Chương 16 SAM
Tôi lái chiếc xe trắng vào chỗ trống đầu tiên ở cái nơi mà Sparks gọi là nhà để xe. Tôi cho là nó đã ở đây, một trăm năm về trước rồi, trước khi những chiếc chuồng ngựa được bỏ đi và mẫu xe T Fords thay thế. Đó là một cái chuồng to lớn, rộng rãi làm thành gara với ba cánh cửa kim loại, mỗi cái cho phép hai chiếc xe đi vào. Cái điều khiển từ xa này chỉ có thể mở được một trong số đó.
Tôi để lại chùm chìa khóa trong ô tô, và khi tôi đứng bên cạnh nó, tôi kiểm tra điện thoại một lần nữa. Chẳng có tin gì từ Mike cả. Chẳng có gì từ Miranda, tương tự, và thế thì thật đáng ngại; cô ta lẽ ra đã phải chớp lấy cơ hội tái thiết lập liên lạc với tôi, tôi biết điều đó. Có điều gì đó đã xảy ra trên đường họ ra khỏi thị trấn; tôi có thể ngửi được mùi bất thường trong không khí. Và tôi không biết liệu họ còn sống hay đã chết. Tất cả đều phụ thuộc vào việc những kẻ đồng mưu này dám đi xa đến đâu.
Chà, chúng đã đi đủ xa đến mức ghim một lỗ đạn vào ngực người phụ nữ mới chỉ nghĩ về việc phản bội chúng. Giết một người là khó, nhưng một khi chúng đã làm thế, giết người tiếp theo sẽ - trong tâm trí bọn chúng - không còn là vấn đề. Tôi lo lắng cho Mike. Và thậm chí là Miranda. Không ai trong số họ biết chút gì về chuyện mà họ đang bị cuốn vào.
Tôi vừa mới tắt điện thoại đi thì nghe thấy tiếng giày sột soạt đằng sau tôi, và thứ gì đó lạnh lẽo ấn vào gáy tôi. Sức nóng xé tôi thành từng mảnh, theo sau là cơn ớn lạnh, và cả cơn tức giận - trút vào bản thân tôi. Làm thế quái nào mà tôi lại không nghe thấy tiếng gì đang đến cơ chứ? Tại sao tôi lại nghĩ rằng chúng tôi an toàn ở đây?
“Dễ ợt.” Một giọng nói vang lên đằng sau tôi. Đó không phải Sparks, hay chị Pall. Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói này trước đây. Nó bình tĩnh, lạnh lùng và cực kỳ kiểm soát. “Hai tay ra sau lưng.”
Không phải là cảnh sát, bởi chúng không tự nói ra danh tính bản thân. Tôi cố gắng nhìn. Nòng súng gí sát hơn.
“Không.” Hắn ta nói. “Hai tay ra sau. Ngay bây giờ. Hoặc không tao sẽ để mày chết ngay ở đây. Cô ta đâu?”
“Ai ở đâu?”
“Đứa trẻ.”
“Ý mày là Lanny? An toàn. Ở nơi mày không thể tìm thấy con bé.” Tôi đang nói dối. Tất cả những gì hắn ta phải làm là bước tới căn nhà. Lạy Chúa, tại sao chúng lại lần theo Lanny chứ? Tôi không thể để chuyện này xảy ra.
“Ai là Lanny?” Hắn ta giờ đã mất kiên nhẫn. “Cô bé.”
“Vera Crockett á?”
“Chúa ơi. Câm miệng. Chúng ta sẽ phân biệt mấy cái tên này sau. Hai tay ra sau. Ngay bây giờ. Nếu cần bắn tung sọ mày ngay trong căn phòng này và đưa người phụ nữ của mày tới đây, tao sẽ làm được. Và cả mấy đứa con của cô ta nữa. Hiểu chứ?”
Hắn ta thực sự có thể. Tôi để hai tay ra sau lưng.
Hắn ta còng tay tôi lại. Chết tiệt. “Ellie White. Mày sẽ ăn đấm nếu mày dám nói dối tao.”
“Không phải Vera sao?” Tôi thực sự ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ chúng tôi là những người duy nhất tìm ra sự liên kết với Ellie White.
“Tất cả những gì tao quan tâm là về cô bé đó. Tất cả những người khác là thiệt hại thay thế thôi, mày hiểu tao chứ? Mày, bạn gái mày, mấy đứa trẻ đó. Tao biết mày biết Ellie đang ở đâu. Và mày sẽ phải nói cho bọn tao biết.”
Bọn tao. Hắn ta không một mình. Tôi cần phải đưa tên này ra khỏi đây, nhanh chóng, trước khi hắn ta nảy ra ý tưởng tìm kiếm bên trong căn nhà. Tôi không muốn hắn ở bất cứ đâu gần với lũ trẻ.
“Ai nói với mày là tao biết?” Tôi hỏi hắn. Bởi ai đó hẳn phải làm thế. Tôi biết đó sẽ là cảnh sát, Carr, ai đó là đồng phạm trong vụ án này.
Nhưng thay vào đó, hắn nói: “Anh em tốt của mày.”
Mike. Chúng có Mike. “Tao sẽ không nói bất kỳ điều gì cho đến khi mày đưa tao đến chỗ cậu ấy.”
“Nó làm việc cho tao.” Hắn nói. “Dù sao thì chúng ta cũng cần chút riêng tư.”
Hắn đưa tôi ra phía sau của nhà để xe. Tôi chưa từng nhìn thấy nó trước đó, nhưng có một cánh cửa nhỏ ở đằng sau, và ở phía bên kia là một chỗ đỗ xe. Có một chiếc SUV đen ở đó. Hắn nhét tôi vào ghế sau. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy rõ hắn ta; hắn ta chắc chắn không đến từ vùng này. Hắn ta có thân hình cao, cân đối, làn da màu ô liu, mái tóc tối màu được tỉa gọn gàng và bộ râu dê, ria mép toát lên vẻ hung ác. Tôi nghĩ tên này là một Hipster[14] ngoại trừ khẩu Sig Sauer đang nằm trong tay hắn. Hắn ta đang mặc một cái áo khoác da, và bên dưới là một cái bao súng đeo vai hắn ta sử dụng ngay khi tôi vào trong chiếc SUV.
Có một bản sao giống y xì đúc hắn nhưng thấp hơn và nhợt nhạt hơn ngồi ở ghế sau, gí súng vào tôi ngay khi tôi bước lên xe. Hắn có đôi mắt bình tĩnh, thản nhiên của một người đã từng giết chóc trước đây, và tôi tin hắn ta sẽ còn tiếp tục làm thế. Chúng cần mình, tôi nói với bản thân. Và tôi đang tách chúng ra xa khỏi Gwen. Lanny. Connor. Ngay lúc này, đó là một lý do đủ tốt để ngồi im và hợp tác. Những cơ hội sẽ đến. Chúng luôn như vậy.
