← Quay lại trang sách

Chương 4 Tình Trong Như Đã

Khi Lý Nhân tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là vết thương trên vai rêm đau làm chàng bật tiếng rên nho nhỏ. Rồi ký ức trở lại. Trận chiến đấu dữ dội với bốn vệ sĩ của Mộc Thạnh, tấm bản đồ... Chàng tỉnh hẳn người, sờ tay lên ngực. Không còn nữa. Lý Nhân hoảng hốt bật dậy và ngạc nhiên thấy Quỳnh Chi đang ngồi bên cạnh.

Chàng kinh ngạc hơn khi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng nàng. Lý Nhân thấy Quỳnh Chi đang mân mê con dao găm nhỏ. Con dao lệnh của chàng do chính Lê Lợi ban cho mà khi nào chàng cũng giữ trong mình. Trên thanh đao có ghi rõ bốn chữ "Lam Sơn Lý Nhân". Nàng lộ vẻ vui mừng khi thấy chàng đã tỉnh, nhưng rồi lại nghiêm khắc hỏi:

-Lam Sơn Lý Nhân, tôi đã đoán ông là thám tử của Lê Lợi phái đến...và ông là Lý Nhân, không phải Lý Thường.

Lý ngượng ngùng:

-Tiểu thư, tôi...

Quỳnh Chi ngắt lời:

-Tôi nghe nói Lê Lợi có cận tướng Lý Nhân cầm đầu ban Trinh sát, có phải là ông không?

Biết không thể dối gạt được nữa, chàng gật đầu:

-Đúng. Lý Nhân chính là tôi.

Nghe chàng xác nhận, Quỳnh Chi lặng nhìn chàng trai bên cạnh. Nàng không thể ngờ người đã từng làm cho quân Minh khiếp đảm và ngay cả cha nàng cùng Triệu Dư đều e sợ mỗi khi nhắc đến đã ở tận trong dinh Tổng Đốc mấy tháng qua, không một ai hay. Chỉ một thủ đoạn này cũng đủ cho mọi người kính phục. Nàng lại lấy tấm bản đồ tìm thấy trong người Lý Nhân khi băng bó vết thương cho chàng ra hỏi tiếp:

-Ông đến Đồng Quan cũng chỉ vì tấm bản đồ này, có phải không?

Lý đau khổ nhìn tấm bản đồ trong tay Quỳnh Chi. Thế là hết. Một phút sơ ý, bao nhiêu công trình tan thành mây khói. Chàng quắc mắt nhìn Quỳnh Chi:

-Tiểu thư đã biết tất cả rồi, có thể trả tôi con dao được không?

-Tại sao?

Chàng gượng cười:

-Tôi không gia hại tiểu thư đâu...Chàng trở nên uất ức cảm khái... Ta, Lý Nhân, tài hèn sức mọn, không hoàn thành được sứ mạng giao phó, chỉ còn cái chết để tạ tội với nghĩa quân mà thôi.

Quỳnh Chi nghe lời cảm khái mà xúc động. Anh hùng sa cơ chỉ mong cái chết để khỏi nhục trong tay quân thù. Nhưng ý của nàng nào muốn vậy? Quỳnh Chi dịu dàng đổi giọng:

-Nếu thiếp muốn Lý tráng sĩ phải chết, thì đã báo cho cha tới đây từ lâu rồi, đâu đợi đến bây giờ.

Lý Nhân chợt tỉnh ngộ. Ngoài kia trời tờ mờ sáng, nghĩa là chàng đã ngất đi khá lâu. Nếu muốn, Quỳnh Chi đã cho người bắt chàng, đâu phải đợi chờ và còn băng bó cho chàng? Lý Nhân lẳng lặng suy nghĩ, chưa hiểu ý định của nàng, đã nghe Quỳnh Chi nói tiếp:

-Thực ra thiếp cũng đoán được Lý tráng sĩ tới đây không phải vì vô tình, mà vì một ý khác. Đáng lẽ thiếp phải báo cho cha hay từ lâu nhưng sao vẫn chưa quyết...Than ôi, tuy là phận gái, thiếp cũng là con dân nước Nam, làm sao không đau lòng khi bá tánh khắp nơi đang lầm than dưới tay quân xâm lược? Chỉ hận không được làm trai vung gươm chống giặc như bao người khác. Cha tiện thiếp lại theo giặc cầu vinh, mang tội với giống nòi, mà phận làm con không dám cản ngăn. Nếu nay giao chàng cho cha, chỉ làm họ Vũ thêm tội với non sông xã tắc...

Ngừng tiếng thở dài, nàng tiếp:

-Chuyện đã như vậy, thiếp đành bất hiếu với cha, không dám mang tội với nước. Lý tráng sĩ cứ yên tâm tịnh dưỡng. Thiếp sẽ tìm cách đưa tráng sĩ ra khỏi thành.

Lý Nhân nhìn nàng siết bao cảm phục và xao xuyến. Quỳnh Chi tiểu thư quả là một trang thục nữ, đóa hoa sen sinh ra giữa chốn bùn nhơ. Hai người nhìn nhau không nói một lời nào nữa, nhưng ánh mắt họ đã thay cho tất cả.

