32:16:01
Những con ngựa xoay người và phóng vụt đi, đua nhau qua đồng cỏ. Đất rung lên khi những con vật to lớn đó phóng qua Marek và Chris, hai người đang đứng bên hàng rào thấp quan sát buổi tập luyện. Đối với Chris, đấu trường thật quá rộng lớn – rộng bằng cả một sân bóng đá – và ở cả hai bên, khu khán đài đã hoàn chỉnh, các quý bà quý ông đã bắt đầu ổn định chỗ ngồi. Những khán giả đến từ các vùng quê, ăn mặc thô kệch và ăn nói ồn ào, lũ lượt kéo vào.
Một cặp kỵ sĩ nữa lại thúc ngựa phóng đi, những con ngựa của họ vừa phi nước đại vừa khịt mũi. Marek nói, “Cậu cưỡi ngựa có khá không?”
Anh nhún vai: “Tôi hay cưỡi ngựa với Sophie.”
“Thế tôi nghĩ mình có thể giúp cậu sống sót đấy, Chris,” Marek nói. “Nhưng cậu phải làm đúng theo những gì tôi nói.”
“Được rồi.”
“Cho tới giờ, cậu chưa làm gì như tôi dặn hết,” Marek nhắc anh nhớ. “Lần này, cậu bắt buộc phải làm đấy.”
“Được rồi, được rồi mà.”
“Tất cả những gì cậu phải làm,” Marek nói, “là ngồi trên lưng ngựa đủ lâu để chịu cú đánh. Tên Guy sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm vào ngực khi hắn ta thấy cậu cưỡi ngựa tệ đến thế nào, vì ngực là mục tiêu lớn nhất và ổn định nhất của một kỵ sĩ đang phi nước đại. Tôi muốn cậu hứng lấy mũi thương của hắn ta trọn vào ngực, ngay chỗ tấm che ngực ấy. Cậu hiểu chứ?”
“Tôi phải đưa ngực ra hứng lấy thương của hắn ta ấy à?” Chris nói, mặt trông chẳng vui vẻ gi.
“Khi mũi thương đâm vào cậu, cứ để cậu tự ngã ra, chẳng khó lắm đâu. Ngã xuống đất và đừng cử động, để có vẻ là cậu đã bất tỉnh. Có thể là cậu sẽ bất tỉnh thật đấy. Không được đứng dậy trong bất kỳ tình huống nào. Cậu hiểu chứ?”
“Không được đứng dậy.”
“Đúng rồi đấy. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu cứ nằm đó. Nếu tên Guy đã hất cậu ngã ngựa, và cậu đã bất tỉnh, thì trận đấu sẽ kết thúc. Nhưng nếu cậu đứng dậy, hắn sẽ cho cậu một mũi thương nữa, hoặc hắn sẽ xuống ngựa lấy kiếm ra đánh nhau với cậu, và giết cậu đấy.”
“Không đứng dậy,” Chris lặp lại.
“Đúng rồi,” Marek nói. “Dù có chuyện gì đi nữa. Không được đứng dậy.”
Anh ta vỗ nhẹ vào vai Chris. “Nếu may mắn, cậu sẽ sống sót thôi.”
“Chúa ơi,” Chris nói.
Thêm nhiều ngựa nữa phóng qua họ, làm mặt đất rung lên bần bật.
*Bỏ đấu trường lại phía sau, họ đi qua rất nhiều căn lều được dựng lên bên ngoài khu thi đấu. Những căn lều này đều nhỏ và tròn, được trang trí những đường sọc và các hình thù dích dắc rực rỡ chói mắt. Cờ hiệu đuôi nheo trên nóc lều phất phơ trong gió. Ngựa được buộc ở ngoài. Hầu cận và các thiếu hiệp chạy lăng xăng qua lại, mang giáp trụ, yên cương, cỏ, nước. Vài người hầu đang lăn những cái thùng gỗ trên mặt đất. Những cái thùng vừa lăn vừa phát ra mấy tiếng xì khe khẽ.
“Là cát đấy,” Marek giải thích. “Họ lăn áo giáp lưới trong cát để loại bỏ gỉ.”
“Ừm ừm.” Chris cố tập trung vào các chi tiết nhỏ, để tâm trí mình không phải nghĩ tới những gì sắp xảy ra. Nhưng anh vẫn có cảm giác như đang đi tới đoạn đầu đài.
Họ bước vào một căn lều có ba người hầu đang đợi sẵn. Một ngọn lửa ấm áp cháy bùng lên ở góc trong; bộ giáp được đặt trên một tấm vải trải ra sàn. Marek kiểm tra lướt qua một chút rồi nói, “Được đấy.” Amh ta quay đi.
“Anh định đi đâu thế?”
“Tới một cái lều khác, để thay đồ.”
