Chương 12 GWEN
Khi tôi trở lại, nhà nghỉ là một mớ hỗn độn, bãi đỗ trở thành nơi tập kết của bốn chiếc xe cảnh sát, hai xe cứu thương và một phương tiện không gắn biển. Trống ngực tôi đập dồn dập, miệng tôi khô ran; Lanny đang hỏi tôi những câu hỏi mà tôi không thể trả lời. Tôi đỗ xe và lao ra thật nhanh. Con gái đuổi kịp tôi khi chúng tôi chạy về phía nhà nghỉ. “Mẹ! Mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi không biết. Và điều đó khiến tôi hoảng loạn.
Lối đi bị chặn lại bởi một người cảnh sát to lớn mặc đồng phục. Anh ta nhìn tôi nhăn nhó qua vành mũ. “Cô không thể vào đó…” Anh ta nói. “Nhà nghỉ đã bị phong tỏa.”
“Con trai tôi đâu?” Tôi biết tôi nên bình tĩnh hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn. Tôi không thể. “Connor Proctor! Thằng bé đâu?”
“Lùi lại đi.” Anh ta ra lệnh cho tôi. Tôi không làm theo. Anh ta đi về phía tôi, chúng tôi mặt đối mặt. Anh ta đứng đó, khuôn mặt nghiêm nghị như muốn truyền tải thông điệp “hãy lùi lại”. Anh ta không thể đánh giá được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
“Mẹ!” Lanny túm lấy cánh tay tôi. “Connor đâu ạ? Thằng bé cũng bị bắt sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mẹ đang cố gắng để tìm hiểu đây, con yêu…” Tôi nói với con bé, và vì một vài lý do, điều đó khiến người cảnh sát lùi lại một bước. Có lẽ việc tôi có một cô con gái lo lắng, sợ hãi khiến anh ta cảm thông. Tôi chuyển sự chú ý của mình sang anh ta và bắt đầu lại: “Tôi là Gwen Proctor…”
“Tôi biết cô là ai…” Anh ta nói. Đôi mắt cứng rắn như những hòn đá cuội trong làn nước. “Lùi lại.”
“Con trai tôi ở phía sau anh! Nó là một đứa trẻ!”
“Thằng bé đã được đưa đi…” Anh ta ngưng lại, bởi vì ngay tại khoảnh khắc đó, một nhóm người hiện ra từ trong khu rừng. Các nhân viên y tế đẩy một cái cáng có ai đó đang nằm ở trên. Tôi trông thấy vết máu sáng loáng và trái tim tôi ngay lập tức… ngưng đập. Tôi loạng choạng.
Lanny tóm lấy tôi chặt hơn bao giờ hết, và tôi gồng mình lên để đứng thẳng người.
Đó không phải là Connor. Nhưng đó là Sam. Anh ấy đang bất tỉnh. Có máu trên tấm khăn trải phía dưới anh ấy, nhưng tôi không thể nhìn thấy vết thương nào. Lạy Chúa, họ đã bắn anh ấy từ đằng sau ư? Người cảnh sát cưỡng chế tôi lùi lại một lần nữa, nhưng ngay khi cái cáng đi qua chỗ tôi, tôi chạy nhanh về phía ấy. Có một hàng cảnh sát đang đứng chắn, nhưng tôi xông qua thật nhanh và trông thấy anh ấy đang thở.
Và tay anh ấy bị còng vào tay vịn.
Một cảnh sát đẩy tôi lùi lại. Tôi trở nên kích động. “Bỏ tay của anh ra khỏi tôi!” Tôi hét lên. “Mấy người đã bắn anh ấy sao?”
“Thưa cô, bình tĩnh đi; anh ta đã bị thương đôi chút trong khi chống trả…” Viên cảnh sát nói, và khi tôi tập trung vào cậu ta, tôi nhận ra rằng cậu ta mới chỉ là một đứa trẻ, thực sự là vậy, chỉ đủ lớn để mua thức uống có cồn một cách hợp pháp. Cậu ta trông có vẻ tậm tâm và hết lòng, vậy nên tôi dịu trở lại. Một chút thôi. “Anh ta sẽ ổn thôi.”
“Đừng hứa hẹn…” Tôi nói. “Con trai tôi đâu? Connor Proctor?”
“Mẹ?”
Giọng của Connor vang lên sau lưng tôi. Tôi thấy thằng bé đi đến, được hộ tống bởi một viên cảnh sát. Thằng bé được bọc trong một cái chăn cách nhiệt, quá mức nhợt nhạt, và tôi lao đến chỗ thằng bé, ôm nó vào trong vòng tay. Thằng bé không bị còng tay, ít nhất là như vậy, thật tốt làm sao vì nếu như nó bị còng, có lẽ tôi sẽ phải chiến đấu với toàn bộ lực lượng cảnh sát. Thằng bé trông như thể đang bị sốc. “Con yêu?” Tôi hôn vào má thằng bé và đẩy nó lùi ra để nhìn một lượt. Không có dấu hiệu bị thương. “Họ có làm đau con không?”
Thằng bé lắc đầu. “Không, con ổn.” Giọng thằng bé nghe nhỏ và trầm hơn bình thường. “Dẫu vậy thì họ làm chú Sam bị thương. Con đã trông thấy.”
Viên cảnh sát đứng bên cạnh thằng bé cau mày, và tôi nhanh chóng nói: “Chúng ta sẽ nói về điều đó sau, được chứ?” Tôi kéo Connor vào vòng tay của mình và nhìn vào mắt của viên cảnh sát một cách trực diện. “Tôi muốn đưa thằng bé về phòng. Ngay bây giờ.”
“Thưa cô, thằng bé cần phải đến sở cảnh sát và lấy lời khai.”
“Nhìn nó đi! Nó không còn tâm trí đâu để mà…”
“Không.” Connor bước lùi ra sau. Thằng bé cởi tấm chăn xuống. Tôi có cảm giác như thằng bé đã lớn thêm vài centimet trong khoảnh khắc ấy, rằng thằng bé đã trưởng thành thêm mấy tuổi, và điều đó nghiền nát trái tim tôi thành từng mảnh. “Mẹ, con cần phải đi. Chú Sam cần con nói lên sự thật. Con ổn mà.” Thằng bé không hề ổn, nhưng tôi biết mình không thể bảo vệ thằng bé hoàn toàn khỏi chuyện này.
Tôi tập trung trở lại vào viên cảnh sát. “Thằng bé ở tuổi vị thành niên. Tôi sẽ đi cùng nó. Con gái tôi cũng vậy; con bé sẽ không ở lại đây một mình.” Anh ta không thể tranh luận với tôi về bất kỳ điều gì trong số đó, nhưng có vẻ anh ta đang tìm kiếm một giải pháp. Tôi không cho anh ta thời gian. “Tôi sẽ lái xe chở thằng bé tới sở cảnh sát.”
“Thưa cô, thằng bé sẽ phải đi với tôi.” Anh ta không đồng ý với điều đó, tôi có thể thấy. Anh ta có quyền bắt bẻ điều này, thật nhỏ mọn. “Thằng bé là nhân chứng quan trọng trong vụ giết nhân viên cảnh sát.”
“Được thôi…” Tôi đáp trả. “Vậy thì đưa tất cả chúng tôi theo.”
Anh ta không thể tìm ra lý do hợp tình hợp lý để từ chối, vậy là chúng tôi chen chúc trong băng ghế sau của chiếc xe tuần tra. Có một tấm chắn bằng thép ngăn giữa chúng tôi và ghế trước dành cho cảnh sát. Theo kinh nghiệm của bản thân tôi, cửa sau không thể mở được từ bên trong. Chúng tôi đang ở trong một cái lồng. Đúng như họ muốn.
Nhưng chẳng thể làm gì khác, ngoài việc tự ứng biến.
Khi chúng tôi được đưa trở lại Wolfhunter, lúc màn đêm bắt đầu buông xuống thị trấn u ám và tồi tàn này, tôi bắt đầu nhắn tin cho những người trong danh sách liên hệ của mình.
Từng người trong số họ.
