Chương 52
“Thật may vì cậu bé đó nói chuyện đâu ra đấy. Thời nay lắm đứa con nít còn chẳng biết dùng tiếng Nhật cho hẳn hoi cơ.” Nonogaki nói ngay khi vừa ra khỏi sảnh khách sạn. “Có vẻ ngoài chuyện Sawamura có liên quan ra, Kawahata không nói dối gì cả. Còn vị khách tên Yukawa nữa nhỉ. May là anh ta cũng ở khách sạn này, chỉ hơi rầy ở chỗ điện thoại của anh ta đang hỏng.”
“Để tôi ra quầy lễ tân hỏi số phòng của anh ta nhé.”
“Ừ, nhờ cậu.”
Vừa nghe câu trả lời cộc lốc đó, Nishiguchi vừa nhanh chân đi về phía quầy lễ tân. Mấy ngày gần đây, anh đã quen hẳn với việc bị đám người trong tổ điều tra số Một chỉ tay năm ngón rồi.
Nishiguchi hỏi được ngay số phòng của Yukawa, song khi lễ tân gọi điện lên đó thì không thấy ai bắt máy cả. Đúng lúc đó, một nam nhân viên khách sạn trẻ tuổi nói.
“Anh Yukawa dặn nếu có người gọi điện thì nối máy tới quầy bar trên tầng mười cho anh ấy.”
“À, vậy hả.”
Nishiguchi cố nhịn để không nói ra câu “Sao không nói sớm chứ,” đoạn quay trở lại chỗ Nonogaki.
“Cái tay học giả đó đến đây nghiên cứu về tài nguyên dưới biển đúng không? Quầy bar của một khách sạn nghỉ dưỡng à, nghe xa hoa quá nhỉ.” Vừa đi về phía thang máy, Nonogaki vừa cong môi nói.
Nishiguchi nghĩ bụng đó là chuyện riêng tư, người ta muốn làm gì là quyền tự do của người ta chứ, song anh quyết định im lặng.
Quầy bar rộng hơn mức cần thiết, song số lượng khách chỉ đếm trên đầu ngón tay. Toàn bộ phía nhìn ra biển đều lắp kính, song tiếc là trời tối đen như mực nên hầu như không nhìn thấy gì cả. Nishiguchi nghĩ bụng hẳn quán bar này chỉ nhộn nhịp vào dịp có lễ hội pháo hoa thôi.
Yukawa đang ngồi một mình trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Anh tháo kính, để trên bàn. Bên cạnh là chai vang đỏ và một chiếc ly thủy tinh. Anh đeo tai nghe, có vẻ là đang nghe nhạc.
Nhận ra Nonogaki và Nishiguchi đứng bên cạnh, Yukawa chậm rãi ngẩng mặt lên. Nhìn thấy Nishiguchi, nhưng anh chỉ bỏ một bên tai nghe ra. “Người này cũng là cảnh sát à?” Anh hướng ánh nhìn về phía Nonogaki.
Sau khi tự giới thiệu bản thân, Nonogaki ngồi xuống ghế theo lời mời của Yukawa. “Chúng tôi hỏi chuyện anh một chút được không?”
“Nếu tôi bảo không được thì sao?”
Thấy Nonogaki tỏ vẻ bực bội, Yukawa liền nhoẻn miệng cười.
“Tôi đùa thôi. Mà cậu định cứ đứng thế đấy à?”
Nghe Yukawa hỏi vậy, Nishiguchi cũng ngồi xuống cạnh Nonogaki.
“Các anh cũng gọi gì chứ? Chỉ mình tôi uống thì ngại lắm.” Sau khi bỏ nốt tai nghe còn lại ra, Yukawa nói với Nonogaki.
“Không sao đâu, anh cứ tự nhiên.”
“Thế à, vậy tôi cũng không giữ ý nữa.” Yukawa cầm ly rượu lên, đủng đỉnh uống.
Nonogaki hắng giọng, đoạn mở lời: “Chúng tôi đã bắt giữ vợ chồng Kawahata.”
Yukawa đặt ly thủy tinh xuống: “Vậy à?”
“Anh không ngạc nhiên sao?”
