← Quay lại trang sách

Chương 5 GWEN

Tôi đã mong đợi sự rạn nứt trong mối quan hệ tình cảm gắn kết trên mức bình thường giữa Dahlia và Lanny. Hai đứa luôn rất nồng nhiệt, nhưng sự nồng nhiệt không thể dài lâu. Ở độ tuổi này, phải lòng ai đó thì để làm gì cơ chứ? Tôi lo rằng tình yêu tan vỡ cộng thêm áp lực mà chúng tôi đang phải chịu đựng có thể châm ngòi cho những vấn đề trong con gái tôi. Con bé cứng rắn, nhưng không có nghĩa là không thể bị tổn thương. Nó không hề khá hơn tôi một chút nào.

Nếu như bộ phim tài liệu khỉ gió này là thật, nếu họ đang ở đây, vậy thì tôi cần phải suy nghĩ một cách nghiêm túc về tương lai của chúng tôi ở hồ Stillhouse. Sẽ thật tốt nếu những người hàng xóm quanh đây tụ tập cùng nhau, tạo thành một phòng tuyến chống lại họ, nhưng tôi không nghĩ điều đó có thể xảy ra. Rất nhiều người trong số họ không thích tôi ngay từ đầu, và những người không thể chấp nhận cái kết của tay cảnh sát địa phương Lancel Graham còn nhiều hơn, mặc dù anh ta hoàn toàn xứng đáng nhận kết cục ấy. Khi đoàn làm phim đưa micro về phía họ, họ sẽ có cơ hội được giãi bày và trút hết bực tức trong lòng.

Tôi không thể đẩy các con mình ra chiến trường lần nữa, không thể.

Món gà xốt Teriyaki đã chín. Mặc dù không gian có chút bất tiện, Connor, Sam và tôi vẫn thưởng thức bữa tối cùng với nhau rất vui vẻ. Sam hôn trộm tôi khi tôi lướt qua anh ấy để lấy cơm, và tôi trả lại một nụ hôn khác khi quay về chỗ ngồi.

Con trai tôi trợn tròn mắt sau khi thái xong bắp cải cho món salad chua ngọt.

“Đáng ra Lanny mới là người làm việc này.” Thằng bé phàn nàn.

“Chị ấy đang trải qua giai đoạn khó khăn…” Tôi nói với thằng bé. “Con không ngại chứ?”

Thằng bé nói là không sao, nhưng rõ ràng là có.

Sam nói: “Anh đã kiểm tra với Javier rồi. Không có gương mặt mới nào ghé qua trường tập bắn trong vòng vài tháng qua, ngoại trừ vài vị khách du lịch trong ngày. Không có ai tỏ ý muốn học bắn ở cự ly xa, ngoài mấy tay súng mà cậu ấy đã biết từ trước.” Ý của anh ấy là không có bằng chứng nào chứng minh một tay bắn tỉa thiện xạ đã tới thị trấn và đang tập luyện để hạ gục chúng tôi. Dĩ nhiên, nếu có đi chăng nữa, chẳng có lý do nào mà một tay súng bắn tỉa lại phải tới trường tập bắn của Javier nếu hắn đã thuê một khẩu súng. Hắn có thể tập luyện ở một nơi nào đó cách xa khu vực này, sau đó tới đây thực hiện kế hoạch rồi lái xe rời đi. Do vậy, câu trả lời mang tính phủ định của Javier cũng không đem tới cho chúng tôi nhiều điều an ủi, và cả hai chúng tôi đều biết điều đó.

Khi gà đang được nấu, Sam rời khỏi bếp, lấy đống thư từ mà Lanny đã để trên quầy và sắp xếp lại chúng. Anh ấy lấy ra một phong bì lớn màu vàng kem rồi mở ra, nhìn chăm chú bên trong, rút ra một cuốn tạp chí mỏng màu đen. Anh ấy lật trang đầu tiên.

Và rồi anh ấy… khựng lại. Sự yên lặng đáng kinh ngạc của anh ấy thu hút ánh nhìn của tôi, và khi anh ấy lật trang, tôi nhận thấy điều gì đó lóe lên trong đôi mắt Sam. Thứ gì đó mà tôi không muốn Connor nhìn thấy. Vì vậy, tôi cố nặn ra một nụ cười và nói: “Này, Connor? Trông giúp mẹ nồi cơm trong năm phút nhé. Sam?” Tôi ra hiệu cho anh ấy, và anh ấy bừng tỉnh, đi theo tín hiệu của tôi. Trên tay vẫn cầm chiếc phong bì màu vàng kem cùng cuốn tạp chí.

