← Quay lại trang sách

Chương 6 SAM

Chúng len lỏi vào giữa tôi và Gwen. Những bóng ma. Tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng ngay lúc này đây, bên trong tôi cồn cào đau nhói và tổn thương, và tôi thực sự tức giận. Từ dưới mồ, Melvin vươn bàn tay bẩn thỉu để kéo tôi xuống vũng bùn một lần nữa. Và cả Miranda. Miranda đang ở ngoài kia, lượn vòng vòng do thám như một con kền kền chờ xác chết. Cô ta đang đến với chúng tôi.

Đến với Gwen.

Tôi giật bắn mình khi nghĩ về Melvin và những gì mình đã đọc được trong cuốn nhật ký của Callie. Suy nghĩ về Miranda không mấy dễ chịu, nhưng ít nhất thì cô ta dễ đối phó hơn. Tôi chưa bao giờ là người tình của Miranda. Thật tồi tệ khi yêu một người như cô ta - một kẻ độc hại với lòng căm thù không đáy. Nhưng về mặt cảm xúc, căm ghét tạo ra sự quyến rũ; khi chúng tôi ở bên nhau, sự thù hận phơi bày tất cả những mặt đen tối nhất trong con người chúng tôi.

Tôi chưa từng, chưa bao giờ muốn Gwen tìm hiểu kĩ về những gì tôi đã làm, đặc biệt là những gì tôi đã gây ra cho cô ấy trong quãng thời gian tôi ở cạnh Miranda. Cô ấy đã biết những gì cần biết mà không phải đào sâu vào đống bằng chứng lạnh lùng kia.

Chúng tôi kết thúc bữa tối, rửa bát đĩa, giả vờ như mọi thứ vẫn ổn trước mặt bọn trẻ cho đến khi hai đứa ngồi trên ghế để xem phim. Lúc này, chúng tôi cùng ra ngoài hiên nhà.

Cô ấy quay lại và vòng tay qua eo tôi.

“Em sẽ bắt đầu lần theo địa chỉ người gửi vào sáng mai.” Cô ấy nói. “Em cần phải có được câu trả lời trong vòng vài tiếng. Chỉ là một cái tên thôi cũng được.”

Tôi không nói gì cả. Trút giận lên một gã mà Melvin đã thuê để gửi đồ nghe có vẻ rất… vô dụng. Nhưng tôi biết rằng chúng tôi cần phải tìm ra và ngăn chặn bất kỳ kẻ nào nằm trong đường dây của Melvin, không để chúng tiếp cận chúng tôi. Ngay khi chúng tôi có được một cái tên, một địa chỉ, chúng tôi có thể thuyết phục FBI nhúng tay vào. Có lẽ. Nhưng tôi có cảm giác như đây là một cuộc viễn chinh vô nghĩa. Hắn ta vốn đã chiến thắng rồi.

Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và lo lắng dai dẳng ở Gwen, và tôi khẽ ngửi mùi hương nơi mái tóc cô ấy. Nó giúp làm dịu đi ngọn lửa đang trào lên, đồng thời sưởi ấm những góc khuất băng giá trong tôi, khiến tôi cảm thấy vững vàng hơn. Rồi một thoáng sợ sệt ghé qua. Tôi đã biết rất nhiều những người phụ nữ mạnh mẽ, có thể làm được rất nhiều điều phi thường, nhưng Gwen là sự pha trộn độc nhất vô nhị của lòng can đảm, độc lập và sự dịu dàng, yêu thương. Cô ấy có thể chiến đấu giống như một con hổ vì những người mà cô ấy trân quý. Đó là niềm tin sắt đá in sâu vào trong tim hai người chúng tôi.

Chúng tôi đứng ở hiên nhà, bình yên trong vòng tay của người kia, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, tôi nói: “Anh biết em sẽ hỏi, nhưng… anh không muốn nói về chuyện đó. Quyển nhật ký.”

“Được rồi.” Cô ấy nói. Cô ấy hiểu điều đó, tôi biết. “Nhưng anh vẫn ổn chứ?”

