27:27:22
Trong vòng bốn mươi phút, họ đã vật lộn đi qua khu rừng ở hướng Đông Bắc Castelgard. Cuối cùng, họ cũng lên được đến đỉnh đồi; nơi cao nhất trong vùng, có thể dừng lại để lấy hơi và nhìn xuống.
“Ôi Chúa ơi,” Kate nói, nhìn chằm chằm.
Họ cùng nhau nhìn xuống sông, và tu viện nằm ở phía đối diện. Nhưng mọi sự chú ý của họ đều đổ dồn vào tòa lâu đài cấm ở cao phía trên tu viện kia: pháo đài La Roque. Nó thật đồ sộ! Trong ánh chiều tím sẫm, tòa lâu đài sáng lên với ánh đèn từ hàng trăm ô cửa sổ và từ những ngọn đuốc chạy dọc các lỗ châu mai. Nhưng dù có ánh đèn rực rỡ thế, pháo đài vẫn đầy vẻ hắc ám. Những bức tường ngoài tối đen nổi trên hào nước lặng như tờ. Bên trong là một vòng tường hoàn chỉnh nữa, với rất nhiều tháp tròn, và ở giữa tổ hợp ấy, tòa lâu đài chính, với đại sảnh và một tòa tháp hình chữ nhật tối tăm, đâm cao ba mươi mét vào nền trời.
.
Marek nói với Kate, “Nó trông có giống La Roque của thời hiện đại không?”
“Chẳng giống chút nào,” Kate nói, lắc đầu. “Cái này thật khổng lồ. Tòa lâu đài hiện đại chỉ có đúng một vòng tường ngoài mà thôi. Tòa này có tới hai: một vòng tường phụ bây giờ không còn nữa.”
“Theo như tôi biết,” Marek nói, “chưa ai có thể dùng vũ lực mà chiếm được nó hết.”
“Tôi có thể thấy được là tại sao rồi,” Chris nói, “nhìn xem nó tọa lạc ở đâu kìa.”
Ở phía Đông và phía Nam, pháo đài được dựng trên một vách đá vôi, dốc thẳng đứng hơn một trăm năm mươi mét xuống dòng Dordogne bên dưới. Về phía Tây, nơi vách đá ít dốc hơn, những ngôi nhà đá của thị trấn trèo thẳng lên phía lâu đài, nhưng bất cứ ai lần theo con đường qua thị trấn cũng đều sẽ phải đối mặt với một con hào rộng và vài cái cầu kéo. Ở hướng Bắc, đất thoải hơn, nhưng tất cả cây ở đây đã bị đốn trụi, để lại trảng đất lộ thiên chẳng có lấy một chỗ để núp – một hướng tiến công tự sát cho bất cứ đội quân nào.
Marek chỉ tay. “Nhìn đằng kia kìa,” anh ta nói.
*Trong ánh hoàng hôn, một toán lính đang tiến tới lâu đài theo con đường đất từ phía Tây. Hai hiệp sĩ đi đầu cầm đuốc, và nhờ ánh sáng đó họ có thể thấy lờ mờ Oliver, Guy, Giáo sư, và những hiệp sĩ còn lại của Oliver làm thành nhóm đi sau theo hàng đôi. Những hình thù đó ở quá xa đến nỗi họ chỉ có thể nhận ra được nhờ bóng dáng và cử chỉ. Nhưng ít nhất thì Chris cũng không có chút nghi ngờ gì về những thứ vừa nhìn thấy.
Anh vừa thở dài vừa nhìn họ băng qua cây cầu kéo bắc qua con hào và đi qua một cánh cổng lớn với hai cái tháp đôi bán nguyệt – hay gọi là cổng song-D, vì hai tòa tháp trông giống như hai chữ D song sinh khi được nhìn từ trên xuống. Lính trên tháp theo dõi những kỵ sĩ khi họ tiến vào.
Bên trong cánh cổng, những kỵ sĩ tiến vào một khoảng sân đóng kín khác. Ở đây, rất nhiều ngôi nhà dài bằng gỗ đã được dựng lên. “Đó là nơi các đội quân đóng trạm,” Kate nói.
