← Quay lại trang sách

Chương 13 SAM

Tôi không thích ngồi trong tù. Đây là lần đầu tiên của tôi, và nó tồi tệ hơn những gì tôi tưởng tượng. Tôi không mắc hội chứng sợ không gian kín - không thể trở thành một phi công nếu bạn mắc bệnh ấy - nhưng mấy bức tường dù sao cũng thật bức bí. Mặc cho điều tôi đã nói với Gwen trước khi họ dẫn tôi đi, hiện giờ tôi cảm thấy mất phương hướng. Tôi đang ở một mình, ở một nơi giống như cái bụng của một con quái vật xấu xí.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, tôi cố gắng chớp mắt nhưng không dám thực sự chìm vào giấc ngủ. Bỗng một giọng nói từ phía bên ngoài thanh chắn vang lên: “Mở buồng giam thứ sáu.”

Tôi ở buồng thứ sáu. Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch của khóa, và tôi ngồi dậy thật nhanh, sẵn sàng dùng đến thứ vũ khí tạm bợ mình đã tạo ra.

Tôi cảm thấy mình khá ngu ngốc khi Mike Lustig cúi đầu luồn qua khoảng trống ít ỏi lúc mới mở cửa và bước vào trong. Buồng giam khóa lại sau lưng cậu ấy, nhưng cậu ấy dường như không để tâm lắm. Cậu ấy gật đầu khi nhìn thấy vũ khí của tôi. “Cục xà bông này nằm trong tất của cậu à?”

“Lạy Chúa tôi.” Tôi đặt nó xuống và ngồi thụp xuống chiếc giường hẹp và nông của mình. Chiếu trải giường đem lại cảm giác như nó được kết thành từ một đàn bọ cạp lúc nhúc. “Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?”

“Cậu đang ở trong tù đấy. Câu hỏi ngu ngốc.”

“Tôi không nghĩ rằng cậu lại muốn mạo hiểm tên tuổi mới phất lên của mình để dây dưa với một tên tội phạm giết người đấy.”

“Thứ nhất, tôi không dây dưa gì hết. Tôi đang điều tra. Thứ hai, câm miệng lại đi. Cậu đã nói chuyện với họ à?”

“Chỉ sự thật thôi…” Tôi nói khi cậu ấy dựa người vào tường. Cậu ấy là một tên to cao, Mike, to lớn hơn những gì bạn nghĩ có thể nhét vừa buồng lái của một phi công, nhưng mặc cho kích cỡ cơ thể mình, cậu ấy vẫn rất giỏi. Cậu ấy chiếm phần lớn không gian ở trong căn buồng nhỏ bé này. “Chẳng có gì ngoại trừ sự thật.”

“Cậu biết nhiều hơn mà...” Cậu ấy nói. “Họ có thể xuyên tạc bất cứ lời nói nào thoát ra từ miệng cậu. Và ngay trong này đây, họ cũng sẽ làm vậy.”

Tôi dừng lại và nhìn Mike. Thực sự nhìn. Cậu ấy mệt mỏi. Cậu ấy đã đi cả quãng đường dài từ DC, có lẽ là tự chi trả, để giúp tôi. “Gwen đã gọi.” Tôi nói.

“Trời đất, đúng vậy, cô ấy đã làm thế. Cũng là điều tốt thôi, bởi tôi đảm bảo trong cái hang rắn này, cậu sẽ gặp vài sự cố cho đến sáng, mà kết cục sẽ là cậu ngỏm củ tỏi hoặc bị đánh bầm dập gần chết luôn.” Cậu ấy đưa vài cái trích dẫn đáng sợ xung quanh sự cố. “Giết chết một cảnh sát đã đủ tồi tệ rồi, đằng này lại còn giết cảnh sát của một thị trấn nhỏ vẫn thường nghĩ rằng cuộc Nội chiến đã được thổi bùng trở lại vào tuần trước? Chỉ có một cách duy nhất để khiến tình hình của cậu trở nên tôi tệ hơn, đó là cậu là người da màu. Thật may là không phải.”

“Nhưng cậu thì có.” Tôi nói. “Có lẽ đây không phải nơi thích hợp cho cậu đâu.”

“Ồ không, bạn tôi, đây chính xác là nơi dành cho tôi.” Mike nói. “Tôi là bạn thân nhất của cậu cho đến khi vị thẩm phán mà tôi đánh thức giải quyết xong phiên điều trần tại ngoại của cậu.”

“Tôi đã tham gia rồi. Tôi có được tại ngoại đâu cơ chứ.”

“Sẽ có một buổi khác.”

“Ồ.” Tôi lắc đầu. “Cảm ơn, nhưng cậu không sợ phải dâng tiền lên à?”

“Tại sao chứ? Cậu định gạt tôi ra đấy à?”

“Không, trừ khi họ nói tôi không thể rời thị trấn. Dẫu vậy, tôi cũng có ý đó. Đừng tham gia vào.” Các đặc vụ FBI không giàu có gì cho cam, và Mike đã đặt bản thân vào cảnh nợ nần vì chuyện này rồi. “Gwen và lũ trẻ. Họ ổn cả chứ?”

Cậu ấy thay đổi tư thế, và tôi ngay lập tức cảnh giác. Nỗi sợ hãi xuất hiện khi cậu ấy cất tiếng, bởi cậu ấy cũng thay đổi cả tông giọng nữa. Giờ thì cậu ấy đang an ủi với một phong thái đầy chuyên nghiệp. “Họ đều ổn, anh bạn. Nghe này, có một vấn đề, nhưng họ ổn cả, tôi muốn nói ra điều đó một cách thành thật.”