Tôi lùi lại và nhìn cô ấy. Tôi ôm lấy khuôn mặt Gwen và trao cho cô ấy một nụ hôn dịu dàng. “Không hoàn toàn ổn. Nhưng đó là lý do anh cần thời gian.”

Cô ấy gật đầu, tựa trán vào trán tôi. “Em ước mình có thể tiêu diệt hắn ta một lần cho mãi mãi… Và rồi đôi khi em ước… em ước mình đã không giết hắn ta. Cái này có vô lý không?”

“Không hề.” Giết một ai đó hoàn toàn không giống như trong các bộ phim, chỉ cần phủi tay bỏ đi là xong. Suy nghĩ ấy sẽ ăn mòn bạn, hủy hoại bạn, ngay cả khi người bạn giết hoàn toàn xứng đáng với cái chết. Và không có chuyện những cảm xúc mà cô ấy dành cho Melvin ở sâu thẳm trong tâm hồn không bị sự phức tạp chi phối.

Cũng giống như suy nghĩ của tôi dành cho Miranda vậy.

Lạy Chúa, tôi cảm nhận được những bóng ma đang bao vây chúng tôi mỗi lúc một gần, sẵn sàng chia cắt chúng tôi.

Gwen nắm lấy tay tôi. Cô ấy dẫn tôi tới hai chiếc ghế trên hiên nhà và chúng tôi ngồi xuống. Ở đó có một chai rượu còn một nửa đang đóng nắp cùng hai chiếc ly. Tôi rót rượu. Cô ấy thở dài và nhấp một ngụm, ánh mắt dính chặt vào mặt hồ tối tăm đang gợn sóng tựa như một tấm lụa đen tuyền lấp lánh dưới ánh trăng.

Chiếc đèn ngoài hiên không được bật lên. Bằng một sự đồng thuận ngầm, chúng tôi để nó ở trạng thái như vậy.

“Em đã luôn nghĩ về người phụ nữ từng gọi điện. Marlene. Từ Wolfhunter.” Cô ấy nhấp một ngụm rượu. “Em tự hỏi liệu mình có nên tới đó và nói chuyện với cô ấy không.”

“Không.”

“Sam…”

“Không. Không phải bây giờ. Tất cả đều rất nguy hiểm, và cô ta không nói với em tại sao, phải không? Anh không thoải mái với việc em đi ra khỏi thị trấn, rời khỏi nơi mà em quen thuộc. Em cần phải…” Tôi gần như sắp nói Em cần phải bảo vệ bọn trẻ, nhưng tôi kịp dừng lại bởi tôi nhận ra là mình suýt vô tình tạo ra bước lùi trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Câu nói đó thể hiện rằng lũ trẻ không phải là con tôi, rằng tôi không có trách nhiệm phải yêu thương hay bảo vệ chúng. Mày là thằng khốn nạn, tôi tự nói với bản thân như thế. Tôi không thể để Melvin điều khiển cuộc chơi. Hay Miranda. Hay cơn cuồng nộ trong sâu thẳm tâm hồn mình. Vì vậy mà tôi cố kìm nén lại. “Em cần phải đề phòng rủi ro. Nếu cô ta nói cụ thể hơn về mong muốn của mình, em có thể thử giúp đỡ từ xa. Nhưng nếu cô ta không sẵn lòng làm điều đó… em cần phải nghĩ cho bản thân mình trước.”

Cô ấy nhấp một hơi dài và cuối cùng chuyển ánh nhìn sang phía tôi. Tôi không thích những gì mình đang nhìn thấy ở đây. Nó cũng tối tăm và yên lặng hệt như mặt hồ vậy. “Thật kỳ lạ. Tối nay anh bị hoang tưởng nhiều hơn em đấy.”

“Đúng vậy.” Tôi uống hết rượu trong ly chỉ với hai ngụm dài, chẳng thèm cảm nhận mùi vị, rồi rót thêm ly mới. “Những tên khốn ở thế giới bên kia sẽ chờ đợi em.” Và Miranda. Lạy Chúa tôi, tôi cần phải nói chuyện với cô ấy về Miranda. Thực sự cần phải làm vậy. “Còn em thì chưa bao giờ là một chiếc áo giáp chống đạn.”

