← Quay lại trang sách

Chương 4 LANNY

Tôi ngồi khoanh chân trên giường, chiếc laptop được mở ra. Tôi đang chờ Dahlia nhận cuộc gọi qua Skype của mình. Tiếng chuông cứ rung mãi, và tôi bắt đầu hoảng loạn, đó là phản ứng thường thấy của tôi. Sẽ thế nào nếu như hôm nay cô ấy tỉnh dậy và không còn yêu tôi nữa? Đó có phải là lý do vì sao cô ấy không nói chuyện với tôi không?

Tôi biết nó thật là ngu ngốc. Tôi đã trải qua đủ các buổi trị liệu tâm lý để biết rằng tôi có một vài vấn đề, những lá đơn phải ký, những cuốn sách, thư viện - bạn muốn gọi chúng là gì cũng được. Tôi luôn sợ mình sẽ bị tổn thương, ngay cả khi không ai muốn làm tổn thương tôi. Đó chính là lý do vì sao trước đây tôi chối bỏ người khác một cách quyết liệt. Tôi đang cố gắng không làm như thế nữa. Tôi đã yêu Dahlia, cô ấy khiến trái tim tôi loạn nhịp. Đó chính là tình yêu, phải không? Tôi muốn được ở bên cô ấy toàn thời gian. Nhưng tôi đủ lý trí để biết rằng chuyện đó sẽ không xảy ra.

Tôi kết thúc cuộc gọi Skype và kiểm tra trạng thái của cô ấy trên mạng xã hội. Hình ảnh trên Instagram cho thấy cô ấy đang ở bữa tiệc sinh nhật của ai đó, trông khá là buồn chán khi tạo dáng cho mấy bức ảnh. Nhưng ít nhất, tôi biết cô ấy đang không lảng tránh tôi. Ít nhất, không phải ngày hôm nay. Đừng tỏ ra đeo bám, tôi nói với bản thân. Hãy giữ hình tượng.

Tôi không biết làm thế nào để giữ hình tượng. Tôi đã cố gắng không quan tâm đến mọi thứ trong một khoảng thời gian dài, nhưng những nỗ lực để bản thân thư giãn có vẻ bất khả thi.

Tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở, chuông cảnh báo vang lên và các phím mật mã phát ra tiếng bíp. Cửa đóng và được khóa lại.

Mẹ đã về. Nhưng tôi không nghe thấy tiếng chú Sam đi cùng mẹ. Họ thường hay nói chuyện khi vào nhà cùng nhau.

“Món gà xốt Teriyaki đây! Đứa nào lại đây giúp mẹ đi?” Mẹ gọi.

Tôi vẫn ngồi im một chỗ, nhìn chằm chằm vào màn hình. Mẹ của Dahlia nói rằng hai chúng tôi chỉ đang trải qua một giai đoạn bất ổn nhất thời. Có lẽ bà ấy nói đúng về Dahlia. Nhưng tôi thì khác. Yêu ai đó không phải là một sự bất ổn nhất thời.

“Này…” Mẹ gọi. Mẹ đang đứng ở cửa ra vào. “Chuyện gì vậy?”

“Không có gì ạ.” Tôi nói, rồi đóng laptop lại. “Con đang định ra ngoài chạy bộ.”

“Không được đi một mình.” Mẹ nói.

“Mẹ, bây giờ còn chưa phải là chập tối. Con chỉ đi quanh hồ thôi.”

“Không được đi một mình, con sẽ không làm vậy. Mẹ sẽ đi với con.”

“Mẹ sẽ làm con bị chậm mất.” Tôi nói với mẹ. Mẹ trợn tròn mắt. “Nghiêm túc đấy. Mẹ sẽ làm con bị chậm.”

“Ờ thì, mẹ già rồi.” Mẹ nói. “Nhưng mẹ vẫn sẽ đi.”

“Thế còn bữa tối thì sao ạ?”

“Em sẽ lo vụ đó.” Em trai tôi nói. Thằng bé đi ra khỏi phòng, lướt qua hành lang, đeo tai nghe lủng lẳng trên cổ. Mẹ choàng tay qua vai thằng bé, và nó không hề phản ứng lại. Chúng tôi không nói chuyện nhiều kể từ khi tôi phát hiện ra nó trốn ra ngoài để gọi điện cho bố. Tôi không biết phải xử lý thế nào, hoặc làm thế nào để trò chuyện với thằng bé về điều đó. Tôi thực sự bực bội. Tôi thậm chí còn không muốn đoán xem lý do là gì, và tôi cũng không muốn hỏi.

“Tỏi và gừng, hành lá…” Mẹ nói, tay vuốt nhẹ phần tóc bị dính ở sau gáy thằng bé. “Chỉ cho một lượng nhỏ tỏi và gừng thôi nhé! Và nhớ rửa tất cả nguyên liệu trước khi cắt ra đó.”

“Vâng ạ.” Thằng bé nói. Có lẽ tôi đã sai khi lo lắng về việc thằng bé thích sử dụng mấy con dao bếp. Ý tôi là, nó đang nghĩ về việc trở thành một đầu bếp, đúng chứ? Mà đầu bếp thì phải sử dụng dao rồi.

