← Quay lại trang sách

Chương 8 SAM

Sau khi chúng tôi thả Gwen xuống - tôi ghét việc bỏ cô ấy ở đó một mình - tôi đưa lũ trẻ trở lại nhà nghỉ. Connor bồn chồn, mong muốn được bắt tay ngay vào làm công việc đã được chỉ định của mình: theo dõi thông tin về vụ mất tích của người phụ nữ trẻ ở Wolfhunter. Lanny thì cố gắng giả vờ là mình cực kỳ không hứng thú, nhưng tôi biết con bé không hề như vậy.

Lanny cũng hỏi rất nhiều về Vee Crockett, điều này khiến tôi hơi lo lắng. Bình thường thì Lanny là một người đa nghi, có óc phán đoán tốt, nhưng trường hợp của Vee dường như đã khơi dậy bản năng tự nhiên của con bé. Có lẽ, con bé đang lo sợ rằng Dahlia Brown cảm thấy mệt mỏi vì mối quan hệ giữa chúng; lũ trẻ lúc yêu thì cuồng nhiệt, lúc chán thì lạnh như băng, đó là chuyện bình thường. Nhưng Vee Crockett là đối tượng mà tôi không muốn Lanny dính dáng hay bị ám ảnh. Không được, tôi nhắc nhở bản thân, tôi không có tư cách gì để lên tiếng cả. Có lẽ tôi chỉ là một người sống cùng nhà, chứ không phải là gia đình ruột thịt.

Dù cho tôi có muốn được trở thành một thành viên chính thức trong gia đình của Lanny nhiều như thế nào.

Lanny, đúng như dự đoán, nói với Connor rằng thằng bé sẽ phải đợi một tiếng nữa, rồi vớ lấy cái laptop, hỏi tôi liệu con bé có thể dùng phòng của tôi để gọi cho Dahlia không. Tôi đồng ý và để con bé một mình giải quyết mớ hỗn độn nào đó có thể xảy ra. Connor tỏ ra gắt gỏng và đắm chìm vào một cuốn sách. Tôi kiểm tra các tin nhắn trên điện thoại của mình, ngồi dựa vào chiếc ghế có tay vịn nằm ở góc phòng.

•§•

Chưa đầy một tiếng sau, Lanny đi qua cánh cửa thông giữa hai phòng và đưa laptop cho Connor. “Đây… Giữ lấy đi.” Con bé thả mình rơi tự do xuống chiếc giường và lăn người sang một bên.

Giọng con bé có vẻ tức giận và đau khổ. Tôi chuyển sự chú ý của mình sang con bé khi Connor nhún vai và bắt đầu đào bới nguồn tài nguyên trên internet. Con bé đã khóc, không còn nghi ngờ gì nữa. Chì kẻ mắt của nó tèm nhem, má đỏ rần. Nhìn đôi mắt đỏ lừ của nó, hẳn là nó đã khóc khá lâu rồi.

Tôi ngồi bên cạnh con bé, nhưng đủ xa để nó không có cảm giác như tôi đang xâm lấn không gian. “Sao rồi?” Tôi nói. “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì ạ.” Con bé sụt sịt trong làn nước mắt. “Chú đã bao giờ bị đá chưa?”

Ha, chàng trai, chính là chủ đề này. Trong mấy phút ngắn ngủi, tôi hy vọng Gwen đang ở đây, nhưng sự thật thì tôi mới là người đang ngồi đây lúc này. Vì vậy mà tôi nói: “Có chứ. Chắc chắn rồi.”

“Và?”

“Chú từng có một cô gái. Tên cô ấy là Gillian.”

“Đó là lúc nào ạ?”

“Hồi trung học.”

“Cô ấy có đẹp không ạ? Chú từng yêu cô ấy chứ?”

“Cô ấy đẹp lộng lẫy ấy chứ, và chú yêu cô ấy trong một khoảng thời gian. Rồi một ngày, cô ấy không còn hứng thú nữa. Điều tiếp theo mà chú biết đó là cô ấy đang hẹn hò với ai đó trong cùng đội bóng chày.”

“Ồ, điều đó thật kỳ cục.”

“Đặc biệt là khi cô ấy nói với mọi người là chú đã lừa dối cô ấy, rằng chú ngủ với nhiều người.”

Lần này thì con bé quay hẳn sang để nhìn tôi. “Chú đã làm thế ạ?”

“Không. Đó là điều cô ấy nói.” Tôi nhún vai. “Mẹ nuôi của chú từng nói rằng cô ấy bị tống ra khỏi xe trong một buổi hẹn với bạn trai của mình, và phải đi bộ một dặm để trở về thị trấn bằng giày cao gót trong đêm tối. Đó là cách mà cô ấy đã chia tay người yêu.”

“Thật ạ?” Lanny chớp mắt. “Anh ta bỏ cô ấy?”

“Cháu nói là bị đá thì đúng hơn. Ngay bên đường luôn. Cô ấy đã nói với chú là cô ấy sẽ không bao giờ đi giày cao gót khi hẹn hò nữa. Vì vậy mà chú không cảm thấy quá tồi tệ sau chuyện đó.”

