← Quay lại trang sách

Chương 55

Vừa tỉnh giấc, Kyohei đã nghe thấy giọng Keiichi. Có vẻ như bố cậu đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Kyohei dụi mắt. Cậu nhìn thấy tấm lưng rộng của bố. Keiichi đang đứng quay mặt về phía cửa sổ. Rèm cửa hơi mở hé, ánh nắng chói chang xuyên vào phòng. Ngày hôm nay cũng vậy, chỉ có thời tiết là đẹp.

“… Thế nên anh mới bảo em đừng nói cụ thể cho đối tác của mình… À, thế hả? Anh nghĩ thế là được rồi… Ừ, anh biết rồi. Anh nghĩ sẽ còn phải tới đây vài lần nữa đấy… Không, họ bảo chuẩn bị tinh thần là phải ra hầu tòa… Vậy vụ mời luật sư cứ quyết thế nhé… Ừ, anh sẽ gọi lại sau.” Nói chuyện xong, Keiichi gấp điện thoại tách một cái.

“Bố dậy rồi ạ.” Kyohei hỏi từ sau lưng Keiichi.

Keiichi ngoảnh đầu lại, khuôn mặt tươi cười. “Ừ. Con dậy rồi hả?”

“Mẹ con ạ?”

“Ừ, bố báo với mẹ chúng ta sẽ rời khỏi đây sau buổi trưa. Chắc là bố con mình sẽ được ăn bữa tối cùng với mẹ đấy.”

“Mình không cần ở lại đây nữa ạ? Không phải chú cảnh sát kia bảo sẽ tới hỏi thêm mấy chuyện nữa sao?”

Keiichi nở một nụ cười nhạt, đoạn lắc đầu.

“Không sao. Vừa nãy bố đã gọi điện xác nhận với cảnh sát rồi. Họ bảo chắc không còn gì phải hỏi con nữa đâu. Mà kể cả có đi nữa, họ bảo sẽ gọi điện hỏi sau. Bố cho họ địa chỉ liên lạc là được ấy mà.”

Kyohei ra khỏi giường.

“Có thật là hai bác sẽ phải ngồi tù không ạ? Mình không thể làm gì giúp họ à?”

Ngay lập tức, nụ cười trên khuôn mặt Keiichi biến mất. Anh ậm ừ, đoạn bứt tóc.

“Bố mẹ sẽ làm hết những gì có thể. Bố sẽ cố gắng tìm luật sư tốt nhất. Nhưng chắc vẫn không tránh được việc đi tù. Đặc biệt là bác Shigeharu.”

“Tội của bác ấy nặng thế cơ ạ?”

Nghe Kyohei hỏi vậy, khuôn mặt Keiichi càng trở nên nhăn nhó.

“Hôm qua bố cũng nói rồi đấy thôi. Nếu bác con chịu báo cảnh sát ngay lúc xảy ra tai nạn thì chắc chắn mọi chuyện đã không đến nỗi tệ như thế. Nhưng vì bác con lại vụng về giấu giếm đi như vậy nên tội mới thành ra nặng hơn. Chuyện gì cũng thế, ai mà chẳng mắc sai lầm. Vấn đề là sau đó cơ. Thật sự bác con đã làm một chuyện chẳng ra làm sao cả. Cứ nghĩ đến chuyện sau đây là bố lại đau cả đầu.”

Nghe những lời Keiichi nói, Kyohei có cảm giác bố mình không chỉ đang trách cứ hành động dại dột của vợ chồng chị gái về mặt đạo đức, mà còn bực bội vì nghĩ đến những rắc rối mà chính mình phải gánh chịu. Điều đó khiến Kyohei thấy thật buồn.

“Nhưng nếu bác cố tình gây tai nạn thì tội còn nặng hơn nữa hả bố?”

Keiichi sửng sốt trước câu hỏi của cậu con trai.

“Chứ còn sao nữa. Nếu cố tình thì không gọi là tai nạn nữa, mà là giết người rồi. Chẳng những vào tù mà có khi còn bị xử tử hình ấy chứ. Mà so sánh với tội danh nặng thế làm gì hả con.” Nói đoạn, Keiichi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. “Đã đến giờ này rồi cơ à. Bố chẳng muốn ăn lắm, nhưng thôi cứ đi ăn sáng cái đã nhỉ.”

Kyohei cũng nhìn đồng hồ báo thức, sắp chín giờ rồi.

Họ ăn sáng ở ngay khu phục vụ đồ uống dưới tầng một, nơi hai bố con trò chuyện với cảnh sát hôm qua. Trên mấy chiếc bàn lớn bày vô số những món ăn, ăn tự chọn nên họ có thể lấy bao nhiêu tùy thích.

“Nhưng con chỉ lấy vừa đủ ăn thôi nhé. Thiếu thì lấy thêm sau.”

Keiichi nói vậy, song Kyohei nghĩ cậu không còn là trẻ con bé tí tuổi nữa, vả lại cậu cũng không định lấy nhiều đến mức không ăn xuể. Mà nhìn kỹ cũng chẳng có món nào ngon cả.

Kyohei vừa nhai miếng thịt heo hun khói, uống nước hoa quả vừa nhìn xung quanh. Bên trong khá vắng vẻ, cậu không thấy bóng dáng Yukawa đâu cả.

Ăn xong, họ quay trở về phòng. Lúc ra khỏi khu phục vụ đồ uống, Kyohei nói với bố khi đó đang đi ở đằng trước. “Bố ơi, cho con đi ngắm biển một lát nhé?”

“Được, nhưng đừng đi xa quá đấy.”

“Con biết rồi ạ.”

Kyohei quay trở lại khu phục vụ đồ uống, đi xuyên qua bể bơi. Từ đây cậu có thể đi ra biển. Có thể gọi đây là bãi tắm riêng, một nơi rất hút khách của khách sạn này. Song ngay cả ở đây cũng chẳng có người mấy.

Sau khi biết chắc Yukawa không có ở đây, Kyohei quay trở về khách sạn. Cậu đi tới quầy lễ tân và thử hỏi một nữ nhân viên mặc đồng phục số phòng của Yukawa.

“Cháu có việc gì với người đó à?”

“Vâng, cháu có chuyện muốn nói với chú ấy…”

“Vậy cháu đợi một lát nhé.”

Cô gái gọi điện đi đâu đó, nhưng xem ra không có kết nối nên cô chỉ lẳng lặng đặt ống nghe xuống.

“Giáo sư Yukawa không có trong phòng cháu ạ.” Nói đoạn, cô thao tác trên chiếc máy tính cá nhân để bên cạnh. Một lát sau, cô a lên một tiếng như đã nhớ ra điều gì. “Ngài Yukawa ra ngoài rồi, chắc phải tối mới quay lại.”

“Tối cơ ạ…” Kyohei thất vọng. Đến lúc đó thì cậu không còn ở đây nữa rồi.

“Hay nếu có điều gì muốn nhắn gửi, cháu viết thư đi vậy? Viết xong cháu cứ để lại đây, khi nào giáo sư Yukawa quay lại cô sẽ đưa cho chú ấy.”

Kyohei lắc đầu yếu ớt, nói. “Không cần đâu ạ, lúc ấy thì muộn mất rồi.” Sau đó, cậu rời khỏi quầy lễ tân.