Chương 15 GWEN
Tôi đập cửa thật mạnh, và chị Pall chào đón tôi với một ánh nhìn tức giận. “Ngài Sparks không có ở đây.” Chị ta nói. “Cô lẽ ra nên gọi trước. Cô sẽ phải quay trở lại vào lúc khác.”
Chị ta đóng sập cánh cửa được đánh bóng loáng. Tôi phá hỏng sự hoàn mỹ của nó bằng cách chống bàn tay lên trên mặt gỗ và ấn trở lại. “Anh ta đâu?”
“Anh ấy không tiện lúc này.”
“Tôi không quan tâm. Anh ta đã gọi cho chúng tôi.” Tôi nói với chị ta. Tông giọng của tôi thông báo rằng chị ta đừng hòng chọc tức tôi. Tôi sẽ không để mình bị đứng ở ngoài đâu, để rồi dễ dàng bị tấn công, với Vee và lũ trẻ gặp nguy hiểm.
Chị Pall ném cho chúng tôi một cái nhìn đầy chua cay, nhưng đứng lùi lại. Chị ta đang mặc thứ mà tôi thề là bộ đồ lần trước, nhưng với một màu khác, và một cái tạp dề phong cách từ thế kỷ mười chín. Chị ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe đi thuê đỗ ở bên ngoài khi tôi lướt qua, và cuối cùng nói: “Giờ thì tôi có phải trông nom lũ trẻ của cô không?” Có một ẩn ý mạnh mẽ rằng các tổ chức xã hội nên đưa chúng đi từ lâu rồi mới phải.
“Không, cảm ơn…” Tôi nói. “Quả là một lời đề nghị tốt bụng.” Tôi tiến thẳng tới hành lang dẫn ra văn phòng của Sparks. Tôi có thể thấy anh ta đang ngồi sau bàn làm việc. Anh ta ngồi dậy từ vị trí của mình; chị Pall bỗng nhiên chặn ngay trước mặt tôi, và tôi phải dừng lại hoặc là đâm sầm vào chị ta. “Cô phải đợi ở ngoài sảnh.” Chị ta nói. “Nó ở đằng sau cô, phía bên trái.”
Hector Sparks đang đóng cánh cửa lại. “Tôi xin lỗi.” Anh ta nói. “Tôi sẽ cần một vài phút để kết thúc cuộc gọi.”
Tôi chẳng nghe thấy gì ở loa ngoài điện thoại cả, và anh ta cũng chẳng cầm cái điện thoại nào. Nhưng trước khi tôi có thể nói rằng chúng tôi đã tìm ra khách hàng mất tích của anh ta, anh ta đã đóng sầm cửa lại trước mặt tôi.
Nếu đây là một cái bẫy… Sự hoang tưởng dâng lên trở lại. Nhưng sự thật là, chúng tôi chỉ còn lại vài sự lựa chọn. Đúng vậy, tôi có một khẩu súng; tôi đoán là Sam không có vì nó đã được giữ lại để làm chứng cứ ở sở cảnh sát. Vũ khí dự phòng của tôi bị khóa trong chiếc SUV, giờ đang ở trụ sở cảnh sát của hạt. Tôi không chắc liệu Mike có thể giúp đỡ chúng tôi nữa hay không. Tôi nhớ đến mấy chiếc SUV đen trong thị trấn. Nếu Carr và đám đồng phạm của hắn đã thuê những kẻ bên ngoài tới và bao vây con đường, bắt bất kỳ ai dù là không có liên can gì… vậy thì sự trợ giúp sẽ thật xa vời ngay lúc này.
“Chuyện đó là cái quái gì vậy?” Lanny hỏi. Con bé vẫn bám vào Vee, hoặc là Vee bám vào con bé; rất khó để xác định. “Con đã nghĩ là bác ta muốn chúng ta tới đây!” Con bé nghe vừa tức giận vừa lo lắng. Tôi không trách nó. Tôi vẫn đang đối mặt với chị Pall. Sự khó chịu toát ra từ chị ta như thể một đám mây đen kịt.
“Đằng sau cô.” Chị ta lặp lại. “Phía bên trái.” Mỗi từ đều được nhấn mạnh quá mức. Tôi không thực sự định tuân theo, nhưng tôi có thể nghe tiếng những người khác quay lại và đi về hướng đó. Tôi là người cuối cùng di chuyển, cuối cùng tôi cũng làm theo.