“Cháu đoán vậy.” Tông giọng thể hiện rằng con bé không tin mình có thể bình phục vết thương lòng. Tôi nhớ đến những năm đó, khi mà mọi thứ diễn ra thật lung linh và tưởng như sẽ trường tồn vĩnh viễn. Mọi thứ thật tuyệt vời. Và cũng tiềm tàng không ít nguy hiểm.

“Có lẽ một vài chuyện đã xảy đến với Dahlia.” Tôi đưa ra một dự đoán khá hiển nhiên và không mấy sắc sảo.

Con bé hít một hơi thật sâu, hạ giọng xuống thành thì thầm căng thẳng. Rõ ràng, con bé không hề muốn để cho Connor nghe thấy. “Dahlia nói rằng cậu ấy không thể gặp cháu nữa. Mẹ cậu ấy tức giận về mấy tin đồn dấy lên, bộ phim tài liệu, tất cả mấy thứ vớ vẩn đó. Cậu ấy nghĩ cháu sẽ gây ảnh hưởng xấu. Đó thậm chí còn không phải lỗi của cháu!”

“Chuyện này sẽ không kéo dài mãi như vậy đâu. Hãy để nó lắng xuống.” Nhưng đó là lời khuyên của một người trưởng thành, và tôi biết nó sẽ chẳng có tác dụng gì với con bé cả. “Dahlia có nói rằng mình sẽ gọi cho cháu không? Có lẽ sẽ ổn thôi.”

“Có lẽ ạ.” Lanny dường như không quá lạc quan. Con bé nép vào gần hơn và tựa đầu lên vai tôi. “Cảm ơn chú.”

“Không có gì, nhóc ạ. Những tin đồn mà mẹ của Dahlia đề cập đến, giả dụ như, kiểu tin đồn gì?”

“Mẹ đã giúp Melvin giết người. Rằng mẹ là một con bệnh hoạn.” Con bé nuốt nước miếng, giọng trở nên run run ở những từ cuối cùng.

“Mẹ của cháu đã có một phiên tòa xét xử công bằng. Cô ấy đã được tuyên trắng án. Vô tội.”

“Đúng chứ ạ? Chú hãy nói điều đó với bè lũ bệnh hoạn đang theo dõi chúng ta ở trên internet…” Lanny nói. “Họ vẫn tin rằng mẹ cháu có tội. Điều đó phá hủy mọi thứ.”

Tôi nghĩ về Miranda. Hội Những thiên thần đã mất. Con bé nói đúng. Những vết nhơ vẫn còn đó, dù cho ta có chà xát, tẩy rửa thế nào. Nó giống như một con dao chậm dãi găm chặt vào trong trái tim tôi, bởi lẽ, tôi cảm thấy tội lỗi khôn nguôi vì những gì mình đã làm trong quá khứ cùng với Miranda.

“Chú Sam ơi?” Là giọng của Connor. Tôi nhìn sang phía thằng bé. “Có lẽ chú nên xem cái này.”

Tôi hôn lên tóc Lanny và đi sang phía thằng bé để xem nó tìm được gì. Thằng bé quay laptop về phía tôi.

“Có gì đó kỳ lạ phải không ạ?”

Người phụ nữ trẻ thứ ba được báo cáo là đã mất tích trong khu vực Rừng Quốc gia Daniel Boone. Bên rìa của khu rừng chính là địa phận Wolfhunter. Tôi cầm laptop lên.

Một dòng tít hiện lên trên trang chủ, giống với những bài báo mà Connor đã tìm thấy trước đây. Cùng một blog.

MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ KHÁC MẤT TÍCH GẦN WOLFHUNTER

Trước đây, tôi đã nói về sự biến mất đáng nghi của Tarla Dawes, mười tám tuổi. Và rồi Bethany Wardrip, hai mươi mốt tuổi.

Giờ thì là một người khác. Sandra Clegman, người sống ở thành phố Sioux, Iowa, nhưng lại đi nghỉ ở gần Rừng Quốc gia Daniel Boone. Những người bạn trông thấy cô ấy chui vào trong lều của mình vào buổi đêm và mất tích vào sáng hôm sau, để lại mọi thứ mà cô ấy đem theo, bao gồm cả túi xách và tiền.

Người ta dễ bị lạc ở trong rừng. Nhưng Sandra Clegman là một cô gái vùng thôn quê thứ thiệt với kinh nghiệm đi rừng dày dặn, và giả thuyết cho rằng cô ấy đã lang thang vô định trong rừng để rồi bị mấy con gấu ăn thịt mà không để lại bất kỳ dấu vết gì dường như đầy lỗ hổng. Những nhân viên kiểm lâm cùng với lực lượng cảnh sát địa phương và thậm chí là một vài nhân viên FBI đã rà soát khu rừng một cách cẩn trọng. Không có dấu vết nào được tìm thấy: không một giọt máu hay một mảnh vải treo trên cành cây.

Sandra Clegman, cũng giống với Tarla và Bethany, đã bốc hơi vào không khí.

Nếu bạn vẽ một hình tròn với tâm là Wolfhunter (Tennessee), chu vi mười dặm, bạn sẽ nhận ra rằng cả ba nạn nhân đều mất tích bên trong vòng tròn ấy. Tôi đã gọi điện đến sở cảnh sát Wolfhunter và hỏi xem họ nghĩ gì.

