Chương 14 GWEN
Sam không được ổn lắm. Anh ấy trông xanh xao, mệt mỏi và cực kỳ đau khổ, có cả những nếp nhăn trên gương mặt anh ấy tôi chưa từng trông thấy trước đây. Tôi không biết anh ấy nhìn gì khi cúi xuống để đối mặt với tôi qua cánh cửa xe đang mở, nhưng anh ấy vào trong và đóng sầm cửa lại. Tôi ngay lập tức bắt đầu lái xe.
“Em đang đi đâu vậy?” Anh ấy hỏi. Giọng anh ấy biểu lộ sự kiệt sức. Không được ngủ, tôi chắc chắn là vậy. Giống tôi, anh ấy ngày càng không thể chịu đựng thêm.
“Tránh xa khỏi tất cả mớ hỗn độn và thị trấn quái quỷ này. Mike đã gọi cho em. Anh ấy nói anh đã được tại ngoại và chỉ cho em nơi có thể đón anh. Anh ấy đâu rồi?” Sam không trả lời. “Không sao đâu. Về nhà thôi.”
“Nhà không phải là một cái hang trú ẩn đâu.” Anh ấy nói. “Dừng xe lại đi.”
Tôi vẫn chưa ra khỏi nơi đỗ xe của nhà nghỉ, mới chỉ vòng xe mà thôi. Tôi đỗ chiếc xe đi thuê vào một chỗ trống. “Chuyện gì vậy?” Tôi có một cảm giác rằng mình sẽ không thích điều này đâu. Không một chút nào.
Anh ấy ngập ngừng một lúc lâu rồi nói: “Anh không muốn bọn trẻ nghe được chuyện này.”
“Cháu khá chắc là bọn cháu cần phải nghe đấy ạ…” Con gái tôi nói. “Đã quá đủ với những bí mật rồi! Chúng cháu không phải là em bé nữa.”
Nhưng chúng sẽ luôn là như vậy với tôi; những sinh linh nhỏ bé, ngọt ngào, yếu đuối bọc trong tấm chăn, đôi chân đá lên và đôi tay thì vẫy vẫy. Chúng cần sự bảo vệ từ thế giới này.
Tôi cảm thấy không thể hít thở nổi, bởi Sam sẽ không nói như vậy nếu nó không nghiêm trọng. Nếu nó không phải điều gì đó có thể thay đổi tất cả mọi thứ.
Nhưng anh ấy nghe lời Lanny nói. Anh ấy dựa người vào cánh cửa bên cạnh ghế hành khách để nhìn tôi, rồi nhìn lũ trẻ nữa.
Rồi anh ấy kể sự thật.
“Miranda Tidewell và anh đã từng thân mật.” Anh ấy nói. “Anh đã sống với cô ta một khoảng thời gian. Trước khi em đi đến một kết luận cụ thể, nó chỉ là… Anh cần một nơi để ở, và cô ta cho anh một căn phòng trong nhà của cô ta. Một căn phòng dành cho khách.”
“Trong bao lâu?” Tôi hỏi anh ấy.
“Kể từ khi anh trở về từ nhiệm vụ, cho đến khi anh chuyển đến hồ Stillhouse…” Anh ấy nói. “Anh đã nói với em rằng anh đến đó để chứng minh em có dây mơ rễ má với những tội ác của Melvin. Đó là sự thật. Anh chỉ không nói với em là anh đã nhận được một khoản đầu tư.”
“Đầu tư…” Tôi nhắc lại. “Từ phía Miranda.”
“Và anh đoán cô ta cuối cùng cũng nhận ra rằng mình không nhận được chút giá trị nào từ khoản đầu tư đó.”
Tôi cảm nhận được thứ gì đó ghim vào bên trong tôi, sắc nhọn như một chiếc móc câu cá. Trước đây anh ấy chỉ nói về điều đó như một quyết định của riêng anh ấy, chứ không phải là một bí mật được tiếp tay bởi một ai khác. Bí mật với cô ta. “Cô ta đã biết em sẽ chuyển đến hồ Stillhouse. Để khiến anh tổn thương. Tống anh vào tù nếu em có thể.”
“Đúng thế.”
Connor nói: “Người phụ nữ trên ti vi ấy ạ? Người đó sao? Chú đã sống với cô ta ạ?”
“Đúng vậy.” Giọng anh ấy ngắt quãng. Anh ấy không muốn thừa nhận điều này với Connor. “Còn nhiều hơn. Anh đã thành lập ra hội Những thiên thần đã mất. Nó khởi đầu với hai người bọn anh, rồi lôi kéo thêm những thành viên gia đình và bạn bè của những nạn nhân đã chết dưới tay Melvin. Nếu bọn anh không thu nạp tất cả mọi người, bọn anh đã trở nên thân thiết. Nó đã từng được thành lập với mục đích chữa lành. Nhưng đó không phải là phiên bản của nó bây giờ.”
“Sam…” Tôi biết về hội Những thiên thần đã mất. Và tôi cảm nhận được nỗi kinh hoàng đang bò dưới da mình. “Không. Không.”