Nhóm người đó phóng qua cái sân trong, đi qua chiếc cầu kéo thứ hai bắc trên con hào thứ hai, đi qua cánh cổng thứ hai với cặp tháp song sinh còn lớn hơn: cao hơn mười mét, và sáng rực lên với ánh đèn hắt qua những khe bắn cung trên tường.
Chỉ khi tới cái sân sâu nhất trong lâu đài họ mới xuống ngựa. Giáo sư được Oliver dẫn tới đại sảnh; họ biến mất vào bên trong.
Kate nói, “Giáo sư nói rằng nếu bị tách ra, chúng ta nên tới tu viện và tìm đạo hữu Marcel, người giữ chìa khóa. Tôi nghĩ là thầy ấy muốn nói tới chiếc chìa khóa dẫn tới đường hầm bí mật.”
Marek gật đầu. “Và đó là việc chúng ta sẽ làm. Sẽ tối nhanh thôi. Và khi đó chúng ta có thể đi được.”
Chris nhìn xuống đồi. Trong ánh sáng nhập nhoạng, anh có thể nhìn thấy những toán lính nhỏ lẻ trên cánh đồng, tất cả đều hướng về phía bờ sông. Họ sẽ phải đi qua toàn bộ đám lính đó. “Mọi người muốn tới tu viện vào tối nay à?”
Marek gật đầu. “Dù giờ nó nguy hiểm thế nào đi nữa,” anh ta nói, “thì sáng ngày mai, nó sẽ còn tệ hơn kia.”
* 26:12:01Đêm không trăng. Bầu trời đen sẫm, lấp lánh sao và lác đác vài đám mây trôi. Marek dẫn họ xuống đồi và đi qua thị trấn Castelgard đang chìm trong lửa, tiến vào một vùng tối tăm. Chris ngạc nhiên thấy rằng khi mắt mình đã quen với bóng tối, anh có thể thực sự thấy mọi vật khá rõ nhờ ánh sao. Có lẽ là vì chẳng có ô nhiễm không khí gì ở đây, anh nghĩ vậy. Anh nhớ đã đọc rằng trong những thế kỷ đầu, người ta có thể thấy Kim tinh suốt cả ngày như bây giờ ta nhìn thấy mặt trăng vậy. Dĩ nhiên là việc đó đã trở thành không thể hàng trăm năm nay rồi.
Anh cũng ngạc nhiên trước sự yên tĩnh đến tuyệt đối của màn đêm. Những âm thanh lớn nhất họ nghe thấy là tiếng bước chân của chính mình trên cỏ và qua những bụi rậm.
“Chúng ta sẽ theo đường mòn,” Marek thì thầm, “rồi đi xuống bờ sông.”
Tốc độ của họ khá chậm. Marek thường dừng lại, khom người xuống lắng nghe chừng hai, ba phút rồi mới tiếp tục đi tiếp. Gần như cả tiếng đồng hồ đã trôi qua họ mới thấy bóng dáng con đường đất chạy từ thị trấn xuống dòng sông. Một vệt dài mờ nhạt nổi lên trên nền cỏ và cây lá tối đen bao quanh.
Marek dừng lại ở đây. Quanh họ là một sự yên lặng đến tuyệt đối. Chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi. Chris mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn tiến lên. Sau một phút chờ đợi, anh bắt đầu đứng dậy.
Marek ấn anh xuống.
Anh ta đặt ngón tay lên môi.
Chris lắng nghe. Anh đã nhận ra, không chỉ có mỗi tiếng gió. Có cả tiếng người thì thầm nữa. Anh căng tai ra lắng nghe. Có một tiếng ho khẽ, nơi nào đó phía trước. Rồi một tiếng ho khác, gần hơn, ở cùng bên đường với họ.
Marek chỉ tay về hai bên. Chris nhìn thấy ánh bạc mờ – áo giáp dưới ánh sao – giữa những bụi cây bên kia đường
Và anh nghe thấy tiếng sột soạt càng lúc càng gần.
Đó là một trận phục kích, lính đang chực chờ ở cả hai bên đường.
Marek chỉ tay lại về phía họ vừa đi qua. Thật lặng lẽ, họ rời khỏi con đường đất.
*“Giờ đi đâu?” Chris thì thầm.
“Chúng ta sẽ tránh xa khỏi đường mòn. Đi về hướng Đông của dòng sông. Đường kia.” Marek chỉ, và họ bắt đầu khởi hành.