“Ai đã thuê các người để tìm đứa bé?” Tôi hỏi, khi người đàn ông bắt tôi ngồi vào ghế lái. Hắn ta cài dây an toàn và lùi xe mà không thèm trả lời.
“Một lời khuyên...” Hắn ta nói, và ánh mắt khóa chặt lấy tôi trong tấm gương chiếu hậu. “Giữ bảo mật.”
“Đó có phải là bố mẹ cô bé không?” Điều tôi nhớ nhất, đó là bố mẹ cô bé giàu có. Và tuyệt vọng. Tôi thực sự đang hy vọng mấy tên chó đẻ nhanh nhẹn này là những tay súng được thuê để làm việc cho phe thiện, dẫu vậy thì chiến lược của bọn chúng cũng thật sơ sài.
Tên ngồi bên cạnh tôi, người vẫn chưa lên tiếng, chỉ gí khẩu súng vào đầu gối tôi như một ám hiệu. Tôi im mồm.
Bên ngoài cửa sổ tối màu, Wolfhunter lướt nhanh qua. Mấy chiếc xe cảnh sát đang tỏa ra tìm kiếm, nhưng họ đang bỏ qua chúng tôi; như thế thật tệ, bởi tôi muốn nghe mấy thằng khốn này giải thích về việc còng tay tôi ở sau xe. Trừ việc đám cảnh sát có lẽ sẽ giết tất cả chúng tôi. Lạy Chúa, cái thị trấn này. Tôi không thể chắc chắn về bất kỳ điều gì được nữa. Tất cả đều sai ở đây.
Ít nhất thì Gwen và lũ trẻ đang ở đâu đó, hy vọng là an toàn. Tôi không thể làm bất kỳ điều gì lúc này, nhưng tôi biết Gwen. Khi có dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên xuất hiện, cô ấy sẽ biến thành một con gấu mẹ che chở cho các con. Cô ấy sẽ chiến đấu với bất kỳ ai cho đến hơi thở cuối cùng.
Hãy tỉnh táo, tôi nói với bản thân. Tôi đang đổ mồ hôi, và tập trung quá nhiều vào những điều mà tôi không thể kiểm soát. Thế giới của tôi cần phải ở đây, trong chiếc xe này. Với hai người đàn ông có súng.
Tôi tập trung sự chú ý vào nơi mà chúng đang chở tôi đến. Hàng rào những chiếc xe cảnh sát đang di chuyển ra ngoài; chúng tôi đang hướng về phía ngược lại, về trung tâm của thị trấn và còn xa hơn thế, tới vùng ngoại ô ở phía bên kia. Không phải là một khoảng cách xa, nhưng đủ dài. Phần này của thị trấn thưa thớt, rất nhiều những bụi cỏ rậm rạp, những ngôi nhà đổ nát nhấp nhô. Tôi không trông thấy bất kỳ nơi nào mình có thể có hy vọng tìm được sự giúp đỡ. Tôi không thấy bất kỳ một người nào bên ngoài. Chiếc SUV dừng lại ở một con đường hẹp bẩn thỉu với hai bên là hai dãy rào chắn bằng gỗ đã sờn cũ. Tên lái xe bước ra và mở cửa xe bên phía tôi, giơ khẩu súng lên. Tên đồng hành ngồi ghế sau cùng tôi cất tiếng lần đầu tiên. “Ra ngoài.”
Luôn luôn có một cơ hội.
Bước ra khỏi một chiếc SUV với đôi tay bị còng hiển nhiên sẽ là công việc khó khăn. Tôi đặt bàn chân đi giày của mình lên bậc để chân, và khi tên lái xe túm lấy tôi, tôi để cho cả người mình ngả ra quá tầm, và chân tôi trượt đi. Tôi ngã vào người hắn ta, và hắn không thực sự chuẩn bị cho điều đó; hắn ta loạng choạng về phía sau và gần như ngã xuống. Gần như. Tôi đã hy vọng hắn ta sẽ làm rơi khẩu súng, nhưng không, hắn khéo léo; và khi tôi lăn người trên đôi chân của mình rồi nấp đằng sau chiếc SUV, tôi biết mình đã không tận dụng đủ thời gian như tôi đã hy vọng. Tên đồng bọn ngồi ghế sau đã sẵn sàng xô ra ngoài; tôi có thể cảm nhận được sự chuyển động của cái xe đằng sau lưng mình. Tôi có một tích tắc để nhìn xung quanh và đưa ra quyết định. Chúng có chuẩn bị bắn tôi từ đằng sau không?
Có lẽ là không. Mike đã thành công trong việc khiến tôi trông có vẻ giá trị. Chúng muốn tôi. Không có nghĩa chúng sẽ không cố tấn công vào chân, vào vai tôi, chỗ nào đó không gây chết người.
Tôi bỏ chạy.
“Này!” Tôi không biết ai trong số chúng hét lên, nhưng chẳng quan trọng. Tôi không nghe thấy tiếng súng nổ, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng trịch sau lưng. Chạy trốn với đôi tay bị còng khiến tôi bị chậm lại. Tôi nấp đằng sau hàng rào và ép thân mình sát vào tấm gỗ cứng, ngả nghiêng. Khi tên đầu tiên - tên Hipster - vụt qua, tôi vươn chân đá vào ống đồng của hắn và hắn ngã ra. Lần này thì hắn đã đánh rơi khẩu súng. Tôi cúi đầu, lăn người và thành công trong việc dùng một bàn tay nắm lấy tay cầm của khẩu súng. Nó đau chết đi được, nhưng tôi dồn lực về nửa thân trái và nhắm khẩu súng bằng tay bên phải theo góc độ từ đằng sau lưng. Có cảm giác như tôi sắp làm trẹo vai mình, và những cơn đau khiến tôi điếng người, nhưng tôi bắt gặp ánh mắt của tên thứ hai qua tấm chắn gỗ bị gãy, và tôi trông thấy hắn ta đang tính toán các phương án. Hắn có thể giết tôi, chắc chắn rồi, nhưng làm tôi bị thương thì có thể phải tính đường đi nước bước một cách chậm rãi và tỉ mỉ hơn ở khoảng cách này, và người anh em của hắn đứng chắn ở giữa khi hắn cố gắng đứng dậy. Tôi có một hướng bắn chuẩn. Hắn ta cũng vậy, nếu hắn muốn giết người. Nhưng tôi cá là hắn không làm thế.
“Bỏ súng xuống.” Tôi nói với hắn. “Ngay bây giờ.”
Hắn ta nhún vai và cúi người đặt khẩu súng trên mặt đất. “Làm sao mà mày nghĩ mày có thể làm được chứ, anh bạn? Bọn tao có hai người, và mày chỉ có một mình. Mày đang bị còng tay. Tất cả những gì chúng tao cần làm là hạ mày.”
“Sẽ khó hơn nếu như mày chết đấy.” Tôi nói với hắn. “Tao là một tay súng giỏi.”