“Anh đã khởi xướng nó.” Anh ấy nói. “Miranda và anh đã làm điều đó với em. Chúa ơi, Gwen…” Tôi có thể thấy được anh ấy đã phải mang theo bí mật này bao lâu, và nó đã khiến anh ấy tổn thương đến chừng nào. Tôi có thể cảm thấy tiếc cho anh ấy ngay cả khi anh ấy đang xé trái tim tôi ra làm hai. “Ban đầu nó chỉ là những cuộc nói chuyện, những thứ vớ vẩn qua mạng nhằm giúp bọn anh cảm thấy khá hơn. Rồi… rồi… anh tạo ra những tấm ảnh truy nã. Anh đã tìm thấy nơi em sống sau khi em thay đổi tên họ.” Anh ấy giờ trông thật ốm yếu. “Bọn anh quay lại hằng ngày để dán nó lên. Hàng tuần liền. Bọn anh đã lần theo dấu vết của em.”
Tôi muốn nôn ra. Tôi chống thân mình lên vô lăng. Tôi nhớ mình đã hạnh phúc thế nào khi bọn trẻ quay trở về, nơi trú ẩn mới của chúng tôi an toàn và ấm áp ra sao sau khi tôi được tha bổng. Chúng tôi đã làm lại từ đầu. Sau đó tôi đã tin tưởng vào lòng tốt và sự vị tha của mọi người. Tôi đã thực sự nghĩ rằng chúng tôi có thể sống tiếp mà không bị vết nhơ của con quỷ Melvin quấy phá.
Và rồi những bức ảnh truy nã với hình của tôi xuất hiện xung quanh khu vực hàng xóm, buộc tội tôi với những tội danh hiếp dâm, hành hạ và giết người. Chúng chất đầy trong hòm thư của tôi. Chúng được đóng đinh ở trước cửa nhà. Ở cánh cửa trong trường học của các con tôi.
Nghe được Sam đã làm như thế… nó đã đốt thứ gì đó cháy thành tro bên trong tôi. Anh ta đã phá hủy sự an toàn của chúng tôi. Anh ta đã đẩy chúng tôi phải chạy trốn khỏi cuộc sống của chính mình, bởi sau lần đầu tiên đó, nó đã trở nên phủ sóng, vượt qua tầm kiểm soát của bất kỳ ai. Reddit nổ tung với những suy đoán rằng tôi có liên quan mật thiết tới những vụ giết người và thêm vào chi tiết tôi chính là kẻ chủ mưu. Rằng Melvin Royal chỉ là con rối của tôi mà thôi.
Chúng tôi không ngừng bị đào bới thông tin kể từ thời điểm đó. Không có nơi nào an toàn. Hội Những thiên thần đã mất và đội quân của những kẻ hung tợn theo sau chúng tôi, bắt đầu gửi đến chúng tôi càng nhiều hơn nữa những hình ảnh và hoang tưởng tàn bạo về cái chết của chúng tôi.
Tôi nhận ra, với một sự thất vọng choáng váng tồi tệ, rằng Sam cũng đã gửi những thứ đó. Anh ta hẳn đã làm thế, ngay từ đầu. Nó chưa từng được dừng lại. Mỗi ngày, lũ Bệnh lại nhét đầy hòm thư của tôi.
Sam là tác giả thực sự gây ra nỗi thống khổ cho chúng tôi.
Tôi thậm chí còn không biết làm cách nào để tiêu hóa được sự phản bội ở mức độ ấy, kể cả khi nó được gây ra trước thời điểm chúng tôi thực sự gặp gỡ.
Nước mắt đong đầy trong đôi mắt tôi, đủ lạnh lẽo để tạo thành một lớp băng. Thật đau đớn. Mọi thứ đều đau đớn. Làm sao mà anh lại không nói cho tôi biết chứ? Làm sao mà anh lại khiến tôi tin anh được chứ? Giờ thì các người đang chơi loại trò chơi kinh tởm nào? Tôi khó có thể cảm nhận được cơ thể mình nữa. Tôi ốm yếu sắp ngất đi, nhưng không. Tôi bám chặt vào thế giới, thế giới xấu xa, vụn vỡ này và nói: “Anh hỏi tôi có muốn cưới anh không. Cô ta đã bảo anh làm thế đúng không? Cưới tôi, rồi phá hủy tôi? Hoặc có lẽ là giết…” Tôi không thể tiếp tục, nó quá đau đớn. Giọng tôi đang run rẩy. Tôi đang run rẩy. Và tôi nhận ra, ôi trời ơi, tôi đã không nói với lũ trẻ rằng anh ta đã cầu hôn, rằng lũ trẻ bây giờ chính là nhân chứng và nạn nhân, rằng lẽ ra tôi nên làm theo lời anh ta nói và bước ra khỏi xe để nghe lời thú tội này, bởi vì… điều này sẽ phá hủy chúng. Chúng đã tin tưởng anh ta.
Tôi quay sang nhìn chúng. Đầu Connor cúi xuống, và tôi biết tư thế đó; thằng bé đang bảo vệ bản thân khỏi nỗi đau. Lanny thì đang nhìn chằm chằm vào Sam, và nỗi buồn thuần khiết xuất hiện trên gương mặt con bé.
Nó đặc quánh lại thành cơn tức giận. “Chú là thằng tồi.” Con bé nói. “Chú là con quái vật!” Con bé đang nhắc lại lời của bố nó trong bức thư. Cô không biết hắn là ai, Gina. Cô không biết hắn có thể làm những gì. Tôi cười phá lên trước suy nghĩ rằng cô chỉ toàn mang mấy con quái vật lên giường của mình. Cô xứng đáng với điều đó đấy.
Có lẽ tôi xứng đáng với những bi kịch này. Lũ trẻ thì không.
