← Quay lại trang sách

Chương 18 SAM

Mất một lúc để não tôi hoạt động trở lại sau cú va chạm. Tôi tua ngược lại và nhớ ra Fairweather, đã chết trên đường. Những cú nã đạn vào kính chắn gió.

Tay bắn tỉa vẫn ở ngoài kia.

Tôi nhào về phía cánh cửa và ngã ra ngoài, giựt mạnh cửa bên phía Mike và tóm lấy cậu ấy. Chúng tôi chống cẳng tay và lê người. Cậu ấy nặng, và gần như không thể tự di chuyển thân mình được. Tôi nhận ra là mình chuẩn bị phải trả giá cho tất cả những điều này, nhưng giờ thì chúng tôi có chiếc xe nằm chắn giữa chúng tôi và bất kỳ ai đang tiến đến.

Có lẽ chỉ một hoặc hai tên đang đến chỗ chúng tôi ngay bây giờ. Có lẽ là một. Ba tên trong số những kẻ bắt cóc ban đầu đã bị hạ ở căn nhà kia. Tôi cố nhớ có bao nhiêu chiếc SUV đen mình đã đếm được đi tuần quanh Wolfhunter, nhưng chúng trông đều giống nhau, và rất khó để biết chắc chắn được. Ít nhất là ba, tôi nghĩ, điều đó có nghĩa ba hoặc bốn tên trên mỗi xe. Chúng tôi đã chiếm nguyên một chiếc SUV. Chúng có lẽ không thể tốn thêm nhiều hơn một người để hạ Fairweather.

Giờ thì Mike đang chảy máu khá nhiều. Run rẩy dữ dội hơn cả lúc trước. Tôi đặt cậu ấy dựa người vào lớp kim loại đang bốc hơi và nói: “Đợi đã, người anh em, nghỉ một chút đi.”

Cậu ấy chỉ lầm bầm. Tôi biết cậu ấy đang thực sự đau đớn. Tôi để cậu ấy ở đó và trèo vào trong chiếc xe. Khẩu súng bị gãy khóa nòng nằm ở ghế sau. Đó là một chiếc súng chống bạo động, được nạp từ trước ít nhất sáu viên. Tôi cầm nó và đưa cho Mike. “Trợ giúp cho tôi.” Tôi nói với cậu ấy. “Và ở nguyên đây.”

“Tôi không thể làm cả hai việc.” Cậu ấy nói. Tôi không nghe. Tôi bắt đầu cảm nhận được cơn đau thực sự. Cú va chạm khiến tim gan phèo phổi tôi như lộn hết cả lên. Tôi có thể đã bị thương ở đâu đó rồi. Tôi vẫn chưa thể biết được, nhưng không quan trọng. Tôi phải di chuyển.

Tôi cần phải tìm ra kẻ thù này, và tôi cần phải kết liễu hắn ta.

Kế hoạch thay đổi khi tôi chỉ còn cách gần một mét kể từ vị trí vụ va chạm xảy ra, bởi tôi nhận ra mình đang không suy nghĩ được mạch lạc, dẫu cho màn sương bắt đầu tan đi và cơn đau ập đến. Tôi không định bám đuổi trong khu rừng. Tôi cần phải khiến hắn tới chỗ của chúng tôi. Và hắn sẽ làm thế. Hắn có thể trông thấy khói bốc lên từ bộ phận tản nhiệt bị vỡ chứ không phải thứ gì đó khác.

Hắn không biết liệu chúng tôi còn sống hay đã chết, và hắn sẽ cần phải chắc chắn về điều đó.

Tôi ngồi thụp xuống nơi tôi đang đứng, gần một cái cây và theo dõi. Mỗi giây trôi qua đồng nghĩa với việc Mike sẽ mất nhiều máu hơn, và tôi khá chắc là tôi có vài cái xương sườn bị gãy. Tôi cố hít thở nông và chậm. Tôi không nghĩ mình đã bị thủng một bên phổi; nếu thế thật thì tôi gặp rắc rối chắc.

Tôi nghe tiếng Mike cựa quậy. Rồi tôi nghe một âm thanh khác đến từ một hướng khác. Nó nhẹ thôi, được ngụy trang kĩ càng, nhưng trong sự tĩnh lặng ngộp thở này, nó chắc chắn phải ở đó.

