Chương 57
Cửa Takanawa nhà ga JR Shinagawa.
Kusanagi trông thấy Yukawa đi về phía cửa soát vé tự động sau khi chuyến tàu của anh cập bến được khoảng năm phút. Anh khoác chiếc áo nhạt màu bên ngoài áo sơ mi, cắp cặp tài liệu bên hông. Thấy Kusanagi khẽ đưa tay lên, Yukawa cũng lịch thiệp gật đầu đáp lại.
Kusanagi đang đứng bên ngoài cửa soát vé tự động chờ Yukawa đi ra.
“Cũng đen đi kha khá đấy nhỉ.” Nhìn khuôn mặt hơi ngăm đen của bạn, Kusanagi nói.
“Tôi cũng không nghĩ việc ngoài trời lại nhiều như thế.”
“Nghe chừng vất vả quá nhỉ.” Kusanagi đáp hờ hững. Kusanagi cũng chỉ hay Yukawa tới Harigaura vì vụ nghiên cứu tài nguyên dưới biển, ngoài ra không biết gì thêm. Mà anh nghĩ mình cũng chẳng cần phải biết.
Ra đến bên ngoài, Yukawa đứng lại, đưa mắt nhìn sảnh đợi lớn nơi những chiếc taxi xếp thành hàng.
“Sao vậy?” Kusanagi hỏi.
“À không, tôi chỉ đang nghĩ mới xa nơi này có một tuần mà hình dung của tôi về ga đã thay đổi rất nhiều rồi. Quả nhiên Tokyo rộng thật đấy. Nhà ga cũng lớn nữa.”
“Cậu thích cuộc sống thôn quê rồi đấy à?”
“Vớ vẩn. Tôi đã thấm thía cuộc sống nơi đó quả thật không phù hợp với mình. Nhìn đám đông ngược xuôi thế này tôi thấy lòng bình yên hơn. Lại còn nhiều taxi nữa chứ… Mà xe của cậu đâu?”
Yukawa vừa dứt lời, từ bên phải một chiếc Pajero màu đỏ sẫm xuất hiện, tấp vào lề đường. Hai người vội chạy lại gần chiếc xe rồi nhanh chóng trèo lên. Kusanagi ngồi ghế phụ còn Yukawa ngồi ghế phía sau.
“Lâu rồi mới gặp anh.” Utsumi Kaoru vừa khởi động xe vừa nói, tất nhiên là với Yukawa đang ngồi ở đằng sau.
“Tôi có nghe Kusanagi nói vụ lần này cô cũng lao lực lắm hả? Lại chẳng phải điều tra chính thức, vất vả cho cô quá.”
“Thầy Yukawa còn vất vả hơn ấy chứ. Tự nhiên lại bị cuốn vào một vụ kỳ quặc thế này.”
Nghe vậy, Yukawa im lặng như để lựa chọn từ ngữ, đoạn anh nói.
“Bị cuốn vào…? Chà, vụ án lần này có lẽ không phải đâu. Nếu không thích phiền toái, tôi chẳng thiếu gì cách để tránh. Kể cả khi các cậu đề nghị hợp tác, tôi chỉ cần từ chối là xong.”
“Đấy đấy, bọn tôi cũng thấy tò mò. Sao lần này cậu lại có tinh thần hợp tác thế? Có lý do gì à?”
“Tôi nghĩ mình đã nói với cậu chuyện đó rồi mà.”
“Vì có thể cuộc đời của một người sẽ bị đảo lộn hoàn toàn ấy à? Cậu có thể cho tụi tôi biết người đó là ai không?”
Kusanagi nghe thấy tiếng Yukawa thở dài.
“Trước sau gì tôi cũng phải nói cho cậu biết thôi, nhưng chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì cho lắm. Việc vợ chồng Kawahata tự thú đã khiến sự việc đi theo chiều hướng ngày một phức tạp. Có lẽ tôi đã suy nghĩ hơi đơn giản.”
“Lại thế rồi, cậu chỉ toàn nói bóng gió làm người khác phải đoán già đoán non thôi.”
“Đúng thật, tôi xin lỗi nhé.” Yukawa hiếm khi thành khẩn xin lỗi như vậy. “Chắc tôi cũng nói rồi, trước sau gì tôi cũng sẽ nói cho các cậu nghe mọi chuyện. Nhưng không phải ngay bây giờ.”