Giờ thì khuôn mặt Sam trở nên trắng bệch, ánh nhìn của anh ta vẫn khóa lại nơi tôi. “Anh đã tới đây ngay từ đầu để làm tổn thương em, và đúng, Miranda biết điều đó, nhưng rồi mọi thứ thay đổi, chúng đã thay đổi, và khi anh nói anh yêu em và anh yêu những đứa trẻ này, anh đang nói với em không gì khác ngoài sự thật. Anh hiểu tại sao em lại nói không với anh. Anh hiểu. Nhưng làm ơn. Làm ơn hãy tin anh.”
Tôi nghe thấy nỗi đau trong giọng nói của anh ta. Tôi trông thấy nỗi đau trong đôi mắt của anh ta, ánh lên nơi những giọt nước mắt, giống như nước mắt đang chảy ròng trên gò má tôi. Chúng tôi nói chuyện bằng tông giọng trầm thấp, nhưng tôi muốn hét lên và không ngừng hét lên cho tới khi thế giới ngừng lại. Tôi chưa từng tưởng tượng rằng Sam lại chính là loại quái vật giống với Melvin cho tới thời khắc này, nhưng giờ thì tất cả đều quá rõ ràng. Tất cả đều quá chân thật.
Bởi vì anh ta cũng khiến chúng tôi tổn thương không kém.
“Tôi không tin anh.” Tôi nói với anh ta. “Miranda vừa mới trả số tiền bảo lãnh. Đúng chứ?”
Anh ta kêu lên như thể tôi vừa moi gan ruột anh ta ra ngoài. Trong một khoảnh khắc, anh ta không hề chuyển động trừ việc cúi đầu xuống. Anh ta chỉ thở. Tôi chờ đợi. Nếu anh ta với tay chạm vào tôi, hay chạm vào một trong các con tôi, tôi sẽ tóm lấy cánh tay ấy và bẻ gãy nó. Tôi sẽ không ngừng vặn và anh ta sẽ phải vặn người về phía trước, rồi tôi sẽ nghiền nát cổ họng anh ta với một cú thọi thẳng và mạnh về phía trước. Chuỗi sự kiện đã quá rõ ràng đối với tôi, nhưng khuôn mặt anh ta thì không ở đó khi tôi cố gắng mường tượng ra mọi chuyện. Chỉ là một khoảng không trống rỗng. Bởi ngay ở tại thời điểm này, tôi không thể thăm dò được người đàn ông đang ngồi kế bên tôi đây thực sự là ai.
Anh ta mở cửa xe và lao ra ngoài, như thể anh ta không thể đợi để được tránh xa khỏi tôi. Nhưng rồi anh ta lảo đảo và phải dựa vào cái xe, phía bên Lanny. Anh ta còng lưng, hai bàn tay chống lên đùi và hớp lấy luồng không khí.
“Đi thôi…” Lanny nói. “Lái xe đi, mẹ.” Những giọt nước mắt chảy tràn trên gương mặt con bé. “Con muốn về nhà!”
Tôi lại làm chúng thất vọng. Một lần nữa. Tôi không biết làm thế nào để khiến chuyện này trở nên đúng đắn nữa. “Được rồi.” Tôi nói với con bé. “Chúng ta sẽ trở về.”
Trước khi tôi có thể khởi động xe, Connor mở cửa và đi ra ngoài. Tôi như đóng băng bởi tôi không biết thằng bé định làm gì cho đến khi thằng bé đi vòng qua chiếc xe, đối mặt với Sam, và nói: “Chú có đang nói với chúng cháu sự thật ngay bây giờ không? Mọi thứ? Chú chắc chứ?”
Sam gật đầu. Anh ta vẫn đang run lập cập và cố hít thở. Tôi không thể tưởng tượng được trong đầu con trai tôi đang nghĩ gì, nhưng tôi không muốn ngăn thằng bé lại. Tôi không thể.
“Mẹ!” Lanny đấm mạnh vào phía sau lưng ghế tôi. “Làm gì đó đi! Đưa thằng bé vào lại xe, và đi thôi!”
“Connor!” Thằng bé không nghe tôi. Tôi trèo ra khỏi ghế lái. “Connor, quay trở lại xe đi!”
Nhưng con trai tôi đang phớt lờ tôi và Lanny - người đang phát điên lên ở trong xe. Thằng bé dõi theo Sam với sự tập trung cao độ.
Rồi thằng bé nói: “Cháu hiểu mà.” Thằng bé không nói chuyện với tôi. Thằng bé đang nói chuyện với Sam. “Họ tức giận. Cháu cũng tức giận. Nhưng thật dễ dàng để ai đó nói với chú điều chú cần. Cháu đã nghe lời… bố của cháu, ngay cả khi cháu đã nhận thức được nhiều điều.” Thằng bé nuốt nước bọt, và tôi có thể trông thấy thằng bé lo lắng đến mức nào. Và thằng bé phải lấy hết dũng khí để nói ra những lời này. “Bọn cháu biết trước đây chú là ai. Không có gì khác biệt cả. Chỉ là bây giờ… bọn cháu biết nhiều hơn.”
“Bé con…” Sam ngẩng đầu lên. “Cháu nên quay trở lại xe. Mẹ và chị gái cháu muốn trở về nhà.”
Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng không thể. Có điều gì đấy đang xảy ra ở đây, và nó quan trọng.
Connor nói: “Chú đã từng ghét bọn cháu. Rồi chú trở nên tốt hơn. Cháu vẫn tin tưởng chú.”
