← Quay lại trang sách

30:51:09

Stern ngồi trong phòng ăn riêng của ITC. Đó là căn phòng nhỏ có duy nhất một chiếc bàn, khăn trải màu trắng, cho bốn người ngồi. Gordon ngồi đối diện với anh ta, ăn ngấu nghiến, trứng trộn và thịt muối. Stern nhìn đỉnh đầu húi cua của Gordon chúi lên chúi xuống khi anh lấy dĩa xiên trứng. Người đàn ông này ăn nhanh thật.

Ngoài kia, mặt trời đã mọc lên đỉnh, phía Đông dãy núi mặt bàn. Stern liếc nhìn đồng hồ; sáu giờ sáng. Những kỹ thuật viên ITC đang thả một quả cầu khí tượng khác lên trời từ chỗ bãi đỗ xe; anh ta nhớ rằng Gordon đã nói với bọn họ là những người đó làm việc này hằng giờ. Khí cầu bay nhanh lên nền trời, rồi biến mất vào trong những đám mây cao ngất. Những người vừa thả nó đi chẳng buồn nhìn nữa, mà quay lại phía một tòa nhà thí nghiệm gần đó.

“Bánh mì Pháp của anh thế nào?” Gordon nói, ngẩng mặt lên. “Có muốn ăn gì khác không?”

“Không, nó ngon lắm,” Stern nói. “Chỉ là tôi không đói lắm thôi.”

“Nghe vài lời khuyên của một cựu quân nhân này,” Gordon nói. “Bữa nào cũng phải ăn. Vì anh sẽ chẳng bao giờ biết được bữa sau đến lúc nào đâu.”

“Tôi tin là nó rất đúng,” Stern nói. “Chỉ là tôi không đói lắm thôi.”

Gordon nhún vai và lại ăn tiếp.

Một người đàn ông mặc vét hầu bàn được hồ cứng bước vào phòng. Gordon nói, “Ồ, Harold. Cà phê đã được chưa?”

Người đàn ông nói, “Được rồi, thưa ngài. Ngài uống cappuccino chứ?”

“Đen nhé.”

“Được thôi, thưa ngài.”

“Anh thì sao, David?” Gordon nói. “Cà phê chứ?”

“Latte không béo, nếu có,” Stern nói.

“Được rồi, thưa ngài.” Harold quay đi.

Stern nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta nghe tiếng Gordon ăn, nghe tiếng cái dĩa của anh cọ vào đĩa. Cuối cùng, anh ta nói, “Thử xem liệu tôi có hiểu đúng không nhé. Vào thời điểm này, họ không thể quay lại đây được, có đúng thế không?”

“Đúng rồi đấy.”

“Vì không có bãi đáp.”

“Đúng rồi đấy.”

“Vì đống đổ nát đã ngăn chỗ đó lại.”

“Đúng rồi đấy.”

“Và bao lâu nữa thì họ mới có thể quay lại được?”

Gordon thở dài. Anh đứng dậy, “Rồi sẽ ổn thôi, David,” anh nói. “Mọi thứ rồi sẽ kết thúc ổn thỏa.”

“Cứ nói tôi nghe đi. Bao lâu?”

“Ừm, cứ nhẩm tính xem. Ba tiếng nữa để thông sạch khí trong hang. Thêm một tiếng cho chắc. Bốn tiếng. Rồi hai tiếng để dọn sạch đống đổ nát. Sáu tiếng. Rồi anh sẽ phải xây lại màn chắn nước.”

“Xây lại màn chắn nước?” Stern nói.

“Ba vòng nước ấy. Chúng cực kỳ cần thiết đấy.”

“Tại sao?”

“Để giảm thiểu tối đa lỗi chuyển dịch.”

Stern nói, “Và chính xác ra thì lỗi chuyển dịch dữ liệu là cái gì vậy?”

“Lỗi trong quá trình tái tạo. Khi người đó được máy tái tạo.”

“Anh đã nói với tôi là chẳng có lỗi hay hỏng hóc gì hết. Rằng anh có thể tái tạo y hệt.”

“Nhìn chung thì chúng tôi có thể, đúng vậy. Miễn là chúng ta có màn chắn.”

