Chương 60
Viên thanh tra Isobe ngồi đối diện với bà Setsuko. Ngồi ghi chép bên cạnh là một viên cảnh sát trẻ tuổi, song không phải là Nishiguchi, bạn học của Narumi.
“Điều hòa có lạnh quá không?” Isobe hỏi. Mặc dù khuôn mặt Isobe dữ dằn song cặp mắt híp nằm dưới hai mí mắt dày cộm của anh ta vẫn ánh lên vẻ lo lắng cho bà Setsuko. Bà Setsuko tưởng tượng có lẽ trên cương vị của một thanh tra cảnh sát, anh ta thường xuyên phải làm bộ mặt khó coi, dần dà trở thành tật, cuối cùng khuôn mặt anh ta mới thành ra thế. Ngày trước cũng có nhiều vị khách kiểu vậy đến quán Haruhi. Không phải họ bực bội trong lòng mà chỉ là họ cảm thấy ngượng ngùng khi phải tỏ ra mềm mỏng thôi.
“Thế này là vừa đủ mát rồi.”
Nghe bà Setsuko đáp, Isobe khẽ gật đầu, đoạn đưa mắt nhìn xuống tập hồ sơ điều tra.
Thật ra, không khí trong phòng thẩm vấn không hề tệ. Điều hòa bật vừa phải, mấy viên cảnh sát cũng không hút thuốc, thành thử không khí không bị ngột ngạt. Bà Setsuko vốn cứ nghĩ căn phòng sẽ bị giám sát từ phòng bên cạnh thông qua tấm gương một chiều, song thực tế không có tấm gương nào như vậy cả.
“Vậy tôi sẽ hỏi lại chi tiết một vài chuyện nhé.”
Isobe mào đầu như vậy, sau đó anh ta hỏi những chuyện liên quan đến tình hình kinh doanh của nhà trọ. Tỷ như nhà bà có từng cân nhắc đến việc kiểm tra, sửa chữa lò hơi hay chưa, nếu có thì bà có nắm được chi phí vào khoảng bao nhiêu không. Những chuyện này chẳng cần phải nói dối nên bà Setsuko có sao nói vậy.
Có vẻ như mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ. Cảnh sát đang muốn quy kết họ vào tội vô ý làm chết người do vi phạm quy tắc nghề nghiệp và tội phi tang xác chết. Nếu như có thể che giấu vĩnh viễn chuyện xảy ra mười sáu năm trước, việc vợ chồng bà bị bắt bởi những tội danh này cũng đâu sá gì.
“Việc kinh doanh đúng là khó khăn quá nhỉ.” Nghe câu chuyện của bà Setsuko, Isobe vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm. “Mà thật ra nhà trọ nào cũng giống như vậy thôi.”
Bà Setsuko lặng lẽ gật đầu. Lẽ ra họ nên đóng cửa sớm hơn mới phải, nhưng giờ nói vậy cũng muộn rồi.
“Không biết sao nạn nhân lại quyết định trọ ở nhà bà nhỉ. Bà có nghe nói gì không? Bà là người dọn bữa tối cho ông ấy nhỉ?”
Bà Setsuko nghiêng đầu. “Ông ấy chỉ hỏi tôi về các món ăn thôi.”
“Vậy à.” Isobe cong môi, gật gù. Điểm này khá đáng ngờ, song chắc cũng không phải nghi vấn gì lớn.
Sau khi nói gì đó với viên cảnh sát phụ trách ghi chép, hai người ra khỏi phòng. Bà Setsuko đưa mắt nhìn lên khung cửa sổ với những chấn song sắt. Bầu trời hơi ửng đỏ. Có lẽ hoàng hôn sắp buông xuống rồi.
Bình minh ngày hôm đó thật rực rỡ. Khung cảnh mười sáu năm trước hiện lên trước mắt bà Setsuko.
