Chương 10 GWEN
Sam rất vui lòng đồng ý rằng tất cả chúng tôi nên cùng đi và trả phòng trước khi xuất phát. Anh ấy trông có vẻ quá mức hăng hái, nói thật là vậy. Nhưng cũng như Sam, tôi cảm thấy cái nhà nghỉ này thật ngột ngạt. Connor tìm thấy một nơi có tên là nhà nghỉ Sông Wolfhunter ở gần khu rừng; nghe có vẻ ổn, và trông cũng thoải mái.
Những bức ảnh không nói dối. Nó tọa lạc ở ngoài địa phận Wolfhunter khoảng năm dặm, là một nơi thôn dã mộc mạc có diện tích khiêm tốn với những căn phòng lớn. Người chủ vui tính mừng rỡ khi chúng tôi ghé thăm. Ngay khi chúng tôi vào tới căn phòng ghép của mình, Sam kéo tôi sang một bên để nói chuyện nhanh.
“Em sẽ đưa Lanny đến cuộc thẩm vấn.” Tôi nói với anh, điều đầu tiên. “Tin em đi. Em nghĩ chuyện này quan trọng, nếu không em sẽ không làm vậy. Ngay lúc này, Lanny cần phải cảm thấy mình có ích.”
Sam không thích thế, tôi có thể thấy được, nhưng anh ấy cho qua nhằm thực hiện mục đích khác. “Đưa cho anh điện thoại của em.”
Dù khó hiểu nhưng tôi làm theo, và anh ấy đưa cho tôi một cái mới tinh. Tôi nhìn nó với một cái cau mày. Lại một chiếc điện thoại rác khác. “Đây là gì?”
“Đến lúc thay đổi rồi.” Anh ấy nói. “Anh có lẽ hơi hoang tưởng về đội quay phim tài liệu kia, nhưng chúng ta chưa thay số điện thoại một thời gian rồi. Tin anh chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, lũ trẻ cũng vậy chứ?”
“Ừ, anh đã đổi điện thoại cho chúng rồi. Anh đã lưu lại các số điện thoại mà lũ trẻ có thể muốn gọi. Trong chiếc máy này có số của anh, Connor, Lanny, Kez, Prester, Javier, Mike và mẹ em.”
“Có lẽ em nên lưu cả số của Sparks và Fairweather nữa.” Tôi nói với anh ấy. “Chỉ là đề phòng thôi.”
Anh ấy trả lại điện thoại cho tôi, và tôi thêm những số đó vào danh sách liên hệ của mình. Rồi tôi đưa cho anh ấy chiếc điện thoại cũ. “Anh sẽ bỏ chúng đi chứ?” Tôi nói. Anh ấy gật đầu. “Sam… có chuyện gì vậy?”
“Không phải bây giờ.” Anh ấy liếc nhìn xuống chiếc điện thoại đang cầm trên tay. “Chúng ta sẽ nói về nó tối nay.”
Tôi nhìn đồng hồ. Anh ấy nói đúng. Tôi và Lanny phải lên đường nếu muốn đến trại giam đúng giờ. Cứ cho là những chỉ dẫn hướng đi của Sparks là chính xác đi. Tôi gõ cánh cửa thông giữa hai phòng, và Lanny ra mở cửa. Con bé đã dặm lại lớp trang điểm của mình, và nó trông tự tin hơn lúc trước nhiều. “Đến lúc đi rồi ạ?”
“Nếu con sẵn sàng.”
“Con sẵn sàng.” Con bé liếc nhìn về phía sau và hạ giọng xuống. “Nhân tiện, Connor đã xin lỗi ạ.”
“Thằng bé không có ý làm con tổn thương đâu. Không tệ như con nghĩ, phải không?”
“Con biết mà.” Con bé thở dài. “Thằng bé cứ như một cây xương rồng vậy, mẹ ạ.”
“Con cũng vậy.”
Con bé cười nhếch mép, và tôi không thể kìm được một nụ cười đáp trả. “Đó là chân dung gia đình đấy mẹ.” Con bé nói. “Mẹ thì lại giống cuộn dây thép gai.”
“Quá chuẩn.” Tôi nói và giơ lên một nắm đấm để cụng tay. Con bé trợn tròn mắt. “Không ngầu nữa hả?”
“Thôi, mình đi thôi ạ.” Con bé nói. “Connor nói là chú Sam sẽ đưa nó đi bộ trong khu rừng.”
“Con chắc là mình không muốn đi với họ đấy chứ…”
“Ôi giời, con đã trang điểm đấy mẹ.”
Con bé nói đúng, đi bộ nửa dặm dưới cái nóng này có thể làm tan chảy lớp phấn tạo khối và kẻ mắt cẩn thận kia thành một mớ hổ lốn nhớp nháp. “Vậy thì đi thôi.”
Tôi tự vấn bản thân một lần nữa trong suốt hành trình đi xe đến nhà giam của thị trấn. Con bé mạnh mẽ và có năng lực, dầu vậy nó chưa phải người trưởng thành. Những gì xảy ra năm ngoái, những cuộc chạm trán với Absalom và Melvin đã dạy tôi một điều là bọn trẻ rất dũng cảm và thông minh, nhưng không phải lúc nào chúng cũng làm điều đúng đắn. Điều an toàn.
Có lẽ chúng học điều đó từ tôi.
Nhà tù trị trấn được bảo mật hơn Sở Cảnh sát Wolfhunter, và tôi phải xuất trình giấy tờ cá nhân ở cổng bảo vệ trước khi tôi được phép đỗ xe trong một ô trống. Có ít nhất ba mươi phương tiện khác ở trong bãi đỗ; phần lớn trông tồi tàn theo năm tháng sử dụng. Tôi đỗ xe gần hàng đầu tiên và quay sang con gái mình: “Được rồi đấy. Giờ thì con phải trở nên cực kỳ nghiêm túc, con hiểu ý mẹ chứ? Đây không phải là trò chơi. Và những gì chúng ta sắp làm không thật sự an toàn đâu.”
Con bé gật đầu chậm rãi. “Con biết.”
“Thật không?” Tôi lục tìm biểu cảm của con bé. “Mẹ không đùa giỡn đâu, Lanny. Con cần phải làm những gì mẹ bảo. Không cãi cọ và không lưỡng lự. Nếu có bất kỳ rắc rối nào, hãy cúi xuống và ở yên đó, và đừng làm gì khác vì mẹ. Hiểu rồi chứ?”
Tôi đang dọa con bé, tôi có thể thấy điều đó. Tốt. Con bé cần phải bị dọa ngay lúc này. Nó không nói một lời, nhưng gật đầu thêm lần nữa.
“Được rồi.” Tôi nói. “Đi thôi. Đừng khiến mẹ phải ân hận khi đã đồng ý việc này, được chứ?”
Chúng tôi đi bộ một đoạn ngắn. Trời nóng rát từ nơi đỗ xe đến cánh cửa nặng trịch của nhà tù. Ngay khi vào trong, chúng tôi thấy khu vực tiếp tân được chiếu đèn sáng trưng; quầy đón tiếp rộng lớn, chạy dọc theo toàn bộ chiều dài của căn phòng. Nó được làm bằng gỗ, với một tấm kính chống đạn mới được trang bị gần đây chạy dọc từ quầy lên đến trần nhà. Chỉ có một ô cửa sổ đang mở và một hàng bốn người đứng trước chúng tôi. Phải mất một lúc. Tôi không trông thấy Hector Sparks ở đâu cả, và cũng không thấy tung tích của thanh tra Fairweather. Chúng tôi có giấy ủy nhiệm, tuy vậy người phụ nữ ngồi sau quầy vẫn ném cho con gái tôi một cái nhìn trừng trừng rất lâu và đầy phán xét. Chúng tôi ngồi xuống một trong những cái ghế dài. Không mất nhiều thời gian cho đến khi số thứ tự trên thẻ của chúng tôi được gọi, và chúng tôi được chỉ dẫn tới một cánh cửa nằm ở cuối quầy đang kêu rù rù. Một tấm biển ghi CHỈ KÉO CỬA KHI CÓ TIẾNG KÊU HOẶC BÁO HIỆU. Tôi tự hỏi họ đã phải đối mặt với điều đó nhiều đến thế nào? Nhiều đến mức phải gắn cả biển cảnh báo.