Tôi trông thấy tên kia trước khi nghe thấy tiếng hắn lần nữa. Hắn đang mặc một bộ đồ đi săn, và nó là đồ xịn, chất lượng dành cho những tổ chức tư nhân. Hắn có tiền và được đào tạo. Hắn di chuyển như chất lỏng xuyên qua khu rừng, biến mất khi dừng lại. Tôi thì không vô hình. Tôi không phải là một bóng ma được đào tạo bài bản. Nhưng tôi là một mục tiêu nhỏ bé hơn Mike, người đang di chuyển, mất máu và là con mồi tuyệt nhất để dụ tên này tiến tới gần. Nhưng gần là một khái niệm tương đối. Tôi không biết phạm vi và sức công phá của khẩu súng này, và bây giờ thì không phải là lúc để phá hỏng mọi thứ.

Tôi cần phải tiến đến gần hơn.

Tôi không quá tệ trong khoản này, nhưng cũng đủ tệ. Tôi tiến vào khoảng sáu mét, và thứ gì đó - bước chân vụng về, đạp vào nhánh cây, tiếng hít thở của tôi - đã khiến kẻ thù cảnh giác. Hắn ta đến gần Mike. Và nhắm bắn. Xong rồi. Tôi vội chạy về phía trước, chậm và nhanh, và thu hẹp khoảng cách thành ba mét. Không có thời gian để nhắm bắn; hắn ta quay sang tập trung vào tôi.

Mike cứu mạng tôi. Cậu ấy lên đạn, dẫu cho cậu ấy đang ở ngoài phạm vi có thể làm được bất cứ điều gì mang lại hiệu quả. Âm thanh đủ dọa tên kia sợ. Viên đạn lẽ ra phải giết chết tôi, nhưng thay vào đó nó đã thổi tung một cái lỗ trên thân cây bên cạnh.

Tôi quỳ một chân xuống, cố gắng hết sức và bắn. Tôi không thể nhắm vào thân trên của hắn; tôi không thể biết loại áo chống đạn nào hắn đang mặc bên dưới lớp ngụy trang. Vậy nên tôi chọn mục tiêu khó nhằn hơn: mắt bên phải của hắn.

Tôi bắn trượt, do thần kinh kích động, do cú đau điếng người từ mấy cái xương sườn bị gãy của tôi, lý do nào cũng được. Thay vì con mắt, tôi đã bắn vào một bên cổ họng, nhưng nó có tác dụng; hắn ta lảo đảo ra sau, làm rơi vũ khí của mình và lăn người xuống con dốc. Tôi loạng choạng đuổi theo sau, sẵn sàng bắn hạ lần nữa, nhưng hắn đã mất hết sự hứng thú vào trận chiến. Khi tôi tới nơi, hắn chụm hai bàn tay quanh cổ, run lẩy bẩy và cố gắng cầm máu. Đó là phép màu nhỏ nhoi, nhưng tôi không nghĩ tôi đã bắn trúng điểm chí mạng.

Hắn là một tên gốc châu Á trẻ và mảnh khảnh, và mặc cho tôi ghét tâm hồn hắn ta đến cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể xuống tay. Hắn nhìn rất giống một đứa trẻ đang hoảng sợ. Dù sao thì tôi vẫn chĩa khẩu súng về phía hắn và nói: “Giữ chặt đi. Mày sẽ sống.” Có lẽ.

Tôi nghe tiếng còi hụ, nhưng không thể xác định được từ hướng nào. Nếu chúng là từ Wolfhunter, Mike và tôi chết chắc, và cũng sẽ chết như thanh tra Fairweather. Nếu đó là lực lượng cảnh sát hạt và TBI, chúng tôi sẽ được cứu. Tôi có thể thấy rằng tên này cũng chẳng quan tâm lắm.

“Giúp tôi.” Hắn thì thầm.

“Mày giúp tao trước.” Tôi nói với hắn. “Mày ở đội ban đầu đã bắt cóc Ellie?”

Hắn ta gật đầu. Hắn đang hoảng loạn. “Cứu thương.” Hắn nói, máu rỉ ra giữa kẽ ngón tay. “Giúp với.”

“Mày biết cô bé ở đâu?”

“Không.” Hắn thì thầm. Môi hắn đang chuyển sang màu tím tái. “Gọi cứu giúp.”

Tôi vỗ dọc người hắn ta để tìm thêm vũ khí. Hắn có một con dao đi săn, một con dao tốt, và thậm chí còn một khẩu 9 mm tốt hơn đựng trong cái bao hiệu Velcro tôi suýt thì bỏ qua. Tôi lấy cả hai, liệng chúng về phía bên cạnh Mike giờ đang tự chống người dậy được một chút. Con mắt còn lành lặn của Mike mở ra và quan sát. “Mày tên gì?”

