← Quay lại trang sách

36:02:00

Một giờ sáng. Từ trong phòng làm việc ở ITC, Robert Doniger nhìn chằm chằm xuống lối vào hang, được những ánh đèn pha của sáu chiếc xe cứu thương đỗ xung quanh chiếu sáng. Gã lắng nghe tiếng điện đàm cứu thương kêu tanh tách và nhìn mọi người rời đường hầm. Gã thấy Gordon đi ra với cậu người mới Stern kia. Chẳng ai trong họ có vẻ gì bị thương hết.

Gã thấy bóng Kramer hắt lên ô cửa kính khi cô bước vào phòng. Cô thở hơi gấp. Không hề quay mặt nhìn lại, gã nói, “Bao nhiêu người bị thương?”

“Sáu. Hai có vẻ khá nặng.”

“Nặng thế nào?”

“Dính mảnh lựu đạn. Bị bỏng do nhiễm khí độc.”

“Thế thì họ sẽ phải tới BĐ thôi.” Gã muốn nói tới Bệnh viện Đại học ở Albuquerque.

“Vâng,” Kramer nói. “Nhưng tôi đã dặn họ là phải nói thế nào rồi. Tai nạn khi làm thí nghiệm, chỉ thế thôi. Và tôi đã gọi cho Whittle ở BĐ, nhắc ông ta nhớ về lần quyên tiền gần đây nhất của chúng ta. Tôi không nghĩ là có vấn đề lắm đâu.”

Doniger nhìn ra ngoài cửa sổ. “Có lẽ có đấy,” gã nói.

“Những nhân viên phụ trách PR sẽ giúp giải quyết thôi.”

“Có thể không đâu,” Doniger nói.

Những năm gần đây, ITC đã xây dựng được một đội phụ trách quảng bá thông tin gồm hai mươi sáu người trên toàn thế giới. Nhiệm vụ của họ không phải là quảng bá thông tin về công ty, mà là cố che đậy nó càng kín càng tốt. ITC, như họ đã lý giải với tất cả những người có thắc mắc, là một công ty chế tạo các thiết bị lượng tử siêu dẫn cho các máy đo từ trường và các máy quét y tế. Những thiết bị này chứa một linh kiện cơ-điện tử phức tạp dài khoảng mười lăm xăng ti mét. Những tờ phát tay dành cho báo giới thì cực kỳ tẻ nhạt, dày đặc những lý thuyết lượng tử.

Đối với phóng viên hiếm có nào vẫn còn rất quan tâm về đề tài này, ITC đã rất nhiệt tình lên lịch cho một chuyến thăm cơ sở hạ tầng của họ ở New Mexico. Những phóng viên này được dẫn tới những phòng nghiên cứu đã được chỉ định. Rồi, trong một phòng họp lớn, họ được cho xem quy trình chế tạo các thiết bị – những cuộn dây đo biến thiên trường được lắp vào các thiết bị tạo siêu hàn, tấm chắn siêu dẫn và phần chì dẫn điện bọc ngoài. Những lời giải thích đề cập đến các phương trình Maxwell và chuyển động tĩnh điện. Gần như lần nào cũng vậy, tất cả các nhà báo đều bỏ dở bài viết của mình. Theo lời một người, “Nó hấp dẫn cũng ngang như dây chuyền lắp ráp máy sấy tóc ấy.”

Bằng cách này, Doniger đã thành công trong việc giữ bí mật về phát kiến khoa học vĩ đại nhất cuối thế kỷ hai mươi. Một phần nào đó, sự im lặng của gã là hành động tự vệ: những công ty khác, như IBM và Fujitsu, đã bắt đầu tiến hành những nghiên cứu lượng tử của riêng mình, và dù Doniger cố bốn năm vượt trước họ, việc họ không biết đích xác gã đã tiến xa được đến đâu cũng là một lợi thế cho gã.

Gã cũng biết rõ rằng kế hoạch của mình vẫn chưa hoàn chỉnh, và gã cần được kết thúc nó trong bí mật. Như bản thân gã vẫn vừa nói vừa cười nhăn nhở như một đứa trẻ, “Nếu biết chúng ta muốn làm gì, người ta sẽ thực sự muốn ngăn chúng ta lại đấy.”