Tôi đứng dậy theo phản xạ. Tôi cần phải đứng trên đôi chân của mình. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Ai đó đã săn đuổi họ trên đường…” Cậu ấy nói. “Cái xe bị bắn tanh bành, nhưng họ thì không bị thương.”

“Ai chứ?” Các đốt ngón tay tôi đau nhói, và tôi nhận ra mình đang nắm chặt tay thành nắm đấm. “Mẹ đứa nào…”

Mike giơ tay lên để ngăn lại cơn tức giận. “Vẫn chưa xác định được…” Cậu ấy nói. “Chúng tôi đã có bản mô tả cái xe tải và một tên đã thiệt mạng trên đường. Cô ấy đã không giết chết hắn ta. Hắn ta bị hất văng khỏi xe tải khi nó xoay vòng. Chúng tôi sẽ tìm ra tên tài xế sớm thôi và thẩm vấn hắn ta.”

“Ai là chúng tôi chứ?”

“Tôi, khởi đầu là vậy. Sau đó sẽ có thêm một quan chức TBI chính trực.”

“Fairweather?”

“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ thêm vào những người mà chúng tôi cho là đáng tin cậy. Không có nghĩa là chúng tôi có thể tìm được nhiều người trong lực lượng ở Wolfhunter. Sự thối nát lây lan, và thị trấn này có mùi như thể nó đã mục ruỗng đến tận xương tủy rồi vậy.”

Lời miêu tả của Mike nghe thật văn vẻ, nhưng tôi không hề nghi ngờ bản năng của cậu ấy. Dù là trong một giây gấp gáp. “Nói với tôi lần nữa rằng họ ổn đi.”

“Đúng vậy, người anh em. Họ ổn cả. Họ đang ở trụ sở cảnh sát thuộc địa phận hạt, khoảng nửa tiếng lái xe về phía tây. Họ sẽ ở lại đó qua đêm, nhiều khả năng là vậy. Ngay khi tôi có được nhiều thông tin hơn, cậu cũng sẽ biết.”

Tôi chậm rãi ngồi xuống giường. Cảm giác không khá khâm hơn chút nào, nhưng tôi vẫn cố nằm ra, dang rộng tay chân. “Họ cần sự bảo vệ.”

“Fairweather đang phụ trách vụ này rồi. Tôi đã hỏi.”

“Cậu nên đi.”

“Tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi cậu được thả.”

Tôi thở dài. Cảm nhận được tận sâu bên trong, giống như là kiệt sức. “Cảm ơn, Mike.”

“Ừ, hãy nhớ đến tôi khi cậu có thời gian để uống vài ly nhé.”

“Cứ làm như tôi không có khả năng mời cậu một chầu ấy.”

“Một thằng khốn thích làm từ thiện đây rồi.” Cậu ấy rút chiếc điện thoại khỏi túi cùng một đôi tai nghe. “Đây, nghe đi này.”

Tôi liếc nhìn cậu ấy và đeo tai nghe vào. Không rõ cậu ấy đang làm cái quái gì nữa, và rồi cậu ấy bật đoạn tin nhắn của Gwen. Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe, tiếp nhận cảm xúc thực sự bên trong giọng nói của cô ấy; và khi cô ấy nói Em yêu anh, đôi mắt tôi mở to và tôi nhìn chằm chằm vào buồng giam u tối. Ánh sáng ma quái phát ra từ chiếc điện thoại biến mọi thứ trở thành những hình chạm nổi sắc lẹm.

Cô ấy không biết là tôi không xứng đáng với điều đó đến mức nào. Và tôi đã cần nghe thấy điều đó đến mức nào.

Tôi tháo đôi tai nghe ra và trả lại điện thoại. “Đừng xóa nó đi…” Tôi nói với cậu ấy. “Gửi nó cho tôi.”

Cậu ấy không hỏi tại sao. Chứng tỏ, một lần nữa, tôi có thể chọn được những người bạn tốt khi tôi cố gắng.

Chúng tôi làm một bàn cờ vua từ những đồng xu lẻ và mấy thứ rác rưởi bất kỳ, và chơi cùng nhau cho đến khi quản trại quay trở lại và mở cửa. “Thẩm phán đã sẵn sàng rồi.” Anh ta nói. “Đi thôi.”

“Tôi sẽ đưa anh ta ra…” Mike nói, và cầm lấy cánh tay tôi. Đối với người quản trại, hành động của Mike trông như thể cậu ấy đang giật mạnh tay tôi và kéo đi. Có lẽ vì thế mà tôi cảm thấy không bị còng tay như trước; nó khiến việc bước đi dễ dàng hơn, ít nhất là như vậy. “Cố tỏ ra đáng thương đi nào. Ối, đợi đã, cậu đã làm chuẩn luôn rồi này.”

“Im mồm đi.”

Cậu ấy dẫn tôi qua mấy cánh cổng.

Chặng đường tới tòa xử án mất khoảng hai phút. Tôi tự hỏi liệu Mike có đang cảnh giác hết mức giống như tôi không, bởi vì khoảng thời gian trước bình minh này thật lạnh lẽo làm sao, màn sương tỏa lên từ mặt đất trông như những hồn ma đang chạy trốn… và chúng tôi đang ở một mình bên trong chiếc xe cảnh sát với hai viên cảnh sát Wolfhunter, chẳng ai trong số họ trông có vẻ thân thiện cả. Chúng tôi có thể mất tích, bị vùi xác bên bờ sông Wolfhunter giống với người phụ nữ mà Connor và tôi đã tìm ra. Hoặc không bao giờ có thể được tìm thấy. Nhưng khiến một đặc vụ FBI xuất sắc biến mất thì có lẽ là một trò ma thuật quá sức đối với thị trấn này.

