← Quay lại trang sách

Chương 11 SAM

Quản lý của nhà nghỉ chỉ cho chúng tôi biết con đường tốt nhất để đi leo núi một cách an toàn và không gặp trắc trở. Sẽ mất nhiều nhất là vài giờ đồng hồ khi đi; khi về cũng từng ấy thời gian. Lúc đầu Connor không có vẻ hứng thú lắm, nhưng thằng bé vẫn tươi cười khi được đồng hành. Và rồi vẻ tĩnh lặng của khu rừng chính là thứ thằng bé cần; nó cũng làm dịu đi nỗi bí bách đang quẫy đạp bên trong tôi. Có điều gì đó ở màu xanh tươi mát, mùi hương trong lành của không khí, những bóng nắng ẩn hiện, tiếng chim reo vang khiến bạn phút chốc quên đi tất cả những điều tồi tệ. Ngay cả khi điều tồi tệ do chính tay bạn nhào nặn nên.

Chúng tôi thử leo lên con đường mòn, và tôi dừng lại để chỉ tay vào một con rắn gần như không thể nhìn thấy. Nó không có độc, vì vậy tôi để thằng bé tiến đến. Con rắn bỏ chạy mà không có một biểu hiện tức giận nào, và chúng tôi tiếp tục đi.

“Điều đó thật tuyệt.” Connor nói.

“Đúng vậy.”

“Cháu thích có một con thú cưng là rắn. Sẽ thú vị lắm đây.”

“Chắc chắn rồi.” Tôi nói. “Cháu biết là mình sẽ phải cho nó ăn thứ mà rắn hoang dã ăn, đúng chứ? Mấy con bọ, chuột, những thứ kiểu như vậy.”

“Cháu có thể bắt chúng xung quanh hồ.” Thằng bé nói. “Sẽ ổn mà.”

Tôi cố đoán xem Gwen sẽ cảm thấy thế nào về chuyện đó, nhưng tôi không hình dung nổi. Rất có khả năng là nếu Connor thực sự thích, cô ấy sẽ hoàn toàn ủng hộ sự nhiệt tình của thằng bé, dù điều đó đồng nghĩa với việc có chuột sống trong nhà.

Lanny có lẽ sẽ không chấp nhận lắm đâu. Tôi không muốn nghĩ về những trận chiến oanh liệt giữa hai đứa, hay chiến dịch Cứu Rỗi Loài Chuột không thể tránh khỏi.

Khi tôi đang mải mê suy nghĩ, Connor cất tiếng: “Cháu có thể hỏi chú một câu hỏi thật sự được không ạ? Thật luôn ấy ạ?”

“Đương nhiên rồi. Trên đời này làm gì có câu hỏi giả chứ, đúng không?”

Thằng bé ném cho tôi một ánh nhìn không vui chút nào. Và thằng bé nghiêm túc.

“Chú với mẹ cháu vẫn sẽ ở bên nhau chứ ạ?”

“Ồ.”

“Chú sẽ nói cho cháu chứ ạ?”

“Người anh em, chú sẽ nói nếu chú có một câu trả lời hoàn chỉnh cho câu hỏi đó.”

“Đừng nói là nó phức tạp lắm. Không hề. Một là yêu bà ấy, hai là không. Và nếu chú không yêu bà ấy, chú đừng nên khiến cho bà ấy hiểu lầm.”

Tôi nghĩ về điều đó. Chúng tôi bước đi trong im lặng một lúc. Connor lặng lẽ chỉ về phía một con ếch ở bên cạnh đường mòn, nó đang theo dõi chúng tôi với đôi mắt không chớp. Nó nhảy vào trong một cái ụ đầy lá khi chúng tôi đi ngang qua.

“Được rồi…” Cuối cùng, tôi nói với thằng bé. “Cũng không phức tạp lắm. Nhưng nó khó khăn. Cháu biết tại sao, phải không?”

“Bởi vì em gái của chú.” Thằng bé nói. “Đúng rồi.”

“Và bởi vì bà ấy không thể quên được nó. Chú cũng vậy. Vì thế mà… về lâu dài, chú và mẹ cháu có thể ở bên nhau được không nhỉ? Chú hy vọng là có. Nhưng chú không thể hứa với cháu được.” Đặc biệt là lúc này. Đặc biệt là khi Miranda và tất cả quá khứ xấu xí, bẩn thỉu kia quay trở lại, giống như một cơn lũ rác thải cuốn chúng tôi đi thật xa.

“Chà, chú nên hứa đi…” Thằng bé nói. “Bởi vì sau đó chú sẽ ở lại dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Chú không thất hứa mà.”

Tôi cảm nhận được một bàn tay chạm đến trái tim mình và siết chặt. “Chú muốn chứ…” Tôi nói với thằng bé. “Và điều đó không khó để làm, bởi chú yêu mẹ của cháu, và cũng yêu cả cháu và chị của cháu nữa.”