Thanh tra Fairweather đang đợi ở hành lang. Anh ta trông không hài lòng, và khi thấy Lanny đi cùng với tôi, trong một khoảnh khắc, trông anh ta điên tiết thấy rõ. Biểu cảm đó nhanh chóng qua đi, và anh ta gật đầu với cả hai chúng tôi. “Cô Proctor. Và đây là ai?”
“Trợ lý của cô Proctor.” Lanny nói, thách thức sự phủ nhận của vị thanh tra. Anh ta trao cho con bé một ánh nhìn chằm chằm rất lâu, rồi chuyển sang phía tôi. Hướng tội lỗi vào đúng người gây ra nó.
“Đây không phải là chỗ dành cho trẻ con đâu.” Anh ta nói.
“Kỳ lạ thay, anh đang giữ một cô bé có cùng độ tuổi đấy.” Tôi trả lời. “Con gái tôi có thể có giá trị nếu chúng ta muốn Vee thực sự mở lòng về những gì đã xảy ra bên trong căn nhà đó.”
“Và cô nghĩ con gái cô nên nghe thấy những điều đó?”
Tôi thậm chí còn không chớp mắt. “Tôi đảm bảo với anh, thanh tra, con bé sẽ ổn thôi.”
Ít nhất thì Fairweather không có hứng tranh cãi, không phải vì anh ta không muốn chấp nhặt một đứa trẻ, mà là vì lúc đó tôi thấy Hector Sparks đang đi dọc theo hành lang phía sau anh ta. Vị luật sư mặc áo sơ mi, không có áo khoác ngoài và trông có vẻ nóng nực quá độ. “Cô đây rồi.” Anh ta nói và dừng lại. Tôi trông thấy anh ta để mắt đến con gái đang đứng đằng sau tôi. Chỉ một giây thôi, trước khi sự chú ý của anh ta dành lại cho tôi. “Đi lối này. Thời gian thăm nom của chúng ta có giới hạn thôi.”
“Bởi gì ạ?” Lanny hỏi trước khi tôi có thể.
“Những lịch hẹn của tôi.” Đây là một điều kỳ cục để nói ra; chắc chắn là những vụ còn lại mà anh ta đang phải đối phó không thể nào cấp bách như vụ cô bé mười lăm tuổi với mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc này được. Nhưng Sparks bước đi trước khi tôi kịp hỏi, vậy nên chúng tôi đi theo. Thanh tra Fairweather thì không.
“Tôi sẽ nói chuyện với cô sau.” Anh ta gọi với theo từ đằng sau, và tôi giơ tay lên để ra dấu là tôi đã nghe. Nếu anh ta gọi cho tôi, anh ta sẽ chẳng nhận được gì cả; thay vào đó tôi sẽ phải gọi cho anh ta. Tôi thích như thế hơn, thật sự.
Chúng tôi đi dọc theo hành lang dài dẫn thẳng tới cánh cổng khóa. Những căn phòng làm việc mở cửa ở phía bên tay trái - những căn phòng trống trải, không có cửa sổ, chỉ có bàn làm việc và các ngăn tủ đầy ắp tài liệu, gần như chẳng có gì cho phép sự tồn tại của con người. Không có lấy một cuốn lịch Beanie Baby ngộ nghĩnh hay kỳ lân nhồi bông. Không có những bức ảnh gia đình. Tôi cho như thế là thông minh; nó giữ cho mọi thứ trông chuyên nghiệp cao độ và ngăn chặn bất kỳ mối liên kết cá nhân nào mà nhân viên cai ngục có thể tạo ra, đặc biệt là với tù nhân.
Nhưng nó thật tuyệt vọng.
Ở cổng, ba chúng tôi được thông báo đi vào bởi một cảnh vệ ở phía bên cạnh, bằng một âm thanh ù ù. Ngay khi chúng tôi bước vào, chỉ có một dãy buồng giam ở bên phải chúng tôi. Buồng đầu tiên giam giữ một người phụ nữ già, mặc bộ đồ màu vàng neon, đang nằm ngủ trên chiếc giường, mặt hướng vào bức tường.
Vee Crockett ở trong buồng giam thứ hai.
Cô bé đang ngồi trên chiếc giường hẹp và nhỏ, chậm rãi đứng dậy khi nhìn thấy chúng tôi. Ánh nhìn của cô bé cố định vào Hector Sparks, nhưng rồi chuyển sang tôi. Rồi đến Lanny, người đang đứng sau tôi, ở khoảng cách bốn mươi centimet tính từ mấy cái thanh chắn. Không dối lòng thì cô bé trông thật thảm hại. Tôi biết ánh nhìn ấy, vừa rối loạn, vừa tê liệt không nói nên lời. Cô bé có một mái tóc tối màu, rối bù không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt xanh và trong trẻo nhất mà tôi từng thấy. Trong trẻo ở mọi phương diện. Tôi không biết chính xác chúng tôi đang sa lầy vào điều gì nữa, và ngay lúc này đây, tôi thậm chí còn không thể mạnh dạn đưa ra một phỏng đoán.
Một cảnh vệ đã hộ tống chúng tôi đến tận đây. “Được rồi.” Anh ta nói. “Lùi lại, cả ba người, nép vào bức tường phía xa. Đứng nguyên ở đó.”
Tôi hài lòng khi thấy Lanny ngay lập tức tuân thủ và tôi đứng sau lưng con bé tầm nửa bước chân. Hector Sparks có vẻ không hiểu được mấy lời chỉ dẫn. Cảnh vệ đi tới trước buồng giam của Vee, sẵn sàng mở khóa, nhưng anh ta dừng lại để nhắc lại điều mà anh ta đã nói với vị luật sư. Sparks đứng dựa vào tường cùng với chúng tôi.
Tôi có một linh cảm rằng đây là lần đầu tiên Sparks bị yêu cầu làm gì đó.
“Đây là điều sẽ diễn ra…” Cảnh vệ nói với chúng tôi khi anh ta đứng bên cạnh buồng giam của Vee. “Tôi chuẩn bị mở khóa buồng giam của phạm nhân, còng tay phạm nhân và chúng ta sẽ đi về phía phòng thẩm vấn. Mọi người sẽ theo sau tôi, lúc nào cũng phải đứng cách tôi ba mét. Mọi người sẽ bị giám sát qua camera. Vi phạm quy định thì mọi người sẽ ngay lập tức bị trục xuất ra ngoài.”
“Chúng tôi hiểu rồi.” Tôi nói.
“Phạm nhân sẽ bị còng tay và ngồi vào bàn thẩm vấn. Mọi người không được phép di chuyển sang phía bàn mà phạm nhân ngồi, đưa bất kỳ đồ đạc gì cho phạm nhân hay chạm vào phạm nhân. Mọi người hiểu chỉ dẫn của tôi không?”
“Vâng.” Tôi nói, và Lanny lặp lại lời tôi. Sparks thì mất chút thời gian để xử lý thông tin và gật đầu đồng ý.
Chúng tôi thực hiện nghiêm ngặt theo quy định. Tôi đi đầu. Tôi không muốn Lanny trở nên quá mức phấn khích, hay Sparks kiêu ngạo cho rằng vị thế của mình trong ngành luật sẽ giúp anh ta được ngoại lệ. Vì vậy mà họ theo sau tôi, và tôi chắc chắn là khoảng cách giữa gót giày của cảnh vệ và đầu ngón chân của tôi phải nhiều hơn ba mét. Rất dễ để theo dõi, vì có những mốc đánh dấu trên sàn nhà thể hiện khoảng cách ba mét. Cảnh vệ dừng lại ở một cửa khác, và tôi khựng lại ngay lập tức, cảm nhận được Lanny suýt thì đâm sầm vào tôi.
“Ê, em yêu.” Một giọng nói cất lên từ những buồng giam bên tay phải chúng tôi. “Có phải em là quả đào bé nhỏ không?”
Lanny nép vào người tôi. Giọng nói lè nhè của người phụ nữ miền nam tạo ra một hiệu ứng mạnh. Tôi thừa hiểu rằng câu nói đó hướng về con gái tôi.
