← Quay lại trang sách

31:15:58

Dòng suối nhỏ uốn quanh bãi cỏ phủ đầy rêu xen lẫn những bông hoa dại. Chris đang quỳ gối, chúi mặt xuống nước. Anh đột ngột ngẩng lên, thở phì ra, ho sặc sụa. Anh nhìn Marek, đang ngồi xổm bên cạnh mình, nhìn chằm chằm vào khoảng không.

“Tôi đã chịu đủ rồi,” Chris nói, “Tôi đã chịu đủ rồi.”

“Tôi có thể hình dung ra được mà.”

“Tôi suýt nữa đã bị giết,” Chris nói. “Thế mà được gọi là thể thao à? Anh có biết nó là cái gì không? Đó là trò ‘hai con dê qua cầu’ trên lưng ngựa. Những người đó bị điên rồi.” Anh lại nhúng đầu xuống nước lần nữa.

“Chris.”

“Tôi ghét nôn ọe. Tôi ghét.”

“Chris.”

“Gì? Giờ gì nữa đây? Anh định nói với tôi là tôi sẽ làm áo giáp của mình bị gì hả? Tôi chẳng quan tâm quái gì đến việc đó đâu, André.”

“Không,” Marek nói. “Tôi chỉ định nói với cậu là cái áo lót bằng nỉ của cậu sẽ bị phồng lên, và sẽ khó cởi giáp ra hơn đấy.”

“Thật thế à? Ồ, tôi cũng chẳng quan tâm đâu. Những người hầu ấy sẽ tới cởi ra giúp tôi.” Chris ngồi lại lên thảm cỏ và húng hắng ho. “Chúa ơi, tôi không thể giũ hết được cái mùi ấy. Tôi phải tắm hay làm gì đấy thôi.”

Marek ngồi bên cạnh anh, không nói gì hết. Anh ta cứ để Chris xả. Chris vừa nói tay vừa run bần bật. Cứ để cậu ta cho hết ra đi, Marek nghĩ.

*

Ở bãi tập bên dưới chỗ họ, những cung thủ mặc quân phục nâu đỏ và xám đang luyện tập. Quên sự cuồng nhiệt của đấu trường gần đó, họ kiên nhẫn nhắm bắn các mục tiêu, lùi lại, bắn lại lần nữa. Y như những cuốn sách cổ đã nói: những cung thủ người Anh rất có kỷ luật, và ngày nào cũng hăng say luyện tập.

“Những người đó là sức mạnh mới của quân đội,” Marek nói. “Giờ họ là thành phần quyết định trận chiến đấy. Nhìn họ mà xem.”

Chris chống người bằng khuỷu tay. “Anh đang đùa đấy à,” anh nói. Những cung thủ giờ đang đứng cách bia tới hơn hai trăm mét – chiều dài của hai sân bóng đá. Quá xa, chỉ là những chấm nhỏ, nhưng họ vẫn tự tin giương cung thẳng lên trời. “Họ nghiêm túc đấy chứ?”

Nền trời tối sầm lại với những mũi tên vút đi trong gió. Chúng đáp trúng mục tiêu, hoặc rơi lên nền đất gần đó, cắm ngập trong cỏ.

“Không đùa chứ,” Chris nói.

Gần như ngay lập tức, lại một loại mưa tên khác ngập đầy bầu trời. Và một loạt nữa, một loạt nữa. Marek đang nhẩm đếm. Mỗi loạt bắn cách nhau ba giây. Thế thì đúng thật, anh ta nghĩ: những cung thủ người Anh thực sự có thể bắn tới hai mươi loạt tên trong vòng một phút. Cho đến lúc này, những tấm bia đã chi chít những tên rồi.

“Những kỵ sĩ đang tấn công không thể nào chịu nổi thể loại đánh trả ấy đâu,” Marek nói. “Nó có thể giết chết các kỵ sĩ, cả ngựa nữa. Đó là lý do tại sao các hiệp sĩ người Anh lại phải xuống ngựa tấn công. Những người Pháp vẫn đánh theo kiểu cũ – thế là họ bị giết sạch, trước cả khi tiến được lại gần chỗ người Anh. Bốn ngàn người đã chết ở trận Crécy, ở Poitiers thậm chí còn nhiều hơn. Lần này nhiều lắm đây.”

