← Quay lại trang sách

Chương 53

Narumi mở cánh cửa khung nhôm ra, một làn gió ấm mang mùi hương của biển ùa vào. Bờ đê và những con đường nổi lên dưới ánh đèn. Biển ở ngay phía trước thôi nhưng trời tối như hũ nút nên chẳng thể thấy gì cả.

Cô với điện thoại, xem giờ. Gần chín giờ tối rồi.

Có tiếng người bước thoăn thoắt trên bậc cầu thang, ngay sau đó cánh cửa được mở tung ra. Nagayama Wakana bước vào, hai tay cầm theo túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi và một thùng giữ lạnh.

“Xin lỗi chị em đi hơi lâu. Cơ mà chẳng có gì ra hồn cả. Em mua tạm bánh sandwich với cơm nắm thôi. Ngoài ra có xúp miso ăn liền nữa. Em còn mua cả đồ nhắm rượu nữa đây.” Wakana lôi đồ bên trong túi ra, bày lên chiếu.

“Chị xin lỗi, làm phiền em quá.” Narumi xin lỗi.

“Xin lỗi gì chứ.” Wakana phẩy phẩy tay trước khuôn mặt rám nắng của mình. Cánh tay cô cũng đen nhẻm.

“Ai chẳng có lúc gặp khó khăn. Trái lại em còn thấy vui vì chị đã chịu nhờ đến Wakana này đấy. Nhà tuy hơi chật nhưng chị cứ ở bao lâu cũng được. Đây.”

“Cảm ơn em.”

“Chị có muốn uống canh miso không, để em xuống dưới nhà đổ nước sôi vào cho, loáng cái là xong ấy mà.” Wakana cầm lấy cốc miso ăn liền.

“Không cần đâu em, giờ chị ăn cái này là đủ rồi. Em có đồ uống gì không?”

“Đương nhiên là có rồi.” Wakana mở thùng giữ lạnh ra. “Bia, chuhai, đủ cả. Chị muốn uống gì?”

“Có trà không?”

“Có trà luôn.” Wakana lấy chai trà xanh ra.

Vừa ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, Narumi vừa uống trà lạnh để làm dịu cơn khát. Cô nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, song không tài nào nghĩ đó lại là hiện thực. Cứ như thể cô đang gặp một cơn ác mộng vậy.

Cô được cảnh sát cho về lúc hơn tám giờ tối. Đáng lý ra lời khai của Sawamura sẽ xóa tan mọi nghi ngờ của cảnh sát đối với Narumi, song cô vẫn bị hỏi đi hỏi lại cùng một chuyện, cộng thêm phải chờ đợi một cách vô nghĩa, thời gian đã trôi đi tự lúc nào. Lúc ra khỏi Phòng Cảnh sát, cô mệt đến nỗi chỉ muốn ngồi thụp xuống.

Thế nhưng cô cũng chẳng thể cứ thế về nhà nghỉ ngơi được. Nhà trọ Lục Nham Trang đã bị niêm phong. Ấy vậy mà cảnh sát còn hống hách ra lệnh cho cô khi nào tìm được chỗ ở tạm phải liên lạc ngay cho họ biết. Đương nhiên, họ không tiết lộ với cô bất cứ điều gì về ông bà Kawahata.

Trăn trở một hồi, cuối cùng Narumi quyết định liên lạc với Nagayama Wakana, cô gái đang làm thêm ở cửa hàng chuyên bán đồ thể thao dưới nước. Wakana đang học đại học ở Tokyo, đợt này nghỉ hè nên cô về quê làm thêm và ở đây luôn. Hiện cô cũng là một huấn luyện viên lặn biển, chính Narumi đã hướng dẫn lúc cô thi lấy bằng cách đây hai năm.

