Chương 7 GWEN
Ngày hôm sau, bình minh vẫn rực sáng, nhưng dường như tôi không nhận thấy điều đó. Khi tôi thức dậy, anh ấy đã rời giường.
Tôi ghét bản thân, bởi tôi nhớ chính xác khoảnh khắc ấy - không, đúng vào giây phút ấy, khi tôi làm trái tim Sam tan vỡ. Tôi giống như một con khốn tồi tệ, mặc dù vậy, tôi biết chính xác điều mình đang làm và tại sao tôi làm vậy.
Sam không làm gì mà không có lý do… nhưng thỉnh thoảng anh ấy không thực sự nhận ra điều ấy. Tôi thì có. Lời cầu hôn là một bước đi bốc đồng, vội vã. Một phần là bởi anh ấy nghĩ như vậy thật… và một phần là bởi nó giúp anh ấy chạy trốn khỏi điều gì đó mà anh ấy không muốn đối mặt. Khỏi Melvin. Tôi cảm nhận được điều ấy lúc đó. Tôi cảm nhận được điều ấy vào lúc này. Tôi không thể để anh ấy tiến tới chuyện hôn nhân vô cùng trọng đại khi mà cả hai chúng tôi đều không thành thật về lý do tại sao chúng tôi nên kết hôn.
Đúng vậy, nếu tôi thành thật với bản thân mình thì… tôi có lẽ vẫn chưa sẵn sàng. Mất nhiều tháng để tôi có thể hạ bớt hệ thống phòng thủ của bản thân, vừa đủ để thừa nhận rằng tôi yêu Sam. Những tổn thương nặng nề mà Melvin gây ra cho tôi vẫn còn đó, giằng xé và ám ảnh tôi. Tôi vẫn đang cố gắng để chữa lành. Nhưng Sam không cần thiết phải là phương pháp điều trị của tôi, người bảo vệ cuộc sống hay ân nhân giải cứu của tôi.
Tôi phải tự mình làm tất cả điều đó, nếu chúng tôi tiến tới hôn nhân.
Sam đang pha cà phê khi tôi bước vào bếp. Tôi dõi theo anh một cách đầy lo lắng, để ý xem có bất kỳ dấu hiệu nào của sự tức giận, buồn bực hay thất vọng không… Nhưng tôi không thấy gì cả. Anh ấy quá cảnh giác, và anh ấy quá giỏi che giấu những gì mà anh ấy thực sự cảm thấy. Chúa ơi, tôi đã thực sự làm thế. Tôi đã nói không với anh ấy.
“Chào buổi sáng…” Anh ấy nói. Không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy đang đau khổ. Anh ấy rót cho tôi một cốc. Anh ấy đã tắm rửa sạch sẽ và mặc lên người chiếc quần bò nặng trịch, đôi bốt đi làm và một chiếc áo phông mỏng. “Hôm nay anh nhận một công việc liên quan đến làm mái. Chắc anh sẽ quay về vào bữa tối. Em thì sao?”
Cuộc hội thoại này gần như giả tạo một cách đau đớn. Tôi với lấy cốc cà phê và nhấp một ngụm. “Không có gì nhiều…” Tôi nói. “Em có thể sẽ đến trường tập bắn và luyện tập một chút. Thực hành cũng tốt, phải không? Đề phòng trường hợp xấu xảy ra?”
“Chắc chắn rồi.” Anh ấy nói. “Em chuẩn bị tới địa chỉ ở Virginia, đúng chứ?”
“Vâng.”
Sam ngả người về phía tôi để hôn nhẹ, và trước khi anh ấy kịp thu người về, tôi thì thầm vào tai anh ấy. Không phải vì sợ có ai nghe thấy, đơn giản là vì tôi nên làm thế trong trường hợp này.
“Em xin lỗi…” Tôi nói với anh. “Xin hãy trở về nhà nhé.” Bởi vì tôi thực sự sợ rằng khi bước khỏi ngưỡng cửa kia, anh ấy sẽ đi mãi, đi mãi.
Sam chậm rãi thu người lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Từ khoảnh khắc đó, chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Rất nhiều. Và anh ấy nói: “Anh sẽ gặp em vào tối nay.”
Như vậy là thoải mái lắm rồi. Lần này, nụ hôn không phải là để cho có lệ nữa. Và tôi không phải lo sợ khi Sam đi làm.
Tôi dành ra hai tiếng tiếp theo tập trung vào cách mà Melvin dùng để đe dọa chúng tôi. Bước đầu tiên khá dễ dàng: địa chỉ ở mặt trên của phong bì đựng cuốn nhật ký của em gái Sam đưa tôi đến với công ty chuyển phát Pack ‘N Ship ở phía bắc Richmond. Tôi gọi điện. Không có ai nhấc máy. Tôi tìm kiếm thông tin đại lý và tìm được một số điện thoại khác, khác với số được cung cấp trên website. Lần này, ai đó đã nhấc máy. “Pack ‘N Ship xin nghe. Tôi có thể giúp gì được cho quý khách?” Câu thứ hai của người nhân viên chứa chan sự nhẫn nhục khi sắp bị hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn nào đó. Một gã chán đời, chán nghề.
“Xin chào, tôi đang muốn cập nhật thông tin hộp thư số bảy chín một…” Tôi nói. Nếu hỏi ai là người sở hữu nó, tôi sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời. “Tôi cần phải cập nhật thông tin thẻ tín dụng nữa.”
“Ồ, được rồi.” Anh ta nói. “Vui lòng đợi chút.” Có tiếng nhấn chuột. “Có vẻ như đến cuối năm chị mới cần cập nhật.”
“Ồ, nếu anh không phiền, tôi muốn làm ngay bây giờ. Tôi có thể sẽ quên mất. Và tôi đã chuyển nhà rồi, nên là…”
“Chắc chắn rồi. Số thẻ tín dụng của chị vẫn giữ nguyên chứ?”
“Đúng. Ngoài ra, tôi đã kết hôn. Tôi không nhớ mình đã cập nhật tên trên thẻ tín dụng chưa nữa.” Tôi nói. “Cái tên hiện giờ mà anh đang có là gì?”
Đôi khi, mọi người phát hiện ra tôi đang nói dối, nhưng tôi cá là vì sự buồn chán và căm ghét cùng cực đối với công việc, anh chàng này không phải là một nhân viên mẫn cán và tỉnh táo. Và tôi đã đúng, bởi anh ta nói: “Vâng, là Dan O’Reilly.” Tôi không nhận ra cái tên này.
“Ồ, đó là thẻ của chồng tôi, vậy là không có vấn đề gì.” Tôi nói, và đảm bảo rằng giọng tôi có vẻ hụt hơi và pha chút mệt mỏi. “Thật khó để theo dõi sát sao tất cả các thay đổi, anh biết đấy. Ừm… Anh có địa chỉ hiện tại của chúng tôi chứ? Chúng tôi đã rời khỏi căn hộ rồi.”
“Hai nghìn hai trăm đường Alfalfa Lane…” Anh ta nói.
“Vâng, đúng rồi. Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu cái thẻ đã chính xác rồi, anh có thể sử dụng nó để thanh toán khi cần thiết.”
“Được rồi. Tôi cần bổ sung thêm cô vào hồ sơ, cô O’Reilly. Tên cô là?”
“Frances.” Tôi nói. “Fran, gọi ngắn gọn là vậy.”
“Điện thoại của cô?”
“Giống với chồng tôi.” Tôi nói. Tôi rất hứng thú với việc làm xáo trộn cuộc sống của anh chàng O’Reilly một chút. “Cảm ơn. Anh đã giúp tôi rất nhiều.”
“Không vấn đề gì.” Anh ta nói và kết thúc cuộc gọi.
Tôi quay trở lại trang web và tìm kiếm thông tin về Dan O’Reilly kèm theo địa chỉ của hắn.