Bố chúng tôi cũng vậy.

Mẹ đi về phòng để thay quần áo, tôi thì mở lại cái laptop và nhìn vào hình ảnh của chính mình. Tôi nghĩ về việc đăng một bức ảnh selfie đầy tâm trạng. Tôi thích tóc mình ngày hôm nay, kiểu tóc trông khá là “bay”, cùng với những dải tóc nhuộm màu xanh dương và xanh lá cây sáng màu lấp ló sau đám tóc đen. Tôi làm rối nó một chút và cố tạo dáng Để Khiến Dahlia Nhớ Rằng Tôi Vẫn Còn Sống, nhưng tôi không thật sự chú tâm. Tôi dập nắp máy tính xuống một lần nữa và mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình trùm qua quần legging với điểm nhấn là hai dải màu đỏ chạy dọc xuống. Khi mẹ trở lại, tôi đang thắt dây giày. Mẹ liếc nhìn trang phục của tôi và tôi biết rằng mẹ sẽ bảo tôi thay ra, nhưng rồi mẹ lại suy nghĩ lại.

Một cụm từ để nói về mẹ tôi: luôn cố gắng. Mẹ biết rằng tôi phải đối diện với quá khứ tồi tệ theo cách của riêng tôi. Nhưng tôi không thể học được phẩm chất đó của mẹ, hoặc ít nhất thì không phải lúc nào cũng có thể.

Tôi rướn lông mày. Mẹ thở dài và lắc đầu. “Được rồi… Đi thôi.”

Connor đang ở trong bếp khi chúng tôi rời đi. Thằng bé đang cầm một con dao trên tay, tất cả nguyên liệu mà thằng bé cần có đã được sơ chế trên cái thớt. Mẹ dặn thằng bé không được mở cửa. Nó vẫy vẫy tay. Chúng tôi đều ngầm hiểu ý nghĩa.

“Gặp lại sau, đồ lùn tịt.” Tôi nói.

“Này, đồ lập dị, em có một con dao đấy.”

Lúc ra ngoài, tôi quay lưng đi và giơ ngón tay thối với thằng bé. Đó là một kiểu trêu đùa thường thấy giữa chúng tôi. Nhưng một phần nhỏ xíu trong tôi không hề cảm thấy nó buồn cười chút nào.

Tôi tăng tốc cho buổi chạy quanh hồ, nhưng rồi tôi cố gắng chậm lại. Tôi đã và đang luyện tập thật chăm chỉ. Mẹ từng là người chạy rất nhanh, và tôi mới là đứa không ưa gì hoạt động này, nhưng giờ thì tôi thực sự rất hứng thú. Đôi chân tôi đã dài ra và khi tôi tăng tốc độ lên, mẹ phải gắng hết sức để đuổi kịp. Tôi thương mẹ chứ, tôi không hề muốn mẹ bẽ mặt.

Cần khoảng nửa tiếng để hoàn thành một vòng chạy trọn vẹn, và điều này là hoàn hảo bởi chúng tôi đã chọn đúng thời điểm trong ngày. Mặt trời đang lặn xuống phía sau những tán cây. Vệt nắng bị vỡ ra thành những tia nhỏ lóng lánh nhảy múa trên mặt nước. Khi chúng tôi chạy lướt qua cái cabin cũ của chú Sam, mẹ chạy chậm lại. Tôi giật lùi để chạy cùng mẹ. “Có chuyện gì vậy ạ?” Chú Sam không còn sống ở đây nữa. Nó đã được sửa chữa và giờ đây trở thành một nơi nghỉ chân quen thuộc của nhiều đoàn khách du lịch trong ngày. Theo một lẽ tự nhiên, tôi nghi ngờ tất cả những ai không ở lại cabin khi họ có thể. Tôi nghĩ về những đêm dài, khi tôi khóc nấc lên cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trước khi tỉnh dậy và tiếp tục di chuyển để tìm kiếm một nơi dừng chân an toàn tạm thời khác.

Tôi không còn khóc nữa. Không phải khóc vì lý do đó.

“Mẹ đang nghĩ về điều gì vậy?” Tôi hỏi và mẹ lắc đầu, chạy một cách tập trung với những bước dài hơn. Tôi dễ dàng đuổi kịp. Hai mẹ con chạy thêm một vòng nữa. Bóng chiều lặng lẽ bao phủ lên chúng tôi, và chúng tôi phải né một người khách du lịch đang đẩy một cái thuyền cũ kĩ tơi tả xuống nước, trên thuyền có một cái thùng đựng đá mà tôi đoán là dùng để chứa cá.