“Thế nếu như chúng ta không được chắn thì sao?”

Gordon thở dài. “Chúng ta sẽ được chắn, David.” Anh liếc nhìn đồng hồ. “Tôi muốn anh đừng có lo lắng quá nữa. Còn vài tiếng nữa thì chúng ta có thể sửa phòng dịch chuyển được rồi. Anh đang tự làm mình nhọc lòng vô ích đấy.”

“Chỉ là tôi cứ nghĩ,” Stern nói, “là chúng ta có thể làm được gì đó. Gửi một lời nhắn, liên lạc kiểu gì đó…”

Gordon lắc đầu. “Không. Không tin nhắn, không liên lạc gì hết. Chỉ đơn giản là không thể làm thế thôi. Hiện tại, họ hoàn toàn bị tách rời khỏi chúng ta rồi. Và chúng ta chẳng làm được gì hết.”

* 30:40:39

Kate Erickson ép sát người vào tường, đá ẩm cọ vào lưng. Cô đã lẩn vào một trong những buồng giam ở hành lang đó, và giờ cô chờ đợi, nín thở, trong khi những tên cai ngục đã giam Marek và Chris đi qua cô. Những tên cai ngục có vẻ đang cười đùa khá vui vẻ. Cô nghe thấy một tên trong bọn nói, “Ngài Oliver tức đến đau cả người với cái gã người xứ Hainaut ấy, dám biến tướng của ông ta thành một thằng ngốc.”

“Và tên kia thì còn tệ hơn! Hắn cưỡi ngựa như một đống giẻ rách, nhưng vẫn làm gãy được hai thương của Đầu Đen!” Cả hai đều cười.

“Đúng thật, hắn biến Đầu Đen thành một thằng hề. Vì chuyện đó, lãnh chúa Oliver sẽ lấy đầu chúng trước khi đêm xuống.”

“Tao cá là ông ta sẽ chặt đầu chúng trước bữa tối ấy chứ.”

“Không, phải sau. Đám đông sẽ bu lại nhiều hơn.” Lại thêm nhiều tràng cười nữa.

Chúng đi xuống hành lang, tiếng nói chuyện nhỏ dần đi. Chẳng mấy chốc cô đã không nghe thấy tiếng chúng nữa. Giờ có một khoảng lặng ngắn – chúng đã bắt đầu đi lên cầu thang lại chưa? Không, vẫn chưa. Cô lại nghe tiếng chúng cười lần nữa. Và tiếng cười cứ tiếp tục. Nghe kỳ quái như thể chúng cố rặn ra mà cười.

Có gì đó không ổn.

Cô lắng nghe thật chăm chú. Chúng đang nói gì đó về ngài Guy và phu nhân Claire. Cô không thể nghe ra hết được. Cô nghe là “…bị phu nhân của chúng ta làm cho tức điên…” và lại cười nhiều hơn nữa.

Kate cau mày.

Giọng của chúng không còn khó nghe nữa.

Không hay rồi. Chúng đang quay trở lại.

Tại sao? Cô nghĩ. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Cô liếc về phía cánh cửa. Và ở đó, trên nền đá, cô thấy những dấu chân ướt nhẹp của mình đi thẳng vào trong buồng giam.

Giày cô đã dính nước từ chỗ cỏ gần dòng suối. Giày của những người kia cũng thế, và giữa hành lang là một vệt dài những dấu chân dính đầy bùn. Nhưng có hai vết chân chệch đi, thẳng về phía buồng giam chỗ cô.

Và bằng cách nào đó chúng đã phát hiện ra.

Khốn thật.

Một giọng nói cất lên: “Khi nào thì giải đấu kết thúc?”

“Khoảng ba giờ chiều.”

“Chúa chứng giám, thế là nó gần hết rồi còn gì.”

“Lãnh chúa Oliver sẽ dùng bữa tối sớm để chuẩn bị đối phó với Đại Tư tế.”

Cô lắng nghe, cố tính số giọng nói khác nhau. Có bao nhiêu lính canh đang ở đó? Cô cố nhớ lại. Ít nhất là ba. Có thể là năm. Lúc đó cô đã không chú ý lắm.