Hắn ta là một kẻ tấn công tình dục đã bị lưu lại trong hồ sơ tội phạm. Tôi cảm thấy tiếc cho người vợ giả tưởng Frances của hắn. Khi tôi trả phí để có được hồ sơ của hắn, tôi phát hiện ra là Dan muốn những nạn nhân của hắn phải thật trẻ để không thể phản kháng lại. Thật là buồn nôn. Tôi tìm thấy một đường dẫn. Em trai của hắn ta, Farrell, hiện đang bị giam giữ trong cùng một nhà tù mà Melvin từng ở. Và bị kết án tử hình vì tội bắt cóc và giết người.
Dòng máu tội phạm đôi khi được di truyền trong gia đình.
Tôi đoán rằng một trong những kẻ đồng lõa với Dan - nếu hắn không thực hiện vụ này một mình - sẽ nằm trong danh sách những người tới thăm Farrell. Melvin đã kết thêm rất nhiều bằng hữu dơ bẩn trong khi chờ đến lượt mình bị luận tội. Hắn có thể đã đút tiền cho Farrell, để Farrell tuồn đống đồ ra ngoài nhà tù cho anh trai mình.
Nhưng rồi tôi suy nghĩ lại. Bởi vì như thế thì quá dễ dàng. Chỉ mất tất cả hai giờ đồng hồ để lần ra dấu vết hòm thư của Dan. Và tại sao Dan lại để cho người ta mò ra địa chỉ, tên tuổi của mình dễ dàng như vậy được?
Có hai khả năng. Một là: hắn ta đã không làm thế. Kẻ khác mới là chủ mưu, và Dan O’Reilly chỉ dùng để đánh lạc hướng tôi.
Hai là: hắn đã làm thế, tin rằng mình đã được ngụy trang hoàn hảo bởi một hộp thư bưu điện, vì lũ tội phạm thường không phải những bộ não thiên tài. Dan là kẻ đáng khinh bỉ, và em trai hắn cũng ở trong khu nhà dành cho tử tù, cùng với chồng cũ của tôi… Âu cũng là hợp lý thôi. Không thể thay đổi được.
Có thể ai đó muốn Dan O’Reilly gánh hết tội trong chuyện này. Tôi cần phải nghiên cứu kĩ càng hơn, nhưng hiện giờ thì cứ tạm hài lòng với thông tin thu được đã.
Tôi gọi cho Kez. Tôi cung cấp cho cô ấy toàn bộ thông tin và nói cô ấy nghe về sự hồ nghi của mình. Lẽ ra Melvin có thể làm tốt hơn trong việc che giấu đường đi nước bước của hắn.
Đương nhiên, cô ấy hỏi có gì trong cái phong bao đó. Tôi chần chừ, bởi tôi không thể mở cuốn sổ nhật ký ra xem. Tôi giữ máy, và khi tôi hì hục mở nhật ký, tôi thoáng nhìn lên. Con gái tôi đang đứng ở hành lang nơi cửa phòng làm việc, và con bé trông… rất lạ. Nó đang nhìn tôi và cứ chuyển trọng tâm từ chân này sang chân khác. Tôi cười với con bé, nhưng nó không cười đáp lại.
“Vào đi, con yêu…” Tôi nói với Lanny. Con bé bước vào, nhưng bước chân thì lưỡng lự. Thật kỳ cục. Tôi tự hỏi liệu con bé có đang cãi nhau với Dahlia không. “Mẹ đang nói chuyện với cô Kezia. Cho mẹ thêm một phút nữa, được chứ?”
Lanny gật đầu.
“Gwen?” Đó là Kez, nhắc tôi rằng cô ấy vẫn đang đợi. “Bên trong phong bì thư là gì?”
Tôi đã nói dối. Tôi phải làm vậy. Tôi không thể đề nghị Sam từ bỏ di vật cuối cùng gợi nhớ về Callie, cho nó vào trong một chiếc túi đựng bằng chứng và gửi cho Kez. Cuốn nhật ký sẽ không bao giờ được lấy ra nữa. Melvin đã chết rồi; hắn sẽ không bao giờ phải trả giá cho những đau thương mà mình gây ra. “Đó là một bức thư…” Tôi nói. Điều này thật ngu xuẩn, bởi tôi đã mở hết đống thư mà hắn gửi. Trừ bức mà tôi nhận được ngay khi trở về từ lạch Killman, và bức thư đó hiện giờ đang ở dưới đáy hồ.
“Mẹ à…” Lanny nói. Tôi liếc mắt nhìn con bé. Đôi mắt nó mở to.
“Tôi sẽ cần bức thư đó.” Kezia nói.
Lanny hít vào một hơi, lùi ra sau và lấy ra một thứ gì đó từ trong túi áo nỉ.
Đó là một phong thư. Một phong thư đã được mở. Và khi cầm lên và lật xem, tôi suýt nữa đã đánh rơi nó. Lá thư từ Melvin. Địa chỉ người nhận là tôi.
“Làm thế nào mà mẹ biết được? Con xin lỗi.” Con bé thì thầm. “Con… Con đã nghĩ là…”
Theo bản năng, tôi tắt âm thanh cuộc gọi với Kezia. Tôi muốn nói với Lanny rằng sẽ ổn thôi. Không ổn chút nào. Tôi cảm nhận được một cơn tuyệt vọng tột đỉnh và kinh hãi tột cùng đang quét qua. “Con đã lấy… con đã lấy thứ này ở đâu?” Giọng của tôi run rẩy giống với con gái mình.
“Nó ở trong hòm thư ạ. Mẹ đừng giận.”
“Mẹ không giận.” Tôi nói. “Mẹ chỉ… Thứ này được gửi đến vào lúc nào?”
“Hôm qua ạ…” Con bé nói. “Con biết mẹ sẽ không cho con…” Giọng con bé nhỏ dần, giống như đốm sáng trong đôi mắt của nó, và tôi biết tại sao. Tôi cảm nhận được cảm giác của Lanny. Và tôi có thể làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì, để con bé không phải chịu đựng điều đó. “Con chỉ nghĩ là…” Con bé quệt nước mắt. “Ôi trời ạ, mẹ ơi, những điều mà ông ta đã nói…”
Tôi ôm con bé vào lòng cứ như thể hành động này sẽ bảo vệ được con bé khỏi mọi thứ vậy. Lấy thân mình che chở cho con bé, lấy đi hết nỗi đau đến từ những câu chữ ghê tởm ấy. Nhưng tôi không thể; và tôi biết điều đó. Tôi hôn vào trán con bé và thì thầm: “Mẹ xin lỗi, con yêu.”
Rồi tôi quay trở lại điện thoại, mở tiếng lên và đưa mắt nhìn Lanny, nói: “Xin lỗi vì gián đoạn, Kez. Tôi có bức thư. Đến lấy nhé.”
Rồi tôi cúp máy.
Tôi đặt bức thư cùng phong bì màu vàng kem đựng trong cặp tài liệu của Sam lên bàn làm việc. Lanny tới ngồi cạnh tôi, tựa đầu vào vai tôi và khóc trong câm lặng. Tôi xoa đầu con bé. Chúng tôi không ai nói gì.
Sau nửa giờ, tôi nói: “Đứng dậy nào.” Tôi kéo con bé đứng dậy. “Chúng ta sẽ chạy bộ.”
Con bé sụt sịt và nhìn tôi với đôi mắt đỏ lừ. Không tin vào những gì tôi vừa nói.
“Chúng ta cần phải chạy…” Tôi nói với con bé. “Con cần phải chạy. Hãy chuẩn bị đi.”
Cuối cùng con bé cũng gật đầu, ngả vào vòng tay tôi một lần nữa và hôn vào má tôi. “Con yêu mẹ…” Con bé nói rồi rời đi.
Tôi ngồi lọt thỏm giữa ghế và nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lanny.
Tôi nhìn xuống lá thư trên bàn làm việc, bức thư đã khiến con gái tôi đau khổ thật nhiều, đến nỗi tôi phải lấy hết sức bình sinh để không hét lên, để không xé rách nó thành từng mảnh và quăng nó xuống dưới hồ, nhấn chìm nó, nhấn chìm hắn ta, khiến cho hắn phải câm miệng vĩnh viễn.
Tôi không làm như thế. Tôi đứng dậy. Tôi rời khỏi phòng. Tôi thay quần áo.
Và chúng tôi chạy.
