Chương 58
Hộ lý Anzai đỡ Senba nằm lên giường. Trong khi đó, tay phải ông vẫn giữ chặt bức ảnh. Gần đây ông thường thấy các ngón tay của mình hoàn toàn không còn chút sức lực nào, nhưng riêng hôm nay thì khác.
Hộ lý Anzai nói, “Có việc gì bác cứ gọi cháu nhé,” rồi ra khỏi phòng. Cô không hỏi gì cả. Senba biết ơn về điều đó.
Có tiếng ai đó ho hắng. Chắc là ông Yoshioka. Hình như ông ấy cũng bị u não. Căn phòng này vốn dành cho bốn người, cho đến tuần trước vẫn có ba người ở đây, nhưng từ hôm kia chiếc giường bên cạnh đã trống không. Chắc là ai đó đã qua đời.
Cùng với cơn đau đầu âm ỉ, Senba cảm giác như tầm nhìn của mình cũng đã bị hạn chế lại. Xung quanh bị bao trùm bởi bóng tối, ông chỉ còn nhìn được những gì ở ngay trước mắt. Bức ảnh ông vừa nhận được khi nãy nằm gọn trong cái tầm nhìn hạn hẹp ấy.
Khuôn mặt của một cô gái dường như có chút kinh ngạc. Có lẽ cô đang ngồi trên một chiếc ghế lái ô tô. Làn da bánh mật trông thật chói lóa.
Và…
Senba thầm nghĩ trông cô gái giống hệt Setsuko hồi đó. Gần đây, ông cứ lẫn lộn giữa mơ và thực, ký ức thì thường xuyên hỗn độn, song vẫn có những ký ức mà ông luôn cố gắng để không bị mất đi. Ký ức về Setsuko cũng là một trong số đó. Chỉ cần nhắm mắt lại là ông có thể quay trở về quãng thời gian ấy ngay tức thì.
Hồi đó Senba mới hơn ba mươi tuổi, làm việc cho một công ty thương mại, chủ yếu cung cấp các sản phẩm điện. Anh mặc vét, tay xách theo chiếc cặp da vi vu khắp đất nước. Thành tích kinh doanh của anh thuộc tốp đầu. Những lúc phải tới Ginza để tiếp khách, anh cũng luôn được đặc cách một khoản tiền đặc biệt. Mỗi tuần anh đều dăm ba lần dẫn khách quen tới những câu lạc bộ cao cấp.
Anh gặp Setsuko cũng ở một nơi như vậy. Cô có khuôn mặt khả ái, nhưng lại có gì đó rất giản dị. Cô không rôm rả trò chuyện với khách mà chỉ lẳng lặng pha rượu.
Nhưng đến khi Senba khơi mào chủ đề về những món ăn nổi tiếng ở các vùng miền, thái độ của Setsuko đã có chút thay đổi. Mọi khi cô thường tỏ ra không mấy hứng thú nhưng chỉ riêng lúc đó đôi mắt cô sáng bừng lên chăm chú lắng nghe, hệt như một đứa trẻ đang xem kịch giấy* vậy.
Kamishibai là nghệ thuật kể chuyện bằng tranh vẽ trên giấy của Nhật Bản.
Có lần hai người có dịp trò chuyện riêng với nhau, Senba đã hỏi ướm xem cô có thích nấu ăn không.
Câu trả lời của cô rất rõ ràng. “Em thích lắm. Nói thật là em muốn bỏ nghề tiếp viên để làm việc cho một quán ăn nào đó. Mà không phải phục vụ bàn đâu, em thích làm việc trong bếp cơ. Nhưng để làm được như vậy, có khi em phải đi học nghề…”
Nghe những lời đó của Setsuko, Senba bỗng nhớ đến một quán ăn. Đó là quán Haruhi, chuyên phục vụ món ăn vùng Hari. Vợ Senba là người Hari nên có lần anh đã tò mò ghé thử vào quán, không ngờ mùi vị món ăn ở đó lại vô cùng tuyệt hảo, từ đó anh trở thành khách quen. Quán Haruhi không lớn lắm, được lèo lái bởi một cặp vợ chồng nọ. Ông chủ quán nhỏ người còn bà chủ thì rất xinh đẹp. Đặc biệt họ đang tìm người phụ giúp cho quán.
Nghe anh nói vậy, Setsuko bảo rằng cô rất muốn đến xem thử. Thế là sau khi kết thúc công việc ở câu lạc bộ, Senba đã dẫn Setsuko tới quán Haruhi.
