Chương 9 GWEN
Việc đi lại ở Wolfhunter có thể được giải quyết bằng một đoạn cuốc bộ ngắn, dù là dưới cái nóng cháy da đi chăng nữa. Hector Sparks có một nơi ở cũ đẹp tuyệt, có lẽ là một trong những nơi đẹp nhất ở Wolfhunter. Nó là một căn nhà khép kín với một khu vườn được chăm sóc cẩn thận và những bông hoa đua nhau khoe sắc. Đám bụi rậm được tỉa tót kĩ lưỡng. Những cái cây không có đến một chiếc lá thừa. Tôi không thấy một luật sư nào, dù là ở thị trấn bé tí này, có đủ thời gian rảnh để chăm nom một khu vườn như thế này, anh ta hoặc là có một người thợ làm vườn chuyên nghiệp toàn thời gian, hoặc là có một người vợ với khả năng làm vườn đáng nể và cực kỳ nhiều thời gian rảnh. Có một tấm biển bằng đồng sáng loáng nhưng vẫn kín đáo đặt trên thảm cỏ, trên đó viết dòng chữ Hector J. SPARKS, ESQ., và ở bên dưới là dòng chữ được viết một cách dè dặt hơn: LUẬT SƯ. Đây không phải người đàn ông có nhu cầu trưng khuôn mặt lên chiếc ghế ngoài công viên hay mục quảng cáo nào đó trên chương trình truyền hình đêm muộn. Anh ta ắt hẳn phải vô cùng xuất sắc và được trọng dụng thì mới có thể chi trả cho lối sống kiểu này. Và sống ở Wolfhunter sao?
Thật thú vị.
Tôi dừng lại và kiểm tra địa chỉ trên điện thoại của mình, và nhận ra rằng tôi đã lỡ mất một vài cuộc gọi - độ phủ sóng ở thị trấn này thật kém, biến động thất thường qua mỗi tòa nhà hoặc đại loại như vậy. Một cuộc là từ Sam, và một cuộc là từ Lanny. Tôi nghe thư thoại của Lanny trước. Con bé nức nở khi kể về Dahlia, điều mà tôi đã lo lắng. Tôi muốn gọi lại và trở về với con bé, nhưng trước tiên tôi phải kiểm tra thư thoại của Sam đã. Anh ấy có vẻ lo lắng khi không biết tôi đang ở đâu. Vậy nên tôi gọi điện.
Anh ấy bắt máy ngay tiếng chuông đầu tiên. “Gwen à?” Anh ấy nghe căng thẳng chết đi được.
“Vâng.” Tôi nói. “Em ổn. Chuẩn bị vào trong để nói chuyện với luật sư của Vera Crockett.”
“Cảm ơn Chúa.” Anh ấy nói, hoặc là tôi nghĩ như vậy. Anh ấy thốt ra nhanh và gần như đang lẩm bẩm. “Được rồi, chà, anh đã cố gọi đến đó và người phụ nữ thét ra lửa không chịu xác nhận liệu em có đang ở đó hay không. Bà ta chỉ nói là Hector Sparks đang có một cuộc gặp thôi.”
“Và anh lo lắng bởi vì… anh nghĩ rằng em không thể tự trông chừng được à?” Tôi xúc động một cách kỳ lạ.
“Không, anh lo lắng bởi vì chúng ta đang ở trong một thị trấn mà những người phụ nữ biến mất.” Anh ấy nói. “Và anh không muốn em nằm trong danh sách ấy, Gwen.”
Giờ thì tôi cảm thấy ngất ngây, và cũng có một chút khó chịu nữa. Anh thực sự cho là em sẽ kết thúc cuộc đời mình ở đây à?”
“Không.” Anh ấy hít vào một hơi thật sâu và thở ra, cứ như thể đang chật vật lắm với những gì chuẩn bị nói ra tiếp theo vậy. “Connor đang tìm kiếm thông tin để em có thể về xem. Em có muốn anh làm gì không?”
“Chỉ cần trông chừng chúng nó thôi…” Tôi nói. “Cảm ơn anh. Em biết là anh sẽ bảo vệ lũ trẻ, dù có chuyện gì xảy ra.”
Tôi không tin tưởng nhiều người - chính xác mà nói thì chỉ có hai người đủ uy tín để tôi giao phó Connor và Lanny, đó là Javier và Kezia, bởi vì Sam không thể chú ý đến lũ trẻ mọi lúc mọi nơi. Anh ấy nghĩ rằng sự an toàn của tôi cũng quan trọng ngang bằng…. và đó là điều mà tôi cần phải nhắc nhở bản thân nhiều hơn.
“Chúng nó vẫn ổn đúng không?” Tôi hỏi khi anh ấy rơi vào trầm tư.
“Lanny hơi đau khổ…” Anh ấy nói. “Sự hăng hái tìm tòi mấy vụ án của Connor làm anh hơi sợ đó. Dù vậy thì chúng vẫn tốt. Như chúng vẫn luôn thế.” Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Tôi có những đứa trẻ mạnh mẽ, lo lắng cho người khác mặc cho những gì đã xảy ra với chúng. Chúng được trông chừng và được bảo vệ, nhưng ẩn sâu trong tim, chúng có sự đồng cảm thực sự. Đó là món quà đến từ thiên đường, bởi vì tôi không dám tự mãn để nghĩ rằng đó là bản tính chúng được thừa hưởng từ tôi.
“Này, Sam?”
“Ừ?”
“Anh vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi vì tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang giấu giếm gì đó. Tôi có thể nghe thấy sự căng thẳng qua điện thoại, dù tôi không nhìn thấy nó. “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không.” Anh ấy nói, và lần này nghe có vẻ bình thường. “Chỉ là… anh có một cảm giác xấu, vậy nên coi chừng nhé. Làm ơn.”
“Em sẽ làm thế.” Tôi nói với anh ấy.
“Anh muốn rời đi vào tối nay.” Anh ấy nói.
“Chúng ta đã trả tiền rồi.”
“Anh biết. Anh chỉ là…” Sam phát ra một âm thanh đầy thất vọng thay cho lời nói. “Chết tiệt. Anh không biết rằng bây giờ mà trở về nhà thì cũng không phải ý hay. Đám quay phim tài liệu sẽ không từ bỏ đâu.”
Miranda khốn nạn. Không nghi ngờ gì, anh ấy đang điên tiết. “Được rồi. Hãy ở lại đây tối nay và quyết định vào ngày mai đi.” Tôi nói với anh ấy. “Sam, sẽ ổn thôi. Em hứa đấy.”
Tôi thực sự mừng vì anh ấy không hỏi làm thế quái nào mà tôi có thể hứa hẹn như vậy. Tôi chắc chắn là mình không biết. Tôi nói tôi yêu anh ấy. Anh ấy cũng nói điều tương tự.
Tôi mang theo thứ tình cảm ấm áp ấy bước đi trên lối đi bộ rộng rãi, sạch sẽ, tới những bậc cầu thang dẫn lên hiên nhà. Mấy con ong lười biếng lượn lờ giữa những bông hoa, uống đẫm mật hoa; hương thơm nồng nàn của hoa dạ lan hương và hoa hồng hòa quyện vào nhau, tạo thành một đám mây mùi hương thơm nức.