“Nghiêm túc đấy, một phòng khách.” Lanny nói, khi chị Pall liệng cánh cửa làm nó đóng sầm. “Không phải chúng được ra đời từ nhiều năm về trước chứ ạ?”
Con bé nói đúng. Nó đã lỗi thời lắm rồi: một căn phòng tiếp khách nghiêm trang với sofa cứng ngắc, trải lông ngựa từ thời Victoria; một chiếc ghế da đặt cạnh cái lò sưởi trống không; giấy dán tường cổ lỗ, tủ để cốc chén sáng bóng đựng đầy những chiếc chén uống trà. Có một cái que cời lửa nằm bên cạnh lò sưởi. Tôi ghi nhớ nó, phòng trừ tình huống xấu. Sparks đã hứa là chúng tôi sẽ được an toàn ở đây, nhưng anh ta sẽ bảo vệ căn nhà này bằng cách nào cơ chứ? Nếu anh ta thực sự làm như vậy.
“Em chắc về người đàn ông này chứ?” Sam hỏi tôi. Anh ấy đang nhìn quanh như thể anh ấy thấy nơi này thật lạ lẫm, thật quái đản, giống như Lanny. Vera đang đứng sát vào con gái tôi, và Lanny, sau khi nghếch mũi lên, dẫn bạn mình tới chỗ sofa. Chúng ngồi xuống. Có một chiếc chăn len đặt trên một chiếc ghế, và Lanny lấy nó choàng lên Vee, người vẫn đang run lập cập.
“Em không chắc chắn về bất cứ ai ngay lúc này.” Tôi nói với Sam. “Chúng ta phải tìm ra thứ gì đó để Vee có thể mặc. Bộ quần áo tù nhân đó nên bị quăng đi rồi.”
“Nhưng… cháu nghĩ cô sẽ đưa cháu trở lại trong tù chứ ạ?” Vee ngơ ngác. Tôi không trách con bé. “Tại sao cháu lại phải thay đồ?”
“Cô không ở đây để Sparks đưa cháu trở lại đó đâu; cô sẽ thuyết phục bác ta. Chúng ta cần đưa cháu ra khỏi thị trấn. Vì vậy mà chúng ta sẽ cần một cái xe mới, cái mà không thể tiết lộ thân phận của chúng ta, và chúng ta cần cải trang cho cháu.”
“Mẹ, cái đó… Họ gọi nó là gì? Giúp đỡ và tiếp tay cho tù nhân trốn trại ạ? Chúng ta có phải vào tù vì tội danh đó không?” Tôi tin vào việc con trai tôi luôn biết những đạo luật mà chúng tôi sắp sửa vi phạm.
“Có thể.” Tôi nói. “Nhưng mấu chốt là, nếu chúng ta có thể gọi FBI và TBI, đưa Vera ra khỏi đây an toàn và nằm dưới sự giám hộ của họ, chúng ta có thể chứng minh rằng chúng ta không trợ giúp và tiếp tay; tất cả chúng ta đều đang hành động vì tính mạng của một cô bé bị bắt cóc. Tất cả chúng ta. Bao gồm cả Vee, người có thông tin trực tiếp, ngay cả khi con bé không biết điều đó.”
“Và em nghĩ rằng người đàn ông này sẽ giúp chúng ta sao?” Sam nói. “Chúng ta nên gọi Mike.”
“Cháu đã nghĩ là chú không còn tin chú Mike.” Lanny nói. Tôi có thể biết, thông qua cách con bé chau mày với Sam, rằng con bé không hoàn toàn về đội của chú Sam nữa rồi.
“Chú không tin.” Sam nói với con bé. “Nhưng đó là vấn đề cá nhân. Còn đây là vì mạng sống của một đứa trẻ. Chú có thể tin chú ấy.”
Tôi không muốn thừa nhận phỏng đoán của mình, rằng Mike - và Miranda - có lẽ chưa từng rời khỏi Wolfhunter được. “Vậy thì nhắn cho anh ấy những gì chúng ta biết.” Tôi nói với Sam. “Họ càng nhanh chóng bắt tay vào việc thì càng tốt. Nhưng đừng nói cho anh ấy biết chúng ta đang ở đâu.”