Họ đã nói với tôi rằng đó chỉ là hai người phụ nữ bỏ trốn theo ý muốn cá nhân và một người đi cắm trại có lẽ không may bị ngã và chết trong rừng. Chẳng có gì để xem xét ở đây cả, bỏ qua đi.

Ờ thì, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Bởi vì có điều gì đó không ổn ở đây.

“Thật kỳ lạ, phải không ạ?” Connor nói. “Giờ là ba người phụ nữ. Đó không thể là sự ngẫu nhiên được, đúng không ạ?”

“Đó có thể là sự ngẫu nhiên, và vì thế mà nó kỳ lạ, Connor à…” Tôi nói với thằng bé. “Những điều kỳ lạ luôn xảy ra mà. Nhưng quan trọng hơn cả, về phía cảnh sát, có lẽ họ biết rằng chuyện chẳng lành đang diễn ra, nhưng họ không muốn công khai đến toàn thể người dân ngay lúc này. Có lẽ đang có một cuộc điều tra mà người viết blog này không hề biết đến.”

Connor dường như không vui vì điều vừa nghe. “Cháu vẫn nghĩ chuyện này kỳ lạ và nhiều bí ẩn.”

“Chú không nói là nó không như thế…” Tôi đáp. “Hãy tiếp tục tìm kiếm đi, cháu có thể phát hiện ra điều gì đó đấy.”

Thằng bé gật đầu, hạnh phúc hơn một chút, và tôi trả lại cái laptop cho nó. Tôi kiểm tra đồng hồ. Gwen đã ở trụ sở cảnh sát được hai giờ, và tôi chưa nhận được cuộc gọi nào từ cô ấy. Liệu cô ấy có phải sử dụng điện thoại truyền thống để gọi cho luật sư không (trong trường hợp họ đề nghị; họ cũng không nhất thiết phải làm như vậy)? Cóthể cô ấy đặt niềm tin vào tôi, chờ tôi gọi điện và hỏi thăm cô ấy.

“Chú sẽ kiểm tra xem mẹ các cháu sao rồi.” Tôi nói với bọn trẻ và đi vào phòng còn lại. Tôi đóng cánh cửa nối thông hai phòng và bấm số của Gwen.

Những gì tôi nhận được là hòm thư trả lời tự động. Tôi để lại lời nhắn, dặn cô ấy nhớ liên lạc lại để thông báo tình hình. Tôi tìm kiếm số điện thoại của trụ sở cảnh sát Wolfhunter trong cuốn danh bạ bé tí xíu nằm trên chiếc tủ kê đầu giường. Một giọng nói miền nam êm dịu vang lên ở đầu dây bên kia, hỏi xem tôi muốn liên hệ với ai; tôi hỏi rằng liệu tôi có thể nói chuyện với Gwen Proctor không.

Cô ta do dự, rồi chuyển tiếp cuộc gọi của tôi mà không nói lời nào. Lần này là một giọng đàn ông. “Thanh tra Ben Fairweather xin nghe. Ai vậy?”

“Sam Cade.” Tôi nói. “Tôi tìm Gwen Proctor.”

“Xin chào anh Sam Cade, rất vui được nói chuyện với anh. Tôi đã có một cuộc trò chuyện tốt đẹp với cô Proctor, nhưng cô ấy đã rời khỏi đây khoảng mười phút trước rồi.”

Tôi không thích điều đó. “Đi đâu cơ?”

“Chắc là đi gặp luật sư bào chữa cho Vera Crockett rồi.” Anh ta nói. “Anh có thời gian để ghé qua và cho tôi một vài lời khai chứ? Tôi biết anh đã có mặt khi cô Proctor nhận cuộc điện thoại từ Vera. Tôi muốn nghe lời giải thích từ anh và các mốc thời gian trong vòng bốn mươi tám tiếng gần nhất hoặc đại loại vậy.”

Anh ta nói chuyện thân thiện và có tình có lý. Tôi không thích điều đó, và cũng không tin tưởng. “Chắc chắn rồi.” Tôi nói. Hẹn anh một lúc nào đó trong hôm nay, ngay khi Gvven quay trở lại. Tôi không thể rời lũ trẻ được.”

“Đương nhiên rồi.” Anh ta ngừng lại. “Vậy là cả nhà cùng đến Wolfhunter.”

“Một chuyến đi ngắn cho cả gia đình.” Tôi nói. “Chúng tôi có thể thăm thú khu rừng.” Gần như chắc chắn là chúng tôi sẽ không làm vậy, nhưng ít nhất thì đây là cái cớ hợp lý. Tôi không biết Gwen đã đề cập đến lý do cả bốn chúng tôi rời khỏi hồ Stillhouse chưa, nhưng tôi không muốn anh ta đào sâu vào chuyện này. Tôi hy vọng là đội quân của Miranda vẫn đang ở Norton. Họ sẽ có nhiều thứ để nói. Một vài trong số đó thậm chí có thể là sự thật.

“Được rồi.” Anh ta nói. “Hai giờ thì sao? Giờ đó ổn với anh chứ?”

