← Quay lại trang sách

Chương 62

Narumi đã thử tìm đọc nhiều bài viết trên mạng, song không tìm thấy bài báo nào tiếp tục đưa tin về vụ án. Chỉ có một bài viết ngắn từ chiều hôm qua với tiêu đề Nạn nhân tử vong dưới vách đá ở Harigaura thật ra đã chết vì trúng độc. Chủ quán trọ đã che giấu sự việc. Có lẽ trong mắt mọi người đây chẳng phải vụ việc gì ghê gớm.

Song với Narumi và những người trong cuộc, nó là việc vô cùng lớn. Cô muốn biết bố mẹ mình hiện thế nào rồi, cô chỉ cần một chút tin tức gì đó thôi cũng được nhưng lại chẳng có cách nào cả. Cô đã thử gọi điện cho Nishiguchi nhưng chỉ nhận được câu trả lời “Xin lỗi, tớ cũng không biết cụ thể thế nào. Nhưng tớ nghĩ cả hai vẫn khỏe.” Hẳn là cậu ấy không thể bất cẩn để lộ thông tin.

Nishiguchi cũng đề nghị hai người gặp nhau sau khi vụ án tạm lắng xuống. Narumi đáp cô sẽ suy nghĩ. Giờ không phải lúc nói đến chuyện ấy.

Trong lúc cô đang lơ đãng xem thông tin tuyển dụng thì có tiếng bước chân lên cầu thang, sau đó là tiếng cửa mở.

“Chị Narumi, chị có khách chờ bên dưới.” Wakana nói.

“Khách? Gặp chị á?” Narumi đặt tay lên ngực mình. “Cảnh sát à?”

“Không phải. Anh ta bảo muốn lặn biển nhưng nếu được thì muốn chị Kawahata Narumi chỉ dẫn, anh ta có hẹn từ trước thì phải.”

Narumi cố nhớ lại xem mình đã nói chuyện đó khi nào, ngay lập tức khuôn mặt người ấy hiện ra trong đầu cô. “Một người đàn ông dáng cao cao phải không?”

“Đúng rồi.”

“Chị biết rồi.” Narumi gật đầu, đứng dậy.

Đúng như cô nghĩ, vừa bước xuống cầu thang cô đã thấy Yukawa đang đứng đó, tay cầm tấm sticker được bày bán trong cửa hàng. Narumi cất tiếng chào.

Yukawa nhìn về phía Narumi, mỉm cười. “Hôm trước cảm ơn cô nhiều.”

“Tôi phải cảm ơn anh mới đúng… Mà sao anh biết tôi ở đây vậy?”

Yukawa trả tấm sticker về lại chỗ cũ.

“Tôi đã đến Phòng Cảnh sát Hari. Tôi bảo họ là muốn gặp người phụ trách nhà trọ Lục Nham Trang để hỏi về tiền trọ nên họ cho tôi biết cô đang ở đây.”

“Phòng Cảnh sát ư…”

Cô định hỏi thăm tình hình nhưng rồi lại thôi. Yukawa làm sao biết thông tin của bố mẹ cô được.

“Thật ra, hôm nay tôi sẽ rời khỏi đây.” Yukawa nói.

“Hôm nay? Anh nghiên cứu xong hết rồi à?”

“Phần còn lại tôi giao cho người của Desmec. Với lại cũng sắp vào năm học mới rồi. Thành ra tôi muốn đi ngắm biển Harigaura mà cô hằng tự hào một lần xem sao. Hình như cô bảo sẽ dẫn tôi đi mà, đúng không nhỉ?”

“Tôi có nói thế, nhưng mà…”

“Này anh…” Một giọng nói từ đằng sau vang lên. Không biết Wakana đã đứng đó từ lúc nào.

“Nếu được để tôi dẫn anh đi. Dạo gần đây chị Narumi xảy ra nhiều chuyện, tôi nghĩ chị ấy đang mệt lắm. Đột nhiên lại đi lặn biển, tôi sợ chị ấy gục mất.”