Tôi bấm chuông, và mười giây sau, tiếp đón tôi là một người phụ nữ tuổi trung niên có gương mặt góc cạnh, trông chị ta có vẻ hợp với công việc ở một trang trại trên thảo nguyên vào thời khai khẩn miền Tây[7] nước Mỹ (thật ra thuật ngữ chuẩn nhất phải là xâm lăng miền Tây). Chị ta có một mái tóc dài búi cao trên đầu và một khuôn mặt góc cạnh sắc nét, và chị ta đang mặc trên người - trông nổi bật hơn cả - một cái tạp dề loại đeo vòng qua cổ và dài tới đầu gối. Nó trông như một bộ đồ vậy. Bên dưới chị ta mặc một chiếc váy hoa với cổ cao và tay áo dài, dù đang là mùa hè nóng bức.
“Vâng?” Chị ta nói một cách đầy hoài nghi, nhìn tôi từ đầu đến chân, hệt như cái cách mà tôi đang đánh giá chị ta.
“Xin chào, tôi tới đây để gặp ngài Sparks.” Tôi nói với chị ta.
“Ngài Sparks hiện giờ không tiếp nhận khách hàng mới…”
“Tôi không phải khách hàng mới, thưa chị. Tôi chỉ ở lại thị trấn trong ngày thôi, và tôi cần nói chuyện với anh ấy về con gái của Marlene Crockett, Vera. Vee.”
“Ngài Sparks không nói chuyện với phóng viên mà không có lịch hẹn trước.”
Ôi, thôi nào. “Tôi không phải phóng viên.” Có những lúc tôi phải tận dụng ánh hào quang của người nổi tiếng, dù tôi ghét phải làm thế. “Tên của tôi là Gwen Proctor. Tôi là vợ cũ của Melvin Royal. Cô có thể hỏi ngài ấy xem có muốn gặp tôi hay không?”
Chị ta chớp mắt, rồi chớp mắt lần nữa, không hề thay đổi nét mặt. “Xin hãy đợi một chút.” Cánh cửa đóng lại, nhưng chuyển động có vẻ nhẹ nhàng hơn so với một cú đẩy mạnh, và tôi làm như chỉ dẫn. Sau khoảng gần một phút, cánh cửa mở ra, nhưng đó không phải người giúp việc sắt đá. Đó là một người đàn ông với mái tóc bạc (hoặc xám), màu tóc ở trên đỉnh đầu hơi tối hơn hai bên mai. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng được may một cách khéo léo, cà vạt có họa tiết hình cánh hoa và quần âu. Anh ta xài dây đeo quần trùng màu với cà vạt. Và tất cả chỗ đó có lẽ đáng giá hơn tất cả tủ quần áo của tôi cộng lại.
Anh ta mỉm cười và đưa tay ra. “Cô Proctor.” Anh ta nói và nhướn đôi lông mày lên. “Cô thích được gọi là cô, tôi nói đúng chứ? Phải thừa nhận, tôi đã đọc hết về… à tiểu sử của cô. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ đối mặt thế này.”
Tôi bắt tay và gật đầu: “Tôi ở đây vì Marlene và Vee Crockett.”
Nụ cười vụt tắt, và đến lượt anh ta gật đầu. “Vâng, xin mời vào nhà. Sẽ không có một cuộc nói chuyện dài đâu, tôi e là như vậy.”
Hành lang có mùi tươi mát của nước lau rửa hương chanh, và cái sàn nhà bằng gỗ thịt thì không tì vết. Có cả một tác phẩm hội họa đầy màu sắc đáng kinh ngạc treo trên những bức tường, phần lớn là về những khu vườn, nhưng tôi không có thời gian để chiêm ngưỡng khi phải theo sau ngài Sparks dọc hành lang, tiến vào một căn phòng làm việc rộng rãi. Căn phòng này có một tấm thảm Ba Tư khổng lồ màu đỏ trải kín phần lớn diện tích sàn nhà, kê trên tấm thảm mềm mại là mội chiếc bàn làm việc cổ, to lớn, cùng ba chiếc ghế da hợp phong cách vô cùng. Căn phòng có mùi hương nhàn nhạt của nước đánh bóng và mùi xì gà phải ngửi kĩ mới thấy được. Dù không muốn nhưng tôi đột nhiên hít thật sâu mùi hương ở đây. Mẹ tôi từng dùng nước lau chùi đồ đạc hương chanh. Những ký ức thời thơ ấu của tôi đầy ắp hương thơm ấy, cùng với mù khói thuốc ngòn ngọt của bố tôi.
Ngài Sparks trịnh trọng mời tôi ngồi xuống một trong những cái ghế, rồi anh ta yên vị ở sau chiếc bàn của mình. Anh ta lắc lư cái ghế nhẹ một chút trước khi cất tiếng: “Ôi trời tôi thật vô ý. Tôi có thể mời cô cà phê không? Hay là trà? Tôi tin là chị Pall đã làm bánh kem, nếu cô muốn.”
“Cảm ơn anh, không cần đâu, tôi ổn.” Thật ra tôi bị cám dỗ bởi món bánh kem.
“Rất tốt. Xin hãy giải thích vì sao cô lại có liên quan đến vụ án này, cô Proctor.”
Giống như các luật sư giỏi chuyên môn khác, anh ta yêu cầu tôi giải thích điều mà anh ta đã biết sẵn từ trước. “Mẹ của cô bé gọi cho tôi…” Tôi nói. “Và tôi lo lắng về tình hình hiện tại ở Wolfhunter. Từ những gì mà tôi nghe được trên điện thoại, Marlene dường như không lo sợ rằng Vera sẽ chuẩn bị giết mình.”
“Nói như vậy, cô cũng là một nhân chứng qua điện thoại, đối với những gì đã xảy ra với Vera, có phải vậy không? Thanh tra Fairweather đã nói với tôi rằng anh ấy định lấy lời khai của cô.” Giọng nói của anh ta có đặc trưng của vùng Wolfhunter, nhưng không nặng lắm. Anh ta hẳn là đã tới trường và chật vật với nó, ý thức được giọng nói có phần khác biệt của mình. Giọng miền nam chính hiệu có thể là trở ngại ở một vài nơi. Tôi nhìn xung quanh để đánh giá bằng cấp các loại; phần lớn mọi luật sư đều lồng kính đóng khung chúng ở trên tường. Và đây rồi, ngay phía bên phải bàn làm việc, nhưng khung kính bị ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ làm cho bị lóa, vì vậy mà tôi không thể nhìn được ngôi trường anh ta theo học là gì.
“Vâng, tôi đã cung cấp lời khai vào buổi sáng hôm nay. Tôi cho rằng họ sẽ chia sẻ nó với anh đấy.”
“Luôn hữu ích khi biết mình đang tìm kiếm điều gì. Và hãy để tôi hỏi cô một câu trọng tâm: Cô có nghĩ rằng cô bé đã gây ra tội ác tày trời này không?”
