← Quay lại trang sách

Chương 17 CONNOR

Khi mẹ đi với bác Pall, ngài Sparks cười với ba chúng tôi - tôi, Lanny và Vera - và đặt ngón tay lên môi. Bác ta đi đến chỗ cửa và lặng lẽ đóng nó lại. “Đằng kia…” Bác ta nói bằng giọng trầm thấp. “Ngay bây giờ. Chúng ta cần đưa các cháu tới nơi nào đó an toàn trong trường hợp cảnh sát đòi xông vào, bất kể chúng ta có muốn hay không.”

Bác ta lấy một cái điều khiển từ xa từ bàn làm việc và nhấn một cái nút, và cái giá sách đặt ở một bên lặng lẽ mở ra từ bức tường. Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ là, Điều đó thật tuyệt làm sao, bởi vì tôi chưa từng được nhìn thấy thứ gì như thế ngoài trên mấy bộ phim. Nó như kiểu một món đồ nghề của Người Dơi vậy.

Nó nghe có vẻ như bác ta đang làm điều gì đó giúp ích cho chúng tôi, nhưng tôi không chắc lắm. Tại sao bác ta không làm điều này khi mẹ chứng kiến? Tôi không muốn mẹ không biết được chúng tôi đang ở đâu. Vậy nên tôi nhìn chị mình. “Chị Lanny?” Tôi hỏi chị ấy bởi vì tôi không biết chắc nữa, còn chị ấy thì có.

Chị ấy nhìn vào cái cửa bí mật, rồi Hector Sparks. Chị ấy nhướng mày. “Có lẽ chúng ta nên đợi mẹ cháu.” Chị ấy nói.

“Không còn thời gian đâu.” Sparks nói. “Cháu có muốn Vera bị bắt? Hay bị giết không?”

Lanny lắc đầu. Chị ấy từ bỏ và tiến về phía cánh cửa giấu kín. Tôi không thích thế. Tôi không chắc tại sao nữa, không hề, nhưng tôi chỉ không thích. Vậy nên tôi đi tới cửa văn phòng để báo với mẹ.

Tôi nghe tiếng tách ở cửa trước khi tôi tới nơi. Khi tôi cố mở cửa, cái nắm xoay không dịch chuyển. “Mẹ!” Tôi đập nó. Thật mạnh.

“Im lặng!” Ngài Sparks nạt. “Đi với chị cháu đi, chàng trai. Cháu sẽ được an toàn ở dưới đó.”

Tôi quay lại. Bác ta đang đứng đằng sau cái bàn, không di chuyển. “Mở cửa ra!”

Lanny giờ đã quay lại, chị ấy và Vera đang đứng đó nhìn. “Connor?” Chị tôi nói. “Thôi nào. Chúng ta nên làm những gì bác ấy bảo.”

“Không đâu cho đến khi chúng ta báo với mẹ!”

Ngài Sparks thở dài, mở ngăn kéo và nói: “Tôi thực sự không muốn nó trở nên khó khăn đâu. Nhưng chính các cháu tự gây rắc rối cho chính mình đấy.” Bác ta lấy ra một khẩu súng. Đó là một khẩu súng lục đã cũ, giống như thứ mà bạn sẽ nhìn thấy trong một bộ phim đen trắng cổ điển. Nhưng nó là một khẩu súng, và tôi đứng im như tượng. Hai cô gái cũng vậy. “Tôi cần tất cả các cháu cùng đi xuống cầu thang một lúc.”

“Bác có cô bé.” Tôi thốt lên. “Ellie White! Bác đã bắt cóc cô bé!”

Ngài Sparks tỏ vẻ không bằng lòng với tôi, cứ như thể tôi đã nói điều gì đó thực sự ngu ngốc. “Đừng có sỉ nhục tôi. Tôi chưa từng làm đau một đứa trẻ nào.”

“Em trai tôi là một đứa trẻ!” Chị tôi nói. Chị ấy nghe tức giận và sợ hãi cùng một lúc. “Bác hãy để cho thằng bé yên!”

“Nó đã hơn mười hai rồi.” Sparks nói, như thể nó rất hợp lý. “Tôi đã không bắt cóc cô bé tội nghiệp đó. Tôi sẽ không làm vậy. Và nếu cả ba đứa ngoan ngoãn và nghe lời, tôi hứa các cháu sẽ hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng ngay bây giờ, đi vào trong căn phòng đó, hoặc tôi hứa với các cháu, tôi sẽ bắn một trong số ba đứa ngay lúc này.”