Hình như hôm đó là chủ nhật. Tối hôm trước, Setsuko đi gặp một người bạn cũ nên về muộn, trong người cũng có chút men rượu. Trên đường về, cô thấy rất nhiều xe cảnh sát đậu gần nhà, song Setsuko chỉ nghĩ đó là một vụ tai nạn giao thông gì đó thôi. Cô về đến nhà lúc gần nửa đêm.
Shigeharu đang đi công tác nên đương nhiên không có nhà. Setsuko thử nhòm vào phòng con gái Narumi, khi đó đang học cấp hai. Đèn đã tắt, song cô có thể thấy bóng dáng cô bé đang nằm gọn trên giường. Setsuko yên tâm, khẽ khàng đóng cửa lại.
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh giấc bởi cú điện thoại đến từ một người không ngờ tới. Là Senba Hidetoshi. Cùng với sự ngạc nhiên là cảm giác ngại ngùng và nhớ tiếc đan xen trong cô. Dù có phần bối rối song cô không cảm thấy khó chịu.
Nhưng đó không phải lúc đắm chìm trong những cảm giác mùi mẫn như thế. Hóa ra có việc quan trọng nên Senba mới gọi điện tới vào sáng sớm như vậy. Nghe chuyện xong, bà Setsuko không khỏi sửng sốt. Rieko, hay còn gọi là Miyake Nobuko đã bị giết. Không những thế, hiện trường lại ở ngay gần nơi mẹ con Setsuko đang sống. Hơn nữa, Senba còn nói thêm một chuyện khiến mọi thứ trở nên vô cùng tồi tệ. Miyake Nobuko đã phát hiện ra bí mật về thân thế của Narumi.
Setsuko cúp máy, đi tới phòng của Narumi. Con bé vẫn đang ở trên giường, tay chân co rúm lại, cuộn tròn như một thai nhi. Nhưng con bé không hề ngủ, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt. Ngay lập tức, Setsuko hiểu ra con bé đã khóc suốt đêm qua.
Trên bàn có một con dao. Là con dao mà Setsuko vẫn thường dùng. Trên đó lấm tấm những vết màu đỏ thẫm. Không chỉ lưỡi dao mà ngay cả cán dao cũng nhuốm đầy máu.
Quá sửng sốt, Setsuko đứng ngây ra. Không hiểu sao mắt cô lại hướng ra ngoài cửa sổ. Bầu trời rạng đông nhuốm những đám mây ở đằng xa trong một màu đỏ rợn người, như thể báo hiệu vận mệnh tương lai của hai mẹ con cô.
Setsuko gặng hỏi Narumi. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con dao này là sao? Con hãy nói thật đi.”
Song, bắt một cô bé mới học cấp hai đang hoảng loạn vì đã giết người phải bình tĩnh kể lại sự tình là điều không thể. Dẫu vậy, Setsuko vẫn lờ mờ đoán được, có lẽ một người đàn bà lạ mặt đã đến đây và nói nhăng nói cuội về thân thế của Narumi. Sau khi cô ta ra về, Narumi vào bếp lấy dao, đuổi theo rồi đâm chết cô ta.
Tuy vẫn còn nhiều điểm chưa rõ, song gặng hỏi Narumi đang trong tâm trạng hoảng loạn như thế cũng chẳng ích gì. Cô phải làm sao đây? Không thể cho Shigeharu biết chuyện được. Chỉ có thể trông cậy vào Senba mà thôi.
Khi Setsuko gọi điện kể hết sự tình, Senba đã ngay lập tức yêu cầu cô mang con dao tới chỗ mình. Anh nói mình đã có cách.
Setsuko nghĩ bụng liệu có phải Senba định che giấu tội cho Narumi không? Liệu có phải anh định đầu thú thay cho Narumi không? Nếu vậy mình phải từ chối, không thể để anh ấy làm việc đó được.
Thế nhưng, nghĩ tới tương lai và cuộc đời Narumi, quả thật Setsuko biết mình phải làm gì đó để thoát khỏi tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này. Nếu bản thân có thể chịu tội thay thì cô cũng sẵn lòng. Nhưng trớ trêu thay cô lại có chứng cứ ngoại phạm. Hơn nữa, cô không thể nghĩ ra động cơ gì. Cô tuyệt đối không thể nói ra bí mật về thân thế của Narumi.
