← Quay lại trang sách

17 Tháng Chín Năm 2019

Độc giả quý mến, người đã bao giờ thấy bảng chỉ đường nào cô độc hơn thế chăng? Phía bắc về Festap, phía đông dọc theo đường Kaldidalur và phía tây về Þingvellir, cách 23 cây số. Tôi nhớ, Övar, đã dạy tôi rằng chữ “Þ” đọc như chữ “th” hữu thanh, như trong từ “lathe”. Hai mươi ba cây số trên đường quê ở Anh vốn chỉ cần lái xe chừng hai mươi phút, nhưng tôi đã rời văn phòng du lịch ở Þingvellir cách đây một tiếng rưỡi. Con đường nhựa chuyển thành đường đất lắt léo leo lên vách núi, đổ ra một cao nguyên đá dưới những ngọn núi xám màu thép súng và mây trời cuồn cuộn. Ngẫu hứng, tôi dừng xe, tắt máy chiếc Mitsubishi thuê và leo lên ngọn đồi đá nhỏ, ngồi lên một tảng đá mòn. Không một cột điện thoại, đường dây điện, không một thân cây, bụi rậm, một con cừu, con quạ, hay con ruồi nào; chỉ là vài búi cỏ xơ và một nhà văn cô độc. Thung lũng trong tác phẩm “Sự Sụp Đổ của Ngôi Nhà của Usher”. Một thử nghiệm địa khai hóa trên một mặt trăng thứ cấp của Sao Thổ. Sự đối lập hoàn hảo với một Madrid vào cuối hạ; tôi tự hỏi không biết Carmen đang sống sao, rồi tự nhắc mình rằng chuyện nàng sống sao không còn can hệ đến tôi nữa. Lái xe vòng quanh Iceland một tuần trước Lễ Hội Reykjavik là ý tưởng của nàng: “Xứ sở của sử thi Bắc Âu! Sẽ rất tuyệt, Crispin à!” Ngoan ngoãn, tôi tìm thông tin, đặt phòng, đặt xe và thậm chí còn đọc cả Sử thi Njal tối hôm đó ở London, chỉ mới có tám tuần trước. Rồi điện thoại đổ chuông, tôi biết ngay là có chuyện: nói kiểu Holly là một Linh Cảm Mạnh Mẽ. Cuộc chia tay của tôi và Zoë đã được đoán trước từ lâu, nhưng tuyên ngôn độc lập của Carmen thì như từ cao xanh rơi xuống. Hốt hoảng, đau đớn, hơn hết là sợ hãi, tôi bắt đầu cãi rằng chính những trở ngại, những lề thói hàng ngày mới làm nên một mối quan hệ chân thật nhưng chẳng mấy chốc tôi ăn nói lủng củng, căn nhà như muốn sập xuống, bầu trời đè lên trên.

Thế đủ rồi. Tôi đã có được tình yêu của một người đàn bà tử tế trong hai năm.

Cheeseman đang thụ án năm thứ ba trong địa ngục, vẫn còn thụ án tiếp.