“Sáng nay lúc ông chủ quán trọ Lục Nham Trang bảo tôi chuyển qua nhà trọ khác, còn nói không cần trả tiền trọ trong mấy ngày qua, tôi đã nghĩ chắc hẳn phải có chuyện gì khó nói lắm. Sau đó tôi nghe bảo rất nhiều xe cảnh sát đã tập trung ở nhà trọ, nên cũng lờ mờ đoán được. Hóa ra là vậy à? Họ bị tình nghi vì tội gì vậy?”
“Hiện giờ là tội vô ý làm chết người do vi phạm quy tắc nghề nghiệp và tội phi tang xác.”
Yukawa với lấy chiếc kính đang để trên bàn, dùng khăn giấy lau mặt kính.
“Hiện giờ là sao? Tức là có khả năng sẽ thay đổi à?”
“Chuyện đó chúng tôi không biết. Nên mới đang tiến hành điều tra từ nhiều nguồn, và đến gặp anh thế này đây.”
“Ra vậy. Thế tôi nên nói chuyện gì đây?” Yukawa đeo kính lên.
“Anh cứ có sao nói vậy là được. Phải nhắc đi nhắc lại chuyện này mãi chắc anh cũng phát chán rồi, nhưng anh có thể kể từ đoạn anh đến quán rượu hôm đầu tiên trọ ở nhà trọ Lục Nham Trang được không?”
Nhà vật lý khịt mũi. “Đúng là tôi phát chán rồi, nhưng biết làm sao được.” Nói đoạn anh bắt đầu kể. Nội dung hoàn toàn giống với lời khai từ trước đến giờ. Anh được bà Kawahata Setsuko dẫn đến quán rượu, hai người uống với nhau một lát. Tiếp đó, anh ngồi cùng Narumi và bạn của cô, mãi sau Sawamura cũng tới nhập hội. Sau đó Sawamura thuật lại chuyện khách trọ mất tích. Nhưng tới khi anh về nhà trọ Lục Nham Trang, vị khách đó vẫn chưa quay lại.
Không có gì mâu thuẫn với lời khai của Sawamura về việc phi tang xác chết. Từ đáy lòng, Nishiguchi thở phào nhẹ nhõm. Nếu chuyện Yukawa kể là sự thật thì việc Narumi vô tội sẽ không thay đổi.
“Lúc Sawamura tới quán rượu, trông anh ta thế nào?” Nonogaki hỏi.
“Thế nào nghĩa là sao?”
“Thì…” Nonogaki mong chờ một câu trả lời kiểu như Anh ta trông hơi mất bình tĩnh, song nếu nói toạc ra như vậy thì khác nào mớm cung. “Gì cũng được, cứ nói đúng những gì anh cảm nhận.”
Yukawa nhún vai. “Nếu vậy tôi xin được trả lời, tôi chẳng cảm thấy gì cả. Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh ta.”
“Vậy lúc trở về nhà trọ, và sau hôm đó, vợ chồng ông bà Kawahata có biểu hiện gì bất thường không?”
“Tôi không để ý lắm.” Câu trả lời này của Yukawa cũng không mấy thiện chí. “Tôi không tiếp xúc với họ thường xuyên. Việc chuẩn bị bữa ăn thường do cô Narumi đảm nhiệm, mà cô ấy thì không liên quan gì đến vụ án phải không?”
Nishiguchi những muốn nói Đương nhiên rồi, song anh cố kìm lại.
Nonogaki không đáp mà nhổm người dậy.
“Cảm ơn anh rất nhiều. Xin lỗi đã làm phiền trong lúc anh đang nghỉ ngơi.”
“Đã xong rồi sao?”
“Vâng, đủ rồi.”
Thấy Nonogaki định đi về phía cửa, Nishiguchi cũng đứng dậy. Đúng lúc đó, Yukawa hỏi: “Các anh đã tái hiện hiện trường chưa?”
Nonogaki dừng chân, ngoảnh lại, “Tái hiện?”
“Vừa nãy anh bảo họ vô ý làm chết người do vi phạm quy tắc nghề nghiệp, vậy hẳn là tai nạn gì đó ở nhà trọ Lục Nham Trang rồi, tôi thì đoán là ngộ độc khí CO, có phải cảnh sát các anh cũng nghĩ vậy nên mới nói thế không? Mà đã là vậy, chẳng phải bên giám định sẽ tái hiện lại sao?”