Do dự là vậy, song Setsuko vẫn quyết định mang con dao tới chỗ Senba. Khi đó, cô cũng nói với Narumi. “Con hãy đi cùng mẹ.”
Trong thâm tâm, Setsuko vừa nghĩ mình không thể để Senba làm việc đó, lại vừa thầm mong anh thật sự có thành ý kia. Cô không nghĩ ra cách nào khác để cứu Narumi cả. Cô tự nhủ có lẽ mình sẽ chấp nhận đề nghị của Senba. Nếu vậy, chí ít cô cũng muốn để anh nhìn thấy Narumi đã trưởng thành như thế nào. Dù sao anh cũng là cha ruột của cô bé.
Gặp Senba ở điểm hẹn, Setsuko trông anh khá tiều tụy, cô hiểu rằng anh đã phải trải qua rất nhiều sóng gió.
Dù vậy, họ không có thời gian để ôn lại chuyện cũ.
Quả nhiên Senba đã chuẩn bị tinh thần để nhận tội thay Narumi, anh hỏi rất kỹ về tình hình gây án. Sau khi kể lại những gì đã nghe được từ Narumi, Setsuko hỏi Senba cô làm vậy liệu có được không. “Mẹ bảo vệ con gái là chuyện đương nhiên, em không được phép do dự.” Câu nói của Senba đã trở thành một cú thúc vô cùng mạnh đối với Setsuko.
Hai ngày sau đó, Setsuko thấy thời sự đưa tin Senba bị bắt. Trong lúc anh đang định phi tang chứng cứ thì bị một điều tra viên đang theo đuôi phát hiện và bắt giữ. Setsuko bất ngờ vì anh đã không ra tự thú. Có lẽ anh đã nghĩ cách đó sẽ dễ dàng đánh lừa cảnh sát hơn. Senba đã cố tình khiến cho tội của mình nặng hơn để bảo vệ con gái. Tình cảm mãnh liệt đó của anh khiến trái tim Setsuko như thắt lại.
Có lẽ Senba đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi để bị bắt. Theo những gì thời sự và báo chí đưa tin, lời khai của Senba không hề bị nghi ngờ. Đương nhiên, cảnh sát cũng không hề tới chỗ của mẹ con Setsuko.
Setsuko kể hết mọi chuyện cho Narumi nghe. Con bé quá sốc nên đã nghỉ học liền bốn ngày. Khi những tin tức liên quan đến vụ án ngày một ít đi, Narumi cũng dần bình tâm trở lại. Chừng như cuối cùng con bé cũng có thể bình tĩnh mà nhìn thẳng vào sự việc kia, rằng mình đã gây ra chuyện gì và ai đã cứu mình.
Hai người ngầm hiểu với nhau rằng phải giữ kín bí mật này với Shigeharu. Sau đó họ gần như không nhắc gì đến chuyện này nữa. Dù vậy, không có nghĩa là họ có thể quên đi được. Một vết thương không thể chữa lành đã in sâu trong trái tim họ, và cứ mỗi lần nỗi đau âm ỉ kia trỗi dậy, cuộc sống của họ lại chao đảo. Setsuko hiểu tại sao Narumi lại đồng ý lời đề nghị chuyển về Harigaura của Shigeharu, chuyện mà trước đây con bé vẫn luôn chối đây đẩy.
Cuộc sống mới ở Harigaura tương đối yên bình và hạnh phúc. Nhìn Narumi đắm mình trong các hoạt động bảo vệ môi trường như thể đã ngộ ra điều gì đó, Setsuko thấy thương con bé vô kể, nhưng cô quyết định sẽ dõi theo con gái nếu việc đó có thể khiến cảm giác tội lỗi trong con bé vơi bớt đi, dù chỉ là một chút. Lúc Narumi treo bức tranh vợ Senba vẽ ngoài sảnh nhà trọ Lục Nham Trang, Setsuko cũng không ngăn lại.