“Nhưng chú sẽ không hứa.” Thằng bé nói và đá một hòn đá.

“Vẫn chưa…” Tôi nói. “Hãy hỏi lại chú một lần nữa vào cuối tuần nhé.”

Thằng bé nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh. Thận trọng. “Tại sao ạ? Điều gì xảy ra vào cuối tuần chứ?”

“Chỉ là thế thôi.” Tôi nói. “Có Chúa mới biết. Đó là vấn đề đấy.”

Thằng bé huých nhẹ tôi một cái. Tôi làm lại. Tôi nhận được một tràng cười sang sảng hiếm có từ thằng bé. “Chú như kiểu bị ngốc ấy, chú có biết điều đó không?” Nó nói.

“Chỉ là như kiểu thôi á?” Tôi đưa ra một quyết định bất thần. “Thôi nào. Đi theo chú.”

“Nhưng…” Thằng bé chỉ thẳng về phía trước khi tôi đổi hướng. “Đường mòn ở lối kia mà ạ.”

“Ừ chuẩn.” Tôi nói. “Thôi nào. Hãy đi lạc một xíu xem sao.”

Chúng tôi đi khoảng mười lăm phút, và rồi Connor phát hiện ra một con hươu. Thằng bé định nói gì đó, và tôi đặt ngón tay lên môi rồi chậm rãi cúi người xuống đằng sau đám bụi rậm. Thằng bé làm theo, cẩn thận bắt chước tôi. Tôi ở trạng thái bất động cao độ khi con hươu đến gần hơn. Gần hơn nữa. Tôi tự hỏi không biết có ai từng đưa đứa trẻ này đi săn không; đó là điều đã gắn kết tôi và cha nuôi vào những năm niên thiếu. Rồi tôi nghĩ lại, tôi không chắc liệu đưa Connor đi săn có phải ý tưởng tốt hay không, bởi vẫn còn đó những ký ức máu me về những vụ giết người của bố thằng bé. Và cái cách mà hắn ta giết các nạn nhân.

Đứa trẻ này đã chứng kiến đủ sự chết chóc trong cuộc đời mình.

Chúng tôi ngồi nép trong bụi rậm và quan sát con hươu khi nó ngắt lá cây và gặm thêm cỏ ở dưới đất. Nó là một con hươu cái đẹp, và chúng tôi chỉ trầm trồ trước vẻ đẹp của nó được một lúc. Khi nó thong thả rời đi, chúng tôi nhổm dậy, và tôi nhận ra một con đường mới, hiếm khi được sử dụng, dẫn tới một hướng khác. Nó không phải là một lối mòn phổ thông nhiều người biết đến, mà giống một đường mòn dành cho dân đi săn hơn.

“Chúng ta có thể không ạ?” Connor hỏi, chỉ về phía con đường.

“Chắc chắn rồi.” Tôi nói. “Và nếu chúng ta bị lạc, cháu sẽ làm gì?”

Thằng bé lôi từ trong túi ra một chiếc la bàn. Nó được gắn vào một dây khóa nhỏ với móc đa năng kim loại. Thằng bé kẹp cái móc vào đỉa dây lưng của mình. “Đi về hướng đông nam.” Thằng bé nói.

“Tại sao?”

“Đây có phải là một bài kiểm tra không ạ?”

“Ừ. Vậy là?”

“Bởi vì nơi gần nhất là nhà nghỉ, và nhà nghỉ nằm ở hướng đông nam tính từ nơi chúng ta đứng ngay lúc này. Đúng chứ ạ?”

Đứa trẻ có cảm giác về phương hướng và nhận thức về không gian tốt. Tuyệt vời. “Và có gì bên trong ba lô của cháu thế?”

“Vài thanh bánh bổ sung năng lượng, đèn pin, nước, bản đồ, bộ dụng cụ cứu thương, và một quyển sách.” Thằng bé nói. “Cháu biết chú đã không bảo cháu mang theo sách.”

“Chàng trai tốt. Chẳng có gì sai với một quyển sách cả. Hãy tìm một nơi lý tưởng để ngồi xuống và đọc sách nào.”

Tôi cũng mang theo một cái ba lô nhẹ bên mình: la bàn, thức ăn, nước uống, bản đồ vùng. Và một cuốn sách mỏng hơn của Garrison Keillor, nhưng tôi vẫn chưa nói cho thằng bé biết điều đó. Tôi cũng có một khẩu Glock 9 mm, một con dao đi săn, bộ mồi câu cá và chăn cách nhiệt phòng trường hợp chúng tôi mắc kẹt lại qua đêm. Một điều mà khoảng thời gian ở Afghanistan đã dạy cho tôi, đó là đừng đi nếu bạn không sẵn sàng đối mặt với những thứ ở ngoài kia.

Và dẫu đây là một vùng đất thân thiện, tôi vẫn phải cẩn trọng. Gwen và tôi giống nhau ở điểm này.