“Tôi không biết nữa. Thanh tra Fairweather không cho phép tôi nói chuyện với con bé, điều này thật tệ, bởi vì tôi có cảm giác như… như chúng tôi có điều gì đó gắn kết khi nói chuyện qua điện thoại. Ít nhất, nó đủ để giúp cô bé sống sót.”
“Cô quả thật đã cứu sống cô bé đấy.” Sparks nói. “Cảnh sát địa phương của chúng tôi không được đào tạo bài bản. Cô bé rất may mắn, đặc biệt là kể từ khi…”
“Kể từ khi mọi người biết rằng có vấn đề giữa cô bé và mẹ mình ư?” Tôi kết thúc câu nói của anh ta, bởi dường như anh ta đang cố gắng nói ẩn ý mà không khẳng định bất kỳ điều gì. “Tôi biết điều đó.”
“Thú vị đấy…” Sparks nói. Anh ta lăn chiếc ghế bọc da về phía trước một chút và đan hai bàn tay vào nhau.
Tôi bị bất ngờ bởi chiếc bàn làm việc ngăn nắp và chuẩn xác một cách đáng kinh ngạc của anh ta. Có một tập tài liệu duy nhất được đặt bên trong một ngăn bàn. Một bức tượng Nữ thần Công lý bằng đồng cỡ nhỏ bịt mắt cầm cán cân. Một cái búa với tấm kim loại trông như vật lưu niệm. Rất nhiều hộp đựng bút và một tấm da bảo vệ mặt bàn, tất cả đều không chê vào đâu được. Nhưng chỉ có duy nhất một chiếc bút trong hộp đựng. Tôi không biết tại sao; điều này khiến tôi có cảm giác kỳ cục, lạ lùng.
“Vậy hãy lật lại câu chuyện. Khi Marlene Crockett gọi cho cô, cô ấy nghe có vẻ như đang lo sợ ai đó à?”
“Đúng. Hoặc tình huống nào đó. Cô ấy không nói cụ thể.” Tôi nói.
“Một phỏng đoán cũng không có sao?”
“Chỉ là cô ấy dường như đang có một sự vụ khủng hoảng nào đó, nhưng không cho tôi biết bất kỳ chi tiết nào trừ khi tôi đến tận nơi và nói chuyện trực tiếp.”
“Cô đã không làm thế.”
“Đúng.”
Anh ta hơi hếch đầu lên một chút. “Tại sao không?”
Tôi nghĩ về hàng tỷ lý do bao biện, nhưng tôi nói: “Thực lòng à? Tôi không muốn đẩy bản thân vào một rắc rối nào đó. Sau sự việc năm ngoái…”
“Vâng, tôi có thể hiểu việc cô muốn tránh xa khỏi tầm chú ý.” Anh ta không đề cập đến chương trình Howie Hamlin thảm họa kia, mặc dù tôi chắc chắn anh ta có biết đến nó. “Chắc cô cũng nghĩ đó là một cái bẫy để dụ cô tới Wolfhunter… Một nơi xa xôi khiến cô bị tóm cổ mà không có sự hỗ trợ nào.”
“À… vâng, đúng là như vậy.”
“Nhưng giờ thì cô thấy tình huống không nguy hiểm như cô tưởng?”
Tôi chớp mắt. “Marlene đã chết rồi. Cô ấy rõ ràng là đã lo sợ thứ gì đó.”
“Điều đó không có nghĩa là nó không phải là một cái bẫy. Chỉ là mồi nhử lớn hơn mà thôi.” Hector Sparks ngồi lùi lại và hạ cằm xuống khi nhìn chằm chằm vào tôi. Anh ta chuẩn bị nói điều gì đó thì tôi nghe thấy một tiếng động lớn từ đằng xa. Nhịp đều, giống như ai đó đang dùng búa đóng đinh. Đập một cái ống à? Sự khó chịu lướt qua trên gương mặt anh ta. Sparks nhấc điện thoại lên và bấm số. “Chị Pall à? Làm ơn hãy liên lạc và nhờ đội bảo trì hạ âm lượng xuống giúp tôi, nếu chị không phiền.” Anh ta dập máy. “Xin lỗi. Ngôi nhà đã cũ. Việc sửa chữa chẳng bao giờ kết thúc được cả.”
“Đương nhiên rồi…” Tôi nói. “Nó rất đẹp. Anh giữ được căn nhà trong hiện trạng rất tốt.”
“Cảm ơn. Chà, gia đình tôi đã sống ở đây từ rất lâu rồi.” Điều gì đó khiến một tia vui mừng dường như lướt qua anh ta, nhưng rồi nó biến mất, và anh ta quay trở lại với bản mặt nghiêm túc. “Tôi chỉ muốn nói rõ về thứ mà Vera Crockett đang phải đối mặt trong thị trấn này. Họ có ý định quy kết cô bé vào tội giết người cấp độ một, và phạm tội như một người trưởng thành. Cô bé có lẽ không có nhiều sự bảo hộ trừ khi tôi tìm ra bằng chứng ngoại phạm cho thấy cô bé không thể thực hiện hành vi đó.”
Tiếng đập inh tai bên ngoài đột ngột dừng lại. Chị Pall làm việc thật hiệu quả. Ngài Sparks trông thư giãn hẳn ra. “À, tốt hơn rồi đó. Cô Proctor… Tôi có một thỉnh cầu hơi khác thường.”
“Về việc…”
“Tôi muốn cô nói chuyện với Vera. Tôi sẽ hộ tống cô; mọi thứ cô bé nói với cô sẽ được giữ kín theo quy định bảo mật thông tin giữa khách hàng và luật sư. Cô sẽ tham gia với tư cách người đại diện của tôi trong trường hợp này. Ở đó, cô hoàn toàn là một người cố vấn. Tôi sẵn lòng trả cho cô một khoản phí hậu hĩnh dưới tư cách trợ lý để giúp tôi có được toàn bộ câu chuyện của cô bé.” Anh ta lắc đầu, ánh nhìn phiền muộn lướt qua trên gương mặt. “Cô bé không thích tôi, tôi e là vậy, nhưng tôi là tất cả những gì cô bé có thể nương tựa vào. Cô bé đã nói chuyện với cô. Tìm cách liên hệ với cô, thực tế là vậy. Tôi không có nhiều thời gian, bây giờ tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm bằng chứng ngoại phạm cho cô bé.”
“Wolfhunter không thể lớn đến mức đó.” Tôi nói.
“Cô không biết thị trấn này. Danh tiếng của Vera vốn đã… hãy gọi là bị hủy hoại đi. Nơi này rất nhanh lẹ trong việc đánh giá và xếp loại nguy cơ. Nếu tôi không tìm được bằng chứng cho cô bé nhanh chóng, tôi sẽ không thể đưa chúng vào hồ sơ được.”