“Tôi sẽ gọi điện cho anh.” Tôi nói với Fairweather. “Tôi cần phải tìm Gwen trước đã.”

Chúng tôi kết thúc cuộc gọi một cách lịch thiệp, và tôi tìm thấy một tờ ghi chú từ Gwen, trên đó là hai số điện thoại của hai vị luật sư mà Kez đã nhắn cho cô ấy, giờ đang nằm trên chiếc bàn đặt cạnh giường. Tôi gọi đến số đầu tiên và nhận được câu trả lời đã được ghi âm sẵn, nghe giống như một người sống ở thời cổ đại, nói rằng anh ta đang không có ở văn phòng làm việc.

Cuộc gọi thứ hai được bắt máy và mở màn bằng lời chào khô khan: “Văn phòng Hector Sparks xin nghe. Đây là cô Pall. Tôi có thể giúp gì được?”

Tôi giật lùi lại một chút, và mất một giây để tôi xác định vấn đề. Cô Pall. Rất ít phụ nữ trả lời điện thoại theo kiểu xưng hô bằng họ của mình. “Xin chào, tôi đang phân vân không biết liệu ngài Sparks có đang gặp gỡ người phụ nữ tên Gwen Proctor vào lúc này hay không? Cô ấy đã ghé qua để nói chuyện với anh ấy. Cô ấy có ở đó không?”

“Tôi có thể hỏi ai đang gọi không ạ?” Cô ta cực kỳ căng thẳng.

“Sam Cade.” Tôi nói.

“Tôi vô cùng xin lỗi, ngài Cade, nhưng những cuộc hẹn của ngài Sparks được bảo mật một cách nghiêm ngặt, và tôi không thể xác minh nó cho anh.”

“Vậy thì tôi có thể nói chuyện với anh ấy không?”

“Tôi e là không…” Cô ta nói. “Anh ấy yêu cầu không được làm phiền. Nhưng tôi sẽ chuyển lời nhắn đến anh ấy là anh đã gọi.”

“Và nếu Gwen có ở đó, làm ơn hãy nói với cô ấy gọi điện cho tôi.” Tôi nói. Cô ta không hề lưu tâm đến nó một chút nào. “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Câu nói không thật sự thành thật. Rồi cô ta dập máy.

Tôi mở cánh cửa nối thông hai phòng một lần nữa. Lanny đang nằm trên giường của mình, đeo tai nghe, trông vô cùng khổ sở. Khi nhìn thấy tôi, nó quay lưng đi. Tôi không thúc ép gì cả. “Connor…” Tôi nói. “Cháu có thể giúp chú tìm hiểu về một người không? Kiếm vài thông tin liên quan ấy?”

“Chắc chắn rồi ạ!”

“Hector Sparks.” Tôi nói. “Anh ta là một luật sư trong thị trấn. Chú chỉ muốn biết thêm một chút thông tin trước khi…” Trước khi…? Không có lý do xác đáng nào cho chuyện đó, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi khiến tôi bồn chồn. Cũng giống như lúc nói chuyện với Ben Fairweather. Có lẽ là bởi thị trấn này. Những người phụ nữ mất tích. Một bà mẹ đã chết cùng cô con gái đang bị giam giữ. Wolfhunter không có vẻ gì là an toàn với Gwen cả. Và tôi có cảm giác là để cô ấy một mình ngoài kia thật nguy hiểm.

“Được ạ.” Thằng bé nói. “Cháu làm luôn đây.”

Mất khoảng mười lăm phút để thằng bé thông báo lại rằng Hector Sparks là một luật sư sống trong thị trấn - thằng bé cho tôi địa chỉ - và bố anh ta cũng là một luật sư. Connor tìm thấy một vài bài báo địa phương; báo viết khá lâu rồi, trước khi hãng thông tấn địa phương dừng hoạt động nhiều năm về trước, và điều này không có gì khó hiểu. Có một bài báo chụp lại bức ảnh của một ngôi nhà đẹp đẽ và rộng lớn, trông nó được xây dựng kỳ công hơn nhiều so với những kiến trúc thường thấy khác ở Wolfhunter. Cũng cổ kính nữa, có lẽ nó được xây dựng vào khoảng đầu những năm 1900. Một gia đình đứng chụp ảnh ở ngay phía tiền sảnh: một người đàn ông lớn tuổi ngồi trên xe lăn, người con trai trông cao lớn đứng ngay bên cạnh. Người mẹ và cô con gái cũng ở trong bức ảnh, nhưng họ đứng nép qua một bên, ắt chỉ để làm nền cho khoảnh khắc đặc biệt của những người đàn ông. Biểu cảm trên gương mặt người mẹ trống rỗng. Người con gái thì nhìn đi chỗ khác. Đó là một bức hình kỳ quặc để có thể đăng trên một tờ báo; hiển nhiên là tờ báo này cũng không hề chuyên nghiệp một tí nào. Phần bài viết thì lộn xộn, nhưng nó rõ ràng là đang chúc mừng việc nghỉ hưu của người cha - Donald, và hứa hẹn sự nghiệp được kế thừa bởi người con trai, Hector.