Nhưng đồng thời, Doniger cũng biết rằng gã không thể cứ giữ bí mật mãi thế được. Không sớm thì muộn, có thể do tai nạn, bí mật sẽ lộ ra. Và khi chuyện đó xảy ra, gã sẽ là người phải đứng ra lèo lái.

Trong tâm trí Doniger hiện lên câu hỏi rằng có phải chuyện đó đang diễn ra ngay lúc này hay không.

*

Gã nhìn những chiếc xe cấp cứu đi ra, còi hú inh ỏi.

“Nghĩ đi,” gã nói với Kramer. “Hai tuần trước, công ty này cực kỳ chặt chẽ. Vấn đề duy nhất của chúng ta là cô nhà báo người Pháp kia. Rồi xảy ra chuyện với Traub. Lão già trầm cảm khốn khổ làm cả công ty gặp nguy hiểm. Cái chết của Traub đã lôi cái tên cớm từ Gallup ấy đến, giờ hắn vẫn còn đang chúi mũi vào mọi thứ. Rồi Johnston. Rồi bốn sinh viên của ông ta. Và giờ sáu kỹ thuật viên phải vào bệnh viện. Sẽ có rất nhiều người đây, Diane. Nhiều chuyện sẽ lộ ra lắm.”

“Vậy là anh nghĩ mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta,” cô nói.

“Có thể,” gã nói. “Nhưng cũng không sao nếu tôi có thể làm được gì đó. Đặc biệt khi tôi có ba thành viên hội đồng quản trị tiềm năng sẽ đến đây vào ngày kia. Thế nên hãy làm mọi chuyện chặt chẽ như cũ.”

Cô gật đầu. “Tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể giải quyết được việc này.”

“Được rồi,” gã nói, quay lưng khỏi ô cửa sổ. “Cho cậu Stern đó đi ngủ ở một trong những phòng trống của chúng ta. Phải chắc chắn rằng cậu ta sẽ ngủ, và chặn các cuộc gọi. Ngày mai, tôi muốn Gordon dính lấy cậu ta chắc như keo ấy. Cho cậu ta đi thăm thú các nơi, gì cũng được. Nhưng phải ở bên cạnh cậu ta. Tôi muốn có một cuộc họp qua điện thoại với những nhân viên phụ trách đối ngoại vào lúc tám giờ sáng mai. Tôi muốn có một cuộc họp về phòng dịch chuyển vào lúc chín giờ. Và tôi muốn gặp bọn báo giới khốn kiếp ấy vào khoảng trưa. Gọi tất cả mọi người bây giờ đi, để họ có thể sẵn sàng tiến hành mọi việc.”

“Vâng,” cô nói.

“Tôi có thể không giữ được mọi chuyện trong tầm kiểm soát,” Doniger nói, “nhưng tôi chắc là mình sẽ cố hết sức.”

Gã cau mày bên cửa kính, nhìn người túm tụm bên ngoài đường hầm trong bóng tối. “Bao lâu họ mới trở lại hang được vậy?”

“Chín tiếng.”

“Và rồi chúng ta có thể bắt đầu quy trình cứu hộ chứ? Gửi một đội khác về?”

Kramer húng hắng ho. “Ừm…”

“Cô ốm à? Hay thế có nghĩa là không được?”

“Tất cả các cỗ máy đều bị phá hủy trong vụ nổ rồi, Bob,” cô nói.

“Tất cả à?”

“Tôi nghĩ thế, phải.”

“Vậy tất cả những gì chúng ta có thể làm là cho xây lại phòng dịch chuyển, và ngồi phị đít ra chờ xem liệu họ có còn lành lặn mà quay về không à?”

“Phải. Đúng vậy đấy. Chúng ta chẳng có cách nào cứu được họ hết.”

“Thế thì hãy hy vọng rằng họ biết phải làm gì,” Doniger nói, “vì giờ họ phải tự lo lấy thân thôi. Mong thứ may mắn chó chết đó sẽ đến với họ.”

* 31:40:44

Qua khe hở hẹp trên tấm che mặt, Chris Hughes có thể nhìn thấy các khán đài trên đấu trường đã đầy người – gần như tất cả là các quý bà quý cô – và hàng rào thấp bên dưới chật ních dân thường. Tất cả mọi người đang thét đòi giải đấu được bắt đầu. Chris đang ở góc phía Đông của đấu trường, được mấy người hầu bao quanh, cố điều khiển con ngựa giờ dường như có vẻ bực tức với đám đông và bắt đầu nhảy dựng lên. Mấy cậu bé cố đưa cho anh một chiếc thương sọc dài một cách bất thường và cực kỳ khó cầm. Chris cầm lấy nó, luống cuống khi con ngựa khịt khịt và chồm lên bên dưới anh.