“Ngộ độc khí CO? Nghĩa là sao?” Nonogaki vờ như không hiểu.
“Không phải à? Vậy tại sao lại là vô ý làm chết người do vi phạm quy tắc nghề nghiệp?” Yukawa cố tình nghiêng đầu tỏ vẻ ngẫm nghĩ.
Nonogaki mở to mắt, lỗ mũi phồng lên. Anh ta thở một hơi sâu đến nỗi lồng ngực phập phồng thấy rõ. Sau đó anh ta chỉ nói, “Cảm ơn anh đã hợp tác,” rồi cứ thế sải bước về phía cửa.
Nishiguchi cúi chào Yukawa, định đuổi theo sau Nonogaki. Đúng lúc đó, Yukawa nói: “Muốn tái hiện lại cũng khó lắm đấy.”
Nishiguchi dừng chân. “Tại sao?”
Song Yukawa không đáp ngay, anh rót rượu vào ly thủy tinh, ra vẻ nghiêm trọng. Sau đó, anh lấy ngón tay cầm vào phần chân ly, lắc qua lắc lại. Nishiguchi bắt đầu sốt ruột, đang định hỏi lại một lần nữa, thì Yukawa lên tiếng: “Các cậu có cái gọi là trực giác của cảnh sát thì chúng tôi cũng có thứ mang tên trực giác của nhà vật lý.” Đoạn anh đưa ly thủy tinh lên miệng.
Nishiguchi bối rối không hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói đó là gì. Nhưng nghe không giống Yukawa đang bỡn cợt anh. Không nghĩ ra được lời nào để đáp lại, Nishiguchi cứ thế lẳng lặng bước đi.
Nonogaki đang nói chuyện điện thoại bên ngoài quán bar. Sau đó anh ta khó chịu cúp máy, đoạn bấm nút thang máy.
“Đúng là một gã đáng ghét. Bọn học giả ai cũng thế hay sao ấy.”
“Anh ta đúng là kỳ quặc thật.”
“Thôi kệ, chắc cũng chẳng gặp lại anh ta nữa đâu. Ơn giời chúng ta giải quyết xong vụ này rồi.”
“Anh vừa nhận được thông tin gì à?”
Nonogaki gật đầu.
“Nghe nói người của Sở Cảnh sát Tokyo tìm được Senba rồi. Ông ta đang điều trị tại một bệnh viện ở Chofu. Nghe nói nạn nhân thường hay lui tới đó thăm hỏi ông ta, tóm lại Senba không phải là hung thủ gì đâu.”
Cửa thang máy mở ra. Hai người bước vào trong.
Lời khai ban đầu của vợ chồng Kawahata có nhiều điểm không thỏa đáng, song với lời tự thú của Sawamura, hầu như tất cả các điểm mâu thuẫn đều đã được giải quyết. Chỉ còn mỗi bí ẩn tại sao ông Tsukahara tới đây là chưa có lời giải, song nghe Nonogaki nói vậy, có vẻ mọi chuyện sắp sáng tỏ cả rồi. Anh ta nói vụ án sắp kết thúc ổn thỏa cũng chẳng sai.
Thế nhưng Nishiguchi vẫn băn khoăn về câu nói khi nãy của Yukawa.
Bên cạnh việc thẩm vấn vợ chồng ông Kawahata Shigeharu, từ trưa nay đội giám định cũng đã tiến hành thực nghiệm tái hiện vụ án tại nhà trọ Lục Nham Trang. Theo báo cáo nhanh được gửi về tổ điều tra, quả nhiên tường trong phòng Đại Dương có vết nứt và một phần khí thải của lò hơi đã rò rỉ qua đó. Việc còn lại chỉ là xác nhận xem khi lò hơi cháy không hoàn toàn thì nồng độ khí CO trong phòng sẽ thay đổi thế nào thôi.
Song đã vài giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có báo cáo gì về việc tái hiện xong. Câu trả lời của người chịu trách nhiệm đội giám định là không rõ nguyên nhân.