“Sao người Pháp không thay đổi chiến thuật đi? Họ không thấy chuyện gì đang xảy ra à?”

“Họ có thấy, nhưng thế có nghĩa là phải kết thúc cả một lối sống, cả một nền văn hóa, thật sự ấy,” Marek nói. “Tất cả các hiệp sĩ đều là quý tộc; cách sống của họ quá xa xỉ so với thường dân. Một hiệp sĩ phải mua áo giáp và ít nhất ba con ngựa chiến, anh ta còn phải cáng đáng cả một đoàn người hầu và trợ thủ khác. Và những hiệp sĩ quý tộc này đã luôn là những nhân tố chủ chốt trong chiến tranh, cho tới bây giờ. Giờ tất cả đã kết thúc rồi.” Anh ta chỉ tay về phía những cung thủ trên bãi tập. “Những người đó chỉ là thường dân thôi. Họ chiến thắng nhờ sự đồng tâm đoàn kết và kỷ luật. Chẳng hề có chút dũng cảm cá nhân nào cả. Họ được trả lương; họ đang làm việc. Nhưng họ là tương lai của chiến tranh – những đội quân vô danh, đầy kỷ luật và được trả tiền. Các hiệp sĩ coi như tàn đời.”

“Trừ trong các giải đấu,” Chris chua cay nói.

“Kiểu kiểu thế. Và thậm chí ở đó nữa – những thứ giáp ngực, áo giáp lưới – tất cả những thứ đó đều là vì tên cả đấy. Những mũi tên có thể đâm thẳng qua một người không được giáp trụ gì, và chúng có thể xuyên qua áo giáp lưới. Thế nên các hiệp sĩ phải có giáp sắt. Ngựa cũng cần có giáp nữa. Nhưng với những loạt tên như thế…” Marek chỉ tay về phía cơn mưa tên rít lên trong gió và nhún vai. “Thì xong rồi.”

Chris nhìn lại về phía sân đấu. Đoạn nói, “Ừm, cũng đến lúc rồi!”

Marek xoay người lại và thấy năm người hầu mặc đồng phục tiến về phía họ, cùng với hai người lính mặc áo choàng đỏ và đen. “Cuối cùng thì tôi cũng có thể thoát khỏi cái thứ kim loại chết tiệt này rồi.”

Chris và Marek đứng lên khi những người đó tới nơi. Một người lính nói, “Anh đã phá vỡ luật của giải đấu, sỉ nhục hiệp sĩ anh dũng Guy Malegant, và người của ngài Oliver. Anh đã bị bắt, và anh sẽ phải đi cùng với chúng tôi.”

“Đợi chút,” Chris nói. “Chúng tôi sỉ nhục anh ta?”

“Các anh sẽ đi cùng chúng tôi.”

“Đợi chút đã,” Chris nói.

Người lính đánh mạnh vào bên đầu anh rồi đẩy anh đi. Marek bước cùng với anh. Bị những người lính vây quanh, họ thẳng hướng tới lâu đài.

*

Kate vẫn đang ở đấu trường, nhìn quanh tìm Chris và Marek. Lúc đầu, cô nghĩ đến việc tìm ở những túp lều xếp hàng dãy ngoài bãi tập, nhưng chỉ có đàn ông – hiệp sĩ và thiếu hiệp cùng với những người hầu – ở khu đó mà thôi, và cô quyết định là sẽ không làm thế. Đây là một thế giới khác, bạo lực ở khắp mọi nơi, và lúc nào cô cũng có cảm giác nơm nớp. Hầu như tất cả mọi người trong thế giới này đều rất trẻ; những hiệp sĩ đang ngạo nghễ đi lại trên bãi tập kia đều khoảng hai mươi hoặc đầu ba mươi, và những thiếu hiệp thì chỉ là những cậu thiếu niên. Cô đang mặc trang phục bình dân, và rõ ràng không có vẻ gì là thuộc tầng lớp quý tộc hết. Cô có cái cảm giác là nếu mình bị kéo đi và hãm hiếp thì cũng chẳng có ai thèm để ý.