Nó đau đớn. Mọi thứ như một mớ hỗn độn bên trong tôi ngay lúc này, những mảnh kim loại sắc nhọn xoay vòng, cứa và cứa và cứa. Connor là một đứa trẻ, thằng bé mới chỉ là một đứa trẻ, thằng bé không thể hiểu được. Nhưng theo cách nào đó, con trai tôi hiểu biết nhiều hơn những gì tôi sẽ hiểu.
Sam thở hổn hển một cách đau đớn, và anh ta kéo con trai tôi lại, ôm lấy nó thật chặt, điều đó khiến tôi đau lòng. Connor ôm lại anh ta. Và tôi biết ánh nhìn ấy. Tôi cảm nhận được nó, bằng tất cả con tim. Tôi biết đó là nỗi mất mát và sự sợ hãi, nhưng trên tất thảy, đó là tình yêu thương.
Sam yêu con trai tôi.
Anh ta thực sự yêu nó.
“Mẹ!” Giờ thì Lanny định lao ra khỏi xe. Con bé trông xanh xao, sợ hãi và không chắc chắn chuyện gì đang xảy ra. Tôi vòng một cánh tay quanh người con bé, kéo nó lại gần.
“Mẹ, Connor không thể… thằng bé không thể dễ dàng tha thứ cho chú ta như thế được.”
Nhưng con bé sai rồi, và tôi trông thấy một tia sáng mặt trời đột nhiên bừng lên. Có thứ gì đó thật đẹp ngay trước mặt tôi. Thứ gì đó thật quý giá. Không ai tìm thấy được. Nhưng Sam xứng đáng với điều ấy.
“Lanny…” Tôi lặng lẽ nói. “Connor nói đúng.”
“Mẹ, chúng ta không thể tin tưởng chú ta!”
Tôi biết điều đó. Không có một lý do nào trên thế giới này khiến chúng tôi phải tin tưởng anh ta ngoại trừ… ngoại trừ những gì anh ta đã làm kể từ khi tiếp cận chúng tôi. Anh ta chưa từng làm tổn thương đến chúng tôi ngoại trừ quá khứ bị bóc trần dưới ánh sáng của anh ta. Anh ta chưa làm bất kỳ điều gì ngoài việc trở thành người đồng cam cộng khổ, người bảo vệ, người bênh vực cho tôi. Đó không phải là diễn. Nó không thể là diễn được, bởi tôi đang nhìn thấy hệ quả ngay lúc này, ngay tại hiện thực này, hệ quả của lòng trung thực và thẳng thắn. Sam biết điều này sẽ xảy ra. Và Sam đã thừa nhận tất cả với chúng tôi.
Hành động đó thật dũng cảm. Đó chính là Sam mà tôi biết.
Sam hôn lên trán con trai tôi và nói: “Chú yêu cháu, Connor. Hãy nhớ điều đó, được chứ?”
Connor lùi lại. “Chú không thể rời đi.”
“Nhưng chú phải làm thế.” Sam nói. “Phải không?”
Sam và tôi nhìn nhau từ hai phía đối diện của chiếc xe. Tôi hít lấy một hơi khi cảm nhận một cơn đau thực sự nữa đang trào dâng; tôi có thể trông thấy trái tim anh đang vỡ vụn. Cơn lũ đã qua rồi.
“Sam.” Tôi nói với anh. “Vào trong xe đi.”
Anh ấy chớp mắt. Tôi trông thấy một tia hy vọng, và rồi nó vụt tan.
“Miranda... Anh nói cô ta sẽ hủy diệt chúng ta. Đừng để cô ta làm vậy.”
“Quá muộn rồi. Phải không?”
Tôi thực lòng không biết nữa. “Anh không thể cứ thế… đi được. Anh không có tiền, hoặc bất cứ phương tiện nào để ra khỏi thị trấn. Trừ khi Mike...”
“Không…” Anh ấy chen ngang. “Mike đi cùng cô ta rồi.”
Tôi không biết phải nói gì cả. Tôi không phải là người duy nhất bị phản bội ngày hôm nay. Anh ấy đã đau đớn sẵn rồi. Giờ thì nó còn tồi tệ hơn. Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như lúc này, tôi nghĩ.
“Em nói đúng. Cô ta đã trả khoản tiền bảo lãnh cho anh...” Anh ấy nói. “Cô ta và Mike đã cho anh lựa chọn. Anh đã chọn em. Anh đã chọn điều này.”
Nếu anh ấy đang nói sự thật, thì đây chính là điều lớn lao nhất mà một người đã từng làm vì chúng tôi. Mặc cho vực sâu ngăn cách giữa chúng tôi, mặc cho nỗi đau mà anh ấy đã gây ra vẫn còn mới và sống sượng dù đã nhiều năm trôi qua… Tôi không thể ngó lơ điều đó.
Lanny thì thầm: “Mẹ? Nhưng… những gì chú ta đã làm...”
“Những gì chú ấy làm bây giờ mới là quan trọng…” Tôi nói với con bé, và quay sang nhìn thẳng vào nó. “Con có tin mẹ không?”
Con bé gật đầu. Một cách bất đắc dĩ. Nước mắt vẫn lấp lánh trong đôi mắt con bé. Nó đã thật bối rối và đau đớn. Tôi hiểu điều đó.
Tôi quay trở lại với Sam. Khi tôi cất tiếng lần nữa, giọng tôi trở nên nhẹ nhàng hơn. “Xin anh hãy vào trong xe ngay đi.”