Những người phụ nữ thậm chí còn chẳng được đề cập đến trong phần ghi chú. Họ chỉ được nhắc tới thông qua một ngữ đoạn ngắn ngủi: “đi cùng vợ và con gái.” Dòng thời gian là năm 1992, nhưng nó mang cảm giác vô cùng giống những năm 1950.

Nhưng Hector Sparks là một luật sư uy tín, và tôi không nên lo lắng cho Gwen.

Tôi vẫn lo lắng.

Tôi nhắn tin cho cô ấy. Ngay cả khi cô ấy để chế độ im lặng, cô ấy vẫn thường trả lời trong vòng một vài phút.

Rồi tôi ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chú, bởi tôi có một thư thoại được gửi đến. Và một cuộc gọi.

Tôi biết số điện thoại ấy, nó lưu trong trí nhớ của tôi. Đó là Miranda Nelson Tidewell, và ngay khi nhìn thấy dãy số ấy hiện lên trên màn hình, tôi như lao mình khỏi vách đá, đâm đầu xuống vực thẳm.

“Này…” Tôi nói với Connor. “Chú phải nghe điện thoại, được chứ? Chú ở ngay phòng kế bên.”

Thằng bé gật đầu, không rời mắt khỏi trang báo, nhưng tôi nghĩ nó ngước nhìn khi tôi quay đi. Có lẽ nó để ý thấy sự căng thẳng nơi tôi.

Tôi rời đi nhanh chóng và hít thở mấy hơi thật sâu, đứng trong căn phòng của tôi và Gwen. Cánh cửa thông nhau đã đóng lại. Tôi nhận ra rằng không khí trong này hơi nóng, vì vậy mà tôi bật máy điều hòa nhiệt độ lên lần nữa.

Rồi tôi nhận cuộc gọi sẽ đưa tôi lao thẳng xuống địa ngục.

Miranda chẳng thèm chào hỏi gì. Cô ta chưa từng làm vậy. “Sam. Anh đã bao giờ nghe tin nhắn của em chưa vậy?”

“Chưa…” Giọng của tôi nghe khác lạ mỗi khi nói chuyện với người phụ nữ này. “Cô đang làm cái quái gì vậy?”

“Em nghĩ câu hỏi thực sự phải là, anh nghĩ mình đang làm gì vậy, Sam? Anh đang sống trong nhà của cô ta. Trên giường của cô ta. Vậy đấy, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là điều biến thái kỳ dị nhất mà em từng nghe được trong nhiều năm liền, và lạy Chúa tôi, nó nói lên nhiều điều đấy.”

Giọng của cô ta. Chứa đựng cả mật ngọt lẫn băng giá. Vẫn hơi khàn khàn một chút. Trong quá trình điều trị tổn thương tinh thần sau cái chết của con gái, cô ta tuyên bố mình đã thay đổi. Từ đó, những hành động thâm độc của cô ta bắt đầu. Nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng.

Miranda giàu sụ. Cô ta là một triệu phú, vợ cũ của gã quản lý quỹ đầu tư phòng hộ. Một cựu hội viên của hiệp hội Junior League. Tất cả những điều đó đã trải thảm đỏ cho con đường thăng tiến của cô ta… cho đến khi con gái cô ta, Vivian, biến mất trong trung tâm thương mại. Nạn nhân thứ hai được biết đến của Melvin Royal.

Cô ta gặp tôi ở sân bay khi tôi vừa trở về từ cuộc chinh chiến. Tôi vẫn còn choáng váng trong cơn mệt mỏi. Cô ta trông như một ma nơ canh bình thản đến hoàn hảo, khoác trên người toàn là những áo gấm lụa là, cầm trên tay một tấm bảng in tên tôi.

Chúng ta có nhiều điểm chung, anh Cade. Con gái tôi và em gái anh. Hãy để tôi lái xe. Chúng ta sẽ nói chuyện.

Ở thời điểm đó trong cuộc đời, tôi vẫn đang choáng váng sau cuộc chiến đấu dài ngày, bực bội, tức giận, tàn tạ và dễ tổn thương. Và Miranda còn tệ hơn tôi nhiều. Sau đó, chúng tôi đã xây dựng một mối quan hệ độc hại… Tôi đã chứng kiến cô ta trong những bộ quần áo nhếch nhác, luộm thuộm, nồng nặc mùi rượu bia lâu ngày chưa thay. Tôi đưa cô ta trở lại căn biệt thự rộng thênh thang với ba tòa nhà nằm trên mảnh đất gần sáu trăm mét vuông, giúp cô ta vào tới nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Tôi đã nghe hết những cơn thịnh nộ của cô ta. Tôi đã dạy cô ta cách để bóp cò một khẩu súng.

Chúng tôi đã làm những việc kinh khủng cùng với nhau.

“Làm thế nào mà cô có số này?” Tôi hỏi cô ta. Đó không phải câu hỏi đáng được đem ra hỏi nhất, nhưng ít ra đó là câu hỏi duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới.

“Tiền và các mối quan hệ.” Cô ta nói, và tôi nghe thấy sự vui thích trong từng chữ nhả ra. Đó là câu trả lời của cô ta cho phần lớn các vấn đề. “Anh đang không ở nhà. Em biết điều đó. Em đã tới thăm chỗ anh vào hôm qua, cùng với đoàn làm phim của mình. Em đã để lại một mẩu ghi chú. Em thậm chí còn ký tên mình nữa, nhớ chứ? Anh có nói với cô ta điều đó không?”