Khốn thật.

“Họ nói là Đại Tư tế mang theo một nghìn lính đấy…”

Một cái bóng đổ lên nền nhà, phía ngoài cánh cửa dẫn tới chỗ cô. Có nghĩa là giờ chúng đã ở cả hai phía cửa buồng giam rồi.

Cô có thể làm gì được? Tất cả những gì cô biết là không thể để mình bị bắt được. Cô là phụ nữ; cô chẳng có việc gì ở đây hết, chúng sẽ cưỡng hiếp rồi giết cô thôi.

Nhưng cô nghĩ lại, chúng không thể biết mình là phụ nữ. Chưa đâu. Một khoảng lặng ập xuống bên ngoài cánh cửa, rồi tiếng chân kéo lê. Chúng sẽ làm gì tiếp nữa? Có lẽ là cho một ai đó vào buồng giam còn những tên khác sẽ đứng ngoài. Và trong khi đó thì những tên khác sẽ chuẩn bị sẵn, rút kiếm ra, giơ cao chúng lên…

Cô không thể đợi được nữa. Khom người xuống, cô bật ra.

Cô đâm sầm vào một tên lính khi hắn ta đi qua cửa. Cô đá vào gối hắn khiến hắn gào lên đau đớn và bất ngờ rồi ngã ra sau. Có những tiếng la hét từ phía những tên lính khác, nhưng rồi cô đã ra được đến cửa, một thanh kiếm đập choang vào phần tường đá phía sau, tóe lửa, và cô chạy vội lên cầu thang.

“Đàn bà! Đàn bà!”

Chúng chạy theo cô.

Đến chỗ cầu thang xoắn ốc, cô chạy vội lên thật nhanh. Từ nơi nào đó bên dưới, cô nghe thấy tiếng áo giáp kêu loảng xoảng của bọn người đang đuổi theo mình. Nhưng rồi cô đã lên đến tầng trệt, và không chút suy nghĩ, cô ngay lập tức chạy thẳng vào đại sảnh.

Đại sảnh đang trống không, bàn đã kê để bày tiệc, nhưng thức ăn vẫn còn chưa được dọn ra. Cô chạy qua mấy cái bàn, tìm chỗ trốn. Phía sau những tấm thảm thêu? Không, chúng dính sát vào tường rồi. Dưới những cái khăn trải bàn? Không, chúng sẽ tìm ở đó và sẽ thấy cô. Ở đâu? Ở đâu? Cô nhìn thấy cái lò sưởi khổng lồ, lửa vẫn đang cháy hừng hực. Chẳng phải có một đường hầm bí mật nào đó dẫn ra khỏi phòng ăn hay sao? Có phải đường hầm đó ở Castelgard này không, hay là nó ở La Roque? Cô không nhớ nổi. Cô lẽ ra đã phải chú ý hơn.

Cô nhớ lại cảnh mình mặc quần soóc ka ki, áo phông có cổ, với một đôi giày Nike, uể oải đi giữa đống phế tích, vừa đi vừa ghi chép vào cuốn sổ nhỏ. Những mối quan tâm cô từng có, cùng lắm cũng chỉ là làm sao để thỏa mãn được các đồng nghiệp nghiên cứu của mình.

Lẽ ra cô đã phải chú ý hơn!

Cô nghe tiếng những tên đó đang tiến lại gần. Chẳng còn thời gian nữa. Cô chạy về phía lò sưởi cao gần ba mét và luồn ra sau cái màn tròn mạ vàng khổng lồ. Lửa rừng rực cháy, khí nóng phả vào người cô. Cô nghe thấy tiếng những người đàn ông đó đi vào phòng, quát tháo, vừa chạy vừa tìm kiếm. Cô khom người xuống đằng sau tấm màn, nín thở chờ đợi.

*

Cô nghe thấy đầy những tiếng đá đấm, tiếng bát đĩa trên bàn kêu loảng xoảng trong khi chúng lùng sục. Cô không thể nghe rõ giọng của chúng; những tiếng nói lẫn vào tiếng lửa bùng bùng phía sau lưng. Có tiếng kim loại rơi xuống; có vẻ là một cái giá nến, thứ gì đó khá lớn.

