← Quay lại trang sách

Chương 3 SAM

Chỉ riêng việc Miranda Tidewell đánh úp Gwen trên chương trình truyền hình sáng nay thôi đã đủ tồi tệ rồi, thế nhưng, nghe tin về bộ phim tài liệu mà cô ta đang lên kế hoạch thực hiện đã khiến đầu tôi như muốn nổ tung bởi quá nhiều thông tin ập đến cùng một lúc. Tôi không thể mường tượng được việc Miranda Tidewell và Gwen Proctor có thể ở cùng một chỗ, dù chỉ là ngắn ngủi. Trong trí óc tôi, hai con người họ hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau, không hề liên quan. Không bao giờ gặp gỡ.

Nhưng cuộc sống không vận hành theo cách đó, và giờ đây, Gwen nói với tôi về bộ phim tài liệu của nhóm Những thiên thần đã mất. Tôi có cảm giác như mình đang bắt đầu trượt dần xuống một cái giếng sâu hoắm và tối tăm. Hậu quả sẽ tới ngay sau đó, và nó sẽ vô cùng chết chóc.

Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là giả vờ như nó đang không xảy ra. Tôi sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình, một cuộc sống thực sự, lâu nhất có thể. Bởi lẽ, đối với tôi, những gì mà Miranda đại diện chỉ là chết chóc, giống như sự chết chóc mà cuộc hôn nhân của Gwen đem tới cho chính cô ấy. Tôi tự nói với bản thân mình điều đó, ngay cả khi tôi nhận ra rằng bóng ma của Melvin chưa bao giờ ngừng săn đuổi một trong số hai chúng tôi. Chết không có nghĩa là hết.

Chứng kiến những trò đùa ghê tởm và những cách thức đen tối, sáng tạo nhằm làm tổn thương cô ấy của họ… Tôi muốn nói rằng tôi cảm thấy kinh ngạc. Nhưng chính xác là không. Tất cả vẫn luôn quen thuộc, quen thuộc đến mức kinh hoàng.

Khi chúng tôi mới đi được nửa chặng đường, tôi vô cảm với hầu hết mọi thứ. Tôi chắc chắn rằng đó là trạng thái mặc định của cô ấy mấy ngày nay. Chúng tôi nhất trí lựa chọn những kẻ quấy rối tồi tệ nhất và đưa chúng đến Sở Cảnh sát Norton vào ngày mai. Ít nhất thì Kezia Claremont sẽ đứng về phía chúng tôi, và thanh tra Prester cũng vậy, mặc dù ông ấy không phải là người đàn ông nồng hậu nhất mà tôi từng gặp. Ông ấy dành một chút cảm thông cho trường hợp của Gwen, và điều đó cũng nên được tính. Ngay lúc này đây, chúng tôi cần cố gắng hết sức có thể để cơ quan thực thi pháp luật đứng về phía mình.

Cộng đồng nhỏ bé của chúng tôi ở hồ Stillhouse không có lực lượng cảnh sát riêng, ngoại trừ việc Kezia Claremont chuyển đến sống (một cách không chính thức) trong khu vực lân cận phía trên đồi, đối diện với con hồ ở chỗ chúng tôi, không xa lắm tính từ nơi ở của cha cô ấy. Ezekiel Claremont, hay còn được gọi là Easy bởi những người bạn, là một người đàn ông lớn tuổi rất có duyên và gan dạ. Ông ấy cần sự giúp đỡ, mặc dù miệng vẫn luôn khăng khăng là mình không cần. Tôi ghé qua hai ngày một lần, đại loại vậy, để cùng uống bia trên boong tàu đóng dở và có vẻ như là bất hợp pháp của ông ấy, đồng thời giúp nhặt nhạnh các dụng cụ khi ông ấy cần. Ông ấy đã sống ở trên đồi rất lâu rồi, không nghi ngờ gì khi ông ấy thù ghét những người hàng xóm da trắng giàu nứt đố đổ vách của mình, cho đến khi nền kinh tế suy thoái và phần lớn trong số họ chuyển đi nơi khác. Chúng tôi đến ngay sau đó… Gwen đã cải tạo, sửa sang lại một ngôi nhà xuống cấp và biến nó thành chỗ ở của mình. Tôi thì dõi theo cô ấy và cố chứng minh rằng cô ấy không phải là con người mà cô ấy vẫn thường tự thừa nhận.

Tôi đã lầm. Gwen chính xác là con người mà cô ấy thể hiện ra bên ngoài. Cô ấy là một trong những người phụ nữ mạnh mẽ và chân thật nhất mà tôi từng được gặp. Tôi nhận ra đó không phải là một sự điều chỉnh đơn giản trong ý thức. Khi tôi khám phá ra điều này, tôi đã cảm thấy… tự do. Giống như cơn phẫn nộ bao trùm lên tôi bấy lâu nay đã được rũ bỏ.

Nhưng tôi cảm thấy hoảng sợ khi nghĩ đến việc cơn giận sẽ không rời đi, mà chỉ… bị nhốt kín lại. Có lẽ tất cả nỗi căm hận mà tôi đã buông bỏ vẫn còn ở ngoài kia, và đang quay trở lại, hướng thẳng về phía chúng tôi.

Sáng hôm sau, chúng tôi tiến thẳng tới sở cảnh sát.

