← Quay lại trang sách

Chương 54

Kusanagi trở về phòng mình khi ngày mới đã sang. Căn phòng nóng bức đến phát chán. Anh ném áo khoác lên giường, bật công tắc điều hòa. Sau đó anh cởi cà vạt, lấy một lon bia trong tủ lạnh rồi cứ thế đứng tu ừng ực. Cảm giác sảng khoái lan từ cổ họng đến khắp cơ thể. Kusanagi vừa thở dài vừa ngả người xuống chiếc ghế sô pha.

Anh cởi khuy áo sơ mi, với chiếc áo khoác trên giường, lấy điện thoại từ túi áo trong ra, tìm số điện thoại đã lưu trong danh bạ. Khách sạn nghỉ dưỡng Harigaura là nơi Yukawa sẽ nghỉ lại đêm nay. Sáng nay khi Yukawa gọi điện thông báo vợ chồng Kawahata đang có ý định đầu thú, Kusanagi đã hỏi luôn số điện thoại khách sạn.

Quả đúng, không lâu sau đó vợ chồng Kawahata đã tự thú. Song đến tận chiều tối Kusanagi mới nghe tin. Tatara đã báo cho anh biết.

“Nghi phạm nói đó là một vụ tai nạn. Họ bảo lò hơi cháy không hoàn toàn nên khí thải đã lọt vào trong phòng. Để giấu giếm chuyện đó, họ đã phi tang cái xác, nhưng vẫn còn có nhiều điểm không thỏa đáng.” Giọng Tatara đầy cảnh giác. “Họ nói sẽ liên lạc với tôi ngay khi biết thêm thông tin gì, nhưng tôi cũng muốn phía chúng ta cung cấp chút thông tin cho họ. Phía cậu thế nào rồi?”

Kusanagi báo cáo về việc anh đã tìm được nơi ở của Senba, đến gặp ông ta và thông báo về cái chết của Tsukahara song Senba nói không hay biết gì về chuyện đó.

“Tôi hiểu rồi. Vậy cậu hãy báo cáo chuyện đó cho cảnh sát Harigaura giúp tôi.”

“Tôi hiểu rồi ạ.” Kusanagi đáp, song từ đáy lòng anh vẫn cảm thấy áy náy. Bởi anh đã không nói cho Tatara biết việc gia đình Kawahata có khả năng dính líu tới vụ án của Senba. Anh không biết rồi đây chuyện đó sẽ ảnh hưởng thế nào, song ngay lúc này anh nhận định mình nên im lặng thì hơn.

Kusanagi gọi điện tới Phòng Cảnh sát Hari và báo cho người phụ trách có tên là Motoyama về việc đã phát hiện nơi ở của Senba. Khi anh bảo sẽ gửi thông tin chi tiết qua fax, Motoyama nói lời cảm ơn song Kusanagi không cảm thấy anh ta có vẻ gì là biết ơn cả. Nhưng đúng là không phải do Kusanagi cả nghĩ, bởi sau đó Motoyama đã nói thế này.

“Phiền các anh quá, nhưng có vẻ vụ án sắp đâu vào đấy rồi. Chúng tôi đã tìm được đồng phạm của vợ chồng Kawahata, chính là cậu bạn của cô con gái. Anh ta đã giúp họ phi tang cái xác, mọi lời khai giờ đã hợp lý. Tôi nghĩ có lẽ đến đây là kết thúc được rồi.” Giọng anh ta nghe khá vui vẻ.

Kusanagi không sao hiểu được. Nhìn lại những gì mà anh và Utsumi Kaoru đã điều tra ra, rõ ràng không thể kết luận vụ án lần này chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn được.

Khi anh nói với Utsumi Kaoru, cô cũng đồng tình. Vậy họ phải làm sao đây?

“Tôi nghĩ chúng ta phải quay trở lại xuất phát điểm của tất cả chuyện này.” Utsumi Kaoru nói.

Kusanagi cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Và thế là hai người họ đi tới Ginza. Họ muốn tìm cho ra quán ăn Hari nơi Kawahata Shigeharu và Setsuko gặp nhau khoảng ba mươi năm về trước.