Thật nhẹ nhõm khi thấy Sam mang theo điện thoại bên mình. Tôi cho là họ phải đem trả nó lại khi anh ấy được thả. Anh ấy nhanh chóng nhắn tin. Trong khi Sam nhắn, tôi mở cánh cửa phòng khách ra. Chị Pall đứng ở lối vào như đang nghe ngóng, hoặc chờ đợi. Thật đáng sợ. “Chị có bất cứ thứ gì để Vera Crockett có thể mặc không?”
Chị ta nghĩ ngợi một lúc, rồi nở nụ cười. Tôi không nghĩ tôi thích biểu hiện đó nhiều hơn sự gắt gỏng thường thấy trên gương mặt chị ta. “Tại sao? Được chứ, tôi nghĩ tôi có thể.” Chị ta nói. “Tôi sẽ trở lại ngay, xin hãy đợi bên trong.”
Chị ta đi dọc theo hành lang, về phía mặt bên kia của cầu thang. Tôi nhìn về hướng cánh cửa đóng kín của Sparks. Tôi không thể nghe thấy bất kỳ cuộc hội thoại nào, nhưng tôi cho là sau tất cả, anh ta có thể đang nói chuyện điện thoại.
“Mẹ?” Đó là Connor. Tôi đóng cánh cửa và nhìn thằng bé. “Cảnh sát sẽ không lục soát nơi này ạ?”
“Chắc chắn rồi. Bác Sparks có thể từ chối sự xâm nhập của họ, trừ khi họ có giấy khám nhà riêng dành cho căn nhà này… thứ mà họ sẽ không thể có được.” Tôi nói với thằng bé. “Tất cả đều phụ thuộc vào việc cảnh sát trưởng muốn xúc tiến mọi việc đến mức nào. Nhưng tốt hơn hết là chúng ta nên tìm một nơi có thể giấu chiếc xe kia đi. Nó không được đăng ký dưới tên mẹ, nhưng họ cuối cùng cũng sẽ lần ra nó. Một khi làm được rồi, chúng ta sẽ ra khỏi thị trấn này.”
Sam nhắn tin xong. Không hề nhìn lên, anh ấy nói: “Em có số của Fairweather đúng không?”
“Đúng, sao thế ạ?”
“Chúng ta có lẽ nên bao quát tất cả các phương án.”
Anh ấy nói đúng. Trong trường hợp những nghi ngờ của tôi là đúng, chúng tôi nên có phương án hỗ trợ từ địa phương. Fairweather không đến từ vùng này, nhưng ít nhất anh ta cũng ở khá gần. Và cho tới giờ, tất cả mọi thứ về anh ta cho tôi biết rằng anh ta không cùng một giuộc với đám người Wolfhunter.
Chị Pall kéo cánh cửa ra và ôm vào một bộ quần áo. Chúng được gấp một cách phẳng phiu thành những hình vuông hoàn hảo. Tôi không thể nói là mình bất ngờ được. Chị ta có lẽ cũng biết rõ cách để gấp những tấm ga trải giường vừa vặn. “Chúng sẽ vừa đấy…” Chị ta nói, và nhét vào tay tôi. Chị ta rời đi trước khi tôi có thể thốt ra một lời cảm ơn, điều đó thực ra lại khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi giũ chúng ra: một chiếc quần bò ngắn, một chiếc áo phông đỏ phai màu, một cái áo khoác bò để mặc cùng. Không có đôi giày nào. Tôi nghi ngờ liệu đây có phải là mấy thứ còn sót lại từ thời trẻ của chị ta không, nhưng chúng trông mới hơn như thế, và chị ta cũng không giống típ người sống tình cảm và hoài niệm cho lắm.
Tôi đưa nó cho Vee. “Được rồi, hãy cởi bộ đồ kia ra đi.” Tôi nói với cô bé. “Thử mặc cái này xem sao. Có một cái buồng để đồ ở đằng kia nếu cháu thấy ngại, nhưng đối với chuyện đó thì Connor và Sam là những quý ông đấy.”
Trên thực tế, họ đã bước về phía một góc khác, và đang nhìn ra cửa sổ được phủ tấm rèm nặng trịch hướng ra ngoài phố. Vee gật đầu, và dưới tấm chăn, con bé thay đồ, xỏ vào chiếc quần soóc rồi đến cái áo phông.
Tôi gửi một tin nhắn đến Fairweather để báo cho anh ta biết rằng tôi cần anh ta tới nhà Sparks sớm nhất có thể. Tôi đấu tranh để viết thêm nội dung vào đoạn tin nhắn, và rồi bấm: ELLIE WHITE ĐANG Ở WOLFHUNTER.