Hiển nhiên là mẹ không muốn nói chuyện rồi. Chúng tôi chỉ chạy, từng bước đều nhau. Tôi đã có thể cảm nhận được sự dồn dập, cơ thể tôi hoạt động như thể nó sinh ra là để làm điều này vậy, tâm trí tôi bùng nổ một loại chất hóa học, tạo ra cảm xúc hạnh phúc khó tả. Nửa tiếng cho một vòng chạy là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng chúng tôi cố gắng để hoàn thành… cho đến khi tôi trông thấy Ezekiel Claremont đang ngồi trên mấy tấm gỗ nhỏ xếp tạm lên nhau, nhìn ra phía mặt hồ. Ông ấy là một người đàn ông tuổi đã cao, yếu ớt với những nếp nhăn trên làn da tối màu hơn một chút so với con gái của mình - Kezia. Ông ấy có mái tóc ngắn màu muối tiêu. Ngày qua ngày, ông ấy ra đây để ngồi thưởng ngoạn cùng với một cái ghế gấp và ghế kê chân, nếu như thời tiết cho phép hoặc cái hông của ông ấy không đau trở lại. Về nguyên tắc thì hình như không hợp pháp lắm khi ông ấy bày các thứ quanh bờ hồ như vậy, nhưng theo như tôi được biết, không ai cảm thấy phiền hà cả. Có lẽ là bởi ông ấy đã cứu một cô bé thoát chết vài tháng trước bằng cách gọi 911, khi chiếc thuyền ca nô của cô bé bị lật trên mặt hồ nhấp nhô. Thật ngốc nghếch, cô bé đã quyết định cởi chiếc áo cứu hộ ra và bơi về phía bờ. Nếu như đội tuần tra địa phương không bơi kịp về phía cô bé, cô bé đã bị những con sóng nuốt chửng.

“Này quý ngài C.” Tôi nói, và chúng tôi chuyển sang đi bộ. “Chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?” Tôi quý Easy. Tôi cũng quý cả con gái của ông, cô Kez. Chính xác thì ông ấy không hài hước tẹo nào, nhưng ông ấy sắc sảo và dễ nói chuyện -giống như biệt danh của ông ấy vậy, đặc biệt là khi tôi cảm thấy cần có người tâm sự. Thỉnh thoảng tôi ghé qua chỗ này và kể về bố của tôi. Phần lớn thời gian, ông ấy chỉ lắng nghe rồi gật đầu.

“Mẹ cháu đã gặp một vài rắc rối khi xuất hiện trên ti vi vào buổi sáng ngày hôm trước…” Ông ấy nói. “Cô vẫn ổn chứ, Gwen?”

“Chắc chắn rồi…” Mẹ nói. “Chuyện thường ngày của tôi thôi, Easy.”

“Cô nghĩ vậy à?” Ông ấy quan sát mẹ, rồi lắc đầu. “Người phụ nữ đó, cô ta đã nói rất nhiều thứ. Mọi người có thể sẽ nghe theo cô ta.”

“Họ có thể…” Mẹ đồng tình. “Tôi đã từng trải qua chuyện này trước đây rồi.”

“Không giống đâu.” Ông ấy nói. “Mấy người làm bộ phim tài liệu đó, họ đã đến thị trấn này rồi. Đang ở nhà nghỉ Vagabond ngoài địa phận Norton.”

Tôi hít vào một hơi thật sâu. Phim tài liệu có nghĩa là những chiếc máy quay phim cũng sẽ xuất hiện. Người ta sẽ hỏi đủ các loại câu hỏi. Người ta sẽ xâm phạm vào cuộc sống của chúng tôi. Tôi đã nghĩ rằng mọi thứ rồi sẽ… tan biến sau chương trình Howie Hamlin Show, tôi nghĩ rằng người phụ nữ với mái tóc màu vàng có thái độ hằn học với mẹ sẽ dừng những chuyện bà ta đang làm lại. Tôi đã từng nhìn thấy bức ảnh của bà ta trước đây. Bà ta là mẹ của một trong những nạn nhân đã chết dưới tay bố tôi, và có hàng tấn tiền để có thể khiến cuộc sống của chúng tôi khốn đốn.

“Họ đang ở đây sao?” Giọng nói của mẹ nghe thất thanh. Tôi chớp mắt. Mẹ dường như đang lo lắng. Ngay lập tức, mẹ thay đổi giọng nói, nhưng đã quá muộn - tôi đã bắt được sự khác lạ đó. “Ý tôi là, tôi không mong rằng họ sẽ ở đây một thời gian. Đúng hơn là đừng bao giờ tới đây.”

“Họ đã ở đây được hai ngày rồi.” Ezekiel nói. “Con gái tôi nói như vậy, nó phải biết chứ. Nó luôn theo dõi nhất cử nhất động của mấy người lạ mặt.”

“Thật buồn cười.” Mẹ nói. “Cô ấy không hề đề cập đến chuyện đó với tôi khi chúng tôi nói chuyện vào buổi sáng nay.”

“Mẹ đã đến gặp cô Kez ạ?” Tôi có đôi chút ngạc nhiên. Mẹ chẳng nói gì với tôi cả. “Tại sao ạ?”

Mẹ lờ đi câu hỏi của tôi và tập trung vào Easy. “Ông đã trông thấy những người này rồi sao?”

“Họ đã ở đây ngày hôm nay.” Ông ấy nói và chỉ ngón tay run rẩy, cằn cỗi của mình xuống dưới khoảnh đất gần đó, nơi là vị trí đỗ xe của những vị khách. “Dựng một cái máy quay phim và quay cảnh bờ hồ một lúc.”