•§•
Khoảng một tiếng sau thì Kezia tới để lấy bức thư. Javier đi cùng cô ấy, hôm nay là ngày nghỉ của cậu ấy. Cậu ấy cụng nắm đấm với bọn trẻ. Javier hỏi thăm Sam và tôi giải thích rằng anh ấy đang làm việc ở công trường. Javier gật đầu. “Ừ… Tôi có thể nói chuyện với chị một lúc không?” Cậu liếc nhìn bọn trẻ. “Riêng hai ta?”
Chúng tôi đi bộ về phía hồ. Kez ở lại với bọn trẻ. Javier đá qua đá lại một vài viên đá trước khi nói: “Không chắc tôi có nên nói với chị chuyện này không, nhưng một người đàn ông đã ghé qua vào sáng nay để mua mấy viên đạn Remington Magnum 7mm.”
“Nó có nghĩa là?” Tôi không nhận ra loại đạn này.
“Đạn bắn tỉa…” Cậu nói. “Ông ta muốn đạn bắn tỉa. Tôi không có. Tôi đã nói với ông ta rằng ông ta phải đặt hàng trước.”
“Cậu có biết ông ta không?”
“Spud Belldene. Bác của Jesse. Ông ta phục vụ trong cuộc chiến tranh Iraq lần thứ nhất.”
“Với tư cách là?”
“Tôi không rõ. Chị nghĩ gì về chuyện này?”
Không phải là tin tốt. “Họ có thể giết chúng tôi trong khi choảng nhau vì say xỉn không?”
“Họ là nhà Belldene…” Cậu ấy nói như thể đó là câu trả lời. “Có khả năng ông ta chỉ mua đạn về để luyện tập thôi. Đôi khi ông ta muốn giữ cho đôi tay mình hoạt bát và không ngơi nghỉ.”
Ở ngoài này thật nóng, và tôi đang đổ mồ hôi như mưa. “Ông ta xuất hiện vào thời điểm này thì thật kỳ quặc. Đúng lúc chúng ta đang tìm kiếm một tay bắn tỉa.”
“Đúng vậy…” Cậu ấy nói. “Đó là lý do vì sao tôi đề cập đến chuyện này.” Cậu ấy chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, hai tay khoanh vào nhau. “Cảnh sát liên bang đã ập vào nơi trú ẩn của nhà Belldene cách đây ba tháng nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì; họ nghĩ rằng nhà Belldene đang điều chế chất cấm. Bọn họ không hề. Ít nhất thì không phải ở đó. Nhưng… vấn đề là, nếu như Spud có ý định làm hại chị, tôi không nghĩ ông ta sẽ mua đạn dược từ chỗ tôi. Ông ta biết chúng ta là bạn. Ông ta biết tôi đã cảnh báo chị về chuyện đó.” Cậu ấy xoa tay lên đầu; mái tóc được cắt tỉa ngắn và gọn, một phong cách đậm chất quân đội khiến cậu ấy trông như sắp ra trận đến nơi. “Nhưng chết tiệt, có lẽ đó là điều mà ông ta đang dự tính. Ông ta chỉ muốn làm cho chị rối trí mà thôi. Tôi cũng không biết nữa.”
“Chuyện này sẽ không chỉ liên quan đến việc Sam đã làm gãy răng của thằng cha đó đâu.”
“Ờ thì…” Javier nói. “Những cuộc chiến nổ ra vì nhiều nguyên do. Không bao giờ có thể biết được mọi người đang suy tính chuyện riêng gì. Đặc biệt là những người như nhà Belldene. Bọn họ sống vì lòng kiêu hãnh. Chết cũng vì lòng kiêu hãnh. Sam là một người lạ mặt đối với họ, một cư dân thành thị. Chị cũng vậy.”
“Và nó không liên quan đến chồng cũ của tôi ư?”
“Hãy nghi ngờ chuyện đó. Chị, bọn trẻ… đều là mối đe dọa phát sinh bất ngờ đối với họ. Gây ra một vài ảnh hưởng. Họ thích bám theo người khác để phục vụ thú vui của mình.”
Nực cười làm sao, thực sự đấy. Trong một khoảng thời gian dài, tôi đã luôn cận kề nguy hiểm bởi những gì Melvin đã gây ra. Và giờ, tôi lại lâm vào tình cảnh này một lần nữa, phải bảo vệ bản thân khỏi những kẻ lạ mặt vì điều gì đó mà tôi chẳng hề dính líu đến. Điều này thật nực cười theo một cách đen tối và kinh tởm.
“Làm cách nào để tôi có thể dừng chuyện này lại?” Tôi hỏi Javier. Tôi không thực sự mong đợi một câu trả lời.
Cậu ấy lắc đầu. “Tôi không biết chị có thể không…” Cậu ấy nói với tôi. “Có lẽ đây là lúc thích hợp để nghĩ đến chuyện rời khỏi thị trấn này một thời gian. Tránh xa mối đe dọa của nhà Belldene và bộ phim tài liệu mà tất cả mọi người đang bàn tán…”
“Mọi người đang bàn tán về nó sao?”
“Đây là chủ đề nóng hổi ở Norton đấy. Và nó gợi lại khá nhiều chuyện cũ khốn nạn khác, về chị, tội giết người của chị. Danh dự của chị sẽ bị vấy bẩn.”
Tuyệt vời. Lẽ ra tôi phải nghĩ đến chuyện này. “Tôi nên giải quyết như thế nào?”
“Chị không thể chống lại núi cao biển rộng. Hãy rời đi cho đến khi cơn lũ trôi qua.” Cậu ấy tỏ ra khó chịu. Và điều đó cũng làm tôi khó chịu theo. “Coi chừng những kẻ đâm sau lưng. Tôi sẽ làm những gì có thể để xoa dịu tình hình.”
Chúng tôi không cụng nắm đấm. Chúng tôi ôm nhau. Tôi rất quý Javi. Tôi tin tưởng cậu ấy, giống như tôi tin tưởng Kez. Cậu ấy khiến tôi cảm thấy an tâm ngay từ buổi đầu, kể từ cái ngày mà tôi bước vào trường tập bắn của cậu ấy, và tôi biết cậu ấy là người nói được làm được.
Nhưng khi họ rời đi, tôi vẫn cảm thấy trống trải. Và vô dụng. Nó khiến tôi bực tức.
Chúng tôi ở trong nhà cả ngày. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm chiếc xe van màu trắng, đoàn quay phim, nhưng họ không có ở đây. Họ sẽ không ở nơi mà tôi có thể nhìn thấy. Tôi ngứa ngáy khó chịu khi nghĩ về việc họ đang trốn ở đâu đó trong những bụi cây, ngay bây giờ, quay chụp tôi, quay chụp căn nhà. Tôi cố gắng tập trung vào cuốn sách đang đọc, nhưng tôi không thể ngừng nhìn lên, đưa mắt kiểm tra một lượt xung quanh căn nhà như thể tôi đang ở trong chòi canh chứ không phải ở trong chính căn nhà của mình. Tìm kiếm ánh sáng lóe lên từ ống kính máy quay sau những bụi cây.
Hoặc là ánh sáng lóe lên từ ống ngắm của một tay bắn tỉa.
Có cảm giác như hôm nay là một ngày bình thường, nhưng có thứ gì đó lẩn khuất khiến tôi không muốn kiểm tra quá kĩ.
Tôi gọi bọn trẻ vào, hứa hẹn một chuyến đi ngắn vào thị trấn để ăn bánh và kem. Chúng trông hạnh phúc với kế hoạch đó, mặc dù gần đây Lanny có hơi ám ảnh một chút với lượng calorie nạp vào. Con bé đã chạy khoảng một nghìn mét, tôi nghĩ là con bé sẽ ổn.