Điều đó sẽ mang anh ta đến nhanh hơn.
Lanny dừng lại và nhìn vào tôi. “Đó là gì vậy ạ?”
“Cái gì cơ?”
“Âm thanh đó ạ?”
Tôi lắng nghe, và rất nhanh, xuất hiện một tiếng đập bất thường. Có thứ gì đó như tiếng được tạo ra bởi cạnh sắc của kim loại. Nó nghe rất quen, nhưng tôi không chắc chắn nữa.
Tôi đã từng nghe thấy tiếng gì đó như thế này trong căn nhà, nhưng Sparks nói rằng đó là do việc sửa chữa căn nhà đang được diễn ra. Chắc hẳn không cùng một âm thanh rồi.
“Có lẽ đó là cô bé…” Connor phát biểu từ phía bên kia căn phòng, không ngoảnh mặt lại. Giờ thì Vee đã đứng lên khỏi ghế và bỏ chiếc chăn ra. Cái quần quá rộng, và vòng bụng cũng chẳng vừa vặn gì so với hông của cô bé. Chúng không được vừa với vóc dáng lắm, nhưng sau này sẽ khác. Cái áo thì hơi bó một chút, nhưng không vấn đề gì. Cái áo khoác cũng vậy. Chiếc giày không có dây buộc và đôi tất vẫn là đồ ở trong tù, nhưng không gây chú ý lắm.
“Cái gì cơ?” Tôi hỏi con trai. “Cô bé nào?”
“Ellie…” Thằng bé nói. “Có lẽ cô bé đang ở đây.”
Tôi đứng im như tượng. Phải không? Có phải tôi đã hoàn toàn hiểu sai về Sparks không? Người đàn ông này có phần kỳ dị, và chị Pall thì đáng sợ. Nếu anh ta có liên quan, có lẽ giờ đây anh ta đang nói chuyện điện thoại với những cảnh sát địa phương suy đồi kia rồi. Có thể tất cả chúng tôi đang đứng trước hang hùm, và nó chuẩn bị đóng sập lại.
Tiếng đập có lẽ được gây ra bởi Ellie White, cố gắng thu hút sự chú ý của chúng tôi. Ôi Chúa ơi.
Tôi trượt cánh cửa về phía sau. Tôi không thể biết được âm thanh đó đang phát ra từ đâu. Đâu đó dưới tầng hầm sao? Dọc theo hành lang? Tôi cố lần theo nó, nhưng tôi chỉ có thể đi đến cầu thang là xa nhất. Tôi không thể biết được nó từ đâu mà ra.
Mọi người đều theo bước tôi, tôi không định như vậy… thậm chí cả Vee, người đang đứng nép sát vào Lanny. Lanny choàng tay qua vai cô bé. Vee trông không còn là cô gái trống rỗng, tỏ ra khiêu khích như lúc đầu tôi gặp nữa; con bé giờ sợ hãi, dễ bị tổn thương, và là trách nhiệm của tôi.
“Sam.” Tôi nói. “Nhắn tin cho Javier, Kez và Prester. Nói với họ rằng chúng ta đang gặp rắc rối ở Wolfhunter, và chúng ta có thể có bằng chứng cho thấy Ellie White đang ở đây.”
Đó là khi Sam nói, bằng một giọng bình tĩnh nhưng khẩn cấp. “Gwen.”
Tôi quay lại.
Hector Sparks đang đứng nơi ngưỡng cửa phòng làm việc. Tôi không nghe thấy tiếng anh ta mở cửa. Chị Pall thì đang đứng ở lối mở phía bên tay trái của tôi dẫn tới phòng ăn, tôi tin là vậy. Tôi có một cảm giác ghê rợn rằng chúng tôi đang đứng giữa một cơn mưa lửa đạn… và chẳng ai được trang bị vũ khí cả.
“Cô Proctor, tôi không biết cô đang đề cập đến ai…” Sparks nói. “Nhưng không có Ellie White nào ở đây cả.” Anh ta nói với giọng phiền muộn và cực kỳ khó chịu. “Thứ mà cô nghe thấy, tôi e rằng, là cái máy giặt. Nếu cô đi với chị Pall, cô sẽ nhìn thấy thứ mà tôi đang nói đến.”
