Chương 2 GWEN
Một người đàn ông xuất hiện sau khoảng mười phút. Anh ta là mẫu người thô kệch, điển hình cho việc dành hàng tuần trong những khu rừng, và tôi thì không thích như thế. Hoặc là tôi không thích anh ta. Hoặc bất kỳ thứ gì trong số đó. Anh ta nói: “Này, tôi ở đây để bắt con rắn đó.”
“Thông tin cá nhân.” Tôi nói. Anh ta chớp mắt.
“Cái gì cơ?”
“Cho tôi xem một vài thông tin cá nhân. Tôi không biết anh, và tôi có súng.” Tôi để chân mình vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, tập trung sức nặng và thả lỏng đầu gối. Tôi không biết liệu anh ta có nhận ra điều đó không, nhưng anh ta nhìn tôi một cách thận trọng. Tôi tự hỏi liệu anh ta có đang nghĩ tôi bị mắc bệnh hoang tưởng hay không.
Nếu anh ta nghĩ vậy thì có lẽ anh ta đúng.
“Được rồi.” Anh ta giơ hai tay lên trời. “Chắc chắn rồi. Tôi lấy thẻ công dân, được chứ?”
“Chậm thôi.”
Anh ta thực hiện hành động, không hề rời mắt khỏi tôi phút nào. Anh ta chạm tay ra sau lưng, và tôi đang lừa phỉnh về vụ khẩu súng, bởi tôi đã để nó ở trong ngăn đựng găng tay chết tiệt của chiếc xe tải. Ngay lúc này, tôi đang tự dằn vặt mình vì điều đó. Nhưng khi bàn tay anh ta xuất hiện trở lại một cách chậm rãi, tôi nhìn thấy một chiếc ví. Anh ta mở nó và rút ra một danh thiếp dày màu trắng.
“Đặt trên mặt đất.” Tôi nói với anh ta. Anh ta cúi người và đặt nó ở giữa chúng tôi, khoảng cách xa nhất mà anh ta có thể chạm tới.
Tôi bước ra và nhặt lấy nó thật nhanh, chùi sạch và giơ nó lên cao để có thể đọc được mà vẫn quan sát anh ta.
Đó là một chiếc danh thiếp đẹp, màu trắng tinh với dòng chữ đen và đúc nổi. Giáo sư Greg Maynard. Anh ta làm việc cho trường Đại học Tennessee. Trường hợp này là bằng chứng cho việc bạn không thể đánh giá một ẩn sĩ đi rừng qua vẻ bề ngoài của anh ta. Anh ta là một giáo sư ngành sinh học đang công tác chính thức ở trường đại học. Thật kỳ lạ làm sao.
“Còn con rắn?” Anh ta hỏi một lần nữa.
Tôi chỉ về phía chiếc thùng thư. “Xin lỗi về chuyện đó.” Tôi nói với anh ta. “Tôi chỉ… Tôi không biết ai đã làm điều này. Anh hiểu chứ?”
“Có thể nó chỉ là một trò đùa thôi?”
“Mở ra đi.”
Anh ta có một bao tải và một cái que với đầu móc, rồi anh ta lật nắp thùng ra. Con rắn tấn công. Vị giáo sư thậm chí còn không giật mình lấy một cái, nhưng rồi, anh ta đứng cách một khoảng an toàn. “Rắn đuôi chuông gỗ.” Anh ta nói. “Ồ. Tuyệt đấy. Cô đã may mắn, đó chắc chắn không phải là một trò đùa. Nếu đó là một trò đùa thì nó cũng không vui chút nào.” Tôi quan sát, cảm thấy kinh ngạc khi anh ta dụ dỗ con rắn ra khỏi thùng thư, và nó uốn mình xuống cái chân đỡ bằng kim loại tới chỗ đống đất bẩn. Từ vị trí đó, anh ta giữ chặt con rắn ở phần sau đầu một cách hiệu quả, và rồi cầm nó lên bằng tay không với sự bình tĩnh khiến tôi phải kinh ngạc. Cái đuôi của con rắn kêu lên và nó quẫy một chút, nhưng rồi nó trườn vào trong cái bao. Anh ta túm và buộc cái bao lại thật chặt.
Tôi gần như đã hạ tấm chắn phòng vệ xuống cho đến khi một suy nghĩ chạy qua đầu tôi, đó là: cần phải có một người với những kỹ năng khéo léo như thế này mới có thể cho một con rắn đuôi chuông gỗ vào trong thùng thư.
“Loài rắn này sống xung quanh đây phải không?” Tôi hỏi anh ta.
Anh ta gật đầu. “Chắc chắn rồi, trong những khu rừng. Thỉnh thoảng tôi tìm được một con trong số chúng ở khoảng cách xa thế này, nhưng không quá thường xuyên. Chúng ta sẽ bắt gặp nhiều rắn hổ mang cá và rắn hổ mang ở xung quanh khu vực có nước.” Maynard kiểm tra kĩ lưỡng. Anh ta sử dụng ánh đèn từ chiếc điện thoại di động để xem xét phía bên trong của thùng thư, trước khi nói: “Được rồi, không có gì hết. Tôi sẽ đưa sinh vật đẹp đẽ bé nhỏ này về phòng thí nghiệm.”
“Phòng thí nghiệm.” Tôi nhắc lại.
“Tôi là một nhà nghiên cứu động vật bò sát. Tôi lấy nọc độc rắn. Đó là cách chúng tôi tạo nên các loại thuốc kháng độc rắn.” Anh ta nói. “Luôn luôn có nhu cầu cho loại thuốc này trên khắp đất nước. Nếu cô trông thấy bất kỳ con rắn đuôi chuông gỗ nào, hay loài rắn độc nào, hãy gọi cho tôi. Tôi sẽ tìm một nơi ở mới cho nó ở trong rừng - nơi nó không thể làm hại được ai, một khi chúng tôi đã thực hiện xong các quy trình cần thiết.”
Tôi gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi anh ta. Dù có là giáo sư đi chăng nữa, giờ anh ta vẫn là kẻ khả nghi số một trong mắt tôi. Mặc dù vậy, bằng cách nào đó, anh ta không hề khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tôi không biết nữa. Anh ta có vẻ như không có bất kỳ mối thù hằn cá nhân nào với tôi. Tôi không hề có một chút cảm giác nào như vậy về anh ta.
Anh ta đang cho con rắn vào trong xe tải của mình thì đội pháp y, gồm một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo gió rộng thùng thình, lái một chiếc Jeep tiến đến. Người nhân viên pháp y cho tôi xem thông tin cá nhân mà không cần tôi phải hỏi, động tác vô cùng tự nhiên cứ như thể anh ta làm việc đó trong giấc ngủ vậy. Nhắc đến điều này, mặc dù trông mệt mỏi, anh ta vẫn hỏi tôi những câu hỏi rất thông minh và ghi chú lại các thông tin, rồi phủ bụi chiếc thùng thư để tìm dấu vân tay. Kezia Claremont đến nơi chỉ một vài phút sau đó. Cô ấy lái chiếc xe hơi cá nhân không gắn đèn và còi báo động, và tôi cảm thấy mừng vì điều đó. Những người hàng xóm chắc chắn đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi. Tốt hơn hết là tôi không nên tạo cơ hội để họ xì xào bàn tán thêm nữa.
“Này, Beto.” Kez nói chuyện với anh chàng pháp y, và anh ta vẫy tay mà không thèm nhìn lên. Cô ấy vẫn đang mặc bộ đồ mà tôi cho là loại quần áo hay dùng khi đi làm của cô ấy: một chiếc quần màu xanh hải quân đơn giản và một cái áo lụa trắng, với chiếc phù hiệu thanh tra cài ở thắt lưng. Khẩu súng được giấu dưới áo khoác của cô. Nếu đã trở về nhà, cô ấy hẳn đã chuyển sang quần bò và áo thun thoải mái. “Con rắn đã được đem đi, tôi đoán vậy.”