Norton là một thị trấn nhỏ điển hình của vùng phía nam, cách một vài dặm tính từ hồ Stillhouse. Nó đang nằm trên bờ vực sụp đổ về mặt kinh tế; tất cả chỉ được duy trì bằng niềm hy vọng và những lời cầu nguyện. Những cửa hàng đóng kín và những con đường chằng chịt ổ gà đã nói lên điều đó. Chẳng ai lại tự lừa dối mình với suy nghĩ rằng thị trấn này có một tương lai tươi sáng cả, nhưng họ đều nhất quyết phải biến điều ấy thành sự thật. Cá nhân tôi thích Norton. Tôi thích việc các tòa nhà được bảo tồn, ngay cả khi chúng vắng hiu. Đây là một nơi có phong cách riêng, ngay cả khi Gwen thường nghĩ về nó như một nơi không thể cứu vãn hay phục hồi. Cô ấy có xu hướng nghĩ đến mặt tiêu cực, u ám hơn. Tôi cố gắng kiếm tìm ánh sáng, và ít nhất thì tôi đang biến nó thành một nhiệm vụ phải làm trong thời gian gần đây.

Những trụ sở cảnh sát không được tu sửa nhiều từ những năm tám mươi, chính vì vậy mà mọi thứ trông không thật hiện đại, nhưng ít nhất thì khu vực đỗ xe khá rộng rãi. Khi bước vào, chúng tôi ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ ngồi sau quầy, đúng hơn là ánh mắt dành cho Gwen: trống rỗng và đầy nghi ngờ. Không phải vì Gwen là một người lạ, mà là bởi cô ấy chính là Gwen, và người phụ nữ ngồi đó biết tất cả mọi chuyện về quá khứ của cô ấy.

Tôi dựa người vào quầy và xen vào giữa cuộc thi đọ mắt. “Xin chào. Chúng tôi muốn nói chuyện với thanh tra Prester hoặc thanh tra Claremont.”

Người phụ nữ chuyển cái nhìn sang phía tôi. Ánh mắt của cô ta trở nên dịu đi đôi chút. “Tôi có thể hỏi tại sao không?”

“Đó là chuyện tuyệt mật.” Tôi nói và mỉm cười với cô ta. Có vẻ thành công. Cô ta nhấc máy điện thoại lên và bấm số. Gwen nhìn tôi và trợn tròn mắt. Tôi nhún vai. Không nên rước cho mình những cuộc đối đầu căng thẳng và bi kịch, đặc biệt là với những người mà chúng tôi đang chủ động lôi kéo làm đồng minh.

Khoảng một phút sau, Kezia mở cánh cửa ngăn cách quầy tiếp tân và phần còn lại của sở cảnh sát, rồi vẫy chúng tôi vào. Cô ấy là một phụ nữ người Mỹ gốc Phi trẻ trung và lịch sự; gần đây cô ấy đã đổi sang kiểu tóc dày, xoăn, phồng tự nhiên, trông rất đẹp mắt và đầy kiêu hãnh, nhất là khi Kezia sống ở một vùng thôn quê hẻo lánh như thế này. Kiểu tóc mang đậm phong cách cá nhân đó đối lập hoàn toàn với bộ quần áo công sở truyền thống mà cô ấy đang mặc. Bộ quần áo gần như che khuất cái bao súng ngắn đeo qua vai. Cái huy hiệu lóe sáng bên hông khi cô ấy xoay người, và tôi giữ cửa cho Gwen khi cô ấy theo Kez vào khu vực làm việc dành cho thanh tra.

Tôi không thấy ấn tượng, cũng không ngạc nhiên trước hình ảnh đó nếu xét đến kích thước của Norton. Nhưng cũng giống như cảnh sát của các thị trấn nhỏ và xa xôi khác, Kezia đấu tranh chống lại việc điều chế ma túy, nghiện ngập hút chích và các hành vi phạm tội có liên quan. Vậy nên lúc này, cô ấy chưa hề chuẩn bị cho cuộc thảo luận sắp diễn ra.

“Tôi đoán đây không phải là một cuộc trò chuyện xã giao thông thường.” Kezia ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa, kê cách xa bàn làm việc. “Về con rắn phải không?”

Gwen thở dài: “Không hẳn. Cô đã xem chương trình Howie Hamlin rồi.”

“Đúng vậy.” Kezia nói. “Họ đã hùa vào để công kích chị trên sóng truyền hình. Tôi rất tiếc.”

“Tôi cũng vậy.”

“Để thực hiện bộ phim tài liệu mà họ nói tới…” Kezia dựa người ra phía sau một chút, suy tư. “Họ sẽ đến đây. Chị hiểu mà, đúng không? Họ sẽ muốn tư liệu về thị trấn, cuộc sống của cư dân địa phương, có thể sẽ nói chuyện với một vài người dân không thích chị cho lắm. Và chúng tôi khó có thể nhúng tay vào chuyện ấy. Chị có thể vào thành phố và cố gắng xin được thứ gì đó kiểu như lệnh của tòa án, nhưng tôi nghi ngờ nó sẽ không có tác dụng mấy.”

“Đúng vậy, chúng tôi không đến vì chuyện đó.” Tôi nói, khi Gwen lặng im không trả lời.

“Mặc dù vậy, tôi có thông tin mới về vụ con rắn. Chúng tôi đã tìm thấy một dấu vân tay, trùng khớp với Jesse Belldene. Jesse là một trong những dân chuyên đi núi mà tôi đã kể với chị, anh ta rất giỏi trong việc bắt các loài động vật. Vấn đề là, Jesse nói rằng anh ta không làm việc đó, và một dấu vân tay không đưa chúng ta đến đâu cả, không thể dựa vào đó để kiện anh ta bất kỳ tội danh nào.” Kezia lắc đầu. “Mấy người nhà Belldene là một đám không tử tế gì cho cam, và có vẻ như bọn họ không vừa mắt chị. Có bất kỳ lý do nào không…?”