Narumi đã kể toàn bộ sự tình, cả chuyện bố mẹ cô bị bắt cho Wakana qua điện thoại. Nghe xong, Wakana liền nói, “Em tới đó ngay đây.” Khoảng ba mươi phút sau cô lái chiếc wagon của cửa hàng tới Phòng Cảnh sát đón Narumi. Trên xe, cô cũng không hỏi han này kia mà chỉ một lòng lo lắng cho sức khỏe của Narumi. Narumi nghĩ bụng quyết định nhờ Wakana quả không sai.

Lúc Narumi nhận ra, Wakana cũng đang cầm chai trà xanh rồi.

“Chị tưởng Wakana uống rượu chứ?”

Wakana thích rượu hơn bất kỳ thứ gì.

“Không, em…”

“Đừng có ngại. Chị sẽ thấy khó xử lắm.”

“Vậy ạ, thế em không giữ ý nữa.” Wakana đặt chai trà xanh trở lại thùng giữ lạnh, thay vào đó cô lấy lon bia ra. “Em mời chị.” cô nói rồi bật nắp lon, húp một hơi để bọt không trào ra ngoài. “Ngon quá!” Cô khẽ lầm bầm.

Nhìn điệu bộ ấy, Narumi chợt nhớ lại lời Yukawa từng nói với cô từ lúc nào đấy. Rằng trông cô không giống kiểu người thích biển hơn chốn đô thị xa hoa. Narumi thầm nghĩ nếu là Wakana, phải chăng anh ta sẽ không nói những lời như vậy?

Về phần mình, rồi đây cô sẽ thế nào? Ông Shigeharu nói chỉ cần bán quách nhà trọ Lục Nham Trang đi là được, song cô không nghĩ sẽ có người chịu mua một nhà trọ cũ kỹ đã xảy ra tai nạn chết người. Mà muốn phá đi thì phải có tiền. Nhưng trước hết Narumi phải tìm chỗ cho mình cái đã. Mặc dù Wakana nói cô có thể ở đây bao lâu cũng được, song cô đâu thể làm thế. Sớm muộn gì Wakana cũng sẽ về Tokyo mà.

“Wakana cho chị mượn xe được không?”

“Xe ạ? Được chứ, nhưng nếu chị định đi đâu để em chở đi.”

“Không được, em vừa uống bia mà. Không sao đâu, chị chỉ về nhà một lát thôi.”

“À, về nhà trọ Lục Nham Trang ạ…?”

“Chị muốn lấy ít quần áo với đồ trang điểm. Cả tiền nữa. Anh cảnh sát bảo chị chỉ cần xin phép cảnh sát đang canh gác ở đó là được.”

“Thế ạ. Đúng là ở chỗ em chẳng có thứ gì cho chị mượn được cả.” Wakana đặt lon bia xuống, đứng dậy.

Phòng của Wakana nằm trên tầng hai của cửa hàng. Họ xuống cầu thang, đi xuyên qua cửa hàng đã tối đèn, ra bên ngoài. Xe ô tô đang đậu trước cửa. Narumi nhận lấy chiếc chìa khóa Wakana đưa cho, đoạn trèo lên xe. Mặc dù xe này không cùng loại xe nhà cô song Narumi cũng không lạ gì xe wagon cả. Wakana nói với theo “Chị đi cẩn thận nhé!”

Narumi chạy xe trên con đường ven biển nơi chẳng thấy bóng người qua lại, đến trước ga cô cho xe lên dốc. Chẳng mấy chốc nhà trọ Lục Nham Trang đã hiện ra trước mắt. Trước cửa nhà trọ có đặt những cọc tiêu phát sáng màu đỏ thường thấy ở các công trường xây dựng. Một cảnh sát trẻ mặc đồng phục đang ngồi trên chiếc ghế gấp, trông thấy xe của Narumi anh ta liền đứng dậy.

Narumi dừng xe, giải thích sự tình. Viên cảnh sát mở cửa, trao đổi vài câu với ai đó ở bên trong rồi mới cho Narumi vào.

Ngồi ở sảnh là một viên cảnh sát trung niên, đậm người. Tivi đang bật, trên đó một nghệ sĩ hài đang nói gì đó rất to.