Tôi đã không làm thế. Tôi đã giật lấy cái tờ ghi chú chết tiệt đó và nghiền nát nó trong máy hủy tài liệu.

Không thấy tôi phản ứng gì, cô ta tiếp tục: “Chính xác thì anh đang trốn ở đâu vậy, Sam?”

“Tôi không trốn.” Tôi nói với cô ta. Dù sao thì một nửa cũng là sự thật. “Và chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả, ngoại trừ việc làm thế nào để cô rút lui và cho chúng tôi được yên.”

“Chúng tôi.” Sự khinh bỉ và miệt thị trong câu chữ khiến tôi có cảm giác như lưng mình vừa bị quất thật mạnh. “Ôi lạy Chúa tôi, Sam, thật đấy à? Chuyện này thật điên khùng.”

“Không phải chuyện của cô.” Tôi nói. “Trở về thành phố Kansas đi, Miranda. Bỏ qua đi.”

“Em đã bán căn nhà ở Kansas rồi. Em đang… Cụm từ thường dùng dạo gần đây là gì ấy nhỉ? Đến chỗ nào, thuê nhà chỗ đó. Mặc dù vậy, em cũng phải thừa nhận, em đã trải qua một buổi tối không mấy dễ chịu ở nhà nghỉ địa phương tại Norton, và em sẽ không tới đó lần nữa đâu. Em biết là có vài ngôi nhà cho thuê đầy đủ tiện nghi ở hồ Stillhouse. Có lẽ anh có thể đề xuất căn nhà mà anh đã từng ở.”

Tôi không trả lời. Tôi không thể. Nghĩ về việc Miranda có trong tay hàng triệu đô để tiêu xài và thời gian nhàn rỗi để nuông chiều sự căm ghét, ẩn nấp như một con nhện độc trong tư thế tấn công… Nó thực sự kinh khủng. Tôi biết Miranda. Tôi biết rằng cô ta đã mất kiểm soát khi tôi rời đi. Nếu cô ta đã bỏ lại cuộc sống cũ của mình ở Kansas, bỏ lại tất cả những thoải mái tiện nghi, những mối quan hệ nhờ vả, những người bạn đồng cảm, vậy thì… có Chúa mới biết cô ta đang suy tính chuyện gì.

“Anh chưa trả lời tôi.” Cô ta nói. “Có phải anh đang chơi một trò chơi, giả vờ như đang ở trong một mối quan hệ với cô ta? Em thực sự hy vọng điều đó, bởi nghĩ tới việc anh là người yêu thay thế của cô ta khiến em buồn nôn.”

“Dừng lại đi.” Tôi nói với cô ta. “Đừng nói nữa.”

“Vậy đó là sự thật à? Anh thực sự đang ngủ cùng với cô ta. Cô ta đã từng là vợ của Melvin Royal đấy, lạy Chúa. Hãy làm tổn thương cô ta, bằng mọi giá. Nhưng đừng có tự hạ thấp giá trị của mình.”

Tôi không muốn nói chuyện với Miranda về Gwen. Quá khứ của tôi giống như một quả bóng kim loại dùng để phá vỡ các tòa nhà. Tôi luôn biết rằng nó ở ngoài đó, đung đưa và săn đuổi tôi. Tôi chỉ chưa thể tưởng tượng được kết cục sẽ đau đớn thế nào khi nó lao thẳng vào tôi. “Tôi sẽ nói điều này một lần…” Tôi nói với cô ta. “Hãy tin là tôi nói thật lòng nhé. Nếu muốn động vào cô ấy, hãy bước qua xác tôi trước đã. Chỉ cần một hành động tổn thương lũ trẻ thôi, tôi sẽ kết liễu cô. Họ không xứng đáng bị đối xử như thế. Gwen, lũ trẻ - họ vô tội. Hãy để yên cho mọi thứ. Hãy dừng lại.”

Cô ta im lặng rất lâu, đến nỗi tôi nghĩ rằng mình đã thực sự thay đổi được suy nghĩ của cô ta. Rồi cô ta nói: “Cô ta thực sự đã tẩy não anh rồi. Ôi Chúa tôi, cô ta rất giỏi trong việc khiến những người đàn ông khôn ngoan tin tưởng mình, bao gồm cả những người trong bồi thẩm đoàn. Chúng ta đã thề là sẽ bắt cô ta phải trả giá. Em nghĩ rằng anh tin tưởng vào điều ấy.” Cô ta dường như… tiếc nuối cho tôi.

Cô ta nói đúng. Tôi đã tin tưởng từng câu, từng chữ ở thời điểm tôi gặp cô ta. Tôi đã vượt qua được giai đoạn ấy, nhưng Miranda tin vẫn vậy, không có gì thay đổi. Cô ta đóng băng trong căn hầm chứa đầy nỗi đau và oán giận, ám ảnh với việc tái hiện những khoảnh khắc cuối cùng của đứa con đã chết.