Cô chờ đợi.

Một tên bật ra một câu hỏi, và cô chẳng nghe thấy tiếng đáp lại nào hết. Một tên hét lên một câu hỏi khác, và lần này cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại. Chẳng có vẻ gì là đàn ông hết. Chúng đang nói chuyện với ai vậy? Có vẻ như đó là một phụ nữ. Kate lắng nghe. Phải, đó là giọng một người phụ nữ. Cô chắc chắn là thế.

Thêm một vài lời trao đổi nữa rồi cô nghe thấy tiếng áo giáp loảng xoảng khi mấy gã đàn ông chạy khỏi phòng. Nhìn ra từ mép tấm màn mạ vàng, cô thấy bọn chúng biến mất sau lối ra.

Cô đợi thêm một lúc nữa, rồi bước ra từ sau tấm màn.

Cô thấy một cô bé khoảng mười hoặc mười một tuổi. Cô bé đội một chiếc khăn trắng trùm kín lấy đầu, chỉ có mỗi khuôn mặt là lộ ra. Cô bé mặc một dạng váy chùng, màu hồng, dài gần chạm tới nền nhà. Cô bé đang ôm một chiếc bình vàng, đổ nước vào những chiếc cốc trên mặt bàn.

Mắt cô bé chạm mắt cô và cô bé cứ tròn mắt nhìn.

Kate sợ cô bé sẽ kêu lên nhưng cô bé không hề làm thế. Cô bé đó chỉ nhìn Kate một thoáng rồi nói, “Họ lên cầu thang rồi.”

Kate quay người bỏ chạy.

*

Trong hầm ngục, Marek nghe thấy tiếng kèn trumpet rền rĩ, cùng với tiếng hò la từ xa của đám đông ở đấu trường, vọng vào qua một trong những ô cửa sổ cao ngất phía trên tường. Tên lính canh ngước lên với vẻ không vui, chửi Marek và Giáo sư, rồi quay lại ngồi lên ghế.

Giáo sư nói nhỏ, “Em có còn giữ chip định vị không?”

“Còn ạ,” Marek nói. “Em còn giữ. Thầy còn cái của thầy không?”

“Không. Thầy để mất rồi. Khoảng ba phút sau khi thầy tới đây.”

Giáo sư đã đáp xuống ở vùng đồng bằng rừng cây bao phủ gần tu viện và dòng sông. ITC đã bảo đảm với ông rằng nơi đây là một vùng hoang vắng, nhưng lại có địa thế cực kỳ lý tưởng. Không cần phải đi quá xa khỏi cỗ máy, ông vẫn có thể thấy được mọi địa điểm chính của khu khảo cổ của mình.

Chuyện xảy ra hoàn toàn là do vận rủi: Giáo sư đã hạ cánh xuống ngay khi có một toán tiều phu đang hướng vào rừng cho một ngày làm việc mới, rìu vác trên vai.

“Họ nhìn thấy tia sáng, rồi thấy thầy, và tất cả đều quỳ sụp xuống, cầu khấn. Họ nghĩ mình đã nhìn thấy một điều kỳ diệu. Rồi họ cho là không phải thế, và những cái rìu rời khỏi vai,” Giáo sư nói. “Thầy đã nghĩ rằng họ định giết mình, nhưng may là thầy biết tiếng Occitan. Thầy đã thuyết phục họ dẫn mình tới tu viện, để các thầy tu ở đó xử trí.”

Những thầy tu đã tách ông khỏi những người tiều phu, họ bắt ông cởi đồ để tìm dấu thánh. “Họ tìm nó ở những nơi rất không bình thường,” Giáo sư nói. “Đó là khi thầy đòi được gặp tu viện trưởng. Tu viện trưởng muốn biết vị trí của đường hầm tại La Roque. Thầy ngờ là ông ta đã hứa nói cho Arnaut. Gì thì gì, thầy đã gợi ý là nó có thể ở trong chỗ tài liệu cổ.” Giáo sư cười toét miệng. “Thầy đã rất sẵn lòng được xem xét chỗ tài liệu đó cho ông ta.”