“Tôi đi cùng cô được chứ? Ngộ nhỡ cô tự ý sờ vào thứ gì thì sau chúng tôi sẽ bị khiển trách.” Viên cảnh sát nói với giọng lỗ mãng.

Narumi gật đầu, đi vào trong. Viên cảnh sát tắt tivi, đi theo sau.

Vào đến phòng, Narumi liền lấy chiếc túi du lịch to ra khỏi tủ, cứ thế lèn vào đó bất cứ thứ gì cô nghĩ ra được. Lúc bỏ đồ lót vào túi, cô phải lấy người che đi để viên cảnh sát không nhìn thấy.

“Nói gì thì nói, chuyện này cũng chẳng phải vừa đâu. Cô định sau này sẽ thế nào?” Viên cảnh sát không ngần ngại hỏi. Narumi lẳng lặng nghiêng đầu, nói. “Cháu cũng chưa biết. Chú hỏi khó quá.”

“Hồi trước, lâu lắm rồi ấy, tôi từng làm việc ở đồn cảnh sát trước ga. Khoảng hai mươi năm trước rồi. Hồi đó Harigaura hẵng còn nhộn nhịp cơ. Nhà trọ này cũng làm ăn phát đạt lắm. Ấy thế mà lại thành ra thế này. Kinh tế đi xuống mà. Người ít tiền mấy ai đi du lịch đâu, người có tiền họ đi nước ngoài, không thì cũng đến những chỗ sang chảnh hơn. Khó khăn thật đấy. Biết là nhà cửa cũ kỹ nhưng cũng đâu thể sửa sang dễ dàng được. Nói thật tôi cũng hiểu hoàn cảnh nhà cô lắm. Đúng là xui xẻo mà. Nhưng nói gì thì nói vứt xác người ta đi thì tệ quá. Giá kể đừng làm thế có phải đỡ rồi không.”

Một viên cảnh sát nhiều lời. Nghe đến giữa chừng Narumi đã phớt lờ để tập trung việc của mình. Dù cô không đáp lại, ông ta vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

Gói ghém hành lý xong, Narumi ra khỏi phòng. Vừa trở lại sảnh, viên cảnh sát to béo liền bật ngay tivi rồi cứ thế đặt mông xuống chiếc ghế mây, chẳng buồn nhìn Narumi đi ra.

Lúc mở cửa hành lang, Narumi nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài. Chừng như hai người nào đó đang đấu khẩu với nhau.

“Tôi đã nói đây là quy định của chúng tôi mà. Những người không liên quan miễn vào.”

“Tôi đã nói rồi, tôi là người có liên quan. Tôi trọ ở đây đến tận sáng nay mà.”

“Chuyện đó… Liên quan mức độ đấy thì không được.”

“Vậy phải liên quan mức độ nào mới được, cậu giải thích cho tôi đi.”

Narumi bước ra ngoài, cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy người đang nói chuyện với cậu cảnh sát trẻ tuổi kia chính là Yukawa. “Anh Yukawa!” Cô cất tiếng gọi.

“Đúng lúc quá, cô nói với anh ta giúp tôi được không? Tôi muốn vào trong xem một chút mà anh ta chỉ toàn nói nhăng cuội gì ấy, dùng dằng mãi chẳng đâu vào đâu.”

“Chính anh mới là người nói nhăng cuội ấy. Dù thế nào cũng không được đâu, anh mau về đi.” Nói đoạn, viên cảnh sát đi vào bên trong.

Yukawa hai tay chống nạnh, thở dài. “Gì thế không biết.”

“Sao anh lại muốn xem bên trong vậy?”

“Có lẽ bên giám định đã tiến hành thực nghiệm để tái hiện vụ án, tôi muốn kiểm tra vết tích thực nghiệm đó. Theo suy luận của tôi chắc chắn việc thực nghiệm đã không thành công.”