Khi chúng tôi lái xe đến Norton, mọi thứ vẫn có vẻ bình thường. Một người đàn ông lớn tuổi đang lái chiếc máy kéo giữa phố Main, xả hàng đống khói bụi ra tứ phương tám hướng, điều này xảy ra ít nhất một lần một tuần. Tôi lò dò theo sau ông ta cho tới khi chúng tôi rẽ vào điểm đỗ đầu tiên. Chúng tôi thường bắt đầu ở tiệm kem và kết thúc bữa tiệc ở cửa hàng bánh, nhưng ngay khi tôi tấp vào lề, tôi để ý thấy một chiếc van trắng tinh lượn vào ngay sau đó. Không có bất kỳ logo nào ở bên hông của xe. Nhìn miếng dán trên nắp thùng xe, tôi biết đó là một chiếc xe đi thuê. Có hai người ngồi trong chiếc van, và ngay khi tắt máy, tôi tiếp tục quan sát họ xuống xe và vòng ra phía đằng sau.
Tôi không biết mình đang chờ đợi điều gì từ họ, nhưng khi trông thấy người đàn ông Mỹ gốc Phi cao to đem theo một máy quay phim và người phụ nữ đang cắm dây micro, tôi hiểu chính xác chuyện gì đang xảy ra.
Đó chính là đội quay phim.
Họ đã tìm thấy chúng tôi.
“Mẹ?” Lanny nói, tay mở cánh cửa được một nửa. “Có chuyện gì sao ạ?”
“Đóng cửa lại đi…” Tôi nói với con bé. Âm vực trong giọng nói của tôi khiến Connor cũng rụt người lại vào trong xe. “Hãy đợi thêm một phút nữa.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?” Connor bắt đầu nhìn xung quanh và người quay phim tiến hành điều chỉnh ống kính.
Anh ta nhanh tay chụp được phần đuôi chiếc SUV của tôi, bao gồm cả biển số xe.
“Ở trong này đang nóng dần lên…” Lanny nói. “Chúng ta có thể đi ăn kem bây giờ không ạ?”
“Không…” Tôi nói. “Xin lỗi, nhưng mẹ nghĩ tốt nhất là chúng ta nên về nhà.”
“Tại sao chứ?”
Từ chỗ bọn trẻ ngồi, chúng không thể trông thấy cái xe van. Tôi có thể giải thích tình hình hiện tại với Lanny nếu chúng tôi ở riêng với nhau. Con bé hiểu rõ hơn Connor tình trạng bấp bênh của chúng tôi mỗi khi chúng tôi ra ngoài và xuất hiện ở nơi đông người. Nhưng tôi chưa sẵn sàng trong việc đặt thêm một tảng đá khác trong trái tim nặng trĩu của Connor, vết thương của thằng bé khá sâu; ký ức tồi tệ với cha đẻ của mình không lâu trước đó khiến thằng bé ngày càng hướng nội hơn. Tôi nhớ những ngày mà Connor thường tụ tập với đám bạn mọt sách cùng tuổi, say mê trò chơi điện tử, phim ảnh và cuộc thi Dungeons & Dragons. Tôi nghĩ những sở thích đó vẫn còn tồn tại bên trong thằng bé, nhưng nó không cảm thấy an toàn để thể hiện chúng ra ngoài.
Thêm một lý do nữa để căm ghét người chồng cũ của tôi. Chết cháy dưới địa ngục đi, Melvin. Tốt hơn cả là chết một cách từ từ.
“Mẹ sẽ nói cho con biết khi chúng ta về đến nhà.” Tôi nói. Tôi khởi động động cơ và lùi xe. Thật không may mắn, tôi phải đi qua cái xe van để tới được lối ra, và điều đó có nghĩa là tên quay phim kia sẽ hướng ống kính về phía chúng tôi một cách hoàn hảo để bắt trọn khoảnh khắc. Tôi có một hy vọng mong manh là bọn trẻ sẽ không nhìn thấy điều đó, nhưng đương nhiên, Lanny có thấy, ngay lập tức.
Con bé chỉ thẳng vào bọn họ. “Họ đang làm cái quái gì vậy chứ?”
“Đang quay chúng ta…” Tôi nói. “Thả tay xuống đi Lanny, làm ơn.”
Con gái tôi không hề thả tay xuống. Thay vào đó, con bé quay lại và bình thản giơ ngón tay thối lên đầy tự hào. “Hy vọng là họ quay được cảnh đó…” Con bé nói. “Lũ khốn. Tại sao họ lại làm điều đó chứ?”
Tôi không muốn nói với bọn trẻ điều này, nhưng tốt nhất là chúng nên chuẩn bị tinh thần. “Con nhớ người phụ nữ trên chương trình Howie Hamlin Show chứ?”
“Miranda Tidewell…” Connor nói. “Bà ta giàu có.” Khi chúng tôi cùng hướng mắt về phía thằng bé, nó nhún vai. “Con đã kiểm tra lý lịch của bà ta rồi. Kể từ khi bà ta thực hiện bộ phim tài liệu về bố. Tại sao bà ta lại làm vậy chứ?”
“Mọi người muốn biết về ông ta, thật không may là như vậy. Và chúng ta nữa. Vì vậy mà chúng ta cần phải cẩn thận.”
“Đúng vậy…” Lanny nói. “Em sẽ nhận ra điều đó nếu em không vùi đầu vào đống sách nữa.”
Tụi nó lại cãi nhau nữa. Tôi ước gì chúng không như vậy, nhưng tôi biết đó là biểu hiện của tình cảm chị em ruột thịt, đặc biệt là vào lứa tuổi này. Lanny đã chăm sóc Connor rất tận tâm trong vòng hai tháng sau khi tôi quay trở về từ lạch Killman và thông báo cho bọn trẻ tin dữ về cái chết của bố chúng - cái chết do chính tôi đem tới, nhiệm vụ đầy đau đớn mà tôi phải hoàn thành. Tuy nhiên, hiệp ước hòa bình giữa Connor và Lanny không kéo dài được bao lâu. Trên thực tế, điều đó gần như đã trở thành dĩ vãng. Chúng tôi đã trò chuyện, nhưng tôi không nghĩ rằng Lanny có thể bỏ qua được chuyện em trai mình đã trao đổi qua lại với bố trong suốt thời gian ấy. Melvin, tên khốn, đã thuyết phục con trai tôi tin tưởng vào hắn và Lanny không thể nào hiểu nổi. Có một vết thương âm ỉ trong lòng hai đứa, và tôi hy vọng rằng cuối cùng, nó sẽ được chữa lành. Nhưng chắc chắn là chưa phải lúc này.
Chúng tôi đang ở cửa ra khu vực đỗ xe, và thật không may, các phương tiện giao thông di chuyển ở cả hai hướng, vì vậy mà tôi bị kẹt. Gã quay phim bước sang bên cạnh, vẫn đang quay. Tôi chắc chắn rằng hắn vô cùng tập trung vào khuôn mặt của ba chúng tôi. Tôi ghét điều đó. Nó giống như một sự xâm phạm đời tư vậy, ngay cả khi nó không vi phạm pháp luật. Hoặc có lẽ nó có vi phạm pháp luật? Tôi không biết luật lệ ở bang này đối với lỗi quay chụp trẻ em mà không xin phép thì sẽ như thế nào. Cần phải nghiên cứu một chút đây.
Tôi nhìn đoàn xe đang đi tới và ước gì bọn họ di chuyển nhanh hơn, nhưng giờ còn có thêm một chiếc máy kéo kêu ầm ầm phía trước chúng tôi, đi với tốc độ rùa bò đến điên người. Con mắt tối đen của chiếc máy ghi hình lọt thỏm trong tầm nhìn của tôi dường như trở nên sâu hơn, giống như tôi đang ngã vào miệng của một cái giếng sâu hun hút. Tôi chớp mắt, và tôi có thể thấy cái máy quay phim ở trường quay của Howie Hamlin, cảm giác như mình bị đóng băng và thật vô dụng.
Tôi chớp mắt lần nữa, và tôi trông thấy một căn nhà bẩn thỉu, ẩm thấp ở vùng Louisiana. Một căn phòng toàn máu. La liệt những dây xích.
Và một cái máy ghi hình đang quay, quay, quay. Cũng giống với chiếc máy ghi hình mà Melvin đã lắp đặt để trình chiếu hình ảnh tôi đang cận kề cái chết cho các khán giả trả tiền để được xem cảnh đó.
Tôi nghe thấy âm thanh gì đó như một tiếng hét vọng tới.