“Thế ạ?”

“Và thầy nghĩ là mình đã tìm được nó rồi.”

“Đường hầm ấy ạ?”

“Thầy nghĩ vậy. Nó chạy theo một dòng sông ngầm, nên có vẻ nó sẽ có quy mô lớn đấy. Nó bắt đầu ở một nơi gọi là nhà nguyện xanh. Và có chìa khóa để tìm ra lối vào.”

“Một cái chìa khóa?”

Tên lính canh cằn nhằn gì đó, nên Marek ngừng nói trong giây lát. Chris đứng dậy, chùi chùi chỗ ướt trên quần. Anh nói, “Chúng ta phải thoát khỏi đây thôi. Kate ở đâu rồi?’

Marek lắc đầu. Kate vẫn đang tự do, trừ phi những tiếng quát tháo của bọn lính anh ta nghe thấy ở dưới hành lang có nghĩa là cô đã bị bắt. Nhưng anh không nghĩ là bọn chúng đã tóm được cô. Thế nên nếu họ bắt liên lạc được với nhau, cô sẽ có thể giúp tất cả thoát ra khỏi đây.

Thế có nghĩa là phải làm thế nào đó để vượt qua được tên lính canh. Vấn đề là từ chỗ góc quẹo ở hành lang tới nơi tên lính canh đang ngồi ít nhất cũng phải gần hai mươi mét. Chẳng có cách nào để làm hắn bất ngờ hết. Nhưng nếu Kate ở trong phạm vi phủ sóng của tai nghe, thì anh ta sẽ có thể…

Chris đang đập ầm ầm lên song sắt nhà tù và gào lên, “Này! Lính! Này, anh kia!”

Marek còn chưa kịp nói gì, tên lính canh đã bước lại gần, soi mói nhìn Chris trong khi anh đang giơ một tay qua chấn song và vẫy vẫy hắn lại. “Này! Lại đây! Này! Ra đây nào!”

Tên lính đi lại chỗ anh Chris, đập vào bàn tay đang luồn qua song sắt của anh, và rồi đột ngột ho sặc sụa khi anh phun ống khí vào mặt hắn. Tên lính lảo đảo đổ gục. Chris lại thò tay qua song sắt lần nữa, tóm lấy cổ áo tên lính, và xịt lần nữa vào thẳng mặt hắn.

Mắt tên lính canh đảo ngược, và hắn ngã huỵch xuống đất y như một tảng đá. Vẫn đang giữ lấy hắn, tay Chris bị đập vào thanh ngang; anh rên lên đau đớn, rồi thả tên lính ra, hắn ngã vật ra sau và đổ ụp xuống nền nhà.

Quá xa tầm với rồi.

“Ngon rồi,” Marek nói. “Tiếp theo là làm gì nào?”

“Anh biết mà, anh có thể giúp tôi,” Chris nói. “Anh rất là tiêu cực,” Anh bèn quỳ sụp xuống, với tay qua song sắt tới tận nách, bàn tay chới với trong không khí. Những ngón tay cố với của anh gần như có thể chạm được vào gan bàn chân của tên lính. Gần như thôi. Chris cố choãi tay ra, càu nhàu. “Nếu chúng ta có cái gì đó – một cái que, hay một cái móc – cái gì đó để kéo hắn…”

“Chẳng được gì đâu,” Giáo sư nói vọng ra từ phòng giam bên cạnh.

“Sao lại không?”

Ông đi ra chỗ sáng và nhìn qua chấn song. “Vì hắn ta không có chìa khóa.”

“Không có chìa khóa á? Nó ở đâu?”

“Treo trên tường ấy,” Johnston nói, chỉ xuống chỗ hành lang.

“Ôi khốn thật,” Chris nói.

Trên sàn nhà, tay của tên lính bắt đầu động đậy. Một chân giật giật. Hắn đang tỉnh lại.

Hoảng sợ tột độ, Chris nói, “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

*

Marek nói, “Kate, cô có đấy không?’

“Tôi đây này.”

“Ở đâu?”