Hy vọng là như vậy.

Những chiếc xe duy nhất có mặt ở trên phố vào thời điểm này của buổi sáng là ba chiếc xe tuần tra của cảnh sát… và một số lượng đáng kinh ngạc những chiếc SUV màu đen. Tôi chỉ vào một chiếc đang đỗ gần tòa xử án. “Đó là của cậu à?”

Mike gật đầu. “Sao thế?”

“Cậu mang theo hỗ trợ à?”

Cậu ấy hiểu ra vào giây tiếp theo khi trông thấy những chiếc xe khác tương tự. “Không…” Cậu ấy nói. “Chúng trông không giống xe của vùng này lắm.”

“Ừ đúng.” Tôi đồng tình. “Tôi đếm được ba chiếc trong tầm mắt rồi.”

“Như thế là quá nhiều người lạ.”

“Cậu chắc rằng họ không phải FBI? Hay là TBI?”

“Tôi chắc chắn…” Mike nói. “Cậu nghĩ là cần bao nhiêu người để bao vây thị trấn này?”

“Cả thị trấn à?” Trong một giây, tôi nghĩ cậu ấy đang đùa. Không hề. “À… một con đường chính để vào và ra, vậy là… chỉ cần một vài chiếc xe để làm điều đó. Nếu muốn vô hiệu hóa lực lượng phòng vệ, cậu sẽ muốn tấn công vào sở cảnh sát trước tiên. Phải không?”

“Đúng thế…” Cậu ấy nói.

“Nhưng điều đó không xảy ra.”

“Vẫn chưa đâu.”

Cậu ấy không nói gì thêm nữa. Chúng tôi không ở khoảng cách đủ gần để đọc được biển số xe dưới thứ ánh sáng mờ ảo này, hoặc tôi chắc là cậu ấy đã ghi lại biển số xe hoặc chụp ảnh rồi.

Mike có một giả thuyết, tôi nghĩ vậy. Chỉ là cậu ấy không nói cho tôi biết đó là gì thôi.

Ngay khi chúng tôi ra khỏi xe và đi vào trong tòa xử án, tôi hít thở được dễ dàng hơn một chút. Thẩm phán là một người đàn ông có tuổi cộc cằn, không đến từ thị trấn. Ông ta trông tức tối hơn tất thảy bởi giờ giấc và bị dựng dậy khỏi giường bởi một ai đó làm ở bộ phận có thẩm quyền cao nhất bang để làm cho xong chuyện này. Ông ta ra dấu về phía thư ký tòa án đang ngáp ngắn ngáp dài - người định giờ xử án. Tôi nhận ra rằng luật sư của mình không có ở đây. Chà, khốn nạn thật. Dường như cũng chẳng phải là vấn đề lớn. Thẩm phán đọc tuyên bố như thể những lời đó được viết trên một tấm thẻ vậy.

“Dựa vào việc xem xét những bằng chứng bổ sung, tôi xin sửa đổi quyết định trước đó và cho phép bị cáo được tại ngoại với số tiền phải nộp là hai trăm năm mươi ngàn đô la. Các điều kiện tiêu chuẩn được áp dụng.”

Đó hẳn là mấy lời vắn tắt, bởi thư ký tòa án tiếp tục đánh máy như thể nội dung còn nhiều hơn thế, và cũng đánh được khá lâu. Thẩm phán đợi cho đến khi cô ta dừng lại, sau đó đập cái búa và lao ra ngoài. Ông ta vẫn còn mặc bộ đồ ngủ bên dưới cái áo choàng, có vẻ như vậy. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh bị cáo tiếp theo của ông ta sẽ không có được khoảng thời gian xét xử tốt đẹp cho lắm.

“Hai trăm năm mươi ngàn?” Tôi nói với Mike khi cậu ấy bước tới. “Đúng, đừng ngại khi nói với tôi là cậu không có sẵn số tiền đó trong tay.”

“Người anh em, tôi không hề có luôn. Nhưng cậu may đấy. Có người có.”

Không phải Gwen. Cô ấy có một số tiền dự trù, nhưng chắc chắn không nhiều như vậy. Mike dẫn tôi ra ngoài, và tôi không biết phải trông đợi vào điều gì khi chúng tôi bước lên vỉa hè, nhưng tôi khựng lại khi nhận ra chiếc xe. Đó là một chiếc Buick đi thuê.

Mike mở cửa và ra hiệu cho tôi vào trong, ngồi cạnh Miranda Tidewell.

“Cậu đang đùa giỡn với tôi đó à?” Tôi hỏi cậu ấy. “Mike, thôi nào.”

“Vào trong đi. Cậu cần một thiên thần đấy.”

“Cô ta thì trái ngược.”

Miranda rướn người ra ngoài và nói: “Sam, đừng khiến em phải hối hận vì khoản đầu tư vào anh. Làm ơn. Vào trong đi. Hãy lắng nghe cuộc đối thoại sắp tới của chúng ta.”

Tôi nhìn cô ta, và rồi Mike Lustig. “Vậy giờ là chúng ta.” Tôi có cảm giác những cánh cửa đang đóng lại bên trong tôi. Những mối liên kết bị cắt bỏ. Tôi đã tin tưởng Mike và tình bạn của cậu ấy một thời gian dài, dài hơn khoảng thời gian tôi biết Miranda; tôi chưa từng nghĩ bất kể thứ gì có thể làm lung lay lòng tin ấy, hay phá vỡ nó.

Nhưng tôi cảm giác sợi dây liên kết ấy giờ đang rã ra, từng mắt xích một.