Không thèm nhìn ả ta, tôi nói: “Câm miệng vào hoặc tao sẽ cắt lưỡi mày.”
“Lạy Chúa, con khốn, bình tĩnh đi mày.” Người phụ nữ nói một cách sưng sỉa. Ả ta là một phụ nữ da trắng với mái tóc vàng bạch kim, bù xù và nhếch nhác, gầy như một bộ xương trong phòng thí nghiệm. Không phải suy nghĩ quá nhiều để đoán được rằng ả ta phải ngồi đây vì dính đến hàng cấm.
“Ngồi xuống đi…” Tôi nói với ả. Chắc hẳn phải có thứ gì đó trong chất giọng và ánh mắt của tôi khiến ả giơ hai tay lên và lùi ra khỏi thanh chắn. Tôi đã từng ở trong tù. Tôi hiểu cách vận hành của nơi này.
Cánh cửa ở phía cuối mở ra. Viên cảnh vệ chỉ chỗ cho Vee vào một căn phòng đệm, và chúng tôi phải đợi ở bên còn lại.
Không còn ai khác huýt sáo với con gái tôi nữa.
Sau khi đi qua cánh cửa đôi, chúng tôi tiến vào một khu vực có các căn phòng nhỏ. Vee đang ở trong căn phòng đầu tiên, đã được còng tay và xích chân vào sàn nhà; còng tay của cô bé được gắn vào cái móc kim loại dày nằm ở góc bàn.
Viên cảnh vệ đọc qua nội quy một lần nữa, giọng nói nghe vô cảm và chán nản, rồi anh ta rời đi và khóa cửa lại. Có ba chiếc ghế ở phía bên bàn chúng tôi. Tôi lấy cái ghế nằm ở cuối, xa cửa nhất, và để Lanny ngồi ở giữa. Vee chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, rồi vào Lanny; cô bé ngó lơ Sparks cứ như thể anh ta không tồn tại vậy. Ẩn sâu bên trong, tôi thấy dấu hiệu của thứ gì đó đang khuấy đảo. Nỗi tức giận. Hy vọng. Thứ gì đó sâu sắc và khó lý giải.
“Chào Vee, tôi là Hector Sparks, chúng ta đã nói chuyện trước đây?” Sparks nói. Không có phản ứng gì. Cứ như thể cô bé bị điếc vậy. “Tôi đã nói chuyện với cháu, và cháu thì không chịu lắng nghe. Tôi nghĩ tôi nên đi cùng ai đó mà cháu quen biết, để giúp cả hai chúng ta vượt qua toàn bộ chuyện này.”
Đột nhiên cô bé chuyển ánh nhìn sang anh ta. “Biến đi.” Cô bé nói.
“Chú ấy không thể.” Tôi nói với cô bé. “Chú ấy là luật sư của cháu. Nếu chú ấy rời đi, bọn cô cũng sẽ phải đi theo.”
Cô bé không thích điều đó; tôi nhìn thấy một tia nóng nảy thoáng qua trên gương mặt cô bé, và rồi một lần nữa nó lại trở nên trống rỗng. “Tốt thôi.” Vera nói, rồi ngồi lùi lại. Dây xích kéo lê trên bàn nghe thật nhức tai. Cô bé nhìn lên phía trên đầu tôi. Tôi chờ đợi, nhưng cô bé không nói bất kỳ điều gì hết.
“Có ổn không nếu cô hỏi cháu một vài câu hỏi, Vee? Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cháu, và với mẹ cháu.” Tôi nói.
“Cô nghe rồi đấy.” Cô bé nói. Vẫn nhìn vào một điểm cao hơn đầu tôi khoảng nửa mét. “Cháu biết cô đã được nghe kể mọi chuyện.”
“Phần nào thôi. Đó là sau khi cháu gọi cho cô. Cô cần phải tìm hiểu điều gì đã xảy ra trước đó.”
Vee chuyển hướng nhìn, mắt chạm mắt với tôi chỉ trong khoảng một giây, và rồi cô bé quay đi để tập trung vào Lanny. “Đây là con gái cô?” Giọng nói của nó nhỏ và bình thản đến mức kỳ quặc.
“Ừ.” Tôi nói. “Hôm nay con bé đến để giúp cô.”
“Làm gì?”
“Ghi chép.” Lanny nói. Con bé với lấy cái cặp sách và lấy ra một chiếc bút cùng tờ giấy. Viết xuống ngày tháng. Tay con bé run run, nhưng giọng thì bình tĩnh. “Tiếp tục đi.”
“Cả hai người không ai đến từ vùng này.” Vee nói, giọng kéo dài mượt như nhung, đậm chất Tennessee mà tôi không có, và cả con gái tôi cũng vậy. “Từ đâu?”
“Bọn cô không có nhiều thời gian với cháu.” Tôi nói khi Lanny định cất lời. Tôi không muốn cô bé tù nhân này biết thêm bất kỳ điều gì về chúng tôi, ngoại trừ những thông tin thật sự cần thiết. Chỉ là đề phòng. “Chuyện gì đã xảy ra vào cái ngày mẹ cháu qua đời, Vee? Tưởng tượng cháu thức dậy vào buổi sáng, và kể cho cô nghe những gì mà cháu nhớ được về hôm đó.”
Tôi nói nhẹ nhàng nhất có thể, bởi tôi đang cố gắng trở nên rộng lượng và tin rằng sự trống rỗng quái dị nơi cô bé là cú sốc và sang chấn tinh thần, và tôi không muốn khiến nó trở nên tồi tệ hơn. Tôi cho rằng phía cảnh sát sẽ không ân cần quan tâm như vậy, dù chỉ một chút.
Vee chẳng nói gì hết. Không gì cả. Cô bé cũng chỉ lắc đầu và nhìn xuống dưới chân mình, cùng mớ tóc rối bù xù xòa xuống phía trước, che đi gương mặt.
“Cô hứa với cháu, cô đang cố gắng giúp đỡ.” Tôi nói với cô bé, thậm chí còn nhỏ nhẹ hơn. “Những gì cháu nói chỉ dùng để phục vụ cho luật sư của cháu; chú ấy cũng đang giúp cháu. Mọi chuyện sẽ ổn. Cháu có thể tin tưởng cô.”
Dù có nghe thấy lời tôi nói, cô bé cũng không thể hiện bất cứ dấu hiệu nào. Cô bé ngúng nguẩy một chút, giống như mấy cành liễu trong làn gió lạnh, và tôi cảm giác được một cơn rợn tóc gáy ở sau cổ mình.
Rồi bỗng nhiên, Lanny lên tiếng: “Chúng tôi đặt sai câu hỏi phải không?”
Tôi ném cho con bé một cái nhìn thể hiện thông điệp rõ ràng: đừng có mà dắt mũi nhân chứng, nhưng không ngờ phương pháp của Lanny lại có hiệu quả. Vee nhìn lên chúng tôi một lần nữa. Không, là nhìn vào Lanny. Cô bé thậm chí còn hất vài lọn tóc ra khỏi khuôn mặt mình.
“Cậu nói đúng. Tôi đã không thức dậy bởi vì tôi đã không bao giờ đi ngủ. Tôi đã ở gần bờ sông.”
“Con sông nào?” Tôi hỏi.
“Dòng sông Wolfhunter, không có con sông nào khác xung quanh đây cả.”
“Cháu có đi cùng với ai không?” Tôi hỏi.
“Không.” Cô bé nói, và tôi biết đó là lời nói dối, bởi tôi thấy đôi mắt màu xanh lá cây trong vắt liếc đi chỗ khác và quay trở lại nhìn con gái tôi một lần nữa. Tôi không thích ánh nhìn ấy. Tôi không thích nó một chút nào. “Chà. Có lẽ là một vài người khác, nhưng chúng cháu không để tâm đến nhau. Chúng cháu làm việc riêng của mỗi người, thế thôi.”
“Vậy việc của cậu là gì?” Lanny hỏi. Tôi cắn vào lưỡi, kìm lại thôi thúc nói với con bé là hãy yên lặng đi, bởi tôi tin chắc rằng nếu con bé ngồi im, tôi sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Nhưng ngay cả Lanny cũng chỉ nhận được một cái nhún vai uể oải từ đôi vai đang khoác chiếc áo tù của Vee.