“Tới một ngôi nhà hạnh phúc, theo như…” Tôi kiểm tra chiếc danh thiếp. “Giáo sư Maynard. Cô biết gì về anh ta?”
“Tại sao?” Cô ấy hỏi, và rồi tự trả lời câu hỏi của chính mình. “Các kỹ năng. Phải rồi.” Cô ấy lắc đầu. “Bỏ anh ấy ra khỏi danh sách của chị đi. Xung quanh đây có ít nhất hai tá dân đi núi có thể bắt rắn một cách dễ dàng, và họ thì có khả năng căm ghét chị nhiều hơn đấy.”
Chẳng có lý do nào để hỏi tại sao, nhưng tôi vẫn cứ hỏi. “Có lý do đặc biệt nào không?”
Cô ấy nhún vai. “Ờ thì, hãy bắt đầu với việc chị rời khỏi thị trấn và đến từ nơi đó.”
“Tôi đã sống ở gần hồ khoảng…”
“Tôi không phải người địa phương, tôi và bố chuyển đến nơi này khoảng hai mươi năm trước.” Cô ấy nói. “Nếu chị không được sinh ra ở đây, chị không được coi là người của vùng này. Đối với một vài người, như thế đã là quá đủ. Rồi thêm vào những tin đồn, những vụ việc nhảm nhí trên mạng… Tôi nói thật, đó có thể là bất kỳ ai.”
“Tốt.” Tôi đã luôn hy vọng có thể kết thúc ngày hôm nay theo một cách bớt ám ảnh, chứ không phải nhiều hơn.
Kez tiến lên phía trước để xem xét cái thùng thư. “Nó được khóa cẩn thận rồi, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Không thể nào mà thứ đó có thể chui vào đây một cách vô tình được.”
“Đúng vậy. Và nó có thể đã cắn Sam, hoặc bọn trẻ. Thật may mắn khi tôi là người đã mở nó ra. Nếu như đó là Connor hay Lanny…”
“May mà không phải.” Cô ấy nói. “Giờ thì hãy tập trung vào chuyện gì đã xảy ra, chứ không phải chuyện gì đã không xảy ra. Khả năng tồi tệ nhất là ai đó đã cố gắng giết chị, mặc dù vậy thì tôi mong rằng ủy viên công tố quận sẽ cấu thành tội hình sự đối với trường hợp này. Anh ta không ưa chị lắm đâu.”
“Không đùa đâu.” Tôi nói. “Tôi ngạc nhiên là anh ta không truy tố tôi vì đã đứng đây quá lâu.”
“Chị có biết họ nói gì về một ủy viên công tố giỏi không? Anh ta có thể khiến đại bồi thẩm đoàn quyết định khởi tố một cái bánh sandwich giăm bông. May mắn là vụ của chúng ta không ngon ăn tới vậy.”
Tôi buột miệng cười, bởi lẽ Kezia không thường nói kháy cơ quan thực thi pháp luật, nhưng cô ấy có một sự khinh rẻ dành cho công tố viên Elroy Compton. Tôi cũng vậy. Anh ta là một người đàn ông da trắng với mái tóc màu bạc, người có một hồ sơ các vụ án gần như nhắm tới toàn bộ các bị cáo người da đen trong một quận, nơi chủ yếu diễn ra các hoạt động buôn bán ma túy tổng hợp và thuốc theo toa được điều hành bởi người da trắng. Một cách tự nhiên, anh ta bào chữa cho những tên tội phạm người da trắng. Bọn chúng là “những người có bản chất tốt”, và những thứ vớ vẩn khác đại loại như vậy, không kể tội ác của bọn chúng có dã man và suy đồi đến mức nào. Những thành viên của nhà thờ sẽ bảo đảm cho chúng. Cha mẹ chúng là những con chiên ngoan đạo. Điệp khúc thoát tội thường thấy.
Một cách đau đớn, nó nhắc tôi nhớ đến những năm tháng đó, khi tôi mù quáng tin vào người chồng cũ tàn ác của mình. Tôi không thể, hoặc không sẵn sàng, nhìn vào sự thật hiện hữu ngay trước mắt. Đôi khi, tôi nghĩ rằng một nửa thế giới này cũng đã chìm vào trạng thái ruồng rẫy, chối bỏ tương tự. Và đó là điều khiến tôi tức giận.
“Có ý niệm nào về người muốn dọa chị theo cách đó không?” Kezia hỏi.
“Cô nghiêm túc đấy hả? Phần lớn người dân ở Norton vẫn luôn tin rằng tôi đã tẩu thoát khỏi các vụ giết người tại địa phương, để bắt đầu làm điều gì đó khác. Đấy là còn chưa tính đến tất cả trò đùa, những kẻ bám đuôi, gia đình các nạn nhân đã chết dưới tay Melvin…”
“Và những tên tội phạm hacker tới từ hội Absalom, những kẻ đã lọt lưới.” Cô ấy kết thúc câu nói. “Đúng vậy, tôi biết. Tôi đang hy vọng có được một kẻ thù cụ thể hơn, bởi vì gần như tất cả mọi người không cho tôi một danh sách rút gọn rõ ràng.”
“Tôi biết. Nhưng hiện giờ, đó là những gì tôi có.”
Cô ấy gõ chiếc bút bi lên tập giấy dùng để ghi chú. “Ừ, không chắc là việc chị xuất hiện trên ti vi hôm nay có giúp ích được gì không. Thế còn người phụ nữ thì sao? Người ở trong buổi phỏng vấn ấy?”
Tôi không muốn tin điều này, nhưng sự thật là, trong một khoảng thời gian nhất định, những kẻ quấy rối cuồng loạn nhất chính là những thành viên trong gia đình của các nạn nhân đã chết dưới tay Melvin. Bao gồm cả Miranda.
“Miranda Tidewell? Cô ta có thể cho chất độc asen vào một ly whiskey pha bạc hà, nhưng cầm một con rắn sao? Tôi thực sự không nghĩ vậy đâu.” Tôi nói. “Nhưng… cô ta có thể thuê ai đó làm điều này. Chỉ để dọa chúng tôi.”
“Cô ta có vẻ như đã bắt tay vào hành động để chứng minh rằng chị là…”
“Một con quái vật? Đúng vậy. Cô ta luôn luôn như vậy, kể từ phiên tòa của tôi. Tôi chỉ nghĩ là, thì, tôi hy vọng… rằng cô ta sẽ bỏ qua và tiếp tục sống.”
“Giờ chúng ta có những con quỷ ám ảnh về mọi thứ mà…” Cô ấy nói. “Đặc biệt nếu như nó rắc rối và ngu xuẩn. Xin lỗi. Tôi ghét phải nói thế, nhưng, Gwen…”
“Ừ, coi chừng mọi thứ. Tôi biết. Tôi đang làm như thế mà.”
Cô ấy quan sát tôi. “Chị đã quên không mang theo nó, phải không?”
“Tôi đã không quên. Tôi để nó trên xe tải khi tôi ra lấy thư.”
“Cái xe ở phía trên kia…” Kez nói. “Và chị đang đứng đây, không có khả năng phòng vệ, chị nhận ra điều đó chứ?”
“Tôi có, ngay khi tôi đứng đực ra đấy nhìn con rắn.”
Cô ấy gật đầu. “Tốt. Đừng làm thế một lần nữa. Phần lớn những kẻ ngu xuẩn xung quanh đây, tôi ước gì chúng có thể cất mấy khẩu súng của mình ở nơi an toàn. Nhưng không phải chị. Chị thực sự cần một khẩu súng đấy. Hãy đảm bảo là chị luôn có nó bên người.”