“Từ sau lưng ư?” Tên Hipster nói. “Không chắc, anh bạn.” Hắn giờ đã đứng dậy, hơi điên tiết nhưng không bị thương, và hắn rút một khẩu súng khác ra từ bao súng đeo ở mắt cá chân. Hắn nhắm bắn vào vai tôi. “Tao cũng là một tay súng giỏi.”
Hắn hiểu tôi nghĩ gì, và hắn biết điều đó. Tôi cũng vậy. Chúng vẫn cần tôi sống sót và nói chuyện, hoặc hắn cứ thế mà bắn - và hắn sẽ làm thế nếu tôi ép hắn.
Tôi để khẩu súng rơi xuống, nằm trên đất và lăn người. “ Sự giải tỏa áp lực trên vai có cảm giác như một cơn sốc. Tôi không chống cự khi hai tên đó lôi tôi đi và dẫn tôi quay trở lại con đường hẹp. Tên thấp hơn dồn lực mạnh vào khuỷu tay tôi, như thể hắn định bẻ gãy thứ gì đó vậy. Tên cao hơn có vẻ dễ dàng tha thứ và bỏ qua hơn.
Chúng tôi không nói chuyện. Chúng dẫn tôi vòng qua chiếc SUV và tiến vào cổng sau có mấy tấm chắn bằng gỗ cũng đổ nát chẳng kém, vượt qua bụi cỏ cao ngang hông tới thềm hiên rách nát phía sau một căn nhà trông như được sử dụng vào những năm 1950. Căn nhà bị nghiêng đáng kể. Cánh cửa sau, dẫu vậy, vẫn được mở sẵn, và chúng đẩy tôi vào trong.
Đó là một căn bếp. Tôi ngay lập tức nhào về phía trước, giả vờ vấp ngã, và ngửa người tì vào một cái quầy cáu bẩn. Nơi này đã bị bỏ trống một thời gian dài. Có một cái lỗ trông thô nhám nơi đã từng đặt bếp đun nấu, và tủ lạnh cũng không có luôn. Bọn chúng chỉ cách tôi một hoặc hai bước chân về phía sau, và tôi không thể tìm được bất kỳ thứ gì hữu dụng trong tầm với. Chúng xoay người tôi lại, và dẫn tôi dọc theo một lối đi bẩn thỉu, bong tróc với những cái lỗ trên trần nhà nơi những chiếc đèn từng được treo. Nơi này bốc mùi phân mốc và nhà xí bẩn thỉu.
Và nó không hề trống không. Bên trong phòng khách bị quây lại - ít nhất là vậy, tôi đoán nó từng là phòng khách, bởi có một cái xô pha lõm xuống đặt cạnh bức tường, và những gì còn sót lại ở chỗ hở ra kia là của một lò sưởi bằng gạch. Có một người đàn ông khác đang đợi.
Trên ghế xô pha là Miranda Tidewell và Mike Lustig, và trong một giây tích tắc tôi nghĩ họ cùng hội cùng thuyền… Nhưng rồi tôi nhìn thấy giẻ bịt miệng trong mồm Miranda, vết bầm cũng như vết thương trên người cả hai bọn họ, và hai cánh tay họ bị vặn về phía sau lưng.
Họ là những tù nhân.
Ai đó đã đá vào khuỷu chân tôi từ phía sau, và tôi đập mạnh xuống sàn, nhưng tôi gần như không cảm giác được gì. Tôi nhìn vào vẻ sợ hãi và tuyệt vọng trong đôi mắt của Miranda. Cô ta đã khóc, vết mascara đen chảy dọc theo má, dây xuống cái giẻ bịt miệng màu trắng. Có rất nhiều những vết cắt nông và rướm máu trên cánh tay cô ta, máu vương trên chiếc quần bò xanh bởi những vết thương tạo ra nơi phần đùi. Mắt trái cô ta sưng lên và đỏ quạch.
Cô ta đang ở trong cơn ác mộng tồi tệ nhất, đối mặt với cái chết không gì cứu vãn nổi và đầy sự tra tấn. Đã bao nhiêu đêm cô ta uống say bí tỉ vì cái chết của con gái mình, và nói với tôi rằng cô ta không bao giờ muốn phải chết theo cách đó?
Mike cũng bị bịt miệng, và nếu có gì đi chăng nữa, cậu ấy trông còn tệ hơn cô ta. Chúng không hề nương tay với cậu ấy.
“Chúng mày là lũ khốn nạn.” Tôi nói. “Thả họ ra.”
Kẻ mới xuất hiện kia ném câu hỏi về phía hai người trên ghế chứ không phải tôi. “Là hắn à?”
Mike ngó lơ câu hỏi. Miranda gật đầu. Càng nhiều nước mắt hơn chảy xuống và lăn dọc trên má cô ta.
“Được rồi.” Kẻ mới già hơn, rắn rỏi hơn, làn da thì trông như quả óc chó được đánh bóng. Hắn ta đang mặc một bộ tây trang màu đen tuyền giống đồ may sẵn của thương hiệu Sears, và tôi nghĩ, hắn từng ở trong tù, bởi hắn trông như một kẻ bị tù khổ sai, một kẻ sống sót qua những năm tháng cực hình nhất và nuôi dưỡng trong mình những nét tính cách được coi là bạo lực thuần túy. Hắn có một con dao sắc lẹm dùng trong chiến đấu ở tay phải của mình. Hắn quay lại đối diện với tôi và không có gì trong đôi mắt của hắn cả. “Họ nói rằng mày biết Ellie White ở đâu. Mày sẽ phải nói cho chúng tao biết.”
Hắn đã cố khai thác thông tin từ Mike, lũ chó đẻ. Mike đã không nói - cậu ấy thậm chí còn chẳng biết nơi nào để bắt đầu tìm cô bé nữa. Miranda đã nói, nhưng nói dối. Cô ta chỉ làm những gì cô ta nghĩ rằng sẽ giúp bản thân sống sót qua đại nạn này: bảo chúng theo đuôi tôi, với hy vọng tôi có thể tìm ra cách để ngăn chúng lại. Tôi không trách cô ta vì điều đó.
Tôi trách bọn chúng.
“Để tao đoán xem…” Tôi nói. “Chúng mày là những kẻ bắt cóc ngay từ đầu, đúng chứ? Nhóm thực sự đã bắt cô bé đi ngay lúc đầu?” Tôi càng giữ cuộc nói chuyện này kéo dài, bọn chúng sẽ càng thả lỏng hơn. Tôi cần chúng cảm thấy tự mãn.
Một biểu cảm nho nhỏ khiến hắn cong môi. Không thích? Vui vẻ? Tôi không thể biết được. “Điều gì khiến mày nói như thế?”
“Chúng mày đã lên kế hoạch. Chúng mày rõ ràng phải biết chúng mày đang làm gì.” Tôi nói. “Nhưng làm sao mày lại tuột mất đứa bé?”
“Tao không chắc.” Hắn nói. “GPS sập nguồn khi cái xe đến gần địa phận của thị trấn chết dẫm này.”
“Có lẽ tên lái xe đã vô hiệu hóa nó và tự mình đưa cô bé đi.”