Gwen nói rằng cô ấy không biết. Tôi không trả lời ngay lập tức, bởi vì… Tôi nghĩ rằng tôi biết. Và tôi nghĩ đó là lỗi lầm của riêng tôi.

Tôi hắng giọng. Cả hai người bọn họ đều nhìn tôi. Có cảm giác như hai chiếc máy chiếu nóng rực đang hướng về phía tôi cùng một lúc. “Belldene…” Tôi nói. “Gã tên Jesse này, anh ta có hay đến trường bắn không?”

“Có một lần.” Kezia nói. “Sau đó anh ta bị cấm. Một vài tuần trước, anh ta say xỉn, và ai đó trong trường bắn đã tước đi súng của anh ta, đè anh ta nằm xuống sàn khi anh ta đang cố gắng lấy lại khẩu súng. Anh ta đã không đệ đơn kiện, nhưng nghe nói họ phải chỉnh lại vài cái răng của anh ta. Tại sao anh lại hỏi điều này?”

Tôi chậm rãi giơ tay lên. “Tôi chính là người đã đánh vào mặt anh ta…” Tôi nói với cô ấy. “Anh ta đã hành động một cách điên cuồng và nguy hiểm. Javier đã rất thẳng thắn khi kể lại chính xác mọi chuyện, và nếu cậu ấy là tôi trong tình huống đó, có lẽ cậu ấy sẽ xử lý gọn ghẽ hơn… Tôi đoán là Jesse đã ghi thù trong lòng.”

“Đợi đã…” Gwen nói. “Anh nói là… Belldene không nhằm vào em sao?”

Tôi nhướn lông mày. Tôi đã quên nhắc cô ấy rằng không phải tất cả mọi thứ đều nhắm vào cô ấy. Cô ấy hiểu được vấn đề và đưa tay lên che miệng, tôi đoán là để ngăn một nụ cười bật ra. Tôi đã nói với cô ấy về vụ này, nhưng khi người đàn ông đi rừng đó - Belldene - chạy trốn khỏi trường bắn, tôi đã không biết được tên của hắn ta. Và tôi cũng không biết rằng mình đã làm gãy răng của hắn.

Kezia chắc hẳn đã nhận thấy sự nhẹ nhõm của Gwen, bởi cô ấy nói rằng: “Vậy thì, tôi sẽ không tỏ ra quá thoải mái, Sam. Gia đình nhà Belldene rất thích gây sự với mọi người. Tôi không nghĩ đây là lần cuối hai người nghe tin về họ đâu.”

“Cô có thể làm điều gì đó nhằm can thiệp không?”

Cô ấy lắc đầu. “Bắt tại trận. Chị có thiết bị giám sát, phải không?”

“Của căn nhà chứ không phải cái thùng thư.”

“Hãy hướng camera về phía đó, lời khuyên của tôi đấy Nếu họ giở trò với nó, ít ra chúng ta sẽ có bằng chứng.”

Tôi thích phương án đó hơn. Nhưng nó không giải quyết được vấn đề hiện tại. “Cảm ơn vì lời khuyên, nhưng… đó không phải là lý do chúng tôi đến đây. Chúng tôi đến để nói về những đe dọa. Cô nghĩ là nhà Belldene có thể đứng sau những chuyện này không?”

Kezia ngồi dịch về phía trước một lần nữa. “Cho tôi xem.”

Gwen lấy tập tài liệu ra và trượt nó sang phía bên kia bàn. Kezia lật tập tài liệu, mở nó ra và cô ấy ngay lập tức tập trung vào những bức ảnh bị photoshop. Cô ấy nghiên cứu một lúc, rồi lật sang trang tiếp theo một cách thận trọng. Đó là lời đe dọa chết chóc gửi đến Gwen vì cô ấy là người chung sống với Melvin. Nó rất dài và đặc biệt nhấn mạnh vào cách mà họ định thực thi công lý.

Những trang tiếp theo cáo buộc tôi và Gwen là hai kẻ giả dối tham gia vào một âm mưu tầm cỡ chính phủ nhằm thuyết phục công chúng rằng những kẻ giết người hàng loạt là có thật. Họ còn đe dọa giết cả bọn trẻ (cũng là những “diễn viên” trong chuyện này, hiển nhiên là vậy) nếu chúng tôi không bước ra và thú nhận về những hoạt động bí mật do chính phủ ra lệnh. Họ phân tích cực kỳ chi tiết, huênh hoang nói về những âm mưu của giới siêu giàu và những con chip được gắn vào thẻ ghi nợ của chúng tôi. Suy luận như vậy là vô cùng điên rồ và rõ ràng là “tác phẩm” của những kẻ có vấn đề tâm thần nghiêm trọng.

Gwen đã thu thập được rất nhiều lời đe dọa, và Kezia nghiên cứu từng cái trong yên lặng trước khi đóng tập tài liệu lại. “Ồ…” Cô ấy nói. Có vẻ như đó là cách nói giảm nói tránh. “Bao lâu thì chị nhận được thứ này một lần?”

“Vài tuần.” Gwen nói. “Tôi đoán là nó sẽ được đẩy nhanh tiến độ hơn, khi mà chương trình của Hamlin đã được đăng tải lên mạng internet. Người ta sẽ phát tán nó, và mức độ điên khùng của đám đông sẽ tăng cao.”