Bác ta đang đe dọa tôi.

Tôi muốn mẹ phá vỡ cái cửa kia, tìm thấy chúng tôi, cướp khẩu súng và hạ đo ván bác ta, nhưng tôi nghĩ bà ấy thậm chí còn không biết chúng tôi đang gặp rắc rối. Tôi có thể hét lên, nhưng tôi e rằng điều đó sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Vậy nên tôi giữ giọng nói mình ở mức thấp. “Mẹ sẽ tìm chúng ta…” Tôi nói với Lanny. “Sẽ ổn thôi. Làm theo những gì bác ta bảo.”

Chị gái không hề tranh cãi với tôi. Lần đầu tiên điều đó xảy ra, nhưng tôi không vui vẻ gì. Chị ấy dẫn Vera vào lối đi mở ra từ chiếc giá sách.

“Chỉ nên ngắm mấy cậu bé mà không phải nghe chúng nói…” Ngài Sparks nói. “Cháu sẽ cần phải được dạy dỗ về cách cư xử đấy. Nhưng tôi tin cháu có triển vọng, người đàn ông trẻ tuổi. Một khi cháu được tách ra khỏi sự ảnh hưởng của mẹ cháu…”

Giờ thì tôi thấy sợ hãi, thực sự sợ hãi. Tôi nhìn bác ta. Tôi không chớp mắt. “Nếu bác làm tổn thương mẹ tôi hay chị gái tôi, tôi sẽ giết bác. Và tôi có thể đấy. Tôi biết phải làm thế nào. Bố đã dạy tôi.”

Nó nghe ổn. Đáng sợ. Tôi đã thực hành nó kể từ khi tôi biết được nó khiến mấy kẻ chuyên bắt nạt ở trường học phải e sợ.

Nó không có tác dụng với ngài Sparks. Bác ta lắc lắc đầu, như thể tôi đã nói điều gì đó ngu ngốc vậy, và đập cái điều khiển từ xa trên mặt bàn. Tôi nghe tiếng khóa mở ra, và trong một giây tôi nghĩ bác ta sẽ để tôi nói chuyện với mẹ… Nhưng rồi bác ta tóm lấy cổ tay tôi và lôi tôi vào bên trong lối đi đằng sau cái giá sách. Tôi hét lên và ghì chân, nhưng bác ta cao lớn hơn và khỏe hơn nên đã ném tôi vào bên trong. Bác ta với lấy một cái tay nắm và kéo cái giá sách đóng lại đằng sau chúng tôi. Tôi nghe một tiếng tách. Tôi không nghĩ mình biết cách để mở nó ra một lần nữa. Tôi nghĩ về mẹ, bà ấy không biết bất kỳ điều gì về chuyện này. Bà ấy sẽ không biết được. Và nếu ngài Sparks có một khẩu súng, vậy thì bác Pall cũng sẽ có.

Lanny phải ở trong này - nhưng tôi không thấy chị ấy đâu. Đó là một không gian nhỏ hẹp và có những bậc thang dẫn xuống dưới. Tôi không thể trông thấy chị ấy, nhưng phía dưới tối om. “Lanny!” Tôi hét lên. Chị ấy không trả lời. Tôi cố gắng vùng vẫy. Tôi không thể. Sparks đặt tay quanh cổ tôi và bóp chặt cho đến khi tôi đứng trên các đầu ngón chân, cố hít lấy hít để không khí, nó đau đớn, nó thực sự rất đau đớn. Bác ta dúi tôi về phía trước và vẫn quấn chặt tay quanh cổ tôi. Tôi vấp ngã ở một vài bậc thang, rồi thêm mấy bậc nữa.

Bác ta cứ đẩy tôi đi. “Giờ tôi sẽ thả tay ra.” Bác ta nói khi chúng tôi đi được nửa chặng đường. Tôi khó có thể thở, và tôi đã ngừng việc chống trả. “Cháu ngoan ngoãn hoặc là chị cháu sẽ phải chịu đau đớn.”