Yukawa tỏ vẻ trầm tư, gật gù nhìn Narumi.

“Nếu vậy tôi cũng không ép. Tôi chỉ muốn nhờ cô dẫn đi ngắm biển, tiện thể nói chuyện với cô một chút…”

Narumi nhìn Yukawa. Đôi mắt sau cặp kính của anh ánh lên vẻ nghiêm túc hơn thường lệ. Nhưng mặt khác, cô cũng cảm nhận được sự dịu dàng mà cô chưa từng thấy ở anh bao giờ. Narumi đoán Yukawa đang muốn thông báo điều gì đó cho mình.

“Nếu lặn bằng bình dưỡng khí thì phải chuẩn bị nhiều thứ lắm. Còn nếu lặn bằng ống thở, tôi có thể đi cùng anh được.” Cô nói. “Và anh vẫn có thể thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp của biển.”

“Lặn bằng ống thở à, đương nhiên không tồi chút nào. Trái lại còn vừa hay nữa.” Yukawa lấy chiếc kính bơi để trên giá, nói tỉnh bơ. “Lần trước tôi bảo cô là tôi có bằng lặn biển, nhưng tôi nói dối đấy.”

Khoảng một tiếng sau đó, Narumi và Yukawa cùng nhau lặn dưới biển. Đây cũng chính là nơi đã se duyên cho Narumi say mê với môn lặn bằng ống thở. Nơi này cách xa bãi tắm, xa cả khu vực lặn biển vốn được yêu thích. Có thể nói đây là một địa điểm độc không mấy ai biết đến. Chỉ cần ra xa một đoạn thôi là đã thấy nước sâu hơn hẳn, khung cảnh cũng thay đổi hoàn toàn. Màu sắc dưới đáy biển cũng thay đổi theo cấp độ, thế giới đa dạng của các loài sinh vật hiện ra trước mắt.

Narumi thầm nghĩ bờ biển này đã cứu rỗi cô. Nếu không có biển, cuộc đời cô sẽ ra sao? Chỉ nghĩ đến đó thôi cô đã đủ sợ hãi rồi.

Lúc chuyển tới thị trấn này mười lăm năm trước, Narumi chẳng thể tìm ra mục đích sống của mình. Trái lại cô còn hoài nghi một kẻ như mình liệu có đáng được sống hay không? Một kẻ giết người rồi đổ tội cho người khác làm gì có quyền mưu cầu hạnh phúc.

Cảm giác đó…

Đến bây giờ tay cô vẫn còn nguyên cảm giác khi đâm con dao vào cơ thể người đàn bà đó. Có lẽ suốt cuộc đời này cảm giác ấy cũng không thể biến mất được. Vì sao cô lại làm như thế. Dù có nghĩ bao nhiêu cô cũng không sao hiểu được. Cô chỉ biết lúc nhận ra thì cơ thể mình đã hành động mất rồi.

Nhưng cô vẫn có thể nhớ lại tâm trạng của mình ngay trước lúc đó. Cứ thế này mọi thứ sẽ bị hủy hoại hết.

Cô sợ cuộc sống bình yên của gia đình sẽ bị đảo lộn.

Câu nói của người đàn bà đó - Miyake Nobuko vụt qua tâm trí cô. Lúc biết Setsuko không có nhà, cô ta tỏ vẻ thất vọng, nhưng rồi cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Narumi, đôi môi tô son đỏ hơi cong lên.

“Đúng là giống thật, không lẫn vào đâu được.”

“Cô nói cái gì giống cơ ạ?” Narumi hỏi. Sau này nhớ lại, Narumi ước gì mình đã không hỏi vậy.

Miyake Nobuko thở ra đằng mũi, nở một nụ cười mỉa mai.

“Cô nói cháu đó Narumi. Chắc cháu hay bị mọi người bảo là không giống bố lắm đấy nhỉ?”