“Kìa mẹ!” Giọng nói cảnh báo của Lanny khiến tôi giậm mạnh chân phanh, và tôi nhận ra mình đã để xe trượt đi, gần như lao vào dòng phương tiện đang đi tới theo chiều ngược lại, và tiếng hét là tiếng còi của một chiếc xe tải lướt qua. Con bé gạt mấy lọn tóc vương trước mặt và nhìn tôi ái ngại. “Mẹ ổn chứ?”
“Mẹ không sao…” Tôi thốt ra một cách tự nhiên, đó là câu mà tôi thường nói với Lanny. Và với bản thân mình. Nhưng chẳng cần đến một bác sĩ tâm lý để phát hiện ra tôi không ổn một chút nào. Tôi đang nhớ lại mọi chuyện. Mồ hôi lạnh. Những cơn ác mộng. Và giờ là chuyện quay phim này, nó gợi nhớ toàn bộ ký ức. Tôi cần phải nói chuyện với Tiến sĩ Marks.
Tôi hít thở mấy hơi thật sâu và đánh vô lăng sang trái khi mật độ phương tiện thưa dần. Nơi khóe mắt, tôi trông thấy người đàn ông chỉnh góc chiếc máy quay theo hướng đi của chúng tôi.
Tôi không thực sự cảm thấy an toàn cho đến khi chúng tôi đi hết ngọn đồi, rẽ vào đường cao tốc chính và hướng ra khỏi Norton.
Lanny bồn chồn trong yên lặng một lúc lâu, chờ đợi một lời giải thích hoàn chỉnh mà tôi không hề sẵn sàng để nói ra. Cuối cùng, con bé đeo tai nghe và nhìn ra ngoài cửa sổ. Connor chìm đắm trong những trang sách và biến mất khỏi thế giới.
Tôi lấy làm vui mừng vì sự yên tĩnh này cho đến khi Lanny ném cái tai nghe sang bên cạnh và hỏi: “Mẹ không định kết hôn lần nữa, đúng không?” Ồ, chẳng biết câu hỏi này đến từ đâu.
“Con hỏi nghiêm túc đấy à?” Tôi nói. “Mẹ không chắc về điều đó.”
“Kể cả với chú Sam ạ?”
“Kể cả với chú Sam.”
“Tại sao chứ? Hai người chia tay rồi à?”
Tôi không muốn cuộc đối thoại này. Tôi quay đi chỗ khác. Connor trông không có vẻ như đang lắng nghe.
“Mẹ và chú ấy không chia tay.” Tôi nói với con bé. “Chẳng có gì thay đổi cả. Chỉ là… Mẹ cảm thấy hạnh phúc với tình trạng bây giờ, thế thôi. Mẹ không nghĩ có bất kỳ lý do nào để nâng tầm mối quan hệ này cả, phải không?”
“Miễn là hai người không chia tay.” Con bé nhún vai, cứ như thể nó chẳng quan tâm. Tôi biết nhiều hơn thế. Con bé yêu mến Sam rất nhiều, và trên tất cả, con bé thích những lúc Connor ở bên cạnh Sam. Sẽ rất khó khăn để thằng bé có thể tin tưởng người khác, nhưng khi nó ở cạnh Sam, tôi nhìn thấy một đứa trẻ đang sống một cuộc đời… bình thường. Được trông chừng. Được yêu thương bởi một ai đó mà khi ở bên cạnh, thằng bé cảm thấy an toàn. Điều đó rất đặc biệt và thực sự cần thiết.
Vì vậy mà tôi nói: “Chú Sam luôn luôn là chính mình, Lanny, và chú ấy có những quyết định của riêng mình. Nhưng mẹ không nghĩ là chú ấy sẽ rời bỏ mẹ con mình trong tương lai gần. Nếu mẹ biết, mẹ sẽ nói với con.”
Lanny lại nhún vai một lần nữa, cứ như thể điều đó chẳng có ý nghĩa gì với con bé. Nó lại đeo tai nghe.
Chúng tôi gần như đã về đến nhà khi tôi có một cuộc gọi từ Sam. Anh ấy đang ở nhà rồi. “Mọi chuyện ổn chứ?” Tôi hỏi.
“Đều tốt…” Anh ấy nói, nhưng với một sự quả quyết, tôi tự hỏi tại sao. “Em đang về nhà à?”
“Vâng. Không còn xa nữa. Sao vậy?”
“Bởi vì chúng ta có một tờ giấy ghi chú ở trước cửa. Một đoàn làm phim đã ở đây tìm kiếm em.” Anh ấy nói. “À tranh thủ, chúng ta hết rau kinh giới rồi.”
“Một tờ giấy ghi chú á? Đoàn làm phim?” Tôi nhắc lại lời Sam nói, ngoại trừ chuyện rau kinh giới. “Ôi lạy Chúa, họ đang ngày càng trở nên to gan. Em cũng vừa mới bắt gặp họ ở thị trấn xong.”
Anh ấy im lặng trong một vài giây. “Chúng ta có lẽ cần phải nói chuyện về vấn đề này đấy.”
“Có lẽ vậy.” Tôi không mong chờ cuộc nói chuyện đó, hoặc cuộc nói chuyện khác mà chúng tôi cần phải có với nhau.
•§•
Cả buổi tối, tôi có thể cảm nhận được có một bức tường bằng đá dựng lên giữa hai chúng tôi, và tôi muốn vươn tay xuyên qua nó, để cảm nhận bàn tay của anh ấy cũng đặt lên trên bức tường… Nhưng tôi không biết mình có nên làm vậy không. Hoặc tôi có thể hay không.
Thời gian, tôi nói với bản thân khi chúng tôi rửa bát đĩa cùng nhau trong im lặng; tôi rửa và anh ấy lau khô. Cho anh ấy thời gian. Nhưng thời gian có thể khiến anh ấy suy suyển, vậy thì tôi phải làm thế nào? Không ai cảnh báo trước cho tôi biết rằng yêu một người sẽ đáng sợ đến nhường nào, thực sự yêu một người.
Điện thoại bàn của tôi đổ chuông, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, và tôi cảm thấy nửa khó chịu, nửa nhẹ nhõm. Tôi lau khô tay và với lấy nó bởi tôi nhận ra người gọi. Đó là Marlene, từ Wolfhunter.
Tôi nhận được sự im lặng sau lời chào hơi thô lỗ, cộc cằn của bản thân. Đầu dây bên kia có tiếng ồn. Tiếng hít thở. Tôi chuẩn bị dập máy thì nghe thấy giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi nói rằng: “Cứu tôi.”
Tôi dừng lại, nghi ngờ. “Xin chào? Ai vậy?”
“Vee…” Cô bé nói. “Vera Crockett. Mẹ nói cô sẽ giúp người khác. Và số của cô ở trong máy của mẹ.”
Giọng này rất quen, tên họ cũng vậy. Marlene Crockett là người phụ nữ đã gọi cho tôi sau thảm họa Howie Hamlin. Người này rõ ràng có gì đó khó xử, nhưng bản thân lại không thể nói ra đó là gì. Cô ấy muốn tôi chấp nhận giúp đỡ và lái xe tới một thị trấn khỉ ho cò gáy nào đó để thảo luận riêng về chuyện này.
Tôi ngay lập tức cảnh giác. Sử dụng một đứa trẻ, thật hèn hạ. Tôi phải kiềm chế thôi thúc muốn ngắt máy. “Xin hãy để mẹ cháu nghe máy đi.”
“Cháu không thể…” Vee nói. Giọng cô bé nghe buồn nản một cách lạ lùng. “Bà ấy chết rồi.”
“Xin lỗi?” Một cách bản năng, tôi quay sang nhìn Sam, hai môi hé mở. Tôi lắc đầu để nói với anh ấy rằng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tông giọng tôi cảnh báo điều gì đó không bình thường. “Khi nào? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cô nên tới đây…” Vee nói. “Bọn họ chuẩn bị đến bắt cả cháu rồi. Mẹ cháu chết trên sàn nhà, và họ sẽ tới giải quyết cháu tiếp theo.”
“Vera? Vee? Cháu đang nói là mẹ cháu đang nằm trên sàn nhà ngay lúc này sao?”