Anh ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc, người cứng đờ. Anh nặng nề hít vào một hơi và quệt cùi chỏ lên mặt. “Anh xin lỗi.” Anh ấy nói.
“Em biết mà.”
Tôi đợi cho đến khi anh ấy quay trở lại trước khi tôi cùng vào xe. Connor mở cửa và bước vào sau chúng tôi. Chỉ còn lại con gái tôi. Con bé chần chừ, liếc nhìn tôi và rồi liệng người vào băng ghế sau.
“Cảm ơn con.” Tôi nói với con bé. Lanny khoanh tay và nhìn đi chỗ khác, vẫn chưa sẵn sàng, nhưng con bé sẽ ổn thôi. Tôi hy vọng như vậy.
Chúng tôi không phải là một gia đình, nhưng chúng tôi bên cạnh nhau, đó là một khởi đầu mới.
“Xin hãy nói với con là chúng ta đang rời khỏi cái nơi chết tiệt này.” Lanny nói.
“Anh có thể không?” Tôi hỏi Sam. Anh ấy nhún vai và thắt chặt dây an toàn. “Khoản tiền bảo lãnh…”
“Đó là tiền của Miranda.”
Nhiêu đó là đủ để tôi tăng tốc.
•§•
Chúng tôi rời đi được mười lăm phút thì điện thoại tôi đổ chuông.
Tôi nhìn cái tên. Tôi định mặc xác nó, nhưng đó là Hector Sparks, và tôi có cảm giác mình bắt buộc phải trả lời. Tôi bật loa ngoài. “Gwen Proctor nghe đây.”
“Cô Proctor, tôi cần sự trợ giúp của cô ngay lập tức. Cô phải tìm con bé!” Anh ta nghe như hết hơi.
“Tìm ai cơ?”
“Vera Crockett…” Anh ta nói. “Cô bé đã trốn thoát rồi. Và tôi nghĩ nó đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.”
“Cái gì cơ? Làm thế quái nào mà cô bé…”
“Cảnh sát nói là họ đã bất cẩn…” Anh ta nói. Giọng anh ta lo lắng, và nghe như thể anh ta đang tăng tốc chạy. “Nhưng tôi nghĩ họ có chủ đích để cho cô bé trốn đi; nó đã bị bỏ mặc, không ai giám sát trong chiếc xe ở tòa án. Tôi tin rằng đây chính là âm mưu khiến cô bé phải câm lặng. Giờ thì nó đang trên đường chạy trốn, và có thể dễ dàng bị giết chết.”
“Bởi những gì cô bé biết sao?” Tôi đanh giọng hỏi lại. “Sau khi nói chưyện với nó, cả gia đình tôi cũng đang nằm trong danh sách những người phải thủ tiêu, anh không nhận ra điều đó sao? Anh có biết rằng dù kẻ giết chết Marlene là ai đi chăng nữa, chúng cũng sẽ săn đuổi chúng tôi? Hay là anh cũng ngu ngốc như vậy đấy?”
Sparks im lặng một lúc. Rồi anh ta nói: “Tôi không thể nhờ cậy bất cứ ai trong thị trấn này hết. Không một ai cả. Nếu cô tìm ra Vee và đưa cô bé tới nhà tôi, tôi hứa với cô rằng tôi có thể và sẽ giữ cho tất cả mọi người được an toàn. Nhưng cô bé cần phải được tìm thấy. Ngay bây giờ. Cô Proctor, tôi không phóng đại đâu khi nói rằng cô bé này không có bất kỳ cơ hội nào nếu không có sự giúp đỡ của chúng ta.”
Chết tiệt.
Tôi nên tiếp tục đi. Tôi không nợ cô bé này bất kỳ điều gì. Không hề.
Tôi nhìn con gái mình trong gương chiếu hậu. Đôi môi con bé mở ra. Tất cả sự phòng thủ của con bé đều hạ xuống. Con bé nhìn chằm chằm vào tôi như thể nó hy vọng tôi sẽ làm điều gì đó.
Và ngay lúc này đây, tôi không thể chịu đựng được việc khiến con bé thất vọng.
Tôi vòng xe.
“Con biết bạn ấy sẽ đi đâu.” Lanny nói.
“Làm thế nào mà con có thể…”
“Bạn ấy sẽ đến căn nhà của mẹ mình. Bạn ấy sợ hãi, và bạn ấy biết bọn họ sẽ giết mình. Đó sẽ là nơi bạn ấy tới, phải không ạ?”
Con gái tôi rất thông minh. Thông minh hơn tôi, bởi vì suy luận của Lanny cực kỳ hợp lý, và nó khiến tôi tự hỏi liệu con bé có bao giờ nghĩ đến chuyện kết liễu tất cả hay không, nếu như con bé rơi vào tuyệt vọng và cô đơn như thế. Rồi tôi biết, từ ánh nhìn trong đôi mắt con bé. Con bé từng như vậy. Dĩ nhiên là con bé đã từng, với cuộc đời mà nó bị ép buộc phải sống. Đó là một vết thương mà tôi và Sam đã cùng chịu đựng, bởi rất nhiều lý do.
Tôi cần phải chắc chắn rằng mình sẽ không làm con bé thất vọng.