“Zhao Liu.” Hắn ta nói.

Mike rặn ra một nụ cười mỉm. “John Smith của Trung Quốc.” Cậu ta nói. “Tôi không nghĩ vậy.” Cậu ta quay đầu. “Tiếng còi hụ đến từ đâu vậy?”

“Không phải Wolfhunter.” Tôi nói.

“Cậu chắc chứ?”

Mí mắt Zhao sụp xuống. Hắn ta bất tỉnh nhân sự. Tay hắn ta rơi xuống khỏi cổ, và máu phun ra.

“Chết tiệt. Bắn hắn nếu hắn cố làm gì đó.” Tôi cúi người xuống và ấn tay vào vết thương. Tôi không có điện thoại, nhưng Zhao có, và tôi nhấn phím gọi đến văn phòng cảnh sát hạt bằng một tay.

Tất cả chúng tôi đều như sống lại khi trông thấy lực lượng thực thi pháp luật đang tiến đến: hai xe tuần của hạt, theo sau gần như ngay tức thì bởi chiếc thứ ba, một chiếc xe cứu thương. Sau tất cả, hiệu lệnh 10-34 của Fairweather đã phát huy tác dụng. Anh ấy đã cứu chúng tôi. Và tôi đã bỏ lại anh ấy chết trên đường. Khốn nạn. Điều đó còn đau đớn hơn cả mấy cái xương sườn gãy của tôi.

Một giờ tiếp theo, cảnh sát trưởng của hạt thân chinh tới nơi, đi cùng là một chiếc van chở những đặc vụ TBI mặc áo gió không lẫn vào đâu được. Vào thời điểm đó, hai bên sườn tôi đã băng bó lại, tôi được cho phép ngồi xuống cạnh Mike, tựa vào cái xe đổ nát, Zhao thì đang ở trong một chiếc xe cứu thương, bị còng tay vào cáng. Tôi mệt mỏi vô cùng, nhưng không ai thèm trả lời những câu hỏi của tôi, và tôi cần được biết Gwen và bọn trẻ vẫn ổn. Tôi làm ồn đủ kiểu và cuối cùng cũng được gặp cảnh sát trưởng. Ông ấy đứng hiên ngang trước mặt tôi, nhìn tôi dưới vành mũ phớt và nói: “Anh đang là cái quái gì vậy chứ?”

“Gwen Proctor và lũ trẻ. Họ ở cùng với Hector Sparks.” Tôi nói với ông ấy. “Ở Wolfhunter. Ông cần phải đưa họ ra khỏi đó.”

“Giờ không thể được. Chúng tôi sẽ làm thế sau khi bắt được Cảnh sát trưởng Weldon và thằng chó đẻ Carr.”

“Ông biết về Carr sao?”

“Fairweather đã nói cho chúng tôi biết những nghi ngờ của anh ấy. Chúng tôi đã có được lệnh khám xét khu phức hợp của hắn. Nếu Ellie White ở đó, chúng tôi sẽ đưa cô bé tội nghiệp trở về với gia đình mình, dù còn sống hay đã chết.” Cảnh sát trưởng, một người đàn ông lớn tuổi lực lưỡng có bộ râu kiểu ông già Noel và đôi mắt của một con rắn, bỏ đi mà không nói thêm một lời nào. Mike và tôi cùng dõi theo ông ấy rời đi.

“Cậu biết đấy…” Mike nói. “Nếu ông ta bị mua chuộc, không ai trong số chúng ta có thể sống sót mà ra khỏi đây đâu.”

“Chúng không thể mua chuộc tất cả mọi người được.”

“Cậu nói đấy nhé.”

“Thả lỏng đi nào, anh bạn. Cậu sẽ còn phải sống để in tiền giả một lần nữa.”

“Đừng có khiến tôi phải cười.” Cậu ấy thở dài. “Tôi xin lỗi về chuyện Miranda. Tôi đã không thích cô ta. Nhưng tôi sẽ cứu cô ta nếu có thể.”

“Tôi biết…” Tôi nói. Tôi đứng thẳng dậy. Mọi thứ đều đau đớn, và tôi sẽ bị thâm tím toàn thân vào ngày mai, nhưng hiện tại, tôi đủ vững vàng. “Không phải lỗi của cậu, Mike.”