Vợ chồng chủ quán Haruhi ưng Setsuko ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tháng sau đó, Setsuko bắt đầu đứng quầy, ba tháng tiếp theo khách quen đã gọi cô là cô Setsu, nửa năm sau cô trở thành thành viên không thể thiếu của quán. Bộ kimono họa tiết lá phong đỏ mà cô nhận được từ bà chủ quán đã trở thành thương hiệu của cô. Trong mắt Senba, Setsuko khi ấy trông tràn đầy sức sống hơn hẳn so với thời còn làm tiếp viên.
Hồi đó, quán Haruhi mở cửa đến tận nửa đêm, vì thế sau khi tiếp khách xong, có thể nói gần như là chắc chắn, Senba sẽ ghé qua quán Haruhi. Một đêm ở Ginza của Senba kết thúc bằng việc vừa uống rượu nóng nhắm với đồ ăn vùng Hari, vừa ngắm nụ cười của Setsuko.
Món ăn của quán Haruhi lúc nào cũng ngon tuyệt. Nhưng Senba nhận ra lý do anh lui tới đó không chỉ có thế. Dù mệt mỏi đến mấy, dù bận rộn đến mấy anh cũng vẫn tìm tới quán Haruhi, bởi khi đến đó anh sẽ được gặp Setsuko. Không biết từ lúc nào anh đã bị cô hớp hồn mất rồi.
Setsuko cũng nhận ra tình cảm của anh. Mỗi khi tình cờ bắt gặp ánh mắt đối phương, họ lại có phản ứng như thể hai trái tim vừa khẽ chạm vào nhau vậy.
Song Senba lại không hề có ý định sẽ trở thành gì của cô. Bản thân anh là người đã có vợ. Anh tự nhủ với lòng mình chỉ cần được đối diện với cô thế này là mãn nguyện lắm rồi. Thi thoảng Senba lại dẫn những cô tiếp viên anh quen thân tới quán Haruhi. Mục đích là để che mắt những người xung quanh và cũng là để kìm nén cảm xúc của chính mình. Trong số đó có một người tên Miyake Nobuko, còn gọi là Rieko.
Khách đến quán vì thương thầm nhớ trộm Setsuko không chỉ có mình Senba. Trong đó có những người đường đường chính chính tán tỉnh cô, song lúc nào Setsuko cũng cư xử rất khéo léo.
Nhưng cũng có người mà cô không thể đối xử lạnh lùng được. Đó chính là Kawahata Shigeharu.
Senba đã gặp anh ta vài lần ở quán Haruhi, song hai người gần như chưa nói chuyện với nhau bao giờ, chỉ mức độ thấy nhau thì chào hỏi. Nhưng dường như anh ta còn xuất hiện thường xuyên hơn cả Senba.
Cả hai vợ chồng chủ quán đều khen anh ta là người tốt. Chăm chỉ, hiền lành, lại độc thân. Họ còn bảo kết hôn với một người như vậy, chắc chắn cô sẽ hạnh phúc. Setsuko cũng không hẳn khó chịu. Dù gượng cười ra vẻ không để tâm đến chuyện đó, song cảm giác nôn nóng trong lòng Senba ngày càng dữ dội.
Một tối nọ, sau khi công việc ở quán kết thúc, Setsuko đã rủ Senba đi uống rượu. Vì là lần đầu tiên nên Senba không khỏi bất ngờ, song đương nhiên anh không có lý do gì để từ chối. Họ đã vào một quán bar chuyên phục vụ các loại rượu vang, mở cửa đến tận sáng.
Setsuko tỏ ra vui vẻ một cách kỳ lạ. Cô đề nghị mở chai sâm panh, sau khi uống cạn cô lại gọi một chai vang. Cô uống khá nhanh, chỉ loáng cái chai vang đã rỗng không. Senba hỏi xem có chuyện gì, song cô chỉ đáp: “Không có gì đâu, chỉ là đêm nay em muốn uống thôi.”
Senba đưa Setsuko khi đó đã say mềm về nhà. Lúc đặt cô lên giường, Setsuko liền quàng hai tay qua cổ anh. Nhìn những giọt nước mắt lấp lánh đậu trên khóe mi đó, khả năng kháng cự của Senba đã bay biến hết. Như để đáp lại, anh siết chặt lấy cô, môi kề môi.
Khi bình minh lên, Senba rời khỏi căn phòng. Lúc ấy, Setsuko vẫn đang nhắm mắt nằm trên giường, song có lẽ cô đã tỉnh giấc từ lâu.