“Vào đi, người anh em.” Cậu ấy nói với tôi. Tôi có thể bước đi ngay bây giờ, nhưng sự thật là, tôi sẽ đi đâu chứ? Gwen không có ở đây. Và cô ấy đang đối phó với chuyện còn tồi tệ hơn thế này nữa.

Tôi bước vào trong xe. Mike trèo vào ghế ngồi dành cho khách ở hàng ghế trên, sau đó chiếc xe gầm rú lên rồi ổn định lại một chút. “Chà…” Tôi nói vói Miranda. “Ít nhất thì cô không biến cậu ấy thành tài xế của cô. Điều đó vẫn rất xa vời, ngay cả với một người quyền lực như cô.”

“Mẹ nhà cậu…” Mike nói. “Cậu nghĩ tôi làm điều này vì tiền à?”

“Tôi không biết, Mike, tại sao cậu không nói với tôi là cậu đã hợp tác với người phụ nữ mà cậu thừa biết rằng tôi ghét cơ chứ?”

“Anh Lustig đây quan tâm và muốn giúp đỡ anh thật lòng, Sam...” Miranda nói. Cô ta cho xe ra khỏi lề đường và bắt đầu lái. Tôi không biết chúng tôi đang đi đâu nữa. Và tôi không thích điều đó. “Ai đó cần phải cứu anh thoát khỏi chính bản thân mình. Nếu Mike và em hợp tác, em hứa đó là bởi chúng em đều quan tâm đến anh.”

“Ồ, giờ thì cô quan tâm đấy.” Tôi nói đều đều, và tôi hy vọng cô ta có thể cảm nhận được sự phản đối. Cô ta dựa về phía sau và nhìn chằm chằm về phía trước.

“Đúng vậy.” Cô ta nói. “Em có quan tâm. Theo cách nào đó. Mặc cho tất cả những gì anh đã làm để đẩy em ra xa.” Tôi nhớ cái tông giọng đó, chất giọng đó. Trầm thấp và hơi khàn, giống của con mèo. Như thể tôi đang ngã trở lại vào quá khứ, và điều đó khiến tôi kinh hãi.

Miranda trông không giống chính mình lắm. Những sóng tóc mềm mượt xõa xuống, vương trên đôi vai; cô ta mặc một cái áo phông đen tròn và quần bò xanh. Đắt đỏ, đương nhiên rồi; cô ta không thể bị phát hiện đã chết trong một cửa hiệu xoàng xĩnh nào đó. Nhưng cô ta trông thật bình thường, như khi tôi thấy cô ta vào những lúc cô ta không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào… và rồi tôi nhận ra cô ta đang say. Không say bí tỉ, như cô ta từng. Nhưng đủ say. “Cô đã làm gì?” Tôi hỏi cô ta. Giọng tôi nghe thật căng thẳng.

“Em đã trông thấy Gina…” Cô ta trả lời. “Đừng lo. Em đã không tiết lộ bí mật của anh. Em chỉ muốn… kiểm tra cô ta một chút.”

“Cô có làm cô ấy bị thương không?” Tôi không nhận ra mình tức giận như thế nào cho đến khi tôi nghe được giọng nói của mình. Mike với xuống, kiềm chặt vai tôi; cậu ấy nhận ra tông giọng này. Cái cách mà tôi di chuyển người lên phía trước, sẵn sàng nhào tới. “Đừng cản tôi, Mike. Cô có làm cô ấy bị thương không?”

“Không…” Miranda nói. “Cô ta ổn. Và lũ trẻ cũng vậy, hiển nhiên rồi; tôi đã không thấy chúng.”

Điều đó có ý nghĩa đối với tôi. Nó khiến tôi hạ hỏa đi nhiều. “Tại sao cô lại làm thế?”

“Cô ta đang kéo anh xuống cùng với cô ta…” Miranda nói. “Điều đó không nhất thiết phải xảy ra. Em không muốn điều đó xảy ra, Sam. Em chưa từng muốn. Em rất trăn trở khi nhìn thấy anh… tự hạ thấp giá trị của mình như thế này.”

“Vậy thì đừng nhìn nữa. Quay trở lại thành phố Kansas và để chúng tôi yên.” Tôi nói với cô ta. “Bỏ qua đi.”

Máu dồn lên mặt cô ta, những chấm nhỏ màu đỏ hiện lên trên má và trán. Cô ta không thể giữ cho mình bình tĩnh một cách lạnh lùng khi say. “Anh không phải là một người mẹ. Em đã có một đứa con mang nặng đẻ đau, và con bé đã hoàn toàn bị phá hủy. Ai đó phải trả giá.”

“Ai đó đã phải trả giá rồi.” Tôi nói. “Melvin Royal đã bị ghim một viên đạn trên trán.”

“Anh, hơn tất cả, biết rõ cô ta cũng có tội. Và giờ thì anh để cho cô ta rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm.”

“Đúng vậy, tôi đã tức giận và lầm đường lạc lối. Tôi đã trở nên khá hơn; cô nên thử như thế.”

“Bộ phim tài liệu sẽ được sản xuất ra.” Cô ta nói. “Cuộc sống của các người vẫn sẽ tan thành mây khói thôi, bởi vì khoảnh khắc Gina bước ra khỏi bóng tối đã đánh dấu thời điểm bắt đầu cho sự sụp đổ của mối quan hệ giữa hai người. Anh lẽ ra phải đủ thông minh để nhận ra điều đó chứ.” Cô ta thọc tay vào túi và lôi ra một mảnh giấy gấp lại. Cô ta đưa nó cho tôi.