“Cậu đang đi đâu vậy chứ?”

“Tìm kiếm ai đó đưa tôi tới Wolfhunter.” Tôi nói với cậu ấy. “Tôi cần phải chắc chắn là họ ổn.”

Tôi chưa đi được vài bước chân thì cảnh sát trưởng quay trở lại. Ông ấy đánh giá chúng tôi một lúc và rồi nói: “Đi theo tôi.”

Mike, mặc cho những vết thương và vết bầm, cũng đứng dậy. “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Tất cả số vũ khí chúng tôi tước khỏi Zhao giờ đã biến mất, như một phép biến hóa ảo thuật. Tôi không giữ chúng. Nhưng Mike chắc hẳn là một tủ đồ cất giữ vũ khí bí mật di động.

“Khu phức hợp của Carr…” Cảnh sát trưởng nói. “Rồi chúng ta sẽ tới cứu gia đình cậu.”

•§•

Mất mười phút lái xe; không có gì được coi là xa xôi ở quanh vùng này cả. Việc miêu tả nơi mà Carr sở hữu như một khu phức hợp thật đúng đắn; nó có những bức tường gạch bê tông kiên cố, vòng dây thép gai sắc lẹm bên trên, và một vài chiếc đèn chiếu ấn tượng trên đỉnh.

Chiếc cổng trung tâm đã bị đâm nát thành từng mảnh.

“Chuyện quái gì vậy?” Tôi nói.

“Người của chúng tôi đã tới đây để thực hiện theo lệnh khám xét và tông vào ngay giữa một cuộc bạo loạn.” Cảnh sát trưởng nói. Ông ấy nghe tức giận. Hiện trường cho thấy điều đó. Có hai chiếc xe tuần của Sở Cảnh sát Wolfhunter bên trong chiếc cổng với ánh đèn đang nhấp nháy, nhưng không có ai ở gần đó… cho tới khi xe của cảnh sát trưởng lăn bánh vào sâu hơn, tôi bắt đầu trông thấy những thi thể.

Hai viên cảnh sát nằm giữa hai chiếc xe.

Có hai chiếc SUV bị cháy, và tôi nhận ra xác người nằm la liệt khắp nơi. Một người đàn ông nằm ở dưới chân bức tường, mặc bộ đồ ngụy trang đi sa mạc cũ kĩ, rẻ tiền, điều mà nghe thật ngu ngốc ở một đất nước toàn cây cối. Một đám gồm bốn hay năm người tụm lại, nhìn qua như một trại lính ở phía bên kia của bức tường.

“Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây vậy?” Tôi hỏi.

“Khả năng cao nhất hiện tại, chúng tôi đoán đây là những kẻ bên trong những chiếc SUV đen. Chúng tới đây nửa tiếng trước.” Cảnh sát trưởng nói. “Một trận chiến nảy lửa đã xảy ra sau đó, với rất nhiều thương vong. Rồi đám cảnh sát Wolfhunter tới, họ bị giết chết khi vừa ra khỏi xe. Chúng tôi tìm thấy các bà vợ và con của Carr trốn trong một căn hầm.”

“Ông đã nói là các bà vợ, phải không?” Mike nói.

“Số nhiều. Đó là một mớ hỗn loạn. Kiểu như một loại giáo phái miền quê nào đó tồn tại ở đây với Carr là nhà tiên tri nhảm nhí có quyền lực cao nhất. Hóa ra là cái thứ viển vông vớ vẩn đó giúp ông ta xây dựng được một vương quốc nhỏ đủ đầy, cho tới tận ngày hôm nay.”

“Ông ta đã chết chưa?” Mike hỏi.

“Vẫn chưa tìm ra được ông ta, nhưng đây là một bể máu tanh. Theo những gì chúng tôi suy đoán, những kẻ trên mấy chiếc SUV là lính đánh thuê, và tất cả bọn chúng cũng đều chết rồi. Chúng bắn nhau tơi tả. Không rõ ai mất tích nữa.” Ông ấy nhìn hai người chúng tôi. “Anh có bất kỳ thông tin nào không?”

“Những kẻ đi SUV tôi đoán là những tên bắt cóc ngay từ đầu.” Tôi nói với ông ấy. “Nhóm đã bắt Ellie White đi, có lẽ một vài tên được thuê thêm để thực hiện nhiệm vụ này. Chúng định giành lại cô bé.”

“Có lẽ chúng đã làm được. Chúng tôi vẫn chưa tìm được bất cứ tung tích gì của cô bé.”