Ngay khi anh ấy bước vào, tôi sập cửa thật mạnh rồi dựa người vào cánh cửa.

“Cái gì vậy?”

“Một cuốn nhật ký…” Anh ấy nói. “Anh nhận ra được nét chữ viết tay. Đó là của Callie.”

Đó là em gái của anh ấy. Tôi hít một hơi và hỏi: “Có phải Văn phòng Công tố đã công bố nó không?” Tôi nhặt phong bì thư từ chỗ anh ấy và kiểm tra địa chỉ người gửi. Đó là địa chỉ của bưu điện. Không có tên tuổi. Cơn sởn gai ốc đang nổi lên ở sau gáy tôi. Có điều gì đó không ổn ở đây.

“Anh chưa bao giờ nghe nói đến chuyện họ đã tìm ra một cuốn nhật ký…” Anh ấy nói. “Anh cho là ai đó đã tìm thấy nó và gửi cho anh, như một người họ hàng chẳng hạn?” Anh ấy mở cuốn nhật ký và lật các trang. Chợt ngừng lại. “Đây là đoạn mà con bé nói về việc theo dõi anh, phát hiện ra anh đang triển khai kế hoạch. Anh vẫn còn giữ bức thư đầu tiên của con bé. Anh đã giữ lại tất cả.” Tôi lắng nghe và hiểu rằng anh ấy đang bồn chồn. Tôi không thể tưởng tượng ra cảm giác khi nhìn lại những ký ức, những suy nghĩ của một cô gái dường như ngập tràn hứa hẹn về một tương lai tươi sáng phía trước, nhưng rồi tất cả đột ngột biến mất một cách tàn nhẫn.

“Sam…” Tôi không biết mình có nên nói với anh ấy là tôi rất tiếc không. Tôi không biết liệu anh ấy có cảm thấy như vậy không. Có thể đây là một điều tốt. Có thể điều này sẽ giúp anh ấy chữa lành những vết thương cũ. “Sam, có lẽ anh nên dừng lại rồi. Chúng ta không biết ai gửi thứ này.”

Anh ấy không nghe tôi nói. Anh ấy đang đọc nó và cười một chút. “Ôi Chúa ơi, con bé viết nhật ký tệ quá. Có một thời gian nó đã không viết gì hàng tuần liền, rồi lại viết thật kĩ về bữa tối của nó. Hai tuần sau, con bé viết về một buổi phỏng vấn xin việc.” Anh ấy giở nhiều trang hơn, đọc và ngước lên nhìn tôi. Nước mắt giàn giụa. “Callie viết về lần đầu bọn anh gọi video. Anh là một thằng ngốc. Anh đã hành động như thể đi tìm con bé là điều không cần thiết. Lẽ ra anh nên…”

“Đừng mà, Sam.”

“Nhưng điều đó đã làm tổn thương con bé.” Anh ấy nói. Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế gần nhất, chiếc ghế của tôi. “Ôi lạy Chúa. Anh đã không nhận ra rằng thái độ thờ ơ của mình đã làm tổn thương con bé nhiều đến mức nào. Anh đã làm Callie khóc, Gwen. Chẳng vì điều gì cả. Bởi vì anh đã muốn tỏ ra thật ngầu.”

Tôi bước đến chỗ anh. Đặt đôi bàn tay lên vai anh. Hôn lên đỉnh đầu anh. “Nhưng tất cả mọi chuyện đã qua rồi, không phải sao?” Trong thâm tâm, tôi cảm thấy tồi tệ khi nghe điều này. Anh ấy đang hồi tưởng về em gái và cuộc sống của cô ấy. Còn tôi, tôi đã nghĩ đến cái chết của cô ấy - diễn ra ngay trong căn nhà của tôi. Chồng của tôi phải chịu trách nhiệm. Hai cái chết này sẽ luôn luôn đeo bám chúng tôi.