Bất giác Narumi tròn xoe mắt. Mãn nguyện với phản ứng đó, Miyake Nobuko cười khúc khích.

“Nói trúng tim đen rồi phải không. Nhưng cháu đừng lo, ngoài cô ra không ai biết sự thật đó nữa đâu.”

Máu dồn hết lên đầu Narumi.

“Thế nghĩa là sao? Cô đừng ăn nói linh tinh.” Narumi giận dữ.

“Cô có nói linh tinh gì đâu. Việc quan trọng thế cơ mà. Nói gì thì nói, phải công nhận là giống thật. Cái miệng kìa, y chang người đó.” Miyake trơ trẽn đưa mắt nhìn khắp khuôn mặt Narumi.

“Cô thôi đi, cháu sẽ mách bố.”

Nghe vậy, người đàn bà đó há hốc miệng, cố tình tỏ vẻ kinh ngạc.

“Ôi thế thì còn gì bằng. Tao sẽ cho bố mày biết sự thật luôn. Không biết mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ? Có khi cả mày lẫn mẹ mày đều sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà cũng nên. Mà thôi, cứ thế đã. Bảo với Setsuko là tao sẽ đến nữa đấy. Cái mặt mày sao thế kia? Mày đang lườm ai đấy? Ở đây tao mới là người được lên mặt đấy nhé.”

Hình ảnh đôi môi đỏ chót chuyển động trở thành dư ảnh trong tâm trí Narumi, khi nó biến mất thì Miyake Nobuko đã ra khỏi cửa.

Đầu óc Narumi trở nên hỗn loạn. Cô không thể nghĩ được là mình nên làm gì. Ấy vậy, cơ thể cô đã bắt đầu hành động. Cô lấy con dao trong bếp, đuổi theo sau người đàn bà kia.

Dù mất tự chủ, song vẫn có một suy nghĩ hằn sâu trong tiềm thức của Narumi. Quả nhiên là thế sao? Mình không phải là con gái ruột của bố thật sao? Cô đã ôm hoài nghi đó trong lòng suốt thời gian qua.

Tất cả bắt nguồn từ đêm hôm đó. Hôm ấy, ông Shigeharu đi họp lớp đại học, ông về nhà trong trạng thái say mèm hiếm thấy. Thậm chí ông còn không tự mình đi lại được, ông vào bếp uống nước và ngã gục luôn ở đó. Bà Setsuko cố lay chồng dậy nhưng ông không nghe. Thậm chí ông còn đột nhiên tát vào mặt vợ. Narumi thấy sốc vì trước nay bố cô chưa từng động tay động chân với vợ con bao giờ. Bà Setsuko dường như cũng đông cứng lại.

“Đừng có càu nhàu, cô đừng có càu nhàu với tôi.” Giọng nói đáng sợ ấy Narumi chưa từng nghe thấy bao giờ. Sau đó, bố cô còn lôi chiếc ví từ trong túi áo ra, ném bức ảnh vốn để bên trong đấy xuống sàn. Narumi biết đó là bức ảnh chụp cả gia đình cô. “Nó không giống tôi. Bọn họ đều cười vào mặt tôi. Nó chẳng giống tôi gì hết.”

Ông Shigeharu cứ thế lịm dần rồi ngủ thiếp đi. Bà Setsuko nhìn chằm chằm chồng mình.

Hôm sau, ông Shigeharu trở lại làm người bố hiền lành, người chồng ôn hòa như mọi khi. Ông xin lỗi hai mẹ con. “Hôm qua anh say quá, giờ chẳng nhớ gì nữa cả.”

Kể từ đó về sau, ông Shigeharu không còn nổi khùng thêm lần nào nữa. Tất nhiên đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ông nói ra những điều ấy. Narumi cũng không hỏi gì mẹ, nhưng cô chưa bao giờ quên chuyện xảy ra tối hôm đó.