Quá chỗ hàng rào, anh nhìn thấy Kate đang đứng lẫn giữa đám đông. Cô đang mỉm cười động viên anh, nhưng con ngựa cứ hết xoay rồi vặn người làm anh không thể nhìn đáp lại cô được.

Và chẳng xa lắm, anh nhìn thấy bóng dáng Marek trong bộ giáp trụ, cũng đang được một nhóm người hầu vây quanh.

Khi ngựa của Chris lại xoay lần nữa – sao những người hầu này không nắm lấy dây cương nữa chứ? – anh nhìn thấy ở góc phía xa, Guy de Malegant đang bình thản ngồi trên lưng ngựa. Hắn ta đang đội chiếc mũ trụ đen có gắn lông chim của mình lên. Ngựa của Chris lại lồng lên lần nữa và cho anh quay vòng tròn. Anh nghe thấy thêm nhiều tiếng kèn trumpet nữa, và tất cả khán giả đều ngước nhìn lên khán đài. Anh lờ mờ thấy lãnh chúa Oliver ra ghế ngồi, vỗ tay rời rạc vài tiếng.

Rồi kèn trumpet lại vang lên.

“Thiếu hiệp, kèn hiệu cho ngài đấy,” một người hầu nói, lại đưa cây thương cho anh. Lần này anh đã cầm được nó đủ lâu để đặt nó lên cái rãnh trên núm yên ngựa, làm nó nằm ngang ra lưng con ngựa và xoay thẳng về phía trước bên trái mình. Rồi con ngựa xoay lần nữa, đám người hầu thét lên và tản ra khi cây thương xoay vòng trên đầu họ.

Thêm nhiều hồi kèn nữa.

Hầu như không thấy gì hết, Chris cứ giật giật dây cương, cố điều khiển con ngựa. Anh liếc nhìn Guy ở phía cuối đấu trường, cứ nhìn thôi, ngựa hoàn toàn không động đậy, Chris muốn cho xong luôn, nhưng con ngựa của anh cứ cuồng lên. Bực tức, anh giật thật mạnh dây cương lần cuối. “Khốn kiếp, đi, có đi không hả?”

Nghe thế, con ngựa vội hất đầu lên xuống hai lần thật nhanh. Hai tai cụp xuống.

Và anh phóng đi.

*

Marek đăm đăm nhìn con ngựa. Anh ta đã không nói hết mọi thứ cho Chris; như thế chỉ tổ làm cậu ta sợ hơn nữa. Nhưng rõ ràng là Guy sẽ cố giết Chris, có nghĩa là hắn ta sẽ nhằm thương thẳng vào đầu Chris. Chris đang nhảy chồm chồm như điên trên yên ngựa, cây thương giật lên giật xuống, người lắc hết bên nọ tới bên kia. Cậu ta là một mục tiêu rất tệ, nhưng nếu Guy đủ thiện nghệ – và Marek chẳng nghi ngờ gì chuyện đó – thì hắn ta vẫn sẽ nhằm thẳng vào đầu, mạo hiểm trượt cú đầu tiên để đánh một đòn chí mạng.

Anh ta nhìn Chris vừa phóng ngựa vừa giật đùng đùng qua cánh đồng, chới với bấp bênh trên yên. Và anh ta nhìn Guy phóng về phía Chris, thăng bằng hoàn hảo, người chúi về trước, thương đặt ngang trên khuỷu tay.

Thật ra thì, Marek nghĩ, ít nhất cũng có cơ hội là Chris sống sót.

*

Chris không nhìn rõ lắm. Loạng choạng điên cuồng trên yên, anh chỉ lờ mờ nhìn thấy khán đài, mặt đất, tên kỵ sĩ đang phóng tới trước mặt mình. Nhìn loáng thoáng, anh không thể ước lượng được là Guy còn cách bao xa, hay bao lâu nữa thì cú va chạm xảy ra. Anh nghe thấy tiếng vó đập như sấm rền từ con ngựa của mình, nhịp thở đều đặn của nó. Anh bật nảy trên yên và cố giữ chặt lấy cây thương. Tất cả mọi thứ đều mất thời gian hơn anh đã nghĩ nhiều. Anh có cảm giác là mình đã cưỡi con ngựa này được cả tiếng rồi.