Anh ấy hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, và lật đến những trang tiếp theo. Anh ấy đọc trong im lặng và tôi ngồi bên cạnh anh ấy, bởi tôi biết rằng đây là việc mà anh ấy không muốn làm một mình. “Đúng vậy…” Cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng. “Bọn anh đã vượt qua mọi chuyện. Bọn anh là bạn.” Anh ấy dừng lại ở một trang. Nét chữ nữ tính viết bằng mực tím. Những dòng chữ được viết in hoa chứa đầy sự tự tin và hạnh phúc. “Chết tiệt. Đây… đây là lần cuối cùng bọn anh nói chuyện với nhau. Con bé đã định viết một bức thư cho anh. Nhưng anh chưa bao giờ nhận được. Gwen… Hắn ta đưa con bé đi chỉ bốn ngày sau khi nó viết những dòng này.”

Ngay lập tức tôi có một linh cảm, và tôi muốn giật cuốn nhật ký khỏi tay anh ấy. Tôi muốn ngăn anh ấy lại, ngay tại đây, ở nơi này, thật buồn là như vậy.

Nhưng tôi không làm thế, và anh ấy lật đến trang sau.

Vẫn là mực tím.

Nét chữ lại rất khác.

Cả người Sam giật mạnh, sốc như bị ai đó gí thẳng dòng điện vào mạch máu, và tôi nhận ra nét chữ ngay tức khắc.

Lúc đó đã quá muộn.

“Là hắn ta.” Anh ấy nói. Tôi biết điều đó. Tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra. Giọng của Sam giờ đây đã biến đổi. Trầm thấp. Khàn đục. Không có một cảm xúc gì, nhưng điều đó đang đến, mang theo một cơn sóng tồi tệ, tàn bạo. Tôi cảm nhận được cú sốc chạy dọc cơ thể anh ấy. Và trên cả cơ thể tôi nữa. “Ôi lạy Chúa tôi, hắn ta đã viết nó. Trong nhật ký của con bé.”

“Đừng.” Tôi nói với anh ấy, và tôi nắm lấy quyển nhật ký - lẽ ra tôi phải làm như vậy từ nãy giờ. Anh ấy quay lại, nhìn chằm chằm vào mấy trang giấy. “Sam! Anh không thể! Hắn ta cố tình dàn xếp để anh làm thế này.”

Melvin yêu thích việc thao túng suy nghĩ của người khác. Yêu thích mấy trò chơi. Tôi không biết làm sao mà hắn có thể làm chuyện này, nhưng tôi đoán: hắn có đồng bọn cất giữ đồ đạc, tiếp nhận mệnh lệnh đem đồ này gửi cho ai, vào lúc nào.

Đó là con người của hắn; hắn đã lên kế hoạch để làm tổn thương cũng như điều khiển chúng tôi ngay cả khi đã nằm dưới mồ.

Cách duy nhất để chiến thắng trò chơi này là quay lưng bước đi. Nhưng tôi biết Sam không thể kiềm chế được mình. Anh ấy cần thứ này. Anh ấy chưa từng trải qua điều này. Anh ấy nghĩ rằng mình cần phải biết.

Đây chính là tự tra tấn mình.

“Đi đi.” Anh ấy nói với tôi.

“Không. Em muốn ở lại với anh.”

“Anh biết. Nhưng… anh không thể tiếp tục cùng với em. Làm ơn đấy. Hãy đi đi.”

“Em xin anh đừng đọc nó…” Tôi nói với anh ấy. “Sam… Như vậy chỉ thêm hành hạ bản thân thôi. Anh hiểu điều đó mà.”

“Anh biết…” Anh ấy nói và quay sang nhìn tôi. Tôi muốn lấy đi nỗi đau này khỏi anh ấy. Nhưng tôi không thể. “Làm ơn hãy đi đi.”

Thế là tôi đi. Rời khỏi căn phòng. Đóng cánh cửa đằng sau lại. Tôi để mặc anh ấy chịu đựng nỗi đau tột cùng mà Melvin đã tạo ra trong những trang giấy, bởi lẽ tôi không thể chịu nổi nữa.

Nhưng tôi sẽ tìm ra danh tính của kẻ chết tiệt đã gửi thứ này cho anh ấy. Richmond, Virginia có vẻ như là một nơi rộng lớn để lẩn trốn, cho tới khi tôi tóm cổ hắn. Tôi cần phải biết được Melvin đã tin tưởng giao phó món quà độc ác này cho kẻ nào.

Và tôi sẽ dừng chuyện này lại.

Tôi nở một nụ cười tươi quá mức với Connor và chúng tôi cùng nhau nấu cơm xong xuôi, trang trí món salad với loại giấm chua ngọt tự làm, bày đĩa lên bàn, lấy đồ uống. Tôi rót rượu cho tôi và Sam, Connor uống nước lọc như mọi khi Lanny vẫn chưa ra khỏi phòng. Tôi đến và gõ cửa; một vài phút sau con bé xuất hiện, trông gần giống như mọi ngày.