“Tao biết người của tao.” Trong chớp mắt, con dao kia gần kề cổ họng tôi. Theo bản năng, tôi lùi lại, nhưng nhiều hơn hai bàn tay giữ lấy cánh tay tôi và giữ tôi ở đúng vị trí. Khuôn mặt của Óc Chó không biến sắc. Nó chắc cũng thế thôi khi hắn cứa cổ họng tôi. Và hắn sẽ làm thế. Hắn vừa mới thừa nhận một tội ác tầm cỡ liên bang với tôi, chưa kể đến việc bắt cóc một đặc vụ liên bang đang ngồi ngang tầm mắt tôi. Cả ba chúng tôi sẽ không còn sống sót mà bước ra khỏi đây. Trong tiềm thức, tôi run sợ, nhưng tôi không thể để cho nó chế ngự mình được. Cơn hoảng loạn chẳng giúp ích gì hết.
“Nói mau.” Hắn nói. “Ai giữ Ellie White? Con bé được giam ở đâu?”
Tôi chẳng có thông tin chính xác gì để cung cấp cho hắn cả, nhưng sự thật là tôi có, trên thực tế, ý tưởng về việc nơi đứa trẻ có lẽ được giấu mang ý nghĩa rằng tôi có một tấm bùa hộ mệnh trong tay. Đó là một tấm bùa ít giá trị, nhưng tôi buộc phải thử. “Có một vụ tai nạn xe hơi cách đây một tuần trước…” Tôi nói với hắn. “Ở ngoại ô thị trấn, trong đêm tối. Hai người đàn ông đã chết. Mày muốn tao nói thêm nữa, hãy để người phụ nữ đi. Bảo người của mày thả cô ta ở bệnh viện.”
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi một giây, rồi gật đầu. “Được rồi.” Có điều gì đó không đúng, tôi cảm nhận được sức nóng trên làn da mình. “Đó là một thỏa thuận.” Hắn bình tĩnh rút dao khỏi cổ họng tôi, cắm nó vào vỏ giắt bên thắt lưng, và bằng chuyển động mượt mà tương tự, rút một khẩu súng từ cái bao đeo ở phía bên kia. Nó là một khẩu bán tự động, nhưng đó là tất cả những gì tôi trông thấy khi hắn quay người khỏi tôi, ngắm bắn và khai hỏa.
Hắn bắn thẳng vào đầu Miranda Tidewell.
Đó là một cú bắn chết ngay tại chỗ. Cô ta đang nhìn tôi, không phải hắn; cô ta đang sợ rằng tôi sẽ chết. Cô ta đã không biết điều gì sẽ tới, vậy là tôi phải đối diện với ánh mắt đau khổ cuối cùng của cô ta. Đau khổ vì tôi.
Viên đạn bắn ra từ khẩu súng của hắn để lại một vòng tròn nhỏ lõm xuống trên trán cô ta. Một viên đạn được bắn ra với tốc độ cao, thứ có thể gây sát thương gấp mười lần đường kính của nó.
Tôi nghe thấy tiếng súng nổ; tất cả mớ thông tin vô dụng này đốt cháy não tôi, nhưng lúc đó thì Miranda cũng đã chết rồi. Tay chân cô ta buông lỏng. Đôi mắt cô ta trống rỗng như thủy tinh trong suốt. Viên đạn không thoát ra, nên vết thương có thể nhìn thấy chính là vòng tròn nhỏ, lởm chởm kia, và một dòng máu chảy xuống.
Cơ thể cô ta đổ ra sau ghế. Giờ thì nó chỉ là một cái xác.
Mike quẫy đập liên hồi để chống lại sự kiềm tỏa.
Nó tấn công tôi: cơn sốc và nỗi hoảng sợ ào về như thác lũ, và rồi tôi hét lên. Tiếng gào vì đau đớn và tức giận, tôi không thể ngừng lại, và cả hai tên đàn ông đang trấn giữ tôi cũng thế; chúng bị giật mình vì ngạc nhiên trước cú bắn, và tôi nhào tới tên đàn ông vừa mới bắn chết Miranda, nhắm đầu mình vào ngực hắn ta, rồi đẩy hắn như con bò tót về phía đống gạch rơi xuống xung quanh nơi đặt lò sưởi. Hắn ngã xuống. Đầu hắn đập vào góc của một viên gạch lòi ra và khiến nó vỡ làm đôi. Cú ngã khiến hắn choáng váng. Hắn vung khẩu súng xuống và cố bắn, nhưng tôi đứng lên, hất khẩu súng bằng vai mình và khi súng nổ, nó sượt qua tôi, nhắm đến góc kia của căn phòng. Tôi nghe tiếng một tên tay sai rú lên. Chúng không thể đứng quá xa đằng sau tôi. Cú bắn mất phương hướng của hắn đã nhắm trúng một người trong số kia.
Tôi không biết Mike đang làm gì và tôi không có thời gian để nhìn. Tôi hạ cằm xuống, nghiêng người, bùng nổ với toàn bộ sức lực dồn vào đôi chân, đỉnh đầu tôi chạm vào cằm hắn ta và cứ thế tiếp tục nhấn. Lực tác động xuyên qua cơ thể tôi như một đoàn tàu tách ra khỏi đường ray, nhưng đối với hắn thì còn tồi tệ hơn, một cú đâm mạnh mẽ chạy xuyên qua xương khiến não hắn đập vào đỉnh hộp sọ. Mọi thứ tối sầm. Tôi có cảm giác đầu gối hắn ta siết lại.
Khi hắn ngã xuống, tôi có cảm giác một trong hai tên còn lại đứng sau lưng mình. Tôi không thể chết ở đây. Nó có thể là một sự châm biếm sâu cay, khi Gwen nghĩ rằng, không, biết rằng… rằng tôi đến cuối cùng đã chọn Miranda thay vì cô ấy. Vậy là tôi lùi lại về phía hắn ta. Một cách liều lĩnh.
Nó cũng có hiệu quả. Hắn hét lên. Cả hai chúng tôi ngã rầm xuống sàn, và tôi đã may mắn: hắn ta chịu phần lớn tổn thất. Hắn chính là cái đệm bông của tôi, và khi hắn vặn vẹo và cố đè lên tôi, các ngón tay tôi lướt qua khẩu súng vẫn nằm trong tay phải của hắn. Tôi túm lấy cổ tay hắn và dồn lực thật mạnh xuống. Tôi cảm nhận được có thứ gì đó gãy ra trong tay hắn, và hắn nhả ra một tràng hét lớn ngay khi cơn co thắt bóp cò, và một viên đạn xuyên thẳng vào mạn sườn hắn.