•§•
Cảnh sát đang tạo thành một mạng lưới tìm kiếm, tỏa ra từ tòa án; sẽ không mất nhiều thời gian để họ tìm đến căn nhà đang bị niêm phong. Tôi tiến thẳng về hướng đó và bẻ tay lái cho xe dừng ở lề đường. Không có chiếc xe tuần tra nào của cảnh sát trong tầm nhìn. Tôi trông thấy dải băng dính niêm phong ở cửa trước - cánh cửa có lỗ đạn bắn qua, đã bị xé rách và một góc đang phất phơ trước gió.
“Ở nguyên đây.” Tôi ra lệnh, và ý của tôi muốn nói đến tất cả mọi người, nhưng chẳng ai nghe lời tôi cả. Khi đang chạy đến chỗ cánh cửa, tôi nhìn lại. Sam đang đi tới. Và tệ hơn nữa là cả con gái tôi. Tôi đi chậm lại khi bước lên bậc thềm. Vee đã cố bắn chết người ở gần nhất khiến cô bé bất ngờ. Tôi ra hiệu cho hai người kia đứng yên phía sau, và nhấn mạnh bằng một ánh nhìn sắc như dao cau.
Sam tóm lấy Lanny và kéo con bé dừng lại. Tôi tiếp tục một cách cẩn thận. Chậm rãi.
Căn nhà trông tồi tệ hơn tôi tưởng tượng. Một thứ siêu vẹo, lụp xụp với phần hiên đã mục ruỗng đến phân nửa và chẳng có cả lan can. Cửa trước kêu cót két khi tôi đẩy nó ra sau. Vết máu cũ đập vào mắt tôi, và tôi cố gắng không bụm miệng lại. “Vee?” Tôi nói. “Vee, cháu có ở đây không? Cô Gwen đây.”
Tôi nhìn Sam ở đằng sau, vẫn đang ghìm Lanny lại. Tôi chỉ về phía cái xe. Về phía Connor, người đang chần chừ bên cạnh. Tôi lẩm bẩm Trông chừng bọn trẻ. Sam gật đầu và quay trở lại. Không một chút ngập ngừng. Tôi gửi lời cảm ơn không thành tiếng đến anh ấy vì đã không hề nghi ngờ tôi, và tôi nhận ra rằng hiếm khi nào anh ấy như vậy. Đó là một món quà mà anh ấy đã luôn lặng lẽ trao tặng cho tôi suốt thời gian qua, và tôi chưa bao giờ nhìn ra.
Tôi bước vào trong. Nơi này có ánh sáng mập mờ, cùng với mùi của sự chết chóc, và ngăn nắp một cách kỳ dị. Marlene đã cố gắng, tôi nghĩ. Tấm thảm đã phai màu nhưng sạch sẽ. Những bức ảnh của Vera khi còn là một đứa trẻ treo trên tường, một bức tượng hình đôi bàn tay cầu nguyện bằng thạch cao và một cây thánh giá đơn sơ.
Vera đang ngồi trên một chiếc ghế bập bênh, cong người về phía trước, không hề cử động. Con bé vẫn đang mặc bộ áo dành cho tù nhân mà chúng tôi nhìn thấy khi gặp con bé trước đây. Mái tóc thẳng xõa xuống ôm sát khuôn mặt. Khi mắt tôi điều tiết để quen được với bóng tối, tôi trông thấy con bé cầm thứ gì đó trong tay.
Một con dao.
Đó là khi Lanny hổn hển đẩy cửa trước ra. “Con sẽ không đợi ở ngoài xe đâu!”
Ôi Chúa ơi. Tôi đứng chắn giữa mối đe dọa và Lanny. “Vee. Xin cháu hãy bỏ con dao xuống.”
Tôi nghe thấy tiếng Lanny khựng lại. Con bé nhận ra tình hình lúc này, và ít nhất, con bé cũng do dự trong việc làm điều gì đó bốc đồng hơn.
“Cô không thể giúp gì đâu…” Vee nói. Giọng con bé nghe khác lạ. Khi ngẩng đầu lên, con bé trông thật khác. Hồ băng đã tan chảy. Nó trông như một cô gái cuối cùng cũng bắt đầu cảm nhận được điều gì đó, và điều ấy thật kinh khủng. “Họ đã giết chết mẹ cháu. Và họ sẽ giết cả cháu nữa. Lẽ ra cháu đã chết rồi, nếu cô không cố gắng cứu cháu; và cháu xin lỗi, cháu đã nghe bọn họ nói chuyện, họ nói tiếp theo sẽ là cô. Cháu xin lỗi.” Con bé đang khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nó rùng mình. Tôi muốn khoác lên người con bé một tấm chăn, nhưng tôi không thể; tôi thậm chí còn không thể an ủi trong khi con bé đang cầm con dao đó. “Cháu đã rất sợ.”
“Đây không phải lỗi của cháu.” Tôi nói vói con bé. “Đi với bọn cô. Bọn cô có thể giúp cháu.”
Con bé lắc đầu, và nó đặt lưỡi dao lên trên cánh tay; nó sẽ cắt lên trên, ở vị trí động mạch chủ. Hành động đó sẽ khiến cơ thể mất máu nhanh chóng. Tôi nghe tiếng Lanny thở hổn hển. Tôi trông thấy làn da lõm xuống dưới lực tác động của con dao. Có một động lực nhỏ bé, nhỏ bé đang kéo Vee trở lại, và bất cứ điều gì đều có thể đẩy mọi thứ đi theo hướng ngược lại. Tôi không dám nói bất cứ điều gì.