Cứ thế, họ sống ở Harigaura cũng đã được mười lăm năm. Họ chưa bao giờ quên Senba nhưng đúng là đã có một lớp sương mù bao phủ lên ký ức đó.
Người thổi bay lớp sương mù đó chính là Tsukahara Masatsugu. Lúc Setsuko đang bày biện bữa tối, Tsukahara đã bắt chuyện với bà. “Ông… đang nằm viện.” Vì không nghe rõ phần tên nên bà Setsuko đã hỏi lại. “Dạ, ai cơ ạ?” Tsukahara liếm môi, nở một nụ cười hơi gượng gạo. “Senba. Ông ấy đang nằm viện.”
Ngay chính bà Setsuko cũng nhận ra khuôn mặt mình đang đông cứng lại. Bà không thể đáp lại lời nào, hai môi run rẩy. Thế rồi Tsukahara hạ thấp giọng, nói tiếp. “Thật ra tôi từng làm cảnh sát ở Sở Cảnh sát Tokyo. Tôi là người phụ trách vụ án giết người xảy ra ở Ogikubo.”
Trái tim bà như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếng trống ngực đập thình thịch vang đến tận mang tai.
“Bà đừng sợ, tôi không định đào bới lại chuyện xưa đâu.” Tsukahara nói. “Chỉ là có một việc tôi nhất định muốn thỉnh cầu bà nên mới đến đây thế này.”
“Việc gì vậy?” Bà Setsuko hỏi. Bà phải cố hết sức để cất lời, chẳng thể ngăn nổi khuôn mặt mình thôi không cứng đờ.
Tsukahara nhìn vào mắt bà Setsuko thật lung, nói. “Tôi mong Narumi sẽ đến thăm Senba. Ông ấy không còn sống được bao lâu nữa. Chắc không cầm cự nổi một tháng. Tôi mong trước khi trút hơi thở cuối cùng Senba sẽ được gặp lại người mà ông ấy đã hy sinh cả bản thân mình để bảo vệ. Đó là việc duy nhất tôi có thể làm để bù đắp cho sai lầm ngớ ngẩn mà mình đã phạm phải mười sáu năm trước. Tôi cầu xin bà.”
Nói đoạn Tsukahara cúi rạp đầu xuống.
Nhìn dáng vẻ ấy, cảm giác dao động trong lòng bà Setsuko cũng dần nguôi đi phần nào. Bà hiểu rằng người đàn ông này không định lật tẩy tội lỗi của Narumi. Chỉ là ông ấy thấy cảm thông cho Senba mà thôi.
Nhưng không phải vì thế mà bà có thể dễ dàng mở lòng. Bà Setsuko cố gắng sửa lại tư thế, giả bộ nói: “Tôi không hiểu ông đang nói chuyện gì. Senba là ai? Tôi nghĩ người đó không liên quan gì đến chúng tôi cả.”
“Vậy ư? Vậy thì tiếc quá.” Tsukahara chỉ tỏ vẻ buồn bã chứ không ngoan cố nói thêm điều gì.
Bà Setsuko để đồ ăn lại rồi ra khỏi phòng. Trông thấy ông Shigeharu đang đứng ở hành lang, bà giật mình hỏi chồng đang làm gì ở đó, song ông trả lời mình không làm gì cả, chỉ đang đi ngang qua thôi. Khuôn mặt ông không biểu lộ cảm xúc gì.
Bà Setsuko ngờ rằng liệu có phải chồng mình đã nghe lén cuộc nói chuyện chăng, nhưng bà không có cách nào để xác nhận. Bà lặng lẽ nhìn theo bóng lưng chồng đang chống gậy bước đi.