Ở khoảnh khắc cuối cùng, anh thấy Guy đã rất gần mình rồi, hắn đang phóng thẳng tới với một tốc độ kinh hoàng, và rồi cây thương của chính anh bật nảy lên, đập ngược vào sườn phải đau nhói, cùng lúc ấy vai trái cũng đau nhói và cú đòn làm anh vặn cả người sang một bên trên yên ngựa và nghe thấy tiếng gỗ gãy răng rắc.

Đám đống rú lên.

Ngựa của anh phóng về trước, tới góc phía xa của đấu trường. Chris choáng váng. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Vai anh bỏng rát. Cây thương đã bị gãy làm đôi.

Và anh vẫn còn đang ngồi trên yên.

Khốn kiếp thật.

*

Marek quan sát mà chẳng vui chút nào. Vận rủi rồi; đòn đánh quá nhanh nên không làm Chris ngã ngựa được. Thế là giờ họ lại phải đấu thêm một lượt nữa. Anh ta liếc về phía Guy, hắn đang vừa chửi rủa vừa lấy một cây thương mới từ tay những người hầu, xoay ngựa, và chuẩn bị phóng tới lần nữa.

Ở đầu kia đấu trường, Chris lại đang cố gắng kiểm soát mũi thương của mình vẫn đang đung đưa dữ dội trong không trung như máy nhịp. Cuối cùng anh hạ nó xuống, bắc ngang yên, nhưng con ngựa thì vẫn đang xoay mình và lồng lên.

Guy bị sỉ nhục và đang rất tức giận. Hắn ta hiện đã mất kiên nhẫn, và chẳng chịu đợi nữa. Đá vào cái bàn đạp, hắn thúc ngựa phóng xuống đấu trường.

Thằng khốn, Marek nghĩ.

*

Đám đông gào lên bất ngờ trước đòn tấn công một chiều. Chris nghe thấy và cũng nhìn thấy Guy đã phi nước đại về phía mình. Ngựa của anh vẫn còn đang bướng bỉnh xoay vòng quay. Anh giật dây cương và đúng lúc đó nghe thấy một tiếng chát, một trong những người giữ ngựa đã phát vào chân sau con ngựa.

Con ngựa hí lên. Hai tai bẹp dúm xuống.

Anh phóng thẳng qua đấu trường.

Lần thúc ngựa thứ hai kinh khủng hơn nhiều – vì bây giờ anh đã biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì.

*

Cú đòn giáng xuống người anh, quét vào ngực anh đau điếng, cả người anh bị văng lên không trung. Tất cả mọi thứ đều trở nên chậm chạp. Anh nhìn thấy cái yên văng ra xa, rồi hai bên sườn phía sau của con ngựa hiện ra trước mặt mình, và rồi anh ngửa người ra sau, nhìn chằm chằm lên trời.

Anh rơi bịch xuống đất, ngửa thẳng người. Đầu đập vào cái mũ sắt. Anh thấy hàng loạt những đốm sáng xanh, càng lúc càng lớn hơn, rồi xám dần lại. Anh nghe thấy tiếng Marek trong cái tai nghe: “Giờ nằm yên đấy đi!”

Đâu đó anh nghe thấy tiếng kèn trumpet xa xôi, rồi cả thế giới nhẹ nhàng mờ đi, trượt dần vào bóng tối.

*

Ở góc phía xa của đấu trường, Guy đang xoay ngựa để chuẩn bị cho lượt đấu tiếp theo, nhưng những tiếng kèn trumpet đã rộ lên báo hiệu cặp đấu khác rồi.

Marek hạ thấp cây thương xuống, thúc ngựa, phi nước đại về phía trước. Anh ta thấy địch thủ của mình, hiệp sĩ Charles de Gaune, đang phóng tới. Anh ta nghe thấy tiếng vó lộc cộc rắn rỏi của con ngựa, tiếng gào thét càng lúc càng ầm ĩ của đám đông – họ biết trận này sẽ rất gay cấn – khi phóng ngựa về trước. Con ngựa này chạy nhanh khủng khiếp. Hiệp sĩ Charles phóng tới, nhanh chẳng kém.