“Thế giờ chúng ta đi đâu đây ạ?” Utsumi Kaoru hỏi. “Liệu chúng tôi có được nghe toàn bộ suy luận của anh không nhỉ?”
Yukawa im lặng suy nghĩ một lát rồi nói.
“Không phải tôi định làm sáng tỏ một bí ẩn hay cái gì đại loại thế đâu. Chỉ đơn giản là tôi muốn xác nhận thôi. Và biết đâu đấy việc này có khi sẽ khiến rất nhiều thứ trở nên rõ ràng. Nhưng tôi mong các cậu đừng nghĩ nhờ thế mà mọi chuyện sẽ được giải quyết. Thậm chí, có khi chúng ta chỉ thu được kết quả còn cách đích đến rất xa.”
“Vậy chúng ta cũng không thể ngăn được việc cuộc đời của một con người sẽ bị đảo lộn hoàn toàn à?”
Trước câu hỏi của Kusanagi, Yukawa chỉ đáp “Tôi không biết.”
Thế rồi cả ba người không nói gì thêm nữa. Utsumi Kaoru lái chiếc Pajero chạy hết đoạn đường cao tốc, ra đến nút giao Chofu.
Chẳng mấy chốc họ đã trông thấy tòa nhà bệnh viện đa khoa Shibamoto hiện ra trước mặt.
Vào đến khu chăm sóc đặc biệt, Yukawa chợt đứng khựng lại. Anh đưa mắt nhìn quanh tiền sảnh vắng vẻ, đoạn lẩm bẩm “Yên tĩnh quá!”
“Theo ý kiến của Utsumi…” Kusanagi nói. “Người ta đã chủ đích làm vậy để bệnh nhân không cảm nhận được dòng chảy của thời gian nữa.”
“Thôi mà, đó chỉ là suy đoán của tôi thôi.”
“Không đâu, khả năng quan sát của cô nhạy bén ra trò đấy.” Yukawa nhìn xuống Utsumi, gật gù.
Họ đi thang máy lên tầng ba. Cũng giống như hôm qua, hộ lý Anzai trong bộ đồng phục màu hồng nhạt đang đứng trước cửa phòng trò chuyện.
“Xin lỗi vì lại đến làm phiền cô.”
Thấy Kusanagi, cô gái mỉm cười cúi đầu rồi lẳng lặng đi trên hành lang.
Từ sáng sớm nay họ đã gọi điện báo với bệnh viện về việc có người muốn gặp Senba. Viện trưởng Shibamoto hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Tối hôm qua khi Yukawa nói qua điện thoại rằng muốn gặp Senba, Kusanagi đã không hỏi lý do. Một phần vì anh hiểu Yukawa không phải là người tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình, nhưng đúng hơn anh đã xác định tinh thần cứ giao phó cả cho cậu ta. Có lẽ chìa khóa để giải quyết sự việc nằm ở Harigaura, song anh và Utsumi lại hoàn toàn không biết gì về nơi đó cả.
Một lát sau, họ nghe thấy tiếng bánh xe. Kusanagi đứng nghiêm nghị.
Senba xuất hiện trên chiếc xe lăn với bộ dạng trông như xác ướp. Ông ta mặc một bộ pyjama màu be. Mặt vẫn nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt nằm bên trong ổ mắt đã lõm sâu ẩn chứa sự cảnh giác cao độ. Dường như ông ta đang cẩn trọng đề phòng có thể sẽ lại bị hỏi gì đấy về Tsukahara.
Kusanagi liếc nhìn khuôn mặt nhìn ngang của Yukawa. Anh tò mò muốn biết một nhà vật lý sẽ có biểu hiện thế nào khi đứng trước người đang chờ đón thời khắc cuối cùng của cuộc đời.
Song Yukawa chỉ đang dùng ánh mắt quan sát chăm chú nhìn người đàn ông già nua. Kusanagi không đọc được cảm xúc gì từ khuôn mặt đứng đắn đó. “Cơ thể một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối bị bào mòn đến mức này cũng là điều dễ hiểu thôi,” có lẽ Yukawa đang cảm thấy như vậy.
“Có lẽ tôi nên tự giới thiệu thì hơn nhỉ.” Yukawa nói.
Biết Yukawa đang hỏi mình, Kusanagi liền nói với Senba.
“Cảm ơn ông về chuyện hôm qua. Thật ra người này cũng rất muốn gặp ông nên chúng tôi đã dẫn cậu ấy tới đây. Cậu ấy là bạn thân của tôi, tên là Yukawa. Cậu ấy không phải là cảnh sát mà là một học giả, một nhà vật lý.”