Đó là lần duy nhất họ có quan hệ xác thịt với nhau. Sau ngày hôm đó, khi gặp Senba ở quán Haruhi, Setsuko vẫn tỏ thái độ hệt như trước đây. Đến nỗi anh tưởng như chuyện xảy ra đêm hôm đó chỉ là một giấc mơ.
Không lâu sau, anh nghe tin Setsuko đã chấp nhận lời cầu hôn của Kawahata. Và rồi Senba lờ mờ hiểu ra ý nghĩa của đêm hôm đó. Có lẽ Setsuko đã cố dứt bỏ thứ gì đó theo cách riêng của mình.
Cuối cùng Setsuko cũng nghỉ việc ở quán Haruhi. Nghe tin cô lấy chồng, anh uống cạn chén rượu thầm cầu mong cô được hạnh phúc. Anh quyết định sẽ quên chuyện đêm đó đi.
Nhưng bỗng một ngày, anh nghe người ta đồn Setsuko đã có thai trước khi kết hôn, Senba liền đứng ngồi không yên. Anh nhìn lịch, kiểm tra đi kiểm tra lại ngày tháng đêm hôm đó.
Liệu đó có phải là con của anh không? Nỗi hoài nghi cứ lớn dần theo từng ngày. Lúc nghe tin Setsuko hạ sinh một bé gái, khó khăn lắm anh mới kìm nén để không lao ngay tới bệnh viện.
Etsuko vợ anh sức khỏe không tốt, bác sĩ nói họ khó mà có con được. Dù biết rõ điều đó nhưng anh vẫn lấy cô, vì thế anh đã quyết định sẽ không nghĩ tới chuyện con cái nữa. Nhưng cứ nghĩ đến việc có thể một sinh linh mang dòng máu của mình đã được sinh ra trên đời là anh lại đứng ngồi không yên.
Đắn đo trăn trở mãi, Senba quyết định liên lạc với Setsuko. Kiểu gì anh cũng muốn biết sự thật.
Lâu ngày không gặp, làn da của Setsuko còn đẹp hơn cả trước đây, cử chỉ thì ra dáng một bà mẹ lắm rồi. Ngay cả cách nói chuyện cũng trở nên điềm đạm hơn. Cô nói đã gửi con cho người khác trông. Vậy là hy vọng được gặp mặt đứa bé Senba ấp ủ trong lòng đã tan thành mây khói.
Hai người trao đổi qua về tình hình hiện tại của nhau xong, Senba liền nói thẳng nghi ngờ của mình. Anh hỏi cô rằng bố của đứa bé có thật là Kawahata hay không. Setsuko chẳng hề tỏ ra lay động, cô đáp: “Vâng, đúng ạ.” Cô bình thản tới nỗi trái lại còn khiến Senba cảm thấy thiếu tự nhiên. Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc đó, Senba tin chắc Setsuko đang nói dối.
Song anh không cố gặng hỏi nữa. Thay vào đó anh chỉ xin cô một bức ảnh của đứa bé. Setsuko nhăn mặt, nói: “Anh giữ ảnh con của người khác để làm gì cơ chứ.” Dù vậy, Senba vẫn năn nỉ tới cùng. Anh bảo cô chỉ cần anh có tấm ảnh từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.
Cuối cùng Setsuko cũng chịu khuất phục. Hôm sau họ gặp nhau ở một địa điểm khác, Setsuko đưa bức ảnh cho Senba. Đó là bức ảnh chụp một đứa bé đang được bế ẵm trên tay. Đôi mắt to, làn da trắng nõn như sứ. Chỉ nhìn thế thôi nước mắt Senba đã những muốn trào ra rồi.
“Cảm ơn em.” Senba nói. Nhìn Setsuko, anh thấy đôi mắt cô cũng đỏ hoe rồi, nhưng hình như cô đang cố hết sức để không khóc.
“Nhất định anh sẽ không nói với ai đâu, anh sẽ giữ bí mật này đến tận lúc chết.” Senba hứa. Và rồi anh nói tiếp: “Hạnh phúc của con bé nhờ cả vào em.” Setsuko khẽ mỉm cười, đáp: “Anh không cần nhắc em chuyện đó đâu.” Senba cũng mỉm cười: “Đúng thật nhỉ.”
Bức ảnh đó trở thành bảo bối của Senba. Nhưng là bảo bối mà anh phải giữ kín, không thể để ai nhìn thấy được. Anh nhét tấm ảnh vào hộp, cất sâu trong ngăn kéo phòng đọc sách.