Dù đang là giữa trưa, cô thấy mình đang có những hành động y như khi ở New Haven vào buổi đêm. Cô luôn cố hết sức để không phải ở một mình, mà luôn đi cùng với một nhóm; cô lướt qua đám đàn ông con trai, tránh xa họ ra.

Cô lần ra chỗ mấy người thợ tẩy vải, nghe tiếng hò reo cổ vũ của đám đông khi cặp đấu tiếp theo bắt đầu. Cô nhìn về phía khu lều bên trái mình. Chẳng thấy Marek và Chris đâu hết. Mà họ mới chỉ rời đấu trường có vài phút trước thôi. Có phải họ đang ở một trong những căn lều kia không? Cô chẳng nghe thấy gì qua cái tai nghe trong suốt một giờ qua rồi; cô nghĩ đó là do Marek và Chris đội mũ trụ, có thể làm ngăn cản khả năng truyền sóng. Nhưng chắc chắn là bây giờ mũ của họ đã được tháo hết ra rồi.

Rồi cô nhìn thấy họ, một quãng ngắn phía cuối khu đất, đang ngồi bên cạnh một dòng suối uốn khúc.

Cô đi xuống khu đất. Bộ tóc giả nóng và thật ngứa dưới ánh nắng. Có lẽ cô nên tháo bộ tóc giả ra và đội mũ lên để che đi mái tóc. Hoặc nếu cô cắt tóc mình ngắn thêm chút nữa, cô thậm chí có thể đóng giả làm một cậu thanh niên, thậm chí chẳng đội mũ cũng được.

Có lẽ sẽ rất thú vị, cô nghĩ, khi được làm đàn ông một lúc.

Cô đang nghĩ sẽ tìm kéo ở đâu thì thấy những người lính tiến về phía Marek. Cô chậm bước lại. Cô vẫn chưa nghe thấy gì qua tai nghe hết, nhưng đã gần quá rồi, cô biết đáng ra mình phải nghe được.

Có phải nó đã bị tắt rồi không? Cô gõ nhẹ vào tai.

Ngay lập tức, cô nghe thấy Chris nói, “Chúng tôi sỉ nhục anh ta?” rồi tiếng gì đó xẹt xẹt. Cô thấy mấy người lính đẩy Chris về phía lâu đài. Marek đi cùng với anh.

Kate đợi một lúc, rồi đi theo.

*

Castelgard giờ thật trơ trọi, những cửa hàng trên phố đều đã khóa chặt, đường phố trống trải đến nỗi có thể nghe được tiếng vọng của chính mình. Tất cả mọi người đã đổ xô đến đấu trường, khiến việc theo đuôi Marek và Chris cùng đám lính của cô trở nên khó khăn hơn. Cô phải lùi lại phía sau, chờ cho họ đi khỏi một con phố rồi mới bám theo, chạy vội lên trước một đoạn cho tới khi nhìn thấy bóng dáng họ lần nữa, rồi lại trốn sau một góc quẹo.

Cô biết những hành động của mình là rất khả nghi, nhưng chẳng có ai trông thấy hết. Cao phía trên khung cửa sổ, cô nhìn thấy một bà lão đang ngồi dưới nắng, mắt nhắm hờ. Nhưng bà chẳng nhìn xuống lần nào. Có lẽ bà đang ngủ.

Cô đi tới bãi tập mênh mông trước lâu đài. Nó giờ cũng vắng tanh. Những kỵ sĩ trên lưng những con ngựa đang lồng hai chân trước lên, những trận đấu giả, những cờ hiệu phấp phới giờ đều không còn nữa. Đám lính đang đi qua cây cầu kéo. Khi đang đi theo họ, cô nghe thấy đám đông rộ lên ở đấu trường phía bên kia những bức tường. Những người gác cổng quay lại và gọi với lên những người lính trên tường thành, hỏi xem chuyện gì đang xảy ra. Những người lính ở phía trên đó có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trên đấu trường; họ quát to đáp lại. Tất cả những lời này đều đi kèm tiếng chửi thề; rõ ràng là có cá độ ăn thua.