Chúng tôi theo dấu con đường mòn dành cho người đi săn khoảng ba mươi phút thì tôi ngửi thấy có mùi chết chóc. Một vị nồng và chua ngọt dâng lên nơi cuống họng tôi. Connor cũng ngửi thấy được, và che mũi lại. “Đó là gì thế ạ?” Thằng bé hỏi. “Có phải là một con chồn hôi không ạ?”

“Hy vọng là vậy.” Tôi nói. Nhưng không phải. Gió đổi hướng, và cái mùi biến mất. Tôi kiểm tra hướng mà đám lá đang bị cuốn đi. Làn gió đã tỏa đi nhiều hướng, vì vậy mà tôi rẽ khỏi con đường mòn để tìm kiếm thứ mùi kia một lần nữa. Nó xộc thẳng vào mũi tôi như chiếc chảo đập vào mặt, khiến tôi choáng váng: nóng, dính mỡ và buồn nôn. Không phải một con chồn, dù còn sống hay đã chết. Đó là một thứ to lớn hơn.

Chúng tôi rời khỏi lối mòn. Tôi dừng lại. “Connor, kiểm tra bản đồ.” Thằng bé ngoan ngoãn lôi nó ra khỏi ba lô của mình. “Đánh dấu địa điểm chúng ta đang đứng ngay lúc này.”

Thằng bé làm theo, và tôi kiểm tra cái bản đồ. Chúng tôi ở gần với sông Wolfhunter, là một nhánh của vùng nước rộng lớn hơn; những ngày này, trông nó như một con lạch quá khổ, nhưng nó có thể trở thành một hiểm họa trong mùa lũ. Chúng tôi đã đi qua nó trên đường tới nhà nghỉ. Bầu trời xanh trong, không một gợn mây, nhưng cơn lũ có thể quét qua trong nháy mắt, hàng dặm từ thượng nguồn. Không nên chủ quan với điều đó.

“Chúng ta sẽ đi tìm nó ạ?” Thằng bé nói. “Thứ đã chết kia ấy?”

“Cháu có muốn tìm nó không?”

Thằng bé phải suy nghĩ, nhưng rồi gật đầu. “Có ạ.”

“Cháu biết thứ chúng ta tìm thấy có thể rất kinh khủng, đúng chứ?”

“Cháu biết…” Thằng bé nói. Và tôi chắc chắn nó biết. Thằng bé đã đủ lớn để sử dụng Google và tắt chế độ quản lý của phụ huynh khi Gwen không để ý. Thằng bé ngẩng lên nhìn tôi. “Đây là điều đúng đắn, nên làm. Ý cháu là, nó có thể là một con vật, nhưng nếu như nó không phải thì sao? Có những người mất tích mà.”

Gwen sẽ ghét tôi vì đã làm thế này, nhưng tôi không định đối xử với chàng trai dũng cảm này như một món đồ thủy tinh dễ vỡ. “Được rồi.” Tôi nói với thằng bé. “Đánh dấu con đường trên bản đồ khi chúng ta đi.” Tôi lấy bút dạ ra và miết mạnh nó qua những thân cây khi chúng tôi bước đi; tán cây chen chúc dày đặc ở đây, nhưng bụi rậm dưới chân thì khá thưa nên chúng tôi có thể đi xuyên qua được. Chúng tôi làm mấy con chim giật mình, tung cánh bay đi vội vã và cất tiếng kêu vang, nhưng rồi tất cả biến mất trong tiếng xào xạc của lá cây. Nền trời trở nên tối hơn, và để an toàn, tôi dừng Connor lại và bảo thằng bé lấy đèn pin ra trong khi tôi tìm đèn của mình. Chùm sáng phát ra từ ánh đèn pin cứa vào không gian những vết sắc nhọn. Tôi rọi đèn ở phạm vi rộng hơn. Ánh sáng không đi được xa, nhưng tôi muốn nhìn xem có những gì ở xung quanh mình.

Không gian tĩnh mịch và yên ắng, trừ tiếng động phát ra từ những cái cây và tiếng chim réo gọi nhau từ phía xa. Không có âm thanh của xe cộ. Không có máy bay trên đầu. Càng tiến sâu vào trong, chúng tôi càng biệt lập hơn, và tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về nơi rừng rú hoang dã. Những thi thể sẽ thu hút các loài ưa xác chết. Đặc biệt là gấu.

Thế nhưng chúng tôi không phải đi xa, và chúng tôi cũng không trông thấy gấu. Chỉ có một con linh miêu Mỹ nhỏ, lông đốm, lặng lẽ lẻn đi ngay khi tôi phát hiện ra nó.