“Đúng vậy.” Cô ấy đồng ý và dựa người về phía sau. “Vậy thì, tôi có thể lần theo dấu vết của những địa chỉ IP này, nhưng chị biết đấy: sẽ không có chuyện chúng làm tất cả những thứ này bằng một tài khoản mở dễ dàng bị tìm thấy, và nếu chúng ta có bắt được chúng đi chăng nữa, sẽ có rất ít khả năng chúng phải nhận một hình phạt. Nếu có bị phạt thì có lẽ cũng không thể ra tòa được. Vậy nên đến cuối cùng…”

“Tốn công vô ích. Tốn thời gian và tiền bạc để điều tra mà chẳng đem lại điều gì…” Tôi nói. “Vậy lời khuyên của cô là… chờ đợi cho đến khi một trong số bọn chúng bắn vào đầu ai đó trong số chúng tôi và thế là ta có một vụ án thực sự để điều tra.”

“Tôi không nói như thế…” Kezia nói, và tôi nhận ra rằng hiện giờ cô ấy đang mất đi giọng nói êm dịu chuyên nghiệp của mình. Lúc đó, tôi giống một kẻ đáng thương, phải xử lý mọi chuyện một mình hoặc thứ gì đó tương tự. “Coi này, tôi sẽ hành động. Tôi sẽ theo dõi. Tôi sẽ bố trí nhiều cuộc tuần tra quanh hồ một thời gian. Nhưng sự thật là không gì trong những thứ này giống như được gây ra bởi những người dân địa phương, đặc biệt là nhà Belldene.”

“Vậy là sẽ không có giải pháp nào hết, điều tồi tệ sẽ không dừng lại.” Tôi nói. “Chúng tôi sẽ dành thời gian còn lại trong đời mình để trông chừng mọi thứ. Bọn trẻ sẽ lớn lên trong nỗi sợ hãi.”

“Sam…” Cô ấy nói, nhưng tôi không thể kiên nhẫn được.

“Không, Kez, đừng cố gắng “làm màu” và coi đó là giúp đỡ hay ân huệ. Cô đang bỏ rơi Gwen và bọn trẻ, không một sự bảo vệ trong khi người ta rõ ràng là muốn bọn họ phải chết.”

“Vậy tôi xin được hỏi anh một câu hỏi ngu ngốc: Anh muốn tôi phải làm gì chứ? Bảo vệ 24/7 à? Lôi FBI vào cuộc? Họ có một nhánh chuyên về các mối đe dọa trên mạng internet, nhưng họ bận rộn 24 giờ một ngày, 7 ngày một tuần và 365 ngày một năm. Với đội ngũ nhân sự có lẽ là ít hơn một nghìn người, họ phải giải quyết công việc của cả đất nước! Vậy nên lũ trẻ sẽ kịp trưởng thành trong thời gian hai người chờ đợi họ ngó ngàng đến. Tôi đang cố gắng để giúp đỡ. Tôi cũng rất thành thật. Có trời mới biết, luật pháp không thể theo kịp các mối đe dọa. Nhưng tôi là một nhân viên luật pháp. Tôi chỉ có thể làm những gì mà luật pháp cho phép.”

Tôi tức giận. Trước đó, tôi không muốn mình trở nên giận dữ, nhưng giờ thì tôi muốn nổi điên thật nhiều. Gwen, mặt khác, có vẻ như là người giữ thái độ bình thản lần này.

“Sam…” Gwen nói. “Cô ấy đang thực tế. Em không hề mong đợi bất kỳ điều gì khác nữa. Và anh biết đấy, một vài người có nhiều dũng khí hơn hẳn khi hoạt động trên mạng internet, khi họ ở sau màn hình máy tính.”

Cô ấy bắt gặp cái nhìn của tôi, và tôi quay đi chỗ khác. Tôi từng là một trong những người ẩn danh mang lòng căm tức ấy, gõ xuống những dòng phẫn nộ nhắm vào cô ấy thông qua trang web với thông tin hoàn toàn mờ mịt. Chúng tôi chưa bao giờ thảo luận chi tiết về bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện đó, chưa bao giờ xác định những cái tên cụ thể trên mạng hay những mối đe dọa. Tôi đã không làm những gì mà tôi có thể làm trong suốt thời gian dài đen tối đó. Sẽ dễ dàng để vượt qua mọi chuyện hơn nếu chúng tôi không xát muối vào những vết sẹo trong lòng. “Dù sao thì, cảm ơn vì đã dành thời gian, Kez. Thực sự đấy, tôi chỉ muốn thông báo cho cô tình hình, để cô có thể chuẩn bị khi có điều gì đó ập đến.” Khi, chứ không phải là nếu. Tôi tự nhủ, khẳng định từ ngữ mà tôi sử dụng.

Kezia lật lại tấm ảnh đầu tiên, bức ảnh mà Gwen và bọn trẻ bị đục lỗ với những vết đạn bắn. “Tấm ảnh này khiến tôi lưu tâm…” Cô ấy nói. “Nhiều hơn những thứ khác.”

“Tại sao?” Tôi hỏi. Có những tấm ảnh khác cũng được chỉnh sửa trong tập đựng. Nhiều cái còn tồi tệ hơn.