Hector Sparks đang theo dõi tất cả những gì đang xảy ra một cách say sưa. Anh ta đang nhìn chằm chằm Vee Crockett qua cặp kính của mình, với một biểu cảm chăm chú và đầy thích thú. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy có đôi chút không thoải mái.
Cô bé lờ đi anh ta hoàn toàn. Giống như thể cô bé đã luyện tập kỹ năng này đến mức thượng thừa.
“Vậy thì…” Tôi nói. “Hãy nói cho cô biết về cái đêm hôm trước, và tiếp tục cho đến khi cháu tìm thấy mẹ mình.”
Tôi nghĩ cô bé đang chuẩn bị câm nín hoàn toàn, nhưng cuối cùng lại lên tiếng. “Cháu đã đi ra ngoài để làm vài nháy. Tyler có vài gói Oxycodone[8] mua được từ một người phụ nữ già đang thiếu tiền, vậy là cháu có một ít. Sharon có một chai whiskey ngon và vài chai vodka. Vậy là chúng cháu đốt lửa trại và cùng chia sẻ với nhau. Dicky tham gia cùng, mang theo hàng đá, nhưng cháu đã không dùng thứ bẩn thỉu đó.” Cô bé tỏ ra kẻ cả. “Rồi Tyler nói là cháu cần phải “thỏa mãn” nó để đổi lấy Oxycodone, thằng ngu học. Sau đó cháu nằm dài ra bên đống lửa. Oxycodone và rượu whiskey khiến cháu hơi quay cuồng, vậy là cháu ngủ lại đó. Tyler và Sharon đã rời đi khi cháu tỉnh lại. Đám lửa thì tắt rồi.”
Tôi cảm giác Lanny giật bắn lên khi lắng nghe một cô bé tầm tuổi mình vô tư nói đến chuyện trao đổi nam nữ.
“Vậy cháu đã làm gì sau đó?” Tôi hỏi. Một cái nhún vai nữa, thậm chí còn ít biểu cảm hơn cái trước đó.
“Tới trường một tẹo.” Cô bé trả lời. “Rồi cháu thấy chán.”
“Cháu đã đi đâu?”
“Chẳng đi đâu cả.”
“Wolfhunter không lớn đến mức ấy đâu.” Tôi nói. “Không nhiều nơi để đi. Cố gắng nhớ lại đi.”
Cô bé đảo mắt. “Chơi bời ở nhà máy sản xuất kính bị bỏ hoang một lúc. Cháu có một cái túi ngủ ở đó và vài thứ đồ phục vụ cho những lúc cháu không muốn đi học.” Vài thứ đồ, tôi mường tượng, vài viên thuốc tích trữ, rượu, hoặc là cả hai.
“Cháu có thấy ai khác ở đó không?”
“Không.”
“Vậy là cậu đã làm gì?” Lanny nói. Vee bỗng cười. Đó là một nụ cười khiến tôi cảm thấy choáng váng, bởi vì trông nó thật… bình thường. Giống như hai đứa nó chỉ đang có một cuộc trò chuyện thân thiện, không hề có chướng ngại vật nào xung quanh. Không hề có ai trong số chúng bị buộc tội giết mẹ.
“Những khoảng thời gian tốt đẹp, bạn tôi ạ. Nốc rượu, chén nốt chỗ Oxycodone cuối cùng…” Vera nói. “Chỉ là bay lơ lửng một tí thôi.”
Tôi không thích câu trả lời đó. “Và rồi sao?”
“Đi bộ về nhà. Không xa lắm.” Cô bé quay mặt đi chỗ khác một lần nữa. Tôi không thể khẳng định được nụ cười vẫn còn đó hay không, nhưng tôi nghĩ là có, và tôi đấu tranh với một cơn sóng hoài nghi đang trào lên. “Mẹ đang nằm trên sàn. Khẩu súng ở ngay bên cạnh bà ấy. Cháu đoán là họ đã tìm được bà ấy, và bà ấy luôn nghĩ rằng họ có thể. Cháu nhặt nó lên bởi vì cháu nghe thấy tiếng ai đó ở bên ngoài. Vậy là cháu nổ súng để cảnh cáo họ rời đi. Cháu nghĩ họ có thể giết cháu giống như đã làm với mẹ.” Cô bé cười. Cười. “Dù sao thì, đó cũng chỉ là người đưa thư, và cháu đã bắn trượt.”
“Thanh tra Fairweather nói là có máu trên người cháu. Cháu có thể nói cho cô biết tại sao lại thế không, Vee?” Cô bé không trả lời câu hỏi đó. Toàn thân đóng băng. Tôi bỏ qua, bởi vì đồng hồ đang điểm những giây cuối. “Cháu nhắc đến họ. Cháu đang nói về ai?” Vee lắc lắc đầu.
“Mẹ chẳng bao giờ nói cả. Chỉ là có gì đó không đúng, và bà ấy cần sự giúp đỡ. Cháu chưa bao giờ để tâm nhiều đến bà ấy. Bà ấy luôn bận việc này việc nọ. Bà ấy thích mấy người theo thuyết âm mưu.” Giọng con bé nghe chậm rãi, gần như buồn bã. Tôi tự hỏi liệu nó có đang cảm thấy hối hận một chút hay không.
Tôi hỏi một vài câu hỏi nữa, nhưng Vee có vẻ mệt mỏi. Gần như buồn ngủ. Cô bé chỉ phản ứng bằng cách trả lời một từ duy nhất hoặc mấy cái lắc đầu. Ngay cả Lanny cũng chẳng thể khiến nó trở nên hứng thú hơn.
Cuối cùng, Hector Sparks nói: “Cô Proctor, tôi nghĩ chúng ta cần phải kết thúc ở đây. Tôi thực sự cần phải đi chỗ khác nữa.” Cứ như thể khách hàng của anh ta đang cản bước anh ta đào sâu vào những điều quan trọng hơn. Tôi cảm nhận được một cơn phẫn nộ, và phải nhắc nhở bản thân rằng anh ta, trên thực tế, đang là sếp của mình. Phải tuân theo nội quy công ty. Anh ta gật đầu với cảnh vệ đứng bên ngoài. Cảnh vệ mở khóa cửa. Sparks đứng lên và bước ra ngoài. Lanny chần chừ, nhìn tôi.
Chúng tôi đã hết thời gian. Tôi rướn người ra xa nhất: “Vee, nhìn cô đi. Cháu cần phải nói với cô sự thật. Cháu có giết mẹ mình không?”
Cô bé chậm rãi quay đầu và gạt tóc ra đằng sau. Không có một nụ cười nào lúc này. “Không, thưa cô.” Cô bé nói. “Cháu không làm điều đó. Bà ấy không phải là một phụ nữ xấu xa, dù bà ấy không thực sự có mặt trong cuộc đời cháu. Ở bên cháu.”
Tôi không rõ là bản thân mình có tin cô bé không. Tôi không biết tôi đang nhìn vào ai nữa. Hoặc thứ gì.
“Cậu sẽ ổn chứ?” Lanny hỏi Vee.
Vee trao cho con bé một nụ cười buồn nhẹ. “Phòng ngủ tốt nhất mà tôi có là ở đây.”
Điều đó nghe thật đáng thương, bởi tôi chắc chắn là cô bé đang nói thật.
“Đến lúc đi rồi.” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của người cảnh vệ. Anh ta đang giữ cửa cho chúng tôi.
Lanny và tôi đứng dậy để rời đi. Chúng tôi đi được vài bước ra phía cửa thì Vee nói: “Đợi đã. Tên cậu là Lanny, đúng chứ?” Tôi quay về phía cô bé và Lanny. Vee đang nghiêng người về phía trước, nhặt một cái móng tay bị gãy. Một giọt máu đỏ tươi ứa lên, và cô bé dựng ngón tay lên để nó trượt xuống da.
Tôi đứng vào giữa Lanny và Vee theo bản năng, ngay cả khi Vee đang bị còng tay.
“Tôi biết cậu là ai, Lanny…” Vee nói. Cô bé nhìn xuyên qua tôi. “Bố của cậu là kẻ hiếp dâm và giết người. Ai cũng biết điều đó. Họ nghĩ cậu cũng tồi tệ như vậy.”