“Nhưng tôi không biết làm thế nào để…”
“Người hầu sẽ mặc giúp cậu,” Marek nói rồi đi.
Chris nhìn vào các phần của bộ giáp đang nằm la liệt trên sàn, đặc biệt chú ý vào cái mũ trụ, có một cái mỏ nhọn nhọn, như của một con vịt khổng lồ vậy. Chỉ có một khe hở nhỏ để nhìn. Nhưng bên cạnh là một chiếc mũ trụ khác, trông bình thường hơn, và Chris đã nghĩ rằng…
“Ngài thiếu hiệp, nếu ngài không phiền,” trưởng nhóm hầu cận, khá lớn và ăn mặc khá hơn mấy người kia, nói với anh. Cậu ta khoảng mười bốn tuổi. “Tôi mong ngài đứng ra đây.” Cậu ta chỉ ra giữa lều.
Chris đứng đó, và anh cảm thấy rất nhiều bàn tay lướt trên người mình. Họ nhanh chóng cởi đồ của anh cho tới lớp đồ lót bằng vải lanh, rồi những tiếng thì thầm lo lắng bắt đầu rộ lên khi họ thấy người anh.
“Ngài có đang bị ốm không vậy, thưa ngài?” một cậu hỏi.
“Ừm, không…”
“Sốt hay ốm, làm người ngài yếu đi, như chúng tôi đang thấy đây?”
“Không,” Chris nói, cau mày khó chịu.
Họ bắt đầu mặc đồ cho anh, chẳng nói gì nữa hết. Đầu tiên, quần tất bằng nỉ thật dày, rồi tới một chiếc áo trong dài tay được độn nặng trịch có cúc ở trước ngực. Họ nhờ anh gập cánh tay lại, anh khó khăn lắm mới làm được vì quần áo quá dày.
“Giặt giũ làm nó cứng đi, nhưng nó sẽ nhanh mềm ra thôi ạ,” một cậu bé nói.
Chris chẳng nghĩ thế. Chúa ơi, anh nghĩ, mình hầu như chẳng cử động được, mà họ còn chưa khoác áo giáp lên nữa cơ. Giờ họ đang lắp những miếng giáp kim loại lên đùi, bắp chân và đầu gối cho anh. Rồi họ làm đến hai cánh tay. Với mỗi miếng giáp, họ nhờ anh cử động chân tay một chút, để chắc chắn rằng các đai thắt không quá chặt.
Chiếc áo giáp lưới được hạ xuống đầu anh. Nó đè nặng lên hai vai anh. Khi miếng giáp ngực đang được giữ nguyên vị trí, cậu trưởng đội hầu cận hỏi một tràng, chẳng câu nào Chris trả lời được hết.
“Ngài hay ngồi phía trước hay sau yên ngựa ạ?”
“Ngài có định hạ thương không hay cứ giữ nguyên ạ?”
“Ngài muốn buộc cố định vào mấu yên không hay cứ ngồi tự do ạ?”
“Đặt bàn đạp lùi lại hay tiến ra trước ạ?”
Chris cứ ậm ậm ừ ừ. Cùng lúc ấy, lại thêm nhiều phần giáp trụ nữa được thêm vào, với nhiều câu hỏi nữa.
“Giáp chân mềm hay cứng ạ?”
“Giáp khuỷu tay hay chỉ ép bên thôi ạ?”
“Kiếm cầm tay trái hay tay phải ạ?”
“Có mũ thép bên dưới mũ trụ không ạ?”
Anh cảm thấy nặng trình trịch mỗi lần họ chất thêm đồ mới và càng lúc càng cứng hết cả người khi những khớp chân tay được bọc trong kim loại. Những người hầu làm việc rất nhanh gọn, và chỉ trong vài phút thì anh đã hoàn toàn xong xuôi. Họ bước lùi ra và ngắm nghía anh.
“Thế này được chưa, thưa ngài?”
“Vậy được rồi đấy,” anh nói.
“Giờ tới mũ trụ.” Anh đã đội sẵn một cái mũ kim loại ép chặt vào đầu rồi, nhưng giờ họ mang mũ trụ có gắn cái mỏ ra và đặt nó lên đầu anh. Chris bị tống vào trong bóng tối, và anh thấy sức nặng của cái mũ trụ dồn cả lên hai vai mình. Anh chẳng thấy gì trừ những vật ở ngay phía trước, qua một cái khe mắt hẹp nằm ngang.