Trả thù không phải là lý tưởng sống của tôi. Tôi không muốn cuộc sống của mình như thế, không bao giờ nữa. Nhất là sau khi đọc cuốn nhật ký của Callie… Nếu như tôi theo gót Miranda, bước chân xuống bờ vực ấy, tôi có thể nhìn thấy bản thân kết thúc như Miranda: vỡ vụn, trống rỗng ở sâu thẳm bên trong, ngập tràn oán hận.

Tôi không có ý làm tổn thương cô ta khi nói: “Tôi rất tiếc cho cô, Miranda. Thực sự đấy.” Nhưng nghe tiếng hít vào lạnh ngắt ở đầu dây bên kia, tôi biết cô ta cảm thấy chua chát. Thực sự. “Làm ơn dừng lại đi. Tôi xin cô. Làm ơn. Nếu chúng ta từng có bất kỳ cảm xúc nào dành cho nhau, làm ơn đừng làm thế này.”

“Em chỉ nói chuyện với anh bởi vì quả thật chúng ta từng có cảm xúc.” Cô ta nói. “Một cơ hội. Anh xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn thế này. Hãy bước ra khỏi người phụ nữ đó đi, ngay cả khi anh không giúp em. Nếu không, em cảnh báo anh, cái giá phải trả sẽ rất, rất lớn đấy.”

Tôi nghĩ về Gwen, khóc nức trong vòng tay tôi. Tỉnh dậy từ những cơn ác mộng mà cô ấy không thể nói ra. Bảo vệ những đứa trẻ bất chấp nguy hiểm của chính mình. Và cứu mạng tôi nữa. Gwen không hoàn hảo. Nhưng cô ấy là một con người chân thật, giàu sức sống và giàu nhân tính hơn Miranda - người dùng thù hận để giữ cho trái tim vỡ nát còn đập.

“Được rồi, cô cho tôi một cơ hội, hãy cứ nghĩ vậy đi, nếu điều đó giúp cô ngủ ngon mỗi đêm. Và nếu cô muốn nhắm vào tôi, hãy cứ làm điều tồi tệ nhất.”

Tôi dập máy. Điều đó chắc hẳn khiến cô ta điên máu; Miranda đã quen với việc nguyền rủa người khác, và cô ta là một kẻ ái kỷ. Cô ta ghét việc mình bị lờ đi. Cả đời cô ta sống trong một chiếc hộp ấm êm, được bảo bọc kĩ càng như một viên ngọc dễ vỡ. Khi thực tế giáng cho cô ta một đòn chua chát, cô ta chỉ biết tin rằng nỗi đau, sự mất mát của mình lớn hơn và cấp bách hơn tất thảy những người khác. Và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.

Tôi từng có cảm giác giống cô ta. Không phải sự dịu dàng. Không phải tình yêu. Mà là một ảo tưởng cần được chia sẻ, thể hiện ra ngoài bằng bạo lực. Một ảo tưởng sâu kín hơn cả tình yêu.

Miranda Tidewell quay trở lại rồi. Tôi biết cô ta sẽ không rời đi.

Tất cả những gì mà tôi xây dựng và yêu thương đang chuẩn bị vỡ vụn ngay trước mắt.

“Chú Sam?”

Tôi nhìn lên. Lanny đang đứng ở ngay ngưỡng cửa.

Con bé cầm điện thoại trên tay. Giơ lên cao. Một cuộc gọi đến. Nó đưa điện thoại cho tôi.

Tôi đưa máy đến gần bên tai và giọng của Miranda vang lên: “Anh thật sự nghĩ là dễ dàng như vậy sao?”

Lanny có thể trông thấy tôi giật bắn mình, và tôi nhanh chóng quay lưng lại với con bé và nói: “Cô gọi điện cho một đứa trẻ để thể hiện tài năng đấy à? Chà, tôi hiểu rồi. Tin rồi đấy. Cô muốn cái quái gì chứ? Rốt cuộc chiêu cuối cùng của cô là gì?”

“Em có tất cả số điện thoại của các người.” Cô ta nói. “Anh muốn em gọi điện cho Gina tiếp theo, hay là sẽ ra ngoài và nói chuyện trực tiếp với em đây?”

Cô ta từ chối gọi Gwen bằng bất cứ cái tên nào, ngoài cái tên cũ kia. Tôi nuốt nước bọt. Tôi đang run rẩy; tôi có thể cảm nhận được điều đó. “Cô đang ở đâu?”

“Ở ngoài chỗ đỗ xe của nhà nghỉ nơi anh đang ở.” Cô ta nói. “Em đang ở trong một chiếc Buick cho thuê. Chắc chắn không phải phong cách của em, em biết, nhưng vùng này không có chiếc Lexus nào cho thuê.”

Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn. Cô ta theo dõi điện thoại của chúng tôi. Đương nhiên là cô ta đã làm thế rồi. Chúng tôi đã bất cẩn trong việc đổi điện thoại. Nếu cô ta có số của chúng tôi, vậy thì lần theo vị trí của chúng tôi là dễ ợt. Norton không xa như vậy. Và chúng tôi thì đang ngồi chết giẫm ở trong căn phòng này.

“Tôi có thể khiến cô bị bắt vì tội theo dõi đấy.” Tôi nói.

