36:50:22
Trong phòng điều khiển, một trong những kỹ thuật viên đang ở bên bàn theo dõi nói, “Chúng ta đang có hiện tượng nhảy trường.”
“Ồ, thật à? Tin tốt đây,” Gordon nói.
“Sao lại thế?” Stern nói.
“Nó có nghĩa,” Gordon nói, “là có ai đó sẽ quay lại trong vòng hai tiếng nữa. Không ngờ gì nữa, đó chính là các bạn của anh.”
“Thế có nghĩa là họ sẽ đưa Giáo sư về đây trong vòng hai tiếng nữa?”
“Đúng, đó chính xác là…” Gordon im bặt đi, nhìn chằm chằm vào những chuyển động sóng trên màn hình. Một bề mặt hơi cuộn sóng, với một đường gai dựng ngược lên. “Là nó à?”
“Phải,” kỹ thuật viên nói.
“Nhưng biên độ lớn quá,” Gordon nói.
“Phải. Và khoảng giữa càng lúc càng ngắn lại. Nhanh quá.”
“Anh muốn nói là có ai đó đang quay trở lại ngay lúc này sao?”
“Ừm. Có vẻ là sắp rồi.”
Stern liếc nhìn đồng hồ. Đội mới vừa đi được vài phút. Họ không thể đưa Giáo sư về nhanh thế.
“Chuyện đó có nghĩa là gì?” Stern hỏi anh.
“Tôi không biết,” Gordon nói. Sự thật là, anh không thích tình hình phát triển ra thế này chút nào. “Chắc là họ gặp trục trặc gì đó.”
“Trục trặc kiểu gì?”
“Sớm thế này, có thể là do lỗi kỹ thuật. Có thể là lỗi dịch chuyển.”
Stern nói, “Lỗi dịch chuyển là sao?”
Anh kỹ thuật viện nói, “Tôi đang tính có một chuyến ngược trở lại đây trong vòng hai mươi phút và năm mươi bảy giây nữa.” Anh ta đang đo cường độ trường, và tần số xung.
“Có bao nhiêu người đang quay trở lại vậy?” Gordon nói. “Tất cả bọn họ à?”
“Không,” kỹ thuật viên nói. “Chỉ một thôi.”
36:49:19Chris Hughes không thể chịu thêm được nữa; anh lại thấy căng thẳng rồi. Dù có dòng không khí mát ẩm của buổi sáng đi chăng nữa, anh vẫn cứ đổ mồ hôi, da lạnh ngắt, tim đập thình thịch. Nghe Baretto và Gomez tranh cãi, tinh thần anh chẳng phấn chấn lên tí nào.
Anh quay lại chỗ con đường đất, bước quanh những cái hố ngập bùn. Marek và Kate cũng đang quay trở lại. Họ đều đứng ngoài cuộc tranh luận kia.
“Được rồi, được rồi, khốn thật,” Baretto nói. Anh ta bỏ chỗ vũ khí ra và cẩn thận đặt chúng lên sàn chiếc lồng. “Được rồi. Thế này cô hài lòng chưa?”
Gomez vẫn đang lẩm bẩm gì đó, gần như một tiếng thì thầm. Chris không thể nghe ra được.
“Được thôi,” Baretto nói, gần như càu nhàu.
Gomez lại nói gì đó rất khẽ. Baretto đang nghiến răng. Đứng ở đó cực kỳ không thoải mái. Chris bước tránh ra vài bước, quay lưng khỏi cuộc tranh luận, đợi nó kết thúc.
Anh bất ngờ khi thấy rằng con đường trải xuống dưới khá dốc, và anh có thể thấy qua kẽ lá vùng đất bằng phẳng bên dưới. Tu viện đang ở đó – một kết cấu hình học gồm sân, hành lang có mái che, lối đi, tất cả đều được xây bằng đá màu be, được bao quanh bởi một bức tường đá cao vút. Nó trông như một thành phố đông đúc, chật hẹp. Nó gần đến bất ngờ, có lẽ chỉ khoảng một phần tư dặm thôi. Chẳng hơn.
“Kệ nó, tôi sẽ đi,” Kate nói, và cô bắt đầu đi xuống con đường đó. Marek và Chris nhìn nhau, rồi đi theo cô.
“Các người đi đâu trong tầm mắt thôi, khốn nạn,” Baretto gọi với theo họ.
Gomez nói, “Tôi nghĩ là chúng ta nên đi thôi.”
Baretto đặt bàn tay cương quyết lên vai cô. “Không, cho tới khi chúng ta nghĩ kỹ hết đã,” anh ta nói. “Về cách xử lý mọi chuyện trong chuyến đi này.”