“Chỗ đó ạ?” Mẹ chỉ tay. Ông ấy gật đầu. “Cái hồ… và nhà của chúng tôi!” Mẹ như đang nổi cơn thịnh nộ. Tôi không thể trách mẹ được. “Họ đã ghi hình ngôi nhà của chúng tôi.”

Tôi cảm thấy sốc và bị xâm phạm giống như mẹ vậy. Phòng ngủ của tôi nhìn ra ngoài hồ. Họ có trông thấy tôi không? Tôi có để cửa sổ mở không? Ôi lạy Chúa, tôi có kéo kín rèm trước khi ra khỏi nhà chạy bộ không? Tôi không thể nhớ nữa. Tôi luôn luôn cẩn trọng, không phải sao?

Người ta lại theo dõi chúng tôi, một lần nữa. Điều này không mới, tôi đoán là vậy, nhưng phần lớn khoảng thời gian trước đây tôi chỉ là một đứa trẻ. Giờ thì tôi cảm thấy… dễ bị tổn thương. Và tôi không thích như thế chút nào.

“Ồ, có lẽ…” Easy nói. “Tôi không nghĩ là cô đang ở nhà lúc đó. Cô và Sam đã rời đi trước khi họ đặt máy quay, đến khi cô trở lại thì họ bỏ đi.” Ông ấy cười mỉm, nhưng không giống như có thứ gì buồn cười ở đây. “Mấy tên ngốc đã cố hỏi thăm tôi về cô đấy.”

“Vậy ông đã nói gì?” Tôi hỏi, bởi vì mẹ sẽ không hỏi như thế. Đôi mắt màu nâu sáng của ông cụ tập trung vào tôi, và ông ấy chớp mắt một vài lần.

“Ông nói với họ rằng ông còn bận việc của mình. Lanny, cháu nghĩ rằng ông đã nói gì với họ nào? Họ muốn nữa thì hãy tự đi mà tìm hiểu đi.”

Mẹ trông có vẻ tức giận lắm. “Easy, ông không gọi cho tôi ư? Tôi biết rằng ông có điện thoại trong túi mà.”

“Giờ thì đừng bắt tôi phải nói một câu đùa cũ kĩ nhàm chán chẳng ai muốn nghe chứ.” Ông ấy nói và cười một cách chậm rãi. “Tôi đã không gọi vì tôi không muốn cô và Sam phải mang thêm gánh nặng ngoài kia và tự gây ra rắc rối cho bản thân. Mấy người quay phim đã ở đây, rồi họ rời đi. Cô và Sam có thể làm gì chứ, đấm vào mặt họ một cách hả hê? Sau đó hai đứa sẽ bị bắt giữ và họ sẽ có nhiều thứ hơn nữa để nhét vào bộ phim chết tiệt đó. Mặc kệ họ đi. Đó là lời khuyên tốt nhất tôi có đấy.”

Ông ấy đã không đề cập tới việc tôi có thể xuất hiện và đạp văng cái máy quay đi. Chắc chắn rằng tôi sẽ làm vậy. Nếu lần sau họ xuất hiện, tôi sẽ làm thật đó, và tôi sẽ không nói với mẹ trước khi làm đâu, bởi vì ông ấy nói đúng: mẹ và chú Sam có thể sẽ bị bắt. Nếu tôi bị bắt thì chẳng làm sao cả. Có vẻ như tôi sẽ chẳng phải ngồi tù hay gì đó. Tôi chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc.

“Có gì trong thùng đựng đá vậy ạ?” Tôi hỏi Easy. Cái thùng được đặt đằng sau ghế của ông ấy, nhỏ nhắn vừa tầm để ông ấy có thể mang lên và mang xuống đồi.

“Tại sao, cháu muốn một chút bia à, cô gái?”

“Tôi biết đó không phải là một lời mời, và con bé cũng sẽ không đồng ý.” Mẹ nói. Easy rút ra một bình nước nhỏ và đưa nó cho tôi, rồi đưa thêm một bình nữa cho mẹ.

“Đừng đa nghi quá…” Ông ấy nói. “Và giữ cái đầu lạnh, Gwen. Mùa hè ở đây sẽ rất dài và nóng đấy.”

Chúng tôi uống nước thật nhanh và nói chuyện thêm một lúc nữa. Không hề phí phạm thời gian khi tạm dừng quãng chạy để nói chuyện với ngài Claremont. Ông ấy là một người đàn ông tuyệt vời và tôi quý ông ấy rất nhiều.

Mẹ tôi cuối cùng cũng liếc nhìn về phía đường chân trời và kiểm tra đồng hồ. “Xin lỗi. Chúng tôi phải về nhà và làm bữa tối rồi. Ông sẽ ổn khi ở ngoài này chứ? Trời chuẩn bị tối trong vòng một tiếng nữa đấy.”

“Tôi biết mà. Một lúc nữa Kez sẽ về nhà. Con bé sẽ giúp tôi trở lên đồi.”

