Chương 56
“… Tóm lại không có mâu thuẫn gì trong lời khai của Sawamura. Thời gian anh ta quay trở lại quán rượu sau khi thực hiện hành vi phạm tội cũng hoàn toàn trùng khớp với lời khai của các nhân chứng đã gặp anh ta ngày hôm đó. Chúng tôi cũng đã kiểm chứng cung đường từ nhà trọ Lục Nham Trang tới hiện trường phi tang xác rồi từ hiện trường quay trở lại nhà trọ, không thấy có gì bất hợp lý cả. Xét về mặt thời gian cũng như bối cảnh xung quanh hiện trường có thể thấy việc không có nhân chứng cũng là điều dễ hiểu. Tôi xin hết.” Nonogaki kết luận bằng giọng bộ tịch, đoạn ngồi về chỗ của mình.
Như thường lệ, cuộc họp của tổ điều tra đang được diễn ra tại phòng họp của Phòng Cảnh sát Hari. Vẫn có sự góp mặt của những nhân vật tai to mặt lớn như mọi khi, song nét mặt của họ hoàn toàn thay đổi so với vài ngày trước. Đặc biệt gây ấn tượng rõ rệt nhất phải nói đến cảnh sát trưởng Tomida và tổ trưởng tổ hình sự Okamoto. Có lẽ họ đang thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng vụ án cũng sắp kết thúc và họ sẽ được giải thoát khỏi những ngày ngột ngạt khi phải làm việc chung với mấy người đến từ Sở Cảnh sát tỉnh.
So với đội cảnh sát của đơn vị quản hạt, những gương mặt đến từ tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát tỉnh trông có vẻ phức tạp hơn một chút. May mắn là vụ án đã được giải quyết ổn thỏa, song chắc hẳn họ vẫn cảm thấy không thỏa mãn bởi cuối cùng việc phi tang xác lại do ngộ sát chứ không phải giết người.
Nói vậy nhưng làm gì có ai không hoan nghênh khi mà vụ án lại kết thúc sớm như vậy, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần kể từ thời điểm phát hiện cái xác. Phải nói không khí của cuộc họp rất dễ chịu.
Lời khai ban đầu của vợ chồng Kawahata rõ ràng có rất nhiều điểm đáng nghi, song việc Sawamura nhận tội đã hóa giải toàn bộ những nghi ngờ đó. Hiện tại cả Kawahata Shigeharu và Setsuko đều thừa nhận những gì Sawamura nói là sự thật. Cả hai đều khai nhận rằng vì không muốn gây phiền toái cho bạn của con gái nên họ đã nói dối, nhưng nếu Sawamura đã tự mình đứng ra nhận tội thì họ cũng không còn lý do gì để che giấu sự thật nữa.
Cảnh sát cũng đang từng bước thu thập những vật chứng mang tính khoa học nhằm xác minh lời khai của họ là đúng sự thật. Họ đã khám xét chiếc xe bán tải tại nhà riêng của Sawamura và phát hiện ra vài sợi tóc ở thùng xe. Hiện cảnh sát vẫn đang tiến hành giám định DNA song xét từ hình dạng cũng như tính chất của mẫu tóc có thể chắc chắn đó chính là tóc của Tsukahara Masatsugu.
Họ còn tìm thấy mấy viên thuốc ngủ cùng loại Shigeharu đã đưa cho Tsukahara trong ngăn kéo phòng khách nhà trọ Lục Nham Trang. Thành phần thuốc hoàn toàn giống với loại thuốc được tìm thấy trong máu nạn nhân. Cảnh sát cũng đã có được lời khai của vị bác sĩ đã kê thuốc cho Shigeharu khi ông này tới để trao đổi về chứng mất ngủ nhẹ cách đây năm năm.
Tuy nhiên vẫn còn những vấn đề chưa thể lý giải được. Trong đó, vấn đề lớn nhất chính là nguyên nhân gây ra sự cố.
Người phụ trách hiện trường của đội giám định đứng lên, bắt đầu trình bày. Theo đó từ sáng nay, tổ giám định đã tiếp tục bắt tay vào thực nghiệm hiện trường tại nhà trọ Lục Nham Trang.