•§•
Tôi ngồi trong phòng thẩm vấn, còn Connor thì cung cấp lời khai, và tôi câm lặng khi nghe thấy thằng bé miêu tả khung cảnh đó… lúc tìm ra cái xác. Trận địa mai phục trên đường trở lại nhà nghỉ. Những hành động của Sam. Connor không nói dối, theo như tôi thấy. Thằng bé thẳng thắn và cởi mở, ngay cả khi nó nói với viên thanh tra - một người địa phương mà tôi không quen, rằng nó đã không trông thấy cú bắn thực sự kết tội Sam; thằng bé chỉ nhìn xung quanh rừng cây khi nghe thấy tiếng súng nổ.
Điều đó không giúp gì nhiều cho Sam, nhưng tôi mừng vì thằng bé không dựng nên một câu chuyện. Sẽ thật dễ dàng cho họ để bắt thóp được một đứa trẻ ở độ tuổi này.
Connor rất dũng cảm, nhưng nó cúi gằm xuống khi viên thanh tra rời phòng, và tôi nhận ra rằng thằng bé đang khóc. Cuối cùng thì nó cũng khóc, tôi nghĩ. Tôi vớ lấy mấy tờ khăn giấy và đưa lại, để cho nó tự lau mặt. Tôi mừng vì con trai mình có thể khóc.
Khi thằng bé xong xuôi, tôi nói: “Đừng cảm thấy tội lỗi, con yêu. Chú Sam không muốn con nói dối. Con đã nói sự thật. Đó mới là điều quan trọng.”
“Con biết…” Thằng bé nói. “Nhưng mẹ à, họ - cái cách mà họ đối xử với chú ấy…”
Thằng bé vẫn còn nhớ cái cách mà tôi đã bị đối xử khi bị bắt giữ. Chắc hẳn là nhẹ nhàng hơn so với những tay cảnh sát ở đây, nhưng cũng đủ gây ra tổn thương đến mức để lại dấu vết suốt đời trong tâm trí của những đứa trẻ. “Chú ấy sẽ ổn thôi…” Tôi nói với thằng bé. “Mẹ đã nhờ Hector Sparks xuất hiện ở bệnh viện và bảo vệ chú ấy trong trường hợp cảnh sát muốn lấy lời khai quá sớm. Mike Lustig sẽ lên đường đến Wolfhunter ngay khi chú ấy rảnh tay. Cô Kezia và chú Javier đã biết chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ sẽ ổn thỏa thôi. Mẹ hứa đấy.”
“Mẹ đừng hứa.” Thằng bé nói và trao cho tôi một nụ cười nhẹ buồn thiu. “Chú Sam không làm thế.” Tôi tự hỏi đó là điều gì, nhưng tôi không thể tra hỏi ngọn ngành được. Lúc này thì không thể.
“Mẹ xin lỗi vì con phải trải qua tất cả chuyện này…” Tôi nói với thằng bé. “Mẹ biết nó thật tồi tệ. Mẹ biết nó nhắc con nhớ về những điều rất khó để đối mặt.”
“Không sao đâu ạ.” Thằng bé nói dối. “Con mừng là bọn con đã tìm ra cô ấy. Thật không đúng khi cô ấy bị… bỏ lại ở ngoài kia. Giống như không ai thèm quan tâm vậy.”
“Giờ thì cô ấy đã được tìm thấy rồi.” Tôi nhẹ nhàng nói. “Con và chú Sam đã làm điều đó vì cô ấy.”
“Cô ấy hẳn là một trong số họ. Những người phụ nữ mất tích.”
“Có thể…” Tôi nói. “Nhưng chúng ta không biết được.”
Thằng bé chỉ lắc đầu. “Con nghĩ là vậy.”
Tôi không cố nói lại. Tôi hỏi xem thằng bé có muốn uống gì không, và khi nó gật đầu, tôi gõ vào cánh cửa đóng kín và hỏi xin một chai nước. Chai nước quay trở lại trong tay của viên thanh tra trước đó. Anh ta đem theo một bản khai đã in ra và đặt chai nước, bản khai cùng một chiếc bút ở trước mặt con trai tôi.
Connor tự động cầm chiếc bút lên. Tôi vớ lấy tờ giấy. “Đây là gì?”
“Chúng tôi đã đánh máy lời khai của thằng bé, thưa cô. Chỉ còn thiếu chữ ký nữa thôi.” Viên thanh tra nói. Tôi bắt đầu đọc. Chưa đọc hết hai câu, tôi đã lấy ngay chiếc bút trong tay Connor và bắt đầu đánh dấu vào tờ giấy. Bản ghi này giống một kiểu diễn giải lòng vòng và lệch hướng. Tôi đẩy mạnh tờ giấy trở lại chỗ của thanh tra. Anh ta không hài lòng. “Thưa cô, chúng tôi đã lấy nội dung trực tiếp từ đoạn ghi âm…”
“Tôi sẽ đặt cược…” Tôi nói và lôi điện thoại ra. “Đây. Hãy cá cược nhé, được chứ? Bởi tôi cũng có đoạn ghi âm của tôi.”
Anh ta hắng giọng, nhìn chằm chằm vào tôi vài giây, rồi đứng dậy và rời khỏi phòng không nói một lời. Connor trao cho tôi một ánh nhìn. “Ồ. Nghiêm túc đấy ạ? Mẹ đã ghi âm lại sao?”
Tôi không xác nhận hay chối bỏ, để đề phòng. Tôi chỉ cười.
Lần này, khi bản khai quay trở lại, tôi so sánh nó với những gì tôi nhớ được từ lời tường thuật của Connor. Tôi yêu cầu thằng bé đọc lại và sửa bất kỳ chỗ nào không đúng. Thằng bé sửa lại một câu, rồi ký tên. Trước khi nó đưa tờ giấy trở lại, tôi chụp nhanh một bức ảnh.
Điều đó tạo ra một phản ứng kém vui vẻ hơn nơi viên thanh tra. Tôi khá chắc rằng họ đã chuẩn bị làm điều gì đó mờ ám, nhưng giờ thì tôi có bức ảnh, họ không thể nữa. Đặc biệt là nếu như tôi có đoạn ghi âm. Thực ra là không, nhưng họ không thể chắc chắn.
Chúng tôi giao tiếp bằng những cái liếc mắt. Anh ta rời đi.
Connor mở nắp chai nước và uống như chết khát, như thể thằng bé đã không được uống nước cả ngày trời. Tôi muốn bảo thằng bé chậm lại, nhưng tôi không làm thế. Khi chai nước hết nhẵn, tôi lấy lại nó. Tôi không vứt nó đi. Điều tôi không mong muốn nhất là họ làm giả mẫu ADN để vu oan giá họa cho con trai tôi, và sau những gì tôi chứng kiến cho tới nay, tôi tin tưởng rằng cảnh sát trưởng chắc hẳn đứng sau âm mưu xấu xa này. Thực ra không hẳn là nhắm vào con trai tôi.
Mục đích là cho tôi thấy ai mới là ông trùm quyền lực ở đây.
Tôi nhận ra mình đang nuông chiều chứng hoang tưởng bẩm sinh của bản thân một lần nữa. Nếu muốn thì họ có thể lấy mẫu ADN từ chiếc bút thằng bé đã dùng, hay tờ giấy nó mới ký. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn phải cố gắng giữ cho thằng bé an toàn. Thậm chí việc chúng tôi đang bị khóa bên trong căn phòng này cũng khiến tôi giận điên và bực bội.
Chuông điện thoại của tôi reo vang. Tôi kiểm tra số điện thoại. Cuộc gọi tới từ Hector Sparks. “Cô Proctor? Vâng, tôi muốn báo cho cô biết rằng tôi đang ở bệnh viện đây. Anh Cade đã tỉnh rồi. Họ vừa mới đưa anh ấy đi chụp X quang hộp sọ, nhưng anh ấy nói rằng anh ấy cảm thấy ổn. Anh ấy phải khâu năm mũi trên đầu. Tôi biết cảnh sát trưởng Weldon và chắc chắn rằng ông ta có vài chuyện để kể về việc anh Cade đã kháng cự lại quá trình bắt giữ một cách thô bạo. Không ích gì trong việc thách thức cảnh sát đâu, không phải ở thị trấn này, khi những nhân chứng duy nhất đều là họ hàng, đồng nghiệp của cảnh sát.”
Tôi vừa mới hít thở thoải mái hơn một chút thì sự giận dữ lại trào lên thêm lần nữa… Rồi tôi đông cứng. “Đợi đã. Cảnh sát trưởng tên là Weldon?”
“Đúng vậy…” Sparks nói. “Sao vậy?”