Người đàn bà tên Miyake Nobuko ấy đã làm cho ký ức đau buồn đó sống dậy một cách rõ ràng. Cứ thế này cuộc sống của gia đình cô sẽ bị hủy hoại mất.

Bóng người đàn bà hiện lên dưới ánh đèn đường. Narumi hai tay nắm chặt con dao, lao tới. Khoảnh khắc đó, trong đầu cô không hề nghĩ đây là tội ác, rằng kẻ giết người sẽ phải ngồi tù.

Những chuyện xảy ra sau đó cô không còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết lúc tỉnh ra cô thấy mình đã cuộn tròn trên giường. Nhưng cô không thể nào chợp mắt được mà cứ nằm run rẩy đến tận sáng.

Khi bà Setsuko gặng hỏi, Narumi đã kể lại đầu đuôi sự việc, song dĩ nhiên cô chẳng thể giải thích được một cách trơn tru. Bởi ngay chính cô cũng không nhớ rõ ký ức của mình.

Theo yêu cầu của bà Setsuko, Narumi thay quần áo, ra khỏi nhà. Cô hoàn toàn không hay biết mình sẽ đi đâu, làm gì, và mọi việc sẽ thành thế nào.

Phải vài ngày sau đó cô mới biết chuyện gì đã xảy ra. Bất ngờ là thủ phạm sát hại Miyake Nobuko đã bị cảnh sát bắt. Đó là một người đàn ông mà Narumi không hề quen biết.

Bà Setsuko đã nói cho Narumi biết người đó là ai, và sao người ấy lại chịu tội thay cho cô. Narumi không khỏi sửng sốt. Toàn những chuyện cô không thể tin và cũng không muốn tin. Nhưng việc Narumi không bị bắt đã chứng minh những chuyện đó đều là sự thật.

“Đây là bí mật của riêng hai mẹ con mình. Con tuyệt đối không được nói với ai, đương nhiên là cả với bố.” Bà Setsuko nói, ánh mắt dữ dằn.

Narumi không thể làm trái lời mẹ. Cứ nghĩ đến chuyện vì cô mà một người cô chưa từng gặp mặt phải ngồi tù là trái tim Narumi lại đau nhói. Nhưng mặt khác cô cũng cảm thấy căm hận kẻ đó. Ông ta đã có vợ rồi mà còn quan hệ với người phụ nữ khác, thế nên mới xảy ra việc thế này.

Đó là những ngày tháng cô phải đấu tranh với cảm giác căm ghét chính mình. Cô đã khiến cha đẻ phải ngồi tù, lừa dối cha nuôi. Kẻ như cô đáng lẽ không nên được sinh ra trên đời này. Narumi luôn nghĩ như vậy. Thi thoảng mỗi khi ông Shigeharu về nhà, Narumi lại thấy áy náy đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt bố mình.

Vì thế, khi ông Shigeharu nói sẽ nghỉ việc ở công ty để tiếp quản nhà trọ của ông nội, Narumi cũng không phản đối chút nào. Trái lại, cô muốn rời khỏi nơi đó càng sớm càng tốt. Mỗi lần nhìn thấy hiện trường nơi cô đã sát hại người đàn bà kia là hai chân cô co rúm lại.

Sau khi chuyển đến Harigaura một tháng, được bạn rủ rê, Narumi đã đến một đài quan sát ở ngay gần con đường từ trường về nhà. Ngắm biển từ đài quan sát đó, Narumi nín thở trước vẻ đẹp sững sờ ấy. Và rồi cô nhớ đến bức tranh mà người đàn ông tên Senba kia nhờ mẹ cô giữ.

Trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác đã tìm được hướng đi cho cuộc đời mình.

Cô thầm nghĩ không thể để cuộc đời được cứu rỗi của mình trở nên hèn mọn được. Cô cần phải cống hiến gì đó. Cô nên cống hiến gì đây? Điều đó đã quá rõ ràng. Cô sẽ tự mình bảo vệ bờ biển yêu quý của ân nhân, cho đến khi người đó quay trở lại. Lòng cô đã quyết như vậy.