“Có sự khác biệt ở đây. Bức hình này hoàn toàn nghiêm túc, không hề có sự điên rồ hay ảo tưởng.” Cô ấy nghiêng đầu và nghiên cứu bức ảnh ở khoảng cách gần hơn, rồi cầm nó lên và nhăn mặt. “Nhìn này, phần lớn những tên khốn này đều muốn vẽ ra hàng đống vết thương, đúng chứ? Càng máu me thì càng tốt. Nhằm gây sốc và sợ hãi. Nhưng còn tấm này thì sao?” Cô ấy quay tấm ảnh về phía chúng tôi. “Hai người nhìn thấy gì?”

Cả hai chúng tôi cùng im lặng một vài giây. Cuối cùng, tôi nói: “Các vết đạn bắn gây chết người.”

“Đúng thế.” Cô ấy nói. “Ngực và đầu. Ngực và đầu. Ngực và đầu. Và nếu hai người nhìn vào nơi mà những viên đạn được đục lỗ thì sẽ thấy chúng rất gần với vị trí gây ra cái chết ngay tức khắc. Ai đó rất am hiểu súng đạn. Tôi đang lo lắng về điều này.”

“Tôi cũng vậy.” Tôi nói.

Bởi vì ngoài kia có rất ít thứ nguy hiểm hơn một tay bắn tỉa chuyên nghiệp.

“Có lẽ cô ấy đúng.” Tôi nói trên đường về nhà. “Chúng chỉ là những anh hùng bàn phím mà thôi. Nhưng anh muốn liên hệ với Mike và gửi cho cậu ấy bức ảnh mà Kez cảnh báo, đề phòng trường hợp cậu ấy trông thấy thứ tương tự hoặc tìm ra manh mối mới. Anh thực sự muốn biết tên khốn này có gan to như vậy thật không, hay chỉ là một kẻ nhát chết nấp sau màn hình.”

Gwen hoàn toàn không phải người thích bon chen trên mạng xã hội; cô ấy đã sống sót trở về từ những tình huống còn tồi tệ hơn bất cứ thứ gì mà mọi người có thể tưởng tượng được. Tôi cũng không lo sợ một trận chiến với những kẻ gõ phím. Thế nhưng, sức mạnh và lòng dũng cảm không thể chống lại một viên đạn bắn ra từ một tay súng bắn tỉa.

“Hãy kiểm tra với Javier ở trường bắn súng xem sao.” Gwen nói, và tôi tự trách mình tại sao không nghĩ đến điều đó đầu tiên. “Những tay bắn tỉa cần phải thực hành, đúng chứ? Có thể cậu ấy biết một vài người sống gần đây và dành thời gian luyện tập ở đó?”

“Anh sẽ đi ngay bây giờ.” Tôi nói. “Cho anh xuống chỗ chiếc xe tải. Có lẽ anh cũng nên kiểm tra một vài trang web tìm kiếm việc làm.”

“Anh sẽ về ăn tối chứ?”

“Còn tùy. Lại bánh mì kẹp thịt à?” Đó là một câu đùa. Vì lý do nào đó, Connor quả quyết rằng ăn bánh mì kẹp thịt không bao giờ là chán, và dường như thằng bé đòi món này vào mọi bữa ăn. Gwen cố gắng không nuông chiều thằng bé quá, nhưng bọn trẻ đã phải trải qua quá nhiều chuyện, vậy nên nhiều bánh mì kẹp thịt hơn một chút cũng không phải cái giá quá đắt để đổi lấy một niềm hạnh phúc bé nhỏ.

“Tối nay sẽ không có món đó đâu.” Gwen nói.

“Vậy thì anh sẽ về.”

Tôi rướn người sang để trao cho cô ấy một nụ hôn trước khi chiếc SUV dừng lại và tôi nhanh chóng bước ra ngoài. Sau đó, thêm một nụ hôn thật dài và ngọt ngào, và tôi bắt đầu suy xét lại chuyện đến thăm trường bắn. Nhưng tôi nhớ ra là mỗi một giây phút mình lãng phí sẽ đẩy cô ấy gần hơn vào vòng nguy hiểm.

Vì vậy mà tôi đi.

Chiếc xe tải của tôi xóc nảy khi đi qua những con đường ở vùng thôn quê, nhưng nó thực sự là một chiếc xe hiệu quả, và tôi yêu nó… trừ những khi có cuộc gọi đến. Giữa những tiếng ồn của động cơ và tiếng lách cách của kim loại va chạm, tín hiệu lại bắt đầu chập chờn.

Tôi không nhận ra số máy sáng lên trên màn hình khi chiếc xe leo lên đồi, tiến đến bãi đỗ xe của trường tập bắn. Tuy vậy, tôi vẫn nhận ra mã vùng. Washington, DC. Tôi trả lời và nâng cao tông giọng, át đi tiếng ồn của động cơ, để người bên kia có thể nghe thấy. “Alo?”

“Tôi đã đổi số rồi.” Mike Lustig nói. “Cảm ơn đã nhấc máy, bạn tôi. Chúa ơi, cậu đang lái cái gì vậy, một chiếc F-15 à?”

“Một chiếc Beat-up Chevy…” Tôi nói với cậu ta. “Nghe cũng giống nhau đúng không?”

“Cái gì cơ? Tôi. Không. Thể. Nghe. Thấy. Cậu.” Cậu ta cố tình phát âm rõ từng chữ, dù gì thì cậu ta cũng chỉ muốn trêu đùa tôi một chút.

“Thế thì cậu sẽ không nghe thấy tôi gọi cậu là thằng khốn nạn không bao giờ liên lạc được.” Tôi nói với cậu ta. “Đã bao lâu rồi ấy nhỉ?”

“Theo như nhật ký cuộc gọi của tôi à? Bốn tháng, khoảng tầm đó.”