Mùi tiếp tục trở nên nồng hơn, nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy cái xác hay nhận ra đó là thứ gì. Thứ đó nằm bên bờ của dòng sông Wolfhunter. Làn nước màu xanh lá, gợn sóng, che đi phần rìa của thứ đó. Trong một giây, tôi nghĩ, đó là một con hươu, bởi vì nó có hình dáng kỳ lạ, nằm duỗi ra và đen thui, kể cả khi luồng sáng từ đèn pin của hai chúng tôi rọi vào.

Nhưng một con hươu thì không đi xăng đan. Hay có hàm răng trắng được niềng.

“Lùi ra sau…” Tôi nói với Connor, và bước lên chắn trước mặt thằng bé. “Lùi ba mét về phía sau, ngay bây giờ.”

“Cái đó…” Thằng bé run rẩy. “Cái đó không phải… cái đó không phải là xác người, đúng không ạ?”

“Connor, làm theo lời chú bảo. Bước về phía sau ba mét. Đừng nhìn.” Tôi gập cánh tay lại để che mũi và miệng rồi tiến vào gần hơn. Cô ấy không mặc gì, trừ đôi dép quai hậu. Hắn đã bắt cô ấy phải đi bộ đến đây, tôi nghĩ. Có lẽ cô ấy đã van xin để được đi dép, và hắn thành toàn cho nguyện vọng nhỏ nhoi ấy. Tôi không thấy dấu vết quần áo bị xé rách ở quanh đây. Tôi không biết cô ấy đã chết ra sao, từng trông như thế nào, thậm chí là màu da của cô ấy; thi thể phình lên và biến dạng, trông như một hình nộm quái vật trong các bộ phim Hollywood. Dẫu vậy, cô ấy có - từng có - mái tóc màu vàng. Những búi tóc đã bị bứt ra và mắc vào trong những bụi cỏ gần đó; sợi tóc đung đưa nhè nhẹ theo làn nước trên mặt sông. Động vật xuất hiện ở đây, và tôi rướn cao người lên khi nhận ra số lượng lớn dòi bọ xung quanh xác chết. Một đội quân giòi đang ngọ nguậy. Ruồi ở khắp mọi nơi.

Hai hốc mắt của cô gái trống rỗng, hướng thẳng về phía rừng cây tối thui, như thể cô ấy đang tìm kiếm bầu trời.

“Chú Sam?” Giọng Connor nghe càng run rẩy hơn. “Chú Sam?”

Tôi lùi về phía thằng bé. Nó bấm nút tắt đèn pin và thở dốc. Tôi xoay người thằng bé về phía mình.

“Connor, chú cần cháu lắng nghe những gì chú nói. Thở sâu, được chứ? Đây là điều tốt. Thật tốt vì chúng ta đã tới đây và tìm thấy cô ấy. Giờ chúng ta cần quay trở lại và gọi cảnh sát.”

“Có phải ai đó đã giết cô ấy không ạ?” Thằng bé run rẩy. Tôi đặt tay lên trán nó. Thằng bé lạnh và ướt nhẹp. Tôi lôi ra một trong những cái chăn cách nhiệt và quấn nó quanh thằng bé. “Ai đó đã bỏ cô ấy lại đây ạ? Cách mà bố cháu…”

“Có lẽ chuyện hoàn toàn không phải như vậy…” Tôi nói dối, bởi vì tôi nghĩ thằng bé cần sự xoa dịu. “Cô ấy có thể là một người leo núi đã đi lạc, lên cơn trụy tim, kiểu như vậy. Nhưng thật tốt vì cô ấy không phải ở ngoài này một mình nữa, phải không nào?”

Điều đó khiến thằng bé vững tâm hơn một chút. Nó gật đầu và kéo chặt tấm chăn hơn.

“Được rồi, cùng quay trở lại con đường dẫn ra ngoài nào.” Tôi nói với thằng bé. Tôi rút điện thoại ra và kiểm tra tín hiệu. Có tín hiệu, nhưng kém và chậm. Tôi gọi cho 911 khi chúng tôi bắt đầu đi bộ. Connor nhìn chăm chú vào bản đồ như thể đó là một cái GPS, nhưng thằng bé không thực sự đang suy nghĩ. Tôi sử dụng đèn chiếu tia UV tích hợp ở đầu bên kia của đèn pin để kiểm tra dấu vết tôi đã để lại bằng bút dạ. Đủ rõ để chúng tôi có thể lần theo.

“Sở Cảnh sát Wolfhunter xin nghe. Có chuyện gì khẩn cấp vậy?” Một giọng nói cất lên. Đường truyền yếu, không rõ và như thể sắp sửa mất tín hiệu đến nơi.

“Tôi muốn thông báo về một thi thể…” Tôi nói với cô ta. “Nằm ở bờ phía nam của sông Wolfhunter, khoảng hai dặm từ nhà nghỉ Sông Wolfhunter.”

“Tôi không nghe rõ, thưa anh. Liệu anh có thể nhắc lại…”

Cuộc gọi bị ngắt giữa chừng. Chết tiệt. Tôi thử lại một lần nữa, nghe được giọng nói tương tự. “Tôi đang gọi để thông báo về một thi thể. Bờ phía nam của sông Wolfhunter, khoảng hai dặm tính từ…”

“Thưa anh, tôi cần tên họ của anh.”