Tôi không muốn bị kéo vào chuyện này thêm nữa. Tôi không chắc liệu mình có thực sự muốn giúp Vee Crockett hay không. Cuộc gọi điện với cô bé đã khiến tôi mất đi sự tự tin vốn có. Nhưng cô bé mới mười lăm tuổi, và chỉ có một mình, và anh ta nói đúng: những thị trấn nhỏ như thế này không tha thứ hay lãng quên. “Ngài Sparks, vụ án này có thể thu hút sự chú ý của truyền thông, và tốt hơn cả, tôi không muốn bị bắt gặp đang dính líu đến nó.”
“Dễ hiểu thôi, với trường hợp của cô, à, danh tiếng hiện giờ. Sẽ chỉ là một cuộc nói chuyện thôi, tôi hứa đấy, rồi trao đổi của chúng ta sẽ kết thúc, và tôi sẽ bảo hộ cô bé. Điều đó nghe ổn chứ?” Tôi không trả lời ngay lập tức, anh ta hạ giọng xuống một chút, tới một mức ấm hơn, trầm hơn: “Cô bé ở độ tuổi của con gái cô, dù ít hay nhiều… Và cô bé đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng, không có gì trong tay ngoài sự giúp đỡ của tôi. Và nếu như tôi có khả năng cho cô bé hy vọng trong việc tránh khỏi một lời buộc tội nào đó, đặc biệt là án tử… thì tôi cũng cần đến sự giúp đỡ của cô. Tất cả những gì tôi phải giải quyết bây giờ là một cô bé ở trong căn phòng với xác của mẹ mình, toàn thân dính đầy máu của bà ấy, với dấu vân tay trên khẩu súng gây án. Và tôi cho là cô bé đã không nói bất kỳ điều gì để minh oan cho mình.”
Tôi lắc đầu. “Ngay cả khi anh đã hiểu rõ những điều trên, anh vẫn không nghĩ là con bé đã phạm tội à?” Tôi biến nó thành một câu hỏi. Biểu hiện của Sparks vẫn trung lập một cách đầy cẩn trọng.
“Tôi tin là cô bé xứng đáng có một cơ hội để chứng minh mình đã không làm thế…” Anh ta nói. “Nhưng cô bé sẽ không nói chuyện với tôi trong quá trình bảo vệ quyền lợi của bản thân. Cô có thể là chìa khóa giúp đỡ cô bé.”
“Tôi không nghĩ rằng cảnh sát sẽ chào đón tôi trở lại đâu.”
“Tôi không nghĩ là cô sẽ lo lắng về đám cảnh sát. Tôi sẽ đưa cô vào trong. Nếu cô đã rất nỗ lực trong việc tạo dựng niềm tin mà Vee vẫn từ chối nói chuyện, vậy thì hãy cứ giữ lấy khoản thanh toán của tôi và làm theo lương tâm mình mách bảo.”
Tôi nghĩ về điều đó và hỏi: “Tại sao anh lại nhận vụ của cô bé? Anh hẳn phải biết là thị trấn sẽ chống lại anh mà.”
Hector Sparks yên lặng một lúc. Một lúc lâu. Rồi anh ta rướn người về phía trước với tiếng lò xo kêu cót két từ chiếc ghế, nhìn xuyên qua tôi với ánh mắt mà tôi không thể đọc ra. “Tôi không lựa chọn.” Anh ta nói. “Tôi đã được chỉ định cho vụ án. Tin tôi đi, tôi không muốn đảm nhận nó, nhưng giờ thì chúng ta ở đây. Chúng ta có đạt được một thỏa thuận không đây?”
“Có.”
Khi anh ta viết tấm séc trị giá một nghìn đô la từ một cuốn sổ da dày cộp, tôi có một cảm giác kỳ quặc chưa từng có, rằng anh ta đang bỏ tiền ra mua thật nhiều thời gian của tôi. Nhưng một khoản kếch sù không phải thứ mà tôi có thể từ chối, đặc biệt là vào lúc này. Tôi không hiểu làm thế nào mà anh ta có thể bù đắp cho số tiền lớn như vậy, nhưng tôi sẽ không từ chối nếu như anh ta sẵn lòng đề nghị. Và mặt khác, tôi rất muốn Vera kể câu chuyện của mình. Tôi muốn biết.
Vì vậy mà tôi nhận lấy tấm séc, và giờ thì tôi đã được thuê để làm việc.
“Liệu tôi có thể xin số di động của cô không?” Anh ta hỏi, và tôi viết số của mình. Khi tôi đưa tay ra, ống tay áo của tôi kéo lên và anh ta trông thấy dấu vết bút dạ trên cánh tay tôi. Đôi lông mày bạc nhướng lên. “Đó có phải là số máy của tôi không?”
“Đề phòng trường hợp tôi bị bắt giữ bởi cảnh sát.” Tôi nói.
“Quả là gan dạ đấy. Tôi dự kiến cuộc phỏng vấn của chúng ta sẽ diễn ra vào buổi chiều.” Sparks nói. “Cảm ơn, cô Proctor. Tôi rất biết ơn sự sẵn lòng giúp đỡ của cô.”
Khi tôi rời đi, Pall đang đứng ở sảnh giống như một con robot đang cắm điện vào ổ cắm. Ánh mắt chị ta dõi theo tôi. Tôi không thể kiềm được. “Tôi nghe nói chị có bánh kem.” Tôi nói với chị ta. “Tôi có thể đem một ít về không?”
Chị ta nhìn chòng chọc vào tôi mà không trả lời, nhưng mà, tôi cũng không hy vọng một món quà chia tay quý hóa. Chỉ là tôi thích khiến cho chị ta quay cuồng thôi.
Bỗng nhiên chị ta mỉm cười và nói: “Chúc một ngày siêu tốt lành nhé, cô Royal.”
“Proctor.” Tôi nói với chị ta.
“À vâng, dĩ nhiên rồi. Tôi suýt thì quên mất.” Với đôi mắt trợn trừng không thể tin được.
Và rồi cánh cửa đóng lại, và tôi không biết ai trong chúng tôi đã chiến thắng. Tôi cau mày trước ánh sáng chói lóa chiếu lên vạn vật một lúc lâu. Có điều gì đó không ổn về người phụ nữ này. Không ổn ở điểm nào thì tôi khó có thể nói rõ, nhưng chị ta rất đáng ghét và kỳ quặc. Đây cũng không phải vấn đề của tôi.
Trong khi chờ đợi cuộc gọi của Hector Sparks, tôi sẽ quay lại nhà nghỉ, nói chuyện với Sam, và làm rõ chuyện gì đang khiến anh ấy lo lắng đến vậy.
•§•
Khi gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói nghe có vẻ cụt lủn, nhưng điều này là bình thường, bởi đó là một cuộc gọi ngắn. Tôi đợi bên ngoài thảm cỏ được chăm chút hoàn hảo của Hector Sparks khoảng tầm năm phút, cho đến khi chiếc SUV lượn vào. Sam lái xe một mình, tôi vào thật nhanh và nhìn chằm chằm anh trong khi thắt dây an toàn. “Anh để bọn chúng ở lại một mình à?”
“Ừ, đúng rồi…” Anh ấy nói. “Anh cần phải nói chuyện với em. Mười phút, Gwen. Lanny sẽ cảnh giác va canh chừng mọi thứ.”