Chiếc kiệu của tiểu thư Quỳnh Chi vẫn theo lệ thường rời thành Đồng Quan dâng hương nhân ngày rằm. Bên trong Lý Nhân đã được nàng an trí cẩn thận. Vừa đến cổng thành, một toán quân sĩ chận lại. A tỳ Tiểu Thúy vờ ngạc nhiên:

-Ô hay, các ngươi không biết tiểu thư bữa nay đi lễ chùa sao còn dám cản?

Tên đội trưởng đáp:

-Xin lỗi cô nương và tiểu thư, vì đêm qua có gian tế phá rối nên Tổng Đốc đại nhân ban lệnh sáng nay phải khám xét tất cả ai đi ra khỏi thành.

-Đó là ai kìa, không lẽ ngay cả tiểu thư ngươi cũng xét sao?

Tên đội trưởng cảm thấy khó xử. Lệnh trên đã ban, hắn phải thi hành. Nhưng với tiểu thư con quan Tổng Đốc, gan trời hắn cũng không dám đụng tới. Đang phân vân thì một người từ xa phi ngựa lại, hắn mừng rỡ:

-Kìa, Triệu Tổng binh đã tới.

Người đó là Triệu Dư. Nhìn thấy kiệu của Quỳnh Chi và toán quân sĩ, hắn cũng đoán được chuyện gì nên vội vã chạy lại.

Bên trong Quỳnh Chi biết Triệu Dư hiện có mặt, nàng lo ngại vén màn bước ra:

-Thế nào, Triệu tướng quân cũng nghĩ ta là gian tế chăng? Nếu vậy xin cứ tự tiện khám xét.

Vốn thầm yêu Quỳnh Chi từ lâu, nay mỹ nhân nói giọng hờn mát, Triệu Dư lính quýnh.

-Đâu dám, đâu dám. Xin tiểu thư cứ tự tiện.

Hắn nhìn đám quân sĩ trừng mắt:

-Các ngươi sao chưa mở đường, còn đứng đó?

Tổng binh đã ban lệnh, toán binh phòng dĩ nhiên dạt ra mở đường. Quỳnh Chi vòng tay nói:

-Cám ơn Triệu tướng quân.

-Không dám. Tiểu thư nên cẩn thận.

Lý Nhân cùng Quỳnh Chi hồi hộp ra khỏi thành Đồng Quan. Đi một đoạn thật xa không còn tai mắt quan binh, họ ra hiệu dừng lại và bước xuống. Quỳnh Chi buồn bã nói:

-Từ đây đã an toàn, Lý tráng sĩ có thể lên đường được rồi.

-Cám ơn tiểu thư. Tôi sẽ nhớ mãi ơn này. Hẹn ngày gặp lại.

Nàng lặng lẽ đưa chàng gói hành lý và nói:

-Tráng sĩ đừng khách sáo. Thiếp chỉ làm nghĩa vụ con dân nước Nam. Chỉ có một điều khẩn cầu không biết tráng sĩ có thuận cho không?

-Chỉ cần không đi ngược lại dân tộc, tôi nguyện sẽ làm bất cứ điều gì tiểu thư yêu cầu.

Quỳnh Chi bỗng quỳ xuống làm Lý Nhân hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng dậy, hỏi:

-Tiểu thư, sao lại đa lễ?

Nước mắt lưng tròng, nàng đáp:

-Xưa nay tà không thắng chính. Quân xâm lược sớm muộn cũng sẽ bị đánh đuổi. Việc làm của tiện thiếp cũng là góp phần công mọn. Ngày kia, khi nghĩa quân kéo về... xin chàng hãy nghĩ đến hôm nay mà tha tội chết cho cha thiếp để người còn dịp ăn năn hối cải. Thiếp đội ơn muôn vàn.

Lý Nhân cảm động nhìn người con gái trung hiếu vẹn toàn gật đầu.

-Tiểu thư hãy yên tâm. Lê minh chủ là người sáng suốt. Tôi sẽ tâu rõ mọi việc và tin rằng người sẽ lượng xét cho Vũ Tổng Đốc.

Nét vui mừng hiện lên trên ánh mắt, Quỳnh Chi từ giã.

- Cám ơn Lý tráng sĩ. Giờ đã trễ, tráng sĩ hãy lên đường cho kịp.

-Tiểu thư thận trọng.

Chiếc kiệu lại đưa tiểu thư Quỳnh Chi trở về con đường cũ. Lý Nhân nhìn theo lưu luyến và cúi xuống mở gói hành lý Quỳnh Chi vừa trao cho. Ngoài mấy lạng bạc làm lộ phí, Lý Nhân bỗng thấy có một cây trâm vàng, đồ trang sức của phụ nữ. Đây là vật Quỳnh Chi tặng thêm chàng với nhiều ý nghĩa. Lý Nhân cầm cành trâm lên ngây ngất.

Chàng nhìn lại phía sau. Chiếc kiệu vẫn chưa đi xa lắm. Lý Nhân chạy theo gọi lớn:

-Tiểu thư, dừng bước.

Nghe tiếng Lý Nhân, Quỳnh Chi ra hiệu ngưng lại và bước ra. Mặt nàng hây đỏ vì thẹn thùa.

Lý Nhân rút con dao lệnh "Lam Sơn" của chàng ra đưa cho Quỳnh Chi và nói:

-Chiến cuộc loạn ly, lòng quân khó giữ. Tiểu thư hãy giữ con dao này phòng khi bất trắc.

Nàng đưa tay nhận dao, và để cho Lý Nhân nắm lấy. Cả hai cùng đứng yên nghe tình ý rạt rào.