Weldon là một trong những giọng nói xuất hiện ở trong gara, cùng với người chủ Carr. Tôi không thích hướng mà mọi chuyện đang tiến triển. Không một chút nào. “Anh sẽ ở lại cho tới khi tôi đến đó chứ?”
“Tôi có thể ở lại khoảng…” Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng kiểm tra đồng hồ. “Hai giờ nữa. Tuy vậy, theo như viên cảnh sát Helmer, ngay khi bệnh viện xác nhận anh ấy không có vấn đề gì, anh ấy sẽ bị áp tải thẳng tới đồn cảnh sát. Tôi cho là cô đang ở đó rồi?”
“Đúng thế.”
“Tuyệt vời. Vậy thì ngay khi anh ấy được thả ra, tôi sẽ lên đường. Tôi không muốn chị Pall phải đợi chờ bữa tối đâu.”
Lạy Chúa ngừng tôi lại, tôi muốn bẻ gãy thứ gì đó, nhưng bằng cách nào đấy tôi đã kiềm chế được. Sự giúp đỡ mang tính chiếu lệ và pháp lý của Sparks lúc này quả là dư thừa, nhưng tôi không thể xua đuổi vị luật sư duy nhất mà tôi biết được.
Tôi gõ cửa một lần nữa. Viên cảnh sát lúc nãy mở cửa ra. “Con trai tôi chỉ mới lên mười hai tuổi. Thằng bé đã có một ngày kinh hoàng. Nó đã thực hiện lấy lời khai rồi. Hoặc là cho thằng bé ăn gì đó, hoặc là thả chúng tôi ra.”
“Đợi bên trong đi.” Anh ta ra lệnh và đóng sầm cửa lại ngay trước mặt tôi. Tôi bước qua bước lại. Tôi giống như một con sư tử đang ở trong cũi; trong khi đó, Connor bình tĩnh và yên lặng. Tôi muốn buộc họ phải làm gì đó trước khi Sam tới đây.
Tôi được như ý, vì viên cảnh sát mở cửa trong vòng năm phút và nói: “Cô có thể đi. Nhưng lệnh của cảnh sát trưởng: không được rời khỏi thị trấn.”
Điều đó thật vớ vẩn và tôi biết như vậy. Connor không phải nghi phạm; thằng bé là nhân chứng và họ không thể làm thế với một đứa trẻ ở tuổi vị thành niên. Mặc dù vậy, tôi không bỏ lỡ vận may của mình. Tôi đưa Connor ra khỏi cửa, bước ra ngoài hành lang, đi tới khu vực quầy tiếp tân. Lanny đang ngồi sụp xuống ghế, đeo tai nghe, nhưng con bé nhảy cẫng lên ngay khi trông thấy chúng tôi. Con bé chạy tới chỗ Connor và ôm thật chặt thằng bé. Tôi cảm thấy cổ họng mình bỏng rát, và nếu tôi chạy đến chỗ các con, vết bỏng sẽ hóa thành nước mắt - những giọt nước mắt hạnh phúc khi chứng kiến sự thay đổi.
Lanny cũng chạy vội đến để ôm tôi. “Chúng ta sẽ rời đi chứ ạ? Chúng ta có thể tới gặp chú Sam không? Chú ấy đang ở bệnh viện ạ?”
“Chúng ta nên chờ ở đây…” Tôi nói với con bé. “Chú Sam sẽ được đưa tới đây ngay khi bọn họ xong việc với chú ấy. Mẹ hy vọng là họ sẽ nhanh chóng buộc tội chú ấy.”
“Mẹ hy vọng cái gì cơ ạ? Tại sao chứ?” Connor trông thật rối trí. Tôi mỉm cười với thằng bé.
“Bởi vì chú ấy càng bị kết tội sớm, chúng ta sẽ càng nhanh chóng được nộp phí bảo lãnh.” Tôi nói. “Và chúng ta sẽ càng sớm được thoát khỏi thị trấn này.”
“Nhưng… sẽ thế nào nếu như chú ấy không được bảo lãnh ạ?” Lanny hỏi đầy lo lắng. “Nếu lỡ như…”
“Lần lượt từng vấn đề một thôi.” Tôi nói với con bé.
•§•
Sam được đưa tới và chúng tôi không được phép đến gần anh ấy. Anh ấy bước đi, ánh mắt chúng tôi gặp nhau và khóa lại trong một vài giây vô giá, và anh ấy lẩm nhẩm Mọi chuyện ổn thôi đúng lúc tôi nói “Em sẽ ở đây”. Sau đó, anh ấy bị đưa thẳng trở lại buồng giam để tra hỏi. Chúng tôi chờ đợi cho tới mười giờ tối thì nhận được thông báo rằng họ bắt giữ Sam vì tội giết người.
Buổi luận tội diễn ra vào nửa đêm. Lanny đã đúng. Không có bảo lãnh gì hết. Và không có cơ hội nào để nói chuyện với anh ấy. Tôi không nên cảm thấy sốc, nhưng tôi đang như vậy, và hoảng sợ; tôi không muốn tối nay Sam ngồi trong ngục tù, ở thị trấn này. Tôi đáng lẽ nên nhận ra rằng họ có được sự ủng hộ của thẩm phán và từ đó lên sẵn kế hoạch. Nhưng tôi mệt mỏi rã rời. Và sợ hãi. Tôi cảm thấy mình cực kỳ, cực kỳ yếu đuối.
Niềm an ủi lớn nhất là việc Mike Lustig đã có mặt ở tòa án vừa đúng lúc Sam được đưa đi. Mike là một anh chàng tốt. Một người đàn ông da màu với phù hiệu FBI trên ngực, tôi khá chắc chắn là điều này sẽ trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất của cảnh sát trưởng Weldon. Chúng tôi dành ra mười phút để trao đổi mớ thông tin khổng lồ, và tôi cung cấp cho anh ấy những gì thiết yếu nhất tôi có, bao gồm cả đoạn hội thoại có sự tham gia của cảnh sát trưởng Weldon mà tôi đã nghe lén được. Tôi cũng nói với anh ấy cả suy đoán của mình, rằng Marlene Crockett biết về một vụ tai nạn xe hơi được dọn dẹp sạch sẽ bởi cảnh sát và gã chủ gara tên Carr, ngoài ra còn có một kẻ thứ ba tên Carl mà tôi vẫn chưa xác định được. Phi vụ này đem tới một khoản tiền kếch sù đến nỗi người ta có thể giết người.
“Tôi phân vân liệu nó…” Mike không nói hết ra. “Giờ thì mặc kệ cái đó đi. Hãy cùng thoát khỏi đêm nay đã. Nghe này, tôi muốn cô đưa lũ trẻ ra khỏi thị trấn này. Đưa chúng về nhà.”
“Nhưng, Sam…”
“Cứ để Sam cho tôi. Tôi sẽ khiến bản thân mình có ích ở đây đêm nay. Anh ấy sẽ không một mình đâu, hứa với cô điều đó.” Mike dừng lại một giây. “Đừng ở quanh đây vào tối nay. Tôi biết cô sốt ruột, nhưng tôi cần cô và bọn trẻ tránh xa nguy hiểm.”
Anh ấy nói đúng. Nhà nghỉ, khách sạn đều không an toàn. Chúng tôi cần phải quay trở về nhà - nơi có bạn bè và những đồng minh thân cận có thể trợ giúp chúng tôi.
Phải ra đi và bỏ lại Sam thật sự rất khó khăn.
“Tôi có thể để lại một lời nhắn không?” Cuối cùng, tôi hỏi Mike. “Anh sẽ đưa cho anh ấy chứ?”
“Ghi âm lời nhắn sẽ nhanh hơn đó.” Anh ấy nói và đưa điện thoại cho tôi. “Dùng ứng dụng ghi âm đi. Tôi sẽ đảm bảo anh ấy nghe được. Bằng cách đó họ không thể buộc tội tôi đưa cho anh ấy vũ khí hay cái gì đó vớ vẩn kiểu vậy.”
Tôi nhận ra rằng suy nghĩ của Mike về nơi này cũng tàn khốc chẳng kém gì tôi. Đó là điềm xấu. “Nếu anh cần sự giúp đỡ, gọi cho người này…” Tôi nói với anh ấy, và gửi số của Fairweather trên điện thoại tôi cho Mike. Tôi cảm nhận được điện thoại của anh ấy rung lên khi tin nhắn đến. “Người này làm việc cho TBI. Tôi nghĩ anh ta cũng không thích cái cách mà mọi thứ đang diễn ra ở đây. Anh ta bị điều chuyển đi vào ngày hôm qua. Tôi không biết bằng cách nào điều đó lại xảy ra.”
