Chương 51
Vừa nhai miếng sò điệp chiên, Kyohei vừa nghĩ bụng ‘mấy món ăn bác mình nấu còn ngon hơn cái thứ này nhiều’. Mặc dù nguyên liệu xa xỉ, bày biện cũng bắt mắt nhưng mùi vị thì chẳng khác gì mấy quán ăn gia đình gần nhà cậu. Cậu không khỏi hoài nghi đã mất công ở một khách sạn nghỉ dưỡng ngay gần biển mà lại ăn cái thứ này thì có ý nghĩa gì chứ.
Kyohei đang ở trong nhà hàng của khách sạn cùng bố. Có vẻ như tối nay họ sẽ ngủ lại đây. Kyohei đã nghĩ chắc ngày mai họ sẽ đi Osaka, song bố cậu nói: “Không, chuyện đó bố cũng chưa biết được. Các bác bị như thế nên có khi bố sẽ phải làm mấy chuyện nữa. Con ráng chịu thêm chút nữa nhé.”
Kyohei chỉ lặng lẽ gật đầu, song cậu thấy ở lại đây thôi thì có gì mà bố nói chịu đựng chứ. Ngược lại, cậu không muốn phải rời đi khi vẫn chưa biết mọi chuyện sẽ thế nào.
Lúc họ chuẩn bị dùng xong bữa tối, điện thoại của Keiichi đổ chuông. Anh nhìn màn hình tinh thể lỏng, đoạn nghe điện với vẻ mặt u ám. Sau khi lấy tay che miệng để thầm thì chuyện gì đó, Keiichi tắt máy, khuôn mặt vẫn ủ rũ.
“Có chuyện gì thế ạ?” Kyohei hỏi.
Keiichi nhăn mũi, nhếch miệng.
“Người của cảnh sát muốn hỏi chuyện con. Họ đang ở khu phục vụ đồ uống và bảo chúng ta hãy tới đó sau khi ăn xong. Có được không con?”
“Không sao đâu ạ.” Kyohei ăn nốt chỗ sò điệp còn lại, sau đó chuyển sang món xa lát cà chua. Mặc dù không ăn nhiều lắm nhưng cậu thấy bụng no nhanh hơn mọi khi.
Đợi họ ở khu phục vụ đồ uống là hai viên cảnh sát Nonogaki và Nishiguchi. Kyohei nhớ mình đã từng nhìn thấy cả hai người này ở đâu đó rồi, nhưng chưa nói chuyện với họ bao giờ.
Họ ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn. Keiichi ngồi bên cạnh Kyohei. Nonogaki hỏi xem họ có muốn uống gì không, song Keiichi bảo không cần nên Kyohei cũng lắc đầu.
“Tình hình thế nào rồi?” Keiichi hỏi. “Các anh vẫn chưa thẩm vấn xong à?”
Nonogaki ưỡn ngực tỏ vẻ ta đây.
“Làm sao kết thúc dễ dàng như vậy được. Nói gì thì nói đây cũng là vụ án chết người. Vả lại lời khai của vợ chồng Kawahata có đôi phần khác với sự thật. Anh là em trai hẳn đau lòng lắm, nhưng chúng tôi vẫn cần thêm thời gian để thẩm vấn kỹ càng hơn.”
“Khác với sự thật? Khác ở chỗ nào vậy?”
“Chuyện đó tôi không thể nói được. Đó là bí mật điều tra. Tôi chỉ có thể nói ngoài hai vợ chồng họ, còn có cả người khác cũng liên quan nữa.”
“Còn có đồng phạm khác sao? Không phải Narumi chứ?”
“Không, cô ấy không liên quan gì cả.” Viên cảnh sát trẻ tuổi tên Nishiguchi đột nhiên chen ngang. Bị Nonogaki lườm, anh ta liền cúi mặt xuống chuẩn bị ghi chép.
Nonogaki nở một nụ cười mỉa mai.
“Tôi hỏi con trai anh vài câu được chứ? Chúng tôi đến đây không phải để giải đáp những thắc mắc của anh.”
“À, vâng.” Keiichi nhìn sang Kyohei như muốn hỏi “Không sao chứ con?” Kyohei nhìn Keiichi tỏ ý Con ổn.
“Chuyện xảy ra cũng được sáu hôm rồi nhỉ, cháu còn nhớ lúc mình và bác chơi bắn pháo hoa không?” Nonogaki hỏi. Nhìn chính diện trông mặt anh ta cứ như mặt cáo kitsune vậy.
“Cháu nhớ ạ.” Kyohei đáp.
“Là cháu đòi chơi bắn pháo hoa à?”
“Không ạ, cháu đang xem tivi trong phòng thì bác cháu gọi điện rủ.”
“Lúc đó khoảng mấy giờ?”
“Cháu nghĩ là… khoảng tám giờ ạ.”
Mấy câu hỏi của điều tra viên đều không nằm ngoài dự đoán. Tóm lại anh ta đang muốn xác nhận những việc Shigeharu đã làm tối hôm đó. Khoảng mấy giờ ông ta vào nhà, mấy giờ quay lại chơi pháo hoa tiếp. Hai người chơi đến mấy giờ. Lúc chơi Kyohei đâu có nhìn đồng hồ nên cậu chỉ còn cách trả lời bừa. Kể cả khi vị điều tra viên hỏi lúc chơi có thấy điều gì bất thường không, Kyohei cũng đáp: “Bọn cháu chỉ chơi pháo hoa bình thường thôi.” Dù vậy viên cảnh sát vẫn tỏ ra khá hài lòng.
Nghe đến đoạn sau khi chơi pháo hoa xong, hai bác cháu về phòng ăn dưa hấu, rồi trong lúc xem tivi, Kyohei cứ thế ngủ thiếp đi, Nonogaki đưa mắt ra hiệu cho Nishiguchi ngồi bên cạnh. Có vẻ việc lấy lời khai đã kết thúc.
“Cảm ơn hai bố con đã hợp tác trong lúc đang mệt thế này. Có thể chúng tôi sẽ còn phải hỏi thêm gì đó, lúc ấy mong hai bố con lại hợp tác nhé.” Nonogaki đứng dậy, nói giọng đều đều, sau đó anh ta khẽ cúi đầu rồi đi ra cửa. Nishiguchi vội vã đuổi theo sau.
Keiichi thở dài, đoạn đứng lên. “Đi thôi con.”
“Bố!” Kyohei gọi. “Đấy… là tai nạn phải không ạ?”
Trước câu hỏi của Kyohei, Keiichi rướn lông mày vẻ tức giận.
“Đương nhiên rồi, không phải tai nạn thì là gì?”
“Con cũng không biết nhưng mà…”
“Như chú cảnh sát vừa nói đấy, một khi có người chết thì cho dù chỉ đơn giản là tai nạn, họ vẫn phải điều tra đến cùng. Con đừng lo lắng. Bố nghĩ hai bác sẽ phải chịu tội nhưng không nặng lắm đâu.”
Kyohei cúi gằm mặt xuống. Hẳn vì nghĩ Kyohei vừa gật đầu nên bố cậu mới nói, “Mình đi thôi,” đoạn bước đi. Kyohei vừa đi theo sau, vừa nhớ lại lời nói của Yukawa.
“Có lẽ nhóc không nên ở lại đây thì hơn. Không phải chính nhóc mới là người hiểu rõ nhất hay sao?”