Áp lực biến mất, nhưng bác ta nắm lấy hai vai tôi. Vẫn đẩy tôi xuống, từng bậc một. “Mẹ tôi sẽ đến cứu chúng tôi.” Tôi nói với bác ta. “Bà ấy sẽ tìm ra chúng tôi!” Tôi khó có thể nói ra điều đó. Cổ họng tôi quá đau, và cả người tôi thì đang run lên.

“Không, tôi không nghĩ chị Pall sẽ cho phép điều đó đâu.” Ngài Sparks nói. “Chú ý bước chân kìa, hơi tối ở phía cuối, tôi sẽ phải sửa lại cái bóng đèn đó. Ba, hai, một… và chúng ta ở đây.”

Mấy cái đèn bật sáng, chói lóa và gay gắt.

Chúng tôi đang ở trong một cái hang động. Ngay khi nhận ra điều đó, tôi bắt đầu có cảm giác như mình đang bị ngộp thở, bởi Lanny và tôi, chúng tôi đã ở trong một cái hang động khác như những tù nhân, và bỗng nhiên tôi có cảm giác như mấy bức tường đang chuyển động quanh mình, bóng đêm thì quá tối, và tôi muốn mẹ của mình. Tôi muốn bà ấy xuất hiện, và tôi cảm giác như mình đang bắt đầu hét lên. Tôi ghét điều này, tôi ghét việc mẹ vẫn đang ở trên kia mà không có chúng tôi; bác Pall có thể sẽ giết bà ấy, và tôi ghét người đàn ông đang mỉm cười có đôi mắt xấu xí, hèn hạ này.

Ngay khi trông thấy Lanny và Vee đang đứng túm tụm ở phía bên kia tường nơi cuối căn phòng, tôi chạy ngay vào vòng tay của chị. Chị ấy đẩy tôi lùi ra đằng sau chị, và khi chị làm thế, tôi nhận ra chị đã tìm được một vũ khí. Đó là một mảnh đá, và nó không lớn lắm, nhưng nó có cạnh bên sắc nhọn.

“Đó là cái gì?” Lanny hỏi, và gật đầu về phía bên kia của cái hang. Có một cánh cửa thép khóa chặt với ô cửa sổ nằm trên cùng, và một cửa sổ tối om lớn hơn nằm bên cạnh, như kiểu bạn có thể nhìn vào trong một căn nhà vậy. Tối đen như mực. Ngài Sparks dừng lại chỗ bác ta đang đứng, và nụ cười đó trở nên rộng hơn.

“Đó sẽ là ngôi nhà mới của các cháu, những bé gái.” Bác ta có cái điều khiển từ xa trong tay, và bác ta nhấn nút.

Ô cửa sổ màu đen có một cái màn chắn bằng kim loại ở phía bên kia, và nó được nâng lên, tôi trông thấy có ba cái giường trong một căn phòng khác. Dẫu vậy, chỉ có hai người phụ nữ ở trong căn phòng, và ngay khi cửa sổ kéo lên, cả hai cùng bật dậy và đứng đó, nhìn chằm chằm về phía trước với đôi tay bị trói. Họ đang mặc những chiếc váy màu trắng. Và họ có mái tóc dài.

Tôi nhận ra những bức hình của họ bởi tôi đã trông thấy họ trên mạng: những người phụ nữ mất tích ở Wolfhunter. Cô gái tóc vàng trông yếu ớt là Tarla Dawes; cô ấy là người trẻ nhất. Người còn lại là Sandra Clegman, người tôi nghĩ là lớn tuổi hơn.

Còn một người mất tích nữa. Bethany Wardrip. Tôi nhớ đến thi thể phân hủy mà chúng tôi đã tìm thấy ở bờ sông, và tôi muốn ói ra khi nhớ đến bức ảnh trên trang web. Đó là cô ấy. Chắc chắn là vậy.

“Bác đã giết cô ấy.” Tôi nói, và nhìn vào ngài Sparks. “Bethany.”

“Không, đương nhiên là tôi đã không làm thế.” Bác ta nói, và vì lý do nào đó, tôi tin lời bác ta. Bác ta nghe có vẻ như bị xúc phạm. “Tôi chăm sóc rất tốt cho những cô gái của mình. Cô ấy chỉ là quá ốm thôi. Tôi không thể làm gì cho cô ấy cả.”

“Bác đã quăng cô ấy đi. Như cỏ rác.”