Chị Pall nói: “Cô đi theo tôi, được chứ?” Chị ta dẫn chúng tôi qua phòng ăn đầy trang trọng: một chiếc bàn sáng bóng với rất nhiều ghế, nhưng tôi không xao nhãng bất kỳ sự chú ý nào vào chúng. Thế rồi chúng tôi bước sang một căn phòng nhỏ với căn bếp gọn gàng, sáng loáng, sạch như lau như li.
Có một chiếc máy giặt, và nó đang lắc về phía trước rồi về phía sau. Nó bị mất cân bằng. Chị Pall với tay và mở cái nắp bên trên; guồng quay giảm dần tốc độ, kêu lên những tiếng nặng trịch cho đến khi dừng lại.
Căn nhà chìm vào yên tĩnh.
“Tôi e là mấy tấm ga trải giường thỉnh thoảng bị quấn vào một bên.” Chị ta nói. “Và cái máy giặt thì cũ rồi. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền; tôi chắc chắn nó khiến cô suy nghĩ rất nhiều.” Tông giọng khô khốc của chị ta cho thấy tôi như kẻ bị loạn trí khi để tâm quá mức đến điều đó. “Đương nhiên rồi, cô hoàn toàn tự do ngắm nghía xung quanh. Tôi không muốn ngài Sparks nghĩ rằng tôi không hỗ trợ cô trong cuộc điều tra của cô.” Cụm từ ấy được nhấn mạnh đầy kích động và lộ liễu. “Dù cô White đó là ai đi nữa, cô sẽ không thể tìm thấy cô ấy ở đây. Như ngài Sparks đã nói.”
Nực cười là, tôi tin chị ta. Và dẫu vậy, nơi này vẫn có gì đó không ổn. Tôi có thể đánh hơi thấy.
Sparks cũng đi theo đoàn người chúng tôi, và khi chúng tôi liếc nhìn chiếc máy giặt nằm im re, anh ta nói: “Cô Proctor. Tôi thực sự xin lỗi. Tôi đang thảo luận một vấn đề riêng tư với thân chủ. Tôi không thể làm tổn hại đến sự tín nhiệm đó được. Tôi nhận thấy cô đã tìm ra Vera. Rất tốt. Vera thân mến, cháu sẽ được an toàn ở đây. Tôi có thể hứa cho cháu sự bảo vệ tuyệt đối. Liệu mọi người có thể đi theo tôi…?”
Chúng tôi làm theo, quay trở lại văn phòng của anh ta. Sparks lắng nghe câu chuyện của Vera, và tôi thực sự nhẹ nhõm khi thấy những gì mà Marlene Crockett biết có vẻ hoàn toàn mới toanh với anh ta. Và đáng lo ngại. Anh ta ngả người ra sau ghế, trước hết nhìn chằm chằm vào Vee, rồi Sam, rồi chuyển ánh nhìn sang tôi. “Cô đang nói với tôi rằng cô tin đứa trẻ tội nghiệp bị bắt cóc này có thể thực sự đang ở Wolfhunter sao? Giam giữ bởi Cảnh sát trưởng Weldon và ông Carr?”
“Tôi không nghĩ Marlene có bất kỳ lý do nào để nói dối về điều đó.” Tôi nói với anh ta. “Anh biết họ chứ?”
“Đương nhiên. Các thế hệ gia đình tôi sinh ra và lớn lên ở Wolfhunter. Tôi quen biết tất cả mọi người.” Anh ta trông thực sự phiền muộn. “Cô bé tội nghiệp. Quá trẻ. Chúng ta cần sự can thiệp của các cơ quan chính quyền ngoài thị trấn. Tôi có thể gọi điện.”
Tôi nhìn sang Sam. “Có gì từ Mike không?”
“Không gì cả.” Anh ấy nói. “Anh cũng đã nhắn cho Miranda.”
Tôi muốn đánh anh ấy, hỏi anh ấy tại sao, nhưng tôi biết lý do. Nếu anh ấy trông thấy Mike lần cuối là khi đi cùng cô ta, anh ấy sẽ muốn tìm xem liệu có phải cả hai bọn họ cùng mất tích không. Tôi chắc chắn giọng tôi bình tĩnh khi cất tiếng. “Cũng không có hồi âm của cô ta sao?”
Anh ấy lắc đầu. Đó không phải tin tốt. Chắc chắn một trong số họ phải quay trở lại chỗ Sam. Và Miranda có lẽ sẽ nắm lấy cơ hội.