Đợi Kusanagi giới thiệu xong, Yukawa mới đưa danh thiếp của mình ra. Song cánh tay Senba không cử động. Hộ lý Anzai nhận lấy tấm danh thiếp thay Senba, đoạn cô đưa lại gần mặt ông ta.
Đôi mắt ông cử động. “Vật lý,” một giọng nói khản đục phát ra từ đôi môi khô khốc. Có lẽ ông ta đang bối rối không hiểu tại sao một nhà vật lý lại đến gặp mình.
“Thật ra tôi vừa mới từ Harigaura về sáng nay.” Yukawa nói rành rọt. Giọng nói tuy thấp nhưng cũng đủ vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng.
Nét mặt Senba thay đổi. Mi mắt ông khẽ cử động. Rõ ràng là ông ta rất quan tâm đến việc này.
Yukawa mở cặp, lấy ra một tập tài liệu, giơ bìa về phía Senba.
“Tôi đang tiến hành những nghiên cứu liên quan đến việc thăm dò quặng nhiệt dịch dưới biển Harigaura. Tôi cũng đã tham gia vào buổi thuyết trình và thảo luận hôm trước. Chắc ông cũng biết chuyện quặng nhiệt dịch dưới biển phải không? Tôi nghe nói ông Tsukahara đã thay ông đến tham dự buổi thuyết trình đó.”
Senba thu cằm lại một cách gượng gạo.
“Biển Harigaura…” Yukawa nói. “Rất đẹp. Đẹp đến nín thở. Tôi đã ngắm pha lê dưới đáy biển. Đúng là phép mầu. Là nơi tạo nên phép mầu. Ông Senba này, tôi nghĩ có lẽ nó không hề thua kém gì bờ biển mà ông đã từng nhìn thấy trước kia đâu. Biển của ông vẫn đang được bảo vệ.”
Cơ thể Senba bắt đầu đung đưa khe khẽ. Hai má co rúm lại, đôi môi run lẩy bẩy. Trong một khoảnh khắc Kusanagi có cảm giác như Senba đang sợ hãi điều gì đó. Song chẳng mấy chốc anh nhận ra không phải như vậy. Senba đang cố mỉm cười. Ông ta vui mừng khi nghe Yukawa nói vậy.
“Tôi chưa biết việc khai thác quặng nhiệt dịch dưới biển rồi sẽ thế nào. Nhưng giả dụ có tiến hành thì cũng phải mấy chục năm nữa kia. Khi đó kỹ thuật bảo vệ môi trường chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ. Hơn ai hết, những nhà khoa học như chúng tôi không hề muốn hủy hoại vẻ đẹp của bờ biển ấy đâu. Xin ông cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức mình. Tôi xin hứa như vậy.”
Đầu Senba cử động, hình như ông ta đang gật đầu. Theo lời viện trưởng Shibamoto, ý thức của Senba thường bị hỗn loạn, song lúc này ông ta đang hoàn toàn tỉnh táo. Ông ta hiểu toàn bộ câu chuyện của Yukawa và hài lòng về nó.
“Ông Senba này, tôi muốn cho ông xem thứ này.” Yukawa lấy một tờ giấy khổ A4 từ trong cặp ra.
Kusanagi nhòm vào. Đó là một bức tranh, hình như được in ra từ một bức ảnh chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số. Một bức tranh vẽ biển. Bầu trời trong xanh, những đám mây lơ lửng đằng xa in bóng xuống mặt nước. Đường bờ biển uốn cong thoai thoải, những bụi nước nhỏ trắng xóa bắn lên cạnh bờ đá.
Yukawa chìa bức vẽ về phía Senba. Ngay khoảnh khắc đó, rõ ràng đã có một sự thay đổi xảy đến với Senba. Một thứ gì đó đang chìm sâu trong cơ thể ông đột nhiên trào ra, kích thích nguồn sinh khí khắp cơ thể. Nước da ông hơi ửng hồng, dù chỉ là một chút thôi, đôi mắt trũng sâu bắt đầu đỏ ngầu.
Cổ họng ông phát ra tiếng ô ô ô như thể đang cố kìm nén điều gì đó.