“Vậy, mục đích của cậu là gì?” Lanny, đáng khen cho con bé, không hề nao núng và run rẩy chút nào.
“Cậu biết đấy, tôi cũng bị hiểu lầm và định kiến. Tôi không làm điều này. Tôi không phải đứa con gái tốt đẹp gì, nhưng tôi không phải kẻ giết người. Tôi không giết mẹ mình. Không giống như…” Đôi mắt của cô bé bỗng chốc chan chứa nước mắt, nhưng cô bé không khóc. Cô bé chớp mắt, và chúng lăn xuống. Tôi tự hỏi liệu cô bé có phải một diễn viên bẩm sinh, có thể khóc bất cứ khi nào mình muốn hay không. “Ngôi nhà tối om. Tôi đã vấp chân. Tôi ngã lên người bà ấy và máu dính lên khắp người tôi. Tôi đã đặt tay lên vết thủng trên người bà ấy.” Tôi có cảm giác như ai đó thụi vào bụng mình. Cô bé hít vào một hơi nghe thật đau đớn và cúi gằm mặt. “Đó là chuyện đã xảy ra. Cậu muốn biết sự thật. Đó là sự thật.”
“Cô Proctor.” Giọng nói của cảnh vệ từ phía cánh cửa nghe rất nghiêm khắc. “Đi thôi. Ngay bây giờ.”
Tôi gật đầu với Vee, và dẫn Lanny ra ngoài. Tôi vẫn giữ cho mình đứng đằng sau con bé, một tấm lá chắn giữa con gái tôi và cô gái mà tôi vẫn không chắc liệu mình có thể tin tưởng hay không.
“Mẹ?” Lanny quay sang tôi khi chúng tôi đang ở cửa chốt gió nằm giữa những buồng giam và hành lang mở. “Mẹ có nghĩ là bạn ấy đang nói dối không?”
“Nói dối về điều gì?” Sparks hỏi. Anh ta đang kiểm tra điện thoại.
Anh ta đã bỏ lõ nội dung trao đổi cuối cùng. Quá mức bận rộn. Tôi nói. “Nếu anh muốn điều gì đó để khai thác cho lời bào chữa: cô bé nói rằng mình vấp phải người mẹ trong bóng tối và ngã lên bà ấy. Đó là lý do mà cô bé dính máu trên quần áo.” Tôi nói với anh ta. “Đó là điều mà anh có thể đã biết nếu như không quá vội vã đến với cuộc hẹn tiếp theo của mình.”
Anh ta chớp mắt. “Cô Proctor, cô bé khó có thể là khách hàng duy nhất của tôi.”
“Anh có một vụ án khác liên quan đến tội giết người ư?”
Anh ta đứng thẳng người lên một cách phẫn nộ. “Điều đó không công bằng…”
“Vô tội và bị nhốt ở một nơi như thế này mới là không công bằng.” Tôi nói. “Hãy tìm kiếm vết máu bắn tung vì áp lực cao.”
“Cái gì cơ?”
“Nổ súng ở cự ly gần tạo ra những tia máu bắn tung tóe vì áp lực cao, điều này không dễ nhận thấy bằng mắt thường. Nếu không có dấu vết đó trên da hay quần áo của Vee, ta phải loại trừ khả năng cô bé đã bắn chết mẹ của mình trong cự ly gần.” Tôi dừng lại, hạ giọng. “Cô bé nói khi ngã lên trên xác mẹ mình, cô bé đã đặt trọn bàn tay vào trong vết thương. Vậy nó buộc phải là một cú bắn ở cự ly khá gần để lực công phá có thể lớn đến như vậy. Tia máu bắn ra xung quanh.”
“Cảm ơn.” Anh ta ghi chép lại. “Tôi e ngại khi phải hỏi rằng làm sao mà cô biết điều này.”
“Tôi đặt ra mục tiêu là phải biết rất nhiều thứ. Đặc biệt là về pháp y.”
Tôi hỏi anh ta về những người đã nhìn thấy cô bé vào cái đêm trước đó, và anh ta nói mình sẽ tiếp tục theo sát. Tôi không chắc lắm.
“Anh Sparks.” Tôi nói. “Anh có định thực sự đấu tranh cho cô bé không thế? Hay là anh chỉ muốn xem có gì hay ho ở đây?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, và đằng sau cặp kính ôi-mới-vô-hại-làm-sao trễ xuống mũi, đôi mắt anh ta trông… lạnh lẽo. Tôi thường nghe rằng các luật sư được ví như những con cá mập, nhưng hiếm khi nào tôi gặp một người thẳng thắn nói về chuyện đó. Rồi anh ta nháy mắt, nét lạnh lẽo biến mất. “Tôi sẽ làm hết sức mình. Và điều quan trọng là chúng ta tin tưởng vào sự trong sạch của cô bé, chẳng phải sao?”
Tôi có tin cô bé trong sạch không?
Tôi thực tình không biết nữa.
•§•
Sparks có một cuộc gọi. Cuộc nói chuyện của anh ta chóng vánh và ngắn gọn, và tôi nhìn lại về phía phòng thẩm vấn nơi Vee Crockett đang được tháo còng từ chiếc bàn. Cô bé ngẩng đầu lên và nhìn tôi, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi đã biết câu trả lời.
Tôi tin Vee Crockett không giết mẹ mình. Đó là một phán đoán dựa trên linh cảm. Tôi không thích đứa trẻ này; cô bé có cả rổ vấn đề cần phải giải quyết, và sự thích thú kỳ quặc mà nó dành cho con gái tôi khiến tôi thực sự rất lo lắng. Nhưng tôi đang nhìn thấy một cô bé bị sốc, phản ứng bằng những cách kỳ lạ và khó đoán. Ẩn sâu bên trong đó là nỗi đau đớn tột cùng và chằng chịt vết sẹo. Tôi có thể thấy điều đó.
“Cô Proctor?”
Sparks bỗng nhiên đứng đằng sau tôi. Tôi không nghe thấy tiếng anh ta bước tới, và điều đó khiến tôi giật bắn mình trong sự ngạc nhiên. Anh ta nhận ra điều đó, nhưng không xin lỗi.
“Kế hoạch của cô bây giờ là gì?”
“Cùng bọn trẻ và Sam rời khỏi thị trấn.” Tôi nói. “Tôi đã làm điều mà tôi hứa. Tôi đã giúp Vera nói chuyện với anh. Giờ anh đã có được câu chuyện của cô bé.”
Anh ta trông có vẻ nhẹ nhõm; điều này không nằm trong dự tính của tôi. Tôi đã nghĩ rằng anh ta phải quằn quại cầu xin nhiều sự giúp đỡ hơn mới phải. Nhưng anh ta không hề yêu cầu gì. Anh ta chỉ gật đầu.
“Chà, lái xe cẩn thận.” Anh ta nói. “Tôi chúc cô mọi điều thuận lợi, cô Proctor.”
“Anh cũng vậy.” Tôi nói. “Anh nghĩ cơ hội của cô bé có cao không?”
“Tốt hơn người mẹ.” Sparks đáp.
Tôi không thích điều đó. Tôi không thích cái cách mà anh ta không tận tâm tận lực. Một cô bé mười lăm tuổi xứng đáng nhận được nhiều hơn thế. Nhìn biểu cảm trên gương mặt Lanny, tôi có thể biết được con bé cũng có cảm nhận tương tự.
Sparks đi phía trước chúng tôi. Dõi theo anh ta, Lanny nói: “Chúng ta không cần phải rời đi ngay hôm nay, phải không ạ?”
Tôi không trả lời con bé, nhưng trong sâu thẳm, tôi nghĩ, có lẽ còn một điểm dừng nữa để chúng tôi ghé qua làm rõ một vài điều.
Vấn đề là, sẽ chẳng có ai trong thị trấn này chào đón tôi, hay những câu hỏi của tôi.
•§•
Không thấy tung tích của Fairweather đâu khi chúng tôi ra khỏi khu vực buồng giam và đi xuống sảnh văn phòng tù túng. Anh ta cũng không có ở khu vực tiếp tân.