“Chính xác là như vậy. Cậu đúng là một người bạn tốt.”

“Bình tĩnh nào anh bạn, chưa gì đã xù lông lên vậy. Tôi đã phải thực hiện một nhiệm vụ nằm vùng. Chắc là cậu sẽ thích nó đấy, tôi đã phải học cách in tiền.”

“Kế hoạch nghỉ hưu mới à?”

“Có thể lắm, đó là cách mà mọi thứ ở đây vận hành.” Cậu ta nói. “Mấy cái dịch vụ công chẳng bao giờ thú vị cả, nhưng lần này thì đúng là thối hoắc như phân.”

“Những nhà giảng đạo nói rằng chuyện này rồi cũng sẽ qua thôi.”

“Chúng ta có rất nhiều nhà giảng đạo khác nhau mà.”

“Vậy nên… cậu mới gọi điện hả? Chỉ vì quá buồn chán?”

“Không.” Mike nói. Giờ thì giọng cậu ta nghe có vẻ nặng nề hơn. “Gwen không thể nào làm ngơ trước đống tin tức đó đúng không? Giờ thì cậu nhận ra tất cả chuyện này có nghĩa là gì rồi chứ? Những kẻ khát máu sẽ quay trở lại để tìm kiếm cô ấy, cậu và bọn trẻ. Khỉ thật, tất cả những gì cô ấy phải làm là cúi mặt và nhẫn nhịn chịu đựng.”

“Cậu có biết cô ấy đã phải chịu đựng sức ép lớn đến cỡ nào không? Cô ấy cần phải vượt qua và đè nén tất cả xuống.”

“Và nó có tác dụng gì chứ?” Cậu ta dừng lại vài giây. “Bà chằn Miranda Tidewell kia cũng ở đó. Cậu có thấy cô ta không?”

“Không.” Mừng là tôi đã không thấy. Tôi cũng không xem đoạn video trên Youtube. Tôi không thể.

“Chắc cậu không cần tôi phải khuyên cậu hãy tránh xa mớ rắc rối đó đâu nhỉ?”

“Trên thực tế thì đúng, tôi không cần. Nhưng cảm ơn vì đã nghĩ tôi là một thằng ngu hạng nhất.”

“Hạng phổ thông thôi…” Mike nói. “Không đời nào tên phi công nghèo rớt mồng tơi như cậu lại chịu xòe tiền ra để nâng hạng mức.”

“Biến đi, tôi đóng thuế để nuôi cái thân cậu béo mầm đấy. Cá là cậu không nghe về điều này đủ thường xuyên rồi.”

Cậu ta có một giọng nói trầm thấp và một giọng cười còn trầm hơn. Nó làm cái loa rung lên. “Người anh em, thỉnh thoảng, cậu thực sự có thể biểu lộ rõ nét khí chất của một gã da trắng bên trong cậu. Nghe này, nghiêm túc một xíu: chuyện giữa cậu và Gwen…”

“Đừng. Đừng khơi nó lên.”

“Sam, chuyện này sẽ không tốt đẹp gì đâu. Cậu phải biết điều đó. Sớm hay muộn sẽ có người bị tổn thương. Có thể là cô ấy. Và cả hai chúng ta đều hiểu tại sao, phải không?”

Đúng lúc này, tôi di chuyển đến trường tập bắn. Tôi ra khỏi xe. Tôi im lặng một lúc và dựa người vào những khối bê tông cứng ngắc của tòa nhà. Khu đỗ xe chật cứng, nhưng không có ai ở ngoài, chỉ có tôi và những con ếch đang kêu ộp ộp bên trong bụi cây. “Ừ, tôi biết rồi.” Tôi nói. “Tôi nghe cậu nói rồi. Nhưng hiện tại, cô ấy đang gặp rắc rối. Tôi chỉ là không thể… bỏ đi.”

“Gwen Proctor là người sống sót.”

“Cậu nghĩ tôi thì không ư?”

“Tôi nghĩ cậu từng như vậy, cho đến khi cậu hạ tấm chắn phòng vệ của mình xuống.” Mike ngần ngừ một vài giây, rồi thở dài. “Nghe này, tôi đã cho một người số của cậu. Hãy nhận cuộc gọi, được chứ? Nó quan trọng đấy.”

“Cậu đang lôi tôi vào chuyện quái quỷ gì vậy?”

“Không gì là cậu không thể giải quyết được.” Cậu ta nói. “Hãy bảo trọng, Sam. Tôi vẫn quan tâm đấy. Tại sao ư, tôi sẽ không bao giờ biết được.”

“Nghe ngọt ngào đấy, nhưng mà tôi vẫn nghĩ cậu là đồ giả tạo đấy nhé. Cậu đang nói tới thứ gì vậy? Một đứa nhóc hai mươi tuổi trong nhà tù liên bang à?”

“Thấy chưa, giờ thì cậu đang tỏ ra xấu tính ở đây nhé.” Cậu ta tắt máy. Tôi thay số cũ của cậu ta thành số mới, rồi đứng lại thêm một lúc lâu nữa. Cậu ta nói đúng. Khoảng thời gian tồi tệ đang ập đến với tôi và Gwen. Sự trở lại của Miranda đã minh chứng cho điều đó. Và tôi thực sự cần suy xét xem việc cô ta tái xuất có nghĩa là gì. Tuy nhiên, đây chưa phải là lúc thích hợp. Cố gắng tránh xa vấn đề đó càng lâu càng tốt.