“Tôi nghĩ là tất cả mọi thứ đã khá rõ rồi,” Gomez nói.
Baretto chúi người lại gần và nói, “Vì tôi không thích cái cách cô…” Và đoạn sau quá nhỏ đến không nghe thấy nổi, chỉ có tiếng rít đầy giận dữ trong giọng nói của anh ta.
Chris nhẹ cả người nếu được đi vòng qua góc quẹo trên con đường đất và để họ lại phía sau.
*Kate đi thật nhanh, cảm thấy sự căng thẳng dần rời bỏ khi mình cất bước. Cuộc tranh cãi làm cô thấy gò bó và căng thẳng. Vài bước phía sau, cô nghe thấy tiếng Chris và Marek đang nói chuyện. Chris đang lo lắng, và Marek đang cố làm anh bình tĩnh lại. Cô không muốn nghe mấy lời đó. Cô tăng tốc lên một chút. Gì thì gì, ở nơi đây, giữa cánh rừng tuyệt vời này, được những thân cây khổng lồ này bao quanh…
Sau độ một hai phút, cô đã bỏ Marek và Chris lại phía sau, nhưng cô biết họ vẫn ở khá gần, và ở một mình cũng rất thoải mái. Cánh rừng xung quanh cô thật mát mẻ và dễ chịu. Cô lắng nghe tiếng líu ríu của những chú chim và tiếng bước chân của chính mình bước qua đoạn đường. Có một lúc cô nghĩ mình cũng nghe thấy những tiếng bước chân khác nữa. Cô chậm lại một chút để nghe cho rõ.
Đúng thế, có những âm thanh khác nữa: những tiếng chân đang chạy dồn dập. Chúng dường như đến từ dưới cuối đoạn đường. Cô nghe thấy tiếng ai đó đang thở hổn hển, cố lấy hơi.
Và một tiếng khác nhẹ hơn, như tiếng sấm rì rầm từ đằng xa. Cô đang cố xác định tiếng rì rầm ấy thì một cậu choai choai chạy bắn ra từ góc đường, đâm thẳng về phía cô.
Cậu bé mặc quần tất màu đen, áo nhồi lông màu xanh lá cây sáng và đội một chiếc mũ đen. Cậu ta đỏ bừng mặt vì kiệt sức; rõ ràng là cậu đã chạy được một lúc lâu rồi. Cậu ta dường như giật mình khi nhìn thấy cô trên đường. Vừa tiến lại gần, cậu ta vừa gào lên, “Aydethee amsel! Grassa due! Aydethee!”
Một giây sau, cô nghe thấy tiếng cậu ta được dịch lại trong cái tai nghe: “Trốn đi cô kia! Vì Chúa! Trốn đi!”
Trốn cái gì? Kate băn khoăn. Khu rừng này quá hoang vu. Cậu ta nói thế là có nghĩa gì? Có lẽ cô chưa hiểu đúng ý cậu ta. Có lẽ máy dịch không chuẩn. Khi chạy qua chỗ cô, cậu ta lại thét lên, “Trốn đi!” và xô Kate thật mạnh, đẩy cô khỏi đường đi và rơi vào trong rừng. Cô vấp vào một cụm rễ cây trồi ra, lăn xuống chỗ đám cây bụi. Cô bị va vào đầu, đau nhói, và choáng nặng. Cô đang từ từ đứng dậy thì nhận ra tiếng động rầm rì đó là gì.
Ngựa.
Đang phi nước đại về phía cô.
*Chris nhìn thấy cậu bé chạy trên đường, và gần như ngay lập tức, anh nghe thấy tiếng ngựa truy kích. Cậu bé, cuối cùng cũng hết hơi, dừng lại một chút bên cạnh họ, gập người lại, và cố thở hắt ra, “Trốn đi! Trốn đi!” đoạn đâm bổ vào rừng.
Marek lờ cậu bé đi. Anh ta đang nhìn xuống cuối con đường.
Chris cau mày. “Tất cả những chuyện này là thế nào đấy…”
“Nào,” Marek nói và quàng tay qua vai Chris, nhấc cả người Chris lên khỏi con đường và kéo thẳng vào giữa những tán cây.
“Chúa ạ,” Chris nói, “anh không phiền nếu nói cho tôi…”
“Suỵt,” Marek đặt tay lên miệng Chris, “cậu có muốn để tất cả chúng ta bị giết hết không?”