Cuối cùng họ cũng tìm được. Đi bộ lòng vòng mãi nên chân họ mỏi nhừ. Quần áo lót ướt sũng mồ hôi đến mức khó chịu. Nhưng biết đâu nhờ vậy mà mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Thế nhưng, họ lại không có được cái cảm giác đã đạt được thứ gì đó, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi và tâm trạng thì nặng trĩu.

Kusanagi thở dài, mở điện thoại, bấm nút gọi tới Khách sạn nghỉ dưỡng Harigaura nhưng phải một lúc lâu sau mới có người bắt máy. Nhân viên khách sạn nghe máy nên anh nhờ họ kết nối tới phòng của Yukawa, lần này anh phải đợi thêm gần một phút nữa mới nghe thấy giọng Yukawa nói, “Tôi đây.”

“Kusanagi đây, cậu ngủ rồi à?”

“Chưa, tôi đang đợi điện thoại của cậu. Tôi đoán thể nào cậu cũng gọi vì chuyện gì đó mà.”

“Tình hình chỗ cậu thế nào rồi? Theo tôi được biết, nhờ có đồng phạm xuất hiện mà vụ án sắp hạ màn rồi à?”

“Đúng thế. Cứ thế này tôi e cảnh sát sẽ chẳng tiến thêm bước nào nữa đâu. À không, phải nói là không thể tiến thêm được mới đúng. Bởi họ nào có nhìn thấy gì đâu.”

“Thế cậu nhìn thấy gì?”

“Tôi chỉ đưa ra suy luận thôi. Còn suy luận đó đúng hay sai thì phải nhờ các cậu kiểm chứng. Chẳng phải vì thế mà cậu gọi cho tôi hay sao?”

Kusanagi nhếch miệng, mở sổ ghi chép ra.

“Bọn tôi tìm được quán ăn bà Kawahata Setsuko từng làm việc rồi. Mặc dù đã chuyển đi nơi khác nhưng quán hiện vẫn đang hoạt động. Chủ quán cũng vẫn khỏe mạnh.”

“Cậu đã hỏi về chuyện hồi đấy à?”

“Đương nhiên rồi.” Kusanagi đáp.

Quán ăn đó nằm trên một con hẻm nhỏ ở khu số 8 Ginza. Một tấm biển hiệu nhỏ nhắn đề chữ Haruhi được treo khiêm nhường bên cạnh chiếc cửa lưới bằng gỗ sồi trắng. Như thể chẳng màng kêu gọi sự chú ý của người qua lại vậy. Hẳn doanh thu của quán nhờ cả vào khách quen.

“Đúng là thế đấy. Phải đến bảy, tám mươi phần trăm khách đến quán chúng tôi đều là khách quen. Rồi những người họ dẫn đến cũng lại trở thành khách quen, cứ thế quán tồn tại được đến tận bây giờ. Tôi rất biết ơn về điều đó.” Ông Ukai Tsugio, chủ quán Haruhi tâm sự. Mái tóc bạc trắng đầy ấn tượng được cắt tỉa gọn gàng. Ông Ukai năm nay cũng bảy mươi tuổi rồi nên những nếp nhăn đã chẳng còn ít nữa, ấy vậy mà trên người ông không có lấy một chút mỡ thừa, nói người ông săn chắc có lẽ đúng hơn là gầy. Đến bây giờ ông vẫn tự mình phụ trách việc nhập hàng.

Đã hơn mười một giờ, quá giờ đóng cửa của quán một chút. Kusanagi và Utsumi Kaoru đang ngồi ở ghế trong góc quán, vừa uống trà ô long vừa đợi ông Ukai. Vị khách ra về cuối cùng trò chuyện khá thân mật với ông Ukai đang đứng trong quầy, có lẽ người này cũng là khách quen.

Quán ăn gồm ba dãy bàn và một quầy phục vụ, cố nhồi nhét chắc cũng chỉ được đến tầm ba mươi khách. Ngoài Ukai ra còn có hai đầu bếp và một nữ phục vụ nữa.

Ukai cũng xuất thân từ Hari. Nghe đâu ông đã lên Tokyo từ năm mười mấy tuổi, với mục tiêu là trở thành một đầu bếp. Sau nhiều năm tích lũy kinh nghiệm ở một số quán ăn nổi tiếng, năm ba mươi tư tuổi ông mới mở quán chuyên phục vụ món ăn Hari với tên gọi Haruhi. Ban đầu ông không thuê người làm mà chỉ có hai vợ chồng tự chèo lái với nhau.