Tôi trả lời cô ấy bằng một nụ cười nhẹ, bởi lẽ tôi biết cô ấy đúng, và tôi cảm thấy một chút đau đớn vì điều đó. “Đã nhận thông điệp.” Tôi nói. Tôi nhận ra trời đã rất tối rồi. Cô ấy luôn luôn dẫn bố mình đi bộ lên trên đồi, tới cabin của ông trước khi tối trời. “Cô đã đưa bác Easy về nhà chưa?”
“Rồi, đó là lý do vì sao tôi không đến đây đầu tiên.” Cô ấy nói. “Xin lỗi, nhưng tôi phải chắc chắn rằng ông ấy an toàn.”
“Tốt. Và cô sẽ trở về nhà hả?”
“Tới nhà của Javier.” Cô ấy nói. Javier là bạn trai, có lẽ còn là (mặc dù tôi không hỏi) người bạn đời lâu năm của cô ấy, nhưng họ vẫn sống riêng. “Này, Beto, anh xong việc rồi chứ?”
“Xong rồi.” Anh ta nói. Anh ta đang đóng bộ đồ nghe lại. “Không thu thập được nhiều; chỉ một vài dấu vân tay, nhưng chúng có lẽ là của thành viên gia đình hoặc người đưa thư. Có thể chúng ta sẽ may mắn.”
“Có thể.” Kezia nói. “Cảm ơn anh. Đi đường an toàn nhé.”
“Cô cũng vậy.”
Ánh nhìn của cô ấy bất ngờ di chuyển khi anh ta đi đến chiếc xe của mình. Cô ấy đang nhìn lên trên đồi, tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy và trông thấy Sam đang đi xuống chỗ chúng tôi.
“Vậy là chị có một vài chuyện cần phải giải thích rồi.” Cô ấy nói. “Chúc may mắn, bà chị, tôi đi đây. Javier đang đợi để ăn tối cùng tôi.” Cô ấy đã đi mất trước khi Sam tới được chỗ tôi, và khi anh ấy dừng lại cách tôi một vài mét, anh ấy đưa mắt nhìn nữ sĩ quan lái xe rời đi.
“Vậy nên…” Anh ấy nói. “Lanny nói với anh rằng em đã nói dối. Em không cảm thấy ổn. Điều tiếp theo anh biết là Kez ở đây cùng với hai chiếc xe nữa… Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Tôi thở dài. Tôi đã mong mình tránh được điều này. “Hãy vào trong nhà đi.” Tôi nói với anh ấy. “Tốt hơn hết là em sẽ kể cho tất cả mọi người cùng biết.”
Tôi vòng ra phía trước chiếc xe và lấy lại khẩu súng của mình. Ngay khoảnh khắc tôi có được nó, tôi cảm thấy vững tâm hơn. Tôi biết điều đó là sai, khẩu súng không khiến tôi an toàn hơn một chút nào, nó chỉ cho tôi cơ hội phản kháng lại nhiều hơn mà thôi. Hậu chấn tâm lý, và tôi lại dối trá lần nữa. Tôi sẽ phải huấn luyện bản thân không sử dụng vũ khí như một liều thuốc đem tới sự bình yên. Súng đạn là thứ tồi tệ nhưng cần thiết đối với tôi. Tuy vậy, nó không nên đồng nghĩa với việc tôi phụ thuộc vào chúng.
“Gwen?” Sam lo lắng. Tôi cười để trả lời anh ấy, nhưng tôi thật chẳng muốn cười chút nào.
“Sẵn sàng.” Tôi nói. Tôi thực sự không hề sẵn sàng một chút nào.
Ngay khi chúng tôi vào tới nhà, tôi khóa cửa lại và đặt chế độ báo động trong nhà. Lanny đứng khoanh tay, một chân trùng xuống. Cả Connor cũng ngẩng mặt lên khỏi quyển sách đang đọc dở. Chúng đều đang chờ đợi một lời giải thích.
“Bữa tối sao rồi?” Tôi hỏi, cố gắng làm cho giọng nói nghe thật bình thường nhưng không có tác dụng. Lanny không ngừng chau mày khi nhìn tôi, Connor thì lắc đầu, còn cái nhìn của Sam cho thấy tôi đang thất bại một cách đau đớn trong việc trấn an người khác. “Được rồi.” Tôi nói. “Thực ra thì có một con rắn trong thùng thư.”
“Một cái gì ạ?” Lanny thốt lên. Câu nói của tôi đã làm tan biến cái chau mày trên gương mặt con bé. Sam ngừng khuấy nồi đậu.
“Loài rắn nào ạ?” Connor hỏi. “Đó có phải là một con rắn nước Moccasin không ạ? Con đã từng nhìn thấy một con Moccasin trước đây.”
“Không phải đâu. Mẹ không muốn các con phải lo lắng…” Giọng của tôi nhỏ dần, và tôi nhận ra rằng tôi cần phải làm điều này. “Mẹ đang nói dối - mẹ cần các con phải lo lắng. Mẹ cần các con hiểu rằng sau cái ngày mà chúng ta đã trải qua, mọi chuyện không còn như xưa nữa. Các con cần phải cẩn trọng nhiều hơn nữa. Và từ giờ trở đi, chú Sam và mẹ sẽ là người lấy những bức thư. Được chứ?”
“Mẹ, chúng con luôn rất cẩn trọng.” Lanny nói. “Thôi mà, mẹ biết điều đó mà.”
Nhưng không phải vậy. Lũ trẻ không hề cẩn trọng. Và tôi cảm thấy buồn nôn hết lần này đến lần khác khi nghĩ đến việc Connor mở thùng thư đó ra, hay Lanny, hay thậm chí là Sam, mặc dù tốc độ phản ứng của anh ấy thậm chí còn nhanh hơn tôi. Bọn trẻ nghĩ rằng chúng đã quá hiểu về sự cẩn trọng và nghi ngờ.
Chúng sẽ không bao giờ hiểu hết được, không bao giờ có thể ngăn lại tất cả mọi thứ ập đến với chúng. Sự tự tin đó có thể giết chết chúng.
Sam đang theo dõi tôi một cách rất chăm chú. “Này. Mấy đứa nhỏ, để cho chú và mẹ được ở riêng một lúc, được chứ? Connor, hãy đi khuấy đậu đi. Và cháu nợ chú món salad đấy, chàng trai.”
“Được ạ.” Nếu là tôi, Connor sẽ thở dài thườn thượt, cứ như sức nặng của cả thế giới đang đè lên vai thằng bé. Nhưng với Sam thì khác, thằng bé sẽ có thái độ mềm mỏng và chấp nhận ngay tức khắc. Tôi cảm thấy ghen tị vì điều ấy.
Lanny kiểm tra điện thoại của con bé. “Gà chuẩn bị xong rồi.” Con bé nói. “Khoảng ba phút nữa.”
“Vậy thì lấy nó ra khi xong nhé.” Sam nói với con bé, tắt chế độ báo động và mở cửa trước. “Gwen?”
Tôi theo anh ấy ra ngoài. Tôi không thích ở dưới ánh đèn lúc này, thế là tôi tắt hết mấy cái đèn đi. Chúng tôi đắm mình vào màn đêm cho tới khi đôi mắt của tôi bắt đầu quen dần với bóng tối.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Anh ấy hỏi tôi.
“Em không biết nữa.” Tôi nói. “Hiển nhiên là con rắn trong thùng thư đã khiến em phát khiếp. Cũng giống như chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Em chỉ cảm thấy…”
“Bị lộ diện?” Anh ấy hỏi, hai tay vòng qua người tôi. “Anh xin lỗi. Thực sự xin lỗi. Anh biết em không muốn tham gia chương trình chết tiệt đó ngay từ đầu, và anh xin lỗi vì đã không cảnh báo em một cách quyết liệt hơn. Anh có một dự cảm tồi tệ, và anh rất tiếc là nó đã đúng. Anh vẫn không nghĩ họ dám làm như thế, sau tất cả những thỏa thuận.”