Yukawa điều khiển vây bơi rất điêu luyện. Không có động tác nào thừa thãi. Thậm chí Narumi còn nghĩ có khi việc Yukawa bảo anh đã nói dối về chuyện mình có bằng lặn biển mới chính là lời nói dối thật sự.

Narumi dẫn Yukawa đến vài địa điểm ưa thích của cô, sau đó họ quay trở lại chỗ cũ, leo lên bờ đá.

Yukawa tháo kính bơi ra, nói: “Thật tuyệt vời! Tôi đã hiểu vì sao cô lại tự hào đến vậy. Người Nhật đúng là ngu ngốc thật đấy, một bờ biển xinh đẹp nhường này ngay gần mà còn muốn cất công đi tận đâu xa.” Đoạn anh nhìn Narumi, nói tiếp: “Cảm ơn cô, tôi đã có một kỷ niệm đẹp.”

Narumi tháo vây bơi rồi ngồi xuống một tảng đá.

“Cảm tưởng của anh chỉ có vậy thôi sao? Không phải anh còn có điều gì muốn nói với tôi nữa à?”

Nghe vậy, Yukawa liền nở một nụ cười đầy ẩn ý, đoạn ngồi xuống bên cạnh Narumi. Trước mắt họ là đường chân trời. “Mùa hè cũng kết thúc rồi nhỉ.”

“Anh Yukawa này…”

“Người bạn làm ở Sở Cảnh sát Tokyo của tôi đã tìm thấy Senba Hidetoshi.” Yukawa đột nhiên nói. “Thật ra hôm qua tôi đã đi gặp ông ấy. Ông ấy đang nằm viện. Ông ấy bị u não ác tính, không còn sống được bao lâu nữa.”

Một cục gì đó rất to ứ nghẹn bên trong lồng ngực Narumi. Cô có cảm giác mình không thể nuốt trôi nó mà cũng chẳng thể nhổ ra được. Cô chỉ biết cứng đờ mặt lại.

“Chắc cô sẽ muốn nói tôi chỉ là một nhà vật lý, hà cớ gì phải làm đến như vậy nhỉ. Bản thân tôi cũng thấy mình toàn làm những việc không đâu. Lẽ ra tôi nên để kệ chuyện của người khác mới phải.”

Narumi cố tìm kiếm từ ngữ. Cô nghĩ mình phải làm gì đó để lảng tránh chuyện này. Đồng thời cô cũng hiểu rằng điều đó chỉ tốn công vô ích. Người này đã biết tất cả mọi chuyện.

“Người giúp đỡ Senba cũng chính là người đã bắt giữ ông ta mười sáu năm trước, Tsukahara. Mặc dù đã không còn làm việc ở Sở Cảnh sát nữa, nhưng ông ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng vụ án đó. Tôi không rõ hai người họ đã nói những chuyện gì, nhưng tôi đoán có thể Tsukahara đã thuyết phục Senba nói ra chân tướng sự việc. Và có lẽ cuối cùng Senba đã chịu khuất phục. Senba mang ơn Tsukahara, và trên hết ông ấy biết đó là người mình có thể tin cậy. Thực tế sau khi biết sự thật, Tsukahara cũng không có ý định phơi bày nó. Nhưng khi biết Senba đang cận kề cái chết, có lẽ ông ấy đã muốn thực hiện ý nguyện của Senba. Ý nguyện được một lần gặp con gái, người mà mình đã hy sinh cả cuộc đời để bảo vệ đến cùng. Đương nhiên tôi nghĩ Senba đã không tự mình nói ra điều đó.”