Giờ thì Chris căng người ra lắng nghe cả những tiếng động nhỏ nhất. Những tiếng bước chân của họ to quá, chúng đã che hết cả những âm thanh khác rồi. Anh đã hiểu vì sao Marek cứ phải dừng lại nhiều thế. Đó là cách duy nhất để chắc chắn.
Họ quay lại cách đường mòn chừng hai trăm mét, rồi đi thẳng xuống phía dòng sông, di chuyển giữa những cánh đồng trên vùng đất giờ đã trống trơn. Dù trời gần như tối đen, Chris vẫn thấy mình cứ lồ lộ ra. Những cánh đồng được rào quanh bằng đá thấp, thế là họ có một chỗ núp khá ổn. Nhưng anh vẫn thấy không yên, và anh thở phào nhẹ nhõm khi họ quay lại chỗ đất đầy những cây bụi, về phía tối hơn trong màn đêm.
*Thế giới tăm tối, lặng lẽ này hoàn toàn xa lạ với anh, nhưng anh đã nhanh chóng thích nghi với nó. Hiểm nguy chực chờ ở những cử động nhỏ nhất, ở những âm thanh gần như tai không thể nghe thấy. Chris khom khom tiến lên, đầy căng thẳng, ướm thử từng bước một trước khi dồn cả trọng lượng cơ thể xuống, đầu anh liên tục xoay trái phải, trái phải.
Anh thấy mình cứ như một con dã thú, và anh nghĩ về cái lúc Marek nhe răng ra trước khi tấn công trong căn phòng ấy, giống một dạng khỉ đột nào đó. Anh nhìn về phía Kate và thấy rằng cô cũng đang vừa cúi khom vừa căng người ra tiến về phía trước.
Vì lý do nào đó, anh lại nghĩ về cái phòng thảo luận ở tầng hai bảo tàng Peabody, lúc ở Đại học Yale, với những bức tường màu kem sữa cùng với đồ đạc bằng gỗ sẫm màu bóng loáng, và về những cuộc tranh luận giữa những sinh viên ngồi quanh cái bàn dài: khảo cổ tiến trình chủ yếu mang tính lịch sử hay chủ yếu mang tính khảo cổ; các tiêu chuẩn theo quan điểm của chủ nghĩa hình thức có được xem trọng hơn các tiêu chuẩn theo quan điểm của chủ nghĩa khách quan không; học thuyết tiến hóa có che giấu một nhiệm vụ quy chuẩn nào không.
Chẳng lạ gì khi họ tranh cãi như thế. Vấn đề được đặt ra chỉ là những khái niệm trừu tượng thuần túy, chẳng chứa bất cứ cái gì ngoài không khí – chẳng nhiều hơn chém vào trong gió. Những cuộc tranh luận trống rỗng của họ chẳng bao giờ có thể được giải quyết; những câu hỏi chẳng bao giờ được trả lời. Nhưng vẫn có rất nhiều nhiệt huyết, vẫn có rất nhiều sự cuồng nhiệt trong những cuộc tranh luận đó. Chúng từ đâu tới? Ai quan tâm chứ? Anh giờ còn chẳng nhớ nổi vì sao chúng lại quan trọng đến thế.
Thế giới hàn lâm học thuật dường như đã bị đẩy lùi ra xa, mờ ảo và xám xịt trong tâm trí, trong khi anh đang cố tìm đường xuống con dốc tối đen hướng về phía dòng sông. Nhưng dù anh có hoảng sợ đến mức nào trong đêm nay, dù sinh mạng anh có gặp nguy hiểm và đang căng ra như dây đàn, thì theo một cách nào đó mọi chuyện vẫn cứ thật một cách khá vững dạ, thậm chí còn rất hấp dẫn, và…
Anh nghe thấy tiếng cành cây gãy, thế là anh như bị đóng băng.
Marek và Kate cũng như đóng băng cả lại.
Họ nghe thấy những tiếng sột soạt trong bụi rậm về phía bên trái, và một tiếng khịt nhỏ. Họ đứng yên bất động. Marek nắm chặt lấy thanh kiếm.
Và cái bóng đen nhỏ bé của một con heo rừng ụt ịt chạy qua chỗ họ.