“Đó là một bí mật…” Mike nói và ném cho tôi một nụ cười nhếch mép. “Giờ thì cầm lấy điện thoại và thì thầm mấy lời ngọt ngào vô nghĩa với người đàn ông của cô đi. Tôi sẽ không nghe trộm đâu.”
“Đồ nói dối.” Tôi nói, nhưng tôi không có ý như vậy. Anh ấy bước ra xa vài mét, và tôi nhấn nút “Ghi âm”. Tôi tạm thời không biết nói gì. Tôi có thể nói gì chứ? Nói về việc tôi sắp lái xe rời khỏi đây và để anh ấy lại một mình, ở Wolfhunter, khi anh ấy đã tới đây với quyết tâm bảo vệ tôi?
“Sam…” Tôi nói. Giọng của tôi nghe thật lạ lẫm và xúc động, và đó không phải điều tôi mong muốn. Tôi hít một hơi “Xin lỗi. Em cần phải đưa lũ trẻ rời khỏi đây, đến một nơi an toàn. Vậy nên em sẽ trở về nhà cho tới mai, nhưng em sẽ quay trở lại nhanh nhất có thể. Em hy vọng rằng Javier hoặc Kez có thể trông chừng chúng tạm thời cho đến khi hai chúng ta có thể thoát ra khỏi thị trấn quái quỷ này và quyết định làm gì tiếp theo. Trong lúc đó, Mike sẽ ở đây với anh. Và em sẽ quay trở lại. Em hứa đấy.” Tôi lưỡng lự, nhắm mắt lại, và nói: “En yêu anh, Sam Cade. Em xin lỗi là… Em xin lỗi. Em yêu anh. Đừng quên điều đó.”
Tôi kết thúc bản ghi âm và trả điện thoại lại cho Mike, anh ấy nhìn tôi thật lâu và trầm tư. “Cô sẽ làm tan vỡ trái tim bạn tôi sao?”
“Còn tùy…” Tôi nói. “Anh ấy sẽ làm tan vỡ trái tim tôi chứ?”
Mike không trả lời. “Cô hãy giữ cho lũ trẻ an toàn. Sam sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu như chúng gặp nguy hiểm và tôi là người trông chừng chúng.”
Tôi dõi theo anh ấy đi khỏi, sau đó tôi và các con đi tới vị trí mà xe cảnh sát đang đợi để quay trở lại nhà nghỉ, nơi chúng tôi đỗ chiếc SUV. Tôi không thích phải quay lại để lấy đồ, nhưng Lanny kiên quyết không bỏ lại chiếc laptop của mình. Tôi khéo léo cảnh báo viên lục sự rằng tôi có vũ khí và sẵn sàng cho bất kỳ rắc rối nào xảy ra. Chúng tôi thu dọn mọi thứ trong vòng dưới mười phút. Rồi chúng tôi lên đường, hướng về nhà.
Chúng tôi sẽ ngủ trên giường của chính mình, và dù ngày mai có như thế nào, ít nhất chúng tôi cũng đã được tận hưởng sự thoải mái ấy.
Tôi vừa mới rẽ vào đường chính thì điện thoại reo chuông. Bọn trẻ càu nhàu và lại thiếp đi ngay lập tức khi tôi bắt máy. “Vâng?” Giọng tôi đề phòng. Đã muộn rồi. Tôi cảm thấy kiệt sức và đang ở trong khu rừng tối trên một cung đường ngoằn ngoèo. Ngoài kia tối đen như mực, ngoại trừ ánh sáng phát ra từ đèn xe rọi lên lớp nhựa đường, ánh vàng của vạch sơn kẻ đường lóe lên, màu xanh của hàng cây vụt qua.
“Cô Proctor?”
Tôi nhận ra chất giọng Virginia đầy cẩn trọng. “Thanh tra Fairweather, gọi vào giờ này hơi muộn đấy.” Đã gần một giờ sáng rồi, tôi biết bởi tôi đã kiểm tra, và tôi có thể cảm nhận bao nhiêu giờ đồng hồ trôi qua dựa vào cơn đau bên trong xương của mình vào thời điểm này.
“Đúng vậy…” Anh ta nói. Anh ta nghe có vẻ mệt mỏi y như tôi. “Tôi vừa mới trở về sau cuộc tìm kiếm dấu vân tay trên một cánh đồng cách Wolfhunter khoảng năm mươi dặm. Chúng tôi có nguồn tin cho biết Ellie White có thể đã ở đó. Nhưng tất cả những gì tôi có được là đôi bàn tay lấm lem và một cái lưng đau ê ẩm.”
“Nhưng anh gọi cho tôi…?”
“Vì tôi được nghe nói về tình hình của anh Cade…” Anh ta nói. Anh ta nghe có vẻ lo lắng. “Cô đã bảo lãnh cho anh ấy chưa?”
“Tôi không thể. Không có bảo lãnh.”
“Ở nhà tù của hạt à?”
“Không…” Tôi nói. “Anh ấy ở Wolfhunter.”
“Ôi trời, xong rồi.” Nghe cứ như anh ta bị sốc nhẹ, mặc dù câu đó giống một lời nguyền rủa hơn. “Tôi có thể xử lý một số chuyện vào ban ngày, nhưng tôi e rằng anh ấy sẽ gặp vài rắc rối tối nay trong ngục đấy.”
“Ý anh muốn nói là họ rất xấu xa sao? Sở Cảnh sát Wolfhunter ấy?”
“Đôi khi sự cố xảy đến…” Anh ta nói một cách quả quyết. Có vẻ như anh ta không muốn vơ đũa cả nắm. Phần lớn cảnh sát sẽ không vượt qua ranh giới màu xanh[11], và tôi cũng không ngạc nhiên về điều này. “Tôi có thể xử lý một số chuyện vào ban ngày, nhưng…”
“Nhưng anh đang lo lắng rằng anh ấy có thể treo cổ bằng tấm ga trải giường vào giữa đêm?”
“Kiểu như vậy đấy. Bọn trẻ ổn cả chứ? Tôi nghe nói một trong số chúng đã ở cùng với anh ấy lúc vụ đấu súng xảy ra.”
“Connor…” Tôi nói, và liếc nhìn về phía gương chiếu hậu. Con trai tôi đang dựa vào cửa kính xe, nhanh chóng thiếp đi. “Thằng bé ổn. Chúng tôi đang di chuyển nhanh trong đêm, trở về hồ Stillhouse.”
Tôi có thể nghe thấy sự mệt mỏi bất tận trong giọng nói khi anh ta cất tiếng: “Tôi đoán, tốt hơn hết là tôi nên quay trở lại Wolfhunter và tìm vài cái cớ để ghé thăm anh bạn tù nhân một chút. Hãy để họ biết rằng TBI cũng đang để mắt đến vụ này.”
Tôi thực sự biết ơn… và cũng cảnh giác nữa. Tôi không biết rõ về Fairweather đến mức đó, và dẫu cho anh ta có vẻ như đáng tin cậy, sự thật có thể không phải như vậy. Hoặc có lẽ Wolfhunter đã len lỏi vào trong trí não của tôi và đang đầu độc cách suy nghĩ của tôi về tất cả những người mà tôi từng gặp kể từ khi tới vùng đất đen tối này. “Không cần đâu. Bạn của Sam là FBI, và anh ấy đang ở đó để giúp đỡ.”
“Cô có người quen giữ chức vụ quan trọng sao?”
Tôi không công nhận điều đó. “Sam sẽ bình an qua đêm nay. Và tôi sẽ trở lại vào buổi sáng ngay khi có thể. Chúng tôi sẽ đưa anh ấy ra khỏi nơi đó. Anh ấy đã bắn một người đàn ông cố tình muốn giết anh ấy và Connor. Hành động tự vệ, không toan tính và đơn giản.”
“Sẽ chẳng bao giờ đơn giản khi mà nạn nhân làm việc cho lực lượng hành pháp. Tôi nghe nói Sam bị cáo buộc tội danh giết người. Cô khó mà lật ngược lại thành một vụ tự vệ đơn thuần đấy. Cô sẽ thuê Hector Sparks sao?”