Tầm nhìn thẳng của tôi mờ dần, và tôi nhận ra Óc Chó đang nằm bất tỉnh nhân sự, nhưng khẩu súng thì vẫn ở bên cạnh hắn ta; tên Hipster là kẻ duy nhất vừa mới tự khiến cho mình bị thương. Tên đồng bọn thấp hơn giờ đang dựa vào tường, thở hổn hển, và một nửa cái áo của hắn ta nhuốm đỏ. Tôi không thể biết hắn ta bị bắn ở đâu, nhưng vết thương rất tệ. Mike nhấc người lên khỏi cái ghế và đứng thẳng, dẫu vậy thì cậu ấy đang lắc lư và máu vẫn chảy ra. Tôi chỉ có thời gian để nhận ra điều đó trước khi Hipster đẩy tôi ra khỏi người hắn bằng một lực co giật, và tôi ngã nhào sang một bên.
Hipster vẫn có khẩu súng.
Mike dồn lực ở chân cho một cú đá thật lực. Nó hướng đến một bên mạn đầu của tên Hipster và dập cực mạnh vào bên cạnh - không gây chết người nhưng chắc chắn khiến tên kia quên đi chuyện hắn đang làm trong một thời gian. Khi hắn lăn người và cố gắng đứng dậy một cách lúng túng, tôi cũng đá hắn - vào bên bị thương.
Hắn ngã xuống, co người thành tư thế bào thai. Tôi đá khẩu súng đi xa khỏi hắn và liệng nó xuống dưới cái ghế, rồi quay trở lại với Óc Chó và làm điều tương tự với hắn. Mike, không cần phải hỏi, đá khẩu súng thứ ba đi xa. Nó không thực sự cần thiết; tên kia đã mất đi ý thức và trượt xuống trên bức tường thành tư thế ngồi. Hắn để lại một vệt đỏ lớn đằng sau mình.
Chúng tôi có một giây để thở. Mike ngồi trên sàn nhà và, mặc cho vóc dáng hộ pháp của mình, vẫn đưa tay xuống để tìm kiếm trong túi. Tên Hipster có chìa khóa còng tay, và Mike mở khóa còng cho tôi, rồi cho mình.
Những từ đầu tiên thốt ra khi cậu ấy lôi đống giẻ ra khỏi mồm là “Bọn chó chết”. Nó thuần túy là cơn cuồng nộ. Cậu ấy ấn ngón tay lên cổ họng Miranda. Nó chẳng khá hơn là bao. Tôi có thể nói với cậu ấy điều đó, nhưng tôi không làm vậy. Có thể tôi sai.
Tôi không sai. Cậu ấy lùi lại, thở dài và lắc lắc đầu. Tôi nhắm chặt mắt và cố xóa bỏ hình ảnh khỏi óc mình, hình ảnh cô ta lo lắng cho tôi khi viên đạn xuyên vào hộp sọ cô ta. Chết tiệt. Nỗi đau cuộn xoắn lại và xé rách bên trong tôi, nhưng tôi phải dẹp nó sang một bên.
Tôi cố nói với bản thân rằng cô ta giờ đã sang thế giới bên kia. Tất cả nỗi đau, nỗi sợ hãi, sự phẫn nộ. Đó là sự thật, nhưng là một sự thật phũ phàng không dễ chấp nhận. “Làm sao mà chúng bắt được cậu?” Tôi thấy mình cất tiếng hỏi. Giọng tôi không nên bình thường như thế.
“Đinh rải trên đường ra khỏi thị trấn…” Mike nói. “Năm phút sau khi chúng tôi thả cậu xuống. Rất hiệu quả và chuyên nghiệp. Ngay khi chúng bịt mồm được chúng tôi, tôi đã từ bỏ. Tôi phát hiện ra điều đó sẽ giúp cứu mạng cô ta.” Cậu ấy liếc nhìn về phía Miranda, và mặc dù khuôn mặt cậu ấy sưng húp lên, tôi vẫn thấy sự uất hận ẩn bên dưới. Cậu ấy rơi vào trầm tư trong tích tắc, rồi buộc mình phải tiến lên. “Chúng muốn biết Ellie White đang ở đâu.”
“Chuyện này cậu không biết.”
Cậu ấy lắc đầu. “Miranda đoán Gwen có lẽ đã nói với cậu mọi thứ cô ấy biết. Và cô ta biết cậu là tất cả những gì chúng tôi có thể hy vọng. Chúng đã đuổi theo Vera Crockett nếu có thể, nhưng cô bé bị giam giữ, vì vậy mà…”
“Con bé không…” Tôi nói với cậu ấy. Cậu ấy dừng lại và nhìn tôi ngạc nhiên. “Con bé đã chạy trốn. Nhiều khả năng chúng để cô bé đi để có thể săn lùng và giết chết nó.”
“Đám cảnh sát á?”
“Một vài tên trong số đó, chắc chắn.” Tôi nói. “Chúng đang tỏa mạng lưới tìm kiếm ngay lúc này. Có thể là mười phút cho đến khi chúng tới được con phố này. Nhanh hơn, nếu ai đó trong khu rác rưởi này gọi điện báo có tiếng súng nổ.”
Cậu ấy bất ngờ chống tay vào hông và ho sù sụ. Nhổ ra máu, và điều đó khiến tôi sợ phát khiếp. Cậu ấy xua tay khi tôi muốn chạm vào. “Tôi ổn. Dù đã trở nên tệ hơn. Có vết thương trong miệng, nhưng phổi tôi thì ổn.”
“Có một chiếc SUV đen ngoài kia.” Tôi nói với Mike, và lăn người Hipster, vẫn đang bất tỉnh nhân sự, nhưng chắc chắn là chưa chết, để lấy chùm chìa khóa trong túi hắn. Tôi để hắn nằm nghiêng và còng tay hắn bằng cái hắn đã dùng với tôi. Hắn đang chảy máu, có thể bị sốc, nhưng đám cảnh sát sẽ đến đây sớm thôi, và tôi không thể buộc mình nghĩ theo cách nào đó để có thể thông cảm cho hắn. Tôi kiểm tra mạch đập của Óc Chó, người đang nằm gần chỗ để lò sưởi.
Hắn vẫn đang thở, nhưng hộp sọ bị thương đến tệ. Tôi lục soát và tìm được mấy cái dây buộc cáp trong túi hắn; tôi dùng nó để trói đôi tay mềm oặt của hắn ra đằng sau. Tôi kiềm chế thôi thúc điên cuồng muốn đá hắn, và đi tới để còng tay tên tay sai thứ hai lại. Hắn vẫn đang thở, bằng một phép màu nào đó. Tôi kiểm tra tất cả bọn chúng để tìm thêm chìa khóa còng tay và nhặt lấy những gì cần thiết.
Rồi tôi đứng lên và nói với Mike: “Giờ hãy biến khỏi nơi này thôi. Hãy lấy vài…” Tôi định nói khẩu súng, bởi cậu ấy đứng gần súng hơn tôi; chúng tôi đã lia chúng xuống dưới ghế trong khi tay vẫn bị còng.
Cậu ấy giơ nắm đấm lớn của mình lên để dừng tôi lại. Tôi đứng im re. Rồi tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt của tấm ván lót sàn. Chết tiệt.