“Được rồi.” Tôi nói, nhưng không phải như vậy, không thực sự. “Nói chuyện riêng. Điều này nghe có vẻ cực kỳ khẩn cấp đây.”
Anh ấy đi thẳng vào vấn đề. “Gwen… Anh cần em suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc di chuyển khỏi hồ Stillhouse. Bởi vì Miranda Tidewell sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”
“Anh nói nghe cứ như biết rõ cô ta lắm vậy.” Anh ấy không trả lời ngay lập tức. “Anh có.” Tôi rụt lại. Tôi không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó nữa. Rõ ràng là tôi không có quyền điều tra những người mà anh ấy quen biết, nhưng người phụ nữ đó…
“Anh có biết.” Anh ấy nói một cách khẽ khàng, và tôi có thể đọc được anh ấy có bao nhiêu miễn cưỡng khi phải thừa nhận điều ấy. “Bọn anh đã liên lạc sau khi anh trở về từ cuộc chiến cuối cùng. Cô ta đã gặp anh ở sân bay. Giúp đỡ anh thích nghi lại với cuộc sống bình thường, và… tìm ra cách để đối phó với kẻ đã giết chết Callie.”
Tôi cảm nhận được một cơn xoáy giận dữ trào lên, nhưng tôi chôn nó xuống. Hoặc chỉ đang cố gắng chôn xuống. “Sam, nếu cả hai người từng là người tình của nhau, hãy nói ra ngay luôn đi.” Tôi ghét việc mình đang cảm thấy ghen tức trong lòng. Nhưng tôi cũng không thể chối bỏ nó.
“Không, nó không phải như thế…” Anh ấy nói. “Nghe này, trước đây chúng ta đã từng nói chuyện về việc làm thế nào mà anh trở thành một phần của bè lũ theo dõi em trên mạng trực tuyến, nhưng… em chưa biết hết tất cả những gì anh đã làm, hoặc cái cách mà anh hành động. Cô ta biết. Và cô ta chuẩn bị sử dụng nó.”
“Sử dụng như thế nào?”
“Để phá hủy chúng ta.”
Tôi quay lại và nhìn anh ấy đăm đăm. “Cô ta có thể sao?”
Anh ấy không làm gì khác ngoài liếc nhìn sang phía tôi, rồi lại chuyển sự chú ý về con đường. Chúng tôi đang rẽ vào con phố chính. Năm tòa nhà, khoảng độ như vậy, để tới nhà nghỉ. Bỗng nhiên nó có vẻ xa xôi làm sao.
“Cô ta có khả năng làm bất cứ điều gì để khỏa lấp cái hố không đáy nơi tâm hồn…” Anh ấy nói. “Melvin đã làm điều đó với cô ta. Cô ta rất nguy hiểm, Gwen. Đối với em, đối với lũ trẻ, có lẽ vậy. Anh cần em hiểu và nghĩ xem làm thế nào để chúng ta có thể tự vệ.”
“Về mặt thế chất, cô ta có nguy hiểm không?”
“Anh thực sự không biết nữa. Anh có cảm giác như rắc rối liên tục từ đâu kéo đến. Chúng ta cần phải cảnh giác, sau lưng anh, sau lưng em, cảnh giác với mọi thứ.”
“Chúng ta luôn biết điều đó mà.” Tôi nói. “Luôn luôn. Ba trăm sáu mươi, ba trăm sáu mươi lăm.” Nó có nghĩa là ba trăm sáu mươi độ nhận thức, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm. Mật mã riêng của chúng tôi. Và nó vẫn chưa khiến chúng tôi phải thất vọng lần nào. “Cảm giác như vẫn có chuyện anh chưa nói với em. Em có nhầm không đây?”
“Đúng vậy.” Anh ấy nói, và hít vào một hơi thật sâu. “Anh cũng nhận được một lời đề nghị làm việc từ một công ty ở Florida. Họ đang tìm kiếm một phi công lái máy bay cá nhân làm việc luân phiên. Lương thưởng, chế độ đãi ngộ tốt, một công việc như mơ.”
Tôi cảm thấy xấu hổ vì điều đầu tiên mà tôi cảm thấy, đó là nỗi sợ hãi rằng anh ấy sẽ tìm ra một lý do thực sự để rời bỏ tôi. Rời bỏ chúng tôi. Tôi nhanh chóng nuốt nghẹn suy nghĩ đó và nói: “Chúc mừng anh. Anh có đang nghĩ về việc nhận công việc ấy không?” Nó nghe cứ như một lời buộc tội vậy. Tôi không thể kìm nén được.
“Anh đã không nghĩ về điều đó, không nghiêm túc lắm.” Anh nói. “Cho đến khi Miranda xuất hiện.”
“Anh có thực sự nghĩ rằng cô ta không thể tìm ra anh ở Florida không? Cô ta đã theo dấu chúng ta ở hồ Stillhouse.” Tôi quay sang và nhìn thị trấn cũ nát, xiêu vẹo đang mờ dần của vùng Wolfhunter khi cảnh vật lướt qua khung cửa sổ. Sự tuyệt vọng đốt cháy dây thần kinh của tôi. “Em đã nói là em sẽ không chạy trốn nữa.”
“Anh biết em đã nói thế. Nhưng tình thế đã thay đổi.”
“Thật không? Anh thực sự nghĩ rằng em sợ một người mẹ tức giận, đau khổ hơn là người chồng cũ giết người hàng loạt và thích lột da phụ nữ à? Em nói rồi, em không chạy trốn. Em sẽ không làm vậy.” Tôi cứng rắn. Tôi có cảm giác như tôi cần phải như thế lúc này, bởi vì sự thật không thể chối cãi là nếu anh ấy nhận công việc đó ở Florida, nếu anh ấy rời bỏ chúng tôi… Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. Chúng tôi đã rất cẩn trọng khi không gọi tên cụ thể những thứ quý giá mà mình đang có, để sau này khi đánh mất, chúng tôi cũng không biết mình đã đánh mất điều gì. Có thể là tất cả mọi thứ.
Tôi nuốt vào khó khăn. “Sam, em không thể làm điều này. Không phải lúc này.”
“Chúng ta có thể nói về nó sau.” Anh ấy nói, và tôi biết anh ấy cũng đang chật vật. Có lẽ nhiều hơn cả tôi nữa. “Được rồi. Sáng nay thế nào?”
“Thú vị.” Tôi nói, và tôi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm triệt để khi thay đổi sang chủ đề khác. “Em sẽ đi cùng luật sư của Vera Crockett đến gặp cô bé vào chiều nay. Ông ta gặp rắc rối với việc lấy lời khai, và em có thể khiến cô bé nói ra một cách thoải mái hơn.”
“Được.” Anh ấy trông không có vẻ gì là vui mừng. “Vậy là chúng ta sẽ rời đi vào ngày mai à?”
“Vâng.” Tôi ngừng lại. “Như vậy ổn chứ?”