“Tôi để cô ấy lại cho Chúa và thiên nhiên để có thể được gột rửa.” Bác ta nói. “Cháu sẽ hiểu những người phụ nữ trở nên bẩn thỉu như thế nào khi cháu lớn lên. Tôi sẽ dạy cháu.”

“Như bác đã dạy bọn họ ư?” Tôi nuốt vào nhiều hơn những thứ mà mình muốn nôn ra khi trông thấy những người phụ nữ ở phía bên kia tấm kính không hề cử động. Như thể họ sợ hãi cả việc hít thở vậy. Bác ta định nhét cả chị tôi vào trong đó. Và Vee nữa.

Nhưng bác ta không đề cập gì đến tôi. Chuyện này thật đáng sợ. “Bác định giết tôi ư?” Tôi hỏi. Tôi thà biết luôn bây giờ còn hơn.

“Đương nhiên là không rồi! Tôi sẽ không để cháu vào trong đó với họ; như thế không phù hợp chút nào. Tôi sẽ dạy cháu cách chịu trách nhiệm với họ. Trở thành bố của họ.” Bác ta nói. Điện thoại bác ta rung lên và bác ta rút nó ra để đọc tin nhắn. Bác ta trông tức giận khi nhét nó trở lại. “Ở dưới này với mấy cô gái. Tôi sẽ trở lại ngay.”

Bác ta chỉ điều khiển về phía cửa sổ, và cái màn chắn hạ xuống. Tôi có thể tưởng tượng hai người phụ nữ ở trong đó ngồi sụp xuống. Có thể là khóc. Họ quá mức sợ hãi. Tôi có thể thấy điều đó trên gương mặt họ - rằng lúc nào họ cũng luôn sợ hãi.

Ngài Sparks là một con quái vật, và tôi chưa từng nhìn ra, cũng giống như tôi chưa bao giờ trông thấy con quái vật trong bố, và tôi ghét nó, tôi ghét nó vì tôi không thể thấy được nó. Những con quái vật không nên có vẻ ngoài bình thường.

Nếu bác ta chạm vào chị tôi… Không. Không, mày không thể để bác ta làm như vậy. Mẹ sẽ không để bác ta làm như thế.

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ màu đen khi nghe thấy tiếng bước chân. Khi quay lại, tôi nhận ra ngài Sparks đang đi đến đoạn giữa cầu thang một lần nữa, di chuyển nhanh. Mẹ! Tôi quay lại và chạy ào đến chỗ mấy bậc thang; tôi đến nơi trước chị Lanny, người cũng đang chạy đến đó, nhưng chúng tôi chỉ leo được đến phân nửa thì nghe tiếng giá sách đóng trở lại, và khóa cửa sập vào.

“Đợi đã.” Chị ấy nói, và kéo tôi dừng lại. “Chúng ta không thể thoát ra theo cách đó được. Chúng ta cần một kế hoạch. Sẽ phải có một con đường khác ra khỏi đây.”

“Nhưng mẹ…”

“Giúp chị tìm đi!” Tôi nghe sự run rẩy trong giọng nói của chị, và khi nhìn chị, tôi thấy chị đang khóc, nhưng có điều gì đó dữ dội ẩn bên dưới những giọt nước mắt. Đó là hình ảnh của mẹ, khi bà ấy phải chiến đấu chống lại thứ gì, hay chiến đấu vì điều gì. “Đi nào!”

Chúng tôi chỉ mới đi được một phần chặng đường xuống cầu thang thì nghe thấy tiếng khóa mở ra. Lanny bất động, và tôi cũng vậy. Chúng tôi quay lại nhìn.

Ngài Sparks đang lôi mẹ xuống dưới cầu thang, nắm chặt cổ tay bà ấy khi kéo lê đi. Bà ấy đang nằm ngửa. Bà ấy để lại một dải máu tươi đằng sau. Tôi chưa bao giờ trông thấy mẹ tôi bị thương, không phải như thế này. Bà ấy không cử động. Bà ấy không cử động.

Tôi để thoát ra tiếng hét, và tôi giằng tay khỏi chị Lanny, leo lên bậc cầu thang ngay chỗ bác ta. Chị gái ở ngay đằng sau tôi. Sparks trông như thể không biết phải làm gì. Chỉ là một ông già bị sốc. Nhưng đó chỉ là mặt nạ của bác ta. Giống như lời bố tôi nói. Giống như nụ cười của bác ta.