“Tôi có nhiều lựa chọn lắm à?”
Chúng tôi lướt qua chiếc cột mốc thông báo rằng chúng tôi đã rời khỏi Wolfhunter được năm dặm. Tôi bắt đầu thư giãn một chút. Tôi đã phải lái xe trong căng thẳng, và sắp tới chỉ được ngủ một giấc chớp nhoáng, nhưng chỉ cần ra khỏi bóng đêm của thị trấn đó cũng khiến tôi cảm thấy khá hơn. “Cảm ơn vì đã liên hệ, thanh tra. Việc anh vẫn đang để ý đến những gì diễn ra tại thị trấn thực sự có ý nghĩa rất lớn với tôi.”
“Ồ, tin tôi đi, tôi vẫn đang làm vậy mà…” Anh ta nói. “Được rồi, cô Proctor, hãy lái xe cẩn thận, và tôi sẽ nói chuyện với cô…”
Một phát đạn bay thẳng vào tấm kính phía sau và phía trước của xe chúng tôi. Trong khoảnh khắc, tôi nhận thấy vết rạn xuất hiện trên tấm kính rồi bắt đầu nứt toác ra.
Một phản xạ thôi thúc và khẩn cấp khiến tôi buộc phải đánh lái sang một bên. Chiếc xe lảo đảo dữ dội, và ngay cả khi tôi ý thức được rằng mình sẽ có kế hoạch xử lý, tôi vẫn nhấn chân ga hết mức có thể và giữ vô lăng để chiếc xe tiến thẳng về phía trước, tránh bị mất lái và văng ra khỏi con đường. Tôi nghe thấy Lanny hét lên điều gì đó, và ngay khi ấy, tôi tập trung quan sát cái lỗ tròn được tạo ra trên tấm kính trước: những vết nứt đang tỏa ra như mạng nhện từ chỗ đó. Tấm kính sau còn tệ hơn. Tôi thở hổn hển và kiểm tra gương chiếu hậu.
Chúng tôi đang bị săn đuổi.
Có một chiếc xe tải bám theo chúng tôi; một người đàn ông đang đứng trên thùng xe, rướn người về phía trước và chuẩn bị hành động. Hắn ta có một khẩu súng trường đi săn và đang nhắm bắn. Chúng tôi chạy nhanh, nhưng những gã thợ săn đang chiếm ưu thế.
“Connor!” Tôi hét lên. “Con ổn chứ?”
“Vâng.” Thằng bé nói.
“Lanny!”
“Mẹ ơi, bọn họ đang bắn chúng ta!”
“Cả hai đứa, nằm xuống và bám chắc.”
Tôi đột ngột chuyển làn liên tục nhằm làm rối mục tiêu nhắm bắn của tên khốn kia, từ đó có được vài giây quý giá để lũ trẻ nấp vào vị trí an toàn. Ngay khi chắc chắn rằng lũ trẻ đã ổn, tôi hít vào một hơi thật sâu, gửi đi lời cầu nguyện trong tích tắc, và nhấn chân phanh mạnh nhất có thể.
Chiếc SUV của tôi rít lên, sục sôi, trượt đi. Tôi để lại một vệt cao su dài, dày cộm trên mặt đường.
Thấy tôi dừng khựng lại, chiếc xe tải đằng sau buộc phải phanh gấp bởi vì chúng đang tăng tốc để đuổi kịp; tên bắn tỉa bị đập mạnh vào thùng xe, khẩu súng rơi xuống nền đường và lăn xuống một cái rãnh mương. Trước khi kẻ thù hoàn toàn dừng lại, tôi mò mẫm dưới sàn xe và túm lấy cái điện thoại. Tôi định gọi 911, nhưng nhận ra rằng tôi đã quên mất thanh tra Fairweather. Anh ta đang hét lên: “Gwen! Gwen chuyện quái gì đang…”
“Gọi 911 đi…” Tôi nói với anh ta. “Chúng tôi vừa mới đi được năm dặm trên cung đường chính. Chúng tôi bị bám đuôi bởi một chiếc xe tải, và một thằng cha với khẩu súng trường núp sau thùng xe…”
Một cú bắn nữa nghiền vụn tấm kính. Hắn có một khẩu súng dự phòng. Tôi khó có thể thấy con đường phía trước, nhưng tôi có thể nép mình xuống và nhìn qua mảng kính hiếm hoi còn nguyên vẹn. Tôi tiếp tục lái xe chạy trên đường. Tôi không dám chậm lại. Fairweather đang nói cái gì đó, nhưng tôi không thể hiểu được. Sự chú ý của tôi tập trung vào vấn đề đằng sau lưng. Cuối cùng, tôi nhận ra anh ta đang nói biển số đăng ký, miêu tả nó. Thực ra là đang hét lên.
“Tôi không thể trông thấy nó.” Tôi nói với anh ta. “Không có ánh sáng ở ngoài này! Xe tải, chắc chắn rồi, một tay súng ở thùng xe, lạy Chúa tôi, lũ trẻ đang ở đây….”
Tôi có thể nghe thấy anh ta lặp lại những điều tôi vừa mới nói. Anh ta hẳn là phải có hai chiếc điện thoại đang hoạt động. “Được rồi, một chiếc xe tuần tra của hạt đã được phái đến cung đường của cô. Anh ấy sẽ đến từ hướng ngược lại. Họ muốn cô tấp vào lề đường khi trông thấy chiếc xe đi đến. Cô hiểu chứ?”
“Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi cái xe tải làm thế!” Tôi nói với anh ta. “Ben, những đứa con của tôi…” Tôi hít một hơi sâu. “Tên tài xế là một gã đàn ông da trắng, không có râu, trông gầy, có lẽ ba mươi…”
Thêm nhiều phát đạn nữa ập đến hơn. Tôi nhìn lại và trông thấy tay súng đã đứng dậy một lần nữa - một thằng khốn có râu mặc một cái áo khoác rằn ri cũ và đội mũ lưỡi trai. Hắn ta không còn khẩu súng trường nữa, nhưng có trong tay một khẩu súng ngắn bán tự động, và hắn đang lên đạn nhanh nhất có thể. Có một khúc cua phía trước, và tôi cần phải chậm lại hoặc mạo hiểm rằng sẽ có một vụ va chạm xảy ra… Hàng loạt cú nã đạn tấn công vào vỏ kim loại của chiếc xe. Tôi nghe thấy, và cảm nhận được sự tác động. Nhưng ít nhất thì hắn cũng không bắn tốt khi cầm một khẩu súng ngắn hơn súng trường. Tôi tăng tốc ngay khi chúng tôi tiến vào khúc cua. Chiếc SUV của tôi có sức chạy tốt hơn.
Tôi không thể thấy được chiếc xe nào đang đến. Chúng tôi hoàn toàn đơn độc.
“Xe tuần tra bao lâu nữa thì mới tới?” Tôi hét lên với Fairweather.
“Năm phút…” Anh ta nói. “Đợi đó, Gwen. Họ đang tới.”
Trong năm phút, chúng tôi sẽ chết nếu như tay súng bắn trúng vào một lốp xe, đây cũng là điều mà hắn đang cố thực hiện. “Các con? Các con ổn chứ?” Giọng tôi run rẩy. Tôi không chắc đó là do sợ hãi hay tức giận, hoặc là cả hai.
Một giây im lặng, và tôi chợt cảm thấy hoảng loạn, nhưng rồi Connor nói, từ đâu đó nơi sàn xe ở phía sau. “Con ổn, mẹ.”
“Con ổn ạ…” Lanny nói. Con bé rúc ở chỗ để chân nơi ghế hành khách, cuộn mình lại như một quả bóng để tự vệ, nhưng con bé ngẩng lên nhìn tôi với một câu hỏi rõ ràng trên khuôn mặt. Tại sao điều này lại xảy ra với chúng ta?
Tôi thực lòng không biết nữa, và tôi cố để nuốt xuống nỗi sợ của mình, nhưng cổ họng tôi khô rát như đất đá ở Thung lũng Chết. Tôi cố gắng tập trung hoàn toàn vào con đường phía trước, chiếc xe đằng sau. Lũ trẻ đều ổn, chúng tôi sẽ ổn thôi, chúng tôi buộc phải ổn.
Tôi nhìn thấy khúc cua ở phía trước. Nó không gấp như những khúc cua khác. Hoàn hảo.