*

Theo các sách về thời Trung cổ, thách đố thực sự của một cuộc đấu thương không nằm ở việc mang thương, hay nhắm vào mục tiêu này kia. Thách thức thực sự nằm ở việc phóng thẳng không né tránh cú va chạm – không được đầu hàng sự hoảng sợ mà gần như tất cả mọi kỵ sĩ đều trải qua khi anh ta phi nước đại về phía đối thủ.

Marek đã đọc những bản thảo cổ, nhưng giờ anh ta mới đột nhiên hiểu được chúng: anh ta thấy rùng mình và nhũn người ra, tứ chi bải hoải, đùi rung lên khi cố ghì chặt người xuống yên. Anh buộc mình phải tập trung, phải thật chú tâm, phải nhắm thẳng mũi thương của mình về phía mũi thương của hiệp sĩ Charles. Nhưng đầu mũi thương của anh ta cứ quật lên quật xuống trong khi anh ta thúc ngựa phóng tới. Anh ta giơ nó lên khỏi chỗ mấu yên ngựa, kẹp nó vào khuỷu tay. Ổn định dần. Nhịp thở của anh ta đã khá hơn. Anh ta thấy sức mạnh của mình đã trở lại. Anh ta giương thẳng cây thương ra. Còn gần tám mươi mét nữa.

Phóng hết tốc lực.

Anh ta nhìn thấy hiệp sĩ Charles đang điều chỉnh lại cây thương, xiên nó lên trên. Hắn ta đang định nhằm vào đầu. Hay đó chỉ là đòn nhử? Một số người cưỡi ngựa đánh thương có thói quen thay đổi mục tiêu vào những giây cuối cùng. Liệu hắn ta có thế không?

Sáu mươi mét.

Cú đánh vào đầu là rất mạo hiểm nếu cả hai kỵ sĩ đều không nhằm vào nó. Một cú thương thẳng vào người sẽ đến sớm hơn một giây so với một cú đánh vào đầu: nó liên quan đến góc đâm. Cú va chạm đầu tiên sẽ làm cả hai kỵ sĩ bị chấn động, làm cú đánh vào đầu kém chính xác. Nhưng một kỵ sĩ lão luyện sẽ chúi mũi thương của mình ra trước, không tiếp tục giữ nó trên khuỷu tay nữa, để có thêm một đoạn chừng mười bốn đến mười lăm xăng ti mét nữa, và giành được cú đòn đầu tiên. Anh phải có một lực tay thật khủng khiếp mới có thể đỡ được cú đánh ấy, và phải giữ được cây thương khi nó bật lại, để con ngựa hứng lấy phần lớn lực va chạm, nhưng anh có thể làm rối loạn khả năng ngắm mục tiêu và căn giờ của đối thủ.

Năm mươi mét.

Hiệp sĩ Charles vẫn đang giơ cao mũi thương. Nhưng giờ hắn ta đã chúi mũi thương xuống, áp người về phía trước. Hắn ta đã kiểm soát được cây thương của mình tốt hơn. Liệu lần này hắn có dùng đòn gió nữa không?

Bốn mươi mét.

Chẳng có cách nào biết được hết. Marek quyết định liều cú đánh vào ngực. Anh ta để thương vào vị trí. Anh sẽ không di chuyển nó thêm nữa.

Ba mươi mét.

Anh ta nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm rền, tiếng gào thét của đám đông. Những bản ghi chép thời Trung Cổ đã cảnh báo rằng, “Không được nhắm mắt vào lúc ra đòn. Phải mở mắt thật lớn để tấn công.”

Hai mươi mét.

Mắt anh ta vẫn mở.

Mười.

Tên khốn kiếp giương cây thương lên.

Hắn định nhắm vào đầu.

Va chạm.

*

Tiếng gỗ răng rắc nghe như tiếng súng. Marek thấy đau nhói bên bả vai trái, bị đâm mạnh lên trên. Anh ta phóng ngựa tới cuối con đường, thả cây thương gãy nát của mình xuống, vươn tay ra để lấy cây khác. Nhưng những người hầu cứ đứng nhìn chằm chằm ra phía sau anh ta.

Ngoái nhìn lại, anh ta thấy hiệp sĩ Charles đang nằm dưới đất, không hề cử động.