“Quán chúng tôi ngày trước nằm ở khu số 7 cơ. Cậu biết đường Sony chứ? Hồi đó, quán nhà tôi chật lắm, chỉ chứa được mười khách là căng. May sao nhờ lượng khách quen tới quán ngày một đông nên chúng tôi mới quyết tâm chuyển tới đây.”

Nhưng ấy cũng là chuyện của khoảng hai mươi năm trước rồi.

“Tức là bà Esaki Setsuko làm việc ở quán cũ sao?”

Ukai gật gù, “Đúng rồi, đúng rồi,” khi nghe Kusanagi hỏi vậy. Ngay từ đầu Kusanagi đã nói mình muốn hỏi chuyện liên quan đến bà Setsuko. Ukai tỏ ý muốn biết cảnh sát đang điều tra vụ án gì, song Kusanagi chỉ giải thích là đang tìm hiểu các mối quan hệ xung quanh một nhân vật nọ. Ukai cũng không gặng hỏi xem người đó là ai.

“Cô Setsu đến chỗ chúng tôi làm khi quán đã mở cửa được khoảng hai, ba năm gì đó thì phải. Khi ấy quán thiếu người quá nên vợ chồng tôi mới quyết tuyển thêm người. Tôi với bà nhà tôi đang lo chẳng biết có tìm được ai phù hợp không thì được một vị khách quen của quán giới thiệu cho người quen. Người này là nữ tiếp viên nhà hàng nhưng đang muốn nghỉ việc, lại rất thích nấu ăn. Vị khách đó còn bảo sẽ dẫn cô ấy đến chỗ chúng tôi xem sao. Thế rồi người chúng tôi gặp chính là cô Setsu. Bản thân tôi cũng ưng cô ấy nhưng bà nhà tôi còn thích cô ấy hơn cơ. Chúng tôi ngỏ ý muốn cô ấy tới quán làm việc, bản thân cô ấy cũng muốn bỏ nghề tiếp viên nên đã vui vẻ nhận lời ngay. May mà có cô ấy. Cô ấy học việc nhanh lắm lại còn khéo tay nữa, mấy món ăn đơn giản tôi hoàn toàn có thể yên tâm giao cho cô ấy làm.”

Tuy nhiên Esaki Setsuko chỉ làm việc ở quán được khoảng ba năm thì kết hôn. Buồn cười ở chỗ đối tượng cũng lại là một trong những khách quen của quán.

Ông Ukai vẫn nhớ rất rõ về Kawahata Shigeharu.

“Bố mẹ cậu ấy quản lý một nhà trọ ở Harigaura. Bản thân cậu ta là một doanh nhân năng động nhưng lúc nào cũng nhớ hương vị quê hương nên thường đến quán chúng tôi. Sau khi kết hôn, hai người đó cũng có đến quán vài lần. Họ có con ngay, có vẻ hạnh phúc lắm. Không biết bây giờ họ thế nào rồi. Dễ phải mười năm sau đó họ vẫn gửi thiệp chúc tết cho chúng tôi cơ.”

“Ngoài ông Kawahata, tôi đoán chắc bà Esaki Setsuko cũng thân với những người khác nữa nhỉ?” Kusanagi bâng quơ hỏi.

“Có chứ, cậu bảo cô ấy vừa trẻ, lại từng làm tiếp viên thế, đẹp và giỏi tiếp khách thì khỏi phải nói rồi. Chắc chắn nhiều khách đến quán chúng tôi vì để mắt đến cô ấy đấy.” Ukai mỉm cười.

“Thế người này có đến không?” Kusanagi giơ ảnh Senba từ hồi ông ta bị bắt ra. “Hồi đó có lẽ ông ấy trẻ hơn trong ảnh nhiều.”

“A đây là…” Ukai mở to mắt.

“Senba đây mà, ai chứ Senba thì tôi nhớ rõ lắm. Chính là người tôi vừa nhắc đến đấy.”

“Người ông vừa nhắc đến?”

“Thì chính là vị khách quen đã giới thiệu cô Setsu cho quán chúng tôi đấy. Nghe đâu vợ anh ta là người Hari, thế nên anh ta hay lui tới quán chúng tôi lắm.”