Bác ta đánh tôi thật mạnh khiến tôi văng vào bức tường, và trong một tích tắc tôi không thể tự đứng dậy được. Tôi thấy mình ngã xuống những bậc thang, và nhận ra rằng mí mắt mẹ đang động đậy. Lanny chật vật với Sparks. “Mẹ!” Giọng tôi nghe như một con nhái, vậy nên tôi thử lại lần nữa. “Mẹ! Chúng ta đang gặp rắc rối!”

Đôi mắt bà ấy mở to, và trong khoảnh khắc, chúng trông mơ hồ và bối rối.

Rồi đôi mắt mẹ nhìn tôi, và không còn bối rối nữa.

“Bỏ tay ông ra khỏi các con tôi!” Bà ấy hét lên, xoay một vòng, vẫn nằm ngửa, và đá vào ngài Sparks từ phía sau. Không phải ở phần mông, như tôi sẽ làm, mà ngay khuỷu chân của bác ta. Bà ấy đá bác ta như thể đang muốn ghi điểm khi chơi bóng bầu dục vậy.

Bác ta hét lên. Bác ta thả Lanny ra và loạng choạng bước xuống hai bậc thang, hụt một bậc, và rồi ngã xuống phía dưới. Bác ta chạm xuống sàn bê tông ở dưới cùng và khập khiễng thêm khoảng ba tấc trước khi dừng lại và nằm ngã sấp trên mặt đất.

Bác ta không cử động. Khẩu súng trượt khỏi tay bác ta và văng trên sàn nhà. Vera chạy đến nhặt nó lên, chị ấy cầm nó, đôi tay run rẩy và nhắm vào ngài Sparks.

“Đừng!” Giọng Lanny khản đặc nhưng to. “Vera, đừng làm thế!”

“Tôi sẽ không làm thế.” Vee nói. “Dẫu vậy còn phải đối xử với bác ta đúng mực ấy.” Chị ấy nghe cứng rắn, nhưng trông như thể chuẩn bị khóc đến nơi. “Bác ta đã định cứu tôi.”

Tôi vươn tay chạm vào chị mình. Chị ấy nắm lấy tay tôi. Chị ấy đang ho vì ngài Sparks đã đặt tay trên cổ họng chị ấy, và tôi biết cảm giác cháy bỏng khủng khiếp ấy là như thế nào. “Mẹ?”

Tôi chìa tay còn lại của mình ra, mẹ nắm lấy và nhấc người dậy. Mẹ phẩy phẩy tay, nhưng tôi có cảm giác mẹ ngay lập tức trở nên mạnh mẽ hơn và vững vàng hơn khi ôm chúng tôi vào lòng, và chỉ trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ lại trở lại ổn thỏa một lần nữa, mọi thứ lại đúng. Nó chỉ kéo dài một hoặc hai giây, và rồi bà ấy thả chúng tôi ra và di chuyển xuống dưới cầu thang. Bà ấy dừng lại và ấn ngón tay vào cổ ngài Sparks. “Bác ta vẫn còn sống.” Bà ấy nói. “Giúp mẹ trói bác ta lại. Lấy thắt lưng của bác ta đi.”

Tôi ngăn mẹ lại. “Chúng ta không cần phải làm thế đâu.” Tôi tóm lấy điện thoại, chùm chìa khóa rồi rút cái điều khiển từ xa trong túi bác ta ra. Có bốn nút trên đó. Cái nút dưới cùng bên trái mở cửa sổ, tôi nhớ như vậy. Bác ta đã ấn nút trên cùng bên trái trên cầu thang để mở cửa văn phòng, vì vậy mà núm cửa không vặn được. Một trong những cái còn lại hẳn sẽ có tác dụng khóa giá sách - có lẽ là cái phía trên bên phải.

Vậy là chỉ còn cái bên phải phía dưới. Tôi chỉ nó vào cái cửa và nhấn nút.

Có một tiếng rè khó nghe vang lên, và cánh cửa thép mở ra khoảng vài centimet.

Lanny chạy tới và mở rộng cánh cửa, ánh đèn thoát ra từ căn phòng, tỏa xuống sàn nhà bằng bê tông. “Này.” Chị ấy nói. “Đi nào. Mọi người có thể ra ngoài bây giờ. Mọi người đã an toàn rồi.” Chị quay lại nhìn mẹ. “Chúng ta có thể đưa bác ta vào đây. Phải không, Connor?”