Anh quyết định sẽ không gặp lại Setsuko nữa. Lúc nào anh cũng muốn được nhìn mặt con gái, nhưng anh cố cất giấu cảm giác đó tận sâu đáy lòng mình. Cũng may khi đó anh vừa mới bắt đầu công việc kinh doanh, nhờ vậy có thể xua tan những ý nghĩ không đâu ra khỏi đầu bằng cách tập trung vào công việc.
Khoảng mười mấy năm sau đó là những tháng ngày anh thả mình trôi theo làn sóng của xã hội. Việc kinh doanh thuận lợi khiến anh cảm thấy mình là người thành công, nhưng cũng chỉ được một thời gian vô cùng ngắn ngủi. Lúc nhận ra, những thứ anh còn giữ lại được bên mình chỉ là người vợ đang đương đầu với căn bệnh vô phương cứu chữa và một căn biệt thự nhỏ mà anh đã mua ở Higashihari.
Dù vậy, những ngày tháng sống cùng Etsuko ở Higashihari vẫn đầy ý nghĩa. Khi đánh mất tất cả cũng là lúc anh có thể bình tĩnh nhìn lại con đường mình đã đi. Và rồi trong anh dấy lên cảm giác biết ơn vô vàn đối với vợ mình. Cũng nhờ cô đã luôn ở bên cạnh anh không một lời ca thán dù xảy ra bất cứ chuyện gì nên anh mới có được ngày hôm nay. Trong thâm tâm, anh thầm xin lỗi vợ chuyện với Setsuko không biết bao nhiêu lần.
Etsuko chẳng còn gắng gượng được bao lâu nữa. Senba luôn ở bên cạnh vợ, cố gắng đáp ứng mọi mong mỏi của cô với tất cả khả năng của mình. Song, vợ anh không ước mong gì nhiều. Cô nói chỉ cần được ngắm biển quê hương cũng đủ hạnh phúc rồi. Đến một ngày, cô nói muốn vẽ biển, vì thế Senba đã mua dụng cụ vẽ cho vợ. Cô để miếng vải bạt ngoài ban công, mỗi ngày vẽ một ít. Đến khi bức tranh hoàn thành, Senba không khỏi bất ngờ. Vì anh không hề hay biết vợ mình cũng có năng khiếu hội họa. Còn Etsuko thì ngại ngùng “Em xấu hổ lắm nên anh đừng có nhìn kỹ như thế.”
Sau khi Etsuko trút hơi thở cuối cùng, Senba quay lại Tokyo. Không hẳn là anh muốn làm lại từ đầu. Anh nghĩ chỉ cần đủ ăn là được rồi. Được người quen cũ giới thiệu, anh vào làm cho một cửa hàng chuyên bán buôn đồ điện gia dụng.
Đúng thời điểm đấy, Senba gặp lại một người anh chẳng bao giờ ngờ tới. Đó là Rieko, hay còn gọi là Miyake Nobuko. Cô ta là một trong những tiếp viên anh từng quen thân, nhưng kể từ khi công ty phá sản, họ không gặp nhau nữa. Lâu ngày mới trùng phùng nên Rieko rủ anh đi uống rượu.
Senba thuận theo lời mời, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Có lẽ cô ta cũng chỉ muốn ôn lại chuyện thời anh còn làm ăn khấm khá. Sau bữa ăn nhẹ, họ tới quán bar Karuban nơi ngày xưa vẫn thường lui tới. Miyake Nobuko là một phụ nữ rất giỏi đưa đẩy câu chuyện. Rượu vào lời ra, cứ thế Senba kể gần hết mọi chuyện đã xảy ra với mình từ trước cho đến nay. Nhìn trang phục của anh chắc hẳn Miyake phải đoán ra anh không còn có được phong thái như ngày xưa nữa, song phải đến khi nghe anh kể hết chuyện cô ta mới tin chắc điều đó, từ lúc đấy cô ta bắt đầu lộ rõ vẻ thất vọng. Có lẽ cô ta đã ủ mưu vòi tiền anh.
Sau đó Senba đã phạm phải một sai lầm mà cho dù có hối hận đến mấy anh cũng không cách nào làm lại được. Lúc rút ví định mua bao thuốc, Senba lỡ đánh rơi bức ảnh kẹp trong đấy ra. Chính là bức ảnh đó, bức ảnh chụp đứa bé mà anh đã nhận từ Setsuko. Miyake Nobuko nhặt bức ảnh đó lên, hỏi anh đó là con của ai.