Gần như.

Con bé lấy nước lọc, và khi chúng tôi ngồi xuống, con bé hỏi: “Chú Sam đâu ạ?”

“Chú ấy sắp ra.” Tôi nói với con bé. Tôi hy vọng đó là sự thật. Tôi chia cơm và món gà xốt đậm màu vào các đĩa. Món ăn thơm phức, nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào để ăn. Bụng của tôi quặn thắt lại. Tôi cứ nhìn chằm chằm ra hành lang khi múc đầy đĩa cho Sam. Chúng tôi đợi thêm một hay hai phút gì đó. Bọn trẻ cứ nhìn chằm chằm vào đĩa ăn của mình, vẻ bồn chồn, lo lắng. “Mấy đứa cứ ăn trước đi. Mẹ sẽ gọi chú ấy.”

Bọn trẻ bắt đầu ăn hì hục, còn tôi thì đứng dậy khỏi bàn. Tôi bước dọc hành lang, đến căn phòng làm việc đóng kín cửa.

Tôi thả lỏng những ngón tay trên tay nắm cửa thêm một vài giây nữa trước khi vặn nó và nhìn vào trong.

Sam đang ngồi quay lưng lại phía tôi. Cuốn nhật ký đặt trên bàn làm việc của tôi, giờ đã đóng lại. Anh ấy nói bằng một giọng bình thản thiếu tự nhiên: “Anh sẽ ra ngoài trong vòng một phút nữa, Gwen.”

Chẳng có lý nào để hỏi là anh có ổn không. Tôi chỉ đơn giản là đóng cửa và quay trở lại bàn ăn. Khi Connor hỏi chú Sam đâu, tôi cười nhẹ và nói anh ấy đang gọi điện thoại. Bọn trẻ nói về hoạt động mà chúng muốn làm vào cuối tuần này. Connor sẽ có một chuyến đi tới thư viện của thị trấn, đây là điều mà thằng bé thích làm vô cùng. Lanny muốn xem một bộ phim. Có một bữa tiệc tại gia phía bên kia hồ, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ không tham gia. Tôi không muốn làm bọn trẻ sợ hãi hay phá vỡ cuộc sống bình thường mong manh mà chúng vừa mới gây dựng được. Nhưng tôi không biết phải làm gì khác để bọn trẻ có thể an toàn. Tựa hồ như chúng tôi đang đứng bên trong một vầng sáng nhỏ nhoi, ấm áp, nhưng bóng tối xung quanh cứ ngày càng tiến tới và nhấn chìm tất cả.

Chúng tôi nên bỏ chạy. Chạy ngay bây giờ. Chạy thật nhanh. Bản năng trong tôi đã mách bảo tôi làm những điều đúng đắn trong nhiều năm, nhưng giờ đây… giờ đây chúng có vẻ như đã không còn chính xác nữa. Chúng tôi có thể bỏ chạy. Di chuyển. Thay đổi danh tính, một lần nữa. Nhưng liệu mọi thứ có thể kéo dài không? Người ta sẽ tìm thấy chúng tôi. Họ luôn tìm được. Họ sẽ luôn như vậy. Và việc chia cắt bọn trẻ với đám bạn và cuộc sống thường nhật sẽ lại một lần nữa là nước đi sai lầm.

Sam bước ra khỏi phòng và kê ghế ngồi xuống cạnh bàn ăn. Ánh mắt chạm nhau, và tôi nhìn thấy bóng tối. Tôi không biết Melvin đã viết gì, chỉ biết là hắn nhắm thẳng vào anh ấy. Tôi không chắc bản thân mình có thực sự muốn biết hay không, hoặc anh ấy có chia sẻ với tôi không. Thế nhưng bóng tối đã rút đi và anh ấy mỉm cười với lũ trẻ, nói đùa về những kế hoạch cuối tuần cũng như ăn phần ăn của mình.

Tôi cũng ăn, mặc dù đồ ăn có vị như nước mắt và cát bụi.

Tất cả chúng tôi đều đang cố gắng vô cùng.

Như một kẻ đứng ngoài cuộc và quan sát, tôi nhận ra rằng… những cố gắng đó sẽ chẳng duy trì được lâu.