Con gái tôi thì có. “Bố tôi là một kẻ giết người, cậu có biết điều đó không? Và bọn họ đã nghĩ mẹ tôi giúp đỡ ông ta. Họ đã muốn cướp bà ấy khỏi chúng tôi mãi mãi. Và…” Lanny nuốt vào không khí. “Tôi đã không nhìn thấy bất kỳ con đường nào để thoát ra. Tôi lúc đó mười hai, và rất nhiều người ghét chúng tôi, Vee. Rất nhiều. Tôi đã muốn…”
Vee không di chuyển, nhưng con bé đang lắng nghe. “Cậu đã thử?” Con bé hỏi khi Lanny dừng lại.
Làm ơn hãy nói không, tôi nghĩ. Nhưng con gái tôi nói: “Đúng. Một lần. Khi tôi đang sống với bà ngoại. Tôi trở nên sợ hãi sau khi uống thuốc. Tôi đã vứt hết chúng đi. Bà ngoại đã không biết được.”
Tôi cũng không biết, và tận sâu trong tâm khảm, tôi đang run rẩy.
“Cậu có thể thay đổi suy nghĩ của mình…” Lanny nói với cô gái trên ghế, cô gái chỉ cách cái chết có vài milimet. “Tôi đã làm thế. Cậu có thể dũng cảm hơn thế này. Cậu không có tội. Mẹ tôi cũng thế. Nhìn bà ấy này. Bà ấy chiến đấu mỗi ngày, và cậu cũng có thể. Tôi tin tưởng vào cậu, Vee.”
“Tại sao chứ?” Giờ thì Vee đang khóc dữ dội hơn, và con bé than khóc trong câm lặng, khổ sở. “Chẳng có ai khác tin tôi cả.”
“Ồ, vậy thì, ai đó nên làm thế…” Lanny nói. “Thôi nào. Ở lại với chúng tôi. Chiến đấu. Hãy làm thế vì mẹ của cậu.”
Vee thở hổn hển. Con bé thả con dao xuống, và nó bật ra xa. Tôi nhanh chóng nhặt nó lên và con gái tôi chạy thẳng về phía cô gái; con bé ôm Vee vào lòng, và Vee rùng mình và thả lỏng trong vòng ôm ấy như thể đó là tất cả những gì con bé hằng mong muốn. Ai đó để tin tưởng, chỉ trong khoảnh khắc, rằng con bé đáng được cứu sống.
“Đi nào…” Tôi nói nhỏ nhẹ. “Vee, cháu sẽ đi với bọn cô. Bọn cô sẽ đưa cháu đến chỗ chú Sparks.”
Con bé gật đầu với vẻ bơ phờ. Như thể con bé quay trở lại với trạng thái thụ động một lần nữa, nhưng không theo cách lạ lùng và đáng sợ. Giống như nhẹ nhõm nhiều hơn.
Chúng tôi ra đến bên ngoài. Tôi lau con dao và phi nó vào bụi cỏ ở khoảng sân. Tốt nhất là không nên để lại bất kỳ thứ gì ở đây có dính dấu vân tay của tôi, hay của Vee.
Chúng tôi đổi chỗ. Connor lên ngồi ở ghế trước. Vee ngồi kẹp giữa Sam và Lanny ở phía sau, phòng trường hợp con bé bất ngờ quyết định chạy trốn một lần nữa. Tôi tăng tốc đi xa khỏi căn nhà và vòng qua ngã rẽ tiếp theo vừa đúng lúc một trong những chiếc xe tuần của Sở Cảnh sát Wolfhunter rẽ vào con phố. Nó không đi theo. Nó dừng lại ở căn nhà thứ nhất.
Phương pháp tìm kiếm mạng lưới[13]. Ngay bây giờ nó thực sự hữu dụng.
Văn phòng tại gia của Hector Sparks trông như một bến đỗ an toàn. Tôi đỗ xe trước căn nhà cổ được giữ trong trạng thái vẹn nguyên và tắt động cơ. Rồi tôi quay sang nhìn Vee Crockett. “Trước khi chúng ta vào trong, cô cần cháu cho cô biết một vài chuyện, được chứ? Mẹ cháu đã biết những gì? Bởi cô nghĩ cháu có biết, hoặc không cháu đã không quá sợ hãi họ sẽ giết cháu.”
“Nếu cháu nói, họ sẽ giết tất cả mọi người…” Con bé nói. “Cô biết điều đó, phải chứ?”
“Chà, họ cũng đã thử rồi đấy thôi.” Sam nói. Anh ấy nghe có vẻ bình tĩnh và mạnh mẽ, và đó là điều con bé cần, tôi có thể thấy điều đó. Con bé gật đầu chậm rãi. Nó ngẩng cằm lên. Đứa trẻ này có những vấn đề, không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa. Vee cần sự giúp đỡ. Nhưng con bé cũng có thứ gì đó ẩn sâu bên trong, tôi có thể nhìn ra được. Tổn thương về tinh thần để lại dấu vết. Tính cách cũng vậy.
“Mẹ cháu đã trông thấy vụ tai nạn.” Vee nói.
Connor quay sang và nhìn chằm chằm vào con bé. Thằng bé hiểu ra đầu tiên, tôi nghĩ. “Vụ tai nạn chiếc xe ma ạ?”
“Không phải là một cái xe ma…” Con bé nói với thằng bé một cách nghiêm túc. “Xe ma là một chiếc Tin Lizzie cũ chạy trên con đường bên bờ sông. Đây là hai chiếc xe đâm nhau trực diện. Một là của một ông già say xỉn và sống ở trên đồi.” Con bé khó khăn nuốt xuống. “Ông ta đã chết. Mẹ nói với cháu rằng bà ấy đã nhìn thấy ông ấy với cái đầu bẹp nát.”