“Mặc dù vậy, em vẫn có thể chịu đựng được đạn.”

“Nếu em định làm điều gì ngu xuẩn, anh sẽ không để em làm điều đó một mình đâu.”

“Bởi vì nếu anh không xen vào, anh sẽ cảm thấy mình không đủ nam tính đúng không?”

Tôi cố để làm không khí trở nên nhẹ nhõm hơn. “Quý cô, anh dành cả ngày để đóng đinh và xây những bức tường vững chắc, anh đã đủ đàn ông lắm rồi.” Cô ấy cười, đó là điều mà tôi đã dự đoán trước. Nó xua tan sự căng thẳng của cô ấy. Giọng tôi trở nên nghiêm túc. “Có lẽ chúng ta nên nghĩ đến việc rời khỏi đây một thời gian. Chỉ là… đi đâu đó. Nếu chúng ta rời đi, Miranda và gánh xiếc của bà ta sẽ rời đi.”

“Thế còn…”

“Công việc sao?” Tôi nhún vai. “Thầu mấy cái công trình là công việc thời vụ ấy mà. Anh có thể liên hệ lại với họ bất cứ khi nào mình muốn.”

“Nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ thuê lại anh.”

“Em à? Anh là một trong những nhân sự tốt nhất mà họ có đấy. Họ sẽ thuê lại anh.” Tôi ngả người về phía sau và dành vài phút nhấp mấy ngụm rượu trước khi nói: “Thật ra, anh cũng đang nghĩ đến việc thay đổi.”

“Thay đổi cái gì cơ?”

“Anh không biết nữa.” Đó gần như là một lời nói dối. Gần như. Tôi cần phải nói cho cô ấy nghe sự thật. Nói cho cô ấy về lời đề nghị làm việc kia, khát khao mãnh liệt được bay một lần nữa. Hồ Stillhouse là một nơi tuyệt vời bởi cô ấy ở đây, bởi tôi yêu cô ấy và tôi yêu cả những đứa trẻ.

Nhưng cũng chính lúc này, cuộc sống của tôi như thể đang tạm ngừng.

Tận sâu thẳm, tôi cảm thấy vụn vỡ và không yên. Những hồn ma xấu xí quẩn quanh trong đầu tôi, khiến tôi như phát điên, hòa lẫn với bộ phim tài liệu của Miranda và hình ảnh chiếc búa đẫm máu của Melvin. Còn Gwen, cô ấy đang rời xa tôi, một cách dè chừng và phòng bị. Tôi có thể cảm nhận được điều ấy đang diễn ra. Cô ấy đã và đang làm dày hơn chiếc khiên ngăn cách hai chúng tôi. Vậy câu trả lời đơn giản là, có lẽ chúng tôi nên để cho đôi bên có khoảng thời gian suy nghĩ, tôi sẽ ra đi, tìm kiếm con đường của riêng mình.

Nhưng tôi không muốn như vậy. Tôi yêu người phụ nữ này. Tôi muốn ở đây. Tôi muốn trở thành một phần của gia đình này chứ không phải là một mảnh ghép riêng biệt dễ dàng thay thế, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở.

“Anh nghĩ là anh sẽ ngỏ lời cầu hôn em…” Tôi nói. Chẳng biết suy nghĩ này từ đâu ập tới, tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại nói thế. Một sự thôi thúc tức thì, hoảng loạn trong tôi trỗi dậy, yêu cầu tôi thu hồi câu nói vừa rồi, cười cợt nó như một trò đùa, nhưng rồi tôi lựa chọn im lặng bởi vì tôi thực sự nghĩ như vậy. Tôi muốn như vậy.

Gwen quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi. “Ý anh là gì, anh đang nghĩ gì?” Cô ấy nói.

“Anh đang…” Tôi ngập ngừng. “Ngỏ lời.”