“Sam Cade. Khoảng hai dặm tính từ nhà nghỉ Sông Wolfhunter.”

“Người này có còn thở không, thưa anh?”

Tôi nghĩ về làn da trương phềnh, hóa đen. “Không.”

“Anh đã thử thao tác hồi sức tim phổi chưa?”

“Không. Cô ấy đang phân hủy.” Tôi biết họ buộc phải hỏi những câu hỏi này, nhưng nó vẫn khiến tôi tức giận. Giống như Connor, tôi đang phải vật lộn với tầm nhìn, nhưng khác ở một điểm là tôi đã tận mắt chứng kiến những điều còn tồi tệ hơn. “Quay trở lại nhà nghỉ và gọi cảnh sát đến. Chú sẽ dẫn họ tìm tới cái xác. Chúng ta đã để lại vết đánh dấu.”

Tôi tắt máy trước khi cuộc gọi bị gián đoạn lần nữa và thả nó vào túi. Bất chợt tôi nghe thấy tiếng cành cây gãy và rồi tiếng xào xạc. Có thứ gì đó ở ngoài kia.

Có lẽ đó là một con gấu.

Tôi lặng lẽ dừng Connor lại. Cái chăn cách nhiệt của thằng bé kêu sột soạt, nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi chậm rãi hạ ba lô của mình xuống đất để lấy khẩu súng ra. Đèn pin được cất gọn vào một chỗ. Tôi cúi người xuống và Connor bắt chước theo.

Tôi đặt ngón tay lên môi. Khuôn mặt của đứa trẻ trông xanh xao và thằng bé run rẩy dữ dội, nhưng nó vẫn gật đầu.

Ai đó nổ súng. Mảnh vụn bắn ra tung tóe từ cái cây bên cạnh tôi, và một mảnh cây đã găm vào cánh tay tôi. Tôi nín nhịn. Một cú bắn dứt khoát tiếp theo ập đến trong nháy mắt, và tôi nhận ra rằng chúng tôi đang gặp phải rắc rối cực kỳ nghiêm trọng. Tôi tóm lấy cánh tay Connor và kéo thằng bé sang bên phải, đưa thằng bé vào vị trí an toàn đằng sau một cây sồi lớn với nhiều mắt trên thân, rồi nói: “Ở yên đây. Nằm xuống đất. Hiểu chứ?”

“Đó có phải một phát súng không ạ?” Thằng bé run lẩy bẩy, hãi hùng.

“Ở yên đây…” Tôi ra lệnh cho nó. Tôi cần phải kéo kẻ thù xa khỏi Connor. Thằng bé không thể làm gì vào lúc này. Nó đang bị sốc. “Connor! Cháu hiểu chứ?”

Thằng bé gật đầu. Tôi di chuyển đến cái cây tiếp theo và nghe ngóng tiếng bước chân. Không có bất kỳ tiếng động nào hết. Dù ai đang bắn chúng tôi đi chăng nữa, hắn ta cũng đang đứng yên. Chờ đợi.

Vì vậy mà tôi nhử mồi. Tôi cởi cái mũ lưỡi trai màu cam neon đang đội ra và quăng nó như ném một cái đĩa; nó bay xa tới sáu mét, đổi hướng và bay lên. Tôi không thể nhìn thấy cảnh viên đạn xé toang cái mũ, nhưng có thể nghe thấy âm thanh mà nó tạo ra ngay sau đó.

Hắn là một kẻ nhắm bắn giỏi, nhưng chậm chạp. Có lẽ phát súng đầu tiên của hắn có hơi vội vàng, hơi phấn khích, bởi hắn bắn sượt đầu tôi vài centimet. Nếu hắn vững vàng hơn, có lẽ tôi đã tan xác rồi.

Tôi nhìn Connor một lần nữa. Tôi ghét phải bỏ thằng bé ở lại đây một mình, run rẩy, nhưng ngay lúc này đó là lựa chọn duy nhất. Tôi cần phải thu hút sự chú ý của tên này. Và tôi cần phải đối phó với hắn, bởi hắn đang đe dọa đến tính mạng của con tôi. Con tôi. Tôi chưa bao giờ có cảm giác mạnh mẽ như thế này trước đây - cảm giác muốn được bảo vệ Connor bằng mọi giá. Cảm giác ấy, ước muốn ấy, nó không hề mất đi, vẫn luôn chôn sâu bám rễ vào trong máu thịt của tôi.