“Đợi đã…” Tôi nói với Fairweather, người đang cố gắng nói chuyện với tôi. “Tôi phải thử làm điều này.” Tôi thả điện thoại xuống ghế ngồi bên cạnh mình.
Rồi tôi đánh lái theo một góc rộng, chiếc xe tải vẫn bám theo tôi, đi vượt ra cả dải phân cách màu vàng. Sau khi nạp đạn, những tiếng bụp bụp bụp rời rạc tiếp tục vang lên theo nhịp bóp cò. Tôi nhả chân ga và dụ chiếc xe tải rú lên thật nhanh.
Thế rồi tôi đạp mạnh chân ga và cua gấp.
Chúng không biết tôi sẽ làm như vậy. Tên lái xe dồn hết sự tập trung vào tôi, và hắn ta đang tăng tốc quá nhanh để có thể dễ dàng chuyển hướng. Khi tôi rẽ ngoặt sang một bên, hắn phát hiện ra mình đang đâm thẳng vào rãnh mương. Khi hắn cố gắng sửa chữa lỗi lầm, hai lốp sau mất đà. Tôi chứng kiến chiếc xe của hắn rung lắc dữ dội, và rồi bắt đầu xoay tròn khi thùng xe nhẹ hơn tạo ra lực xoay và đầu xe văng sang hai bên.
Tên ngồi đằng sau bị hất văng. Hắn bay lên không trung và rơi xuống vùng chiếu sáng của đèn pha xe tải, phát ra một tiếng kêu ngắn đầy đau đớn. Hắn biến mất khỏi tầm nhìn. Tôi nghe tiếng hắn chạm đất: đau đớn và thô bạo. Tôi tiếp tục lái xe, ánh mắt dán chặt vào gương chiếu hậu và chiếc xe tải đang đứng im, chệch khỏi làn đường và hướng truy đuổi. Sau một hay hai giây dài đằng đẵng, chiếc xe bỗng nhiên tăng tốc và rít lên, vọt theo hướng ngược lại. Quay trở về Wolfhunter.
Chúng bỏ lại đồng đội của mình.
Tôi nhìn thẳng, nhưng vẫn không trông thấy ánh đèn chớp nháy hay nghe được âm thanh in ỏi của tiếng còi hụ. Chiếc xe tải có thể vòng lại. Chúng có thể quay trở lại. Dẫu thế, tôi không nghĩ chúng sẽ làm vậy. Chúng đã mất một khẩu súng trường, một khẩu súng ngắn và ít nhất một trong những đồng đội trên con đường này. Chúng không thể biết được rằng liệu chúng đã đả thương một trong số chúng tôi chưa, nhưng biết chắc rằng chúng tôi sẽ tiếp tục trốn chạy.
Tôi thả lỏng chân ga, cảnh giác với bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đối tượng đang theo đuôi chúng tôi từ đằng sau. Không có gì cả. Màn đêm như ngừng thở. Thật áp lực. Và tôi biết rằng mình nên tiếp tục tiến lên. Tên khốn đã nã đạn vào xe tôi vẫn đang nằm đằng sau kia. Hắn thậm chí vẫn còn đang cầm súng.
Nhưng hắn có lẽ cũng đang chảy máu, cầu nguyện được cứu giúp. Tôi là một kẻ khốn khổ mắc chứng hoang tưởng mỗi khi nhắc đến sự sống còn của gia đình mình, nhưng đồng thời cũng là một con người. Tôi không muốn bỏ mặc ai đó đến chết. Dù đó là người đã cố giết chết chúng tôi.
Đặc biệt là nếu hắn có thể trả lời câu hỏi tại sao.
“Mẹ?”
Tôi nhìn xuống con gái mình.
“Họ đã đi chưa ạ?” Con bé nghe có vẻ thật cứng cỏi và bình tĩnh. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má con bé, lấp lánh dưới ánh đèn phát ra từ bảng điều khiển.
“Đúng rồi, con yêu, họ đã đi rồi. Ổn cả rồi. Connor? Con trai? Con ổn chứ?”
Thằng bé đã bò được lên băng ghế sau và nhìn chằm chằm về phía ô cửa kính vỡ nát. Tôi nhìn vào gương chiếu hậu. Tôi không thấy bất kỳ chuyển động nguy hiểm nào. “Vâng…” Thằng bé nói. Chỉ vậy thôi. Tôi không thể cảm nhận được thằng bé thực sự hãi đến nhường nào. Con trai tôi đã bị bắn một lần trong ngày hôm nay. Cơn sóng cảm thông nhất thời trong tôi lắng xuống, và tôi muốn giết chết những tên khốn kiếp này, bao gồm kẻ đang nằm trên đường.
“Cả hai đứa, thắt dây an toàn vào.” Tôi kiểm tra tốc độ. Chúng tôi vẫn đang chạy chậm bằng một nửa so với tốc độ trước đó, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Tôi muốn gặp cảnh sát. Và tôi cuối cùng cũng trông thấy ánh sáng chớp nháy màu đỏ và xanh phát ra từ chỗ trống giữa những ngọn cây. Con đường chắc hẳn còn nhiều khúc rẽ ngoặt nữa ở phía trước.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra Fairweather đang giữ máy, nhưng khi tìm cái điện thoại, nó đã biến mất. Hẳn là nó đã văng xuống chỗ hốc để đồ nằm giữa ghế ngồi cho khách và cửa xe, chắc chắn là không thể với tới rồi.
Tôi chạy chậm lại và tấp vào lề. Tôi phải đợi vài giây nữa sau khi tắt máy để cố gắng kiểm soát bản thân. Hai tay tôi run lẩy bẩy đến nỗi tôi suýt làm rơi chùm chìa khóa khi đưa cho Lanny. “Tìm điện thoại của mẹ đi; nó ở đâu đó chỗ con ngồi. Thanh tra Fairweather đang giữ máy, hy vọng là vậy; nếu không, gọi lại cho chú ấy. Nói cho chú ấy biết điều gì đã xảy ra và đang xảy ra. Khóa cửa xe lại và luôn cảnh giác. Nếu mẹ bị bắt giữ hoặc có điều gì đó xảy ra với mẹ, con hãy đưa Connor đi khỏi đây ngay lập tức. Hãy lái xe. Hiểu chứ? Gọi cho chú Javier và cô Kez nhờ giúp đỡ, và đến nơi nào đó an toàn. Đừng dừng lại, trừ khi con biết con đã an toàn, mẹ không quan tâm điều gì khác ngoài sự an toàn.”
Con bé gật đầu. Tôi yêu cầu quá nhiều từ con bé, nhưng tôi hiểu Lanny. Tôi biết con bé có thể làm được, và nó sẽ làm.
“Mẹ?” Con bé cất tiếng khi tôi chuẩn bị đóng cửa. Bốn mắt chúng tôi chạm nhau và cứ giữ nguyên như vậy. “Con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con. Mẹ yêu cả hai đứa, rất nhiều. Connor, xin con hãy nghe theo chị của mình cho đến khi mẹ quay trở lại.”
“Con sẽ làm vậy.” Thằng bé nói, một điều thật hiếm thấy. “Con cũng yêu mẹ.”
Tôi đóng cửa xe. Tôi nghe được tiếng chốt khóa khi dựa vào chiếc SUV và giơ hai tay lên cao. Chiếc xe tuần của hạt rẽ ngoặt và lập tức hạ tốc độ, tấp vào lề đường và thắng lại. Có một khoảng trì hoãn ngắn nhằm báo cáo vị trí của họ và biển số xe của tôi, tôi cho là vậy. Rồi duy nhất một viên cảnh sát bước ra và chậm rãi tiến về phía tôi, nhìn vào trong chiếc SUV: hai đứa trẻ đang ở trong xe, trong khi tay tôi đang giơ lên cao. Anh ta đặt tay lên súng của mình. “Tên cô là gì, thưa cô?” Anh ta hỏi. Chứ không phải là “Cô có phải là người đã gọi cứu hộ không?” Thật thông minh.
“Gwen Proctor.” Tôi nói, và tôi trông thấy cơ thể anh ta thả lỏng, nhưng anh ta vẫn hỏi giấy tờ tùy thân của tôi. Tôi cung cấp cho viên cảnh sát. Anh ta là một người đàn ông bụng phệ, ở độ tuổi trung niên, người Mỹ gốc Phi, cạo trọc đầu và râu ria tỉa gọn. “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chúng tôi đã bị săn đuổi và bị nã đạn bằng một khẩu súng trường và một khẩu súng ngắn.”