Và rồi anh ta thấy Guy đang cho ngựa lồng lên và xoay vòng quanh Chris. Có lẽ đó là cách giải quyết của hắn, Marek nghĩ. Hắn sẽ giẫm Chris đến chết.

Marek quay người lại và rút kiếm ra. Anh ta giơ cao nó lên.

Với một tiếng thét đầy giận dữ, Marek thúc ngựa phóng xuống đấu trường.

*

Đám đông gào thét và đấm vào hàng rào y như đang gõ trống. Guy quay người lại, và thấy Marek đang phóng đến. Hắn ta nhìn xuống Chris đang nằm dưới đất, đoạn thúc ngựa, làm nó bước ngang để giẫm anh.

“Đốn mạt! Đốn mạt!” Đám đông thét lên, và thậm chí cả lãnh chúa Oliver cũng đứng lên, thất sắc.

Nhưng rồi Marek tới được chỗ Guy, không dừng được ngựa lại mà vụt qua hắn, quát lên, “Khốn nạn,” đoạn lấy sống kiếm quật vào đầu hắn. Anh ta biết làm thế hắn cũng chẳng hề hấn gì nhưng đó là một cú đòn sỉ nhục, và nó sẽ làm hắn ta phải buông tha Chris. Và thực sự là vậy.

Guy ngay lập tức quay người khỏi Chris khi Marek giơ kiếm, giật cương phóng lên. Hắn rút kiếm khỏi vỏ, lưỡi kiếm cuồng loạn rít lên trong không khí. Nó đập choang vào kiếm của Marek. Marek thấy lưỡi kiếm của mình rung lên trong tay vì lực va chạm. Anh ta quét một đường gươm ngược, nhằm thẳng vào đầu. Guy đỡ được; con ngựa xoay ngang; hai thanh kiếm lại tiếp tục chém vào nhau.

Trận chiến đã bắt đầu. Và trong thâm tâm, Marek biết rằng đây là một trận đấu sinh tử.

*

Kate đứng bên hàng rào quan sát trận đấu. Marek vẫn cầm cự tốt, sức mạnh thể chất của anh ta rõ ràng vượt trội, nhưng chẳng khó gì để thấy là anh ta không có kinh nghiệm và kỹ thuật như Guy. Những đường kiếm của anh ta loạn hơn, và thế ngồi của anh ta kém chắc chắn hơn. Anh ta dường như cũng biết điều đó, và Guy cũng vậy, hắn ta liên tục lùi ngựa lại, cố mở rộng khoảng cách để có thể vung kiếm hết mức. Về phần mình, Marek cứ tiến lại gần, cố giữ khoảng cách giữa hai người thật sát, như một võ sĩ ôm ghì đấu thủ.

Nhưng Marek không thể cứ làm thế mãi được, cô thấy thế. Không sớm thì muộn, Guy sẽ có đủ khoảng cách, và khi đó, chỉ một khoảnh khắc thôi, hắn sẽ tung ra đòn chí mạng.

*

Tóc trong mũ trụ của Marek bết mồ hôi. Những giọt mồ hôi cay xè nhỏ vào mắt anh ta. Anh ta chẳng làm gì được. Anh ta lắc đầu, cố nhìn cho rõ. Cũng chẳng ích gì nhiều.

Chẳng mấy chốc anh ta đã thở hổn hển. Qua khe hở trên mũ, Guy trông chẳng chút mệt mỏi và chẳng thay đổi gì, luôn luôn ở thế tấn công, múa kiếm liên tục với nhịp đều đặn và thật lão luyện. Marek biết anh ta phải nhanh chóng làm gì đó, trước khi trở nên quá mệt mỏi. Anh ta phải phá vỡ nhịp độ của đối phương.

Bàn tay phải của anh ta, tay cầm kiếm, đã nóng rực lên vì ráng sức liên tục. Tay trái của anh ta khá khỏe. Sao không dùng tay trái nhỉ?

Đáng thử lắm chứ.

Thúc ngựa phóng lên, Marek tiến lại gần hơn, cho tới khi họ ngực đối ngực với nhau. Đợi đến khi lấy kiếm chặn được một đường chém, anh ta bèn dùng tay trái đấm thẳng lên mũ của Guy. Cái mũ trụ bật lại; anh cảm nhận được tiếng cốp đầy thỏa mãn khi đầu Guy đập vào thành trước của cái mũ.