Sau đó, bà Setsuko dẫn Yukawa tới quán rượu, ngồi uống cùng anh ta một lát rồi mới rời quán. Bà chỉ lo về nhà trọ rồi Tsukahara sẽ lại nói gì đó. Đang lúc chần chừ như thế trước cửa quán rượu, Setsuko thấy Narumi và Sawamura xuất hiện. Sawamura nói sẽ đưa bà về nên Setsuko đành miễn cưỡng nghe theo.
Chuyện xảy ra sau đó giống hệt những gì bà đã khai với cảnh sát. Ông Shigeharu đang ngồi thẫn thờ ở sảnh nhà trọ Lục Nham Trang. Ông nói đã lỡ làm khách thiệt mạng vì sự cố lò hơi. Ông bảo định báo cho cảnh sát, bà cũng nghĩ nên làm như vậy, song Sawamura lại phản đối. Cậu ta bảo nên ngụy trang thành một vụ tai nạn khác để bảo vệ Harigaura. Họ đã tranh luận ít nhiều, nhưng cuối cùng cả ông Shigeharu và bà Setsuko đều đồng ý với Sawamura.
Họ muốn làm như ông Tsukahara đã chết ở một nơi khác, không liên quan gì đến họ. Đó cũng chính là mong muốn thật sự của bà Setsuko. Dù có là tai nạn đi chăng nữa bà cũng không muốn để cảnh sát phát hiện mối liên quan giữa Tsukahara và gia đình mình trong quá trình điều tra.
Nhưng…
Bà cũng hoài nghi liệu đó có thật sự là tai nạn hay không?
Giả sử chồng bà nghe được câu chuyện giữa bà và Tsukahara, chắc hẳn ông ấy cũng không hiểu đó là chuyện gì. Nhưng nếu ông ấy đã cảm nhận được điều gì đó về vụ án mười sáu năm trước thì sao?
Thời điểm xảy ra vụ án, ông Shigeharu đang ở Nagoya. Nhưng cũng có khả năng ông ấy biết chuyện Miyake Nobuko bị giết và chuyện Senba bị bắt. Shigeharu biết cả hai người đó. Không biết chồng bà đã nghĩ gì khi biết vụ án ấy xảy ra ngay gần nơi mẹ con bà đang ở?
Hơn nữa, có lẽ ông ấy đã nhận ra Narumi không phải con gái ruột của mình…
Đương nhiên, bà Setsuko không thể xác nhận những điều đó. Song bà biết. Chồng mình đã biết hết. Dù biết hết nhưng ông ấy vẫn chấp nhận và coi Narumi như con gái mình.
Một người thông minh như Shigeharu hẳn sẽ nghĩ đến mối liên quan giữa vụ án kia và mẹ con bà Setsuko. Song ông chưa từng nhắc đến vụ án đó. Điều đó trái lại càng khiến Setsuko tin chắc rằng mình đã nghĩ đúng.
Chuyện ông Shigeharu đột nhiên thúc giục vợ con chuyển về Harigaura chắc hẳn cũng liên quan đến vụ án ấy. Có lẽ ông muốn nhanh chóng đưa vợ và con gái rời khỏi vùng đất khổ hạnh kia.
Nhưng mọi chuyện chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng của bà Setsuko. Có điều nếu sự thật đúng như vậy, và ông Shigeharu lại nghe được câu chuyện kia của Tsukahara, ông ấy sẽ nghĩ thế nào đây?
Liệu ông ấy có nghĩ Tsukahara là sứ giả bất hạnh, người sẽ mở cánh cửa dẫn lối tới quá khứ mà họ những muốn chôn vùi kia ra không? Liệu ông có nghĩ nếu để người này sống gia đình mình có thể sẽ mất tất cả không?
Nhưng ngay cả Setsuko cũng không biết chân tướng sự việc. Bà đã không dám hỏi chồng mình “Có thật đó chỉ là tai nạn thôi không?” Chừng nào ông Shigeharu không nói ra thì bà cũng sẽ giữ im lặng. Có khi cả đời này vẫn vậy.
Hơn ai hết, bà Setsuko hiểu rằng họ chỉ còn có thể làm như vậy mà thôi.