28:12:39
“Có cả tin tốt và tin xấu đây,” Diane Kramer vừa nói vừa bước vào văn phòng của Doniger ngay trước chín giờ sáng một chút. Doniger đang ngồi bên chiếc máy tính, gõ mổ cò vào bàn phím bằng một tay trong khi tay kia cầm lon Coca.
“Cho tôi nghe tin xấu xem nào,” Doniger nói.
“Những người bị thương được đưa tới Bệnh viện Đại học. Khi họ đến đó vào đêm hôm qua, đoán xem ai ở đó nào? Chính bác sĩ đã chữa cho Traub khi ở Gallup. Một người phụ nữ tên là Tsosie.”
“Cùng một bác sĩ làm ở cả hai bệnh viện sao?”
“Phải. Cô ta chủ yếu làm ở Bệnh viện Đại học, nhưng cũng làm hai ngày một tuần ở Gallup.”
“Cứt thật,” Doniger nói. “Thế có hợp pháp không?”
“Có chứ. Gì thì gì, bác sĩ Tsosie cũng kiểm tra các kỹ thuật viên của chúng ta kỹ đến từng sợi tóc. Cô ta thậm chí còn cho cả ba người bọn họ chụp MRI nữa cơ. Cô ta đặc biệt đòi được dùng máy quét, ngay khi nghe nói là sự việc có liên quan tới ITC.”
“MRI?” Doniger cau mày. “Thế có nghĩa là cô ta cũng đã biết rằng Traub bị chia đôi.”
“Phải,” Kramer nói. “Vì rõ ràng là họ đã chụp MRI cho Traub rồi. Thế nên cô ta đang cố tìm cái gì đó. Phần cơ thể dị thường chẳng hạn.”
“Cứt thật,” Doniger nói.
“Cô ta cũng làm rối lên, khiến tất cả mọi người ở bệnh viện bực mình và hoảng loạn, và cô ta còn gọi cho cả cái tay cảnh sát Wauneka ở Gallup nữa. Có vẻ họ là bạn của nhau.”
Doniger rền rĩ. “Làm như,” gã nói, “tôi cần một tên khốn khác nữa ấy.”
“Giờ anh muốn nghe tin tốt chứ?”
“Tôi sẵn sàng rồi đây.”
“Wauneka đã gọi cho Sở Cảnh sát Albuquerque. Cảnh sát trưởng đã thân chinh xuống bệnh viện. Vài tay nhà báo. Tất cả mọi người đều ngồi quanh đợi tin khủng. Họ đang đợi tin về phóng xạ. Họ đang đợi người phát sáng trong bóng tối. Nhưng thay vào đó lại là xấu hổ ê chề. Tất cả những vết thương đều không nghiêm trọng. Hầu hết chỉ là văng miểng kính. Kể cả những vết thương do lựu đạn văng vào cũng chỉ là trên bề mặt; miếng kim loại chỉ đâm vào tới da mà thôi.”‘
“Những tấm chắn nước chắc chắn đã làm giảm lực văng của các mảnh vụn,” Doniger nói.
“Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng mọi người đã khá là thất vọng đấy. Và rồi sự kiện cuối cùng – chiếc máy MRI – ba lần đẹp cả ba. Chẳng ai trong số mấy người của chúng ta bị lỗi dịch chuyển hết. Vì tất nhiên họ chỉ là kỹ thuật viên thôi mà. Cảnh sát trưởng Albuquerque tức tối. Giám đốc bệnh viện tức tối. Cánh phóng viên bỏ đến một khu nhà đang cháy. Trong khi đó thì gã nào đó bị sỏi thận tí chết vì không được chụp MRI, vì cô bác sĩ Tsosie đã chiếm cứng cái máy. Đột nhiên cô ta lại thấy lo ngại cho sự nghiệp của mình. Wauneka bị mất tín nhiệm. Cả hai đều phải đi lánh.”
“Tuyệt,” Doniger vừa nói vừa đập bàn. Gã cười nhăn nhở. “Bọn dở ấy đáng bị thế.”
“Và trên hết,” Kramer nói đầy đắc thắng, “cô nhà báo người Pháp, Louise Delvert, đã đồng ý đến thăm cơ sở của chúng ta.”
“Cuối cùng thì cũng đã đến! Khi nào thế?”
“Tuần tới. Chúng ta sẽ dẫn cô ta theo cái tua vớ vẩn thông thường.”
“Bắt đầu trở thành một ngày siêu tuyệt vời rồi đấy,” Doniger nói. “Cô biết không, chúng ta có thể thực sự cho được tất cả mọi thứ vào lại trong chai đấy. Hết chưa?”