Tôi đi vào trong và hỏi Javier xem cậu ấy có từng bắt gặp ai đó đáng ngờ không. Tôi cảm thấy khá tệ khi câu trả lời là không. Có quá nhiều kẻ rình rập sau lưng chúng tôi, và tôi chẳng thể làm bất kỳ điều gì để xử lý một trong số chúng. Trường bắn giờ đang đông nghẹt người. Không có một vị trí trống nào đang mở cửa, vì vậy mà tôi đứng đợi. Tôi thích Javier. Cậu ấy là một lính thủy quân lục chiến đã về vườn, vẫn còn trẻ, có một ma lực khiến người khác phải chú ý mỗi khi nói chuyện, dù cho cậu ấy có nói năng nhỏ nhẹ đến mức nào. Cậu ấy có thể xua tan không khí căng thẳng trên trường tập bắn chỉ bằng cách đi lướt qua. Dù cho mọi người đang có bất kỳ tranh chấp nào, tất cả sẽ đều biến mất một khi cậu ấy xuất hiện.

Nếu như tôi tìm đến cậu ấy khi Belldene gây chuyện thay vì tự mình giải quyết, cậu ấy đã có thể chấm dứt tất cả chỉ với một cái nhìn cảnh cáo thay vì phải đụng độ trực tiếp.

“Anh muốn tôi để ý những người lạ mặt.” Javier cất tiếng khi tôi chuẩn bị rời đi. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng lên đạn đều đều và trật tự ở phía bên kia của bức tường bê tông, nhưng không ai trong chúng tôi thực sự chú ý. Phải đến khi tiếng súng ngừng vang lên, đây mới là lúc bạn cần phải lo lắng, bởi vì mọi người đang tập trung vào một điều gì đó đặc biệt, hoặc có ai đó bị thương. “Tin tôi đi, tôi sẽ chú ý. Bọn trẻ sao rồi?”

“Vẫn tốt.” Tôi nói với cậu ấy. Tôi biết cậu ấy vẫn cảm thấy có lỗi sau khi Connor và Lanny trốn khỏi cabin của cậu ấy và gặp phải rắc rối, trong khi Gwen lại tin tưởng giao phó chúng cho cậu ấy trông nom. “Chúng đều ổn, và cũng mong cậu ghé thăm đấy.”

Cậu ấy gật đầu, nhưng tôi cũng đọc được biểu hiện lưỡng lự trên gương mặt cậu ấy.

“Cô ấy không trách cậu.” Tôi nói với cậu ấy. “Không hề. Cậu đã dốc hết sức để giữ cho bọn trẻ an toàn.”

“Đúng vậy, tôi đã không làm đủ tốt, phải không?” Cậu ấy nói. “Tôi biết chị ấy không trách tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy càng tồi tệ hơn nữa, anh bạn ạ.” Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi rồi quay đi.

“Tôi đã bỏ lại lũ trẻ.” Tôi nói với cậu ấy. “Cậu nghĩ xem, điều đó khiến tôi cảm thấy thế nào? Cậu đã ở đó vì chúng, còn tôi thì không.”

“Chúng yêu quý anh.” Cậu ấy nói. “Anh khiến bọn trẻ tin rằng mình sẽ lại có bố một lần nữa. Đừng gạt nó đi, điều đó rất quan trọng đấy.”

Đúng vậy, và nó cũng đáng sợ khủng khiếp. Tôi không muốn làm chúng tổn thương, không bao giờ muốn vậy, dù ở bất cứ thời điểm nào… Nhưng hiện tại, tôi không thể tìm ra cách để tránh được những tổn thương mà chúng đang phải chịu đựng.

Tôi không nghĩ rằng cuộc gọi mà Mike đề cập lại đến nhanh như vậy, nhưng nó đã xảy ra, ngay sau đó. Tôi bước ra ngoài để nhận cuộc gọi. Một số lạ khác, nhưng lần này là từ Florida. Miami, có vẻ như vậy. Tôi ấn nút nghe và nói: “Sam Cade.”

“Ngài Cade.” Một giọng nói phụ nữ hết sức bình tĩnh vang lên ở đầu dây bên kia. “Xin hãy chờ máy, anh sẽ nói chuyện với ngài Winston Frost.”

Tôi không biết cái tên này, nhưng nghe có vẻ như ông ta nghĩ rằng ông ta là người quan trọng. Chỉ khoảng ba mươi giây im lặng trước khi đường dây vang lên một tiếng tít và một giọng London vùng West End vang lên: “Anh Sam Cade, xin chào, rất vui được nói chuyện với anh. Cảm ơn vì đã nhận cuộc gọi của tôi ngày hôm nay.”

“Chắc chắn rồi.” Tôi nói. “Chuyện này là sao vậy?”

“Anh Lustig có đề cập đến chuyện tôi sẽ gọi chứ?”

“Cậu ta nói ai đó sẽ gọi.”

“Chuyện là thế này. Tôi tình cờ may mắn được gặp gỡ anh Lustig gần đây, và anh ấy biết rằng tôi đang tìm kiếm một phi công cho chiếc máy bay cá nhân của chúng tôi. Anh ấy nghĩ anh có thể sẽ thấy hứng thú với lời đề nghị này. Mặc dù tôi hiểu là anh đang đang trong thời gian nghỉ ngơi và không đi làm, nhưng…”

Bay. Tôi cảm nhận được mạch mình đang đập mạnh hơn một chút. Tôi không hề chuẩn bị trước cho chuyện này. Tôi không muốn phản ứng theo cách này. Tôi nhớ những chặng bay theo cách mà tôi không hề nhận ra trước đây. “Có hàng tá phi công ngoài kia nguyện chết để có được một vị trí như thế này.” Tôi nói. “Ông gọi điện cho một người ở tận Tennessee xa xôi, người mà ông chưa bao giờ gặp mặt ư? Thậm chí ông còn không thèm xem qua hồ sơ?”