Senba bảo đó là con của một người quen, song chính anh cũng thấy câu trả lời của mình chẳng có sức thuyết phục chút nào. Nghe vậy, Miyake Nobuko liền bảo bộ kimono họa tiết lá phong đỏ mà người phụ nữ đang bế đứa bé mặc trông rất quen. Senba giật mình, im lặng.
Rõ ràng Miyake Nobuko đã nhận ra. Cô ta mơi anh nói ra sự thật, còn bảo sẽ giữ bí mật tuyệt đối.
Anh sợ nhất việc cô ta đoán mò rồi đi rêu rao khắp nơi. Cực chẳng đã, Senba đành nói ra sự thật. Anh cảm giác Miyake Nobuko như một người thân đang lắng nghe câu chuyện của mình. Anh cũng tin lời cô ta nói sẽ không kể chuyện này với ai.
Sau khi nghe xong chuyện, Miyake Nobuko bảo anh đợi cô ta một lát, đoạn đứng dậy. Một lát sau cô ta quay lại, đặt một mẩu giấy trước mặt Senba. Trên đó có ghi địa chỉ và số điện thoại.
Miyake nói đó là địa chỉ liên lạc của Setsuko. Cô ta đã gọi điện tới quán Haruhi để hỏi. Hình như cô ta nói mình là cô tiếp viên khác chơi thân với Setsuko.
Miyake Nobuko khuyên “Anh thử đến gặp con bé xem sao? Chỉ nhìn một cái thôi chắc không sao đâu.” Senba lắc đầu. “Không cần thiết. Cứ để mọi chuyện trong lòng như bây giờ là được rồi.” Trong lúc nói chuyện, anh đã khóc. Anh nghĩ có lẽ mình đã say rồi.
Song thực ra Miyake Nobuko hỏi nơi ở của Setsuko còn vì một mục đích khác. Đến buổi sáng hai ngày sau Senba mới biết được điều đó. Anh hay tin Miyake Nobuko đã bị sát hại khi tình cờ xem chương trình thời sự buổi sáng sớm. Nghe tên địa điểm, sắc mặt anh liền tái mét. Nơi đó ngay gần chỗ ở của Setsuko được ghi trong mẩu giấy kia.
Do dự một hồi, Senba quyết định gọi điện cho Setsuko. Anh chỉ lo cô sẽ không bắt máy. Anh không thể vứt bỏ suy nghĩ chẳng lành về việc chính Setsuko đã đâm chết Miyake Nobuko.
Nhưng Setsuko đã bắt máy. “Nhà Kawahata xin nghe.” Nghe thấy giọng nói bình thường của Setsuko, Senba thở phào nhẹ nhõm. Lúc Senba xưng tên, Setsuko vô cùng ngạc nhiên, song cô không lấy làm khó chịu. Cô nói chồng mình đang đi công tác xa nhà.
Senba kể chuyện đêm hôm trước và giải thích anh lo Setsuko có liên quan đến vụ án nên mới gọi điện. Nghe vậy, đột nhiên thái độ của Setsuko trở nên rất lạ. Cô nói mình về nhà lúc tối muộn hôm qua và còn chưa nhìn kỹ mặt con gái. Đúng là con bé ở trong phòng, nhưng hình như nó vẫn chưa dậy.
Setsuko nói sẽ vào phòng con bé xem sao, Senba tạm thời gác máy. Anh cảm giác khoảng thời gian sau đó dài đến đáng sợ. Anh lo lắng tới nỗi cảm thấy nôn nao, toàn thân lạnh toát.
Cuối cùng Setsuko cũng gọi điện lại, thông báo với anh một sự thật đau lòng. “Con bé đã đâm chết Miyake Nobuko, trên bàn vẫn còn con dao dính đầy máu.” Setsuko vừa khóc vừa nói.
Senba chẳng còn thời gian đâu mà hỏi xem tại sao chuyện lại thành ra như vậy. Trong lúc đợi điện thoại của Setsuko, Senba đã lường tới tình huống xấu nhất và chuẩn bị sẵn tinh thần cho một quyết định. Và giờ anh chỉ còn cách thực hiện quyết định đó mà thôi.
Anh nói với Setsuko: “Anh sẽ nghĩ cách gì đó, em hãy mang con dao tới đây.” Setsuko tỏ ra bối rối, song cô cũng không muốn lãng phí thời gian giải thích. Họ quyết định thời gian và địa điểm gặp mặt rồi cúp máy.