“Lẽ ra nên giết nó,” Marek thì thầm. “Tôi đói.”
Họ bắt đầu tiến lên phía trước, nhưng rồi Chris nhận ra rằng không chỉ có họ làm con vật hoảng sợ. Vì giờ họ đã nghe thấy, không lầm vào đâu được, hàng loạt những tiếng chân. Loạt soạt, giẫm lên bụi rậm. Đi thẳng về phía họ.
*Marek cau mày.
Anh ta có thể thấy rõ trong bóng tối lấp loáng những áo giáp sắt đó đây. Hẳn phải có bảy hoặc tám tên lính, đang tiến vội về hướng Đông, rồi sụp xuống, trốn sau bụi rậm, lại trở nên yên lặng.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
Toán lính đã quay lại chỗ đường đất, trốn ở đó chờ đợi họ. Giờ chúng lại đi về phía Đông, và lại tiếp tục chờ đợi họ.
Bằng cách nào?
Anh ta nhìn Kate đang bò bên cạnh mình, nhưng cô cũng chỉ ánh lên vẻ hoảng sợ.
Chris, cũng đang bò, vỗ nhẹ lên vai Marek. Chris lắc đầu, rồi chỉ lên tai mình đầy ngụ ý.
Marek gật đầu, lắng nghe. Lúc đầu chẳng thấy gì ngoài tiếng gió. Lúng túng, anh ta quay lại nhìn Chris, anh đang gõ vào tai mình.
Anh đang muốn nói là, bật tai nghe lên.
Marek gõ nhẹ vào tai.
Sau một tiếng cạch ngắn để âm thanh được truyền đi, anh ta vẫn chẳng nghe thấy gì hết. Anh ta nhún vai về phía Chris, đang giơ hai bàn tay ra: Đợi. Marek chờ đợi. Chỉ sau vài giây im lặng lắng nghe thì anh ta mới nhận ra cái tiếng thở đều đặn, nhẹ nhàng của một người nào đó.
Anh ta nhìn Kate và đưa tay lên môi. Cô gật đầu. Anh ta nhìn Chris. Chris cũng gật đầu luôn. Họ đều đã hiểu. Không được tạo ra tiếng động nào hết.
Lần nữa, Marek lại chăm chú lắng nghe. Anh ta vẫn nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng trong tai mình.
Nhưng nó chẳng phát ra từ ai trong số họ hết. Một ai đó khác.
*Chris thì thầm, “André. Thế này quá nguy hiểm. Tối nay đừng vượt sông đi.”
“Phải,” Marek thì thầm. “Chúng ta sẽ quay lại Castelgard và trốn bên ngoài tường thành qua đêm vậy.”
“Được rồi. Tốt.”
“Đi nào.”
Trong bóng tối, họ gật đầu với nhau, rồi từ tốn gõ nhẹ lên tai, tắt tai nghe đi.
Và họ sụp xuống đợi.
Vài giây sau, họ nghe thấy tiếng bọn lính bắt đầu di chuyển, một lần nữa lại chạy qua mấy bụi cây. Lần này, chúng đi lên đồi – quay trở lại Castelgard.
*Họ đợi thêm khoảng năm hoặc sáu phút nữa. Và rồi họ đi xuống đồi, xa khỏi Castelgard.
Chris là người đã ráp nối tất cả lại với nhau. Vừa trèo xuống sườn đồi trong đêm tối, anh vừa phẩy một con muỗi ra khỏi tai, và cử động đó đã vô tình bật cái tai nghe lên; chẳng bao lâu sau, anh nghe thấy tiếng ai đó hắt hơi.
Và chẳng ai trong số họ vừa hắt hơi hết.
Vài giây sau, họ bắt gặp con lợn, và khi đó anh nghe thấy tiếng ai đó thở hổn hển vì hết hơi. Trong khi Kate và Marek đang đứng cạnh anh trong bóng tối, lại chẳng di chuyển gì hết.
Đó là lúc anh nhận ra một cách chắc chắn rằng ai đó đã giữ một cái tai nghe – và giờ nghĩ lại, anh có một ý tưởng khá chính xác về việc nó đến từ đâu. Gomez. Chắc chắn đã có ai đó lấy nó từ cái đầu bị cắt cụt của Gomez. Vấn đề duy nhất của cái ý tưởng đó là…
Marek huých vào người Chris. Chỉ về phía trước.
