← Quay lại trang sách

07:24:33

Bị lính bao vây tứ phía, cô bỏ nửa tiếng đồng hồ ra để tìm đường len qua hàng dài xe hàng và ngựa của Arnaut, cố đi tới khu rừng phía Bắc. Người của Arnaut đang dựng một dãy các căn lều bên bìa rừng, quay về phía đồng cỏ trải dài xuống lâu đài.

Mấy người đàn ông gọi cô ra giúp họ, nhưng cô chỉ vẫy tay theo cái cách mà cô nghĩ có lẽ là của đàn ông, rồi tiếp tục đi. Hồi lâu sau cô cũng tới được bìa rừng, và đi dọc theo nó cho tới khi thấy con đường hẹp dẫn vào trong một khu tối tăm và cô quạnh. Ở đây cô dừng lại một chút để cho ngựa nghỉ, và để cho quả tim đang đập thình thịch của chính mình chậm dần lại, trước khi tiến vào rừng.

Trở lại nơi đồng cỏ, những máy bắn đá đang nhanh chóng được lắp xong dưới bàn tay của những người thợ lành nghề. Những cỗ máy bắn đá trông thật thô kệch chỉ như thứ ná bắn đá quá cỡ có những thanh gỗ nặng trịch đỡ lấy khung của giá bắn được cố định bằng những sợi thừng chắc nịch làm từ cây gai dầu, rồi được thả cho bắn lên không, quăng thứ nó mang trên mình qua những bức tường thành. Toàn bộ cỗ máy có vẻ nặng khoảng hai trăm năm mươi cân, nhưng những người đàn ông kia đã lắp một cách chóng vánh, phối hợp nhanh chóng, rồi chuyển tới cái tiếp theo. Nhưng ít nhất thì giờ cô cũng đã hiểu là một tòa lâu đài hay một nhà thờ ở một số trường hợp có thể được xây trong vài năm như thế nào. Những công nhân thật thạo nghề, thật khiêm nhường, họ gần như chẳng cần được chỉ dẫn gì hết.

.

Cô xoay ngựa đi và tiến vào khu rừng rậm rạp về phía Bắc của tòa lâu đài.

*

Đoạn đường từ khu rừng đi vào khá hẹp, càng vào sâu thì càng nhanh tối hơn. Ở một mình nơi đây thật lạnh gáy; cô nghe thấy tiếng cú kêu và những tiếng vọng từ xa của những loài chim lạ lẫm. Cô đi qua một cái cây có tới một tá quạ đậu trên cành. Cô đếm chúng, băn khoăn không biết đây có phải là điềm dữ hay không, và không biết nó dự báo trước điều gì.

Cưỡi ngựa chậm rãi qua khu rừng, cô có cảm giác trượt ngược lại về quá khứ, cảm giác phải suy nghĩ mọi việc theo kiểu cổ xưa hơn. Những thân cây trùm lên cô; mặt đất tối như màn đêm. Cô có cảm giác tù túng, bị cưỡng chế.

Được hai mươi phút, cô thấy nhẹ cả người khi tiến vào một trảng đất cỏ mọc cao ngập trong ánh nắng. Cô thấy phía xa có chỗ để đi qua giữa những tán cây, con đường lại hiện ra. Đang đi qua trảng đất thì cô thấy một tòa lâu đài nằm bên mé trái mình. Cô không nhớ là có kiến trúc nào như thế trong những biểu đồ của mình, nhưng rõ ràng là nó đang tồn tại ở đây. Tòa lâu đài khá nhỏ – gần như chỉ là một dinh thự – được sơn trắng, làm nó sáng lên rực rỡ dưới ánh nắng. Nó có bốn tòa tháp nhọn nhỏ và mái ngói đá xanh. Mới nhìn qua, nó trông thật vui tươi, nhưng rồi cô nhận thấy rằng tất cả các ô cửa sổ đều đã bị chặn kín; một phần mái đá đã bị vỡ, để lại một cái lỗ lởm chởm; phần nhà phụ đã đổ nát và chẳng được sửa chữa gì hết. Trảng đất này đã từng là một đồng cỏ được cắt tỉa cẩn thận trước lâu đài, giờ tất cả đều mọc hoang vì không có người chăm sóc. Cô có cảm giác khá rõ về tình trạng tù đọng và mục nát ở đây.

Cô rùng mình và thúc ngựa phóng đi. Cô nhận thấy phần cỏ phía trước mới bị giẫm đạp – có dấu chân một con ngựa khác, đi cùng hướng với mình. Nhìn kỹ, cô thấy một vệt cỏ dài đang chầm chậm duỗi thẳng lên trên, trở lại vị trí vốn có của nó.