“Vâng.”
Tôi có cảm giác thế giới đang sụp đổ xung quanh tôi, thực tại bị dồn nén vào trong giọng nói vang lên trên điện thoại. “Được rồi, cô cần cháu gọi 911, Vee.”
“Nếu cháu làm thế, họ sẽ giết cháu mất.” Giọng cô bé nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng bị gián đoạn một cách tồi tệ. Tôi không biết mình đang phải đối mặt với chuyện gì nữa. “Bắn cháu gục trên nền đất như chim gãy cánh.”
Tôi ra hiệu cho Sam, tay che ống nói và bảo: “Hãy gọi điện cho Kezia đi. Nói với cô ấy hãy điều động cảnh sát Wolfhunter tới nhà của Marlene Crockett. Em không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đứa con gái nói rằng người mẹ đã chết rồi.”
Sam không hề ngập ngừng hay hỏi bất kỳ câu hỏi nào; anh ấy vớ lấy điện thoại của mình và bước về phía góc phòng để thực hiện cuộc gọi.
“Vee…” Tôi nói. “Mẹ cháu… Cháu có biết bà ấy còn thở hay không không?”
“Bà ấy chết rồi.” Giọng cô bé cạn khô cảm xúc. Không cảm nhận được gì hết. Sốc ư? Điều gì đó khác? Tôi không biết nữa.
“Cháu có thể kiểm tra mạch đập giúp cô không?”
“Bà ấy chết rồi.” Lần đầu tiên, tôi nghe thấy trong giọng nói ấy có cảm xúc. Nó bực tức và khiến tôi choáng váng. “Bà ấy đang nằm trên sàn nhà, và…”
Tôi nghe thấy Vee Crockett đang ngần ngừ. Trở nên yên lặng.
Khi cất tiếng một lần nữa, cô bé thì thầm: “Họ đang quay trở lại.”
“Vee? Vee!”
Cô bé đặt điện thoại xuống, hoặc là đánh rơi nó. Tôi nghe thấy tiếng gì đó giống như tiếng bước chân, hoặc tiếng đập, rồi một tiếng nổ xé màng nhĩ khiến tôi giật nảy mình và nhìn chằm chằm vào ống nghe, hy vọng một thứ gì đó nhảy ra thay vì chỉ có âm thanh.
Tôi đưa ống nghe trở lại sát tai. “Vee? Vera! Nói chuyện với cô! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Sam vẫn đang nghe điện thoại, dõi theo tôi. Tôi giơ tay lên một cách vô vọng. Vee Crockett không còn nói chuyện nữa. Nhưng chờ đã… Chuyển động? Tiếng hét từ xa? Thứ gì đó tương tự vậy.
Và rồi, ngay lập tức, giọng nói đều đều, bình tĩnh của cô bé quay trở lại. “Cái đó sẽ đuổi hắn chạy đi.”
“Vera, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Cháu vừa nổ súng…” Cô bé nói. “Xuyên qua cánh cửa. Cháu đoán là viên đạn bay về phía mấy ngọn đồi.”
“Cháu ổn chứ?”
“Vâng.”
“Vee…” Tôi không biết phải làm gì khác ngoài việc để cho cô bé nói chuyện. “Vee, mẹ cháu nói rằng bà ấy đã lo lắng về điều gì đó. Có phải về cháu không?”
“Không… Mẹ cháu không bao giờ lo lắng về cháu. Nếu bà ấy có lo lắng đi chăng nữa, bà ấy chắc chắn đã từ bỏ một thời gian trước rồi. Không thể trách bà ấy được.”
Thật vô lý. Tôi không biết làm thế nào để đọc vị được cô gái trẻ này. “Vee, cháu bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm ạ.” Cô bé nói. Điều đó thật đau đớn. Tôi nhắm mắt lại một chút.
“Cô có một đứa con gái bằng tuổi cháu…” Tôi nói với cô bé. “Cô biết rằng cô có thể làm mọi thứ vì con bé. Cô chắc chắn mẹ cháu cũng cảm nhận được điều đó.” Tôi nuốt xuống một cách khó khăn. Tôi cần phải giữ cho cô bé luôn nói chuyện. Chúa ơi, cô bé vẫn còn quá nhỏ. “Nói cho cô biết về mẹ của cháu, Vee. Chuyện gì đã xảy ra vào lần cuối khi cháu nói chuyện với bà ấy?”
“Cháu không nhớ nữa…” Vee nói. “Bây giờ thì đó không phải là vấn đề nữa. Bà ấy đã chết rồi. Bà ấy đã chết, và cháu…”
Cô bé chưa kết thúc câu nói, nhưng tôi đã cảm thấy một cảm giác buồn nôn và sởn gai ốc dâng lên trong người. Có phải câu nói ấy sẽ kết thúc là “cháu đã giết bà ấy” không? Marlene đã rất úp mở về chuyện đang xảy ra. Cô ấy không đề cập cụ thể đến chuyện nào cả, nhưng có lẽ cô ấy không muốn thừa nhận bản thân cảm thấy sợ hãi chính con gái của mình. Đó quả là một điều tồi tệ khi phải đối mặt.
Tôi nghe thấy tiếng vọng từ xa. Tiếng còi báo động.
“Vee? Cháu vẫn đang giữ khẩu súng chứ?” Tôi hỏi cô bé.
“Vâng.”
“Cô cần cháu làm việc này…” Tôi nói. Tôi giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, dứt khoát và quan tâm nhất có thể. Sam dập máy và đứng đối diện với tôi, quan sát từng biểu cảm trên gương mặt và ngôn ngữ cơ thể tôi. Nhưng anh ấy không thể làm được gì cả. Tôi phải là người giải quyết tất cả chuyện này. “Cô muốn cháu đặt khẩu súng lên sàn nhà. Làm điều đó ngay bây giờ, làm ơn.”
Tôi nghe thấy tiếng di chuyển. Sột soạt. Tiếng rơi loảng xoảng của đồ vật. “Được rồi…” Vee nói. “Cháu làm xong rồi. Nhưng họ chuẩn bị bắn cháu đấy. Họ đang tìm một cái cớ.”
“Họ sẽ không làm thế đâu.” Tôi nói. “Giờ thì cô muốn cháu mở cửa trước, giơ hai tay lên thật cao và đứng ở trước hiên nhà. Nhà cháu có khoảng hiên, đúng chứ?” Phần lớn mọi người đều có, ở vùng nông thôn phía nam.
“Vâng…” Cô bé nói. “Nhưng nếu cháu đi ra ngoài kia, bọn họ sẽ bắn chết cháu mất.”
“Cô hứa là họ sẽ không làm thế nếu cháu giơ hai tay lên cao.”
“Nếu làm thế, cháu sẽ không thể nghe thấy cô qua điện thoại…” Cô bé nói. Nghe hợp lý một cách hoàn hảo, nhưng vẫn là giọng nói kỳ lạ, vô cảm đó.
“Cháu có thể bật loa ngoài và nói chuyện với cô không?”
“Ồ. Được chứ ạ.” Cô bé làm thế, và tôi nghe thấy sự thay đổi trong môi trường, như có một màn sương mù mờ mịt xung quanh cô bé. “Được rồi. Cháu đang đi ra phía cửa trước.” Thật không tin nổi, nó cười khúc khích. “Gã đàn ông còn sống, cháu đã để lại một cái lỗ xuyên qua cánh cửa! Cháu có thể nhìn thấy rõ.”
Tôi cảm thấy buồn nôn, đoán rằng có một xác chết khác nằm trên hiên nhà, ở phía bên kia của cánh cửa, nhưng tôi không nói ra điều đó. Tôi chỉ nói rằng: “Được rồi, giờ hãy mở cửa trước, chậm thôi, và giơ cả hai tay lên cao. Cháu có đang làm điều đó không, Vee?”
Tôi nghe thấy tiếng bản lề kêu lên. Giờ thì giọng của Vee trở nên xa lạ hơn. “Vâng.”
“Bước ra một cách chậm rãi, và giữ cho tay cháu giơ lên cao.”