“Bức tranh này được treo ở một nhà trọ có tên là Lục Nham Trang. Ông Senba có nhớ bức tranh này không? Trong tranh là cảnh biển nhìn từ Higashihari. Ngôi nhà mà ông đã sống với vợ mình trước khi bà ấy qua đời nằm ở Higashihari phải không? Từ ngôi nhà đó nhìn ra, biển Harigaura trông sẽ như thế này đúng không? Mà không…” Yukawa tiếp tục đưa bức tranh lại gần Senba. “Có khi chính ông hoặc vợ ông đã vẽ bức tranh này cũng nên? Sau khi bà nhà qua đời, ông rời khỏi căn nhà ở Higashihari nhưng vẫn luôn trân trọng bức vẽ này. Nó chính là bảo vật của ông. Chính vì thế ông mới giao nó cho người quan trọng nhất đó, có đúng không?”
Senba căng mắt, toàn thân cứng đờ. Cơ thể ông giật lên từng hồi, có lẽ vì nhịp thở đang trở nên gấp gáp.
Hộ lý Anzai đứng bên cạnh nhìn ông với vẻ lo lắng. Song khi cô đang định nói gì đó, Senba liền khẽ giơ tay trái lên ngăn lại. Sau đó, ông hít thở thật sâu như để dốc hết sức bình sinh. Ông đang chuẩn bị tinh thần để tuyên bố điều gì đó. Chừng như Senba đã hạ quyết tâm phải trả lời thật rõ ràng chuyện này.
“Không… không phải…” Senba nói, cố kìm nén cảm xúc. “Tôi chưa nhìn thấy bức tranh đó bao giờ. Tôi không… biết.”
“Thật vậy sao? Ông nhìn kỹ lại xem.”
Thấy Yukawa giơ bức tranh ra trước mặt mình, Senba liền nói, “Tôi không biết,” đoạn dùng tay phải hất tung tờ giấy. Bức tranh tuột khỏi tay Yukawa rồi rơi xuống sàn nhà.
Giữa bầu không khí tĩnh mịch đến nặng nề bao trùm khắp căn phòng, Yukawa nhặt bức tranh lên. “Tôi hiểu rồi. Vậy ông hãy xem bức ảnh này vậy.” Yukawa lấy một tờ giấy khác ra khỏi cặp.
Kusanagi ở bên cạnh lại nhòm vào. Lần này là bức ảnh chụp một cô gái trẻ, hình như đang ngồi trên ghế lái ô tô. Vẻ mặt có chút ngạc nhiên, có lẽ vì không ngờ người chụp sẽ bấm máy. Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp với sống mũi thẳng, làn da cháy nắng khỏe khoắn làm giảm bớt ấn tượng về sự lạnh lùng.
“Vừa nãy tôi có nói biển của ông vẫn đang được bảo vệ đúng không? Cô gái này chính là người bảo vệ nó. Hôm nay tôi sẽ quay lại Harigaura. Ông có muốn nhắn gửi điều gì với cô ấy không?” Yukawa giơ bức ảnh cho Senba xem.
Khuôn mặt Senba méo xệch đi như thể đang vừa khóc vừa cười. Vô số nếp nhăn trên mặt ông cứng đờ lại, vẽ thành những đường cong. Bờ môi ông run lập cập.
“Thế nào?” Yukawa nói. “Ông nói gì đó với cô ấy đi chứ. Nói gì đó với cô gái đang bảo vệ biển của ông đi.”
Cơ thể Senba lại giật lên. Song khi cổ họng ông cử động như để nuốt thứ gì đó vào trong, đột nhiên cơ thể ông cũng không còn rung lên nữa. Thế rồi, ông dựng thẳng lưng, ưỡn ngực. Đôi mắt hõm sâu nhìn chằm chằm Yukawa. Đây là lần đầu tiên Senba thể hiện sự quắc thước của mình.
“Dù tôi không biết cô gái đó, nhưng hãy nói với cô ấy là… tôi cảm ơn.” Senba trả lời cứng rắn.
Yukawa chớp mắt, sau đó nở một nụ cười trên môi. Anh cúi xuống, rồi lại nhìn lên Senba.
“Nhất định tôi sẽ chuyển lời. Tôi sẽ để những bức ảnh này lại đây.”
Sau khi đưa tờ giấy in bức tranh vẽ biển cùng bức ảnh chụp cô gái cho hộ lý Anzai, Yukawa liền nói với Kusanagi “Chúng ta đi thôi,” đoạn đứng dậy.
“Xong rồi sao?”
“Ừ.” Yukawa gật đầu.
