← Quay lại trang sách

Chương 61

Như mọi bận, Keiichi lại gọi điện, đầu dây bên kia là Yuri. Kyohei ủ dột như thể đang nhìn thấy bộ mặt bực bội của mẹ hiện ra ngay trước mắt.

“Thì anh đã bảo đành vậy rồi mà. Con bảo muốn ở đây thêm một ngày… Anh không biết. Nó bảo làm bài tập gì gì đó… Không biết mà lại. Thế thì em tự đi mà nói với con… Ừ, anh chuyển máy đây.” Keiichi chìa điện thoại về phía Kyohei. “Mẹ đấy, mẹ bảo muốn hỏi chuyện con.”

Kyohei chán nản nhận lấy điện thoại. Bố cũng thật là, có mỗi chuyện đó thôi mà giải thích không xong.

“A lô ạ.” Kyohei nói.

“Thế nghĩa là sao?” Giọng nói hằm hè của mẹ cậu bất ngờ vang lên. “Con đã kể hết với cảnh sát rồi cơ mà? Xong rồi thì đến chỗ mẹ luôn đi chứ. Hay có chuyện gì à?” Yuri lớn giọng, nói rất nhanh. Kyohei bất giác đưa điện thoại xa khỏi tai.

“Con phải làm bài tập.” Cậu lí nhí.

“Bài tập? Con nói cái gì thế hả? Đến đây làm cũng được chứ sao?”

“Không được. Phải có người chỉ con mới làm được.”

“Ai cơ?” Yuri hỏi. Kyohei ngán ngẩm, hơi tí là mẹ lại làm um lên.

“Một người con đã gặp ở nhà trọ của bác. Chú ấy là giảng viên đại học.”

“Giảng viên? Tại sao người đó lại dạy con học?”

“Sao là sao… Thì con nói chuyện bài tập, chú ấy bảo sẽ dạy cho thôi. Hiện chú ấy cũng đang ở khách sạn này. Nhưng chú ấy đang ra ngoài, phải đến tối mới về.”

“Hừm…” Yuri cất giọng hoài nghi. “Bắt buộc phải là người đó mới được à? Còn có bố cơ mà, mẹ cũng sẽ giúp con. Lần nào chẳng vậy.”

“Chú ấy bảo không được thế. Nếu con không tự làm, những kiến thức đó sẽ không thành của con.”

Yuri im lặng trong giây lát. Lời con trai nói đúng hơn nên cô không nghĩ ra lời nào để phản bác.

“Được rồi, mẹ hiểu rồi. Con đưa máy cho bố đi.”

Trả điện thoại lại cho bố xong, Kyohei mở cửa kính, đi ra ban công. Cậu trông thấy bể bơi ở bên dưới. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, song không thấy bóng dáng Yukawa đâu cả. Bây giờ mới là hơn ba giờ chiều.

Lúc nghe lễ tân nói phải đến tối Yukawa mới quay về, Kyohei đã định từ bỏ. Song khi quay trở về phòng, vừa thu dọn đồ đạc Kyohei vừa suy nghĩ mông lung, thế rồi cậu quyết định dù thế nào cũng phải gặp Yukawa lần cuối. Cậu muốn gặp và nói chuyện với Yukawa, vì thế cậu đã nằng nặc đòi bố cho ở lại thêm một đêm nữa.

Cho dù cậu không nói rõ lý do, nhưng Keiichi vẫn dễ dàng chấp nhận lời thỉnh cầu đó, điều này làm Kyohei khá bất ngờ. Có lẽ anh đã đoán được ắt hẳn phải có lý do sâu xa gì đó thì Kyohei mới đề nghị như vậy.

Keiichi tắt điện thoại, có vẻ Yuri cũng xuôi xuôi rồi. “Nhưng chiều mai là chúng ta phải về đấy nhé.”

Nghe bố nói vậy, Kyohei gật đầu.

Vì đã nói với mẹ như vậy nên Kyohei không thể ngồi đó mà chơi được, cậu quyết định sẽ lôi bài tập ra làm. Thật ra là cậu không có tâm trạng để chơi. Ngày hôm nay dù có làm gì cậu cũng chẳng thấy vui được.

“Bố đến Phòng Cảnh sát đây. Bố muốn hỏi xem tình hình hai bác thế nào rồi. Mà cũng chẳng biết họ có chịu tiết lộ gì không.” Nói rồi, Keiichi rời đi.

Khoảng hơn sáu giờ tối thì anh quay lại. “Chẳng thu được kết quả gì. Bố đã thử nài nỉ nhưng họ vẫn không chịu nói gì cả. Cuối cùng đành loăng quăng quanh đó thôi.”

Kyohei cũng chẳng khá khẩm hơn. Cậu chỉ toàn nghĩ đến những chuyện khác nên nào có tập trung làm bài được chút nào đâu.

Họ quyết định ăn tối ở nhà hàng dưới tầng một. Kyohei gọi món tôm chiên, một trong những món ăn yêu thích của cậu. Có những ba con tôm được bày trên một chiếc đĩa lớn.

“Bùm, bùm, chiu.” Kyohei nghe thấy một âm thanh quen tai. Cậu đưa mắt nhìn ra phía bãi biển.

“Pháo hoa à.” Keiichi nói. “Hình như ai đó đang bắn pháo thăng thiên ngoài bãi biển thì phải.”

“Bố nhầm rồi, đây không phải pháo thăng thiên mà là pháo phụt.” Đúng lúc đang định nói vậy thì chuyện xảy ra tối hôm đó bỗng vụt qua tâm trí Kyohei. Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy có một cục gì đó rất to dưới cổ họng mình. Nó nặng như chì, đè cả lên tim cậu.

Kyohei lắc đầu, cậu đặt dao và dĩa xuống. Ngay cả món tôm chiên yêu thích cậu cũng chẳng buồn ăn nữa.

“Sao thế? Con thấy không khỏe à?” Keiichi hỏi.

Kyohei lắc đầu. “Không, con chỉ thấy no bụng rồi thôi.”

“No bụng á…”

Đúng lúc đó, Kyohei trông thấy Yukawa đang đi ngang qua bên ngoài nhà hàng. Cậu trèo ra khỏi ghế, chạy ra ngoài gọi “Giáo sư!”

Yukawa dừng chân, ngoảnh đầu lại. Trông thấy Kyohei, trong khoảnh khắc anh tỏ vẻ bối rối nhưng rồi sau đó lại khẽ mỉm cười. “Nhóc đấy à, vẫn còn ở đây sao?”

“Giáo sư ơi, cháu không biết phải làm thế nào nữa. Cháu không thể nói với bố hay mẹ, có lẽ cũng không được phép nói với giáo sư…”

Yukawa đặt ngón trỏ lên môi như để ngăn Kyohei không bị mất tự chủ mà nói ra chuyện gì đó. Rồi anh đưa ngón tay đó về phía cậu bé.

“Là chuyện tối hôm bắn pháo hoa phải không?”

Kyohei gật đầu. Quả nhiên người này chuyện gì cũng đoán ra được.

“Chuyện đó để đến mai rồi nói. Tối nay nhóc cứ ngủ thật ngon đi đã nhé.” Nói đoạn Yukawa quay ngoắt người, cứ thế bước đi mà chẳng buồn nghe câu trả lời của Kyohei.