Narumi chăm chú nhìn khuôn mặt nhà vật lý, chớp mắt. “Không thành công? Vì sao?”

Song Yukawa chỉ lấy tay đẩy gọng kính lên chứ không định trả lời cô. “Chán thật. Biết thế này tôi đã không đi bộ đến tận đây.” Nói rồi Yukawa bước đi.

“Đợi đã, tôi đi ô tô đến đây. Để tôi đưa anh về.” Narumi chạy về phía xe wagon. Sau khi Yukawa ngồi lên ghế phụ, cô liền cho xe chạy. Chỉ mất vài phút để tới được khách sạn nghỉ dưỡng nơi Yukawa đang trọ.

Trên xe, cả hai đều im lặng. Narumi vẫn băn khoăn về chuyện khi nãy, song cô nghĩ dù có hỏi cũng bằng không.

Chẳng mấy chốc khách sạn đã ở phía trước. Narumi chưa kịp lái xe vào trong, Yukawa đã nói: “Đỗ ở đây được rồi.”

“Sao thế? Để tôi chạy xe đến cửa chính luôn.”

“Không, bố con Kyohei cũng đang ở khách sạn này. Chẳng may giáp mặt họ thì cả hai bên đều khó xử.”

“À…” Narumi đặt chân lên thắng xe. Cô đỗ xe vào lề đường. “Cảm ơn anh đã để ý đến cả chuyện đó.”

“Tôi có mấy câu muốn hỏi cô.” Yukawa nói. “Nếu cô không muốn, không trả lời cũng được.”

Narumi nhìn Yukawa. Trống ngực cô đập rộn. “Anh muốn hỏi chuyện gì vậy?”

“Cô cũng nghĩ vụ án lần này chỉ đơn giản là một tai nạn à?”

Narumi không khỏi sửng sốt, hai má cứng đờ. “Nếu không phải tai nạn thì là gì?”

“Tôi mới là người đang hỏi kia mà. Vậy để tôi hỏi thế này đi. Bố mẹ cô cũng giải thích với cô đây là một vụ tai nạn sao?”

“Không phải bố mẹ tôi, mà là bố tôi. Tôi đã nghe ông giải thích về vụ tai nạn.”

“Và cô tin vào lời giải thích đó?”

“Không được sao? Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Tôi thấy rất lạ. Chẳng lẽ cô không cảm thấy có chút nghi ngờ nào à? Có nhiều điểm không hợp lý lắm mà nhỉ. Vậy mà cô vẫn tin thì chỉ có thể nghĩ đến hai lý do. Một là cô tin tưởng bố mình đến mức đấy. Hai là bản thân cô muốn tin vào điều đó. Hoặc cũng có thể là cả hai.”

Từng lời, từng lời của Yukawa như đang khẽ kích động thứ gì đó trong trái tim Narumi. Song tuyệt nhiên không phải là những lời đánh trực diện vào điểm yếu của cô. Narumi không biết đó có phải do tính toán của Yukawa hay không.

“Đúng là câu chuyện của bố tôi có đôi chút thiếu tự nhiên. Nhưng tôi nghĩ đấy là do ông ấy không nhớ rõ, vả lại kể cả có vài mâu thuẫn nhỏ thì cũng không phải vấn đề gì to tát. Hơn nữa bố mẹ tôi cũng đã tự thú rồi, đó mới là vấn đề đáng nói, tôi không rảnh để quan tâm đến những điều vặt vãnh khác.” Narumi đáp, giọng hơi bực tức. Cô tự nhủ mình không nói dối.

“Ra vậy, có thể đúng thế thật. Vậy cô biết được gì về ông Tsukahara, người đã không may qua đời rồi?”

“Gần như không gì cả… Tôi chỉ biết trước đây ông ấy từng làm cảnh sát hình sự ở Tokyo thôi.”