Đó là một bài báo được in từ trên mạng. Ai đó thật hăm hở nói về chuyện Gwen Proctor là một kẻ đồng lõa trong những tội ác của chồng cô ấy. Nó không phải từ năm năm trước. Nó chỉ mới đây thôi.

“Em đã không in phần bình luận.” Cô ta nói. “Nhưng em có thể hứa với anh ở đó có hàng ngàn cái, và chúng chứa đầy căm hận, giống như từ trước đến nay, nếu không muốn nói là nhiều hơn. Không ai tin vào sự ngây thơ của cô ta. Không ai ngoài anh. Và một khi đoạn phim được tung ra, sẽ không còn ai tin nữa. Cô ta sẽ không còn được bình yên nữa kể từ thời khắc này. Nhưng bọn em sẽ có mức độ công bằng nhất định.”

Chúa ơi. Con quái vật ở đây không phải là Gwen. Nó đang ngồi ngay cạnh tôi, và tôi đã góp phần tạo ra nó. “Bảo họ dừng lại đi.”

“Anh đã khởi xướng nó, Sam. Anh chính là người lập nên hội Những thiên thần đã mất. Người đã tạo ra những tấm ảnh truy nã mà bọn em dùng mỗi khi tìm kiếm cô ta ở những khu dân cư. Anh đã thúc giục bọn em theo dõi sát sao nhất cử nhất động của cô ta, lần theo những cái tên giả, không ngừng xuất hiện và xua đuổi cô ta phải chạy trốn. Người đã lên ý tưởng chứng minh, một lần và mãi mãi, rằng cô ta thực sự có tội bằng cách chuyển đến cạnh nhà cô ta ở hồ Stillhouse. Tại sao em phải bảo họ dừng lại cơ chứ? Em đã tin rằng anh sẽ kết thúc toàn bộ chuyện này vì tất cả chúng ta. Nhưng thay vào đó, anh có tình cảm với cô ta.”

Câu nói cuối cùng đã đi đến giới hạn. Ôi, Chúa ơi, không. Đừng nói với tôi rằng đó chính là nguyên do của tất cả chuyện này. Tôi thấy những tia máu đỏ hằn lên trong đôi mắt cô ta, sự đau đớn và nỗi tức giận khó có thể kiểm soát. Tất cả đều bắt nguồn từ cảm xúc của cô ta dành cho tôi, sâu sắc như nỗi mất mát của cô ta vậy. Tôi đã tự lừa dối bản thân rằng chúng tôi chỉ là những đồng minh, nhưng đối với cô ta, nó luôn có ý nghĩa lớn hơn. Nó đã từng là một mối quan hệ.

Chỉ là tôi chưa bao giờ nhìn nhận Miranda ở góc độ này. Cô ta chỉ là một phương tiện để tôi đạt được mục đích cuối cùng. Và cô ta cũng sử dụng tôi với cùng một phương thức.

Tôi quay lại nhìn Mike, vẻ không tin nổi. “Và cậu về phe với cô ta.” Cậu ấy nghiêm mặt lại, nhưng tôi biết đằng sau gương mặt đó, cậu ấy đang cảm thấy có lỗi. Phải vậy rồi.

“Xem này, người anh em… Tôi quý Gwen. Thực sự đấy. Nhưng tôi phải đặt người anh em của mình lên trước, và Gwen sẽ không bao giờ có thể rũ bỏ được quá khứ. Gánh nặng ấy quá lớn. Tôi không muốn cậu phải bị kéo xuống cùng cô ấy.”

“Vậy là cậu ổn với việc cô ấy bị quấy rối, theo dõi, có thể là bị giết chết nữa. Và cả lũ trẻ cũng trong tình cảnh tương tự.”

“Không…” Cậu ấy nói. “Tôi không hề. Nhưng tôi cũng không thấy ổn nếu như cậu cũng bị hủy hoại theo. Nghe người phụ nữ này đi. Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu.”

“Cậu không biết cô ta.” Tôi nói. “Chúa tôi, Miranda, cô không hiểu sao? Tôi chưa từng yêu cô. Tôi còn chẳng thích cô mấy. Chúng ta đã chia sẻ mất mát cùng nhau. Và giờ thì hết rồi.”

Cô ta không trả lời ngay lập tức; cô ta đang lái chậm lại, và giờ thì rẽ ngoặt vào một khu đỗ xe trông quen quen. Nhà nghỉ số 6. “Em cho anh một lựa chọn, Sam. Anh có một lời mời làm việc ở Florida, một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu và làm gì đó khiến cuộc sống trở nên tích cực hơn. Hãy… nhận lấy nó đi.”

Tôi đã hiểu ra. Cuối cùng. Và thật khốn nạn. “Mike đã không giới thiệu tôi với công việc đó, đúng chứ? Cô đã dựa vào mối quan hệ của mình. Kiếm cho tôi một vị trí tốt, thoải mái để tránh xa Gwen.”

“Tôi có tiến cử cậu…” Mike nói. “Tôi muốn cậu sống sót, người anh em. Và tôi không nhìn thấy điều đó diễn ra nếu cậu đi theo con đường này.” Cậu ấy nghe thực lòng không hạnh phúc chút nào về chuyện này. Tôi nghĩ cậu ấy thật sự có ý như vậy. Cậu ấy chưa từng thích Miranda hay chiến dịch của cô ta; chưa từng thích con người cũ của tôi khi tôi trở thành một phần của chiến dịch ấy. Mặc dù vậy, cậu ấy chưa bao giờ bỏ mặc tôi. Tôi hiểu tại sao lúc này cậu ấy lại làm như thế.

Nhưng cậu ấy đã hoàn toàn sai rồi.