Tôi bắt gặp ánh mắt Mike. Chúng tôi mấp máy môi để trao đổi thông tin, rồi cậu ấy gật đầu.
Tôi nhanh hơn.
Tôi nằm rạp xuống sàn nhà, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, và khua tay vào dưới gầm ghế. Tôi chỉ tìm thấy một trong những khẩu súng cùng một đống xác những con gián. Những ngón tay của tôi nghiền nát một vài con khi tôi tóm lấy khẩu súng, nhưng tôi chẳng để ý mấy. Tôi ở trên sàn, áp sát vào cái ghế, và hơi cảm nhận được đôi chân bất động của Miranda bên cạnh mình; sự tập trung của tôi hướng về phía hành lang dẫn tới căn phòng.
Một gương mặt xuất hiện mờ mờ, đang ngó nghiêng tìm kiếm, và khoảng cách là khoảng mười lăm centimet tính từ vị trí tôi ngẩng đầu lên nhìn. Anh ta lùi về sau và tôi cố ghìm nhịp tim đang đập thình thịch như chạy đua của mình lại. Chết tiệt. “Fairweather?”
“Cade?” Anh ta hỏi, và khi vòng qua góc tường, anh ta nhét khẩu súng của mình vào bao bằng chuyển động cẩn thận, dứt khoát. “Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?” Anh ta hiểu ra bằng năng lực phỏng đoán chính xác của một cảnh sát, dừng lại một lúc tại chỗ mỗi một cơ thể đang bất động để thu thập thông tin. “Cô ấy chết rồi à?”
“Đúng vậy.” Mike nói. Tôi không thể trả lời. Quá khứ bọc chúng tôi lại bên trong những cuộn dây thép gai nóng rẫy, một cái bẫy đau đớn mà tôi biết tôi sẽ không bao giờ có thể thoát ra được, nhưng tôi chưa từng muốn điều này. Tôi chưa bao giờ muốn cô ta phải chết trong sợ hãi và cầm tù như thế này. Cô ta xứng đáng với điều tốt hơn. Mọi người đều như vậy. “Tên đó đã bắn cô ấy.” Cậu ấy chỉ vào Óc Chó, nằm gần vị trí cái lò sưởi. “Tất cả bọn họ còn sống.”
Fairweather gật đầu và rút ra một cái bộ đàm nhỏ giắt ở thắt lưng. Anh ta thông báo địa chỉ và nói anh ta có hai người bị thương. Rồi anh ta ngần ngừ, nhìn hai người chúng tôi, và nói: “Tôi mang theo hai người đàn ông nắm giữ thông tin. Tôi sẽ kiểm tra.”
Anh ta cất chiếc bộ đàm đi. Tôi nhận ra mình vẫn đang chĩa súng về phía anh ta, và tôi tự hỏi trong một giây rằng tại sao mình vẫn chưa cất nó đi, nhưng dòng suy nghĩ đó là sự hoang tưởng chứ không phải lý lẽ thông thường. Tôi đưa khẩu súng cho Mike để cậu ấy cất nó vào sau lưng. Tôi với tay vào gầm ghế và nghiến răng, bởi có cả những con gián đang sống ở dưới ấy; tôi lắc chúng đi và rút ra được một vũ khí nữa. Quá muộn, tôi nhận ra rằng tôi có lẽ đang lưu lại dấu vân tay trên thứ vũ khí đã giết chết Miranda; kỳ cục là, nó hoặc là khẩu súng này hoặc là khẩu tôi đã cầm vào trước đó. Chết tiệt. Không phải tôi nghĩ Fairweather cùng hội cùng thuyền với Sở Cảnh sát Wolfhunter, hay Carr, nhưng… điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Fairweather bước ngang qua căn phòng và kiểm tra mỗi một cơ thể đang nằm bất động. Rồi anh ta nhìn vào hai người chúng tôi và nói: “Đi thôi. Chiếc sedan của tôi đỗ ở bên ngoài xe của TBI. Tôi sẽ đưa các anh tới chỗ nào đó an toàn, ra khỏi nơi này. Tôi sẽ cử lực lượng của hạt tới đây để bắt những người này, nhưng phải đến khi hai người được an toàn đã.”
“Chúng tôi cần tới chỗ Gwen và bọn trẻ.” Tôi nói với anh ta. “Dừng lại ở nhà Sparks, đưa bọn họ ra, và tiến về phía biên giới thị trấn.”
Anh ta không thích điều đó, tôi có thể nhận ra, nhưng anh ta gật đầu. “Đi thôi.” Anh ta nói. Khi tôi ngập ngừng, anh ta thở dài. “Thôi nào, Sam, anh có tin tôi hay không?”
Anh ta liếc nhìn tôi và khẩu súng trong tay tôi.
Tôi không muốn, nhưng vẫn phải cất nó đi.
Chúng tôi đi theo Fairweather ra khỏi căn nhà, và anh ta có những hành động cẩn trọng phù hợp trước khi vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi tới chỗ cái xe tuần. “Cúi xuống.” Anh ta nói với tôi và Mike khi chúng tôi đâm sầm vào nhau. Mike rên rỉ. Vết thương của cậu ấy vẫn chảy máu, và bị bầm giập vì mội cú đánh. “Cúi xuống thấp nhất có thể.”
Tôi phi vào chỗ để chân ở ghế hành khách bên cạnh ghế lái. Mike, một cách khó khăn, nằm dài ra trên hàng ghế sau. “Đừng nói với bất kỳ người dân địa phương nào.” Tôi nói với Fairweather. “Chúng ta không biết nên tin tưởng ai.”
Viên thanh tra liếc nhìn xuống tôi. “Anh lẽ ra nên khởi xướng ngay từ đầu…” Anh ta nói. “Bởi vì mới đây nhất tôi biết, tất cả các anh đều đang tìm kiếm bằng chứng để minh oan cho Vera Crockett. Bọn chúng là ai?”
“Chúng tôi vẫn đang làm thế. Marlene đã bị giết chết bởi Weldon hoặc Carr…” Tôi nói với anh ta. “Cô ấy biết về vụ đâm xe đã xảy ra ở đường cao tốc ở bên ngoài thị trấn, ngay gần khu rừng. Cô ấy giúp dọn dẹp nó.”
“Và?”
“Và có một tài xế đã chết, và một cô bé bị trói ngồi ở sau xe.”
Anh ta trông giận dữ. “Chúa ơi. Ellie White.”
“Kế hoạch của bọn bắt cóc không bao gồm một vụ tai nạn trực diện xúi quẩy, và cảnh sát trưởng cũng như tên điều hành xưởng xe tải cùng quyết định là chúng đã vớ được một món hời lớn. Khi nào thì khoản tiền chuộc được chi trả?”
“Ba mươi triệu đô la, chi trả vào bốn ngày trước.” Anh ta nói. “Chuyển tới ngân hàng trung gian nước ngoài.”