“Đúng thế.” Tôi nói. “Và để mặc bác ta.” Đến chết, tôi nghĩ, nhưng tôi không nói thế. Nhưng một lúc lâu tôi đã tưởng tượng đến viễn cảnh bác ta bị chết đói trong đó, gục xuống, biến thành xương và cát bụi.

Lanny nhìn vào căn phòng một lần nữa. Tôi nhấn nút điều khiển cửa sổ để có thể nhìn thấy những gì chị ấy đang chứng kiến.

Hai người phụ nữ đang đứng đó, tay bị trói. Tarla đang khóc, nhưng cô ấy không di chuyển.

Sandra là người cử động. Cô ấy ngồi thụp xuống, thở hổn hển và nắm lấy tay Tarla.

“Không!” Tarla nói. “Không, chúng ta không thể, chúng ta không thể, anh ta sẽ trừng phạt chúng ta mất!” Cô ấy trông sợ chết khiếp. Cô ấy cứ giằng tay ra và đứng nguyên đó.

Mẹ tôi hiểu ra tất cả. Tôi thấy điều đó trên gương mặt bà ấy, trong đôi mắt bà ấy, trong cái cách bà ấy ưỡn ngực lên.

Cái cách mà bà ấy nhìn xuống người đàn ông mà chúng tôi đã tin tưởng sẽ bảo vệ an toàn cho mình.

Bà ấy tóm lấy cổ tay bác ta và lôi cơ thể mềm oặt của bác ta như một con cá chết qua căn phòng, vào trong phòng nơi có hai người phụ nữ. Những tù nhân của bác ta.

Ngay khi họ trông thấy bác ta nằm đó và vô dụng, tất cả đều thay đổi. Tarla hét lên, và nó thực sự là tiếng kêu đầy đau đớn bởi như thể nỗi sợ hãi hàng tháng trời vừa mới được giải thoát khỏi cô ấy, biến thành cơn tức giận. Cô ấy chạy đi. Tôi nghĩ cô ấy chạy về phía cánh cửa, nhưng cô ấy dừng lại và bắt đầu đá bác ta, thật lực, hết lần này đến lần khác cho đến khi Sandra tóm lấy và kéo cô ấy lùi lại.

Họ bước ra khỏi căn phòng, Tarla loạng choạng như thể vừa mới bị cái gì đó đâm phải. Cô ấy tựa người vào bức tường thô ráp, trượt dần và ngồi thụp xuống. Tôi nghe tiếng chiếc váy trắng của cô ấy vướng vào viên đá vụn và rách ra.

Mẹ quay lại và bước ra khỏi căn phòng. Ngài Sparks đang chuẩn bị tỉnh lại, nhưng bác ta không nhanh bằng mẹ. Có lẽ bác ta không có nhiều kinh nghiệm lắm.

Ngay khi bà ấy xong việc, tôi nhấn nút điều khiển và cánh cửa đóng sầm lại với một tiếng nặng trịch sau cuối.

Mẹ lấy khẩu súng từ tay Vera, giờ thì chị ấy trông thật nhẹ nhõm vì không phải cầm nó nữa, và mẹ tiến đến đứng bên cạnh tôi. Choàng tay qua vai tôi.

Ngài Sparks đứng dậy và lao tới cánh cửa. Chúng tôi có thể nghe tiếng bác ta đập vào nó. Rồi bác ta cố thử với cái cửa sổ và đập hết lần này đến lần khác. Duỳnh, duỳnh, duỳnh.

“Đó là tiếng chúng ta nghe thấy.” Mẹ nói. “Đó không phải là do cái máy giặt bị mất thăng bằng. Đó là hai người bọn họ, cố gắng báo cho chúng ta biết họ đang ở đây. Hy vọng được giải cứu.”

Tôi gật đầu. Tôi nhấn nút bên trái phía dưới.

Màn chắn cửa sổ hạ xuống, và chúng tôi không thấy ngài Sparks đâu nữa. Như thể bác ta chưa từng tồn tại vậy, trừ tiếng đập cửa kia. Nếu bác ta có đang hét lên, chúng tôi cũng không thể nghe thấy gì.