Không, Chris nghĩ, anh hiểu rằng mình không muốn ai bị giết hết. Đang phóng thẳng lên đồi về phía họ là sáu kỵ sĩ vũ trang tận răng: mũ trụ thép, áo giáp lưới kim loại, áo choàng ngoài màu nâu đỏ và xám. Những con ngựa được choàng vải đen lốm đốm ánh bạc. Hiệu ứng thật đáng sợ. Tay kỵ sĩ dẫn đầu, đội một chiếc mũ trụ có gắn lông chim, chỉ tay về phía trước và thét lên. “Godin!”
Baretto và Gomez vẫn đang đứng bên đường, và cứ đứng đực ra đó, rõ ràng họ đang rất sửng sốt trước thứ phóng nước đại thẳng về phía mình. Tên kỵ sĩ đen chúi về phía trước trên cái yên ngựa và xoay thanh gươm to bản thành một đường cung về phía Gomez khi hắn ta phóng qua cô.
Chris nhìn thấy thân người không đầu của Gomez, máu bắn tung tóe, rơi xuống đất. Baretto, người dính đầy máu, vừa chửi bới ầm ĩ vừa chạy thẳng vào rừng. Thêm nhiều kỵ sĩ nữa phi nước đại lên đồi. Giờ tất cả bọn chúng đều gào lên, “Godin! Godin!” Một tên xoay người trên lưng ngựa, rút cung ra.
Mũi tên cắm vào vai trái của Baretto khi anh ta vẫn đang chạy, đầu thép nhọn xuyên thẳng qua vai, lực đâm làm anh ta khuỵu gối xuống, vẫn tiếp tục chửi, Baretto loạng choạng đứng dậy, và cuối cùng cũng tới được bên cỗ máy.
Anh ta nhặt cái dây lưng của mình lên, rút một quả lựu đạn ra, và quay người ném nó đi. Một mũi tên cắm thẳng vào ngực anh ta. Baretto bàng hoàng, nấc lên, và ngã về phía sau, đổ phịch xuống, người thẳng đuột ra tựa vào những thanh kim loại. Anh ta yếu ớt cố rút mũi tên ra khỏi ngực. Mũi tên tiếp theo cắm ngập vào họng anh ta. Quả lựu đạn tuột khỏi tay.
Trở lại chỗ con đường đất, những con ngựa hí vang và nhảy chồm lên, đám kỵ sĩ điều khiển chúng xoay vòng tròn, miệng gầm thét và tay chỉ trỏ.
Một ánh chớp lóe lên.
Chris nhìn lại và vừa kịp thấy Baretto vẫn ngồi bệt ra sàn, người bất động, khi cỗ máy nhấp nháy liên tục rồi nhỏ dần lại.
Trong giây lát, cỗ máy đã biến mất. Những tên kỵ sĩ giờ trông rất hoảng sợ. Tên kỵ sĩ đen đội mũ trụ gắn lông chim xoay ngựa và quát tháo những tên còn lại, tất cả đồng loạt quất ngựa, phóng thẳng lên đồi rồi mất hút.
Khi tên kỵ sĩ đen quay ngựa lại, con ngựa của hắn vấp vào xác của Gomez. Vừa chửi, hắn vừa cho ngựa đi vòng tròn và lồng lên để giẫm đạp liên tục lên cái xác. Máu bắn lên không trung; hai chân trước của con ngựa chuyển thành màu đỏ thẫm. Cuối cùng tên kỵ sĩ đen cũng quay ngựa lại, chửi thề nốt câu cuối cùng, hắn phóng nước đại về nhập hội với những tên còn lại.
“Chúa ơi.” Sự đột ngột, sự hung bạo đến tàn nhẫn…
Chris lồm cồm bò dậy, chạy lại chỗ con đường.
Thi thể của Gomez nằm giữa một vũng bùn, bị giày xéo đến nỗi gần như không nhận ra nổi. Nhưng một bàn tay bị hất ra và nằm ngửa trên nền đất. Và bên tay cô là chip định vị màu trắng.
Nó bị vỡ nứt khiến phần lõi điện lòi cả ra ngoài.
Chris nhặt nó lên. Miếng sứ vỡ ra trong tay anh, những mẩu trắng và bạc vung vãi xuống đất, trôi hết cả vào vũng bùn. Và trong khoảnh khắc ấy, tình cảnh của họ trở nên cực kỳ rõ ràng trước mắt anh.
Cả hai người dẫn đường của họ đều đã chết.
Một cỗ máy đã mất.
Miếng sứ để quay về của họ đã bị vỡ nát.
Có nghĩa là họ đã bị kẹt lại ở nơi này. Bị mắc kẹt ở đây, chẳng có người hướng dẫn hay giúp đỡ. Và chẳng có bất cứ một hy vọng nào để quay trở lại.
Chẳng bao giờ nữa.