“Được rồi. Gọi điện nếu ông cần chúng tôi nhé.”

“Tôi rất biết ơn.” Ông ấy nói. “Đi cẩn thận nhé, các quý cô.”

“Cảm ơn, ngài C.” Tôi nói. Khi chúng tôi rời đi, tôi nghe tiếng ông ấy bật nắp một chai nước uống, và khi liếc nhìn lại, tôi thấy ông ấy đang hớp một ngụm bia và say mê ngắm nhìn hồ nước. Chúng tôi chạy về thật nhanh, tôi nói: “Mẹ? Mẹ có biết là ông ấy từng rất nổi tiếng không?”

“Sao cơ?”

“Ông Claremont ấy. Từng rất nổi tiếng.”

“Nổi tiếng vì cái gì cơ?”

“Ông ấy đã giành được cả đống huân chương sau khi trở lại từ cuộc chiến tranh Việt Nam…” Tôi nói. “Ông ấy đứng ra làm chứng trước Quốc hội về một vài điều tệ hại đã xảy ra. Rất nhiều người căm ghét ông ấy vì điều đó. Cũng có rất nhiều người yêu mến ông ấy. Nhưng con nghĩ ông ấy hiểu cảm giác bị săn đuổi là như thế nào. Giống như chúng ta vậy.”

Tôi có thể nhận thấy rằng mẹ đã không biết chuyện này, và tôi phải thừa nhận là tôi rất ngạc nhiên. Nếu kiểm tra lý lịch là một bộ môn của Thế vận hội Olympic, chắc hẳn mẹ tôi sẽ giành được nhiều huy chương vàng hơn cả Michael Phelps. Em trai tôi, một kẻ mọt sách, hẳn là sẽ đạt huy chương bạc. Tôi cảm thấy khá vui vì đã khiến mẹ ngạc nhiên. Dù sao thì đây cũng không phải là một điều ngạc nhiên tồi tệ.

Từ vị trí nghỉ dưỡng bên hồ của Easy, chúng tôi khởi động thật nhanh và chạy đua nốt một phần tư khúc cua còn lại quanh hồ. Tôi cảm nhận được đùi và bắp chân mình bị thiêu đốt dữ dội khi con đường trở nên dốc hơn và chúng tôi sắp về tới nhà. Mẹ đã kiệt sức rồi, tôi có thể trông thấy điều đó. Tôi tự hỏi không biết mẹ có ngủ đủ giấc không nữa. Mẹ rất mệt mỏi, trên thực tế là mẹ đã quên kiểm tra hòm thư, hoặc có thể là mẹ hy vọng chú Sam sẽ đi lấy thư ngày hôm nay. Tôi cũng không biết nữa.

Khi nhận ra là tôi tụt lại phía sau, mẹ dừng lại và ngoái nhìn.

“Mẹ cứ đi đi…” Tôi nói với mẹ. “Con muốn nói chuyện với Dahlia.”

“Năm phút thôi đấy.” Mẹ nói.

Tôi gật đầu. Khi mẹ đến chỗ đoạn dốc vào căn nhà, tôi dựa người vào một tảng đá nằm bên đường và gọi FaceTime.

Chuông đổ. Cứ đổ.

Dahlia không nhấc máy. Một lần nữa. Đây là lần thứ ba liên tiếp và điều này đang giết chết tôi. Tại sao cô ấy không nói chuyện với tôi? Cô ấy đang làm gì vậy chứ? Tôi đã làm gì sai? Ôi lạy Chúa, có phải cô ấy đang ở cùng với ai đó khác không?

Vì quá bận tâm tới điều đó, tôi quên mất rằng mình không được mở thùng thư. Khi nhớ ra thì tôi đã đang kéo nắp thùng xuống rồi, và đã quá muộn. Tôi bật nảy người ra sau đề phòng trường hợp có một con rắn bên trong.

Không có con rắn nào. Tôi kiểm tra bằng ánh sáng của điện thoại, kiểm tra mọi thứ. Mặc dù vậy, mẹ sẽ giết tôi mất. Mẹ đã nói là không được làm thế này.

Giờ thì đã quá muộn. Tôi không ngừng nhặt lên những bức thư. Thư rác, thư rác, thư rác từ chính phủ. Một vài hóa đơn. Và có hai thứ khác nữa: một phong bì màu vàng kem, phần người gửi có ghi tên SAMUEL CADE, địa chỉ là Richmond, Virginia và một đống tem dán trên đó. Kế tiếp là một phong bì trắng trơn, cũng được dán tem, không ghi địa chỉ người gửi và có tên của mẹ bên dưới.

Người tôi như đóng băng, bởi tôi nhận ra được nét chữ ấy. Đó là chữ của bố tôi.

Bố đã chết rồi.

Làm thế nào mà ông ta có thể viết thư cho mẹ chứ? Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy ớn lạnh, chóng mặt, và tôi suýt làm rơi hết đống thư xuống đất… nhưng rồi tôi hít thở thật sâu và nhét bức thư đáng sợ vào túi quần.