“Em cũng vậy, hoặc lẽ ra em không bao giờ được phép có mặt ở đó.” Tôi thư giãn khi tận hưởng hơi ấm của anh ấy. Sức mạnh của anh ấy. Trong khoảnh khắc này, tôi có thể không phòng bị khi ở bên anh ấy, ngay cả khi chúng tôi đang đứng ở bên ngoài đi chăng nữa. “Có lẽ chúng ta sẽ gặp may mắn. Có lẽ ai đó đã để lại một dấu vân tay trên cái thùng thư.”
“Em chưa bao giờ trả lời bọn trẻ.” Anh ấy nói và nâng cằm tôi lên. Trời tối, nhưng không tối đến nỗi tôi không thể thấy được ánh nhìn trong đôi mắt của anh. “Loại rắn nào?”
“Rắn đuôi chuông gỗ.”
“Lạy Chúa, Gwen!”
“Em biết.” Tôi tựa đầu vào vai anh ấy. “Em ổn. Thậm chí con rắn cũng không sao hết. Không có thiệt hại nào xảy ra.”
Anh ấy có rất nhiều điều muốn nói, tôi có thể cảm nhận được, nhưng anh kìm lại. Tôi có thể biết rằng anh ấy đưa tôi ra đây để nói về điều gì đó, nhưng tôi nghi ngờ đó chính là về con rắn ở trong thùng thư. Thật kỳ lạ. Anh ấy thường không ngần ngại đề cập đến những điều khó nói.
Tôi nghĩ về việc làm thế nào mà điều này lại trở nên thật kỳ lạ. Thỉnh thoảng, suy nghĩ này lại xuất hiện trong đầu tôi: Sam là anh trai của một trong những nạn nhân chết dưới tay Melvin. Một cách hợp lý mà nói, anh ấy không nên ở đây, và chúng tôi không nên… làm điều này. Nó đã không khởi đầu như vậy; tôi đã không tin tưởng anh ấy, và tận sâu trong thâm tâm, anh ấy cũng đã tin rằng tôi có tội. Mất rất nhiều thời gian, công sức và nỗi đau để tới được đây, khoảnh khắc yên bình và tin tưởng lẫn nhau này. Và nó vẫn mong manh làm sao, ngay cả khi chúng tôi đã cùng nhau xây nên cây cầu gắn kết đó. Cây cầu không được làm bằng thép. Nó được làm bằng thủy tinh. Và đôi khi, những vết nứt xuất hiện.
Sau một khoảng dài yên lặng, anh ấy nói: “Nghe này, về Miranda Tidewell. Có phải cô ta đã… cô ta nói rằng cô ta đã thật sự lên kế hoạch?”
“Chỉ là một loại phim tài liệu thôi. Nhằm mục đích phát hành ở khắp mọi nơi, em đoán vậy, hoặc phát hành rộng nhất có thể. Em đoán là nó sẽ không được tung hô lắm đâu.” Tôi cố gắng nói một cách nhẹ nhàng và thờ ơ, nhưng không. Không thể. Miranda Tidewell thì giàu nứt đố đổ vách và căm giận tới mức độc địa; nếu cô ta không thể băm cho cuộc sống của tôi một nhát rìu theo đúng nghĩa đen, cô ta sẽ dùng một chiếc rìu ngầm ẩn để thay thế. Cô ta hiểu được sức mạnh của truyền thông.
“Gwen.” Anh ấy ôm lấy hai má tôi, một hành động vô cùng nhẹ nhàng, có điều gì đó khiến tôi phải ngưng thở. “Làm sao để chúng ta có thể làm được điều này? Nói cho anh biết. Nói cho anh cách chúng ta bảo vệ lũ trẻ khỏi thứ này.”
“Em không biết nữa.” Tôi nói với anh ấy. Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt, và tôi chớp mắt thật mạnh để ngăn chúng không rơi xuống. “Có lẽ chúng ta không thể. Có lẽ thay vào đó, chúng ta phải giúp bọn trẻ học cách sống chung với nó.”
“Chúa ơi…” Anh ấy nói. “Anh mong rằng em đã nhầm. Thực sự đấy.”
Khi anh ấy hôn tôi, nụ hôn ấy thật ngọt ngào và dịu dàng, xen lẫn hơi thở ấm áp. Có cả một chút tuyệt vọng nữa, tôi cảm nhận được điều đó. Chúng tôi đã và sẽ luôn đứng trên bờ của một vách đá cao, nhìn xuống phía dưới là một nơi sâu hoắm và tối tăm. Ngay lúc này đây, bờ vực đó lại càng thêm chênh vênh hơn nữa.
“Thức ăn đã sẵn sàng.” Anh ấy nói. “Tất cả chúng ta cần phải sợ hãi đến mức nào đây?”
“Cực kỳ.” Tôi nói. “Em cần anh và bọn trẻ phải luôn cảnh giác.” Tôi ghét điều đó. Tôi ghét phải lấy đi sự yên ổn ít ỏi mà chúng tôi đã phải gắng sức giành lấy cho bọn trẻ. Nhưng chúng phải hiểu được chuyện gì có thể xảy ra trong tương lai.
Chúng tôi ngồi quanh bàn để cùng ăn tối. Có món gà nướng lá hương thảo, món yêu thích của tôi. Mọi người thật chu đáo. Món gà rất ngon miệng, đậu được nấu rất vừa; món salad trộn đúng là một mớ hỗn độn nhưng dù sao thì bọn trẻ cũng đã cố gắng hết sức. Không một ai trong số chúng tôi thực sự thưởng thức các món ăn, tôi nghĩ vậy, khi chúng tôi nói về khả năng hồ Stillhouse có thể ngày càng trở nên nguy hiểm hơn đối với chúng tôi. Chúng tôi nói về sự phòng bị, những người bạn và người trưởng thành mà chúng tôi có thể tin tưởng. Chúng tôi bàn xem phải làm gì nếu mọi chuyện đi sai hướng. Đó không phải là một cuộc hội thoại vui vẻ gì, nhưng nó cần thiết.
Bọn trẻ không phản đối. Tôi thấy được sự giận dữ và nổi loạn của Lanny, con bé vừa bước sang độ tuổi mà nó muốn cuộc sống của mình phải được mở rộng ra chứ không phải thu hẹp lại. Connor cảm thấy ít khó chịu hơn. Thằng bé đã sống hướng nội từ trước khi chuyện này xảy ra, và tôi không nghĩ thằng bé sẽ thay đổi trong một sớm một chiều.
Nhưng tôi sẽ phải sát sao hơn với con gái mình.
Bọn trẻ xin phép ăn xong. Tôi để chúng rời bàn ăn với một nửa suất ăn vẫn còn, Sam và tôi dọn dẹp phòng bếp. Tôi cứ liếc mắt qua một bên để chắc chắn rằng tôi đã đặt chế độ báo động trong nhà. Anh ấy để ý, nhưng không đưa ra lời nhận xét nào. Tôi rửa đống đĩa và chuyển cho anh, anh lau khô và đặt chúng sang một bên. Tất cả quá trình được thực hiện trong sự yên lặng có phần dễ chịu, thoải mái, nhưng tâm trí tôi cứ tiếp tục quay trở lại trường quay, nỗi kinh hoàng như đóng băng, cái cách mà tôi trở nên mất kiểm soát ngay trên sóng truyền hình trực tiếp. Nó giống như chạm vào một cái lò nướng nóng rẫy vậy, nhưng tôi không thể kìm lại được.
Tôi gần như cảm thấy rất biết ơn khi tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ bầu không khí. Tôi vẫn giữ điện thoại bàn vì lý do an ninh; mặc dù chín trên mười lần là giọng nói ghi âm sẵn gọi đến lừa đảo, nhưng điện thoại bàn sẽ không dễ bị ngỏm như điện thoại di động khi có thảm họa xảy ra, và cũng không bị phụ thuộc vào mức pin sạc hay nguồn điện trong nhà.