“Ông đã nói chuyện với mấy bà vợ chưa?” Tôi hỏi ông ta.

“Họ không nói bất kỳ điều gì. Họ chỉ ngồi đó, nắm tay nhau. Mọi thứ đang lắng xuống.”

“Vậy tại sao ông lại đưa chúng tôi tới đây?” Tôi hỏi.

Cảnh sát trưởng thở dài. “Tôi hy vọng hai người có ý tưởng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Không gì sao?”

“Không.” Tôi nói. Mike lắc đầu. “Còn về Cảnh sát trưởng Weldon thì sao?”

“Đang ở trong tù rồi.” Ông ấy nói. “Weldon bào chữa rằng hắn đã để lại mọi thứ cho Carr; hắn ta không biết cô bé đang bị giam giữ ở đâu.” Ông ấy ngăn một tiếng thở dài. “Chà. FBI đang cử trực thăng đến, họ sẽ chịu trách nhiệm cho vụ này, cùng với TBI từ đây, tôi đoán. Quả là một nỗi xấu hổ khi chúng tôi đã tiến gần tới mức này và chẳng thể tìm ra đứa trẻ.”

Đúng vậy.

Và rồi tôi nhớ ra điều gì đó. “Vee Crockett…” Tôi nói. “Vee Crockett nói với chúng tôi là mẹ con bé từng kể về cái xe bị chôn. Sẽ thế nào nếu chúng chôn cô bé cùng với chiếc xe?”

“Ý cậu là cách cũ của những kẻ bắt cóc, sử dụng một cái ống dẫn khí?” Mike cân nhắc. “Nơi cuối cùng cậu sẽ tìm kiếm là gì?”

“Thôi nào, Mike, nhìn xung quanh đi. Chúng ta sẽ đào tung cả thị trấn à?”

“Đó không phải cách mấy tên này suy nghĩ; chúng thích được để mắt đến nó mọi lúc. Mấy con quái vật thích kiểm soát. Chúng giấu thứ này đi, nhưng chúng cũng đồng thời theo sát nó. Dưới những căn nhà. Dưới thiết bị nặng. Dưới…” Cậu ấy dừng lại. “Chúng có bất kỳ thiết bị nặng nào không?”

“Có…” Cảnh sát trưởng nói, và chỉ tay. “Một cái máy xúc, ngay ở đằng kia, bên cạnh đống rác.” Mọi tài sản ở vùng thôn quê đều có một đống rác riêng.

Tôi rướn người về phía trước. “Mở cái cửa này ra!”

Cảnh sát trưởng nhấn nút “Mở khóa”, và tôi chạy trên nền đất. Tôi nhận ra đây là hiện trường một vụ án, và tôi đang không mặc đồng phục hay thiết bị bảo hộ nào, nhưng tất cả những gì tôi nghĩ đến vào giờ phút này là thời gian đang trôi đi, và có một cô bé đã bị giam giữ quá, quá lâu rồi.

Cái đống rác to vật vã. Có nhiều hơn một núi rác; đỉnh núi ở bên trái được tạo thành bởi nhiều túi rác trắng. Cái ở trung tâm gồm một đống những bó bìa các tông mục nát.

Ở phía cuối, một mớ rác thải gỉ sét. Kim loại bỏ đi, những bộ phận máy móc không dùng đến, khung xe trơ trọi của một chiếc sedan từ những năm năm mươi không còn động cơ.

Tôi nhìn cái máy xúc. Nó bẩn thỉu, nhưng trông bình thường. Chẳng có gì nổi bật cả.

Không. Có đấy. Nó nằm ở một vị trí trông khá kỳ cục, quá gần đống túi rác cao chót vót có thể đổ sụp xuống. Có rất nhiều không gian ở bãi rác cơ mà. Tại sao lại đặt nó ở đó?

Bởi vì nó đang chắn thứ gì đó.

Mike khập khiễng bước ra ngoài để tham gia cùng với tôi. Cảnh sát trưởng giúp đỡ cậu ấy. Tôi tiến đến cái máy xúc và trèo vào bên trong. Không thấy chìa khóa, nhưng nó được nhét dưới thảm lót chân. Tôi cho nổ máy và lái nó thẳng về phía sau.

Khi làm thế, tôi trông thấy một cái ống nhựa PVC nhô lên từ nền đất phía dưới. Chúa ban phước, tôi đã không quẹo tay lái khi lùi ra sau. Nó chỉ thò ra có lẽ khoảng năm centimet, và nó đã được sơn để trùng màu với đống đất bẩn xung quanh.