Kusanagi đưa mắt nhìn Utsumi Kaoru rồi đứng lên. “Cảm ơn hai người rất nhiều.” Anh cúi đầu trước Senba và hộ lý Anzai.
Sau khi ra khỏi phòng trò chuyện, họ đi về phía sảnh thang máy. Cả ba đều im lặng. Tiếng bước chân vì thế càng vang vọng hơn.
Ba người đứng ở sảnh đợi thang máy, tiếng mở cửa phòng trò chuyện vọng lại. Hộ lý Anzai đang đẩy chiếc xe lăn chở Senba ra ngoài. Nhận ra ba người, cô liền khẽ cúi chào, song Senba thì vẫn gục xuống, hai tay nắm chặt thứ gì đó. Nhìn từ đằng xa cũng có thể thấy rõ đó chính là hai bức ảnh khi nãy.
“Trước hôm bị sát hại, Miyake Nobuko đã gặp Senba phải không?” Trên đường quay ra bãi đậu xe sau khi rời khỏi khu chăm sóc đặc biệt, cuối cùng Yukawa cũng chịu mở lời.
“Đúng vậy. Họ đã gặp nhau ở quán Karuban, nơi hai người từng hay lui tới.”
“Khi ấy hai người đó đã nói những chuyện gì vậy?”
Kusanagi nhún vai.
“Chà, có lẽ họ nói chuyện thời cả hai vẫn còn ăn nên làm ra chăng? Ông chủ quán hồi đó còn bảo hình như Senba đã khóc.”
“Khóc à?” Yukawa gật đầu tỏ vẻ rất hiểu. “Ra vậy.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu nói thẳng ra đi, đừng có úp úp mở mở như thế nữa.”
Song Yukawa lại nhìn đồng hồ đeo tay, đoạn gõ vào cửa chiếc Pajero.
“Thì cậu cứ lên xe đi đã. Đứng nói chuyện lâu ở đây chắc sẽ bị say nắng mất. Vả lại nãy tôi cũng nói với Senba rồi đấy, giờ tôi phải quay lại Harigaura.”
Kusanagi đưa mắt ra hiệu cho Utsumi Kaoru. Cô liền lấy chìa khóa ra khỏi túi.
Họ lên xe, vẫn ngồi nguyên vị trí giống lúc đến. Utsumi Kaoru lái xe không chút do dự, như thể cô đã thuộc làu đường đi vậy.
“Hai người nghĩ tại sao Miyake Nobuko lại tới Ogikubo?” Yukawa hỏi với lên.
Kusanagi ngoảnh cổ về đằng sau.
“Đó là bí ẩn mà ngay cả sau khi bắt được Senba rồi ông Tsukahara vẫn không thôi nghĩ đến đấy. Hình như hồi đó ông ấy chưa tìm ra được lý do, nhưng chắc chỉ có thể nghĩ đến một khả năng. Miyake Nobuko đến đó để gặp Setsuko, không phải sao?”
“Ừm, có lẽ đúng thế đấy. Nhưng đến gặp để làm gì?”
“Thì có thể trong lúc ôn lại chuyện xưa với Senba, Miyake cũng nhớ tới Setsuko và cảm thấy tiếc nhớ khoảng thời gian trước kia…” Nói đến đây, Kusanagi liền lắc đầu. “Mà không, không phải.”
“Chắc là không phải thế rồi.” Yukawa trả lời ngay tắp lự. “Vốn dĩ bản thân việc tìm ra được nơi ở của Kawahata Setsuko không phải chuyện đơn giản. Dù sao khi ấy họ cũng đang sống ở một nơi khác, không phải địa chỉ cũ. Có thể Miyake đã tìm ra được nhờ các mối quan hệ từ thời còn làm tiếp viên, nhưng chắc cũng phải mất kha khá thời gian và công sức đấy. Chắc chắn bà ta phải có lý do gì quan trọng lắm mới chịu bỏ từng đấy công sức ra tìm chứ.”
“Liệu có phải vì tiền không?” Utsumi Kaoru xen ngang. “Hồi đó bà Miyake Nobuko đang gặp khó khăn về chuyện tiền nong. Tôi nghĩ bà ta đến chỗ bà Kawahata Setsuko để vòi tiền.”
Kusanagi liền búng tay tách một cái, đoạn chỉ tay về phía nữ cảnh sát cấp dưới của mình, khi đó đang ngồi ghế lái.
“Đúng rồi, trong lúc nói chuyện với Senba, bà ta đã nảy ra ý định vay tiền của Setsuko. Phải thế không?” Kusanagi quay ra đằng sau hỏi Yukawa.