“Có ai bị thương không?”
“Không. Chúng tôi đều ổn.”
“Cô có thể bảo bọn trẻ ra khỏi xe không, thưa cô?”
Tôi không muốn lũ trẻ ra khỏi xe. Vẫn chưa đến lúc. “Tôi muốn để chúng ở lại bên trong cho đến khi anh đảm bảo khu vực này an toàn.”
Anh ta nhướng mày. “Thưa cô…”
“Kẻ bắn chúng tôi đã bị văng ra khỏi thùng xe khi cuộc săn đuổi kết thúc, nhưng tôi không biết liệu hắn vẫn có khả năng khai hỏa hay không. Lũ trẻ cần phải ở trong xe cho tới khi tôi xác nhận được là hắn đã bị tước vũ khí.”
Anh ta đồng ý với điều đó và nói: “Hắn bị văng ra ở đâu?”
“Đằng sau, nơi có khúc cua.” Tôi chỉ tay. “Tôi sẽ đi với anh. Trông có vẻ như hắn đã bị văng về mạn phía bắc.”
“Không, thưa cô. Tôi muốn cô ở lại đây với phương tiện của mình và không được di chuyển. Tôi sẽ quay trở lại ngay khi có thể. Sẽ có một chiếc xe nữa tới đây trong vòng một vài phút nữa. Hãy đợi đồng nghiệp của tôi.” Nói xong, anh ta biến mất vào trong bóng tối, chỉ còn chuyển động xóc nảy của ánh đèn chớp nháy đánh dấu vị trí của anh ta mà thôi.
Tôi gõ vào cửa xe. Lanny, giờ đang ngồi ở ghế lái, kéo cửa xuống. “Điện thoại.” Tôi nói với con bé. Nó đưa cho tôi. “Cảm ơn con yêu. Giờ thì đóng cửa lại đi.”
Tôi kiểm tra tín hiệu và thấy cột sóng hiện lên hai vạch, tạ ơn Chúa. Và thậm chí là Fairweather vẫn đang giữ máy. “Gwen? Lạy Chúa tôi, cô khiến tôi sợ phát khiếp.”
“Vâng, xin lỗi…” Tôi nói, đó chỉ là phản xạ. Tôi không có ý xin lỗi. Tôi hạnh phúc vì thần may mắn đã để cho anh ta chứng kiến tất thảy chuyện này. “Tôi cần phải thực hiện vài hành động tự vệ. Chiếc xe tải đã đi rồi, hướng về Wolfhunter. Chúng tôi ổn cả; chiếc xe tuần tra đầu tiên đã tới. Viên cảnh sát đang tìm kiếm tay súng đã bị hất văng khỏi xe.”
“Cô có nhìn rõ kiểu dáng và biển số xe không?”
“Tôi có, khi nó xoay tròn. Xe Ford F-150 màu đỏ, tôi khá chắc chắn. Không quá khó để tìm được. Trông nó mới thôi.”
“Lũ trẻ thế nào?”
“Sợ phát khiếp.” Tôi nói. “Chúng cũng đã trải qua quá nhiều chuyện trước khi sự việc này xảy ra. Nếu họ cần bằng chứng, chiếc xe SUV của tôi đầy những lỗ đạn, và có lẽ họ có thể moi ra một viên đạn thực sự đó. Đây không chỉ là một vụ dằn mặt nào đó ở vùng thôn quê đâu. Chúng muốn tôi chết, thanh tra. Tôi muốn biết chúng là ai, và tại sao.” Tôi nghĩ mình đã biết câu trả lời rồi, nhưng tôi không hoàn toàn chắc chắn về Fairweather. Không đủ để đặt trọn niềm tin vào anh ta.
Tôi nhận ra mình đang cao giọng và tôi run rẩy dữ dội. Dòng adrenaline đang trào lên trong tôi, khi mà mọi chuyện đã ổn. Đầu tôi toàn là những viễn cảnh tồi tệ, những đứa trẻ bị thương, chảy máu, bỏ mạng. Tôi không thể kiểm soát được cơn thịnh nộ đang bung ra. Tôi muốn giết chết những người đàn ông này vì đã đe dọa những đứa con của tôi.
Thanh tra Fairweather vẫn đang nói chuyện, và tôi cố gắng bắt kịp điều anh ta đang truyền tải. “… Biển số xe?”
“Không…” Tôi nói với anh ta. “Giống như tôi đã nói với anh… trên đường tối đen. Và phần lớn thời gian thì chúng rọi đèn sáng trưng vào gương chiếu hậu của tôi.”
“Chiếc xe tải có gặp tai nạn không? Có bất kỳ ai bị thương không?”
“Không. Nó quay vòng, đi thẳng. Hướng trở lại Wolfhunter.”
Anh ta che điện thoại lại và nói chuyện với ai đó, có lẽ là điều phối viên. Tôi có thể nghe thấy những giọng nói nhưng không hiểu nội dung. “Được rồi…” Anh ta nói. “Một nhóm cảnh sát phản ứng nhanh giờ sẽ tới chỗ chiếc xe tải. Có bất kỳ điều gì khác biệt về cái xe mà cô để ý không? Hình dán, vết sứt hay gỉ sét?”
“Có vài vết bùn trên đó, nhưng trông nó vẫn mới.” Tôi nói. “Có hình dán quốc kỳ Mỹ ở cửa sau xe, tôi nghĩ vậy. Nhưng tôi không có nhiều thời gian để nghiên cứu nó. Tôi đã phải cố gắng để sống sót.”
Ánh sáng chớp lóa của chiếc xe tuần tra bắt đầu nhấp nháy qua những rặng cây, vậy nên tôi kết thúc cuộc gọi với Fairweather và giấu chiếc điện thoại đi. Tôi làm lại nghi thức giơ hai tay lên cao khi nhân viên cảnh sát thứ hai bước ra ngoài. Anh ta trông hung hãn hơn người thứ nhất. “Đưa tay lên cao!” Anh ta quát. Ánh đèn halogen quét qua người tôi, chiếc SUV và con đường một cách gay gắt. “Cao hơn nữa!”
Nếu giơ cao hơn chút nữa, tôi sẽ trật khớp vai mất, nhưng tôi cố gắng. Tôi đứng im, không thể ngay ngắn hơn, bởi anh ta dường như sẽ giết tôi chỉ vì một cái giật người. Anh ta xoay tôi lại rồi khống chế tôi trên nắp ca pô của chiếc SUV.
Trong khoảnh khắc, tôi bỗng ở một nơi khác, lòng bàn tay tôi chống lên mặt kim loại nóng rát của chiếc van cũ kĩ thuộc về người mẹ tên Gina Royal, những đứa con bé bỏng yếu ớt của tôi mở to cặp mắt nhìn qua tấm kính chắn gió. Bức tường gara bị phá hủy, nơi căn nhà cũ của chúng tôi. Xác một người phụ nữ đung đưa trên sợi dây thòng lọng ở phía trong bức tường đổ nát.
Đó là ký ức cũ. Một ký ức tồi tệ. Thôi thúc chống trả lại đôi tay của viên cảnh sát này gần như đang ở mức không thể kiềm hãm. Hít thở, tôi nói với bản thân. Việc này khác. Hiện tại không giống quá khứ. Mày an toàn. Mày an toàn.
Cảm giác vẫn vậy, không khá hơn chút nào.
Cuối cùng thì anh ta lùi lại, nhưng vẫn ấn một tay vào lưng tôi. “Đừng cử động…” Anh ta ra lệnh. “Đưa bọn trẻ…”
…Ra khỏi xe, anh ta định nói, nhưng không kịp. Viên cảnh sát còn lại gọi điện cho anh ta, và anh ta nhấn mạnh rằng tôi phải ở nguyên vị trí, đồng thời thúc vào xương sống tôi một cú cuối cùng trước khi rời đi với những bước chân nặng trịch. Tôi quay lại và trông thấy anh ta bật đèn pin lên, hướng ánh đèn về phía anh chàng đồng nghiệp người Mỹ gốc Phi của mình.