“Theo phỏng đoán của tôi thì hai thiên tài ở đây đã bố trí việc đó và cắt cử một nhân viên ngân hàng tại địa phương rửa tiền trong âm mưu này. Chúng có thể chứng minh cô bé còn sống. Những tên bắt cóc ban đầu thì không thể.” Có tiếng còi hụ vang lên. Càng ngày càng to.
“Cúi thấp xuống, xe tuần đang đến đấy.” Fairweather đi chậm, dừng lại và kéo cửa kính xuống. “Này, có vụ gì chấn động vậy?” Anh ta phải hét lên để đối phương có thể nghe thấy trong tiếng còi hụ. Nó được tắt đi.
“Tù nhân bỏ trốn.” Tôi nghe tiếng một giọng nói khác vọng lên giữa tiếng kêu của hai động cơ. “Vera Crockett, nếu anh có thể tin được điều đó.”
“Không thấy con bé, nhưng tôi cũng vừa mới trở lại thị trấn thôi.” Fairweather nói; đó là sự kết hợp kinh điển giữa sự thật và hư cấu. “Tôi đang tới thẳng sở cảnh sát ngay bây giờ.”
“Cẩn thận đấy. Những người xung quanh Vera Crockett phải chết dưới tay chúng ta.”
Thú vị đấy, tôi nghĩ; lũ cớm đã xác định nhiệm vụ của mình là phải thủ tiêu tất cả chúng tôi.
Cuộc nói chuyện tiếp tục thêm một phút hoặc hơn, rồi Fairweather kéo cửa sổ lên và lái xe đi. Tôi nghe tiếng Mike rên rỉ ở hàng ghế sau. “Cậu ổn chứ?” Tôi hỏi.
“Ổn.” Cậu ấy không hề. Giọng Mike trở nên trầm hơn. “Nếu tôi ở lại với cậu, Sam…”
“Chuyện có lẽ cũng sẽ đi theo hướng tương tự thôi.” Tôi nói. Mỉa mai thay, Miranda chết trong một trận chiến chẳng liên quan gì đến cô ta, hay Gwen, hay Melvin Royal. Một trận chiến vì tiền, thuần túy và đơn giản. Nhưng tôi muốn nghĩ rằng cô ta đã bảo vệ bé gái đó đến cùng. Miranda đã luôn là một người mẹ ngay từ đầu. Luôn luôn.
Việc cô ta ra đi khỏi thế giới giờ lại có cảm giác không thể giải thích nổi. Tình yêu, lòng căm ghét, không còn quan trọng nữa rồi. Cô ta đã từng hiện diện trong thế giới của tôi, đến nỗi giờ đây, sự mất mát lớn lao ấy sẽ cần một khoảng thời gian để quên đi.
“Anh nghĩ Carr và Weldon đứng đằng sau chuyện này…” Fairweather nói. “Rằng chúng có đứa trẻ ư?”
“Nhiều khả năng.” Tôi nói. “Trừ khi đứa bé tội nghiệp đã chết.”
“Có dấu hiệu của sự sống, nhưng đó là trước khi khoản tiền chuộc được chi trả. Nếu dấu hiệu biến mất, vậy là thời gian đang cạn.” Anh ta trả lời. Anh ta im lặng một lúc. “Tôi sẽ không quay lại chỗ Gwen đâu.”
“Đợi đã.” Tôi nói, và bắt đầu nhổm lên.
“Cúi xuống. Có một chiếc SUV đen giống cái này, đang đi sau chúng ta.” Anh ta nói. “Đó là mấy kẻ bắt cóc ban đầu, đúng chứ? Tới để tìm kiếm phần thưởng của chúng. Chúng vẫn muốn tiền của mình.”
“Chẳng quan tâm.” Tôi nói. “Chúng ta phải quay lại.”
“Họ an toàn ở đó, đúng chứ?”
“Tôi không biết điều đó. Họ đang ở cùng với vị luật sư. Sparks.”
“Vậy thì giờ họ an toàn. Ở yên dưới đó.” Anh ta đang quan sát gương chiếu hậu, và tôi có thể đọc được sự căng thẳng nơi anh ta. Cuối cùng anh ta nói: “Carr có một khu phức hợp ngoài thị trấn. Ông ta nói rằng mình là một nông dân, nhưng người ta đồn rằng ông ta cũng là kẻ thuộc dạng nắm quyền lực trong tay. Đó là một nơi hoàn hảo để giữ đứa trẻ. Tôi sẽ gọi điện.”
Mike nói: “Liệu cảnh sát địa phương có thể nhận cuộc gọi không? Nghe được cuộc nói chuyện ấy?”
Điều đó khiến Fairweather ngần ngừ trong việc nhấc bộ đàm lên. “Đúng. Điên thật. Chúng ta cần một khởi đầu ổn thỏa.”
Tôi cũng quan tâm đến chuyện đó, nhưng không bằng việc tìm ra gia đình mình lúc này. “Gwen và mấy đứa trẻ nhà chúng tôi. Ngay bây giờ. Hoặc tôi sẽ nhảy ra khỏi cái xe này ngay lập tức.”
“Anh muốn chết hả?” Anh ta hỏi. “Nếu tôi không đưa hai người ra khỏi thị trấn, điều đó sẽ xảy ra. Không phải chỉ với anh. Với Gwen và cả bọn trẻ nữa.”
Tôi không thích điều đó, nhưng anh ta có thể đúng. “Nói thật nhé. Sparks có phải là đồng bọn của chúng không?”
“Tôi không nghĩ vậy.” Anh ta nói. “Anh ta cũng có những vấn đề, nhưng không cùng hội với Carr và Weldon. Sparks làm việc đơn độc. Cũng không phải là một luật sư tốt lắm. Anh ta đã đạt được chứng chỉ hành nghề luật sau - bao nhiêu nhỉ - ba lần thử? Anh ta đã giả vờ là người có sức ảnh hưởng ở thị trấn trong nhiều năm, nhưng chưa bao giờ tham gia vào một vụ án phạm tội nào trước đây.”
Đó là một thông tin gây choáng váng. “Chưa từng? Tại sao lại trao vụ án của Vera cho anh ta?” Nhưng tôi biết. Chúng sắp xếp để Sparks có được vụ án bởi Weldon biết Sparks sẽ loay hoay và khiến Vera thất vọng… mà anh ta cũng đã làm thế rồi, nếu Vera không gọi cho Gwen vào cái ngày mà mẹ cô bé qua đời. Không ai biết điều đó sẽ xảy ra. Vậy nên tôi hỏi câu hỏi thực sự quan trọng với mình. “Họ có an toàn khi ở cùng anh ta không?”
Fairweather mất một lúc để trả lời câu hỏi đó, điều này chẳng khiến tôi khá hơn chút nào. “Tôi biết anh ta không thể tham gia vào bất kỳ âm mưu bắt cóc nào. Weldon không tin anh ta. Carr cũng vậy.” Cuối cùng, anh ta nói. “Không có nghĩa là tôi thích anh ta. Loại người gì mà lại bắt em gái mình làm việc như một quản gia và gọi cô ấy bằng cái tên giả chứ?”