Senba nhìn khắp căn phòng. Hầu như không có thứ gì đáng giá, chỉ có một thứ duy nhất anh không thể vứt bỏ. Đó chính là bức tranh do Etsuko vẽ. Anh gói bức tranh bằng một tấm vải bọc, sau đó ra khỏi phòng.
Ở chỗ hẹn, Senba nhận con dao từ Setsuko. Có vẻ Setsuko đã đoán được anh định làm gì, cô do dự liệu làm thế có ổn thật không. Cô tự nhủ bảo vệ con gái là điều một người mẹ đương nhiên phải làm.
Đổi lấy con dao, Senba đưa cho Setsuko bức tranh. Anh nhờ cô giữ gìn bức tranh cho đến khi họ gặp lại nhau vào một ngày nào đó.
Lúc rời khỏi điểm hẹn, Setsuko bảo anh hãy nhìn sang quán cà phê đối diện. Và rồi anh trông thấy một cô bé tóc dài, dáng người mảnh khảnh đang ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn xuống. Nhìn cô bé, Senba không khỏi kinh ngạc. Cô bé giống y đúc em gái của anh, người đã chết yểu vì bệnh.
Vậy là anh không còn gì để luyến tiếc nữa rồi. “Cảm ơn em.” Senba nói với Setsuko.
Senba lấy cái túi để dưới gối ra. Trong đó có một vài tấm ảnh. Ông lấy một bức trong số đó. Đó là bức ảnh mà Setsuko đã đưa cho ông vào ngày hôm đó.
Senba nhìn bức ảnh nhà vật lý Yukawa đưa cho, lại nhìn bức ảnh của mình. Con bé vẫn còn đôi nét giống hồi nhỏ. Không biết nó đã được nuôi nấng thành một cô gái thế nào nhỉ? Giọng nói của nó nghe ra sao? Ông ước gì được gặp con gái dù chỉ một lần trước khi nhắm mắt xuôi tay, nhưng đó mãi chỉ là ước mơ không thành. Dù muốn cũng không thể thực hiện được. Bởi nếu làm vậy, tất cả mọi việc từ trước đến giờ đều sẽ trở thành vô nghĩa.
Ký ức của ông lại trở về những tháng ngày của mười sáu năm trước. Khi đó Senba sống trong một căn hộ cũ thuộc quận Edogawa.
Anh biết chẳng mấy cảnh sát sẽ tới tìm mình. Nếu xác minh được cái xác chính là Miyake Nobuko, thế nào cảnh sát cũng truy ra việc cô ta đã gặp Senba ở quán Karuban vào cái đêm trước khi bị giết.
Và rồi, viên cảnh sát cũng tới. Đó là một người đàn ông có khuôn mặt quả cảm. Senba một mực không cho anh ta vào nhà. Đương nhiên mục đích là để bị nghi ngờ.
Viên cảnh sát bỏ cuộc, nhưng Senba biết thừa thật ra anh ta vẫn chưa đi. Anh tin chắc anh ta vẫn đang theo dõi mình ở đâu đó quanh đây. Vì vậy, Senba ra khỏi căn hộ. Anh ôm theo chiếc túi, bên trong để con dao mà Setsuko đã đưa cho.
Anh đi đến gần con mương nhân tạo gần đấy, lấm lét đảo mắt nhìn xung quanh. Anh chỉ đang diễn cho viên cảnh sát bám đuôi xem, và màn trình diễn đó đã thành công. Cuối cùng, viên cảnh sát khi nãy cũng chạy về phía anh.
Senba chạy, như đang bỏ trốn thật. Anh còn sợ nhỡ đâu mình lại chạy thoát mất nhưng hóa ra chỉ là anh lo hão. Quả nhiên, thể lực của viên cảnh sát đó thật đáng gờm. Anh bị bắt và khống chế ngay lập tức.
Senba bị bắt, bị khởi tố, rồi bị kết án tại tòa. Trong suốt quá trình đó, lời khai của anh không hề bị nghi ngờ. Chỉ duy có một người nghi ngờ anh, đó chính là Tsukahara, viên cảnh sát đã bắt giữ anh.
Anh ta hỏi tại sao anh không ném cái túi đi. Trong lúc chạy trốn, đáng lý ra Senba đã có thừa cơ hội vứt cái túi xuống mương. Mặc dù cảnh sát vẫn sẽ tìm được túi sau khi nạo vét mương nhưng chí ít Senba cũng có thể kéo dài thời gian. Chính vì tìm thấy con dao trong túi nên anh mới bị bắt ngay tại trận như thế.