Những câu nói lãnh đạm của Yukawa chìm sâu xuống đáy lòng Narumi. Cô nhớ lại khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Tsukahara ở hội trường buổi thuyết trình hôm đó. Đến bây giờ cô mới hiểu rõ trong ánh mắt dịu dàng ấy ẩn chứa điều gì.

“Việc mà Tsukahara định làm, với tư cách một con người, không hề sai. Nhưng nó là hành động đi cùng với sự nguy hiểm. Giống như việc mở cánh cửa dưới đáy biển vậy. Hoàn toàn không thể đoán trước được cái gì sẽ xuất hiện, và rồi chuyện gì sẽ xảy ra. Một cánh cửa chưa từng ai chạm tay đến, chưa từng ai mở ra. Thế nên nếu ai đó định mở nó ra, đương nhiên sẽ có người muốn ngăn điều ấy lại.”

Narumi nhìn Yukawa. “Ý anh đó không phải là tai nạn ư?”

“Cô nghĩ sao?” Yukawa hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Narumi. “Cô thật sự tin rằng đó chỉ đơn thuần là một tai nạn thôi sao?”

Narumi những muốn nói đương nhiên là thế rồi. Song cô không thể cất lời. Miệng cô đã trở nên khô khốc.

Yukawa lại nhìn về phía xa xăm.

“Thật ra tôi không muốn nói ra đâu. Ngay từ đầu tôi đã thấy nhiều điểm khúc mắc trong vụ án lần này, dù vậy tôi vẫn quyết định lờ đi. Nhưng khi phát hiện ra một sự thật, tôi đã không thể làm thế. Cuộc đời của một con người có thể sẽ bị đảo lộn. Tôi phải làm mọi cách để ngăn không cho điều đó xảy ra.”

Narumi chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Yukawa. Cô không hiểu ý của anh. Người đó là ai mới được chứ.

“Đó không phải là tai nạn gì hết. Đó đích xác là một vụ giết người.” Yukawa nhìn về phía Narumi. “Và thủ phạm chính là… Kyohei.”

Trong khoảnh khắc, Narumi có cảm giác toàn bộ âm thanh đều bay biến đi đâu mất. Cô thấy mặt biển lặng như tờ.

Phải một lát sau tiếng sóng biển mới lại lọt được đến tại cô. Một làn gió len qua giữa Narumi và Yukawa.

Người này đang nói cái gì vậy. Narumi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhà vật lý. Hay mình đã nghe nhầm?

“Đương nhiên,” Yukawa nói. “Cậu bé không chủ động làm thế. Trái lại, khi ấy cậu bé thậm chí còn không hiểu việc mình làm có ý nghĩa gì.”

“… Thế nghĩa là sao?” Giọng Narumi khản đi.

Yukawa cúi đầu trầm ngâm, sau đó anh lại ngẩng đầu lên.

“Như tôi đã nói từ trước đấy, cảnh sát đang gặp khó khăn trong việc thực nghiệm tái hiện. Lý do rất đơn giản. Đó là vì bố cô đã nói dối. Để tái hiện hiện tượng đó, cần có một điều kiện vô cùng quan trọng. Bản thân việc đó không khó, nhưng với một người có tật ở chân như ông Shigeharu thì lại là việc không thể. Chính bởi vậy mà đội giám định cũng không nhận ra được.”

Narumi hơi chùn bước, “Chuyện đó rốt cuộc là…”

Yukawa thở mạnh.

“Đơn giản thôi. Chỉ cần bịt ống khói lại là được. Luồng khí thải không thoát được ra ngoài sẽ quay ngược trở lại. Chẳng mấy chốc mà lò hơi sẽ sinh ra hiện tượng cháy không hoàn toàn. Khí CO sinh ra từ đó sẽ tăng cao và lọt vào căn phòng Đại Dương qua các kẽ nứt của ống khói. Theo tính toán của tôi, chỉ chưa đầy mười phút nồng độ khí CO trong phòng sẽ đạt ngưỡng chết người.”