“Mấy người bên truyền thông sẽ tới đây vào lúc trưa.”
“Cái đấy là tin xấu chứ,” Doniger nói.
“Và Stern đã tìm thấy cái máy mẫu cũ kia. Anh ta muốn quay lại. Gordon đã nói là tuyệt đối không được, nhưng Stern muốn anh phải xác nhận là anh ta không được đi cơ.”
Doniger ngừng một chút, “Tôi nói là cho anh ta đi.”
“Bob…”
“Sao anh ta lại không nên đi chứ?” Doniger nói.
“Vì nó chẳng an toàn chút nào hết. Cái máy ấy chỉ có hệ thống chắn tối thiểu thôi. Nó đã không được đem ra dùng hàng năm nay rồi, và nó đã có một bề dày lịch sử về việc gây ra lỗi dịch chuyển cho những người sử dụng rồi đấy. Anh ta có thể không trở lại được đâu.”
“Tôi biết thế.” Doniger xua tay. “Chẳng gì trong cái đống đấy thành vấn đề hết.”
“Thế cái gì mới thành vấn đề?” cô nói, bối rối thấy rõ.
“Baretto.”
“Baretto?”
“Tôi vừa nghe thấy tiếng vọng à? Diane, nghĩ đi, vì Chúa.”
Kramer cau mày, lắc đầu.
“Sắp xếp tất cả lại nào. Baretto chết ngay khi quay về quá khứ được độ một hai phút. Có đúng không? Ai đó đã bắn đầy tên vào anh ta, ngay khi chuyến đi mới bắt đầu.”
“Đúng…”
“Vài phút đầu,” Doniger nói, “là lúc tất cả mọi người còn đang đứng quanh mấy cái máy, cùng nhau, làm thành một nhóm. Đúng không? Thế lý đo gì khiến chúng ta nghĩ là Baretto bị giết còn những người khác thì không?”
Kramer chẳng nói gì hết.
“Dễ hiểu là bất cứ ai đã giết Baretto thì cũng đầy khả năng là đã giết hết bọn họ rồi. Giết sạch cả cái đống ấy rồi.”
“Được rồi…”
“Thế có nghĩa là có khả năng họ sẽ không quay trở lại được nữa. Giáo sư không quay lại. Cả nhóm đã biến mất. Bây giờ đấy là xui xẻo, nhưng chúng ta có thể xử lý được vụ mất tích của một nhóm người: một tai nạn thí nghiệm thảm khốc khi tất cả các thi thể đều bị thiêu rụi, hay một vụ tai nạn máy bay, ai biết đấy là đâu…”
Có một khoảng lặng.
“Trừ việc là vẫn còn Stern,” Kramer nói. “Anh ta biết toàn bộ câu chuyện.”
“Đúng thế.”
“Thế nên anh cũng muốn cho anh ta về nốt. Tống khứ anh ta đi luôn. Quét dọn sạch sẽ.”
“Không hẳn thế,” Doniger nói ngay. “Này, tôi phản đối việc đó. Nhưng anh ta tự nguyện cơ mà. Anh ta muốn giúp bạn mình. Tôi mà đứng ngáng đường là sai đấy.”
“Bob,” cô nói, “có những lúc anh đúng là một thằng khốn.”
Doniger đột ngột phá lên cười. Gã cười sằng sặc, rít lên, sặc sụa, như một đứa trẻ. Đó là cái kiểu cười của rất nhiều nhà khoa học, nhưng nó luôn làm Kramer liên tưởng đến điệu cười của một con linh cẩu.
“Nếu anh cho Stern quay lại, tôi bỏ việc đấy.”
Nghe thế Doniger càng cười nhiều hơn. Vẫn ngồi trên ghế, gã ngả đầu về sau. Việc đó làm cô phát cáu.
“Tôi nói thật đấy, Bob.”
Gã cuối cùng cũng ngừng cười, lấy tay lau nước mắt. “Diane, thôi nào,” gã nói. “Tôi đùa thôi mà. Dĩ nhiên là Stern không được quay lại. Tính khôi hài của cô đâu hết rồi?”
Kramer quay lưng đi. “Tôi sẽ nói lại với Stern là anh ta không quay về quá khứ được,” cô nói. “Nhưng rõ là anh không hề nói đùa.”
Doniger lại cười phá lên. Những tiếng khùng khục kiểu linh cẩu ngập trong phòng. Kramer tức giận sập cửa lại rồi bỏ đi.