Senba quả quyết anh không nghĩ được đến thế. Anh mải chạy trốn tới nỗi quên cả việc mình đã đút con dao vào trong túi.
Tsukahara tỏ ra không hài lòng. Song Senba nhất quyết không thay đổi lời khai.
Cuộc sống ngục tù đâu có dễ dàng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình ở đây đổi lại con gái mình sẽ được sống yên ổn là anh lại có thêm sức mạnh. Anh còn thấy mình sống có nghĩa.
Sau khi ra tù, Senba đến thăm một người đàn ông đã quen từ hồi ở tù. Người đó giới thiệu cho ông công việc thu gom phế liệu. Lương bèo bọt đến kinh ngạc, lại còn bị bắt phải ngủ trong túp lều vừa chật chội, vừa bẩn thỉu, song Senba nghĩ chỉ cần được sống đã là hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó cũng không kéo dài được lâu. Người đàn ông giới thiệu việc cho Senba đã cuỗm sạch tiền của công ty rồi bỏ trốn. Công ty phá sản, Senba mất cả việc làm lẫn chỗ ở.
Ông chỉ còn cách bắt đầu cuộc sống lang bạt đầu đường xó chợ. Ông biết những người như vậy thường sống ở đâu, vì vậy ông đã tới cầu cứu họ. Họ rất tốt bụng, tận tình chỉ bảo cho ông làm thế nào để duy trì cuộc sống.
Thế nhưng, ông trời vẫn tiếp tục thử thách Senba. Từ lúc nào, cơ thể ông đã không thể cử động như ý muốn. Cộng thêm những cơn đau đầu dữ dội, ông thường xuyên trải qua những ngày mất ngủ. Có khi ông còn chẳng thể nói được thành lời. Ông cũng không thể đến nơi phát đồ ăn miễn phí được tổ chức hằng tuần nữa.
Bản thân ông cũng nhận ra mình đang mắc phải căn bệnh gì đó rất nghiêm trọng. Senba được những người cùng cảnh vô gia cư tận tình chăm sóc nhưng bệnh tình không hề có dấu hiệu tốt lên. Đương nhiên thôi, vì ông không đi gặp bác sĩ mà.
Đúng lúc đó, một nhân vật ông chẳng bao giờ ngờ tới xuất hiện.
Đó chính là Tsukahara. Hình như ông ta đã không ngừng tìm kiếm Senba trong suốt nhiều năm qua. Tsukahara nhận ra bệnh tình của Senba, cũng chẳng rõ ông ta thu xếp thế nào mà Senba được nhập viện.
Nhưng đó không chỉ là bệnh viện, mà còn là khu chăm sóc đặc biệt dành cho những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Senba được viện trưởng thông báo mình bị mắc bệnh u não, một căn bệnh vô phương cứu chữa.
Senba không đau buồn. Trái lại đâu đó ông còn cảm thấy nhẹ nhõm. Được sống những ngày cuối đời ở một nơi đầy đủ tiện nghi như thế này chính là điều ông thực lòng mong muốn. Tất cả là nhờ có Tsukahara.
Nhưng cũng vì thế, mỗi lần Tsukahara khẩn khoản đề nghị Senba nói ra sự thật, trái tim ông lại đau nhói vì cảm giác áy náy. Hỏi ra mới biết Tsukahara vẫn còn đau đáu về vụ án khi ấy nên mới tìm kiếm Senba suốt thời gian qua. Senba cứ băn khoăn tại sao Tsukahara phải làm tới mức ấy, nhưng có lẽ một người đàn ông như Tsukahara không thể không làm như vậy.
“Tôi biết, anh đang che giấu cho ai đó đúng không? Người đó rất quan trọng với anh. Nhưng cứ để mọi chuyện thế này mãi được sao? Anh không muốn cho người đó biết hiện tại mình ra sao ư? Anh không muốn gặp lại người đó nữa à? Thế nào, anh nói đi chứ.”
Mỗi lần đến thăm, Tsukahara lại ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Senba, và nói những câu như vậy. Senba ngày càng khổ sở về việc cứ phải nói dối. Trái tim ông cũng bị dao động bởi những lời nói của Tsukahara, rằng ông ấy tuyệt đối sẽ không nói với ai, sẽ giữ kín mọi chuyện trong lòng.