Vậy là ngay khi chúng tôi vào trong xe và khởi động điều hòa để xua đi cái nóng ngột ngạt, tôi lấy cái điện thoại mới của mình rồi bấm số của anh ta.
“Fairweather xin nghe.” Anh ta trả lời.
“Proctor.” Tôi đáp lại. “Xin lỗi. Số mới. Tôi xin lỗi vì đã không có thời gian để nói chuyện sớm hơn…”
“Cô thật lịch sự, thưa cô, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Tôi đã được điều chuyển công tác.”
“Điều chuyển ư?” Trong một giây, đầu tôi bỗng trống rỗng. “Nhưng… anh chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà?”
“Tôi rất tiếc khi phải nói với cô rằng đôi lúc mọi thứ diễn ra như vậy. Bằng chứng thì chất đống và bấy nhiêu là đủ rồi. Chúng ta không có bất kỳ nghi phạm nào khác ngoài Vee Crockett. Dựa vào đó, trung úy của tôi đã đưa tôi trở về giải quyết vụ bắt cóc Ellie White, vì vậy tôi sẽ rời khỏi Wolfhunter trong một vài tiếng nữa.”
“Nhưng…”
“Cô Proctor, tôi biết là cá nhân cô quan tâm tới vụ này. Nhưng không có gì trong bản khai của cô cho tôi lý do để tin rằng Vee Crockett đã không giết mẹ mình. Mặt khác, lời khai của cô thậm chí còn thiên về giả thuyết rằng cô bé đã làm điều đó.”
“Cô bé vừa nói với tôi rằng nó đã ngã lên người mẹ mình trong bóng tối.” Tôi buột miệng. Tôi biết mình không nên tiết lộ điều đó, bởi đây là thông tin bảo mật giữa luật sư-khách hàng. Nhưng vì một vài lý do dựa trên linh cảm, tôi không muốn Fairweather bỏ vụ này. Chưa phải lúc này. “Nó giải thích cho vết máu trên người cô bé. Sự hoảng loạn của cô bé giải thích tại sao cô bé nhặt khẩu súng lên và nổ súng vào đối tượng bên ngoài. Cô bé đã khiếp sợ, anh thanh tra.”
Anh ta im lặng một lúc. “Cô có nghĩ rằng con bé có thể sử dụng lời giải thích ấy sao cho logic với bằng chứng thu được trên người nó không?”
“Có. Nhưng khi tôi nói chuyện điện thoại với cô bé…”
“Cô nói rằng con bé nói chuyện rất rời rạc. Như thể nó không quan tâm đến người mẹ đã chết của mình vậy.”
“Tôi biết tôi đã nói như vậy. Nhưng tình trạng thờ ơ như vậy có thể là hệ quả thứ phát của cú sốc dữ dội. Anh nhớ vụ án của cô gái ở Texas, người mà cả gia đình đã bị giết hại bởi một kẻ đột nhập chứ? Cô ấy chống lại nỗi đau bằng cách đi ra ngoài và cho vật nuôi ăn. Mọi người đều phải gồng mình chống cự. Tôi nghĩ Vera đấu tranh bằng cách khóa lại mọi cảm xúc. Thật buồn là cô bé trông như đang phê thuốc và say xỉn, nhưng bù lại, hiện tượng này góp phần giải thích cho những phản ứng mất tập trung của cô bé.”
“Có lẽ…” Anh ta nói. “Nhưng cô đang nói lý thuyết. Tôi làm việc với bằng chứng.”
Tôi đá mắt một chút, không dám nhìn vào con gái mình. “Nếu tôi tìm được bằng chứng, anh sẽ tiếp tục theo vụ này chứ?”
“Tôi không thể hứa với cô bất kỳ điều gì. Tôi có một cô bé bị bắt cóc cần phải tìm kiếm. Vera Crockett có lẽ là vô vọng, cô biết điều đó mà.”
“Có lẽ vậy.” Tôi đồng tình. “Nhưng tôi không phải là loại người dễ bỏ cuộc đâu.”
Giọng anh ta thoáng hiện lên sự thích thú. “Ừm, tôi chắc chắn thấy được điều đó. Tôi không thể hứa hẹn điều gì cả.”
“Anh đã từng nói chuyện với ai ở nơi làm việc của Marlene chưa?” Tôi hỏi.
“Marlene chủ yếu làm việc ở trong gara một mình, trả lời các cuộc điện thoại và làm việc bàn giấy.” Anh ta trả lời. “Không có gì ở đó. Cô ấy không nổi bật ở thị trấn. Không có nhiều bạn bè.”
“Tại sao không?”
“Do lối cư xử của đứa con gái, đó là một chuyện; nhưng trước đó, ông của cô ấy đã lừa đảo một đống người vào những năm sáu mươi.”
“Ông cô ấy.”
“Trong mấy thị trấn nhỏ ấy mà. Những ký ức không thể nào quên.”
“Tôi đoán lý do cốt lõi mà anh được cử đến nhận vụ án này là bởi TBI[9] chẳng có tí tự tin nào vào khả năng của Sở Cảnh sát Wolfhunter. Cô gái này vẫn cần sự giúp đỡ của anh.”
Câu trả lời cuối cùng của anh ta khẳng định rằng tất cả sự hứng thú đã tan biến. “Rồi, Chúa giúp con bé. Và cô nữa. Nếu cô muốn lời khuyên của tôi, Gwen, hãy bỏ nó đi. Thị trấn này không phải là một nơi tốt đẹp gì. Nó chưa bao giờ tốt đẹp. Lời khuyên của tôi… Đừng cố ở lại đây.” Anh ta dừng lại. “Tôi sẽ không làm thế. Tôi có một cái huy hiệu trên áo và lực lượng hành pháp ở phía sau. Thị trấn này đã mục ruỗng rồi. Hãy rời đi.”
Cuộc gọi kết thúc, và tôi rơi vào trầm tư khi làn gió mát lạnh thổi chầm chậm qua chúng tôi. Con gái quay sang tôi và nói: “Chú ấy không muốn giúp Vera, đúng không ạ?”
“Mẹ không biết nữa, con yêu…” Tôi nói. “Mẹ thực sự không biết anh ta đang nghĩ cái gì nữa.”
•§•
Khu vực dân cư bên sông Wolfhunter vào lúc bốn giờ chiều không thực sự sôi động. Phần lớn cửa hàng (những cửa hàng vẫn còn đang hoạt động) đã đóng cửa. Một vài người đang ở trên phố, phần lớn túm tụm gần quán ăn mà chúng tôi đã đi qua trên đường đến gara mà Marlene làm việc. Tôi không cần phải tra tên làm gì; chỉ có duy nhất một gara - một nơi tồi tàn, khá rộng rãi, được xây dựng từ những khối xỉ than. Ở phía trên cánh cửa là dòng chữ sơn bằng tay nghiệp dư, xếp thành chữ GARA xiêu vẹo. Có một vài cửa sổ nữa, nhưng chúng đều đã được che lại bằng những tấm màn màu xám xịt. Một chiếc lốp xe trông cổ lỗ sĩ vẫn còn dùng được nếu để ý đến giá tiền của nó được sơn phía trên cao trên chiếc cửa sổ lớn.
“Nơi này trông hiu quạnh quá.” Lanny nói. Tấm biển bị mặt trời thiêu rụi trên cánh cửa ghi dòng chữ MỞ CỬA, và khi tôi kiểm tra đồng hồ, chúng tôi vẫn còn một tiếng trước khi gara nghỉ làm việc.
“Ở đây đi.” Tôi nói với con bé. “Mấy cái cửa bị khóa rồi.”
“Bài luyện tập hằng ngày ấy mà.” Con bé nói, nghe giọng có vẻ sẵn sàng. “Con có thể hỗ trợ, mẹ biết điều đó mà.”
Ở một nơi lạ hoắc, bước vào bên trong địa điểm về bản chất là một cái động toàn những vật cùn và những đối tượng mập mờ không rõ động cơ… Không, con bé không thể. “Nếu mẹ không trở lại trong vòng mười lăm phút, hãy gọi cho chú Sam.” Tôi nói với con bé. “Nếu ai đó cố gắng khiến con phải rời khỏi xe vì bất kỳ lý do gì…”
“Gọi điện cho chú Sam, vâng, con hiểu rồi.” Con bé nói. “Mẹ? Mẹ có mang theo súng, đúng không ạ?”