Ai đó vừa mới ở đây thôi. Có lẽ chỉ vài phút trước. Thật cảnh giác, cô đi về phía cuối trảng đất.

Bóng tối lại bủa vây xung quanh khi cô quay lại khu rừng. Đoạn đường phía trước đã bắt đầu nhiều bùn hơn, và cô có thể thấy rõ những dấu chân ngựa.

Thỉnh thoảng cô dừng lại và chăm chú lắng nghe. Nhưng cô chẳng nghe thấy gì ở phía trước hết. Hoặc kỵ sĩ đó đã bỏ xa cô hoặc là hắn ta quá đỗi yên lặng. Một hay hai lần, cô nghĩ mình đã nghe thấy tiếng ngựa hí, nhưng cũng không chắc lắm.

Có lẽ chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi.

Cô thúc ngựa về phía trước, về phía nhà nguyện xanh, về nơi mà trên bản đồ của cô, được gọi là la chapelle verte morte. Nhà nguyện của cái chết xanh.

*

Trong bóng tối của khu rừng, cô thấy có dáng người mệt mỏi tựa vào một thân cây đổ. Đó là một ông lão già cỗi, đội mũ và mang một cái rìu đốn củi. Khi cô phóng lại gần, ông ta nói, “Tôi van ngài, quý ngài tốt bụng, tôi van ngài.” Giọng ông ta yếu ớt, khàn đục. “Cho tôi thứ vụn vặt gì đó ăn được, vì tôi rất nghèo và chẳng có gì ăn hết.”

Kate không nghĩ là cô có đồ ăn gì, nhưng rồi cô nhớ lại rằng vị hiệp sĩ đã cho họ một ít, buộc sau yên ngựa. Cô với ra đằng sau, thấy một mẩu bánh mì và một miếng thịt bò khô. Trông chẳng ngon miệng chút nào, đặc biệt là khi nó đầy mùi mồ hôi ngựa. Cô đưa nó về phía ông ta.

Người đàn ông háo hức rướn người về phía trước, đưa bàn tay xương xẩu ra nhận thức ăn – nhưng ông ta lại nắm chặt lấy cánh tay đang đưa ra của cô với sức mạnh đáng kinh ngạc, và thật nhanh, cố lôi cô xuống khỏi yên ngựa. Ông ta cười khanh khách thích thú, một âm thanh thật độc ác; trong khi vật lộn với cô, chiếc mũ của ông ta tuột ra, và cô thấy ông ta trẻ hơn mình nghĩ nhiều. Giờ, ba người đàn ông khác phóng ra khỏi bóng tối từ cả hai bên đường, và cô nhận ra rằng chúng là những godin, bọn thảo khấu. Kate vẫn đang ở trên yên, nhưng rõ ràng là chẳng được mấy nỗi nữa. Cô thúc vào con ngựa của mình, nhưng nó đã mệt và chẳng chịu phản ứng gì. Người đàn ông lớn tuổi kia tiếp tục giật tay cô, vừa giật vừa lẩm bẩm, “Thằng ngốc! Ngươi là một thằng nhóc ngu ngốc!”

Không biết phải làm gì khác, cô thét lên kêu cứu, lớn hết mức có thể, và việc đó dường như đã làm bọn đàn ông giật mình, thế là chúng ngừng lại trong giây lát rồi mới tiếp tục tấn công. Nhưng rồi tất cả nghe thấy tiếng ngựa phi nước đại thẳng về phía mình, và tiếng thét xung trận của một chiến binh, thế là bọn godin nhìn nhau và tản hết ra. Tất cả trừ tên già cỗi, không chịu buông Kate ra mà còn giơ rìu lên dọa cô bằng tay kia.

Nhưng chính giây phút ấy thì một bóng ma, một hiệp sĩ toàn thân đẫm máu cưỡi ngựa, phóng thẳng xuống từ con đường phía trên, ngựa của anh thở phì phò, bắn những vệt bùn lên tung tóe, hiệp sĩ thì trông dữ dằn và máu me đến mức tên cuối cùng cũng chạy thục mạng, nhào vào trong bóng tối của khu rừng.

Chris ghìm cương và phi vòng quanh cô. Cô thấy nhẹ hết cả người; cô đã sợ chết khiếp. Chris mỉm cười, rõ ràng là rất thỏa mãn.

“Cô ổn chứ, thưa cô?” anh nói.

“Anh ổn chứ?” Kate hỏi, đầy bất ngờ. Chris ngập trong máu theo đúng nghĩa đen luôn; máu khô cong trên mặt và người anh, và khi anh mỉm cười, nó nứt ra bên khóe miệng, để lộ ra lớp da hồng hồng phía dưới. Anh trông cứ như vừa mới ngã vào một thùng thuốc đỏ vậy.