Thế rồi, cuối cùng Senba quyết định nói ra tất cả. Khi ấy việc nói năng đối với Senba đã vô cùng khó khăn, phải mất rất lâu ông mới có thể kể xong toàn bộ câu chuyện, song Tsukahara vẫn chăm chú lắng nghe, hầu như không ngắt lời ông lần nào.
Sau khi nghe xong, Tsukahara mới nói: “Cảm ơn anh đã kể cho tôi nghe. Tôi sẽ giữ lời hứa.”
Nói được làm được, Tsukahara không hề tiết lộ sự thật đó cho bất kỳ ai. Thay vào đấy, ông còn tận dụng kinh nghiệm từ thời còn làm cảnh sát hình sự để điều tra xem mẹ con bà Setsuko đang ở đâu, sống như thế nào. Khi nghe tin họ đang sống ở Harigaura, quê hương của Kawahata, Senba không khỏi thấy nao lòng.
Không những thế, Tsukahara còn tìm được một thông tin rất đáng quan tâm trên mạng. Trong một bài viết của Sawamura Motoya, người đang tham gia hoạt động bảo vệ môi trường ở Harigaura có nhắc tới cô gái tên là Kawahata Narumi. Có vẻ họ đang phản đối dự án khai thác tài nguyên biển ở Harigaura. Tsukahara cũng biết được rằng buổi thuyết trình liên quan đến vấn đề đó sẽ được tổ chức vào tháng Tám, hiện tại họ đang chiêu mộ người tham dự. Ông đã hỏi Senba xem có muốn đi cùng mình không.
“Không cần gặp mặt đâu, chỉ nhìn từ xa thôi. Anh không muốn nhìn thấy cô con gái mà mình đã hy sinh đến thế để bảo vệ sao? Không sao đâu, tôi sẽ đi cùng với anh. Tôi sẽ đẩy xe lăn cho anh.”
Nghe lời đề nghị của Tsukahara, Senba không khỏi xao động. Nếu có thể làm vậy thật sự ông không còn gì để nuối tiếc nữa. Thế nhưng, đến cuối cùng Senba vẫn không gật đầu đồng ý. Một người mắc trọng bệnh như ông mà đến đó chắc hẳn sẽ bị mọi người chú ý. Không biết chừng còn vì một lẽ nào đó mà chân tướng sẽ bị bại lộ. Ông không thể gây phiền phức cho Setsuko và Narumi được.
Song hình như Tsukahara vẫn đăng ký tham dự mà chẳng cần Senba đồng ý. Một ngày nọ, Tsukahara đến phòng bệnh, đưa cho Senba xem một phong bì thư. Bên trong là phiếu tham dự buổi thuyết trình kia. Tsukahara đã đăng ký cho hai người, nhưng chỉ có một người được chọn.
“Chúng ta đi nhé. Tôi sẽ chờ ở bên ngoài hội trường.” Tsukahara nói.
Senba lắc đầu. Dù lòng đầy cảm kích, song ông vẫn không thay đổi suy nghĩ. Hơn cả, sức khỏe của ông cũng không cho phép. Bệnh tình của ông đang xấu đi nhanh chóng, làm sao chịu được việc di chuyển trong thời gian dài.
“Thôi đành vậy.” Tsukahara nói. Hôm đó cũng là lần cuối cùng Tsukahara nhắc tới chủ đề đó, và cũng là lần cuối cùng ông đến thăm Senba.
Nhưng Tsukahara đã không từ bỏ. Ông đã một mình tới Harigaura. Có lẽ là để gặp bà Setsuko và Narumi. Mà không, chắc chắn ông đã gặp họ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ tưởng tượng thôi Senba cũng thấy khiếp sợ rồi. Song sự thật đã diễn ra đúng như tưởng tượng của ông.
Trái tim Senba dao động bởi cảm giác ân hận sâu sắc. Tại sao lúc ấy ông không ngăn Tsukahara lại. Đáng lẽ khi Tsukahara cho ông xem tờ phiếu tham dự kia, ông phải xé bỏ đi mới đúng.
Senba nhìn chăm chăm vào bức ảnh chụp đứa trẻ sơ sinh, miệng lẩm bẩm: “Bố xin lỗi. Tại bố mà hai mẹ con lại gây ra thêm một tội ác lớn nữa rồi. Nhưng bố sẽ giữ im lặng. Bố sẽ im lặng cho đến chết. Thế nên, hãy tha thứ cho người bố ngu ngốc này…”