Tôi cảm thấy tốt hơn hết là nên coi nó như một món đồ bảo vệ.
Tôi với tay lấy điện thoại và lùi lại. Tôi không nhận ra số máy, vì vậy mà tôi để cho tiếng ghi âm bắt máy, còn tôi chỉ lắng nghe. Một cách làm cổ điển, nhưng như vậy, tôi có thể xem qua các cuộc gọi và nhấc máy nếu nhận ra đó là cuộc gọi khẩn cấp. Tôi để mức âm lượng thấp và sẵn sàng rời đi. Nhưng sau câu chào đầu, một giọng người thật vang lên ở đầu dây bên kia: “Ồ, xin chào, tôi đang tìm… tìm một người tên là Gwen Proctor?”
Tôi có một cảm giác buồn nôn. Tôi đã nhận được quá nhiều những cuộc gọi với mục đích nhục mạ, đó là điều hiển nhiên. Những người lạ giấu tên, những người muốn hạ gục tôi khi tôi yếu đuối, hét lên những lời vũ nhục. Những người đàn ông giấu tên nói với tôi một cách chi tiết ảo tưởng của họ - muốn hiếp dâm và giết chết tôi, hoặc những đứa trẻ của tôi, hoặc là cả hai. Nhiều-hơn-một-vài tên biến thái nói với tôi rằng họ đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên và biết rằng chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau, nếu như tôi có thể hiểu được.
Rồi giọng người phụ nữ đó tiếp tục một cách đầy ngập ngừng: “Làm ơn, tôi van xin cô. Xin hãy trả lời tôi. Tôi không biết phải nương tựa vào đâu nữa.”
Và tôi biết đó chính là một trong những cuộc gọi như thế.
Bắt đầu là một cuộc gọi ngẫu nhiên, người bạn ở xa của một nhân viên sở cảnh sát có số của tôi. Một người phụ nữ đã từng khóc lóc nhiều tháng về trước, van xin tôi hãy nói cho cô ấy biết phải làm thế nào vì cô không biết làm sao để sống tiếp. Cô ấy là mẹ của một cậu bé mười bốn tuổi - người đã bắt cóc, hiếp dâm và giết chết một đứa trẻ năm tuổi nhà hàng xóm. Cậu ta đã giấu cái xác dưới giường của mình trong vòng ba ngày. Cô ấy đã tìm thấy cái xác. Báo án. Giao nộp chính đứa con trai của mình cho cảnh sát.
Cô ấy chưa hề chuẩn bị cho sự thật đáng sợ: mọi người cũng đổ lỗi cho cô ấy. Đổ lỗi cho cô ấy vì đã nuôi dạy một kẻ giết người. Đổ lỗi cho cô ấy vì đã không biết, đã không ngăn chặn cậu ta.
Tôi đã dành một tiếng để cố gắng giúp cô ấy tìm ra cách giải quyết mọi chuyện mà cô ấy đang phải trải qua. Cho đến cuối cùng, tôi tìm ra một trung tâm dành cho những người phải chịu ảnh hưởng của bạo lực gia đình, ít nhất thì đó là nơi mà cô ấy có thể trốn tạm trong một thời gian. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với cô ấy, nhưng cô ấy nói rằng có ai đó đã liên hệ với cô ấy và nói về tôi, về cách mà tôi có thể giúp đỡ. Và cứ tiếp tục như thế.
Trong vòng ba tháng qua, những giọng nói thống thiết, bi thảm này đã cầu xin sự giúp đỡ và những câu trả lời mà tôi không có. Thứ tốt nhất tôi có thể cho đi là sự thấu hiểu và sự an ủi lạnh lẽo rằng họ không cô đơn trong cơn ác mộng này.
Sam đang quan sát tôi và biểu hiện trên gương mặt anh ấy nói rằng đừng. Và anh ấy đã đúng, đương nhiên là như vậy. Chúng tôi không cần thêm rắc rối làm gì nữa. Tôi đã gần như bỏ qua cuộc điện thoại. Tôi có thể nghe thấy hơi thở của cô ấy. Nghe thấy cô ấy kìm lại tiếng nghẹn ngào nức nở.
“Được rồi, vậy thì…” Cô ấy nói, và tôi nghe thấy sự ủ dột trong giọng nói ấy. “Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Tôi sẽ dập máy ngay bây giờ…”
Tôi chộp lấy cái ống nghe. “Gwen đây…”
Một hơi thở vô cùng gấp gáp lọt ra từ phía đầu dây bên kia. “Xin lỗi.” Người phụ nữ nói. “Tôi phát hiện ra tôi có thể vượt qua chuyện này mà không biến mọi thứ thành một… một mớ hỗn tạp như vậy. Tôi đoán là tôi không giống như cô. Cô trông giống như được trui rèn từ sắt thép vậy, đó là những gì mà tôi được nghe.”
Tôi vẫn không biết đây là ai, hoặc chuyện này là về cái gì, nhưng tôi có một linh cảm là tôi nên lắng nghe. “Ồ, không đâu, tin tôi đi.” Tôi nói với cô ấy. “Không sao. Cứ bình tĩnh. Tên của cô là gì?”
“M… Marlene…” Cô ấy nói. “Marlene Crockett. Từ Wolfhunter.” Giọng cô ấy kéo dài đúng chất của vùng nông thôn Tennessee. “Nơi đó ở phía trên cao, xung quanh… ờm, trên cao, bên rìa của một nơi xa xôi hẻo lánh, tôi đoán vậy.” Cô ấy cười một cách lo lắng. Âm thanh nghe như tiếng kính nứt vỡ vậy. “Chưa bao giờ nghe đến, phải vậy không?”
Cô ấy đặt ra một câu hỏi, vì vậy mà tôi phải thành thật trả lời. “Chưa từng. Cô cần gì ở tôi vậy, Marlene?”
Cô ấy không đi thẳng vào trọng tâm. Tôi nhận ra xu hướng này; cô ấy muốn nói chuyện lòng vòng để dần dần lấy được can đảm. Cô ấy nói với tôi về thị trấn nơi mình sinh sống, về sự tuyệt vọng bất lực của mình với công việc, về mảng mỡ dính trên sàn gỗ mà cô ấy không thể chùi sạch. Tôi đợi cho cô ấy nói hết. Sam đã rửa xong bát đĩa. Anh ấy viết một cái giấy ghi chú cho tôi và trượt nó qua. Có vài việc cần làm. Anh ấy quay lại và hướng về phía căn phòng làm việc chung của chúng tôi. Hiện tại, chúng tôi có bộ bàn ghế làm việc ở đó, mỗi người có một không gian làm việc riêng phù hợp. Sam đang làm công việc tự do trong các dự án xây dựng và chạy một vài quảng cáo nhỏ cho một tập đoàn ở Knoxville; tôi thì đang duy trì một doanh nghiệp kế toán online, mất khoảng vài giờ mỗi ngày, bên cạnh đó là làm thêm công việc thiết kế đồ họa. Sẽ ổn định tài chính hơn nếu tôi làm một công việc toàn thời gian ban ngày, nhưng một lần nữa, tôi thích được ở nhà với bọn trẻ, đặc biệt là trong những mùa hè dài đằng đẵng và nóng kỷ lục này. Và tôi thích cái suy nghĩ rằng mình có thể bỏ lại tất cả và chạy trốn chỉ trong khoảnh khắc, thậm chí là ngay lúc này. Sẽ mất một thời gian để tôi chuẩn bị cho cái thôi thúc ổn định kia. Nếu tôi có thể.
Cuối cùng, tôi nhận ra là cô ấy đã thư giãn hơn, vì vậy mà tôi xen ngang: “Marlene? Một cách chính xác thì làm thế nào mà cô có được số của tôi?”