Đây chính là khoảnh khắc mấu chốt. Tôi nghe thấy tiếng còi báo động não nề bên ngoài tắt dần. Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa xe ô tô mở ra. Tôi có thể nhắm mắt lại và tưởng tượng toàn bộ khung cảnh ở một góc ba trăm sáu mươi độ: Vee đang đứng ở trên hiên nhà. Cái lỗ trên cánh cửa đằng sau cô bé. Ai đó bị thương nằm trên đất, hoặc thậm chí là đã chết rồi. Hai, đúng hơn là ba chiếc xe cảnh sát - ắt hẳn đó chính là lực lượng cảnh sát được huy động tối đa ở vùng Wolfhunter rồi, tụ tập xung quanh căn nhà. Những cảnh sát với súng được rút ra, lo lắng và sẵn sàng bóp cò.
“Vứt nó xuống!” Một trong số họ hét lên, và tôi nhận ra anh ta đã nhầm chiếc điện thoại cô bé đang cầm trên tay với một thứ vũ khí.
“Vứt cái điện thoại xuống đi, Vee.” Tôi nói với cô bé.
“Được rồi.” Nó nói, giọng nói bình thản như mặt hồ ngày đông.
Tôi nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống.
Một tiếng đập mạnh.
Rồi ba tiếng bíp vang lên, chiếc điện thoại tắt ngóm.
•§•
Không cần phải bàn cãi về những điều mà tôi sắp làm. Tôi cố gọi lại cho số đó. Nó chỉ đổ chuông liên hồi và chuyển sang hòm thư trả lời tự động mà thôi. Tôi có thể mường tượng ra chiếc điện thoại đã bị đập xuống hiên nhà và vỡ tan tành… Ngay cả khi nó không bị vỡ, sớm thôi, nó sẽ được nằm trong một chiếc túi đựng bằng chứng và sẽ không có ai trả lời cuộc điện thoại. Vee Crockett hoặc là đã bị bắn, hoặc là bị còng tay ngay lúc này.
Mười lăm tuổi.
Tôi ném một vài bộ quần áo vào cái túi vải thô trong khi nói chuyện với Sam. “Em phải đi đây… Mẹ của nó đã gọi điện cầu cứu em. Và giờ thì em là một nhân chứng, việc em ở lại đây hay rời đi cũng không có gì khác biệt. Vee đã gọi điện cho em trước khi cảnh sát ập đến; họ sẽ cần lời khai của em để lưu vào hồ sơ. Em không muốn họ đến đây và tạo nên một cảnh quay ngoạn mục cho đoàn làm phim của Miranda.”
Tôi trông thấy Sam giật mình khi nghe điều đó. Hoặc có lẽ chỉ vì tôi đề cập đến Miranda. “Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
“Em có chứ…” Tôi nói với anh ấy. “Những người quay phim đang lượn lờ quanh đây như mấy con kền kền. Và họ sẽ chộp lấy thời cơ đắt giá này nếu như cảnh sát kéo đến trước cửa nhà chúng ta. Tốt hơn hết là em sẽ lo liệu mọi thứ ở một nơi xa.”
Tôi muốn nói với anh ấy về những dòng chữ của Melvin trên cuốn nhật ký của Callie, về cú sốc tồi tệ mà nó mang lại cũng như sự tổn thương, vụn vỡ mà tôi gây ra tối qua, nhưng tôi biết rằng điều ưu tiên lúc này là Vera Crockett và đoàn làm phim của Miranda.
Sam đóng sầm cánh cửa phòng ngủ đằng sau mình. “Gwen. Dừng lại.”
Ít nhất thì tôi có dừng lại. Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy, không ngừng gấp đi gấp lại một cái áo phông.
“Em là một mục tiêu…” Anh ấy nói. Anh ấy bước đến chỗ tôi. “Em không thể để bản thân rơi vào một tình huống mập mờ, khi mà em còn chẳng hiểu điều gì đang xảy ra ở tận chỗ đó được.”
“Em cũng không thể để một cô bé mười lăm tuổi ở ngoài đó một mình được. Cô bé đã gọi em…” Tôi nói với anh ấy. “Mẹ cô bé đã chết rồi. Nếu đó là Lanny…”
“Nhưng cô bé không phải là Lanny, không phải…” Anh ấy đặt tay lên vai tôi, và tôi muốn được kéo vào trong vòng tay anh, nhưng anh không làm thế. Anh ấy giữ lấy hai cánh tay tôi. “Em không thể rước lấy rắc rối ở một thị trấn xa xôi được. Em không biết những kẻ đứng sau mọi chuyện, hoặc người dân sống ở đó. Và em chẳng liên quan quái gì đến chuyện này hết.”
“Nhưng em có.” Tôi bắt gặp ánh nhìn của anh ấy, và anh ấy chớp mắt trước. “Sam, em biết anh đang lo lắng cho em. Em biết những nguy cơ có thể xảy ra. Em biết. Nhưng ở đây em cũng không an toàn hơn là bao. Rời đi và tránh né những cái máy quay phim…” Tôi có một giây hoảng loạn tới tận xương tủy, cảm thấy như mình không thể thở nổi. Tôi như quay trở lại Louisiana, trong một căn phòng với một chiếc máy quay phim và máu, cùng với thi thể của một người phụ nữ và người chồng cũ của mình. Tôi đang ở trên trường quay của Howie Hamlin, mắc kẹt bên trong một cơn ác mộng.
Nếu tôi phải đối mặt với một chiếc máy quay phim khác ngay bây giờ, tôi sẽ rơi vào trạng thái không thể cứu vãn nổi.
“Chết tiệt thật…” Sam nói, nhưng không tức giận. Chỉ là cảm thấy bị khước từ. Anh ấy tựa đầu vào đầu tôi, hai trán nhẹ nhàng chạm nhau. Và rồi anh ấy trao cho tôi một nụ hôn ngọt ngào, lặng im, cứ như thể tôi chưa từng làm tan vỡ trái tim Sam vào buổi tối hôm qua. “Được rồi. Nhưng em sẽ không đi một mình.”
“Nhưng bọn trẻ…”
“Bọn trẻ cũng sẽ đi cùng…” Anh ấy nói. “Tất cả chúng ta sẽ cùng đi, hoặc em không đi nữa.”
Điều mà anh ấy không nói, chính là: Chúng ta cùng đi như một gia đình, nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó. Tôi cần điều đó. Tôi hôn anh ấy một lần nữa, một cách mãnh liệt hơn. Sam gạt tóc khỏi trán tôi, nhìn tôi như thể anh đang cố gắng khắc sâu vào trí nhớ.
Rồi anh ấy bước lùi lại. “Anh sẽ nói với lũ trẻ sắp xếp đồ đạc.”
Nụ hôn vẫn còn vương trên đôi môi, khiến tôi cảm thấy bình yên và dịu dàng. Sam Cade chưa bao giờ nằm trong dự tính của tôi, hết lần này đến lần khác. Nhưng tôi muốn xóa tan khoảng cách giữa chúng tôi. Tôi cần phải làm vậy.
Một cảm giác lạ lẫm ùa tới. Dường như anh ấy… nhẹ nhõm.
Như thể anh ấy muốn thoát khỏi hồ Stillhouse ngay lập tức, nhiều như tôi vậy.
•§•
“Nhưng chúng ta đang đi đâu ạ?” Connor hỏi, trong lúc nhét hàng tá sách vào trong túi của mình. “Nơi nào đó thú vị sao mẹ?”
“Chắc không phải rồi, con yêu…” Tôi nói với thằng bé. “Một nơi được gọi là Wolfhunter.”
Thằng bé dừng lại. Tôi phát hiện ra là nó chưa bao giờ nghe nói về địa danh này. “Nghe hay đấy.”
“Mẹ không biết nữa. Mẹ chưa bao giờ tới đó cả. Nhưng nó nằm ở rìa của khu rừng Daniel Boone.” Rừng Quốc gia Daniel Boone là một dải đất khổng lồ với những khu rừng tối, và điều này tạo ra một sự kích thích nhất định. Connor mở rộng hai mắt. Đương nhiên là chúng tôi đã từng tới khu rừng ấy; đó là một trong những điều đầu tiên tôi làm với bọn trẻ khi chuyển nhà tới đây.