Kusanagi và Utsumi Kaoru nhìn nhau.

“Có khi nào trước khi bà Setsuko đến quán này làm việc, ông Senba là khách của bà ấy không nhỉ?”

“Đúng thế đấy. Ban đầu anh ta cũng là một người làm công ăn lương thôi, nhưng đã vượt khó vượt khổ, sau tự mở công ty riêng. Nghe đâu người này từ thời còn làm nhân viên công ty đã khá ăn chơi rồi. Sau khi cô Setsu vào làm cho quán chúng tôi, anh ta còn dẫn vài cô tiếp viên khác đến ăn nữa cơ. Hồi đó quán chúng tôi mở cửa đến hơn một giờ đêm mà.”

Kusanagi quyết định cho Ukai xem ảnh của Miyake Nobuko. Ukai nhìn bức ảnh thật lung, một lúc sau ông nói với giọng đầy ngạc nhiên.

“A, đây có phải là cô Rie không nhỉ?”

“Đúng vậy.” Kusanagi nói. Anh nhớ ông Muroi chủ quán KONAMO từng nói tên tiếp khách của Miyake Nobuko là Rieko.

“Quả nhiên là cô Rie rồi. Hồi đó cô ấy đẹp lắm, nhưng nhìn ảnh này thì đúng là cái tuổi nó đuổi xuân đi nhỉ.” Nói đoạn ông Ukai nghiêng đầu. “À không phải. Hơn ba mươi năm rồi, giờ có khi cô ấy còn già hơn ấy chứ.”

“Bức ảnh này được chụp cách đây mười lăm năm.”

“À, vậy hả? Thảo nào. Cô Rie cũng làm chung một quán với cô Setsu đấy. Chà, cậu nhắc chuyện này làm tôi nhớ hồi đó quá.”

Đây quả là một thu hoạch lớn. Nếu Setsuko và Miyake Nobuko từng làm tiếp viên cùng nhau, nhiều khả năng sau khi Setsuko kết hôn, giữa họ vẫn còn có mối liên hệ nào đấy.

“Nhưng cũng lâu lắm rồi chẳng thấy Senba hay Rie tới quán chúng tôi nữa. Chẳng rõ họ thế nào. Anh cảnh sát có biết không?”

“Không, chúng tôi cũng đang khổ sở vì không có tin tức gì đây.”

“Senba đã gây ra chuyện gì ư?”

“Không, không phải…” Kusanagi lấp lửng. Xem ra Ukai không biết chuyện Miyake Nobuko đã bị sát hại. Nghĩ bụng có nói ra cũng chẳng ích lợi gì, Kusanagi quyết định giữ im lặng.

Thế có khi Senba và Miyake Nobuko từng có quan hệ yêu đương rồi. “Không, tôi nghĩ không phải đâu.” Ukai trả lời thản nhiên. “Trái lại, hình như Senba để mắt đến Setsu kia. Như tôi vừa nói đấy, vợ anh ta là người Hari, nhờ thế anh ta mới thành khách quen của nhà tôi, vậy mà nào có thấy anh ta dẫn vợ tới đây bao giờ đâu. Có lẽ anh ta không muốn để vợ mình gặp cô Setsu. Nói vậy nhưng cũng chỉ là tôi đồn đoán thế thôi.”

Ukai nói vẫn còn giữ ảnh hồi đó nên Kusanagi đề nghị ông ta cho xem. Bức ảnh ấy nằm yên vị ở trang đầu một cuốn album được sắp xếp ngay ngắn. Ảnh chụp một người đàn ông đứng giữa hai cô gái, sau lưng họ là chiếc quầy phục vụ nhỏ. Kusanagi nhận ra ngay người đàn ông đó chính là Ukai của ba mươi mấy năm trước. Cả vóc dáng lẫn kiểu tóc gần như không có gì thay đổi so với hiện tại.

“Đứng bên phải là cô Setsu đấy.” Ukai nói.

Đó là một cô gái trẻ với đôi mắt hình hạnh nhân đầy ấn tượng. Cô gái có sống mũi thẳng, lúc im lặng dễ mang tới cho người ta ấn tượng cô là một người hơi lạnh lùng. Song khuôn mặt tròn trịa cùng nụ cười nở trên môi đã xóa tan hoàn toàn ấn tượng đó. Cô gái đeo tạp dề bên ngoài bộ kimono họa tiết lá phong.