“Như này mới đúng chứ. Chúng ta không phải kiểu người thích mấy trò lãng mạn như anh-quỳ-xuống-dưới-hoàng-hôn-trao-nhẫn-cưới-cho-em đâu nhỉ, phải không?”

Tôi đánh liều, quay sang nhìn cô ấy. Cô ấy che đi một nửa khuôn miệng bằng chiếc ly thủy tinh. Nhưng cô ấy đang cười. Và rồi cô ấy nhìn tôi, ánh nhìn gặp nhau và chúng tôi khóa chặt hình ảnh đối phương trong tầm mắt. Cô ấy hít vào một hơi và thở ra thật chậm. Tôi cảm nhận được một ngọn lửa dữ dội đang bùng lên, và tôi mừng vui vô cùng bởi nó đã đốt cháy tất cả những hoài nghi trong tôi, tất cả những thứ cặn bã bẩn thỉu đến từ trang viết của Melvin Royal, tất cả nỗi buồn bực, đau khổ và sợ hãi mà Miranda đã mang trở lại cuộc đời tôi.

“Tại sao?” Cô ấy hỏi. “Tại sao anh lại ngỏ lời vào lúc này?”

Chúa ơi, cô ấy thật thông minh làm sao, tấn công không chút nhân từ. “Bởi vì anh không muốn mất em.” Tôi nói, và đó là điều thật lòng nhất mà tôi từng nói trong cuộc đời mình. “Không phải vì một viên đạn, không phải vì một kẻ cuồng tín với lòng hận thù ngút trời, không phải vì hai chúng ta… đi trên những con đường riêng biệt. Anh muốn được xuất hiện trong cuộc sống của em, và anh muốn em xuất hiện trong cuộc sống của anh. Anh muốn chúng ta ở bên nhau lâu nhất có thể, như Chúa cho phép.” Tôi dừng lại. “Chuyện đó thế nào?”

Mặt cô ấy đỏ lựng lên. Đôi mắt sáng ngời. “Điều đó thật tuyệt…” Cô ấy nói và uống cạn ly rượu trong hai hơi dài. Cô ấy đứng dậy, cầm theo ly rượu rỗng không và quay sang nhìn tôi. “Hãy cùng trở về phòng nào.”

Tôi lưỡng lự vài giây, uống nốt chỗ rượu trong ly, đứng lên đối diện với cô ấy.

Tôi nắm lấy tay Gwen.

Và chúng tôi cùng nhau đi vào bếp, đặt hai chiếc ly vào chậu rửa. Gwen quay sang nói với bọn trẻ: “Mẹ và chú Sam đi ngủ đây, nhé?”

Chúng còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái. Chúng chỉ gật đầu, chăm chú hết sức vào câu chuyện đang diễn ra trên màn hình. Tôi cùng Gwen đi dọc hành lang và vào tới phòng ngủ. Chúng tôi dành tặng nhau một nụ hôn thật sâu và cảm ơn Chúa, tâm trí tôi trở nên bình lặng và những kinh hoàng khó phai kia tạm thời dừng lại.

Đến giữa đêm, chúng tôi tỉnh giấc. Cô ấy thì thầm vào tai tôi. Tôi chưa hề sẵn sàng để lắng nghe câu trả lời của cô ấy trong hoàn cảnh này. Không một chút nào.

Bởi vì Gwen nói không, cô ấy không thể lấy tôi. Chưa thể.

Chúng tôi nằm cạnh nhau, nhưng có một khoảng trống ở giữa; và khoảng trống giữa hai trái tim còn lớn hơn gấp bội. Tôi dậy sớm và đi tắm. Tôi tua lại toàn bộ ký ức về buổi tối vừa qua trong tâm trí, từ việc đọc những dòng chữ được viết bởi tên chồng cũ của cô ấy, tới khoảnh khắc Gwen lần đầu làm trái tim tôi tan chảy và rồi vỡ vụn. Tôi không biết làm sao để đối diện với tất cả điều đó. Chúng tôi đã đi lệch quỹ đạo rồi.

Nơi đây chỉ toàn ẩn giấu những con quái vật khốn kiếp.