← Quay lại trang sách

Chương 59

Ga Shinagawa đã ở ngay trước mắt. Xe cộ đông đúc khiến con đường hơi tắc nghẽn.

“Dừng xe giúp tôi, tôi xuống ở đây được rồi.” Yukawa rục rịch xuống xe.

Utsumi Kaoru vừa tấp chiếc Pajero vào lề đường, Yukawa liền mở cửa xe. “Cảm ơn hai người đã đưa tôi tới tận đây.”

“Đợi đã, để tôi tiễn cậu tới cửa soát vé.” Kusanagi tháo dây an toàn.

“Không cần đâu, từ đây tới nhà ga cũng phải cả đoạn nữa cơ.”

“Thôi, cậu đừng có nói thế chứ. Cô về trước đi.” Kusanagi nói với Utsumi Kaoru, đoạn xuống xe.

Hai người đi bộ về phía nhà ga, ngang qua hàng xe nối dài như mắc cửi. Sắp hết tháng Tám rồi mà nắng vẫn chói chang như giữa mùa hè. Mồ hôi túa ra đầm đìa, bụi bặm bám đầy người họ.

“Sự thật vẫn nằm trong bóng tối.” Đột nhiên Yukawa nói. “Mặc dù chúng ta đã đưa ra nhiều giả thiết, song còn lâu mới có thể gọi đó là suy luận được. Rốt cuộc cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Ngay cả giả thiết Narumi đã đâm chết Miyake Nobuko cũng chỉ để giúp chúng ta tháo gỡ được nhiều nghi vấn. Chúng ta chẳng có lấy một chứng cứ cụ thể nào. Trong khi đó lại có quá nhiều điểm chưa rõ ràng. Ngay cả tiền đề Narumi là con ruột của Senba tôi cũng không dám chắc. Giả sử đó đúng là sự thật, liệu Kawahata Shigeharu có biết không? Còn chuyện Narumi đã giết người thì sao? Nếu biết thì là từ khi nào? Chỉ toàn là bí ẩn. Để làm sáng tỏ tất cả những chuyện này, chỉ còn cách bắt họ tự nói ra sự thật, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng việc đó là không thể.”

“Thế còn việc ông Tsukahara bị sát hại thì sao?”

“Có lẽ nên gọi là chết không rõ nguyên nhân thì đúng hơn. Cũng giống nhau cả thôi. Vụ án Miyake Nobuko bị sát hại đã được giải quyết, vậy nên chẳng có lý do gì khiến ông Tsukahara bị giết cả.”

“Nhưng có thể ông Tsukahara và gia đình Kawahata liên quan gì đến nhau thì sao. Tsukahara là người bắt Senba. Senba và Setsuko lại có liên quan với nhau.”

“Cũng đúng, nhưng đó chỉ là quan hệ giữa nhân viên quán ăn với khách cách đây hơn ba mươi năm rồi, sẽ không khiến tình hình khá hơn đâu.”

“Không thể coi đấy là chuyện ngẫu nhiên được.”

“Vậy ư? Tôi thì lại nghĩ trên đời chẳng thiếu gì những chuyện ngẫu nhiên như vậy. Nói gì thì nói…” Yukawa thở dài thườn thượt. “Ít nhất chừng nào Senba còn chưa chịu nói ra sự thật, chân tướng của chuyện này sẽ không thể sáng tỏ được. Nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không nói ra đâu. Ông ta đã chịu tội, đã bình an vô sự kết thúc những ngày trong tù, bảo vệ người mình yêu thương đến cùng. Có lẽ ông ta sẽ không để những điều ấy trở thành công cốc. Ông ta định sẽ mang theo bí mật ấy đến hết đời. Ông ta cũng biết mình chẳng còn mấy thời gian. Kusanagi, lần này các cậu thua rồi.”

Trước câu nói thậm chí nghe có phần dửng dưng ấy, Kusanagi không nghĩ ra được lời nào để phản bác. Mọi chuyện đúng như lời Yukawa nói.

Hai người đã tới ga Shinagawa. “Tạm biệt ở đây nhé.” Yukawa cất bước về phía cửa soát vé.

“Yukawa, cậu chấp nhận thế sao?” Kusanagi hỏi với theo. “Cứ để mọi chuyện kết thúc như thế này sao? Không phải cuộc đời của ai đó sẽ bị đảo lộn ư? Cậu không cần ngăn chuyện đó lại à?”

Yukawa ngoảnh đầu lại. “Sao tôi chấp nhận được chứ.” Một giọng nói rất vang. “Thế nên tôi mới quay trở lại Harigaura đây.”

“Yukawa…”

“Thế nhé.” Nói đoạn, Yukawa vắt áo khoác đang cầm ở tay lên vai, tiếp tục bước đi.