Tôi cúi người di chuyển, chạy đến chỗ che chắn tiếp theo, cược rằng hắn không giỏi tung ra những cú bắn nhanh, chính xác. Quả đúng như vậy. Cú nổ súng khá muộn, găm sâu vào thân cây mà tôi mới nấp vào đằng sau. Có một đám bụi rậm nằm giữa cái cây này và cây tiếp theo, vậy nên tôi nằm thấp xuống và thực hiện động tác bò trườn như đang chiến đấu, dồn khối lượng cơ thể vào hai cánh tay và ngón chân khi trườn đi. Tôi thao tác nhanh và yên lặng, sau đó tôi rẽ sang bằng cách lấy đà và bật lên. Cây mọc dày ở đây, và dường như không thể xuyên thủng từ phía bên kia. Từ vị trí này, tôi có thể nhìn ra xung quanh, và tôi nhanh chóng di chuyển theo một đường vòng cung rộng để quan sát kẻ thù của mình.

Nó có tác dụng.

Có hai kẻ mặc trang phục đi rừng tối màu; bộ đồ chúng mặc không phải áo vest của thợ săn. Đó là một tay súng và một trinh sát. Chúng không muốn bị phát hiện. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: có lẽ chúng từng phục vụ trong quân đội. Nếu vậy thật, gã trinh sát sẽ bắt đầu quan sát, quét phạm vi xung quanh… ngay bây giờ.

Gã thứ nhất đi trước, rời mắt khỏi bãi chiến trường và đảo mắt bao quát xung quanh một cách chậm rãi, tỉ mỉ. Tôi không di chuyển. Tôi khá tự tin rằng hắn sẽ không trông thấy mình.

Tôi bẻ gãy một cành cây. Một cành nhỏ thôi, thứ gì đó nghe giống như một con chuột đồng hoặc chuột chù. Tôi thêm vào một tiếng xào xạc nhỏ bằng mũi giày của mình.

Gã thứ hai phải bám sát và yểm trợ phía sau gã thứ nhất; đó cũng là công việc của hắn. Nghe thấy tiếng động do tôi tạo ra, hắn liền tới để kiểm tra. Tôi có thể bắn gục cả hai gã đó khi đang đứng nấp thế này, không vấn đề gì, và tôi chắc chắn Gwen cũng sẽ làm như vậy trong trường hợp này. Nhưng nếu làm như thế, tôi không thể biết ai là người ra lệnh cho những tên khốn này đến “tiếp đón” chúng tôi.

Tôi chờ đợi, và khi hắn lướt qua, tôi bước ra và ấn nòng súng của mình vào cổ hắn. Hắn đứng im như tượng trong một giây, và như vậy cũng đủ để tôi hãm đầu gối hắn lại và ép hắn phải nằm xuống. “Nằm xuống…” Tôi nói với hắn, và tóm lấy khẩu súng trường của hắn. Rồi tôi quay lại và nhả đạn cảnh cáo về phía anh bạn đang định lăn người trên mặt đất để tiêu diệt tôi. Tôi nổ súng ba lần, ba viên đạn hướng thẳng về phía hắn thật gọn gàng. Một lời cảnh cáo đanh thép. Hắn là một gã to xác, râu ria xồm xoàm, và tôi hy vọng rằng nếu là dân chuyên, nếu hiểu tình thế của mình, hắn sẽ bỏ súng xuống và đầu hàng.

Hắn không làm thế. Hắn giơ súng về phía tôi và bóp cò. Đó là một cú bắn bừa bãi, đi chệch mục tiêu, nhưng hắn đã lựa chọn như vậy, và cũng hủy đi sự lựa chọn của tôi.

Tôi bắn trúng đầu hắn, chẳng hề chớp mắt. Cái chết của hắn đến ngay tức khắc; tôi thấy đôi mắt hắn chớp lên và cơ thể hắn mềm oặt. Rồi chẳng còn gì nữa.

Tôi quay trở lại với bạn của hắn, người vẫn luôn bất động một cách ngoan ngoãn. Tôi gí nòng súng vào gáy hắn. Tóc hắn xù lên. “Đừng có di chuyển. Hiểu không?”

“Được, được, chắc chắn rồi…” Hắn nói. Hắn nằm sấp trên mặt đất, hai tay dang ra. Tôi kiểm tra sau lưng, lật hắn trở lại và tì họng súng vẫn còn nóng hổi vào trán hắn trong khi kiểm tra xem còn vũ khí nào khác không. Hắn nhăn nhó. Khi tôi xong việc và lùi lại, làn da rám nắng của hắn hằn một vết cháy hình vòng tròn nhỏ màu đỏ rực, không chê vào đâu được.

“Mày là lính thủy đánh bộ hay gì?” Hắn hỏi tôi. Giọng địa phương.

“Lực lượng không quân.” Tôi nói với hắn.

“Chết tiệt. Tao không biết là mày được dạy mấy thứ đó ở trường lái máy bay đấy.”

“Mày từng ở trong quân đội?” Tôi đoán. Hắn gật đầu. “Xin lỗi người anh em. Ai cử mày đến?”

“Sao mày nghĩ là có người cử bọn tao đến?”