“Mẹ đã lấy lại nó khi chúng ta rời trại giam rồi.” Tôi trấn an con bé. “Mẹ sẽ ổn thôi. Khóa cửa xe vào. Mẹ sẽ sớm trở lại.”
Khi đứng đợi bên ngoài chiếc xe để nghe tiếng chốt cửa, tôi quét mắt qua các con phố. Chúng tôi ở rìa ngoài của thị trấn, có lẽ là cách một vài dặm so với nhà nghỉ mà chúng tôi đã thuê gần đây. Không có gì trông bất thường cả… Tôi lùi lại và nhìn một lần nữa.
Có một chiếc SUV nữa trên phố. Nó đỗ gần tòa án, dọc theo một vài tòa nhà, và nó trông như không thuộc về nơi này, đặc biệt là vào cuối ngày như thế này. Những người đi thăm thú khu rừng đã trên đường về nhà rồi. Những ai cắm trại qua đêm hẳn là đã ổn định vị trí. Theo tôi thì cái xe này trông giống xe thuê; nó sạch sẽ và bóng loáng, với cửa sổ tối màu khiến người bên ngoài gần như không thể nhìn vào trong. Có thể là khách ghé thăm, tôi tự nhủ. Nhưng nó nghe không thuyết phục lắm.
Tôi không thể suy luận bất cứ điều gì từ một chiếc ô tô, nên tôi quay đi. Tôi đi đến chỗ cánh cửa, mở nó ra và bước vào luồng sáng lờ mờ với mùi dầu cũ, gỉ sét và ẩm mốc. Tôi chớp mắt. Ánh đèn trên đầu ở khu vực văn phòng mờ ảo. Không gian ở đây nhỏ và bài trí đơn giản: một quầy gỗ bẩn thỉu, một cái máy đếm tiền cũ kĩ từ những năm 1970 được cố định tại chỗ, một cái ghế dài bằng gỗ nằm bên dưới ô cửa sổ bóng mờ. Không có mấy thứ tiện nghi như cà phê hay nước uống ở đây. Nhà tù trông còn dễ chịu hơn.
Không có ai xuất hiện trong tầm mắt. Không có chuông ở quầy nữa. Tôi bước lên và dựa người vào quầy. Cái quầy có một lối cửa đi ra khu vực cửa hàng, ở đó cũng được chiếu sáng bằng ánh đèn lờ mờ - không lý tưởng một chút nào để làm công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ và chính xác. Có lẽ nên để cửa mở và ánh nắng chiếu rọi vào toàn bộ khu vực, nhưng tôi không biết họ có thường để cho không khí tràn vào như thế hay không. Mùi của nó y hệt một tòa nhà bị bỏ hoang trộn với mùi cống khó ngửi.
Tôi định cất tiếng chào khi nghe thấy vài giọng nói. Có một cái cửa tròn làm bằng gỗ ở phía bên tay phải của tôi, hẳn là dẫn ra khu vực làm việc; tôi thử đẩy cửa và nó mở ra. Tôi chờ đợi một tiếng cọt kẹt hay tiếng chuông cảnh báo vang lên, nhưng chẳng có gì.
Chắc chắn là tiếng nói. Tôi đang đứng đối mặt với một tấm biển gắn trên tường với dòng chữ KHU VỰC LÀM VIỆC - CẨN THẬN LỐI ĐI, in hình một nhân vật công nhân hoạt hình trông khá vui nhộn, đội một chiếc mũ bảo hộ, đang chỉ tay vào dòng chữ. Nó trông cũng cổ lỗ sĩ và lỗi thời. Khó để biết được tiếng nói phát ra từ nơi nào. Nơi nào đó ở bên tay trái của tôi, cuối cùng tôi cũng nhận ra, và khi nhìn theo lối đó, tôi trông thấy một căn phòng làm việc đằng sau lưng quầy tiếp tân. Nó có một cánh cửa nữa dẫn vào trong khu vực xưởng. Cửa đã đóng, nhưng ánh sáng vẫn xuyên qua quanh các cạnh cửa không đều, cong vênh.
Tôi hướng về lối đó.
Tôi dừng lại khi nghe thấy được nội dung cuộc trò chuyện.
“… Con bé khốn nạn đã hé môi nói chuyện.” Một giọng nói trầm khàn mà tôi không biết cất lên. “Mày nói con bé không biết bất cứ điều gì cơ mà. Vậy thì con bé đã nói gì với con chó cái kia chứ?”
Con chó cái kia hẳn là tôi rồi. Con bé khốn nạn chắc là Vee Crockett. Điều này cũng dễ hiểu thôi, cả Vera, Marlene hay sự nhúng tay của tôi đều đang là chủ đề bàn tán sôi nổi ở Wolfhunter ngay lúc này. Nhưng nó đem lại cảm giác đáng báo động.
“Tao không hiểu.” Một giọng đàn ông khác vang lên, và nó nghe quen thuộc. Tôi đã từng nghe thấy nó ở đâu đó trước đây, nhưng tôi không thể xác định được. Có lẽ là ở sở cảnh sát. “Mấy thằng ngu ở hạt không chịu nghe ngóng gì đâu, vì vậy mà chúng ta cũng chẳng biết được.”
“Mày không bao giờ nên để cho họ chuyển con bé đến hạt, Weldon.”
“Tao không có sự lựa chọn! Cái thằng TBI đó, nó đã làm thế. Nếu tao có thể giữ con bé ở đây, chúng ta đã xong chuyện lâu rồi.”
Giờ là một giọng nói mới. “Các chàng trai, bình tĩnh nào. Chúng ta sẽ ổn thôi. Nhiều khả năng là Vera chẳng nói điều gì có nghĩa lý, còn Marlene thì hiểu chuyện và không dám nói toạc ra, chẳng phải sao?”
“Ờ thì…” Weldon nói cay đắng. “Cô ta chắc hẳn đã quên mất… Tại sao cô ta còn gọi cho đứa lạ mặt đó ngay từ đầu chứ? Giờ thì chúng ta phải đối phó với người phụ nữ chết tiệt kia. Và cả bạn trai cùng mấy đứa con của cô ta nữa. Quả là một mới hỗn độn, Carl. Chuyện này đáng lẽ rất đơn giản.”
“Đơn giản mà.” Carl trả lời. Anh ta nghe… ồ, như thể anh ta đã quen với việc ra lệnh vậy. “Kiểm soát được.”
“Ờ, vậy thì mày tốt nhất là nên bắt tay vào và giải quyết lẹ đi…” Giọng nói ban đầu cất lên. Chưa ai gọi tên anh ta cả. “Tiền của chúng ta khi nào thì đến?”
“Ngày mai hoặc ngày kia.” Carl nói. “Tôi đã nói với ông rồi. Mất nhiều thời gian cho quá trình vận chuyển. Nếu ông muốn không ai có thể lần ra được, vậy thì sẽ phải mất đến ba hoặc bốn ngân hàng trung gian nước ngoài.”
Đầu óc tôi đang hoạt động một cách điên cuồng ngay lúc này. Họ đang nói về cái gì chứ? Tiền gì? Marlene đã biết được gì?
Không quan trọng. Tôi đã nghe đủ rồi. Chúng tôi cần phải thoát ra khỏi chỗ quái quỷ này. Ngay lập tức.
Tôi lui trở ra phía cánh cửa và mở nó thật nhẹ nhàng sau lưng. Nó chạm vào thứ gì đó.
Cánh cửa va vào một người đàn ông cao hơn một mét tám, mặc một bộ đồ cơ khí nhờn dính, đang quệt dầu mỡ bám trên tay. Anh ta trông to lớn hơn tôi gấp đôi, và cao hơn tôi phải nhiều phân; hai bắp tay anh ta trông thật khủng bố bên dưới cánh tay áo. Tôi để ý đến chúng nhiều hơn là khuôn mặt phần lớn bị che khuất bởi bóng tối của anh ta. Như một chuyện bình thường ở thị trấn này, anh ta là một người đàn ông da trắng, và anh ta dường như là típ người thích nghiền nát kim loại như một thú vui tao nhã.