“Và thế là…”

“Tôi đã phát hiện ra khả năng này khi đội giám định đến khám xét nhà trọ Lục Nham Trang. Để ý thấy họ chỉ toàn khám xét hệ thống đốt cháy, tôi đoán họ đang nghi ngờ nạn nhân bị ngộ độc khí CO. Như tôi vừa nói khi nãy, tôi đã cố gắng hết sức để không quan tâm đến chuyện đó. Nhưng khi nghe chuyện từ Kyohei, tôi không thể nào lờ đi được nữa.”

“Em ấy đã nói gì?”

“Lúc nhìn thấy người của đội giám định từ thang thoát hiểm đi xuống, cậu bé đã nói với tôi là trên tầng thượng có ống khói. Tôi đã rất ngạc nhiên. Bởi nhìn từ dưới lên thì không thể nào trông thấy ống khói được. Có lẽ cậu bé đã lên tầng thượng vào lúc nào đó. Có phải là lần đến nhà trọ Lục Nham Trang cách đây hai năm không? Không, khi đó cậu bé còn nhỏ con hơn cả bây giờ. Tôi không nghĩ cậu ấy dám làm việc nguy hiểm như thế. Khả năng cậu bé lên đó vào cái đêm chơi bắn pháo hoa ngay ngày đầu tiên đến đây nghe sẽ hợp lý hơn. Vậy tại sao cậu bé lại leo lên đó? Lại còn có việc đội giám định đi khám xét như vậy nên tôi không thể không xâu chuỗi các tình tiết với nhau. Kyohei đã làm gì đó với ống khói và đó chính là nguyên nhân gây ra sự cố. Tất nhiên tôi không cho là cậu bé cố ý làm như vậy. Tôi cần phải hành động một cách cẩn trọng. Tôi quyết định không hỏi cậu bé mà tự mình suy luận và kiểm chứng.” Yukawa nở một nụ cười. “Có điều vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của cậu bé. Kyohei đã lấy trộm chìa khóa chủ cho tôi.”

“Anh cần chìa khóa chủ để làm gì?”

“Để xem xét căn phòng Đại Dương. Tôi đoán được là ống khói chạy qua tường căn phòng đó. Hơn nữa, các phòng trống khác đều không khóa, chỉ riêng căn phòng đó là khóa trái. Đương nhiên điều đó sẽ khiến người ta nghi ngờ rồi, phải không? Đúng như dự đoán, tôi phát hiện bức tường trong tủ âm tường có vết rạn nứt. Ngoài ra tôi còn nghe được một chuyện quan trọng từ Kyohei. Cậu bé nói lúc bắn pháo phụt, họ đã đóng toàn bộ cửa sổ để pháo hoa không bay vào phòng, ngoài cửa sổ ra họ còn bịt kín tất cả những chỗ mà pháo hoa có thể bay vào được. Khi đó tôi đã hiểu rõ cậu bé lại gần ống khói vì mục đích gì.”

“Để bịt ống khói…”

“Có lẽ cậu bé đã dùng thùng các tông. Chỉ cần dấp nước vào thùng các tông rồi đậy lên miệng ống khói là được. Có người đã bảo cậu bé làm việc đó.”

“Bố tôi… ư?”

Yukawa không đáp, anh nhặt một hòn đá nhỏ dưới chân.

“Để ông Tsukahara ngủ trong phòng Đại Dương không phải là việc khó. Chỉ cần bịa ra một lý do hợp lý để đề nghị ông ấy chuyển phòng là được. Có điều sau khi thực hiện hành vi phạm tội xong, cần phải mang trả hành lý của ông ấy về lại phòng Cầu Vồng. Có lẽ thuốc ngủ đã được trộn với rượu để ông ấy uống.”

Nghe những lời Yukawa nói, tâm trạng Narumi trở nên tuyệt vọng. Câu chuyện của anh rất có sức thuyết phục. Chí ít nghe cũng hợp logic hơn so với việc coi đây là một tai nạn đơn thuần.