Tôi nhún vai. “Hiện giờ không phải mùa săn trẻ em, theo tao thấy là như vậy.”

“Thôi nào, bọn tao đã nhầm mày với một con hươu cái, chỉ thế thôi.”

“Nhảm nhí. Ai đó đã cử mày tới.”

“Mày đã bắn Travis à?”

“Nếu đó là anh bạn của mày, phải rồi. Tao đã không có sự lựa chọn.” Tôi nói với hắn. “Hắn chết rồi.”

“Vậy thì mày đi chết đi, tao sẽ không hé răng nửa lời đâu.” Hắn là một tên khoảng ba mươi mấy tuổi, gầy nhẳng, cứng đầu, một cựu binh, nhưng đôi mắt hắn thì đong đầy nước mắt, và tôi nhìn thấy một cơn tức giận tột cùng ẩn sau đó. “Mày vừa mới giết chết người anh họ của tao.”

Tôi chĩa khẩu súng một lần nữa. “Ai đã thuê mày?”

“Đi-chết-đi-thằng-chó.”

Hắn trở nên cứng cỏi, tôi có thể trông thấy điều đó. Nỗi đau buồn khiến người ta trở nên như vậy. Tôi hy vọng mình có thể cậy mồm hắn ta, nhưng thay vào đó: hắn câm như hến. Có lẽ cảnh sát sẽ bắt hắn khai ra điều gì đó. Tôi thì không.

Tôi nghe thấy tiếng kim loại lạo xạo khe khẽ và quay đầu về hướng đó. Connor đã cởi bỏ tấm chăn và đến quanh chỗ mấy cái cây. Tôi giơ một tay lên để ra hiệu cho thằng bé ngừng lại. Tôi lôi điện thoại ra và gọi 911 lần nữa. Tôi nói với họ rằng có một vụ nổ súng gây chết người, và tôi đang khống chế một người đàn ông bằng cách chĩa súng vào đầu hắn ta. Điều đó sẽ buộc họ phải hành động, hy vọng là như vậy.

“Sẽ chẳng có lợi gì cho mày đâu…” Tên tù nhân nói với tôi. Tổng đài 911 nói rằng không được dập máy, vậy nên tôi không làm như vậy. Tôi đặt điện thoại xuống nền đất ngay bên cạnh mình.

“Tại sao không?” Tôi hỏi hắn ta. “Mày có bằng hữu tai to mặt lớn, quyền cao chức trọng hả anh bạn?”

Hắn không ngừng trợn mắt và lườm nguýt. Hắn thực sự muốn giết tôi; tôi có thể cảm nhận được khao khát ấy toát ra từ hắn như một làn khói bốc lên. “Không phải tao…” Hắn nói và bất thình lình nhe răng nở một nụ cười nham nhở. “Travis đã từng là cớm. Và mày vừa mới nhẫn tâm giết chết anh ấy. Tao đã chứng kiến, mày là thằng khốn giết người!” Hắn cao giọng.

“Chú ấy đã không giết ai hết…” Connor nói. “Và chú đã cố để giết chúng tôi.”

“Mày thật điên rồ, nhóc con ạ. Thế quái nào mà hai người đàn ông ra ngoài đi săn lại cố giết mày chứ? Thằng khốn này rõ ràng là đang bị điên!” Tôi nhận ra điều gì đang diễn ra. Hắn muốn diễn trước mặt tổng đài 911.

Tôi với tay xuống và tắt máy. Đã quá muộn. Chúng tôi đã bị qua mặt. Dĩ nhiên là tôi có thể chỉ ra những phát đạn của Travis, bao gồm cả chiếc mũ màu cam bị bắn tan nát, nhưng luôn tồn tại sự nghi ngờ đối với những bằng chứng này. Người ta sẽ thiên về giả thuyết là hai gã này nhầm lẫn tôi với con hươu, còn tôi là kẻ giết người. Những hoài nghi đó sẽ bất lợi cho tôi, nhưng lại có sức nặng đối với đám cảnh sát và người dân địa phương. Mà Travis thì lại là cảnh sát, đồng thời cũng là người địa phương.

Tôi chĩa khẩu súng vào tù nhân của mình một lần nữa. “Tên mày là gì?”

“Cút đi.”

“Được rồi, anh bạn Cút Đi, đây là cách mà mọi chuyện sẽ diễn ra. Mày phải nói sự thật, bởi nếu không, tao sẽ trút toàn bộ sự trừng phạt và tra tấn lên mày đấy. Cảnh sát bang, FBI sẽ vào cuộc, và tao sẽ làm bất kỳ điều gì để chứng minh mày là một kẻ nói dối khốn kiếp được thuê để găm một viên đạn vào đầu tao. Điều này sẽ khiến mày phải ngồi tù hai mươi năm, nếu như mày không chịu thông minh lên. Ai đã trả tiền cho mày?”