Tôi nhận ra hai người họ đang nhìn xuống một người đàn ông nằm dặt dẹo bên vệ đường, nửa thân trên ngả xuống dưới rãnh mương. Hắn chắc là đã chết hoặc hôn mê bất tỉnh, bởi vì hắn bất động, không buồn cựa người mặc dù nằm trong một tư thế bất bình thường. Hai người đàn ông quan sát một cách trầm mặc. Cuối cùng, một viên cảnh sát cúi xuống và rướn người vào bên trong rãnh mương, người còn lại ôm thắt lưng của anh ta để giữ thăng bằng, và tôi cho là họ đang kiểm tra xem tên kia còn thở hay không. Hiển nhiên là vô vọng, dựa trên cái lắc đầu khi họ nhổm người dậy.
Rồi cả hai người họ quay trở lại chỗ tôi. Lần này tôi không giơ hai tay lên nữa. Tôi khoanh tay lại.
“Kiểm tra xe của cô ta để xác nhận có hư hỏng nào ở đầu xe không…” Viên cảnh sát da trắng ra lệnh, và tôi trông thấy viên cảnh sát da màu liếc mắt nhìn anh ta khá lâu, nhưng quyết định chẳng đáng để gây sự và đi thực hiện nhiệm vụ.
“Chẳng có gì cả…” Anh ta nói. “Chẳng có dấu hiệu thiệt hại gì ở đây.”
Tôi nhận ra rằng bọn họ đang tìm kiếm bằng chứng cho thấy tôi đã húc ngã người đàn ông. “Hắn ta đã bị văng khỏi thùng xe tải khi nó xoay vòng. Tôi không đâm anh ta hay chiếc xe tải.” Tôi nói. “Tôi đoán các anh có thể gọi nó là một tai nạn mang tính chất gây án hoặc cố ý giết người.”
Viên cảnh sát được cử đi kiểm tra dấu hiệu hư hỏng ở mặt trước đi vòng qua chiếc xe tới phần đuôi và nói: “Ôi lạy Chúa tôi, đến mà xem này. Phải có tới năm phát đạn ở đây, chưa kể vết tích trên cửa sổ nữa.”
Viên cảnh sát da trắng đi xem, và anh ta soi đèn pin chờn vờn lên tấm kính nát vụn. “Hừ…” Anh ta nói. “Biết đâu những vết tích này có trên xe từ lâu rồi.” Tôi cảm thấy giận dữ và ngờ vực.
Đó là khi tất cả trở nên rõ ràng với tôi, rằng người đàn ông này biết chính xác tôi là ai. Không giống như viên cảnh sát đầu tiên, anh ta không hỏi giấy tờ tùy thân, không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh ta đã đưa ra quyết định rằng tôi cần phải bị kết tội, chỉ vì sự tồn tại của tôi mà thôi. Và tôi cảm nhận một mùi vị kinh tởm, ngai ngái dâng lên trong cổ họng mình.
Gwen Proctor. Gina Royal. Dù tôi là ai, sẽ luôn có người nghĩ về tôi với phiên bản tồi tệ nhất và cố gắng bằng mọi cách nhỏ nhặt, khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn.
“Xem này, có vỏ đạn trải dài trên con đường phía sau…” Viên cảnh sát người da màu nói, và tôi có thể thấy anh ta đang dần trở nên mất kiên nhẫn. “Suốt thời gian đó, cô ấy đã giữ máy với thanh tra Fairweather. Tôi có thể nghe thấy tiếng súng nổ khi tôi được nối máy với cuộc gọi. Anh cũng thế phải không?”
“Chúng ta có thể bàn luận chuyện này sau. Tôi đang liên lạc với các thanh tra. Hãy để họ giải quyết mớ lộn xộn này đi.”
Như vậy cũng tốt. Tôi đã lo lắng rằng anh ta sẽ cử người cảnh sát đầu tiên đi đâu đó, và tố cáo tôi đã cướp súng của anh ta, từ đó bắn chết tôi ở một nơi nằm ngoài tầm mắt của bọn trẻ. Hoang tưởng ư? Chắc chắn rồi. Nhưng mà, rõ ràng là có ai đó đang nhắm vào tôi.
Nhưng mặt khác, nhiều thanh tra cùng vào cuộc, điều này có thể bất lợi cho tôi. Họ không nhất thiết phải đứng về phía tôi.
Tôi chỉ có thể hy vọng rằng Fairweather sẽ xuất hiện vì tôi.
•§•
Trên thực tế, Fairweather đã xuất hiện. Viên thanh tra đưa tôi và lũ trẻ về sở cảnh sát của hạt, cách đó nửa tiếng lái xe. Chiếc SUV của tôi được kéo vào trong để phục vụ cho quá trình thu thập bằng chứng.
Tôi đã quen với việc dành ra hàng giờ đồng hồ mệt mỏi để lặp đi lặp lại những điều giống nhau. Và lũ trẻ nhà tôi cũng vậy. Tôi không bảo chúng phải nói những gì. Chúng biết mình phải nói sự thật.
Tôi nhìn lên bầu trời tối đen. Sam, tôi nghĩ về anh ấy.
Làm ơn hãy ổn nhé.
Quả đúng như tôi đoán. Một cuộc thẩm vấn dài dằng dặc, sự kiệt sức kéo dài. Sau khi lấy lời khai xong, tôi khoanh tay trên mặt bàn, gục đầu xuống và tranh thủ chợp mắt. Khi tỉnh dậy, tôi trông thấy lũ trẻ đang ngả ngốn trên một chiếc đi văng, ngủ say sưa. “Chúng ổn cả…” Fairweather nói với tôi. “Một vài vết xước từ mảnh kính vỡ. Cô thì sao?”
“Đau ê ẩm…” Tôi nói. “Nhưng đó là do căng thẳng và thiếu ngủ. Tôi chắc rằng anh cũng cảm thấy như vậy.”
Anh ta lặng lẽ đưa cho tôi một lọ thuốc giảm đau, và tôi uống hai viên, chiêu bằng một hớp cà phê chẳng mấy vừa miệng. “Sam thế nào?” Anh ta hỏi tôi, và trong một giây tôi phân vân kể từ khi nào, một cách chính xác, mối quan hệ dè chừng của chúng tôi đã tiến triển lên mức gọi bằng tên thân mật. Anh ta đã từng dùng Cô Proctor và Anh Cade, nhưng giờ thì đó là Gwen và Sam. Tôi đoán là trong khoảng thời gian anh ta phải nghe tiếng tôi bị nã đạn liên hồi, anh ta hiểu rằng người ta muốn thủ tiêu tôi nhiều đến mức nào. Tôi đã được đưa vào hạng mục những người mà anh ta thực sự quan tâm.
“Mike đã nhắn tin cho tôi.” Tôi nói với anh ta. “Một đêm yên bình, có vẻ như vậy.”
“Mike chính là đặc vụ FBI cô đã nói đến à?”
“Đúng vậy. Mike Lustig.”
“Anh ấy chính là người đã phá vụ Absalom…” Fairweather nói. Tôi nhướng lông mày. “Thỉnh thoảng tôi theo dõi tin tức. Anh ấy cũng đã nhận được nhiều sự khen ngợi.”
“Chính là anh ấy.” Tôi nói. “Bây giờ đang là Người Đàn Ông Vĩ Đại trong Doanh trại Liên bang, ít nhất là như vậy. Điều đó hẳn phải gây ấn tượng với Cảnh sát trưởng Weldon.”
“Đúng rồi, về Weldon.” Fairweather khuấy cà phê. “Ông ta từng là một người thẳng như ruột ngựa khi ông ta bắt đầu làm việc ở sở cảnh sát năm năm về trước. Nhưng gần đây ông ta đã trở nên…”
“Khả nghi...” Tôi nói.
“Nếu nói về người địa phương, chúng ta hãy nói rằng một vài người trong thị trấn không thể làm điều gì xấu.”
“Không phải là Vee Crockett.”
“Đúng thế. Cả Marlene nữa.”
Tôi đánh liều. “Cô ấy đã làm việc ở gara đúng chứ? Cho ngài Carr? Anh có biết bất kỳ điều gì về ông ta không?”
“Carr là một gã già nua kỳ cục. Ông ta sở hữu một nơi nằm bên ngoài thị trấn. Một khu phức hợp.”
Khu phức hợp là một sự lựa chọn từ ngữ mang nhiều ý nghĩa. “Tôi đoán là khách ghé thăm không được hoan nghênh đâu.”