Mất mấy giây để tôi nhận ra anh ta đang nói về chị Pall. “Anh đang đùa.”
“Ước gì tôi đùa thật. Cứ như thể một cơn ác mộng thời trung cổ trong căn nhà đó vậy. Có thể hai người bọn họ là…” Fairweather dừng lại và nhún vai. “Ai mà biết nổi chứ.”
“Chúng ta cần phải quay lại.” Tôi nói. “Ngay bây giờ.” Bây giờ, việc quay lại với gia đình tôi cấp bách hơn bất kể điều gì khác.
“Chúng ta đã ra khỏi thị trấn rồi.” Anh ta nói với tôi. “Và chúng ta sẽ không vòng lại đâu.” Anh ta rút bộ đàm ra và bấm số. “10-34,10-34, cử ngay lực lượng hỗ trợ, Thanh tra Fairweather cùng đặc vụ FBI Lustig và một dân thường bên ngoài…”
Cú bắn gần như hướng thẳng từ phía trước. Nó xuyên thủng tấm kính chắn gió; tôi không trông thấy nó từ nơi tôi ngồi, nhưng tôi nghe thấy được. Fairweather làm rơi bộ đàm. “Chết tiệt!” Fairweather hét lên, và quẹo vô lăng sang trái rồi lại sang phải. Trong một giây tôi nghĩ cú bắn đã hoàn toàn đi chệch mục tiêu… nhưng không phải như vậy. Viên đạn ghim vào ngay bên dưới xương đòn, điểm chí mạng, và xuyên thủng thành một cái lỗ. Đó là một vết thương lớn. Máu bắt đầu trào xuống phía trước ngực áo, thấm qua lớp vải cotton. Màu đỏ tươi chói mắt thay thế màu trắng ngà. Anh ta nhìn xuống thân mình như thể không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Tôi tì người lên và tóm lấy cái vô lăng khi hai tay anh ta buông ra khỏi nó, và tôi vật lộn để điều chỉnh chiếc xe khi nó bắt đầu đổi hướng và chạy mất kiểm soát sang phía làn đường bên kia. Anh ta rút chân khỏi chân ga, nhưng hành động bản năng ấy lại là sai lầm chết người; nếu bây giờ dừng lại, chúng tôi sẽ chết. Ai đó ở bên trong rừng cây, và nếu chúng tôi không thoát khỏi, chúng sẽ tiếp tục nã đạn cho tới khi chúng tôi chỉ còn là những cái xác mềm oặt.
Đôi mắt Fairweather sụp xuống. Không có hơi thở, và mạch đập trên ngực anh ta đã dừng lại. Anh ta chết rồi. Tôi căm ghét sự toan tính.
Tôi không có thời gian để vinh danh anh ta. Tôi mở cánh cửa bên phía ghế lái, ấn ngón tay xuống chốt khóa dây an toàn và xô anh ta ra ngoài khi tôi chật vật bò vào chiếc ghế ướt đẫm máu. Nó thật ấm. Máu của anh ta ngấm vào quần tôi, ra đằng sau áo tôi. Tôi cố để không nghĩ về điều đó, hoặc sự thật là tôi đang bỏ một người đàn ông tốt lại phía sau.
Tôi nhấn chân ga.
“Mike!” Tôi hét lên. “Bám chắc vào!”
“Ừ.” Cậu ấy nói. Giờ cậu ấy thật yên lặng. Không đùa bỡn gì. Đây chính là Mike Lustig trên chiến trường, vững vàng như đá.
Tấm kính chắn gió nứt toác, nó là một mớ hỗn độn những đường trông như mạng nhện, nhưng tôi không có thời gian để đối phó với nó. Tôi ngó lơ sự tổn thất và cố nhìn qua nó. Lối rẽ ngoặt sắp tới trong năm giây. Bốn. Ba.
Một phát súng nữa xuyên qua tấm kính, và rồi một phát nữa. Cả hai đều trượt tôi, bởi góc ngắm bắn đang càng ngày càng trở nên hẹp hơn. Tấm kính nứt cũng không giúp gì cho tay bắn tỉa, và tôi đang rúc người sát vào góc bên trái khi điều khiển chiếc xe. Tôi bất ngờ thay đổi hướng và tiếp tục nhấn chân ga; lốp sau rú lên và lắc lư. Tôi chỉnh vô lăng về đúng hướng khi cái xe vẫy đuôi cá[15].
“Sắp tới từ hướng sáu giờ!” Tôi hét lên, vì giờ thì chúng tôi đã đi qua vị trí của tay bắn tỉa, và hắn có thời gian để xoay giá đỡ, cố gắng bắn tôi từ phía sau. Hắn có thể trông thấy Mike từ vị trí đó, phụ thuộc vào góc nâng[16] của hắn ta. Hắn có thể bắn bất kỳ mục tiêu nào trong tầm ngắm, và có lẽ là chỉ nã đạn và nã đạn đến thời điểm này.
Tôi cúi thấp hết mức xuống ghế lái và nhấn giữ chân ga hết cỡ. Tôi nghe thấy nhiều tiếng súng hơn nữa nã vào bề mặt kim loại, kính vỡ ngày càng nhiều hơn. “Điểm danh!” Tôi nói.
“Có mặt!” Mike hét lại qua tiếng những luồng gió gào thét. Những mảnh kính vỡ giờ bay tán loạn và đập vào mặt tôi. Tôi không thể chạy chậm lại được. Thằng khốn này là một tay súng cừ. Nếu tôi có thể vượt qua được khúc cua tiếp theo…
Tôi không thể.
Một chiếc lốp nổ tung - dù nó có là do viên đạn hay do áp lực, tôi không biết nữa - nhưng cả chiếc xe giật mạnh sang bên khi tác động vật lý xé cao su ra làm hai. Tôi không thể chạy chậm lại. Tôi giữ cho chiếc xe tiếp tục di chuyển. Nhưng không thể khiến nó chạy thẳng được.
“Bám chắc!” Tôi hét lên, và chuẩn bị, bởi tôi biết chúng tôi sắp đâm vào rãnh mương. Tôi không thể dừng nó kịp lúc, và thứ gì đó ở tay lái có cảm giác lỏng lẻo và rời rạc. Chúng tôi gặp rắc rối rồi.
Và rồi cái xe lật nhào.
[14] Hipster là một từ lóng xuất hiện lần đầu tiên vào thập niên 40 của thế kỷ trước, với nghĩa ban đầu là “những người thích nhạc jazz”, về sau, “hipster” tái xuất vào đầu những năm 2000 để mô tả một lớp trẻ có cuộc sống trung lưu tại thành thị, thích nghe indie rock, xem indie phim. Hiện nay, từ này dùng để chỉ những người bắt kịp xu thế thời trang, âm nhạc…
[15] Vẫy đuôi cá (fishtail) là hiện tượng xảy ra khi ta cố gắng điều khiển một chiếc xe đang chạy với tốc độ rất nhanh.
[16] Góc nâng (elevation) là góc giữa nòng súng và đường nằm ngang.