Kate đưa hai ngón cái lên và cười toe.
*Rộng và nông, dòng sông gợn sóng và chảy róc rách trong đêm. Dòng Dordogne ở đoạn này khá rộng; họ chỉ lờ mờ thấy bờ bên kia, một hàng dài cây và bụi rậm dày đặc tối đen. Họ chẳng thấy có chút động tĩnh nào hết. Nhìn ngược lên, Chris chỉ thấy được bóng chiếc cầu cối xay. Anh biết cối xay sẽ đóng cửa khi đêm xuống; những người làm ở đó chỉ được vào ban ngày, vì chỉ một ngọn nến cũng có thể gây ra một vụ nổ lớn giữa luồng không khí bụi bặm.
Marek chạm vào tay Chris, rồi chỉ về phía bờ đối diện. Chris nhún vai; anh chẳng thấy gì hết.
Marek lại chỉ tay lần nữa.
Cố nheo mắt, Chris chỉ lờ mờ phân biệt được bốn luồng khói mờ ảo đang cuộn lên trời. Nhưng nếu chúng là từ đám cháy, sao lại chẳng có chút ánh sáng nào?
Đi dọc bờ sông, họ ngược dòng, và cuối cùng tới chỗ một chiếc thuyền được neo bên bờ. Nó đập nhẹ vào đá giữa dòng. Marek nhìn về phía bờ bên kia. Họ giờ còn cách đám khói một đoạn.
Anh ta chỉ tay về phía chiếc thuyền. Họ có muốn thử liều không?
Lựa chọn còn lại, Chris biết, là bơi qua sông. Đêm lạnh buốt; anh chẳng muốn bị ướt chút nào. Anh chỉ tay về phía chiếc thuyền và gật đầu.
Kate gật đầu.
Họ trèo lên thuyền, và Marek lặng lẽ đưa họ qua dòng Dordogne.
*Ngồi bên cạnh Chris, Kate nghĩ về cuộc nói chuyện giữa họ khi đang chèo qua sông vài ngày trước. Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi nhỉ? Chắc chắn là mới chỉ hai hôm trước thôi, cô nhận ra là thế. Nhưng dường như đã là cả tuần rồi.
Cô liếc nhìn về phía bờ xa, tìm kiếm bất cứ động tĩnh nào. Thuyền của họ là một cái bóng đen trên nền nước đen giữa một ngọn đồi đen, nhưng họ vẫn có thể bị phát hiện nếu có ai đó để ý.
Nhưng rõ ràng là chẳng có ai để ý hết. Giờ đã gần tới bờ rồi, và với một tiếng rít, chiếc thuyền đi vào vệt cỏ ven sông và dừng lại ở một chỗ đất mềm. Họ trèo ra. Họ thấy một con đường đất hẹp chạy dọc theo rìa sông. Marek đưa tay lên môi, và đi theo con đường. Anh ta đang đi về phía luồng khói.
Họ cẩn trọng đi theo.
Vài phút sau, họ đã có câu trả lời. Có bốn đám cháy, ở các điểm khác nhau dọc bờ sông. Lửa bị bao quanh bởi những mảnh giáp vỡ vụn vương vãi trên đụm đất, thế nên chỉ có khói là lộ ra.
Nhưng chẳng có bóng lính nào hết.
Marek thì thầm. “Trò cũ thôi. Những đám cháy tạo cảm giác sai lệch về vị trí thật.”
Kate không thực sự chắc về việc cái “trò cũ” này được dùng để làm gì. Có lẽ để làm ra vẻ có lực lượng mạnh hơn, quân số đông hơn là thật. Marek dẫn họ đi qua những đám cháy không ai để ý đến, về phía những đám cháy khác xa hơn cuối bãi. Họ đi sát bên mặt nước, nghe tiếng rì rầm của dòng sông. Khi họ đi tới đám cháy cuối cùng, Marek đột ngột xoay gót và đổ rạp xuống đất. Kate và Chris cũng sụp xuống theo, và rồi họ nghe thấy có tiếng người, hát một bài hát lặp đi lặp lại đầy chất say xỉn; lời kiểu kiểu như là “Bia làm một người đàn ông ngủ bên đống lửa, bia làm một người đàn ông đắm mình trong bùn lầy…”
Nó cứ ngân nga không dứt. Nghe lời hát, cô nghĩ: đây là bài “Chín mươi chín chai bia trên tường”. Và đúng như thế, ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy gần chục tên lính mặc quân phục xanh lá cây và đen đang ngồi quanh một đống lửa, vừa uống rượu vừa hát ầm ĩ. Có lẽ họ được ra lệnh phải làm ồn lên để minh chứng cho những đống lửa kia.