“Được thôi.” Anh ấy nói, tôi không biết tại sao, nhưng tôi nghĩ anh ấy đang nói dối. Hoặc ít nhất là nén xuống điều gì đó quan trọng. “Lanny sẽ rất mừng khi được nói chuyện với em. Anh đã làm hết sức mình rồi, nhưng trái tim tan vỡ thì…”
“Một người mẹ mới có thể đồng cảm và chữa lành?” Tôi kết thúc câu nói của Sam. “Có lẽ.” Tôi không nói với anh ấy rằng đối với tôi, trái tim đã vỡ ra từng mảnh, một lần và mãi mãi, và đó là do người đàn ông đầu tiên mà tôi nghĩ mình yêu thương gây nên. Sau cú phản bội ghê tởm tới từ chồng cũ của tôi, không gì có thể khiến tôi tổn thương nhiều như vậy, không gì có thể so sánh được.
Mặc dù vậy thì ý nghĩ về việc Sam sẽ rời đi có sức công phá gần như tương tự. Cũng giống như ý nghĩ rằng anh ấy và Miranda Tidewell đã từng… bất kể họ là gì của nhau. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có nói dối tôi về mối quan hệ này hay không, hoặc kể thiếu đi tình tiết. Sam không nói dối thường xuyên như vậy, nhưng khi anh ấy thực sự làm thế, anh ấy làm tốt một cách đáng quan ngại.
Sau đó, chúng tôi đi qua cửa hàng McDonald’s, nơi chúng tôi ăn sáng trước đó, và rẽ vào nhà nghỉ. Chúng tôi đỗ lại. Phần lớn những chiếc xe đỗ trong sân đều đã đi mất - những người cắm trại đã hướng về phía khu rừng, tôi cho là vậy. Hoặc những cặp đôi chỉ thuê theo tiếng. Cánh cửa dẫn vào hai căn phòng của chúng tôi đã đóng lại, nhưng tôi trông thấy tấm rèm được chỉnh lại trong căn phòng mà bọn trẻ đang ở. Điều đó đã tháo gỡ phần nào nút thắt trong lồng ngực tôi. Giờ đây, mười phút dường như là một khoảng thời gian dài để chúng ở lại một mình. Tôi có cảm giác như kẻ thù đang ở xung quanh, và tôi không còn biết được chúng là những ai nữa.
Cả hai chúng tôi cất tiếng cùng lúc. “Sam, em không biết…”
“Anh xin lỗi vì anh…”
Khi câu nói của cả hai cùng bật ra, chúng tôi trở nên yên lặng, chờ đợi người kia tiếp tục. Anh ấy vẫn không lên tiếng. Vì vậy mà cuối cùng, tôi nói: “Em không biết liệu bây giờ em có muốn nghĩ về việc rời khỏi hồ Stillhouse không nữa. Bọn trẻ - chúng chỉ mới bắt đầu cảm thấy an toàn, và…” Giọng tôi nhỏ dần. Anh ấy gật đầu. “Em không nói rằng anh không nên nhận công việc đó. Anh nên nhận nó, nếu như đó là điều anh muốn làm. Em sẽ không cản trở anh.”
Tôi bước ra khỏi xe trước khi anh ấy có thể nghĩ ra câu trả lời. Tôi không muốn nghe. Tôi đi thẳng tới cánh cửa phòng của bọn trẻ và gõ cửa, và trước khi tôi gõ lần thứ hai, cánh cửa mở ra, và Lanny nhào vào vòng tay của tôi. Tôi dẫn con bé vào trong mà không buông tay. “Con đã lo lắng.” Con bé sụt sùi. “Mẹ đã đi rất lâu.”
“Mẹ ổn.” Tôi nói với con bé. Tôi kéo con bé lùi ra sau một chút và xem xét. Con bé đã khóc hoặc tranh đấu để gắng không khóc, và mặt nó trông sưng húp và đau khổ. Tôi ôm con bé và vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, đầy sắc màu của nó. “Con biết. Mẹ sẽ không rời bỏ con đâu. Ngay cả khi con muốn mẹ làm như thế, vì mẹ là người phiền phức nhất trên đời.”
Con bé cười một chút và siết chặt cái ôm hơn nữa. Tôi nhìn sang con trai mình, thằng bé đang theo dõi chúng tôi một cách tĩnh lặng, đầu nhô lên khỏi màn hình máy tính. “Này, nhóc…” Tôi nói. “Thế nào rồi?”
“Ổn ạ.” Thằng bé đáp. “Con không cảm thấy hoảng sợ chút nào đâu nhé.”
“Đừng tỏ ra xấu tính chứ.” Tôi quở trách.
“Vâng…” Lanny nói và quay mặt đối diện với thằng bé, vẫn dựa vào người tôi. “Đừng có xấu tính, thằng cà chớn.”
“Và con nữa.” Tôi gõ nhẹ lên đầu con bé. “Dừng mấy cái biệt danh đó lại đi.”
“Chị ấy như thế suốt ngày.” Connor nói. “Con chẳng quan tâm đâu.”
Thằng bé đúng là chẳng quan tâm thật. Nó và Lanny là tất cả của nhau khi tôi vẫn còn ở trong tù và khi bị đưa ra xét xử. Sau khi tôi quay trở lại, chúng vẫn khăng khít. Chúng phải như vậy. Chúng tôi là những kẻ chống lại thế giới. Tôi biết rằng cuối cùng thì mọi chuyện sẽ kết thúc… nhưng giờ chưa phải lúc. Tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ đó.
“Dù sao thì thị trấn này cũng rất kỳ cục, mẹ ạ. Người ta đặt bẫy, giết chết những con gấu, chó sói và nhiều loài vật nữa; rồi họ có một quặng sắt. Nhưng nhiều nguồn tin lại nói rằng cũng có nhiều băng đảng trộm cắp ở đây, những kẻ này từng cướp giật và chôn xác người trong rừng.”
“Được rồi.” Tôi ngồi ở mạn giường nơi thằng bé đang thể hiện sự thông thái. “Thông tin thú vị đấy. Có tin gì mới hơn không?”
“Ba người phụ nữ đã mất tích.” Connor nói. Tôi thích việc thằng bé sử dụng các danh từ một cách cụ thể. Dù còn nhỏ, nó không nhầm lẫn giữa những người phụ nữ trưởng thành với những cô gái, hoặc thậm chí tệ hơn, những người đàn bà. “Có một vài người trẻ tuổi đã bỏ trốn hoặc không. Và một vụ tai nạn biến mất! Tuyệt quá, mẹ, xem này.”
Thằng bé quay cái laptop sang phía tôi, gương mặt nó bừng sáng một niềm vui không đúng đắn chút nào. Đó là một trang web tâm linh nói về vụ đâm xe thảm khốc gần Wolfhunter: hai chiếc xe, một vụ va chạm trực diện. Một anh thợ săn đã chứng kiến vụ việc từ cánh rừng trên ngọn đồi, nhưng khi anh ta gọi cho cảnh sát và đi xuống nơi vụ va chạm xảy ra… không có một vụ đâm xe nào hết. Không có xác người. Dấu vết lốp xe và mảnh vỡ của vụ tai nạn rất có thể đã ở đó từ nhiều ngày rồi. Bài báo nhắc tới một cuộc thảo luận về vụ việc huyền thoại tại địa phương: một vụ tai nạn chết chóc đã diễn ra vào những năm 1940, khiến vô số người thiệt mạng và một chiếc xe bị ma ám đã nguyền rủa con đường từ bấy đến giờ.