“Một người phụ nữ bình luận trên mạng xã hội rằng cô không phải là một con quái vật như nhiều người vẫn nói, và cô đã giúp đỡ cô ấy. Tôi đã hỏi cô ấy liệu cô có thể giúp đỡ tôi không. Cô ấy nói rằng có thể và cho tôi số của cô.”
“Một cách công khai ư? Trên trang mạng xã hội của cô ấy?”
“Qua email.” Marlene nói. Cô ấy có vẻ lo lắng hơn. “Như thế có sai không?”
Ít nhất thì nó không bị đưa công khai lên trên internet, nhưng tôi vẫn phải thay đổi số máy này. Hoặc là bỏ hẳn điện thoại bàn. “Đó là ai vậy?”
“Không biết tên thật của cô ấy, nhưng cô ấy dùng tên Melissa Thorn.”
Melissa và tôi chuẩn bị có một cuộc nói chuyện với nhau. “Được rồi.” Tôi nói. “Cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Tôi đã dự đoán là cô ấy sẽ nói điều gì đó về bạn trai, chồng hay ai đó trong gia đình. Thậm chí là một người bạn. Nhưng cô ấy nói: “Chính xác là chẳng có vấn đề gì với tôi cả. Đúng hơn… đúng hơn là cả thị trấn kỳ cục này. Thực ra là một vài người sống ở đây, tôi đoán vậy. Mặc dù vậy thì nơi đây chưa bao giờ là một vùng đất lành. Máu đã đổ từ những ngày đầu tiên.”
Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả, và tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi đang bị chơi xỏ. Có lẽ cô ấy chỉ là một kẻ sống một mình thích giết thời gian. “Tôi sẽ cho cô một phút nữa để nói xem tôi có thể làm gì cho cô. Rồi tôi sẽ dập máy và tôi sẽ không nhận cuộc gọi của cô một lần nào nữa. Cô hiểu rồi chứ?”
Cô ấy ngừng lại. “Tôi hiểu rồi.” Nhưng rồi cô ấy không tiếp tục. Sự im lặng kéo dài. Cuối cùng, cô ấy cất tiếng, tất cả đều thật gấp gáp: “Vậy nếu như có điều gì đó tồi tệ xảy ra xung quanh đây, tôi có thể làm gì? Không thể đến đồn cảnh sát được, không đời nào. Cô sẽ làm gì nếu như cô không tin tưởng vào những người dân sống trong thị trấn?”
“Tôi có thể giúp cô liên hệ với một vài cơ quan chính phủ, nếu đó là điều mà cô đang hỏi, nhưng tốt hơn hết là cô nên sẵn sàng nói với họ vấn đề thực sự của cô là gì…” Tôi nói với Marlene. “Điều đầu tiên, cô có đang gặp bất kỳ nguy hiểm nào về tính mạng ngay bây giờ không?”
“Tôi… tôi không nghĩ vậy. Nhưng chỉ là nó… nó rất khó khăn. Tôi không biết phải làm thế nào, hoặc phải đi đâu. Tôi không muốn đặt bản thân vào những rắc rối tồi tệ hơn bây giờ.” Cô ấy thở dài một cách nặng nhọc. “Tôi là một người mẹ đơn thân. Con bé nhà tôi rất khó bảo, cô biết đấy. Tôi không có ai để nương tựa ở đây. Không có ai giúp đỡ. Tôi cần phải hết sức cẩn thận. Chuyện này rất phức tạp.”
Nó luôn luôn rất phức tạp, từ góc nhìn của người trong cuộc. Mọi người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ có vẻ như thật đơn giản để gỡ rối mọi thứ, rồi bỏ đi… Nhưng trên thực tế có rất nhiều sợi dây ràng buộc một người, kéo họ đi xuống. Con cái. Họ hàng. Bạn bè. Công việc. Tiền bạc. Bổn phận. Tội lỗi. Và cả nỗi sợ, rất nhiều nỗi sợ. Quãng thời gian nguy hiểm nhất trong cuộc đời của bất kỳ người phụ nữ nào là khi cô ấy chia cắt khỏi người bạn đời, đặc biệt là người lạm dụng cô ấy. Theo bản năng, người phụ nữ biết rõ điều đó, ngay cả khi họ chưa bao giờ trông thấy những số liệu thống kê đẫm máu. Đôi khi, họ sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu họ chấp nhận chịu đựng con quỷ mà họ biết rõ.
“Tôi biết cô có cảm giác như mình đang mắc kẹt trong một cái bẫy không lối thoát.” Tôi nói với cô ấy. “Nhưng đó không phải là sự thật. Cô luôn luôn nắm giữ chiếc chìa khóa của cái lồng, cô hiểu chứ? Cô chỉ cần tìm ra dũng khí để sử dụng nó. Đó có phải là vấn đề với chồng của cô không?”
Cô ấy sụt sịt như thể sắp bật khóc đến nơi. “Không. Anh ấy đã qua đời rồi.”
“Một người bạn trai? Ai đó mà cô đang hẹn hò?”
“Không.”
“Được rồi.” Điều đó khá là mới lạ. Phần lớn những cuộc gọi tôi nhận được đều là về những ông chồng hay người sống chung. Thường là về những kẻ rình mò giấu mặt. “Vậy một cách cụ thể, ai đang đe dọa cô ngay lúc này?”
“Nó không… nó không phải là những sự đe dọa. Không chính xác. Và tôi không thể nói ra cái tên nào cả.” Cô ấy nói. “Nó chỉ là… nếu tôi nói với ai đó, điều này sẽ dội ngược lại về phía tôi và con gái, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ tồi tệ, cô hiểu chứ? Và nếu tôi không nói với bất kỳ ai… tôi không biết làm thế nào để có thể sống mà cứ giữ lấy nó trong lòng nữa.”
“Tôi xin lỗi.” Tôi nói, một cách nhẹ nhàng nhất có thể. “Nhưng tôi không phải nhà trị liệu tâm lý hay một luật sư. Bất kỳ điều gì cô nói cho tôi biết đều có thể gây ra hậu quả khiến cô phải đối mặt với luật pháp trong tương lai nếu cô đang tham gia vào một phi vụ bất hợp pháp nào đó. Cô hiểu chứ? Nếu cô muốn nói về điều gì đó khiến cô sợ hãi và nó không phải là một tội ác, để tôi giúp cô liên hệ với một nhà tâm lý học hay tâm thần học…”
“Tôi sẽ không đến gặp bất kỳ bác sĩ tâm thần nào hết!” Cô ấy nói với giọng như bị xúc phạm. Người dân sống ở những thị trấn nhỏ và xa xôi không thực sự chào đón liệu pháp trị liệu thông qua phương thức nói chuyện.
“Được rồi, nếu cô cho là chuyện đó liên quan đến việc phạm pháp, Marlene, tại sao cô lại nghĩ rằng mình không thể nhờ cậy vào cảnh sát?” Cô ấy không trả lời câu hỏi đó, chỉ là một khoảng tĩnh lặng. “Cô lo sợ bọn họ sao?”
“Tôi lo sợ tất cả mọi thứ.” Cô ấy nói.
“Thế còn cảnh sát bang thì sao?”
Cô ấy hít vào một hơi, rồi thở ra. “Có lẽ. Có lẽ sẽ ổn thôi. Tôi đoán vậy. Không chắc liệu họ có tin tưởng tôi hay không, nhưng tôi có thể thử.”
“Vậy thì cô cần phải gọi điện ngay đi. Đôi khi nhiều tính mạng có thể mất đi chỉ vì cô đã chờ đợi, và cô phải gánh trên mình trách nhiệm ấy suốt đời.” Tâm trí tôi đang chạy đua để bổ sung các dữ liệu còn thiếu: có phải cô ấy đang nói về một người hàng xóm có nguy cơ làm chuyện gì đó không? Một người bạn? Hay là điều gì đó khác? Tôi không biết nữa.