“Cô đang làm gì ở đây?” Anh ta hỏi tôi sắc lẹm. “Khách hàng không được phép ở đây!”
“Tôi chỉ đang tìm người giúp thôi…” Tôi nói, và cố nặn ra một nụ cười thỏa hiệp. Tôi không chắc liệu nó có hiệu quả không; ngôn ngữ cơ thể của anh ta duy trì trong tình trạng chiến đấu. “Có lẽ anh có thể giúp? Bao nhiêu tiền cho một lần thay dầu ấy nhỉ?”
Đó là điều đầu tiên và không bất thường nhất mà tôi có thể nghĩ được. Nó có hiệu quả, bởi vì anh ta giãn ra một chút và bước lùi lại để tôi quay trở lại khu vực quầy tiếp tân. “Cô nên nói chuyện với…” Anh ta liếc mắt về phía quầy, trông dữ tợn. Tôi không biết tại sao cho đến khi anh ta nói: “Ờm, không có ai làm việc ở quầy mấy ngày nay cả. Để tôi gọi ông chủ.”
“Ai là ông chủ thế?”
“Ngài Carr.” Anh ta nói. Và anh ta cao giọng: “Này, sếp? Có một quý cô ngoài này muốn nói chuyện với ông!”
Đó là điều tôi không mong muốn nhất, nhưng tôi không thể tẩu thoát được; tên thợ cơ khí chắn giữa tôi và cánh cửa ngoài. Tôi cố luồn qua. Anh ta di chuyển để ngăn tôi lại.
Và tôi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau mình, nặng trịch và nhanh lẹ.
“Cô Proctor.” Giọng nói tôi nghe thấy đầu tiên trong căn phòng kia cất lên. Một giọng nói trầm, khàn.
Tôi quay lại đối mặt với ông ta.
Ông ta cao gần bằng nhân viên cơ khí của mình, nhưng gầy hơn. Gầy nhẳng và cao lêu nghêu, dáng người mà dân sống ở vùng đồng quê hay có. Già hơn, có lẽ là đầu sáu mươi; mái tóc trắng bông xù đáng lẽ phải làm mềm đi những đường nét của gương mặt dài và gầy sọm, nhưng lại không như vậy. Nhợt nhạt hơn tôi mong đợi, và đôi mắt xanh giống như đôi mắt của búp bê khiến người khác giật mình.
Ông ta đang mỉm cười, nhưng tôi có thể thấy được đó chỉ là chuyển động của các cơ, chứ không phải là cảm xúc. Có cảm xúc nơi ông ta, nhưng nó đã bị khóa lại và đốt cháy bên dưới đôi mắt kia.
“Ngài Carr.” Tôi nói. Tôi đưa tay ra. Ông ta lờ nó đi, vì vậy mà tôi thả tay xuống trở lại bên hông.
“Cô đã đợi lâu chưa?” Ông ta hỏi. Có nghĩa là tôi đã nghe lỏm cuộc nói chuyện của ông ta với hai người khác trong văn phòng.
“Không lâu lắm.” Tôi nói. Mặc cho ông ta làm điều ông ta muốn. Tôi không nói bất cứ điều gì khác. Tôi chờ đợi để xem ông ta sẽ làm gì tiếp theo. Tôi nhận ra, nhận ra một cách sâu sắc, rằng tôi sẽ không rời căn phòng này mà không có đụng độ xảy ra. Hoặc còn sống. Tôi rất nhanh nhạy trong việc phản ứng với tình huống, nhưng ở đây, tất cả những gì ông ta cần làm là ra hiệu cho tên thợ cơ khí đằng sau tóm lấy tôi thật chặt và thô bạo. Tuy nhiên, tôi vẫn còn trong tay một lá bài tẩy.
“Và cô đến đây nhằm mục đích gì? Chiếc xe gặp trục trặc hả?” Ông ta đang chơi trò mèo vờn chuột với tôi. Tôi nghe thấy tiếng tên thợ cơ khí lùi ra đằng sau mình. Kiểm tra cửa sổ, có lẽ vậy. Tôi trông thấy đôi mắt xanh kỳ quái của Carr chuyển từ tôi sang anh ta, rồi lại trở về chỗ tôi. Ôi lạy Chúa. Chúng biết con tôi đang ở trong chiếc SUV. Tôi biết Lanny, tôi biết con bé sẽ không mở cửa cho bất cứ ai ngoại trừ tôi, Sam hoặc Connor… Nhưng chúng có thể đập vỡ cửa xe. Lôi con bé ra. Chúng sẽ làm thế chứ? Ngay bên ngoài nơi công cộng, trên khu phố chính sao?
“Tôi nghe nói Marlene Crockett từng làm việc ở đây.”
“Đúng?”
“Quả thật, tôi đến đây để hỏi xem liệu Marlene có từng nhắc đến chuyện mình bị đe dọa bởi đứa con gái tên là Vera không…” Tôi nói. Tôi biết ông ta sẽ chấp nhận một câu trả lời đơn giản. Ông ta không làm tôi thất vọng.
“Marlene đã sợ phát khiếp đứa con gái đó…” Ông ta nói. “Ngôi nhà đó chẳng có tí quy củ gì khi không có người đàn ông thiết lập luật lệ. Vera đã làm bất cứ những gì nó muốn - chơi thuốc, uống rượu, ngủ lang chạ. Đó là tất cả những gì cô muốn biết à? Có thể hỏi bất kỳ ai.”
Tiếng cười khúc khích của ông ta nghe như tiếng dao cào trên bê tông.
“Cảm ơn…” Tôi nói với ông ta. “Cảnh sát đã tạt qua để hỏi về điều đó chưa?”
“Đó là việc của tôi. Tốt nhất là cô nên đi đi.” Ông ta nói. “Cô Gina Royal, hãy cẩn trọng trên những cung đường tối khi trở về nhà nhé.”
Tôi quay lưng về phía ông ta và bước đi về phía tên thợ cơ khí vẫn đang đứng chắn ở cửa. Tôi không dừng lại. Tôi thấy người đàn ông liếc mắt qua tôi để nhìn về phía Carr, và anh ta di chuyển vào phút chót.
Tôi ra khỏi cửa hàng tối tăm và bước vào ánh mặt trời trong lành. Nơi đó. Cái mùi. Gỉ sét và dầu mỡ, nước thải và mùi hôi thối trộn lẫn.
Và những người đàn ông kia, không ngần ngại đe dọa tôi. Tôi có thể cảm nhận những âm mưu đã được tính toán, những quyết định lạnh lùng và tàn nhẫn đã được đưa ra.
Chúng tôi cần phải thoát khỏi đây.
Ngay bây giờ.
Tôi mở khóa chiếc SUV bằng điều khiển từ xa và trèo vào trong. Trong vòng mười giây, tôi thắt dây an toàn, khởi động máy và lùi xe trở lại phố chính. Carr nói đúng. Rừng cây sẽ chìm vào bóng tối sớm. Và tôi có thể thấy ông ta đang quan sát từ cửa sổ, những tấm rèm được kéo lên để theo sát nhất cử nhất động của chúng tôi. Tôi kiểm tra đằng sau. Chiếc SUV đen vẫn đỗ cách một vài tòa nhà. Giờ thì một chiếc khác đỗ vào phía đường bên kia. Tôi quan sát, nhưng họ không đi theo chúng tôi.
“Mẹ?” Lanny đang nhìn tôi. “Có chuyện gì không ổn ạ?”
“Mọi thứ.” Tôi nói với con bé.
Đó là khi điện thoại của tôi reo chuông. Là Connor.
Và thằng bé nói với tôi rằng Sam đã bị bắt giữ.
[8] Oxycodone được dùng để giúp làm dịu các cơn đau vừa và nặng. Oxycodone thuộc nhóm thuốc gọi là thuốc giảm đau gây mê (opiate). Oxycodone hoạt động trong não giúp thay đổi cách cơ thể cảm nhận và đáp ứng với cơn đau.
[9] TBI (Tennessee Bureau of Investigation) là cơ quan điều tra đầu não của bang Tennessee, Mỹ.