Tôi quay sang Sparks: “Gọi điện đi.”
Anh ta nhìn chiếc điện thoại, nhưng không nhấc nó lên. “Tôi tốt hơn là nên đưa tất cả mọi người ra khỏi thị trấn an toàn và sắp xếp một cuộc hẹn ở đâu đó khác.” Anh ta nói. “Có lẽ là ở văn phòng cảnh sát hạt. Phương tiện của cô đâu?”
“Chiếc SUV của tôi đang ở phòng khám nghiệm pháp y của sở cảnh sát hạt rồi…” Tôi nói với anh ta. “Anh biết điều đó chứ?”
Sparks trông mệt mỏi. “Tôi đã nghĩ như vậy… tôi đã hy vọng, ít nhất… rằng nó là một cuộc tấn công được gây ra bởi những kẻ thù của riêng cô, không liên quan gì đến thị trấn này. Nhưng tôi e là chiếc xe tải được sử dụng trong vụ tấn công đã bị lần ra, và nó thuộc về một người đàn ông sống ở trong thị trấn, người này cho biết nó đã bị đánh cắp. Đương nhiên rồi. Và thật không may, ông ta lại chính là bác của ông Carr, thật không may, nó bổ trợ cho lý luận của cô…”
“Chúng ta có thể lo đến chuyện đó sau. Anh có một nơi nào đó để giấu chiếc xe thuê của tôi và đưa nó rời khỏi con phố trước khi cảnh sát trông thấy không?”
“Có. Ngay lập tức.” Anh ta mở ngăn kéo của mình ra và lấy một chiếc điều khiển từ xa. “Nó sẽ mở nhà để xe ở đằng sau. Có hai vị trí trống.”
“Sam?” Tôi đưa anh ấy chùm chìa khóa và chiếc điều khiển. Anh ấy gật đầu và đi mất, nhanh chóng. Tôi bắt đầu thả lỏng một chút, bởi tôi đọc được biểu hiện hạnh phúc của Sparks khi cố giúp chúng tôi. Thậm chí là hăng hái. “Anh định giữ cho Vera an toàn như thế nào?”
“Đừng lo…” Anh ta nói. “Tôi hứa, cảnh sát trưởng biết rằng không bao giờ nên xâm phạm tài sản của tôi mà không có sự cho phép của tôi.”
“Anh chỉ đang tính đến những trường hợp bình thường.” Tôi nói. “Lần này thì không như vậy. Weldon đã phái đi một đội để bắn Sam và Connor vào ngày hôm qua, và theo sau là cuộc xả súng trên đường vào tối qua. Tôi có linh cảm rằng bất kể điều gì đang xảy ra, ông ta bằng mọi giá phải thủ tiêu tất cả những ai có liên quan. Tốt hơn là anh nên có một kế hoạch dự phòng, chứ đừng chỉ dựa vào việc cư xử này nọ.”
“Tin tôi đi, căn nhà này là nơi phòng thủ rất tốt. Chúng tôi có thể giữ cho mọi người an toàn.” Anh ta bất ngờ quay sang và nắm lấy tay Lanny. “Cháu là cô Atlanta. Đúng chứ?”
Con bé bắn sang tôi một ánh nhìn hoảng loạn nhưng vẫn bắt tay anh ta. “À, vâng. Thưa ngài.”
“Và cậu Connor?” Connor bối rối nắm lấy bàn tay đang chìa ra của anh ta, sau đó Sparks đi vòng qua bàn làm việc rồi ngồi xuống.
“Và cô Vera.” Sparks nói. “Tôi mừng vì cháu an toàn. Thực sự đấy. Cháu đã trải qua khoảng thời gian đáng sợ, cô bé, nhưng tôi hứa với cháu điều này: tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho cháu. Không ai có thể khiến cháu tổn thương một lần nữa.”
Vera đột nhiên bắt đầu khóc rấm rứt. Lanny ôm con bé. Thật đau lòng và cùng lúc đó, tôi thấy hạnh phúc khi chứng kiến con bé tan chảy, trông thấy tất cả những căng thẳng và vẻ giương cung bạt kiếm nơi con bé tan biến, và để cho bản thân con bé cảm thấy - ít nhất là trong khoảnh khắc này - thực sự, cuối cùng cũng được an toàn. Nhưng chúng tôi chưa an toàn. Chưa đâu.