Tim anh bắt đầu đập dồn dập. Chẳng có không khí gì hết. Anh không thở nổi. Anh kéo cái mũ, cố nhấc tấm che mặt lên, nhưng nó không chịu dịch chuyển. Anh bị mắc kẹt rồi. Anh nghe thấy hơi thở của chính mình, nghe nặng nề hơn trong cái mũ trụ. Hơi thở nóng hổi của anh càng làm cái mũ chật chội thêm khó chịu. Anh đang ngạt thở. Chẳng có tí không khí nào hết. Anh ốm lấy cái mũ trụ, cố tháo nó ra khỏi đầu mình.
Những người hầu nâng nó ra khỏi đầu anh và tò mò nhìn.
“Ổn cả chứ, thưa ngài?”
Chris húng hắng ho, rồi gật đầu, không nghĩ mình nên trả lời. Anh chẳng muốn đội cái thứ đó trên đầu mình thêm lần nào nữa. Nhưng họ đã đưa anh ra khỏi căn lều, tiến về phía con ngựa đang đợi sẵn bên ngoài rồi.
Chúa ơi, anh thầm nghĩ.
Con ngựa này thật lực lưỡng; và được phủ nhiều kim loại hơn cả anh nữa. Có một miếng thép trang trí đặt trên đầu, và thêm nhiều miếng nữa trên ức và hai bên sườn. Dù có được bọc trong giáp sắt nặng thế, con ngựa vẫn nhún nhảy và đầy khí thế, khụt khịt và giật dây cương người hầu đang giữ. Đây thực sự là một con ngựa chiến, một con chiến mã thực thụ, và nó hăng máu hơn bất cứ con ngựa nào anh từng cưỡi trước đây. Nhưng đó không phải thứ làm anh lo lắng. Thứ làm anh lo ngại là kích thước – con ngựa khốn kiếp kia to quá, anh thậm chí còn chẳng nhìn ngước qua nó được. Và khi cái yên gỗ được lắp vào, nó còn cao hơn nữa. Tất cả những người hầu đều nhìn anh với vẻ hồi hộp trông mong. Đợi anh. Đợi làm gì chứ? Có lẽ là nhảy lên.
“Làm thế nào để tôi, ừm…”
Tất cả đều hấp háy mắt, đầy bất ngờ. Cậu trưởng đội bước lên phía trước và bình tĩnh nói, “Ngài đặt tay ở đây, trên phần gỗ rồi nhảy lên…”
Chris với tay ra, nhưng anh chỉ gần rướn được tới mấu yên, là phần gỗ hình chữ nhật được chạm trổ ở phía trước yên. Anh bấu lấy phần gỗ, rồi nâng đầu gối lên và luồn chân lên bàn đạp.
“Ừm. Tôi nghĩ là nên để chân trái lên, thưa ngài.”
Dĩ nhiên rồi. Chân trái. Anh biết thế; chỉ là hơi căng thẳng và bối rối chút thôi. Anh đá cái bàn đạp để hất chân phải ra. Nhưng phần giáp đã bị mắc vào bàn đạp; anh lúng túng chúi người ra trước và lấy tay để gỡ cái bàn đạp ra. Nó vẫn cứ kẹt. Cuối cùng cũng gỡ ra được, anh mất thăng bằng và ngã ra sau gần chỗ chân sau của con ngựa. Những người hầu đầy kinh hãi vội vã kéo anh ra xa.
Họ giúp anh đứng dậy, rồi giúp anh lên ngựa lại. Những bàn tay đẩy mông anh lên khi anh cứ chới với giữa khoảng không, quăng chân sang bên kia – Chúa ơi, khó quá – và cuối cùng cũng hạ người được xuống cái yên với một tiếng cạch.
Chris nhìn xuống mặt đất xa phía dưới. Anh có cảm giác mình đang ở cách mặt đất tới hơn ba mét vậy. Ngay khi anh lên yên, con ngựa bắt đầu hí và lắc đầu, quay sang hai bên và đớp đớp về phía hai chân đang đặt trên yên của anh. Anh nghĩ, Con ngựa khốn kiếp này đang cố cắn mình.
“Thắng cương, thưa ngài! Thắng cương! Ngài phải thắng cương nó lại!”
Chris kéo mạnh cái dây cương. Con ngựa khổng lồ chẳng thèm chú ý, cứ giật mạnh, vẫn cố cắn anh.
“Cho nó biết đi ngài! Thật mạnh mẽ lên!”
Chris giật mạnh dây cương, mạnh đến nỗi anh nghĩ mình có thể làm gãy cổ con ngựa. Nhưng con ngựa chỉ khịt cái cuối cùng và hướng mặt ra trước, đột ngột bình tĩnh lại.
“Tuyệt lắm, thưa ngài.”
Kèn trumpet nổi lên, vài hồi dài.
“Đó là lần gọi đầu tiên tới cuộc thi đấy,” người hầu nói. “Chúng ta phải tới trường đấu ngay.”
Họ nắm lấy dây cương ngựa và dẫn Chris tới đồng cỏ.