“Vậy à? Tôi cũng nói rồi đấy, bạn thân của tôi làm tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát Tokyo. Nếu nhờ cậu ấy, tôi có thể liên lạc với người thân của ông Tsukahara. Nếu cô muốn thay mặt bố mẹ mình gửi lời xin lỗi tới họ thì tôi sẽ thu xếp giúp. Cô nghĩ sao?”

Narumi cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy xuyên qua sống lưng. Đúng vậy. Cô là người phải nói lời xin lỗi.

“Giờ việc thẩm vấn mới chỉ bắt đầu thôi, khi nào mọi việc sáng tỏ tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện đó sau.” Cuối cùng, Narumi quyết định trả lời như vậy.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhắn với cậu ấy thế. Cảm ơn cô đã đưa tôi về.” Yukawa mở cánh cửa bên phía ghế phụ. Nhưng anh không xuống xe ngay mà ngoảnh đầu lại. “Giờ cô tính thế nào? Vẫn định ở lại đây à?”

Narumi bối rối. Cô không hiểu ý đồ thực sự đằng sau câu hỏi đó.

“Tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó. Tôi còn chưa biết ngày mai mình sẽ ra sao nữa…”

“Nhưng cô vẫn muốn bảo vệ biển đúng không?”

“Đương nhiên là tôi muốn thế.”

“Cô sẽ tiếp tục đến khi nào?”

“Sao cơ?” Narumi nhìn Yukawa. “Đến khi nào là sao?”

“Cô định ở đây bảo vệ biển đến tận khi chết hay sao? Cô không định lấy chồng à? Nếu cô có người yêu và người đó lại muốn rời đến nơi khác thì cô tính sao?”

“… Tại sao anh lại hỏi tôi những chuyện này?”

Từ sau cặp kính, Yukawa nhìn chằm chằm vào mắt Narumi.

“Vì tôi có cảm giác như thể cô đang chờ đợi ai đó vậy. Và cô sẽ bảo vệ biển Harigaura cho đến khi người đó trở về.”

Chính Narumi cũng cảm nhận được mặt mình đang tái đi vì sợ hãi. Cô nghĩ mình phải nói gì đó, song không thể thốt ra được.

Yukawa lấy thứ gì đó trông như tờ giấy ghi chú từ túi ra.

“Chào mừng đến với biển pha lê. Biển chính là kho báu của Harigaura. Xin cho tôi tự nhận mình là người canh giữ kho báu đó. Hãy đến và tự mình chiêm ngưỡng màu biển tuyệt vời ấy. Tôi sẽ luôn chờ đợi bạn… Đây là những dòng được viết trên trang web của cô. Tôi thì hiểu đó là lời mời gọi gửi đến ai đó, có phải tôi nghĩ quá không?”

Narumi lắc đầu. “Anh nghĩ quá rồi. Nó không có ý nghĩa sâu xa đến thế đâu.” Giọng cô run rẩy.

“Vậy à. Cô nói thế thì cứ cho là thế đi. Cuối cùng tôi muốn nhờ cô một việc.”

“Lần này là gì nữa đây?”

“Không có gì ghê gớm đâu.” Yukawa lấy máy ảnh kỹ thuật số ra khỏi túi. “Tôi cũng sắp phải rời nơi này rồi. Trước khi đi, tôi muốn chụp một bức ảnh làm kỷ niệm.”

“Chụp tôi ư? Thôi đừng.”

“Không sao, tôi không đưa lên mạng đâu.” Vừa nói dứt lời Yukawa liền bấm máy. Trong khoảnh khắc, ánh đèn flash lóe lên bên trong xe. Yukawa kiểm tra màn hình tinh thể lỏng, nói, “Ừm, ảnh đẹp lắm,” đoạn đưa cho Narumi xem. Bức ảnh chụp khuôn mặt cô đang trợn tròn mắt vì bất ngờ.

Yukawa nói, “Chúc ngủ ngon,,” rồi xuống xe. Anh cứ thế đi về phía khách sạn, không hề ngoảnh đầu lại. Narumi nhìn theo bóng dáng ấy một hồi rồi mới khởi động xe.