cũng bị phanh phui, chi bằng thành thật thú nhận để Narumi có cảm giác mang ơn mình còn hơn.

Bởi lẽ chẳng có người đàn ông nào ở cạnh Narumi mà lại không đem lòng yêu cô ấy cả. Vừa gõ bàn phím, Nishiguchi vừa liếc nhìn Sawamura.