“Thật sao?” Cô ta cười. Nghe có phần điên dại. “Và anh định giải thích chúng ta là gì của nhau ở đồn cảnh sát? Có lẽ anh cũng nên thú nhận tất cả những thứ phạm pháp anh đã từng làm khi còn ở với em đấy. Theo dõi, theo như em nhớ, cũng có liên quan.”

Tôi nhìn qua vai mình. Lanny vẫn đứng đó, nhướn mày, cố gắng nghe ngóng. Tôi bước ngang qua và đóng cửa lại. Tôi đang chật vật để giữ cho mọi thứ không sụp đổ. “Xéo đi.” Tôi nói với Miranda.

“Không. Anh không chỉ hủy hoại em, Sam, không chỉ vậy. Anh đã lợi dụng cả em gái quá cố của mình và con gái đã chết của em, cùng tất cả các cô gái đã chết khác. Đó chính là bản chất hèn hạ của anh. Nhát chết, cả tin. Đi ra ngoài và đối mặt với em đi.”

Tôi đi về phía cánh cửa hướng ra bãi đỗ xe. Đặt bàn tay lên tay nắm cửa. Nó ấm như máu, dễ dàng vặn. Tôi ngừng lại, cúi người xuống, tay vẫn giữ lấy nắm cửa, hít thở khó nhọc, chống lại thôi thúc muốn đi ra ngoài kia, phá vỡ kính xe của cô ta, đập nát thứ rác rưởi bên trong xe.

Đó chính là điều mà cô ta muốn. Đối đầu trực diện. Sử dụng nó để thực hiện toan tính của mình.

“Sam?” Tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy cô ta vì những âm thanh hỗn loạn đang vang lên trong đầu. Lạy Chúa. Cô ta biết làm thế nào để kích động tôi. Cô ta đã học nó trong suốt những năm tháng chúng tôi nuôi lớn sự hận thù cùng nhau, vun đắp hận thù bằng căm ghét, men say và những vết thương rỉ máu. Cô ta còn nhớ. “Anh càng đợi lâu, chuyện sẽ càng tệ hơn. Hiểu chứ?”

Tôi đứng thẳng và kéo cánh cửa mở ra. Cô ta đây rồi, Miranda, không thể nhầm lẫn, đằng sau tay lái của chiếc Buick xanh đang chạy. Cô ta nói đúng, chiếc xe quá ì ạch đối với cô ta, dù cho chuyến đi tới vùng khỉ ho cò gáy này không thật sự đòi hỏi một chiếc xe xịn. Mái tóc của cô ta vô cùng hợp thời. Lớp trang điểm được dặm lên một cách hoàn hảo. Tôi đã từng nhìn thấy cô ta mặt mộc, kiệt quệ và khổ sở, vấp ngã và la hét, nhưng Miranda này là phiên bản trưng ra trước bàn dân thiên hạ: giàu có, tự chủ và kiêu hãnh.

Tôi không bước ra ngoài. Cô ta ngồi trong xe. Chúng tôi nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu, lâu đến nỗi sức nóng như đang dâng lên giữa hai người, và tôi nhấc điện thoại lên sát bên tai và nói: “Tôi xong việc rồi.”

Tôi đóng cửa lại và tắt máy. Tôi tựa lưng vào tấm gỗ và trượt xuống cho đến khi ngồi trên mặt đất. Tôi là tấm khiên bằng xương bằng thịt ngăn cách cô ta và lũ trẻ. Cô ta sẽ đến tìm tôi trước; cô ta sẽ phải làm như vậy. Tôi không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa. Một phát đạn xuyên qua cánh cửa, có lẽ vậy. Tôi biết cô ta có gan làm vậy.

Nhưng tôi nghe thấy âm thanh động cơ của chiếc Buick thay đổi. Nó đang lùi về sau.

Rồi tôi nghe thấy tiếng xe rời đi.

Lanny gõ cánh cửa thông giữa hai căn phòng, một cách gấp gáp. “Chú Sam? Chú Sam, chú ổn chứ?”

Tôi đứng dậy và mở cửa. Tôi trả lại cái điện thoại cho con bé. “Chặn số kia đi nhé.” Tôi nói với con bé. “Làm điều tương tự với điện thoại của Connor nữa, được chứ? Chú không muốn các cháu nói chuyện với cô ta.”

“Cô ta là ai ạ?” Con bé nhìn tôi đầy ái ngại. Tôi có lẽ trông không giống với người đàn ông đã lắng nghe câu chuyện tình yêu tan vỡ của nó. “Có phải cô ta là…”

“Một người bạn gái cũ?” Tôi hoàn thành câu nói của con bé, bởi vì đó là hướng suy nghĩ của nó. Con bé gật đầu. “Không. Một người… một người mà chú từng làm việc cùng.”

“Trông chú có vẻ tức giận ghê.”

“Ừ, công việc kết thúc không được suôn sẻ lắm.” Nó chưa kết thúc một tí nào. Miranda nói đúng. Sớm hay muộn, tôi cũng sẽ phải đối mặt với cô ta.

Và sớm hay muộn, tôi cũng sẽ phải nói với Gwen những gì mà tôi giấu giếm, trước khi Miranda làm điều đó thay mình.