Một lúc sau, một đoàn xe hai cầu lê bánh qua, từ phía đường Kaldidalur. Tôi vẫn ngồi đây, kê mông lên đá. Hơi lạnh. Đám khách du lịch quan sát tôi qua cửa sổ bám đầy bụi đường, săm xe làm mấy viên sỏi bắn lên, tung tóe đất cát. Gió vụt qua tai tôi, dạ dày tôi đón lấy nước trà và… Không có gì nữa. Rờn rợn. Tôi chiêu đãi thảm thực vật vi mô với nguyên một bọng nước đái tiểu thuyết gia hảo hạng. Cạnh bảng chỉ đường một ụ đá lớn dần qua hàng thế kỷ. Cứ tự nhiên thêm vào đó một viên đá và ước một điều, Övar dặn, nhưng đừng bao giờ lấy đá đi, nếu không hồn ma sẽ chui ra mà nguyền rủa ta và cả dòng họ ta. Ở tại đây, lời nguyền ấy nghe không đến nỗi cổ quái như lúc ở Reykjavik. Rìa con sông băng Langjökull dâng lên, trắng màu xương cá voi phía sau những dãy núi gần hơn về phía đông. Những con sông băng tôi từng thấy đều như những ngón chân cáu bẩn, chẳng đáng gọi là sông - nhưng Langjökull thì ngút ngàn... Như phần sọ lộ ra của một hành tinh băng giá đang ép xuống trái đất. Lúc còn ở Hampstead tôi có đọc về các nhân vật trong sử thi, các hảo hán sống ngoài vòng pháp luật; và mường tượng ra một Robin-Hood-mặc-áo-lông-thú-khá-nhộn, nhưng đến hiện trường, tôi mới hiểu rằng sống ngoài vòng pháp luật kiểu Iceland cũng đồng nghĩa với án tử. Thôi đi tiếp nào. Tôi đặt viên đá của mình lên ụ đá rồi để ý, gần đó, có cả mấy đồng xu. Nếu còn ở độ cao ngang mực nước biển, hẳn tôi đã không gàn dở đến vậy, nhưng tự dưng tôi lấy ví ra, định tìm một hai xu gì đó…

…và để ý thấy tấm hình nhỏ chụp tôi, Juno và Anaïs đã không còn đó. Vô lý. Nhưng hình vuông trống trơn bằng da dưới mảnh nhựa trong cứ nằng nặc cãi rằng tấm ảnh đã mất.

Làm thế nào được? Tấm ảnh đã ở đó ba năm rồi, kể từ khi Zoë tặng tôi cái ví, kể từ bữa Giáng Sinh văn minh lịch sự cuối cùng của gia đình tôi. Vài hôm sau đó ba cha con chụp tấm hình này, trong một buồng chụp hình ở trạm tàu điện Notting Hill. Chỉ là để giết thời gian trong khi chờ đợi Zoë, rồi cả nhà đi nhà hàng Ý ở đường Moscow. Juno kể là nghe nói có bộ tộc nọ trong rừng mưa nhiệt đới, hay đâu đó, tin rằng ảnh chụp có thể lấy đi một phần hồn ta, rồi Anaïs nói, “Vậy trong tấm hình này có linh hồn của cả ba chúng ta.” Tôi giữ tấm ảnh từ hôm ấy. Không thể tuột ra được. Tôi có mở ví ở văn phòng du lịch Þingvellir để mua bưu thiếp và nước uống, nếu tấm hình bị mất trước đó, hẳn tôi đã biết. Chuyện không có gì to tát, nhưng tôi thấy rất buồn. Tấm ảnh đó không thể thay thế. Nó có linh hồn ba cha con trong đó. Có lẽ nó ở trong xe, rơi gần thắng tay, hay…

Khi tôi lóng ngóng đi xuống dốc, điện thoại đổ chuông. NGƯỜI GỌI ẨN SỐ. Tôi nhấc máy. “Alô?”

“Xin chào, ông Hershey phải không ạ?”

“Ai đấy?”

“Tôi là Nikki Barrow, thư ký của Dominic Fitzsimmons ở Bộ Tư Pháp. Ông bộ trưởng có tin tức về Richard Cheeseman. Ông Hershey, nói chuyện bây giờ có tiện không?”

“Vâng, vâng… tiện chứ. Phiền cô.”

Tôi được chuyển máy - nhạc chờ là nhạc nền phim Cỗ xe lửa của Vangelis, thật hết nước - trong khi tôi đang vã mồ hôi, liên hồi nóng lạnh. Vậy mà Nhóm Những Người Bạn của Richard Cheeseman từng nghĩ người đồng minh ở Chính phủ đã bỏ quên chúng tôi. Tim tôi đập thình thịch: có thể là tin tốt nhất - hồi hương - hoặc tin xấu nhất - một “tai nạn” trong tù. Đừng nghĩ nữa, pin điện thoại tôi chỉ còn tám phần trăm. Mau lên nào. Còn bảy phần trăm. Có tiếng người vội vã “Nói với ông ấy tôi sẽ qua đó khi bỏ phiếu lúc năm giờ”- giọng đầy đặn, sang trọng của Fitzsimmon; rồi “Chào Crispin, ông khỏe không?”