Tôi biết là mình nên đưa nó cho mẹ, nhưng… đã nhiều năm rồi, mẹ giữ những bức thư của bố xa khỏi tầm tay chúng tôi. Một mình mẹ giữ tất cả những bức thư ấy. Thực sự thì, tôi đã trông thấy một trong số chúng, chỉ là liếc nhanh qua thôi. Mẹ cố gắng để quên đi ông ta, và bức thư này sẽ khiến mẹ tổn thương. Tôi biết là như vậy. Dù cho bức thư có viết gì đi chăng nữa, bố chỉ muốn làm tổn thương mẹ.

Tôi sẽ không để ông ta tiếp tục làm khổ mẹ nữa. Mẹ đã phải nhận về quá nhiều và không bao giờ để cho chúng tôi biết mẹ đã phải đánh đổi những gì. Giờ thì tôi biết rồi.

Tôi đã đủ lớn. Tôi có thể làm điều này vì mẹ, đặc biệt là sau khi chứng kiến cái chương trình truyền hình ngớ ngẩn đó đã làm gì với mẹ. Tôi ghét việc mọi người cứ tiếp tục làm tổn thương mẹ. Mẹ sẽ không thích tôi làm điều này, nhưng… tôi đã đủ mạnh mẽ rồi.

Tôi sẽ xé nhỏ và vứt lá thư đi. Mẹ sẽ không bao giờ biết được…

Khi tôi trở lại, mẹ đang trò chuyện với Connor; tôi để đống thư lên quầy bếp và nói với mẹ rằng tôi sẽ đi tắm. Mẹ bảo tôi đừng tắm hết nước nóng vì mẹ cũng đầy mồ hôi. Connor nói điều gì đó mà tôi không chú ý lắm, bởi vì bức thư giấu trong túi quần khiến tôi bỏng da. Khi đóng và khóa cửa phòng ngủ, tôi nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe tải ở bên ngoài. Chú Sam đã về rồi. Tôi lấy bức thư ra và đặt nó lên giường, rồi lùi lại và nhìn chằm chằm vào nó.

Tôi đã không tưởng tượng được điều này. Có một bức thư ở đó, một cái phong bì với chữ viết tay của bố. Hoặc là tôi hoàn toàn mất trí, hoặc là người đàn ông đã chết vì tội danh giết người hàng loạt có giấy bút để viết một bức thư khi đang ở dưới địa ngục.

Và biết dán cả mấy con tem nữa.

Tôi đi đi lại lại. Tôi kiểm tra lại rèm cửa - đã đóng kín, và cởi bỏ bộ quần áo chạy bộ đã ướt đẫm mồ hôi, ném chúng vào trong giỏ đựng đồ giặt. Tôi thay một chiếc quần mềm may bằng vải cotton và một chiếc áo nỉ. Thật tình cờ là nó in hình mấy cái đầu lâu xương sọ ở trên. Cũng phù hợp đấy chứ, tôi đoán vậy.

Tôi định xé nó, và tôi cố gắng, thực sự cố gắng. Tôi giữ nó bằng hai bàn tay và bắt đầu vặn, nhưng khoảnh khắc mà tờ giấy bắt đầu rách ra, tôi dừng lại.

Lỡ như có điều gì đó quan trọng trong này thì sao nhỉ?

Tôi có thể nghe thấy giọng của mẹ. Bất cứ điều gì mà bố con nói đều không quan trọng. Nó chỉ chứa sự độc ác mà thôi.

Nhưng… sẽ thế nào nếu như có một manh mối về kế hoạch của ông ta, và xé lá thư đi đồng nghĩa với việc tôi đã bỏ lõ nó? Không. Tôi phải kiểm tra xem sao. Chỉ nhanh thôi. Chỉ là để chắc chắn.

Tôi ngồi xuống giường và trước khi kịp thuyết phục bản thân mình dừng lại, tôi đã bóc phần niêm phong ra.

Ở bên trong có một bức thư. Rất nhiều trang dài được gấp làm đôi. Tôi nhớ là mẹ đã từng đeo găng tay cao su trước khi cầm vào mấy bức thư của bố, nhưng tôi thì chẳng có đôi găng tay nào cả. Tôi rút bức thư ra.

Gina thân mến, đó là dòng mở đầu, và tôi cảm nhận được miệng mình khô ran. Bố tôi đã từng cố gắng giết mẹ. Bố gần như đã thành công. Mẹ đã giết bố. Và giờ thì bố đang gọi mẹ bằng cái tên cũ, cái tên mà mẹ ghét.

Cứ như chẳng có gì xảy ra vậy. Không gì cả.

Đôi tay tôi run rẩy. Tôi cảm thấy ớn lạnh. Gần như, gần như là tôi có thể nghe thấy giọng nói của ông ta khi đang nhìn vào những dòng chữ này. Tôi có thể hình dung ra cảnh ông ta đang ngồi sau song sắt nhà tù và viết bức thư này, nhưng tôi không thể thấy được khuôn mặt của ông ta nữa. Chỉ là một ấn tượng mờ ảo, nhạt nhòa. Chỉ còn lại đôi mắt mà thôi. Bố luôn luôn có đôi mắt ấy, đôi mắt có thể thay đổi từ dịu dàng sang dữ dằn chỉ trong chớp mắt.