Hắn không hé răng nửa lời, cúi cằm xuống và ném cho tôi một ánh nhìn căm thù như muốn nói rằng hắn sẽ không bao giờ hợp tác với tôi, dù với bất cứ giá nào. Hắn đã được trả một con số hậu hĩnh để khóa mõm và không khai ra bất cứ điều gì. Hoặc là hắn sợ mình sẽ là mục tiêu tiếp theo trong danh sách. Một trong hai khả năng có thể xảy ra.

Connor nói: “Chúng ta có thể quay trở lại nhà nghỉ ngay bây giờ không ạ?” Thằng bé nghe kiệt sức và quá mức run rẩy.

“Chú xin lỗi, nhưng không. Chúng ta cần phải đợi ở đây.” Tôi nói với thằng bé. “Quấn chặt chăn. Giữ ấm, được chứ? Ngồi xuống và ăn gì đó đi.”

Thằng bé gật đầu. Nó trông khá hơn sau khi nhai hết một thanh bánh bổ sung năng lượng và chiêu bằng nước đựng trong bi đông. Thằng bé quấn chăn quanh mình, trông nó như một chiếc bánh burrito[10] bọc bằng giấy bạc lấp lánh. Chúa ơi, điều đó khiến tim tôi thắt lại: thằng bé là một đứa trẻ. Và trong một buổi chiều, thằng bé đã trông thấy một thi thể kinh khủng, bị nã súng và chứng kiến cảnh chết chóc. Dù Connor không trông thấy tôi bắn Travis (tôi thật sự mong là vậy), thằng bé chắc chắn biết chuyện gì đã xảy ra.

Đáng lẽ tôi phải bảo vệ thằng bé. Đây đáng lẽ chỉ là một cuộc đi dạo trong rừng thôi.

Tôi có thể tưởng tượng điều mà Gwen sẽ nói… Tốt hơn hết, tôi nên gọi cho cô ấy. Ngay bây giờ. Nhưng khi bấm số của cô ấy, tôi chẳng nhận được gì ngoài tiếng chuông và âm thanh hộp thư thoại. Tôi không để lại lời nhắn. Tôi không biết phải giải thích điều này như thế nào. Cô ấy sẽ gọi lại khi thấy cuộc gọi nhỡ.

Tôi hy vọng cô ấy an toàn. Một nỗi sợ tuyệt vọng và thô bạo choán lấy tôi khi tôi chợt nhận ra rằng nếu như kẻ nào đó muốn hãm hại tôi và Connor, vậy thì Gwen và Lanny cũng đang gặp nguy hiểm. Tôi đáng lẽ phải đi đến kết luận đó sớm hơn, nhưng trong tình cảnh hiện tại, giống như Connor, bộ não của tôi không làm việc ở mức hiệu quả nhất. Tôi vừa mới cướp đi sinh mạng của một người đàn ông. Lúc này, sự bình tĩnh và tập trung xuyên suốt cuộc đối kháng vừa rồi bắt đầu tan biến, và những hệ lụy đang dâng lên.

Gọi lại cho anh, Gwen.

Nhưng cô ấy không gọi. Tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi đã làm hết sức. Tôi muốn nói với cô ấy… rằng tôi yêu cô ấy.

Nhưng tôi không có cơ hội nào.

Khi cảnh sát tới nơi, tôi đặt khẩu súng xuống đất, quỳ xuống, đan tay ra sau đầu, và cơ thể tôi bị đập mạnh xuống đất. Đầu gối tôi bị ép chặt đến nỗi đốt sống tê cứng, những giọng nói thi nhau gào lên. Người đàn ông nằm trên đất cũng hét lên rằng tôi là một kẻ giết người máu lạnh, rằng tôi đã giết người anh họ của hắn. Tôi không thể thấy Connor. Tôi cầu nguyện họ không đối xử thô bạo với Connor, nhưng giờ thì tôi chẳng làm được gì cả. Chẳng gì hết.

Tôi nghe thấy Connor hét lên “Thả chú ấy ra!” bằng một giọng sống sượng khiến tôi đau nhói.

Tôi quay đầu về hướng đó. “Này…” Tôi gọi thằng bé. “Connor, dừng lại. Thả lỏng. Ổn thôi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Mày đã giết chết một cảnh sát, thằng khốn…” Tên cảnh sát nói. “Tin tao đi, sẽ không ổn tí nào đâu. Mày đang gặp rắc rối đấy. Câm mồm vào.”

Có thứ gì đó đập vào sau gáy tôi, và thế giới xung quanh trở nên mềm oặt và lỏng lẻo. Tôi gắng gượng, nhưng mọi thứ cứ trượt dần đi.

Suy nghĩ cuối cùng của tôi là về sự an nguy của Connor, trước khi tôi rơi khỏi vách núi và ngã vào vực thẳm tối đen.

[10] Burrito là một loại bánh được xem là món ăn truyền thống của Mexico.