Kỳ cục. Marlene đã đề cập đến một vụ đâm xe.
“Nó xảy ra vào lúc nào thế?”
“Tuần trước ạ.” Connor nói. “Nhưng nhiều năm trước cũng có một câu chuyện về chiếc xe ma lái trên đoạn đường tương tự. Một vài người nghĩ rằng đó là nơi những người phụ nữ mất tích đã đi đến. Có lẽ chiếc xe ma đã đón họ và đưa họ đi mất.”
“Thật chứ, Connor?” Lanny tỏ ra khinh bỉ. “Những hồn ma, vào thời này ư? Thật sao?”
Tôi thấy cơn bực tức dâng lên nơi con trai mình. “Cứ làm như chị không nói câu Mary Đẫm Máu ba lần trước gương vào ban đêm vậy.”
“Chị không nói!”
“Em đã trông thấy!”
“Dừng lại!” Lần này thì tôi hét lên, át đi âm lượng đang tăng dần kia và lườm cả hai đứa cho đến khi chúng nhìn đi chỗ khác. “Đủ rồi! Connor, cảm ơn con. Mẹ không chắc liệu chiếc xe ma có giúp gì được không, nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra. Thôi nào, hai đứa…”
“Con muốn lấy lại laptop.” Lanny nói.
“Ổn thôi, lấy đi này.” Connor đáp trả. “Chị thì có ích lắm đấy; tất cả những gì chị đã làm là khóc lóc vì cô bạn ngu ngốc đã không còn thích mình nữa!”
Mặt con gái tôi biến sắc thành xanh đỏ tím vàng đủ loại màu sắc, rồi lại nhanh chóng trở về bình thường. Con bé giật lấy cái laptop, chạy vào căn phòng kế bên và đóng sầm cửa lại, đủ mạnh để làm rung chuyển sàn nhà. Tôi quay sang con trai mình. “Con có nghĩ rằng như thế là cần thiết không?” Tôi hỏi nó.
“Thì, đó là sự thật mà ạ. Chị ấy đã thút thít cả mấy ngày và hành động cứ như thể chị ấy là người duy nhất tồn tại trên thế giới vậy. Con thấy phát ốm lên được!”
“Con có nhớ lúc Lanny phát hiện ra con nói chuyện với bố không?” Tôi hỏi thằng bé. “Chị đã làm gì?”
Thằng bé quay mặt đi chỗ khác. “Nhưng cái đó khác…”
“Không nhưng nhị gì hết. Chị đã làm gì khi phát hiện ra con chạy đi tìm ông ta?”
Giọng thằng bé hạ xuống. “Chị theo sau con. Giúp con thoát ra. Giữ cho con được an toàn.”
“Chị đã chiến đấu vì con, con yêu. Chị ấy là chị gái lớn của con, và chị ấy sẽ luôn bảo vệ con. Con cũng nên bảo vệ chị nữa. Bảo vệ chị ấy khỏi những lúc con không hài lòng với chị ấy.”
“Chị ấy khơi mào trước mà.”
“Vì chị ấy là người đau lòng lúc này. Vậy nên hãy cho qua, được chứ?”
Thằng bé gật đầu và khoanh tay lại. Nó đang phòng bị, nhưng tôi biết đứa con của mình. Tôi nhận thấy thằng bé đang suy nghĩ. Và hối hận. Tôi trao cho thằng bé một cái ôm, một cái ôm lớn, và thì thầm: “Cảm ơn con.”
“Chị ấy vẫn thật ngu ngốc.” Thằng bé càu nhàu.
“Chị ấy có quyền thỉnh thoảng được ngu ngốc. Con cũng vậy. Nhưng lúc này mẹ cần con ủng hộ chị ấy, được chứ? Cảm ơn con vì đã tìm kiếm thông tin. Sẽ rất có ích đấy.” Tôi không biết làm thế nào mà nó sẽ có ích, nhưng biết thêm nhiều thông tin về Wolfhunter cũng chẳng có gì xấu. Nếu Marlene thực sự đã nhìn thấy điều gì đó - điều gì đó có thực - vậy thì nó sẽ giúp chúng tôi khoanh vùng tìm kiếm. “Nghe này, mẹ sẽ thử nói chuyện với chị ấy. Được chứ?”
Thằng bé gật đầu. Tôi nhìn lên Sam cầu xin sự giúp đỡ, và anh ấy nói: “Này Connor, cháu sẽ là trợ thủ đắc lực của chú trong việc kiếm đồ ăn trưa đấy. Đi nào. Hãy lượn một vòng.”
“Vâng ạ.” Connor quăng mình ra khỏi giường và đi theo. Sam gửi đến tôi một ánh nhìn khi đóng cửa. Tôi lẩm bẩm Cám ơn anh, và anh ấy gật đầu. Chúng tôi có rất nhiều chuyện cần bàn bạc, nhưng tình cảm Sam dành cho bọn trẻ thì trên cả vô giá.
Tôi gõ vào cánh cửa thông sang phòng bên kia. Khi không có tiếng đáp lại, tôi đi vòng qua cánh cửa phòng số sáu và sử dụng chìa khóa của mình để mở cửa phòng số năm.
Lanny bật ra một âm thanh tức tối và quay mạnh người về một bên để lưng đối diện với tôi. “Con có muốn nói với mẹ về chuyện đó không?” Tôi hỏi con bé.
“Tại sao chứ? Mẹ chẳng thèm quan tâm kia mà.”
“Con biết đó không phải là sự thật mà, con yêu.”
Con bé thút thít trong thầm lặng, và tôi giả vờ rằng mình không biết. Trái tim tôi nhói lên vì con bé, nhưng cùng lúc tôi biết rằng con bé cần phải vượt qua được chuyện này. Nuôi dưỡng tấm lá chắn cần thiết để bảo vệ bản thân cho lần tan vỡ tiếp theo, và tiếp theo nữa.
Khi tôi nằm xuống giường bên cạnh con bé, nó quay lại và lăn vào trong vòng tay của tôi, tôi vuốt tóc con bé và nói với nó rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, và nó khóc như một đứa trẻ bị thương. Cuối cùng, con bé nấc lên một tiếng thút thít, và tôi nói: “Con đã nói chuyện với Dahlia hôm nay à?”
“Không ạ.” Con bé nói. “Không hẳn. Bạn ấy gọi điện thôi chứ không phải Skype như bạn ấy đã hứa, và bây giờ… bạn ấy thậm chí còn không nhắn tin lại cho con. Mẹ bạn ấy không muốn con dây dưa nữa.” Con bé nuốt khó khăn. “Có phải cô ấy muốn Dahlia yêu một chàng trai nào đó khác?”
“Mẹ không biết nữa. Có lẽ vậy. Nhưng cũng có lẽ nó chẳng liên quan gì đến con cả. Có lẽ đó là vì mẹ, vì bộ phim tài liệu. Nếu là như thế, mẹ thực sự, thực sự xin lỗi con, Lanny. Và mẹ sẽ làm điều mà mình có thể để khiến nó trở nên khá hơn, được chứ?”