“Cô ấy đẹp quá nhỉ.” Kusanagi bất giác nói. Ngay lập tức Ukai liền mỉm cười rạng rỡ.

“Công nhận nhỉ. Chắc anh hiểu sao tôi lại nói nhiều khách để mắt tới cô ấy rồi chứ. Bộ kimono họa tiết lá phong này là bà nhà tôi tặng cho cô ấy đấy, vậy mà sau đó nó thành như thương hiệu của cô ấy luôn.”

Đứng bên trái Ukai cũng là một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt nhỏ nhắn. Song trông có vẻ lớn tuổi hơn Setsuko nhiều.

“Đấy là vợ tôi.” Ukai giải thích.

“Bà ấy hơn tôi ba tuổi, cần mẫn lắm. Nếu không có bà ấy thì lấy đâu ra Haruhi của bây giờ. Mà không, có khi còn chẳng có cái quán này ấy chứ.”

Người vợ chăm chỉ đó của ông Ukai nghe nói đã qua đời hồi cuối năm ngoái vì căn bệnh ung thư lá lách.

Kusanagi nói xong đâu vào đấy, Yukawa vẫn im lặng. “Yukawa,” Kusanagi gọi. “Cậu nghĩ sao?”

Kusanagi nghe thấy tiếng thở hắt ra. Sau đó là tiếng lẩm bẩm: “Quả nhiên là như vậy à.”

“Như vậy nghĩa là sao?”

“Chắc cậu phải nhận ra chứ. Hẳn ông Tsukahara vẫn còn bận lòng gì đó về vụ án của Senba. Nhà Kawahata liên quan gì tới vụ án đó? Nghe chuyện vừa rồi xong, hẳn cậu phải đoán ra được rồi chứ?”

“Ừ thì, tôi chỉ lờ mờ tưởng tượng ra thôi.”

Tiếp đó là một sự yên lặng đến kỳ lạ. Kusanagi cảm giác như nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Yukawa.

“Người của Sở Cảnh sát Tokyo các cậu toàn phải nói chuyện mập mờ thế đấy à. Vậy để tôi nói thay cậu nhé. Vụ án của Senba là một vụ án oan. Senba không phải hung thủ thực sự, mà đã chịu tội thay cho ai đó. Có phải đó chính là điều cậu đang tưởng tượng không?”

Kusanagi nhăn mặt. Không thể nói dối quanh co với người đàn ông này được. Vì người mình yêu mà sẵn sàng chịu tội. Hơn ai hết, Yukawa hiểu trên đời này vẫn còn tồn tại những anh hùng như vậy.

“Mặc dù căn cứ không rõ ràng.”

“Cũng không hẳn. Ngay cả sau khi Senba đã nhận tội, ông Tsukahara vẫn không chấp nhận sự thật đó và tiếp tục điều tra một mình. Chính ông ấy là người bắt giữ hung thủ nên đáng lý ra ông ấy sẽ không muốn đào bới sự thật không cần thiết ấy chứ. Nhưng ông ấy lại không thể ngồi yên được. Vì sao? Vì ông ấy là người bắt giữ hung thủ nên càng dễ dàng nhận ra những điểm không thể lý giải được. Kết cục Senba vẫn bị kết tội mà chưa rõ trắng đen thế nào, nhưng đến cuối cùng Tsukahara vẫn không sao từ bỏ được. Thế nên khi Senba ra tù, Tsukahara mới đi tìm ông ta, thậm chí còn đưa ông ta vào bệnh viện để hỏi cho ra sự thật. Có lẽ là để chuộc lỗi. Ngay cả khi chính bản thân Senba cam tâm tình nguyện làm thế, Tsukahara vẫn muốn nhận trách nhiệm vì đã bắt nhầm người.”

Kusanagi vẫn im lặng, tay nắm chặt điện thoại. Anh không nghĩ ra lời nào để phủ nhận. Những gì Yukawa vừa nói cũng chính là suy nghĩ của anh.

“Kusanagi này,” Yukawa gọi. “Tôi muốn nhờ cậu một việc.”