“Ngay cuối hành lang ấy. Tôi quay lại vì tôi nghĩ chúng không thể nào biết được tôi lại ở đây.”

“Kate,” Marek nói. “Lại đây nhanh lên.”

Marek nghe thấy tiếng chân cô đang chạy lại.

Tên lính húng hắng ho, lăn ngửa lại, rồi chống khuỷu tay đẩy người lên. Hắn nhìn xuống cuối hành lang và bắt đầu đứng dậy.

Hắn đang lồm cồm bò dậy thì Kate đá hắn, vặn đầu hắn lại phía sau, và hắn ta lại ngã ra sàn. Nhưng hắn không hề bất tỉnh, chỉ bị choáng một chút thôi. Hắn đứng dậy, lắc lắc đầu để định thần lại.

“Kate,” Marek nói, “chìa khóa…”

“Ở đâu?”

“Trên tường.”

Cô lùi khỏi tên lính, lấy chùm chìa khóa khỏi cái vòng khóa nặng trịch, và đưa lại chỗ buồng giam của Marek. Cô tra một chiếc chìa vào ổ, nhưng nó không hề xoay.

Gầm lên, tên lính đổ nhào vào cô, đẩy cô ra khỏi chỗ phòng giam, ngã ra giữa phòng. Họ vật lộn với nhau, lăn lộn trên nền nhà. Cô nhỏ hơn hắn ta rất nhiều. Hắn dễ dàng đè cô xuống sàn.

Marek cố với qua chấn song bằng cả hai tay, rút chìa ra khỏi ổ, tra chiếc khác vào. Cũng không vừa.

Giờ tên lính đang lấy chân đè chặt lấy Kate, hai tay bóp cổ cô.

Marek thử chiếc chìa khác. Không được gì. Trong chùm còn sáu chiếc nữa.

Mặt Kate đã xám ngoét. Cô phát ra những tiếng thở nặng nhọc, hổn hển. Cô đấm liên hồi vào cánh tay của tên lính, nhưng những cú đánh của cô chẳng có tác dụng gì. Cô đấm vào háng hắn, nhưng áo giáp ngoài đã bảo vệ hắn.

Marek thét lên, “Dao! Dao!” nhưng cô dường như không hiểu. Marek thử chiếc chìa khác. Cũng vẫn chưa được. Ở bên buồng giam đối diện, Johnston thét gì đó bằng tiếng Pháp vào mặt tên lính.

Tên lính ngước nhìn lên và gắt lại, trong giây phút đó Kate liền rút dao găm ra và dùng hết sức bình sinh đâm vào vai hắn. Lưỡi dao không thể xuyên qua tấm giáp lưới. Cô cố lần nữa, lần nữa. Tức điên lên, tên lính đập đầu cô xuống nền nhà để bắt cô thả con dao ra.

Marek thử chiếc chìa khác.

Nó xoay cạch một tiếng.

Giáo sư đang thét gọi, Chris đang thét gọi, và Marek đẩy tung cánh cửa ra. Tên lính xoay người đối mặt với anh ta, đứng thẳng dậy, thả Kate ra. Vừa ho cô vừa phi lưỡi dao về phần chân không có giáp trụ của hắn, và hắn gào lên đau đớn. Marek đánh hắn hai phát vào đầu. Tên lính ngã xuống sàn, nằm bất động.

Chris mở cửa buồng giam Giáo sư. Kate đứng dậy, mặt mũi dần hồng hào trở lại.

Marek đã lấy mảnh sứ màu trắng ra và đặt đầu ngón tay lên cái nút bấm. “Được rồi, cuối cùng chúng ta cũng tụ tập đủ.” Anh ta nhìn quanh chỗ trống hai bên phòng giam. “Thế này có đủ rộng không? Liệu chúng ta có gọi được cỗ máy đó về đây không?”

“Không,” Chris nói. “Phải có tới hai mét ở mỗi phía cơ, nhớ chứ?”

“Chúng ta cần một chỗ rộng hơn.” Giáo sư quay sang Kate. “Em biết đường ra chứ?”

Cô gật đầu. Họ bắt đầu đi xuống cuối hành lang.