Tôi nghe tiếng động cơ giảm tốc. Tôi nhẩm đếm nhịp tim bởi điều đó giúp tôi giữ được bình tĩnh khi tôi đang muốn xé cái xe này thành nhiều mảnh.

“Anh có một cơ hội để thay đổi cuộc đời mình...” Miranda nói. “Em sẽ chở Mike về lại sân bay Nashville. Nếu anh đồng ý, em có một chiếc máy bay tư nhân ở đó đưa anh tới Florida. Mike và em sẽ giải quyết mớ cáo buộc kia nhắm vào anh, bởi vì rõ ràng anh không phải là kẻ giết người; anh chỉ tự vệ mà thôi, và cuộc điều tra của cảnh sát bang sẽ làm sáng tỏ điều đó. Anh nhận công việc này. Rồi tìm ai đó khác. Anh chữa lành những gì mà cô ta đã gây ra cho anh. Và anh không bao giờ, không bao giờ quay trở lại nữa.”

“Hoặc là?” Tôi hỏi một cách đầy căng thẳng.

“Hoặc anh ra khỏi xe và đợi Gina. Em thề với Chúa nếu anh lựa chọn như vậy, em sẽ coi việc hủy hoại cả hai người là nhiệm vụ cá nhân của mình.” Cô ta nói. “Em sẽ khiến anh và Gina Royal trở nên thật độc hại, thật đáng sợ, đến nỗi tất cả những ai chạm vào các người đều sẽ bị hủy hoại bởi sự vây hãm của đám đông.”

Thiêu đốt tất cả. Cô ta thực sự nghĩ như vậy. Tôi nghe thấy Mike phản đối, nhưng không lắng nghe. Cậu ấy có lẽ đã không nhận ra cô ta định làm gì, nhưng cậu ấy đã góp phần vào kế hoạch của Miranda, và sẽ ở lại đến cuối cùng.

“Cô không thể làm thế.” Tôi nói với cô ta. Tôi thành công trong việc tỏ ra nhẹ nhàng. “Cô không thể trừng phạt những đứa trẻ vô tội như thế được.”

“Em mong chờ cái ngày ai đó hủy diệt lũ trẻ như cái cách Melvin đã hủy diệt con gái em. Vậy là em đã có thể yên nghỉ, bởi vì dấu vết cuối cùng của Melvin Royal sẽ biến mất khỏi thế gian này.”

Thật khủng khiếp, nhưng cô ta thực sự nghĩ như vậy. Tôi biết người phụ nữ này. Tôi đã chăm sóc cô ta, đã từng. Và chứng kiến lòng cuồng tín, sự dã man… Dường như tôi đang nhìn vào gương và trông thấy bản thân mình hai năm về trước.

“Cô điên rồi…” Tôi nói. Tôi thực sự cảm thấy tiếc cho cô ta. Và sợ hãi cô ta. “Cô đã đi xa đến mức đó rồi.”

“Em sẽ xuống tận địa ngục để trừng phạt Gina Royal...” Cô ta nói. “Và nếu anh ra khỏi chiếc xe này, Sam… đó cũng chính là nơi anh sẽ đến đấy.”

Tôi chuyển ánh nhìn từ cô ta sang Mike. Giờ thì cậu ấy tỏ ra kinh hãi rõ nét. Cậu ấy đã không biết cô ta sẽ làm thế này, hoặc đưa mọi chuyện đi xa đến mức này. Trong một tích tắc tôi cảm thấy tiếc cho Mike, trước khi tôi nhớ ra là cậu ấy đang cố lôi tôi ra khỏi những người mà tôi yêu thương.

“Vậy thì hẹn gặp cả hai người dưới địa ngục…” Tôi nói với họ, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Tôi dõi theo chiếc xe đi xa dần. Bình minh ló rạng ở phía đông, nhưng buổi sáng sớm có cảm giác lành lạnh kỳ lạ vào mùa này. Những hồn ma bốc hơi lên từ mặt đất.

Tôi ngồi dựa vào bức tường của nhà nghỉ số 6, và đợi chờ bất cứ điều gì sắp ập đến ngay lúc này. Nếu đó là Sở cảnh sát Wolfhunter, tôi sẽ chết trước khi trông thấy được mặt trời.

Nhưng nếu đó là lựa chọn giữa việc chứng kiến Gwen phải chịu đựng, hay chịu đựng cùng với cô ấy… Tôi sẽ ở cạnh bên cô ấy, mọi lúc.

•§•

Tôi ngồi đó nửa tiếng trước khi chúng xuất hiện. Ba người đàn ông, không tới đây để giải quyết chuyện cá nhân bởi chúng nhìn quanh, trông thấy và tiến thẳng về phía tôi. Tên ở giữa bộ ba là một người đàn ông cao lớn với mái tóc màu đỏ, bộ râu dày và bù xù; hai tên còn lại thì thấp hơn, cả hai đều có râu tóc đen. Bên dưới mái tóc tôi trông thấy một điểm tương đồng. Tôi không biết chúng. Và chúng chắc chắn cũng không nên biết tôi.

“Người anh em…” Tôi nói. Tôi không đứng dậy. Tôi mệt. “Chúng ta thực sự phải làm điều này ngay bây giờ sao?”

Tôi mong là chúng sẽ nhắc tới một chuyện mà tôi dễ dàng đoán ra: vụ ám hại người anh hùng Travis. Nhưng chúng khiến tôi ngạc nhiên. Tên cao lớn với cái đầu đỏ nói. “Cô ta ở đâu?”

“Gwen ư?” Tôi nhún vai. “Tại sao?”