Ngay lập tức, Marek xoay thanh kiếm lại và thúc chuôi kiếm vào mũ trụ của Guy. Một tiếng cắc lớn vang lên, và người Guy giật nảy lên trên yên ngựa. Vai hắn sụp xuống trong giây lát. Marek lại tấn công lần nữa, đập mạnh hơn vào cái mũ trụ. Anh ta biết mình đã làm hắn bị thương.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Quá muộn, anh ta nhìn thấy kiếm của Guy vút đi theo một vòng cung lớn, hướng thẳng vào lưng mình. Marek nhận vết chém đau nhói như bị roi quật lên hai vai. Liệu bộ giáp lưới có chịu được không? Liệu anh ta có bị thương không? Anh ta vẫn còn cử động được hai cánh tay. Anh ta vung lưỡi gươm thật mạnh vào sau mũ của Guy. Guy không làm được gì để tránh cú đòn ầm vang như tiếng cồng ấy hết. Hắn chắc hẳn đã phải choáng lắm, Marek nghĩ.

Marek lại vung gươm lần nữa, rồi xoay ngựa, đi vòng quanh đoạn vung mạnh gươm hướng vào cổ đối thủ. Guy đỡ lấy, nhưng lực của nhát chém làm hắn bật lùi ra sau. Xoay người lại, hắn trượt sang một bên yên ngựa, cố bám lấy mấu yên, nhưng cũng không tránh khỏi phải ngã bổ xuống đất.

Marek quay lại, bắt đầu xuống ngựa. Đám đông lại la hét lần nữa; nhìn lại phía sau, anh ta thấy Guy đã nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, những vết thương chỉ là giả vờ. Hắn vung kiếm về phía Marek trong khi anh ta vẫn còn đang xuống ngựa. Marek, với một chân vẫn còn đang mắc trên bàn đạp, lóng ngóng đỡ, bằng cách nào đó lại xuống ngựa được, và rồi đánh trả lại. Guy rất khỏe và tự tin vào bản thân.

Marek nhận ra rằng tình thế của anh ta hiện tại còn tệ hơn trước nữa. Anh ta tấn công dữ dội, nhưng Guy đỡ trả một cách dễ dàng, chân di chuyển lão luyện và cực kỳ nhanh nhẹn. Marek đang nặng nhọc thở hổn hển bên trong chiếc mũ trụ; anh chắc chắn rằng tên Guy cũng có thể nghe thấy, và có thể biết được thế có nghĩa là gì.

Marek đang kiệt sức.

Tất cả những gì Guy cần làm là cứ tiếp tục đỡ cho tới khi Marek kiệt quệ hẳn.

Trừ khi…

Về phía bên trải, Chris vẫn đang ngoan ngoãn nằm yên.

Marek vung kiếm về phía Guy, dịch dần sang phải với mỗi nhát chém. Guy tiếp tục dịch dần ra xa. Nhưng giờ Marek đang cố hướng hắn lùi lại – tới chỗ Chris.

*

Chris dần tỉnh lại trước những tiếng gươm loảng xoảng trên đầu. Anh lảo đảo nhìn quanh. Anh vẫn đang nằm ngửa ra, mắt nhìn thẳng lên bầu trời xanh trong. Nhưng anh còn sống. Chuyện gì đã xảy ra? Anh xoay đầu bên trong cái mũ trụ. Chỉ có một khe hở nhỏ xíu để nhìn, cảm giác thật nóng ngột ngạt và tù túng.

Anh bắt đầu thấy buồn nôn.

Cảm giác buồn nôn dội lên nhanh chóng. Anh không muốn cho hết cả ra trong cái mũ trụ. Mũ quá chật, anh sẽ chết chìm trong biển chất nôn của chính mình. Anh phải tháo ra. Vẫn nằm dài ra, anh với lên và bấu vào chiếc mũ bằng cả hai tay.

Anh giật nó ra.

Nó không chịu dịch chuyển. Tai sao? Có phải họ đã buộc nó lại vào đầu anh không? Có phải vì anh đang nằm không?

Anh sẽ nôn hết ra. Bên trong cái mũ khốn nạn ấy.

Chúa ạ.

Hoảng loạn cực độ, anh lăn lộn trên nền đất.

*

Marek vung kiếm một cách tuyệt vọng. Đằng sau Guy, anh ta thấy Chris bắt đầu cử động. Marek lẽ ra đã phải gào lên bắt Chris nằm yên, nhưng anh ta chẳng còn hơi đâu mà nói nữa.