Tôi đặt bức thư xuống và quệt hai tay vào quần. Tay tôi ướt nhẹp, và tôi không thể nào khiến chúng ngừng run rẩy. Sẽ thế nào nếu như bức thư bị tẩm độc? Tôi nghĩ. Nhưng suy nghĩ ấy thật ngu ngốc, đó là mấy thứ nhảm nhí bạn thường thấy trên ti vi, tờ giấy bị tẩm độc sẽ giết chết bạn khi bạn chạm vào. Nhưng bố tôi, bằng cách nào đó, ông ta đầu độc mọi thứ mình chạm vào.

Tôi đã nghĩ rất nhiều về cô trong thời gian gần đây, khi mà tình thế của tôi đã thay đổi, ông ta viết. Có phải ý bố là vào thời điểm ông ta thoát khỏi nhà tù không? Trên đường trốn chạy? Tôi không biết nữa. Tôi muốn dừng việc đọc bức thư lại ngay bây giờ, dù tôi mới chỉ đọc duy nhất một câu. Tôi lo sợ. Thực sự lo sợ. Tôi luôn nghĩ về khoảng thời gian trước đây, khi tôi tin rằng cô có thể cứu tôi thoát khỏi chính bản thân mình. Cô đã không làm thế và đó không phải lỗi của cô. Không ai có thể.

Viết cũng không tệ lắm. Gần giống như là ông ta đang xin lỗi vậy. Gần như là vậy.

Không, tôi không muốn trách cô, Gina. Tôi thậm chí còn không phàn nàn vì cô đã chạy trốn, đem theo bọn trẻ, thay đổi danh tính. Giả vờ như cô chưa từng biết tôi. Tôi hiểu tại sao cô lại làm như vậy.

Chỉ có một chuyện tôi không hiểu, và cô biết đó là chuyện gì rồi phải không, con điếm lật lọng?

Tôi không hiểu tại sao cô lại nghĩ mình đặc biệt. Cô không hề. Cô đã không còn đặc biệt với tôi từ trước khi vụ tai nạn xảy ra. Cô cũng chỉ là một con tốt thí trên bàn cờ mà thôi. Giống như bọn trẻ.

Cảm giác như chiếc giường đang chìm sâu xuống sàn nhà. Rơi thẳng xuống lòng đất. Tôi cảm thấy chóng mặt. Buồn nôn. Nhưng tôi không thể ngừng đọc bức thư.

Tôi đã nghĩ tới việc giết chết cô. Tôi nghĩ về nó, nghĩ đến khoảnh khắc mà tôi bắt một nạn nhân mới vào trong căn nhà của chúng ta. Thánh địa của chúng ta. Tôi mơ về khoảnh khắc đưa cô vào bên trong, cho cô chứng kiến nạn nhân đó bị hành hạ trên giá treo, cho cơn ác mộng choán lấy cô, và đưa cô vào thế chỗ của cô ta.

Điều đó khiến tôi và những vị khách cảm thấy thỏa mãn.

Tôi dừng lại. Tôi chỉ là… dừng lại. Tờ giấy rơi ra khỏi tay tôi và trượt lên mặt giường. Đây là bố của mày, Lanny ạ. Đây chính là con người của ông ta. Đây chính là suy nghĩ của ông ta.

Tôi muốn khóc, nhưng tôi không thể.

Tôi cố gắng nhìn xung quanh phòng mình, chỉnh sửa những thứ nhỏ nhặt khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Con kỳ lân màu hồng bằng bông mà Connor đã dành tặng tôi nhân dịp hội chợ ở trường năm ngoái. Những tấm poster. Màu sơn mà tôi chọn riêng cho những bức tường của căn phòng nơi tôi sống thường ngày.

Nhưng giờ thì tôi như đang chìm vào một cơn ác mộng. Dường như chẳng có gì là thật, ngoại trừ tờ giấy đang ở trước mặt tôi, trên cái giường.

Tôi nhặt nó lên một lần nữa, tôi không hề muốn, nhưng có vẻ như tôi phải vượt qua tất cả chuyện này.

Tôi không biết cô sẽ biện minh như thế nào cho việc trở thành con điếm của anh trai cái đứa mà tôi đã giết cuối cùng. Tôi không hiểu làm thế nào mà hắn không treo cổ cô trong lúc ngủ và tự sát bằng một viên đạn vào đầu. Có lẽ là một ngày nào đó, nếu như hắn biết nhiều hơn về cái chết của con em hắn: cô ta đã phải chịu đựng bao nhiêu, van xin tôi dừng lại nhiều như thế nào. Hắn sẽ phải xem xét một số thứ. Tôi sẽ gửi cho hắn vài thứ hay ho.

Chú Sam. Ông ta đang nói về chú Sam, ôi lạy Chúa. Tôi che miệng lại bằng một tay. Tôi tiếp tục đọc vì tôi có thể thấy bức thư sắp kết thúc rồi, và có Chúa chứng giám, tôi muốn nó kết thúc nhường nào.