Vụ tai nạn xe ma, tôi nhớ, chỉ khoảng một tuần trước. “Vee…” Tôi nói. “Mẹ cháu làm việc ở một gara cung cấp những chiếc xe tải kéo. Làm cách nào mà bà ấy trông thấy vụ tai nạn?”
“Họ đã thiếu một tài xế lái xe, vậy là mẹ cháu lái một trong hai chiếc xe tải. Bà ấy giúp lôi những chiếc xe và nạn nhân tới nơi chôn.”
“Cháu nói ông già sống trên đồi đã chết. Thế còn người lái xe còn lại thì sao?”
“Ông ta cũng chết…” Con bé nói. “Nhưng ông ta không phải là người duy nhất có mặt trên chiếc xe. Mẹ nói bà ấy nghe thấy tiếng ai đó khóc ở đằng sau. Lúc đầu bà ấy đã nghĩ rằng đó là hồn ma của ông ta. Nhưng rồi họ mở đằng sau ra và…”
“Và gì?” Lanny hỏi, và nắm lấy tay con bé. Vee trông có vẻ vững vàng trở lại.
“Và họ tìm thấy cô bé con…” Con bé nói. “Cô bé vẫn ở đây, cháu đoán vậy.”
“Cô bé con nào?” Sam hỏi, nhưng tôi đã biết rồi.
“Ellie White.” Tôi nói với anh ấy.
Tất cả đều khớp với nhau. Marlene, trông thấy vụ tai nạn. Sự liên đới của Carr, người sở hữu cái gara, thêm vào đó là cảnh sát trưởng và các cảnh sát khác, thêm cả nhân viên ngân hàng được yêu cầu chuyển khoản tiền chuộc Ellie White tới ngân hàng trung gian nước ngoài của bọn họ. Không còn nghi ngờ tại sao chúng lại muốn tất cả chúng tôi phải chết, nếu chúng sắp sửa nhận được khoản thanh toán. Chúng cho rằng con bé nói với chúng tôi mọi chuyện khi diễn ra cuộc phỏng vấn trong tù.
Và tất cả bọn chúng đều liên đới với nhau. Phần lớn cảnh sát, nếu không phải là tất cả. Tất cả mọi người ở gara. Có thể mạng lưới còn rộng hơn thế.
“Vee? Mẹ cháu có nói điều gì đã xảy ra với cô bé không?” Tôi hỏi.
“Ngài Carr đã đưa cô bé đi.” Con bé nói. “Ông ta nói với mẹ rằng bà ấy sẽ nhận được mười nghìn đô la nếu bà ấy giữ mồm giữ miệng.”
Nhưng Marlene không hề làm như thế. Thay vào đó cô ấy gọi điện cho tôi, lo lắng rằng bản thân đã rơi vào một rắc rối không thể kiểm soát. Lo lắng rằng mạng sống của cô bé con đang gặp nguy hiểm. Cô ấy hẳn đã nghe thấy điều gì đó khiến cô ấy hoài nghi về khả năng đứa trẻ sẽ được trả lại an toàn.
Điều chúng tôi cần làm lúc này là gọi cho FBI. Để họ ùa vào thị trấn này như những đàn châu chấu cho đến khi họ tìm ra sự thật. Vấn đề là, nếu chúng tôi làm như vậy, không có gì đảm bảo Ellie White sẽ không bị giết chết và ném đi khi xuất hiện dấu hiệu đầu tiên của một đặc vụ liên bang. Bọn chúng trông không có vẻ sợ hãi TBI, lực lượng hiển nhiên đang đi sai hướng trong vụ này.
Tôi lần theo lối mòn cho tới cuối, và nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Chúng có trông thấy một đặc vụ liên bang. Mike Lustig. Anh ấy đã giơ tấm thẻ ngành ra trong nỗ lực bảo vệ Sam khỏi bất cứ điều gì đang đến. Ôi Chúa ơi. Chúng hẳn đã tin rằng họ đang ập đến đây.
Chúng tôi có lẽ đã giết chết cô bé rồi.
“Mẹ?” Lanny nói. Tôi nhận ra tôi đã im lặng quá lâu. “Chúng ta có vào trong không ạ? Chúng ta không nên ở ngoài này quá lâu, đúng không?”
Chuyện này bỗng trở nên cực kỳ, cực kỳ phức tạp. Chỉ có một con đường chạy qua Wolfhunter mà tôi biết. Tất cả những gì mà chúng cần làm là đợi cho chúng tôi rời khỏi thị trấn, và chúng có thể đóng cái bẫy lại và tóm gọn tất cả chúng tôi một lúc. Tôi đột nhiên tự hỏi điều gì đã xảy đến với Mike Lustig. Và cả Miranda Tidewell, nếu cô ta đi cùng anh ấy.
Nếu những người đó muốn chạy trốn mà vẫn kiếm được món hời lớn từ việc tống tiền, chúng có rất nhiều người cần phải loại bỏ. Nhanh chóng.
Và chúng tôi đang đứng rất cao trong danh sách.
“Ra khỏi xe…” Tôi nói với mọi người. “Đi thôi.”
[13] Phương pháp tìm kiếm mạng lưới (grid-searching) là phương pháp số hóa dữ liệu thường dùng trong Toán học và Máy học (machine learning).