Marek cứ vung kiếm liên tục.

Giờ Chris đang kéo cái mũ, cố tháo nó ra. Guy vẫn còn gần mười mét nữa mới tới chỗ Chris. Hắn nhảy lùi lại phía sáu, nhẹ nhàng đỡ những đòn tấn công của Marek một cách dễ dàng.

Marek biết sức mình đã gần đến mức cực hạn. Những cú ra đòn của anh ta càng lúc càng yếu dần. Guy vẫn còn rất khỏe và lanh lẹ. Chỉ lùi lại và đỡ đòn. Đợi cơ hội.

Năm mét.

Chris đã lăn sấp bụng xuống đất, và giờ đang cố đứng lên. Anh đang bò bằng cả tứ chi. Đầu lắc lư. Rồi ọe một tiếng thật to.

Guy cũng nghe thấy, hắn bèn quay đầu lại một chút để nhìn…

Marek phóng tới, húc thẳng đầu vào tấm giáp ngực của Guy, làm hắn loạng choạng lùi ra sau, ngã lên người Chris, đổ ập xuống.

Malegant lăn vội xuống đất, nhưng Marek đã đứng trước mặt rồi, anh ta giẫm lên tay phải hắn để găm thanh kiếm xuống, chân còn lại ghì chặt lấy vai kia, Marek giơ cao kiếm, sẵn sàng chém xuống.

Đám đông lặng đi.

Guy không hề cử động.

Thật chậm rãi, Marek hạ dần kiếm xuống, cắt dây nối mũ của Guy, và đẩy nó ra bằng đầu mũi kiếm. Đầu Guy giờ lộ ra. Marek thấy máu đang chảy xối xả từ bên tai trái của hắn.

Guy liếc nhìn anh ta rồi nhổ nước bọt.

Marek lại giơ kiếm lên lần nữa. Anh ta đang trong cơn thịnh nộ, mồ hôi vã ra nhức nhối, tay bỏng rát, mắt đỏ lên vì tức giận và kiệt quệ. Anh ta nắm chặt tay lại, chuẩn bị chém xuống và cắt cái đầu lìa khỏi xác.

“Làm ơn!”

Thấy thế Guy liền gào lên, để tất cả mọi người có thể nghe thấy.

“Tôi xin được tha!” Hắn ta gào lên. “Nhân danh Thánh thần và Đức Mẹ Đồng Trinh Mary! Xin tha cho tôi! Xin tha cho tôi!” Đám đông lặng đi.

Chờ đợi.

*

Marek không biết phải làm gì. Tận sâu trong tâm trí anh ta, một giọng nói cất lên, “Giết tên khốn này đi nếu không ngươi sẽ phải hối hận về sau đấy.” Anh ta biết mình sẽ phải quyết định thật nhanh; càng đứng giẫm lên tên Guy này lâu thì anh ta càng chắc rằng mình sẽ chùn bước.

Anh ta nhìn về phía đám đông đang xếp dọc hàng rào. Không một ai cử động; họ cứ tròn mắt nhìn. Anh ta nhìn về phía khán đài, nơi lãnh chúa Oliver đang ngồi với các quý cô. Tất cả mọi người đều bất động. Lãnh chúa Oliver dường như đông cứng. Marek nhìn lại về phía đám người hầu đang túm tụm cạnh hàng rào. Họ cũng đang đông cứng lại luôn. Rồi, với một cử động gần như là vô thức, một người hầu giơ tay ngang ngực và ra hiệu thật nhanh: cắt phăng nó đi.

Cậu ta đang cho ngươi một lời khuyên đúng đắn đấy, Marek nghĩ.

Nhưng Marek vẫn lưỡng lự. Trên đấu trường là một bầu không khí tĩnh lặng hoàn toàn, trừ những tiếng nôn ọe và rên rỉ của Chris. Cuối cùng thì chính những tiếng nôn ọe kia lại là thứ đã phá vỡ trạng thái căng thẳng. Marek lùi khỏi hiệp sĩ Guy và giơ tay ra giúp hắn đứng dậy.

Guy nắm lấy, đứng dậy trước mặt anh ta. Hắn nói, “Đồ khốn, tao sẽ gặp mày dưới địa ngục,” và quay gót bỏ đi.