Cô không biết hắn là ai, Gina. Cô không biết hắn có thể làm những gì. Tôi cười phá lên trước suy nghĩ rằng cô chỉ toàn mang mấy con quái vật lên giường của mình. Cô xứng đáng với điều đó đấy.

Ông ta đang nói rằng chú Sam là một con quái vật. Điều đó không phải sự thật. Không thể nào.

Một ngày nào đó cô sẽ hiểu được thứ gì đang đến với cô. Nó không đến từ tôi đâu. Mà từ một trong số chúng, một trong những người mà cô tin tưởng… Sẽ thú vị lắm đấy.

Gửi tình yêu của tôi đến bọn trẻ.

Mãi yêu,

Melvin.

Tôi nhận ra mình đang thở hổn hển. Tôi phải lau chà đôi mắt nóng cháy của mình. Thật đau đớn, bởi vì mới đây tôi còn nghe thấy tiếng ông ta văng vẳng trong đầu, nhưng giờ thì tôi không nghe được gì nữa. Bố của tôi đã biến thành ác quỷ.

Đây chính là con người thật của ông ta. Vĩnh viễn không thay đổi.

Tôi đã luôn nghĩ rằng mình hoàn toàn tỉnh táo, không còn bất kỳ suy tưởng viển vông nào cần loại bỏ nữa, nhưng khi tôi ngồi đó run rẩy với bức thư trải rộng trước mắt, tôi biết rằng những suy tưởng điên rồ vẫn còn, rất nhiều.

Một trong những suy tưởng ập đến với tôi: Sẽ thế nào nếu mẹ đã nói dối? Sẽ thế nào nếu bố vẫn còn sống?

Ý nghĩ đó khiến tôi hoảng sợ đến nỗi tôi phải vớ lấy cái gối, ôm nó thật chặt và hét lên để cố gắng giải phóng cảm xúc ra ngoài.

Tôi thở mạnh khi có tiếng gõ cửa. Đột nhiên, tôi kinh hãi tin rằng bố đang đứng ngoài kia, đã chết, thối rữa va nhoẻn miệng cười. Bố ở đây để bắt tôi đi, biến tôi thành vị khách của ông ta.

Mẹ nói: “Này, mẹ tưởng là con đang tắm chứ. Con đã xong chưa?”

Tôi không chắc liệu mình có thể trả lời mẹ không. Tôi nghe thấy mẹ đang cố mở cửa. Tôi gắng sức để hắng giọng và nói: “Con đang thay đồ!” Tôi hy vọng là giọng mình không run rẩy. Tôi hy vọng mẹ không nghe thấy tôi hét vào cái gối.

“Được rồi.” Mẹ nói. Tôi biết là mẹ cảm thấy tiếng có điều không ổn. “Lanny? Con ổn chứ?”

“Mẹ đi trước đi!” Tôi hét lên và khiến cho bản thân trở nên tức giận, bởi vì đó là cách duy nhất tôi có thể làm ngay lúc này.

Mẹ không rời đi. Tôi tưởng tượng mẹ đứng đó, lo lắng, tay ấn lên cánh cửa. Không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Rồi mẹ nói: “Có phải là Dahlia không?”

Ôi, tạ ơn Chúa. Tôi giấu kín tiếng nức nở và thu lại đống giấy, nhét chúng vào phong bì thư. “Vâng…” Tôi nói dối. Bố thật sự còn sống phải không mẹ? Tôi muốn hỏi, nhưng nếu tôi làm thế, bằng cách nào để tôi biết được mẹ đang nói thật hay nói dối chứ?

“Chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Không!” Tôi để phong bì vào ngăn kéo trên cùng, bên dưới tấm giấy lót bằng các tông, rồi đóng sập thật mạnh. “Để con một mình!”

Cuối cùng mẹ cũng rời đi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của mẹ.

Tôi co người vào hết sức, cuộn tròn như một quả bóng, kéo chăn qua đầu và hét vào cái gối hết lần này đến lần khác, cho đến khi đau tôi nhói lên và cả cơ thể đau đớn, cứ như thể tôi vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Ông ta khiến tôi buồn nôn.

Tôi nói với bản thân rằng chú Sam sẽ không nói dối về việc bố đã chết, ngay cả khi mẹ có lừa dối chúng tôi đi chăng nữa. Không, ông ta đã chết rồi. Chắc chắn là như thế.

Nhưng tôi vẫn tưởng tượng đến cảnh ông ta đứng bên giường mỗi khi tôi nhắm mắt lại.

Và ông ta mỉm cười.

Tôi cần phải đưa thứ này cho mẹ, tôi biết điều đó. Tôi phải thú nhận với mẹ rằng tôi đã đọc nó. Nhưng tôi không thể, không phải là bây giờ. Phải cần rất nhiều nỗ lực để tôi có thể… thở.

Khi mẹ thông báo rằng bữa tối đã sẵn sàng, tôi phải tiếp tục gồng mình lên để giả vờ rằng thế giới vẫn bình thường.

Tôi vẫn bình thường.

Giống như bố… Tôi rất giỏi giả vờ.