Con bé nuốt xuống nhiều nước mắt hơn, gật đầu và sau một lúc lại lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không hiểu nổi. Tôi hỏi con bé đó là gì.
Con bé nói. “Làm thế nào mà con đã từng yêu thương bố chứ? Chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Làm thế nào mà con có thể như vậy?”
Tôi cảm nhận được nỗi thống khổ băng giá trong ngực mình đang thắt chặt lại. Tôi biết những câu hỏi này. Tôi luôn tự hỏi chúng mỗi ngày.
Tôi ôm con bé gần hơn. “Ông ta là bố con.” Tôi nói. “Chúng ta đều đã từng yêu thương ông ta, ít nhất là trong một khoảng thời gian nhất định. Bóng tối bên trong ông ta chỉ thuộc về mình ông ta, và chúng ta không hề biết là nó tồn tại. Con không làm sai điều gì cả. Được chứ?”
“Được ạ.” Con bé đứng dậy và đi vào trong phòng tắm. Tôi nghe thấy tiếng con bé xì mũi, rửa mặt rồi quay trở lại, trông đã vững vàng hơn. “Con xin lỗi.”
“Không sao đâu. Mẹ rất tiếc vì mọi chuyện không được tốt lắm vào lúc này. Mẹ ước mình biết cách khiến nó trở nên ổn hơn.”
Con bé thở ra một hơi dài, run rẩy. “Con cần phải làm điều gì đó và để đầu óc mình được giải phóng. Con có thể đi với mẹ không? Con không muốn ở lại đây.”
“Không, Lanny. Mẹ chuẩn bị đến trại giam.”
Con bé tươi tỉnh hẳn. “Ý mẹ là, để gặp Vera Crockett ạ?”
Tôi ước tôi đã không nói gì cả. “Ừ. Nhưng…”
“Con có thể giúp!”
“Không, con yêu, mẹ xin lỗi. Mẹ không nghĩ mình sẽ được phép làm vậy đâu.”
“Nhưng con có thể làm trợ lý cho mẹ! Con có thể ghi chép và làm mọi thứ nữa.”
“Không.” Tôi nói với con bé. Và tôi thực sự có ý như vậy.
“Thật ạ? Thật ạ? Giờ thì mẹ sắp sửa bảo con ngồi lại đây và đợi chờ loanh quanh giống… giống một đứa trẻ ư? Như Connor? Vee bằng tuổi con, mẹ! Và bạn ấy cần sự giúp đỡ! Con muốn giúp đỡ!”
“Và con có thể…” Tôi nói với con bé. “Mẹ hứa với con. Nhưng không…”
“Con sẽ đi cùng.” Lanny cướp lời tôi. “Và con sẽ không tranh cãi về chuyện này nữa.”
Tôi biết tông giọng đó. Tôi thoáng buồn. Đó là chất giọng mà tôi dùng để kết thúc một cuộc tranh cãi. Lanny đứng dậy từ giường, bước vào phòng tắm và đóng cửa. Tôi nghe thấy tiếng nước chảy.
Có tiếng gõ cửa ở cánh cửa thông sang căn phòng kế bên. Tôi mở ra và thấy Sam cùng Connor với một đống đồ ăn. Thức ăn nhanh, dĩ nhiên rồi. Chẳng có gì trong thị trấn ngoại trừ một cửa hàng ăn nhỏ trông như chỉ phục vụ người dân địa phương.
Tôi không định đưa con gái đi cùng tới trại giam. Không đời nào.
Điện thoại của tôi kêu lên, đúng lúc tôi đang chén được một nửa chiếc hamburger, và tôi bước ra ngoài để trả lời cuộc gọi của Hector Sparks. “Tôi đã thu xếp buổi thẩm vấn rồi.” Anh ta nói với tôi. “Thanh tra Fairweather không được hài lòng lắm, nhưng tôi nghĩ đây là một ý tưởng tốt. Cô bé có thể cung cấp cho chúng ta nhiều thông tin hơn nếu như cảm thấy thoải mái, và lẽ dĩ nhiên là cô bé cảm thấy thoải mái hơn khi ở với cô rồi.”
Tôi hít vào một hơi. Không để cho bản thân suy nghĩ quá nhiều và trước khi tôi đổi ý, tôi nói: “Con gái tôi sẽ đi cùng.”
“Con gái cô ư?”
“Atlanta. Con bé mười lăm tuổi, khoảng tuổi của Vera. Tôi nghĩ rằng sự xuất hiện trong phòng của con bé sẽ có ích và giúp Vee thư giãn hơn đấy.”
“Cô không sợ con cô nghe được những gì mà Vera nói ư?”
“Con bé đã nghe được những thứ còn tồi tệ hơn.” Tôi nói với anh ta. “Tin tôi đi.”
“Chà, nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ không muốn con gái của mình dính dáng vào. Nhưng… chúng ta đang bàn về tính mạng của một đứa trẻ. Họ gần như chắc chắn sẽ quyết định xét xử Vee như một người trưởng thành. Và Tennessee thì có án tử đấy.”
“Chúng tôi sẽ ở đó. Rõ ràng nhé: con gái tôi sẽ không hé răng. Tôi sẽ làm điều đó. Con bé là… trợ lý của tôi.”
“Đã hiểu.” Anh ta nói. “Cảm ơn, cô Proctor. Thật là nhẹ nhõm. Họ muốn chúng ta có mặt ở nhà tù thị trấn vào lúc ba giờ chiều. Khoảng nửa tiếng lái xe. Tôi sẽ gặp cô ở đó.”
Tôi kiểm tra thời gian. Giờ là một giờ chiều. Tôi quay sang và nhìn gia đình mình: Sam đang mỉm cười với điều gì đó mà Connor nói, ngắm nhìn con trai tôi với tình yêu thực sự; Lanny đang nhặt đống rau diếp trong bánh burger của mình một cách bực dọc, nước vẫn nhỏ tong tỏng từ chân tóc; Connor, với đôi mắt ngời sáng, cho tôi biết rằng thằng bé đang nói về một chủ đề mà nó đam mê.
“Gặp anh ở đó.” Tôi nói với Sparks. Tôi hy vọng mình đang làm điều đúng đắn. Ở thời điểm này, tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện rằng tôi không gây ra một lỗi lầm nghiêm trọng, thậm chí là tai họa chết người nào.
[7] Vào thế kỷ XIX, nước Mỹ tiến hành mở rộng và chiếm lĩnh nhiều vùng đất mà trước đây thuộc sở hữu của Anh, Tây Ban Nha, Pháp, Nga, từ đó hình thành nên lãnh thổ Hoa Kỳ rộng lớn như bây giờ. Các nhà cầm quyền tập trung mở rộng lãnh thổ về phía Tây, vậy nên lịch sử gọi là “Westward Expansion”. Các sự kiện tiêu biểu của giai đoạn này: thương vụ Louisiana (1803), sáp nhập Oregon (1846)…