“Làm thế nào mà anh biết tôi chưa xem qua hồ sơ của anh chứ?”

“Tin tôi đi, hồ sơ ấy sẽ cho ông biết là số giờ bay của tôi không hề được cập nhật chính xác ở thời điểm hiện tại.”

“Anh đang nói bằng giọng của một người không hề có hứng thú với việc trở lại buồng lái máy bay.”

Tôi có hứng thú, và đó là một lời nói dối. Ham muốn quay lại với nghề này của tôi không hề thua kém những ham muốn khác. Ham muốn có một ngôi nhà? Một gia đình? Một cuộc sống với Gwen?

Tôi cảm thấy đau xé lòng khi hỏi chính bản thân mình câu hỏi ấy.

“Quay lại câu chuyện của ông nào…” Tôi nói. Tôi nhận ra rằng điều đó có nghĩa là không, gần như là vậy. Tôi dự đoán là ông ta sẽ nói “tốt nhất anh nên biến xuống địa ngục đi”.

Thay vào đó, ông ta nói: “Đương nhiên rồi, anh cần có thời gian để nghĩ về chuyện đó. Anh cần phải di chuyển đến vùng Miami, dĩ nhiên, để có thể sẵn sàng làm việc khi chúng tôi cần. Mức lương sẽ loanh quanh đâu đó trong khoảng một trăm năm mươi nghìn đô la mỗi năm. Gói trợ cấp đầy đủ. Chúng tôi không vội lắm, và tôi nhận ra là để chứng thực năng lực của anh, anh sẽ phải dành thời gian cho việc đào tạo lại. Đó không phải là vấn đề đối với chúng tôi. Chúng tôi sẽ rất vinh hạnh được thuê anh với điều kiện anh hoàn thành chương trình đó.”

Mức lương cao một cách đáng ngờ, bởi vì tôi không thực sự có kinh nghiệm lái máy bay cá nhân, dù cho tôi có thể trau dồi thêm trong quá trình đào tạo và luyện tập. “Tôi có phải là phi công duy nhất của ông không?”

“Không, chúng tôi tuyển ba phi công lần lượt làm việc thay nhau. Anh sẽ có lương cố định, cộng thêm tiền làm thêm ngoài giờ nếu như anh bay quá tám giờ một ngày. Vậy nên không cần biết anh bay bao nhiêu giờ, anh sẽ luôn được đảm bảo một khoản tiền xứng đáng.”

Tôi ngừng lại và nhìn chăm chăm về phía đường chân trời. “Công ty hoạt động trong lĩnh vực nào vậy?”

“Tôi xin lỗi?”

“Công ty kiểu gì mà cần ba phi công luân phiên làm việc ở mọi khung giờ và trả mức lương khởi điểm cao như vậy chứ?”

“Một công ty làm ra lợi nhuận…” Ông ta nói. “Dĩ nhiên rồi, anh cứ thoải mái tìm hiểu về tôi và công ty. Trợ lý của tôi sẽ giữ liên lạc với anh trong vòng một vài tuần tới cho đến khi anh đưa ra quyết định. Cảm ơn vì đã dành thời gian, anh Cade.”

“Cảm ơn vì đã gọi điện.” Tôi nói. Ông ta đã cúp máy, và tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi điện thoại tự tắt.

Mike đã giới thiệu tôi với nhân vật quái quỷ nào vậy chứ? Và tôi sắp sửa làm gì đây? Có một cuộc phỏng vấn? Nói dối Gwen? Rời khỏi hồ Stillhouse?

Thực sự thì lúc này, tôi cũng… không thực sự biết nữa. Nhưng điều duy nhất tôi chắc chắn phải làm: kiểm tra lý lịch nhân vật này.

Mất năm phút ngồi trên buồng lái chiếc xe tải để tôi có thể tìm hiểu về Winston Frost qua điện thoại. Ông ta là CEO của Frost Industries, một tập đoàn sản xuất với chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới. Trụ sở chính được đặt ở London, các trụ sở tiếp theo được xây dựng lần lượt ở Miami và Thượng Hải. Những bức ảnh của ông ta ở trên khắp trang web, phần lớn là ở các sự kiện từ thiện. Ông ta cũng có nhiều kẻ thường xuyên phỉ báng mình, nhưng có vẻ như là một người được tín nhiệm.

Tôi gửi một tin nhắn cho Mike về chuyện này, nhưng tôi không nhận được tin nhắn phản hồi, ít nhất thì không phải ngay lập tức. Tôi muốn biết chính xác bằng cách nào mà Mike biết người đàn ông này và cậu ta biết những gì. Số máy của Winston Frost đích thị là được sử dụng bởi văn phòng ở Miami, vậy là nó hợp pháp. Tôi thậm chí còn gọi lại và nhận được chất giọng bình tĩnh lạnh lùng của người thư ký, tôi cảm ơn cô ấy và dập máy.

Frost không phải là doanh nhân giàu có và quỷ quyệt đầu tiên mà tôi gặp kể từ khi biết Gwen.

Nhưng chết tiệt. Một công việc tuyệt vời với mức lương tuyệt vời, và hơn hết, tôi được bay.

Tôi không muốn mình thèm khát công việc này, nhưng sự thực là: tôi thích nó.