“Chúng ta đang đi cắm trại ạ?” Thằng bé hỏi.
“Mẹ không nghĩ thế. Ở đó hẳn phải có một nhà nghỉ mà chúng ta có thể ở lại. Mẹ hy vọng chúng ta sẽ chỉ mất một hoặc hai ngày thôi.”
Thằng bé lưỡng lự, rồi nhét thêm một quyển sách khác. Tôi phải giấu đi một nụ cười. Thằng bé thật tệ trong việc đó, y như tôi khi phải đối phó với cơ chế tự bảo vệ của bản thân vậy. Cây gậy ba khúc nằm ở dưới đáy ba lô của tôi nặng ít nhất gấp ba lần đống giấy của thằng bé, và đó không phải là thứ duy nhất tôi mang theo.
“Tại sao chúng ta lại phải đi ạ?” Thằng bé hỏi.
“Con có nhớ người phụ nữ đã gọi cho mẹ để nhờ giúp đỡ không?” Nó gật đầu. “Con gái của cô ấy đang gặp rắc rối.”
“Bạn ấy bao nhiêu tuổi ạ?”
“Bằng tuổi Lanny.”
“Ồ, con tưởng đó là bạn khác.”
“Bạn nào khác?” Tôi hỏi.
“Người xuất hiện trên chương trình ti vi ấy ạ.” Thằng bé vớ lấy điện thoại và đưa cho tôi. Trên màn hình là bức ảnh của một cô bé người Mỹ gốc Phi xinh xắn, khoảng tầm sáu hay bảy tuổi, tươi cười bên chiếc máy ảnh và có phong thái đầy duyên dáng. “Mẹ nhớ chứ? Bố mẹ của cô bé này đã ở trường quay của Howie. Cô bé đã bị bắt cóc từ trường của mình. Họ đã ở trong phòng chờ cùng với chúng con.”
Giờ thì tôi nhớ ra cặp đôi bị sang chấn tinh thần trong phòng chờ của Howie. Không có nhiều thứ về họ đọng lại trong đầu tôi. Tôi quá tập trung vào suy nghĩ phải chuồn khỏi đó nên chẳng còn quan tâm tới lý do vì sao những người khác xuất hiện trong căn phòng đó nữa. Tôi chỉ muốn thoát ra ngoài. “Ồ.” Tôi ngồi xuống mép giường của Connor. “Cô bé đã mất tích bao lâu rồi?”
“Gần một tuần nay ạ… Cô bé có lẽ sẽ không quay trở lại, đúng không mẹ?”
Tôi không muốn thằng bé biết về những chuyện này. Không phải ở độ tuổi của nó. Nhưng theo số liệu thống kê, thằng bé nói đúng. Phần lớn những đứa trẻ nhỏ tuổi bị bắt cóc không sống sót quá một vài giờ. “Có ai nói về tiền chuộc hay thứ gì tương tự không, Connor?” Tôi đang chắt lọc thông tin. Bắt cóc một học sinh từ trường là một nỗ lực tinh vi và có tổ chức. Đây không phải hành vi bột phát do ham muốn nhất thời, mà là một quá trình được điều phối và lên kế hoạch tỉ mỉ. Không thể khẳng định chắc chắn là cô bé còn sống, nhưng ít ra cơ hội sống sót của cô bé vẫn ở mức trên trung bình.
Connor sốt sắng giúp tôi bổ sung thông tin. Rõ ràng là thằng bé luôn dõi theo vụ án này. “Các diễn đàn thảo luận nói rằng người cha đã thanh toán khoản tiền chuộc, nhưng tất cả chỉ là giả thuyết…” Nó nói. “Có lẽ đã có một khoản chi bí mật để đưa cô bé trở về.”
“Đợi đã, Connor: các diễn đàn thảo luận sao?”
Sự hào hứng biến mất phần nào nơi thằng bé. “Con xin lỗi. Nhưng con không tham gia vào những diễn đàn nói về bố đâu. Con hứa đấy.”
“Đừng có tham gia vào bất kỳ cái nào trong số chúng.” Tôi yêu cầu. “Và con thừa biết là những thứ đọc được trên Reddit không đáng tin cậy… Tránh xa mấy cái diễn đàn ra, được chứ?”
“Con không đăng gì cả, con chỉ đọc thôi.”
“Đừng để mẹ phải đưa đống đấy vào danh sách chặn, Connor.”
Thằng bé nhướn lông mày: “Con không còn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng mẹ vẫn luôn cấm con tìm hiểu mọi thứ.”
Đúng, tôi phải làm thế. Thật lòng đấy. Connor phải tránh xa những vụ bắt cóc trẻ em, và sự ghê tởm tột cùng trong tâm hồn con người. Những chuyện liên quan đến bố của thằng bé nữa, ngay cả khi tôi biết nó đã ý thức được nhiều điều. “Mẹ muốn con tìm hiểu thế giới. Nhưng mẹ muốn chắc chắn rằng con đã sẵn sàng để biết…” Tôi nói, và thực sự có ý như vậy. “Mẹ cũng không muốn con có một cái nhìn cong vẹo về thế giới. Phần lớn thời gian, mọi người rất tử tế. Đôi khi họ tồi tệ. Nếu đánh giá thế giới thông qua internet, con sẽ hiểu rằng mạng xã hội thường xuyên phơi bày và đào sâu mặt xấu xa nhất của con người.”
“Như thế không đúng, mẹ ơi…” Thằng bé nói. “Mọi người cùng nhau tạo nên nguồn khích lệ lớn trên mạng. Họ giúp đỡ lẫn nhau. Người lạ giúp người lạ. Không phải tất cả đều xấu xa đâu.”
Đương nhiên rồi, thằng bé nói đúng. Con trai tôi biết cách cân bằng tốt hơn tôi nhiều. “Được rồi. Nhưng ý của mẹ là thế. Đừng bị cuốn vào những điều tưởng như là đúng, và những điều tưởng như là sai. Hiểu chứ?”
“Giống như những lời nói dối mà bố đã nói với con… Vâng. Con hiểu rồi.”
“Mẹ xin lỗi, con yêu.” Tôi nói với thằng bé. Nó cúi xuống nhìn cuốn sách đang giở trên tay. “Ông ta không nên làm như thế với con.”
Thằng bé nhún vai, hai vai xoay nhẹ. “Vâng, thì, nó chẳng là gì so với những gì mà bố đã làm với mẹ, có lẽ là vậy.”
Tôi chớp mắt. Tôi trông thấy ống kính đen ngòm lạnh lẽo của chiếc máy quay phim đang tập trung vào tôi. Cổ họng tôi thít lại, và tôi biết mình phải đối mặt với cú sang chấn tinh thần này càng sớm càng tốt, bằng một phương thức mang tính xây dựng nhiều hơn là chối bỏ. Nhưng ngay lúc này, một cô bé ở Wolfhunter đang đơn độc. Một người phụ nữ đã chết cầu xin sự giúp đỡ của tôi.
“Mẹ rất tiếc về cô bé đó…” Tôi nói. “Mẹ ước gì mình có thể giúp cả bạn ấy nữa. Nhưng trước hết chúng ta phải hướng tới cô bé ở Wolfhunter, được chứ?”
Thằng bé gật đầu và nhét thêm nhiều cuốn sách hơn vào trong cái túi đã quá tải của mình. Connor dựng lên bức tường bảo vệ từ những câu chuyện, những trang sách. Nhưng khi bắt chước và làm theo những câu chuyện, thằng bé có thể đi chệch hướng. Tôi đã từng như vậy.
Tôi kiểm tra Lanny. Con bé đã xếp đồ xong, tất cả trong một chiếc ba lô. Ít hơn những gì tôi mang theo. Con bé đang rảo bước trong phòng khách, hai tay khoanh lại. Khi tôi gọi tên con bé, nó nhảy lên và nở một nụ cười mà tôi biết là giả. “Này mẹ, đừng hù con như thế chứ.” Con bé trông thực sự phiền muộn.
“Con ổn chứ?’ Tôi hỏi. Câu hỏi đó khiến Lanny lùi lại