“Đúng vậy.” Cô ấy nói. Tôi có thể nghe thấy tiếng cô ấy đi qua đi lại không ngừng. “Đúng, tôi biết điều đó. Nhưng đây là một nơi không mấy rộng lớn. Quỷ thần ơi, một nửa thị trấn có liên quan. Tôi đoán rằng tôi sẽ phải tự tìm ra câu trả lời và…” Cô ấy dừng lại đột ngột, và tôi thậm chí còn không nghe thấy âm thanh hít thở. Khi cất tiếng một lần nữa, tiếng thì thầm của cô ấy vang lên vô cùng gấp gáp. “Tôi phải đi rồi, xin lỗi.”
“Marlene, nếu cô không thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi không biết làm thế nào để có thể giúp cô.”
“Đến đây đi.” Cô ấy nói. “Đến đây đi và tôi sẽ cho cô thấy mọi thứ. Chỗ họ chôn vụ va chạm cũng không xa lắm đâu. Cô sẽ quyết định xem cần phải làm gì với nó.” Vụ va chạm? Chôn ư? Nó chẳng có nghĩa gì cả.
“Ý cô là, tới Wolfhunter sao? Không. Tôi không thể.” Không đời nào tôi sẽ đi đến một miền quê xa xôi biệt lập cả. Dù có vũ khí hay không, có chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cuộc chiến hay không… Không, không đáng để bất chấp nguy hiểm như vậy. Không thể như thế nữa. “Hãy gọi điện cho cảnh sát bang đi. Cô sẽ làm thế chứ?”
Cô ấy không trả lời. Sau một tiếng tít nhỏ, cô ấy gác máy. Cuộc gọi kết thúc. Tôi lắc lắc đầu mình khi cúp máy. Tất cả chuyện này không hề ổn, nhưng tôi không biết lẽ ra mình phải nói hoặc làm khác đi như thế nào nữa. Bất kể chuyện gì đang xảy ra với cô ấy, nó thật kỳ lạ và tôi không thể kìm được sự nghi ngờ đang dâng lên trong lòng. Tôi chỉ vừa mới tìm ra một con rắn trong thùng thư, giờ thì một người bí hiểm gọi điện đến, cố gắng thuyết phục tôi lái xe đến vùng đồi núi hoang vu nào đó.
Tôi sẽ không bị lừa vào một cái bẫy đâu. Tôi còn có kẻ thù ở ngoài kia.
Chuyện ngày hôm nay đã chứng thực điều đó.
Tôi lượn lờ quanh cái điện thoại, đợi một cuộc gọi lại nhưng không có gì cả. Cuối cùng, tôi hướng về phía phòng làm việc. Tôi dừng giữa chừng và ngó đầu vào trong phòng của Connor. Thằng bé đang đọc sách, đúng như tôi dự kiến, vì vậy tôi không làm phiền thằng bé. Chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy Lanny đang nhắn tin, và con bé còn chẳng thèm liếc mắt lên nhìn khi tôi gõ vào cánh cửa đang mở.
“Mẹ này…” Con bé nói. “Ai vừa gọi điện thế ạ?”
“Ai đó muốn xin lời khuyên.” Tôi nói.
Các ngón tay của con bé khựng lại, con bé chuyển sự chú ý sang tôi. Con gái tôi rất xinh xắn, nhưng hơn cả thế, có cả sự cá tính và sức mạnh toát lên từ những đường nét trên khuôn mặt. Cả một chút bướng bỉnh nữa. Không thể hình dung được con bé có những điều ấy từ đâu nữa. “Cô ta muốn gì ạ?”
“Nói thật lòng nhé, mẹ thực sự cũng không biết chắc chắn. Có vẻ cô ấy không vướng vào rắc rối gì lớn lắm. Không nguy hiểm tới tính mạng, ít nhất thì không đủ để mẹ chấp nhận giúp đỡ.”
“Ôi dào.” Con bé quay trở lại với cái màn hình đang sáng của mình, những ngón cái gõ lên màn hình một cách nóng nảy và chính xác. Tôi thích cách mà con bé tấn công mọi thứ, với tất cả sức mạnh như khi đối mặt với một tình huống khẩn cấp đe dọa đến tính mạng. Cô con gái xinh đẹp của tôi, không bao giờ làm điều gì mà không dốc hết tâm can sức lực. “Con ghét điều này, mẹ biết đấy.” Con bé đang nói về những nguy hiểm, sự cấm cản, cách mà cuộc sống của con bé ngày càng bị bó hẹp lại.
“Mẹ biết.” Tôi nói với con bé. “Chúng ta sẽ cố gắng để cải thiện nó.”
Khi đến phòng làm việc, tôi thấy một chai rượu đã mở nắp và một ly rượu đặt trên bàn mình. Sam cũng có một ly. Sam kẹp điện thoại di động giữa phần cổ và vai khi đang tìm kiếm tài liệu trong ngăn kéo. Tôi lấy cái ly và mấp máy hai từ cảm ơn trong khi trượt mình vào trong chiếc ghế, rồi tôi kiểm tra hòm thư.
Nó quả là một thảm họa. Lẽ ra tôi nên lường trước điều này khi sự cố trong chương trình của Howie Hamlin xảy ra, nhưng tôi đã không chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, và nhìn thấy đống thư điện tử nặc danh, phỉ báng tăng lên một cách chóng mặt này khiến tôi thấy hối hận vì đã ăn bữa tối trước. Giờ thì tôi sẽ lờ chúng đi, dù sao thì phần lớn cũng đều chỉ lặp đi lặp lại, giống như thể chúng được viết theo một kịch bản có sẵn vậy. Tự sát đi, con khốn xấu xí. Hãy làm một việc để giúp đỡ tất cả mọi người, đó là hội ngộ với chồng mày ở dưới địa ngục đi. Thắp lửa trong lò nướng và bò vào bên trong. Đại loại như vậy.
Ngay khi tôi dọn dẹp sạch sẽ hết đống thư đó và ném chúng vào thư mục “Xem xét”, tôi chính thức thoát khỏi cơn đại hồng thủy của mấy tay phóng viên muốn tôi đưa ra lời nhận xét về bộ phim tài liệu sắp tới. Ai đó còn rất chu đáo giúp tôi đăng ký nhận ấn phẩm truyền thông từ nhóm Những thiên thần đã mất. Thật tốt bụng làm sao.
Ngoài những thứ đó ra, có thêm bốn tin nhắn nữa, mỗi tin nhắn chứa những thông tin tìm kiếm tự động trên web mà tôi đã lập trình để lưu trữ hàng tháng, bằng cách gửi vào hòm thư cá nhân. Tôi đã bỏ bê, không dùng đến bộ lọc Sicko Patrol quá lâu rồi. Hiển nhiên là như vậy. Ban đầu, tôi đang dần hồi phục, và rồi… tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng với việc Melvin đã không còn, Absalom đã không còn, mọi thứ sẽ… trở nên tốt đẹp hơn. Rằng tôi không cần phải lo lắng nhiều thêm nữa.
Tôi là một kẻ ngốc, và tôi đang phải trả giá cho sự tự phụ bột phát chóng vánh, ngu ngốc đó của mình.
Tôi bắt đầu từ chỗ xa nhất có thể tìm được và mở phần báo cáo. Đó là một danh sách lưu trữ các đường dẫn đề cập đến Gwen Proctor, Gina Royal, hay bất kỳ một cái tên giả ngắn gọn nào đã từng được tôi sử dụng nhằm che giấu danh tính. Ngày cần tìm là sau những sự kiện xảy ra ở lạch Killman.
Có vẻ đều bình thường. Nếu có thể coi việc băm chặt, hiếp dâm và đe dọa tính mạng là bình thường. Và đương nhiên, có rất nhiều những thứ như thế. Có đến hàng trăm.