Cảnh sát trưởng tóm lấy một thanh thép dài từ đống rác và bắt đầu đâm nó xuống mặt đất. Sâu xuống mười centimet, nó chạm vào một thứ gì đó rỗng. Ông ấy thử lần nữa. Một âm thanh rỗng vang lên.

“Đó là gỗ.” Mike nói. “Một cái cửa sập.”

Chúng tôi bắt đầu dùng chân khua nền đất tơi sang bên và tìm thấy các cạnh. Có hai cánh cửa, và chúng là gỗ nặng. Từ màu sơn đã phai, nó trông như một cái cửa chuồng đã được nhặt về từ một nơi nào đó. Như vậy, nó từng là một cái hầm chứa hoặc nơi trú ẩn tránh bão.

Có một cái xích nặng trịch và một cái khóa mới ở trên. Cảnh sát trưởng gọi người mang máy siết cắt bu lông đến, và ai đó chạy đến với một cái máy chuyên dụng. Anh ta cắt cái khóa và đặt nó sang bên, cẩn thận để không chạm vào nó bằng tay không.

“Dấu vân tay.” Tôi nói với Mike. Cậu ấy gật đầu, và chúng tôi đợi cho đến khi cảnh sát trưởng đưa cho mỗi người một đôi găng tay để đeo vào. Rồi chúng tôi mỗi người nắm một bên của cánh cửa, và kéo mạnh. Chúng thực sự rất nặng. Không thể nào mà một đứa trẻ nhỏ bé có thể mở nó ra được, kể cả khi không có khóa và xích sắt. Tôi cảm nhận được mấy cái xương sườn gãy của mình di chuyển, và các cơ đau buốt. Cơn đau đến vào lúc này có khi lại tốt. Cơn đau rất hữu ích.

Ở bên dưới kia tối đen như mực. Cảnh sát trưởng có một cái đèn pin halogen nặng trịch, và ông ấy chiếu nó xuống. Những bậc thang bằng gỗ cũ kĩ uốn cong ở giữa, một cái sàn cáu bẩn, một núi những chai nhựa đựng nước rỗng và vỏ gói bim bim đã xé.

Ellie White nằm cuộn tròn trong góc. Cô bé trông rất bẩn, chiếc váy màu hồng từng rất đẹp đẽ giờ đây đầy những vết bùn và vết rách ở viền; cô bé không cử động. Tôi không thể biết được liệu cô bé còn sống hay không. Cô bé trông gầy guộc và yếu ớt, như thể một bó đũa vậy.

Là Mike, người nhào xuống những bậc thang, dù có bị thương hay không, bế cô bé lên. Cô bé trông nhỏ xinh khi nằm trong vòng tay của cậu ấy, và đầu cô bé ngả vào ngực Mike. Một bên bím tóc của cô bé tuột ra và bện xù vào nhau, bay bay trong gió. Tay và chân cô bé mềm nhũn, lắc lư.

“Cô bé còn sống không?” Cảnh sát trưởng hỏi. Tôi có thể nghe ra sự kinh hoàng trong câu hỏi. Mike định đặt cô bé xuống thì tôi trông thấy cô bé cử động.

Cô bé choàng tay quanh cổ Mike.

Cậu ấy dựa người vào cái máy xúc và nhắm mắt lại. “Ổn rồi, bé con.” Cậu ấy nói với cô bé. “Bọn chú cứu được cháu rồi. Bọn chú cứu được cháu rồi.”

“Tạ ơn Chúa.” Cảnh sát trưởng nói. “Đó là một phép màu. Chúng ta đã tạo ra phép màu.”

Không ai bế cô bé khỏi Mike cho tới khi các nhân viên y tế chạy đến với một chiếc cáng cứu thương. Ngay khi cô bé được đưa vào trong xe và tới thẳng bệnh viện cùng những chiếc xe tuần của hạt phi nhanh như chớp, tôi nhìn sang cảnh sát trưởng. “Cậu ấy sẽ rời đi.” Tôi nói. Cảnh sát trưởng gật đầu. “Ông đã hứa với tôi. Giờ chúng ta đến đón gia đình tôi.”

Ông ấy thở dài và chỉnh lại chiếc mũ phớt của mình về một góc thoải mái hơn. “Được rồi. Anh đã giành được điều đó. Đi thôi.”