“Chắc cũng chỉ có thể là vậy thôi. Nhưng nếu thế tôi lại có một nghi vấn mới. Tại sao Miyake Nobuko lại cho rằng chỉ cần đến gặp Kawahata Setsuko là sẽ mượn được tiền? Nếu họ thân thiết đến mức đó, chắc hẳn bà ta đã đến gặp bạn mình sớm hơn rồi.”
“Đúng thế thật. Với lại theo những gì tôi hỏi được Setsuko và Miyake Nobuko không thân thiết đến mức đó đâu.” Kusanagi khoanh tay trước ngực.
“Không thân mà lại cho vay tiền, còn chắc chắn sẽ cho vay tiền… Liệu có thể là trong hoàn cảnh nào?” Yukawa tiếp tục hỏi.
Người trả lời câu hỏi này lại là nữ cảnh sát trẻ tuổi.
“Ví dụ như khi nắm được điểm yếu của đối phương chẳng hạn?”
“Điểm yếu… Ra vậy.” Kusanagi gật đầu. “Tóm lại đó gọi là tiền bịt miệng phải không?”
“Đúng vậy. Trong lúc nói chuyện với Senba, Miyake Nobuko đã phát hiện ra một bí mật nào đó liên quan tới Kawahata Setsuko. Bí mật mà chỉ có Setsuko và Senba mới biết. Và thế là bà ta nảy ra ý định dùng nó để vòi tiền Setsuko. Nếu suy nghĩ theo hướng này, chúng ta có thể giải thích việc tại sao ngay sau hôm gặp Senba, Miyake Nobuko lại cất công đến tận Ogikubo.”
“Thế nhưng chuyện diễn ra không như Miyake Nobuko dự tính. Setsuko lại lựa chọn cách giết chết đối phương để giữ bí mật. Tóm lại, đó chắc chắn là một bí mật cực kỳ ghê gớm. Vậy rốt cuộc đó là bí mật gì? Yukawa, cậu đã phát hiện ra điều gì rồi phải không? Đủ rồi đấy, cậu nói hết ra xem nào.”
Yukawa tựa đầu vào ghế ngồi, mắt nhìn chếch lên trên.
“Cô gái trong bức ảnh khi nãy tôi đưa cho Senba xem tên là Kawahata Narumi.”
“Kawahata? Có nghĩa là…?”
“Đúng, là con gái của Kawahata Setsuko.”
“Thầy Yukawa bảo cô gái đó đang bảo vệ biển nhỉ.” Utsumi Kaoru nói.
“Đúng vậy.” Yukawa đáp.
“Nói về chuyện bảo vệ biển, nỗ lực của cô ấy thậm chí khiến người ta cảm thấy bi thương. Nó vượt quá mức tự nhiên, thậm chí khiến người ta đau đớn. Cô ấy không phải người Harigaura, tại sao lại làm đến mức ấy? Một cô gái đã từng một thời nghĩ rằng dù có phải sống một mình cũng vẫn muốn bám trụ ở Tokyo, tại sao lại đồng ý chuyển về quê? Tất cả những bí ẩn đó chỉ có thể xóa tan bằng một giả thiết. Có lẽ cô ấy nghĩ đó chính là trách nhiệm của mình. Cô ấy tin rằng đó là sự chuộc tội, là sự trả ơn đối với một ai đó…”
“Yukawa, liệu có phải cậu…”
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ không biết liệu có phải Senba đã chịu tội thay cho Kawahata Setsuko hay không. Nhưng vào thời điểm xảy ra vụ án, hai người đó đã không gặp nhau hơn mười năm rồi. Cho dù từng là người yêu một thời nhưng liệu ông ta có thể hứng chịu tội danh giết người thay cho bà Setsuko không? Để làm được điều đó cần phải có một thứ gì đấy vượt lên trên cả tình cảm nam nữ. Nghĩ vậy, tôi lại nảy ra một suy đoán hoàn toàn mới. Người Senba bảo vệ không phải Setsuko, mà chính là đứa con mà Setsuko đã sinh ra.”
“Cậu muốn nói Kawahata Narumi là con gái của Senba à?”
Yukawa nhìn thẳng về phía trước, thở dài. “Đó chính là bí mật mà Senba và Setsuko phải giữ kín. Và để bảo vệ bí mật ấy, chính cô con gái đã phạm tội giết người.”