Từ nơi tôi đứng, tôi không thể trông thấy Sam hay cái gara, dẫu vậy thì căn nhà để xe ở phía sau chúng tôi. Tất cả cửa sổ đều được kéo rèm. Anh ấy ổn. Tất cả chúng tôi giờ đều ổn. Tôi cho phép bản thân hít một hơi thật sâu. Điện thoại của tôi rung lên, và tôi lôi nó ra khỏi túi áo để xem tin nhắn.
Đó là Kezia Claremont, ngắn gọn và đi vào trọng tâm. CHUYỆN QUÁI GÌ ĐANG DIỄN RA VẬY?
Tôi bắt đầu nhắn một tin dài, giải thích tất cả.
Tôi đang nhắn dở thì chị Pall nói, từ hành lang: “Ngài Sparks? Cảnh sát đang kéo đến. Họ đang tiến vào trước cửa.”
“Trông coi chúng nhé.” Anh ta nói. “Cô Proctor, cô có thế, à, trợ giúp cho chị Pall? Dẫu vậy thì hãy nấp đi.”
“Chúng con ổn mà.” Lanny nói với tôi, và trao cho tôi một nụ cười thực sự đáng yêu. Con bé vẫn đang ôm Vera, cứ như thể nó không định dừng lại vậy. Chuyện đó thật phức tạp. Tôi không thể giải quyết chuyện đó ngay lúc này được.
Tôi đi theo chị Pall ra ngoài, vớ lấy cái que cời lửa để ở chỗ lò sưởi khi chị ta mở cửa trước. Tin nhắn phải đợi sau thôi.
Từ phía sau, tôi trông thấy bóng lưng đầy vẻ hăm dọa của chị Pall; nó còn mạnh mẽ hơn cả hai viên cảnh sát đang đứng ở bậc thềm.
Họ nói rằng họ cần phải lục soát căn nhà. Chị ta nói với vẻ băng giá: “Các người không thể làm thế.” Khi một trong hai người cảnh sát dám đặt một tay lên cánh cửa, chị ta nói: “Anh thực sự thích bị kiện một triệu đô đấy à? Bởi vì tôi khá chắc rằng ngài Sparks có thể dễ dàng sắp xếp chuyện đó. Nếu như anh muốn. Lệnh lục soát của anh đâu?”
Một trong hai viên cảnh sát nói: “Thưa chị, chúng tôi sẽ kiểm tra nhà của anh ấy, hoặc chúng tôi sẽ phải gọi Cảnh sát trưởng Weldon đến để giải quyết việc này. Đây là mệnh lệnh đấy.”
“Chà…” Chị ta nói, và chẳng còn tí nể mặt nào nữa. “Hai người về nói với Cảnh sát Weldon rằng tôi sẽ hạnh phúc tột cùng khi được pha cốc trà ngon tuyệt cho ông ta, và tôi có cả bánh kem nữa, ông ta được chào đón ở đây. Nhưng ông ta vẫn không được lục soát căn nhà này mà không có lệnh chính thức, xong chuyện rồi đấy.”
Chị ta đóng cửa, khóa lại, chốt chặt và nhìn tôi. Tôi cảm thấy thật ngu ngốc khi cầm cái que cời lửa. Tôi đặt nó lại chỗ vừa tìm thấy. Khi làm thế, tôi nhận ra có gì đó đã thay đổi dọc theo hành lang. Cánh cửa văn phòng của Sparks giờ đã đóng lại.
Ồ, điều đó cũng hợp lý thôi. Trong trường hợp cảnh sát vượt qua tôi và chị Pall, anh ta sẽ muốn lũ trẻ được ở sau một tấm chắn nữa.
Tôi thử vặn tay nắm cửa. Nó không khóa, vậy nên tôi mở cửa ra. “Chị Pall đã đuổi chúng đi rồi.” Tôi nói, nhưng tôi đang không nói chuyện với ai cả.
Căn phòng trống không.
Thật vô lý. Tôi biết Lanny, Vee và Connor không đi qua phòng khách. Và chúng đã đi đâu cơ chứ? Sparks cũng không ở đây. Chuyện quái gì…
Họ đã… biến mất.
Tôi quay lại, và chị Pall đang đứng đó với một khẩu súng trong tay. Trước khi tôi có thể phản ứng, chị ta lật ngược nó và đập báng súng vào đầu tôi.
Và tôi ngã xuống.