“Tôi không biết ông ấy có chủ ý giết người rõ ràng đến mức nào. Dù có bịt ống khói lại cũng không thể chắc chắn tuyệt đối là sẽ thành công. Có lẽ chỉ ở mức độ thầm mong mọi việc sẽ diễn ra đúng ý mình. Nhưng chủ ý giết người vẫn là chủ ý giết người. Chắc chắn nó xuất phát từ một động cơ nào đó. Chính bởi vậy tôi đã nhờ bạn mình làm ở Sở Cảnh sát Tokyo điều tra về gia đình cô.” Yukawa đứng dậy, ném hòn đá nhỏ đang cầm trong tay xuống biển. “Kết quả dẫn đến chuyện chúng tôi phải làm rõ sự việc xảy ra mười sáu năm trước. Chính vì thế tôi đã đến gặp Senba. Tuy nhiên, ông ta không thừa nhận bất cứ điều gì cả.”

Narumi nhận ra mình đang run rẩy. Không phải vì lạnh. Ánh mặt trời hôm nay cũng chói chang như mọi ngày, bộ đồ lặn thì đã khô cong từ lâu.

“Anh định nói chuyện đó với cảnh sát à?” Narumi vừa hỏi, vừa run lẩy bẩy.

Yukawa mím chặt môi, sau đó lắc đầu.

“Chính vì không thể làm vậy nên tôi mới thấy buồn phiền. Để chứng minh chủ ý giết người của bố cô, tôi sẽ phải nói cả chuyện Kyohei đã làm. Tất nhiên hẳn cậu bé sẽ không phải chịu hình phạt gì. Nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ phải đứng giữa những lựa chọn đau lòng. Có lẽ Kyohei sẽ trăn trở không biết có nên nói ra sự thật hay không. Mà không, có lẽ giờ cậu bé đã đang đau khổ rồi. Lúc này, chắc hẳn cậu ấy đã hiểu ra việc mình làm có ý nghĩa gì rồi.”

Narumi nín thở. “Vậy ư?”

“Tôi chất vấn cô không phải vì Kyohei. Dù nói ra sự thật hay nói dối đi chăng nữa thì cậu bé sẽ vẫn tự trách bản thân mình.” Yukawa cúi nhìn Narumi. “Vì thế tôi muốn nhờ cô một việc.”

Narumi bất giác dựng thẳng lưng. “Việc gì vậy?”

“Từ giờ trở đi Kyohei sẽ phải sống với một bí mật lớn. Nhưng chắc chắn đến một lúc nào đó cậu bé sẽ muốn biết sự thật, tại sao khi ấy bác Shigeharu lại bảo mình làm việc đó. Nếu cậu bé hỏi, tôi mong cô sẽ nói ra sự thật không chút giấu giếm. Và hãy để cậu bé lựa chọn xem mình sẽ làm gì. Chắc hẳn cô là người hiểu rõ hơn ai hết nỗi đau khổ của việc mang trong mình một ký ức có liên quan đến tính mạng con người.”

Từng lời, từng lời của Yukawa thấm sâu vào trái tim Narumi. Nó khiến vết thương trong lòng cô đau nhói, song cô chẳng thể làm gì được.

Narumi đứng dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt Yukawa. “Tôi hiểu rồi, tôi hứa với anh.”

“Tốt rồi. Nghe cô nói vậy tôi thấy yên tâm rồi.”

“Này anh…” Narumi lấy hơi nói. “Tôi không cần phải chịu tội sao?”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Yukawa đảo mạnh. Nhưng rồi ngay lập tức anh nở một nụ cười hiền hòa trên môi.

“Nhiệm vụ của cô là phải trân trọng cuộc sống của mình, hơn cả trước đây nữa.”

Narumi không nghĩ ra lời nào để đáp lại. Cô hướng ánh mắt ra xa, cố nén những giọt nước mắt lại.