“… Tóm lại, bản thân lò hơi dưới tầng hầm không có bất thường gì lớn, nhưng nếu ống thông hơi bị tắc nghẽn vì nguyên nhân nào đó thì hiện tượng cháy không hoàn toàn sẽ xảy ra. Vì nghi phạm không nhớ rõ nên rất khó để xác định được nguyên nhân, tuy nhiên chúng tôi cho rằng những thùng các tông vứt vạ vật xung quanh ống thông hơi kia rất đáng ngờ. Tức là có thể những chiếc thùng dựng ở đấy đã bị đổ xuống, lấp kín ống thông hơi. Vậy khi xảy ra hiện tượng cháy không hoàn toàn thì nồng độ khí CO trong phòng Đại Dương sẽ thế nào, kết quả thực nghiệm ngày hôm qua cho thấy tối đa cũng chỉ ở ngưỡng 100ppm, còn trung bình là khoảng 50 đến 60ppm. Ngoài ra, lò hơi còn có chức năng kiểm soát trạng thái đốt cháy, chúng tôi đã kiểm chứng được rằng khi trạng thái cháy không hoàn toàn kéo dài liên tục trên ba mươi phút thì lò hơi sẽ tự ngắt. Nhưng với những điều kiện như trên, nồng độ khí CO sinh ra lại không trùng khớp với nồng độ carboxyhemoglobin có trong máu nạn nhân.”
“Thế nghĩa là sao nhỉ? Vậy chẳng phải chuyện sẽ thành không khớp sao?” Hozumi, tổ trưởng tổ điều tra số Một chau mày vẻ không hài lòng.
“Vì thế chúng tôi cho là còn có nguyên nhân khác ảnh hưởng đến nữa.”
“Nguyên nhân khác đó là…?”
“Chẳng hạn như thời tiết ngày hôm đó. Nếu gió thổi mạnh, luồng khí bên trong ống khói bị đảo chiều thì nồng độ khí CO sẽ tăng vọt. Nồng độ khí CO trong phòng có thể lên tới trên 1000ppm.”
“Ra vậy.” Hozumi gật gù, nhưng cũng chẳng rõ người này đã hiểu được tới đâu. “Tóm lại là như thế này phải không. Về căn bản, nguyên nhân là do sự bất cẩn của nghi phạm, nhưng để trở thành một tai nạn chết người thì còn có rất nhiều yếu tố ngẫu nhiên cùng xảy ra nữa, phải không?”
“Đúng vậy, chúng tôi dự định sẽ tiếp tục thực nghiệm thêm chút nữa xem sao.”
“Tôi hiểu rồi, cứ làm như vậy đi.” Hozumi khẽ giơ tay lên. Nhìn biểu hiện kia hẳn tâm trạng anh ta đã tốt trở lại.
Một người ngoài cuộc như Nishiguchi cũng đoán được có lẽ vụ án sắp hạ màn rồi. Nếu điều kiện để tai nạn xảy ra khó hình thành đến mức tổ giám định cũng không thể tái hiện được thì khả năng Kawahata Shigeharu cố ý gây tai nạn là cực kỳ thấp. Khi đó có lẽ vụ án sẽ đi đến hồi kết với tội danh vô ý làm chết người do vi phạm quy tắc nghề nghiệp và tội phi tang xác.
Song trong lòng Nishiguchi vẫn thấy mơ hồ, khó hiểu. Lý do đương nhiên là do cuộc nói chuyện với Yukawa ngày hôm qua. Nhà vật lý đó đã dự đoán trước việc thực nghiệm tái hiện hiện trường sẽ không thành công. Liệu có phải vì anh ta biết cách thực hiện không nhỉ?
Motoyama đứng dậy, bắt đầu báo cáo. Hình như là thông tin liên quan đến tình hình gần đây của Senba Hidetoshi mà anh ta đã nhận được từ Sở Cảnh sát Tokyo. Hozumi bắt đầu quay sang cười nói với Isobe ngồi bên cạnh. Những nhân vật tai to mặt lớn khác cũng chẳng buồn quan tâm. Mà đâu riêng gì họ, tất cả các điều tra viên khác cũng đã hoàn toàn chẳng còn hứng thú gì với Senba nữa.
Nishiguchi nghĩ bụng đợi một thời gian nữa, sau khi vụ án lắng xuống, anh sẽ tới an ủi Narumi. Chính vì mình cũng là một cảnh sát nên chắc chắn sẽ có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy. Mình cũng có thể ở cạnh cô ấy trong thời gian xét xử.
Nghĩ đến đấy, cảm giác mơ hồ trong lòng Nishiguchi cũng vơi đi phần nào.