“Bọn tao có hẹn…” Hắn nói, và cười như tiếng một con lừa ré lên vậy. “Con điếm chuẩn bị phục vụ tao, tao nghe nói vậy.” Hắn ta ngừng cười, bởi hắn thấy rằng nó không hiệu quả. Tôi thực sự không muốn làm điều này. Thực sự không đâu. Tôi cảm thấy buồn nôn, lạc lối và cực kỳ không có tâm trạng. Cho đến khi hắn nói: “Không phải bà mẹ, tao đang nói đến đứa con gái kia kìa.”

Mọi thứ khác đều dừng lại. Sự kiệt sức. Nỗi áp lực đè nén. Cơn sợ hãi tôi không thể chế ngự. Tôi đứng dậy. “Ý mày là con gái tao?” Chính xác là như vậy. Và tôi sẽ không để thằng khốn này bỏ đi dễ dàng đâu. “Cái mồm mày. Mày hôn em trai mày bằng cái mồm đó hả?”

Không bất ngờ, chúng lao vào tôi. Chúng chỉ đang chờ đợi một cái cớ mà thôi.

Nó không giống như mấy bộ phim khỉ gió: hai gã lạ mặt chờ đợi một cách lịch sự, rồi gã đầu tiên tấn công bạn. Chúng lao vào tôi cùng một lúc, vấp vào nhau; hai tên trong số đó vặn cánh tay phải của tôi ra sau trong khi tên thứ ba - tên cao nhất, thụi một cú đấm có kích thước bằng một lon cà phê vào bụng tôi thật mạnh khiến tôi có cảm giác như xuyên đến tận cột sống. Tôi nhận lấy nó, bởi tôi đang cố gắng xác định những điểm yếu khác của chúng, bên cạnh sự thiếu sự quy củ.

Tên to lớn thì cục mịch và dồn trọng lượng cơ thể về phía bên phải. Dễ chơi thôi. Tôi kiềm chế lại cơn đau từ cú thụi của hắn, nâng chân lên và đập vào phía bên cạnh đầu gối phải của hắn. Tôi nghe tiếng sụn gãy giòn tan, và tiếng ré lên của hắn dội lại từ bức tường bê tông bao quanh sân nhà nghỉ.

Hắn nhảy lò cò ra sau, gào lên và đâm sầm vào tường. Hắn dựa vào đó và tiếp tục kêu. Dù chưa bị hạ gục, nhưng hiện giờ, hắn đã bị loại khỏi trận chiến.

Hai tên còn lại đang khóa lấy cánh tay phải của tôi thì nhìn chằm chằm vào người bạn của mình với dáng vẻ không thể tin nổi. Tất cả những gì tôi phải làm để thoát khỏi chúng là tung cú đấm bằng tay trái vào bên cạnh đầu tên thứ nhất, nắm lấy tóc hắn và lên gối nhắm thẳng vào đầu, điều này sẽ khiến mũi hắn gãy làm đôi và lảo đảo ngã về phía góc tường.

Chỉ còn lại một tên. Không ai giữ tôi ở phía sau. Tôi không còn cảm thấy đau ngay lúc này nữa. Tôi cảm giác được một niềm vui sướng sâu thẳm, có chút kinh tởm rằng tôi đang hạ đo ván mấy tên này. Và hắn có thể trông thấy điều đó.

Hắn giơ tay lên cao và lùi ra sau.

Tôi ngạc nhiên vì khi cất tiếng, giọng tôi nghe khá vững vàng. “Này, những người anh em, để tao hỏi một câu. Ai đã ra lệnh cho chúng mày làm thế này?”

Tên bị gãy mũi cố gắng chửi thề nhưng lại thành ra ho phọt máu. Tôi nhăn mặt, và đồng thời cảm nhận được sự hài lòng có chút dã man.

Tên râu đỏ nói, bằng giọng nghe như đang nuốt mấy viên đá trong họng. “Thằng khốn nạn…” Hắn đã thành công trong việc phun ra hai âm tiết đặc giọng mũi vùng Tennessee. “Mọi người đều biết mày tham gia vào đó.”

“Tham gia vào cái gì?” Tôi đang mong chờ câu trả lời có liên quan đến thị trấn này, về việc Travis bị bắn chết. Nhưng không phải như vậy.

“Mày là thằng sai vặt của Melvin Royal…” Hắn nói. “Ai cũng biết điều đó. Mày và con kia, cùng với nhau, giúp hắn ta bắt mấy cô gái. Chết mày đi.”

Sau khi hắn nói xong, tôi nghe thấy một loạt âm thanh rù rù hỗn tạp như thể từ đâu thổi vào tai. Tôi chỉ nhìn hắn ta mà không thực sự nhận thức được gì. Rồi cơn buồn nôn âm ỉ. Lạy Chúa tôi. Tôi hít vào một hơi và thở ra. Giờ thì tôi thấy lảo đảo. “Mày nghe điều này từ đâu?”

“Quán bar.” Tên râu đỏ nói.

Tên đang giơ tay lên nói: “Ai đó nói thế trên Facebook.”

Tôi quay sang hắn ta. “Ai nói thế?”

“Tại sao?” Tên bị hỏng mũi nhổ ra máu và cười nham nhở, để lộ ra hàm răng màu hồng. “Mày cũng chuẩn bị xơi con đấy à?”

Con đấy. Một suy nghĩ ghê tởm nảy lên ngay lập tức trong tôi: điều này đến trực tiếp từ Miranda. Đây là kiểu hành động mà cô ta khởi xướng, thuần túy là tuyên truyền với không phần trăm sự thật. Một lời buộc tội không có bằng chứng, không nhân từ, lan truyền rộng rãi… Và một điều tôi biết về mọi người dựa trên kinh nghiệm cá nhân sâu xa: họ hạnh phúc khi nhảy lên chuyến tàu chở sự căm ghét nếu như nó khiến họ có cảm giác như mình là những người hùng.