Marek ra hiệu cho họ quay lại, và khi họ đã đi được một quãng, anh ta dẫn họ sang phía trái, tránh xa khỏi dòng sông. Họ bỏ lại đằng sau rặng cây bên sông, và rồi lại luồn qua những cánh đồng quang quẻ, rộng mở. Cô nhận ra rằng đây chính là những cánh đồng mình đã đi qua lúc sáng. Và quả đúng như vậy, giờ cô có thể nhìn thấy ánh đèn vàng mờ nhạt ở những ô cửa sổ tầng trên của tu viện nơi một vài thầy tu làm việc khuya. Và cái bóng đen của những túp lều mái rạ thẳng ngay phía trước.
Chris chỉ tay về phía tu viện. Sao họ không đến đó đi?
Marek lấy hai tay làm gối: Mọi người đang ngủ.
Chris nhún vai: Thì sao?
Marek làm điệu bừng tỉnh, giật mình, thất kinh. Anh ta dường như muốn nói rằng họ sẽ tạo ra một trận hỗn loạn nếu đi vào đó lúc nửa đêm thế này.
Chris nhún vai: Thế thì sao?
Marek xua ngón tay: Không phải là ý hay. Anh ta mấp máy môi, Để sáng đi.
Chris thở dài.
Marek đi qua vài căn lều trại, đến khi tới một nhà trại bị cháy ra tro – bốn bức tường, và phần còn lại cháy đen của những cây trụ gỗ chống mái nhà. Anh ta dẫn họ vào trong, đi qua một cánh cửa mở toang có một vệt đỏ vằn lên trên. Kate chỉ lờ mờ thấy nó trong bóng tối.
Bên trong túp lều là cỏ mọc cao ngất, với vài mảnh gốm vỡ. Marek bắt đầu sục sạo trong đống cỏ, cho tới khi anh ta lôi ra hai chiếc bình đất sét miệng hơi mẻ. Kate thấy chúng trông giống như mấy cái bình đi vệ sinh. Marek cẩn thận đặt chúng lên trên cái bậu cửa sổ cháy đen. Cô thì thầm, “Chúng ta ngủ đâu đây?”
Marek chỉ tay xuống đất.
“Sao chúng ta không vào tu viện được?” cô thì thầm, chỉ tay về phía bầu trời trên đầu họ. Đêm lạnh. Cô đói. Cô muốn một nơi kín đáo và ấm áp.
“Không an toàn,” Marek thì thầm. “Chúng ta ngủ đây thôi.”
Anh ta nằm xuống đất và nhắm mắt lại.
“Sao lại không an toàn?” cô nói.
“Vì ai đó có cái tai nghe. Và họ biết chúng ta đang đi đâu.”
Chris nói, “Tôi muốn nói với anh về…”
“Không phải bây giờ,” Marek nói mà không thèm mở mắt. “Đi ngủ đi.”
Kate nằm xuống, và Chris nằm bên cạnh cô. Cô áp lưng vào lưng anh. Chỉ là cho ấm thôi. Lạnh quá quắt.
Phía xa, cô nghe có tiếng sấm.
*Khoảng quá nửa đêm thì trời đổ mưa. Cảm thấy những giọt mưa nặng trịch rơi lên má mình, cô đứng dậy ngay khi trận mưa rào đổ xuống. Cô nhìn quanh và thấy một chái nhà bằng gỗ nhỏ, bị cháy một phần nhưng vẫn còn trụ được. Cô và Chris bò ra, ngồi bên dưới chái nhà nhỏ, rồi lại nép người vào nhau. Marek đi đến, nằm xuống gần đó, và ngủ ngay lập tức. Cô thấy mưa cứ bắn tung lên má anh ta, nhưng anh ta đã ngáy rồi.