“Không chê vào đâu được, Dominic. Anh có tin tức gì, phải không?”

“Đúng thế: Richard sẽ lên máy bay về Anh Thứ Sáu này. Tôi nhận cuộc gọi từ sứ quán Colombia một tiếng trước- ông ta nghe tin từ Bogotá sau giờ trưa. Và theo luật Anh thì Richard có thể nộp đơn xin phóng thích trước hạn, cùng lắm là đến Giáng Sinh sẽ được ra, miễn là hắn đừng nhúng mũi vào thứ gì nữa, xin lỗi, tôi không có ý đùa bất nhã.”

Tôi có nhiều cảm giác cùng lúc, nhưng tôi sẽ tập trung vào những thứ tích cực. “Tạ ơn Chúa. Tạ ơn anh nữa. Vụ này có chắc không?”

“À, trừ khi có đảo chính trước thứ Hai, thì rất chắc chắn. Tôi sẽ cố đưa Richard vào nhà tù hạng D - mẹ và em gái hắn sống ở Bradford, vậy có lẽ là Hatfield - một nhà tù mở ở phía Bắc Yorkshire. Chỗ đó xem như trở lại thiên đường, so với chỗ hắn ở hiện giờ. Sau ba tháng, hắn có thể xin thẻ về nhà cuối tuần.”

“Tôi không còn từ ngữ nào để diễn tả tin tốt này.”

“Vâng, một kết quả tử tế. Chuyện tôi quen Richard ở Cambridge cũng có nghĩa là tôi theo sát vụ của hắn, nhưng đồng thời tay tôi cũng bị trói. Chính vì thế, làm ơn đừng nhắc đến tôi với người quen nào của ông, được không? Cứ nói là một thứ trưởng báo tin thôi. Tôi vừa nói chuyện với em gái Richard năm phút trước, cũng yêu cầu y như thế. Tôi phải đi đây - tôi phải ghé sang Số 10[48]. Gởi lời thăm ban chấp hành, các ông cừ lắm, Crispin à. Richard thật may mắn là có ông đứng ra đấu tranh cho hắn, trong khi chẳng ai thèm ngó ngàng gì.”

Với hai phần trăm pin trên iPhone, tôi nhắn tin chúc mừng em gái Maggie của Richard, cô ta sẽ gọi cho Benedict Finch ở tòa soạn Tạp chí Piccadilly. Ben là người chịu trách nhiệm về mặt truyền thông của chiến dịch. Đây là kết cục mà chúng tôi đã đấu tranh, đã thông đồng, lập mưu và cầu nguyện để có được, vậy mà… vậy mà, nỗi hân hoan của tôi tan chảy ngay khi tôi chạm vào nó. Tôi đã gây tội không thể tha thứ với Richard Cheeseman, mà không ai hay. “Một kẻ dối trá,” tôi nói với đất trời Iceland, “và một thằng hèn.” Một cơn gió lạnh tốc đám bụi đen, từ xưa vẫn thế, cho đến ngày nay, và mãi về sau. Lúc nãy tôi vừa chuẩn bị xin một điều ước từ ụ đá, nhưng đã lỡ mất. Thôi thì, may rủi sao, tôi sẽ nhận cả. Tôi đáng thế.

Ngay lúc Fitzsimmons gọi, tôi đang làm gì nhỉ?

À, tấm hình. Thật đáng tiếc. Còn hơn cả đáng tiếc. Mất tấm hình như một lần nữa vụt mất bọn trẻ.

Xuôi dốc, tôi lê bước về phía chiếc Mitsubishi.

Tấm hình sẽ không có ở trong đó, hay ở đâu khác.