Tôi tóm lấy vai tên chưa bị thương và nói: “Cho tao xem.” Hắn lôi ra một chiếc điện thoại cực xịn và lướt lướt ngón tay run rẩy của mình, rồi đưa nó về phía tôi.

Tôi đọc bài đăng. Nó không được viết bởi Miranda. Hoặc, ít nhất, nó trông không giống như vậy. Nó thuộc về một người tuyên bố rằng tên cô ta là Doreen Anderson, và bức ảnh cho thấy một người phụ nữ tóc vàng béo mập có địa chỉ ở Atlanta. Đây là Doreen ở một cửa hàng bánh hạ giá cùng những đứa con. Ở nơi họp hội những người theo đạo. Tạo dáng cùng hai người đàn ông, một trong số họ trông khá quen mắt, dẫu vậy tôi không thể ngay lập tức xác định chính xác, cho đến khi tôi trông thấy chiếc van màu trắng ở khung cảnh mờ mờ đằng sau. Họ đều cười rạng rỡ và giơ ngón cái lên.

Ra là vậy. Cô ta là thành viên của đoàn quay phim. Tôi kiểm tra chi tiết công việc của cô ta. Cô ta là một nhân viên ngân hàng đã bị sa thải, giống như nhiều người khác, do sự phát triển của những chiếc máy tự động. Nghề nghiệp hiện tại được ghi là “Người làm phim tài liệu.”

Bài viết của cô ta cực lực cho rằng tôi là đồng minh của Melvin Royal, chuyển vào sống cùng Gwen bởi vì chúng tôi có cùng chung sở thích. Nhưng chẳng có gì đủ sức thuyết phục hay được nêu ra một cách đủ thẳng thắn để có thể đưa tôi ra trước tòa; dù sao thì tôi cũng không làm những điều đó. Họ chỉ đang thêm dầu vào lửa mà thôi. Rất nhiều những câu đại loại như Sẽ thế nào nếu anh ta và Có lẽ hai người bọn họ đã, kiểu như vậy. Điều này được chấp nhận cho những tay viết báo trong thế giới ngày nay.

Khốn thật. Nếu cô ta có ý gây ra sóng gió, thì nhiệm vụ đã hoàn thành. Và giống như Miranda đã nói với tôi: đó mới chỉ là bắt đầu.

Tôi ném chiếc điện thoại trở lại cho tên kia. Hắn vụng về và đánh rơi nó. Tôi hy vọng màn hình bể luôn. “Mấy thằng ngu tụi bay hãy lan truyền những lời này tới quán bar mà chúng mày nói tới: Các người cứ đến tìm tao, hoặc Gwen hoặc lũ trẻ, và các người sẽ không thể bước đi vào lần tới đâu. Chúng mày may đấy vì tao không giết cả ba. Giờ thì cút.”

“Thằng chó.” Râu Đỏ nhổ nước bọt về phía tôi. Trượt rồi, bởi những phản ứng của tôi còn khá nhanh nhạy.

“Thật là cảm động vì mày vẫn còn có sức chửi đấy, thằng to con. Dù sao thì cái dây chằng kia cũng đi đời nhà ma rồi. Tốt hơn hết là mày nên chữa trị sớm đi nếu mày không muốn phải mất mất một bên chân.”

“Mũi tao gãy rồi…” Tên thứ hai ngậm ngùi nhận định, như thể chuyện này còn chưa rõ ràng. Hắn ta nghe không có vẻ hiếu chiến lắm, giọng nói xen lẫn sự đau khổ. “Nó gãy tong rồi.”

Tôi chỉ gật đầu. Ba người bọn chúng lóc ca lóc cóc chạy qua góc tường; tên thứ ba vẫn còn lành lặn giúp Râu Đỏ nhảy lò cò, và Mũi Gãy thì cố gắng cầm máu với cánh tay mặc chiếc áo khoác giả bò. Không thành công. Khả năng cao là chúng sẽ tới thẳng trụ sở cảnh sát và khiến cho lệnh tại ngoại của tôi bị thu hồi, nhưng tôi chẳng thể làm gì được. Nếu cảnh sát Wolfhunter muốn tìm tôi, tôi không thể thực sự làm gì được hết. Ít nhất tôi đã tiêu tốn của Miranda một phần tư triệu đô. Một màn trả thù nhỏ nhen, nhưng thôi vậy. Trả thù.

Tôi vừa mới bước ra, tiến về phía khu rừng để tìm một nơi giải quyết nỗi buồn, thì một chiếc sedan hộp trắng tôi không nhận ra đỗ vào khu vực để xe của nhà nghỉ. Tôi không để ý lắm bởi tôi bắt đầu cảm nhận được dòng adrenaline trong tôi đang rút dần và cơn kiệt quệ chế ngự tôi, cho tới khi chiếc xe đột ngột đỗ lại ngay trước mặt tôi. Tôi lùi lại, chạm tay vào khẩu súng mà tôi không thực sự còn nữa, và rồi tôi nhận ra Gwen đang lái xe. Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu và có nhiều điều muốn nói thành lời. Tôi liếc nhìn về phía sau. Bọn trẻ đang ở đó. Yên lặng và ủ dột.

“Vào đi.” Gwen nói. “Hãy ra khỏi đây nào.”

“Chẳng có nơi nào để đi cả.” Tôi nói với cô ấy. “Và chúng ta cần nói chuyện. Ngay bây giờ.”