Vee Crockett bắt đầu đỡ Tarla bước lên bậc cầu thang, nhưng mẹ tôi ngăn chị ấy lại. “Vẫn chưa đâu.” Bà ấy nói. “Mọi người ở lại dưới này cho đến khi tôi quay lại và thông báo ở trên an toàn.” Bà ấy quay sang tôi và xòe tay ra để lấy cái điều khiển. “Cái nào là nút mở?”

“Nút bên phải ở trên cho cái giá sách ạ.” Tôi nói với bà ấy. “Bên trái ở trên cho cánh cửa văn phòng. Mẹ định tìm bác ta à?”

“Ừ.” Bà ấy nói, và ôm tôi thật chặt khiến tôi có cảm giác như xương sườn mình sắp gãy đến nơi, nhưng đó là cơn đau tuyệt vời, và tôi yêu bà ấy rất nhiều, điều đó cũng thật đau đớn làm sao. Rồi bà ấy ôm chị tôi. “Mẹ yêu các con. Và mẹ tự hào về các con. Ở đây nhé.” Bà ấy lưỡng lự, rồi đưa khẩu súng cho chị gái tôi. “Con biết cách sử dụng nó mà. Bảo vệ họ nếu cần nhé, con yêu.”

“Sẽ thế nào nếu cô không quay trở lại?” Vee hỏi bà ấy. “Sẽ thế nào nếu đó là bác ta?”

“Đó là mẹ tôi mà.” Lanny nói. “Mẹ tôi sẽ quay trở lại.”

Không có chút nghi ngờ nào trong giọng nói của chị.

Sandra Clegman tiến đến chỗ chúng tôi khi mẹ tôi bước lên bậc thang. Cô ấy trông sợ hãi và cứng đờ người, nhưng vững vàng. “Đưa tôi điện thoại của anh ta.” Cô ấy nói. Tôi đưa nó cho cô ấy. “Tôi có thể giúp.”

Có mật khẩu trên điện thoại, nhưng cô ấy nhìn chằm chằm một lúc rồi nhấn xuống một số. Cô ấy hẳn đã trông thấy bác ta làm thế cả trăm lần, và nó có tác dụng. Điện thoại được mở.

“Cô đang làm gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy.

“Nhắn tin cho em gái của anh ta.” Cô ấy nói. Cô ấy cười một cách run rẩy. “Tôi đã rất thích nhắn tin. Tôi thường gửi kèm emoji. Mọi người vẫn dùng chúng đúng không?”

“Vâng. Giờ còn nhiều hơn ấy chứ. Nhưng cháu không biết liệu ông ta có dùng emoji không.”

“Không. Anh ta thì không.” Cô ấy trông gầy hơn trên ảnh, như thể cô ấy ít khi được ăn vậy. Tôi có thể trông thấy xương trên cổ tay cô ấy lồi lên. Cô ấy gõ gì đó và trả điện thoại lại cho tôi.

Tin nhắn nói ĐẾN GIỜ ĂN TỐI RỒI.

Tôi nhìn lên cô ấy. Cô ấy nhún vai. “Nếu chị ta đang cầm theo cái khay đồ ăn, điều đó có nghĩa là chị ta không thể cầm súng được.” Cô ấy nói. “Anh ta làm thế mỗi đêm nếu chúng tôi làm theo những gì anh ta nói. Chúng tôi được ăn.”

Tôi nhìn Lanny và Vee. Họ đang lắng nghe. “Và… nếu cô không làm theo những gì ông ta nói?”

“Vậy thì chúng tôi không ăn.” Tarla nói. “Tôi gần như chết rồi trước khi học được. Giờ thì tôi ăn như bình thường.” Cô ấy nghe mệt mỏi, gần như mê sảng. “Vẫn còn kem ở ngoài đó chứ?”

“Có.” Vee nói. Chị ấy ngồi xuống cạnh Tarla. “Chúng ta sẽ lấy một ít.”

Tôi nhấn nút “Gửi”. Tarla ngả đầu vào vai Vee. Tôi hy vọng Sandra nói đúng. Bởi nếu không phải, nếu bằng cách nào đó, có điều gì đấy không đúng với tin nhắn kia…

Mẹ sẽ chuẩn bị đối mặt với thứ gì đó thực sự tồi tệ.