Điều đáng ngại là khi mở mỗi một bản báo cáo, tôi có thể thấy được sự tăng lên theo cấp số nhân những liên kết mới dẫn đến các video, mục thảo luận, những nhóm Facebook mới lập ra nhằm mục đích theo dõi tôi, các hashtag tên Twitter. Và đó mới chỉ là phần nổi mà ai cũng có thể nhìn thấy. Giờ đây, đối với tôi, dark web gần như không thể tiếp cận. Tôi có một trình duyệt Tor để truy cập một cách ẩn danh, nhưng dark web lại là một mạng lưới không-ai-biết-ai-là-ai, với đầy những cái tên liên lạc mập mờ và các lịch trình giấu tên. Tôi đã từng dựa vào nhóm hacker có tên Absalom để hoạt động trong thế giới đó, nhưng ngày trước tôi đã không biết ai hay cái gì thực sự là Absalom, hay họ thực sự muốn gì. Nếu không có khả năng truy cập dễ dàng đó, những gì tôi tìm thấy ở những tầng sâu hơn của mạng internet là rất hạn chế.
Nhưng tôi có thể xem được phần thông tin trên bề mặt, và con quái vật đang lớn dần lên: ngày lại ngày, những kẻ bình luận lại mớm đầy cho nhau thật nhiều nỗi sợ, sự hoang tưởng, lòng ganh ghét và phán xét dễ dãi. Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy một đường link dẫn đến trang web của nhóm Những thiên thần đã mất. Tôi nhấp chuột, nhưng chỉ có thể vào được đến trang chủ công khai của trang web này, tất cả đều là các bức ảnh tổng hợp của các nạn nhân đã chết dưới tay Melvin. Thật khó khăn cho tôi để có thể tới đây, nhìn vào những gương mặt bình thản, mỉm cười, tràn đầy hy vọng của những người phụ nữ trẻ chỉ mới bước chân vào cuộc đời. Họ từng là những em bé và đứa trẻ ngây thơ trước khi người chồng cũ của tôi nhúng tay vào và phá hủy tất cả. Tôi không ngừng cuộn con chuột. Thường thì sẽ có mục bản tin mới ở phía cuối những hình ảnh đầy đau thương này, nơi những thành viên của hội Những thiên thần đã mất - phần lớn là gia đình, mặc dù vậy cũng có cả một vài người bạn thân nữa, sẽ cập nhật những gì mà họ cho là quan trọng.
Lần này nó không chỉ là một bài đăng nhắc nhớ về ngày sinh nhật, hoặc lễ tốt nghiệp. Nó là một bài báo đã được đăng tải chỉ mới cách đây một vài ngày trước.
Bài báo tuyên bố quá trình quay bộ phim tài liệu của nhóm Những thiên thần đã mất đang được tiến hành. Không chỉ xoay quanh các nạn nhân, bộ phim sẽ còn nói đến cả những vụ thảm sát. Về Melvin Royal.
Đặc biệt hơn cả là về người phụ nữ có lẽ đã thoát khỏi tội danh giết người: Gina Royal.
Tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi hiểu nỗi đau của họ, sự phẫn nộ của họ, nhu cầu phải có thứ gì đó để giải tỏa và tôi chưa bao giờ ghét họ vì đã cố gắng hủy hoại tôi. Một điều mà tôi cảm thấy biết ơn chính là ít nhất cho đến bây giờ, Sam chưa hề bị nhắc đến là có liên quan đến quá trình làm bộ phim này.
Một số lượng lớn người đã đồng ý tham gia vào việc hoàn thành bộ phim. Gần mười ngàn người, hứa hẹn số tiền bỏ ra sẽ lên đến hàng trăm ngàn đô la. Dự án được quản lý bởi một tổ chức phi lợi nhuận do Miranda Tidewell lập ra nhằm tưởng nhớ đứa trẻ đã mất của cô ta. Tôi càng thêm kinh tởm khi nhìn chằm chằm vào những thông báo đó, cũng như lời hứa còn nhiều điều nữa sẽ đến.
Họ thực sự đang làm điều này.
Họ thực sự đang nhắm vào tôi.
Sam kết thúc cuộc nói chuyện của mình và tôi nghe thấy anh ấy gọi tên mình, nhưng tôi không phản ứng lại ngay lập tức. Tôi không thể. Trong khi cố gắng làm cho tâm trí mình thoát khỏi hội Những thiên thần đã mất kia, tôi nhấn vào một đường dẫn khác. Giờ thì tôi đang nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, với thông điệp “Mùa săn những kẻ sát nhân”, và đó là một bức ảnh chụp lén tôi, Lanny và Connor đang tươi cười với nhau trước căn nhà của chúng tôi, không hề lo lắng, e sợ. Bức ảnh chụp chúng tôi được đánh dấu hình mục tiêu và cả những lỗ đạn bắn cũng được photoshop trên người chúng tôi nữa.
Sam đi vòng qua cái bàn, và tôi nhanh chóng thu nhỏ bức hình, quay về màn hình chính, nhưng không kịp. Anh ấy nghiêng người và điều khiển con trỏ chuột. Mở lại nó một lần nữa. Nghiên cứu bức hình. Tôi biết sự im lặng ấy. Những cơn sóng trào lên trong Sam rất nhanh, rất sâu và đôi khi còn nguy hiểm nữa.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi hỏi anh ấy.
“Anh đang nghĩ đến việc thứ này sẽ phải được in ra và chuyển thẳng đến sở cảnh sát…” Anh ấy nói. “Và cả FBI nữa.” Rất may mắn là chúng tôi có bạn bè ở cả hai nơi. “Và anh nghĩ rằng dù người chụp bức ảnh này có là ai đi chăng nữa thì hắn ta cũng đang ở ngay đây, theo dõi em. Và anh muốn biết tên khốn đó là ai.”
“Bức ảnh gốc có thể được chụp bởi một nhà báo…” Tôi nói với anh ấy. “Bọn họ đã đi theo chúng ta từ cái ngày Melvin bị bắt.” Vì tôi không bao giờ tham gia quá nhiều vào các cuộc phỏng vấn, bọn họ đã chụp rất nhiều ảnh, thường là chụp bằng những ống kính dài như thế này. “Nó không có nghĩa là người anh hùng đã photoshop tấm ảnh này luôn ở đây hoặc đang ở đâu đó gần với chúng ta.”
“Nhưng nó cũng không có nghĩa là kẻ đó không ở đây…” Sam nói. “Xin lỗi. Anh coi nó rất nghiêm trọng.”
“Anh nghĩ là em thì không sao? Đây thậm chí còn chưa phải chuyện tồi tệ nhất.”
Anh ấy dường như không nhìn vào tôi. “Đó chính là điều anh e sợ.”
Tôi sẽ kéo anh ấy vào tất cả những chuyện này mất… Tôi ngần ngại, bởi vì có một số chuyện đặc biệt tồi tệ được lưu trong thư mục bộ lọc Sicko Patrol của tôi. Thậm chí đến bây giờ, những chuyện đó vẫn còn rất riêng tư để có thể đem ra chia sẻ. Nhưng anh ấy cần phải biết. “Được rồi…” Tôi nói. “Anh có muốn ngồi xuống và xem tất cả phần còn lại mà em có không?”
Tôi trông thấy một thoáng kinh hoàng lướt qua anh ấy. Anh ấy kéo cái ghế và rướn người về phía trước, cùi chỏ đặt trên đầu gối. “Chắc chắn rồi.” Anh ấy nói. “Bắt đầu thôi.”
Anh ấy nghĩ rằng anh ấy đã sẵn sàng.
Nhưng tôi đăng nhập và sự kinh hãi hiển hiện trong đôi mắt của anh khi tôi kéo chuột.
Không ai thực sự sẵn sàng. Cho điều này.