Giữa cảnh sôi động đó, cô bước qua cổng, tiến vào trong lâu đài.

*

Cô đứng trong cái sân nhỏ được gọi là phần sân ngoài của lâu đài. Cô thấy có mấy con ngựa ở đó, được buộc vào một cái cột và chẳng có ai trông nom hết. Nhưng cũng chẳng có người lính nào trong sân hết; tất cả đều ở trên tường thành, xem trận đấu.

Cô nhìn quanh tìm Marek và Chris, nhưng chẳng thấy họ đâu hết. Không biết phải làm gì khác, cô bước qua cánh cửa dẫn vào đại sảnh. Cô nghe thấy những tiếng bước chân vang vọng trên chiếc cầu thang xoắn ốc ở phía bên trái mình.

Cô đi vòng vòng theo những bậc cầu thang, nhưng tiếng bước chân đã biến mất.

Chắc họ đã đi xuống dưới chứ không phải đi lên trên.

Thật nhanh, cô đi ngược lại. Cầu thang xoáy xuống dưới, kết thúc ở một đoạn hành lang đá trần thấp, ẩm ướt và rêu mốc, với những căn buồng giam ở hẳn về một phía. Cửa buồng mở toang; chẳng có ai ở trong hết. Nơi nào đó phía trước, đằng xa một góc quặt ở chỗ hành lang, cô nghe thấy những tiếng nói vọng lại, và tiếng kim loại kêu loảng xoảng.

Cô cảnh giác tiến lên. Chắc là mình đang ở bên dưới đại sảnh, cô nghĩ vậy. Cô cố tái tạo chỗ đó, từ ký ức về tòa lâu đài đổ nát mình đã khám phá một cách rất cẩn thận từ vài tuần trước. Nhưng cô chẳng nhớ mình đã từng nhìn thấy đoạn đường hầm này. Có lẽ nó đã bị sụp đổ từ hàng thế kỷ trước rồi.

Một tiếng xoảng nữa, và tiếng cười vọng lại.

Rồi tiếng bước chân.

Phải mất một thoáng cô mới nhận ra là chúng đang tiến về phía mình.

*

Marek ngã về phía đống rơm rạ mủn rữa, ướt nhẹp, trơn nhẫy và hôi hám. Chris vấp xuống cạnh anh ta, trượt tuồn tuột xuống. Cửa buồng đóng sầm lại. Họ đang ở cuối một đoạn hành lang, với những buồng giam ở cả ba phía. Qua song sắt, Marek nhìn thấy những người lính gác đang vừa rời đi vừa cười. Một tên nói, “Này, Paolo, mày nghĩ mày đang đi đâu thế? Mày phải ở đây mà canh chúng chứ.”

“Sao phải thế? Chúng có đi được đâu nữa đâu. Tao muốn xem giải đấu.”

“Đây là lượt canh của mày. Oliver muốn chúng được canh gác.”

Có vài tiếng cự nự và chửi rủa. Lại thêm vài tràng cười, và tiếng bước chân xa dần. Rồi một tên lính gác đồ sộ quay lại, nhìn chòng chọc vào họ qua song sắt, và chửi thề. Hắn chẳng vui vẻ gì; họ là lý do hắn bị lỡ mất trận đấu. Hắn nhổ lên sàn ngục phía dưới chân họ, rồi đi cách ra một đoạn, tới chỗ một cái ghế con bằng gỗ. Marek không còn nhìn thấy hắn nữa, nhưng anh ta vẫn thấy được cái bóng của hắn đổ lên bức tường đối diện.

Có vẻ như là hắn đang xỉa răng.

Marek đi về phía song sắt, cố nhìn ra chỗ mấy phòng giam khác. Anh ta không thể nhìn hẳn được vào phòng giam về phía tay phải; nhưng ngay trước mặt họ anh thấy một người đang dựa vào bức tường, ngồi trong bóng tối.

Khi mắt đã quen dần, anh ta nhìn ra đó là Giáo sư.