“Tôi ổn,” Chris nói. “Ai đó đã cắt tiết con ngựa bên cạnh tôi, cắt đứt động mạch hay gì gì đó. Chỉ trong một giây tôi đã tắm đẫm máu rồi. Máu nóng lắm đấy, cô có biết không?”

Kate vẫn chằm chằm nhìn anh, ngạc nhiên khi thấy có người trông thế kia mà vẫn đùa được, rồi anh cầm lấy dây cương và nhanh nhẹn dẫn cô đi. “Tôi nghĩ là,” Chris nói, “chúng ta không nên chờ chúng tập hợp lại đâu. Mẹ cô không dặn là không được nói chuyện với người lạ à, Kate? Đặc biệt là khi cô gặp họ trong rừng?”

“Thực sự thì tôi nghĩ chúng ta nên cho họ thức ăn và rồi họ sẽ giúp chúng ta.”

“Chỉ có trong truyện cổ tích thôi,” anh nói. “Trong thế giới thực, nếu cô dừng lại để giúp một ông lão nghèo khổ giữa rừng, ông ta và bè lũ sẽ cướp ngựa và giết chết cô. Đó là lý do tại sao chẳng ai làm thế hết.”

Chris vẫn đang cười, anh dường như có hơi quá tự tin và vui sướng, và cô có một cảm giác mà bản thân chưa từng nhận ra, chưa từng chú ý đến, rằng anh cũng là một người đàn ông khá hấp dẫn, cũng có nét hút hồn. Nhưng dĩ nhiên, cô nghĩ, đó là vì anh vừa cứu mạng cô. Cô chỉ thấy cảm kích thôi.

“Thế anh làm gì ở đây?” cô nói.

Anh cười phá lên. “Cố bắt kịp cô thôi. Tôi cứ tưởng rằng cô phải đi trước tôi nhiều lắm.”

*

Con đường chia ra làm đôi. Đoạn đường chính dường như đi thẳng sang phía bên phải, bắt đầu dốc dần xuống. Một đoạn đường hẹp hơn rất nhiều đi về phía bên trái, đất khá bằng phẳng. Nhưng dường như ít có ai qua lại.

“Anh nghĩ sao?” Kate nói.

“Đi đường chính,” Chris nói. Anh dẫn đường, và Kate khá là vui vẻ được đi theo anh. Khu rừng xung quanh họ càng lúc càng rậm rạp, những cây dương xỉ cao tới gần một mét, như những cái tai voi khổng lồ, che khuất tầm nhìn phía trước của cô. Cô nghe thấy tiếng nước réo ở phía xa. Đường bắt đầu dốc xuống nhiều hơn, và cô không thể nhìn thấy mặt đất vì đám dương xỉ. Cả hai người họ cùng xuống ngựa và buộc ngựa vào một thân cây. Họ đi bộ về phía trước.

Đất giờ dốc khủng khiếp, và đoạn đường đã trở nên lầy lội. Chris trượt chân, anh bám lấy những cành cây và đám cây bụi để không bị tuột xuống. Cô nhìn anh trượt và tuột xuống, rồi thét lên một tiếng, anh biến mất.

Cô đợi. “Chris?”

Không tiếng đáp lại.

Cô gõ vào cái tai nghe. “Chris?”

Chẳng có gì hết.

Cô chẳng biết phải làm gì, chẳng biết nên tiến về phía trước hay quay lại. Cô quyết định đi theo Chris xem anh có chuyện gì, nhưng thật cảnh giác, giờ cô đã biết đoạn đường trơn đến mức nào rồi. Nhưng chỉ sau vài bước đi cẩn thận, chân cô đã trượt đi, và cô tuột không cưỡng lại được trên mặt đất bùn, đập người vào mấy thân cây, thở hộc ra.

Địa hình càng lúc càng dốc hơn. Kate ngã trượt lưng xuống mặt đất bùn, cô cố dùng chân để đạp vào mấy cái cây khi chúng lao tới. Cành cây cào vào mặt khi cô với tay về phía chúng. Cô dường như không thể ngăn mình lao xuống dốc.

Và rồi đất cứ dốc thêm mãi xuống. Giờ những hàng cây phía trước đã thưa dần, cô có thể nhìn thấy ánh sáng giữa những thân cây, và nghe thấy tiếng nước chảy mạnh. Cô đang trượt xuống con đường chạy song song với một dòng suối nhỏ. Cây càng lúc càng thưa hơn, và cô thấy rằng rừng đã đột ngột ngừng lại khoảng hai mươi mét về phía trước. Tiếng nước chảy càng lúc càng lớn hơn.

Và cô nhận ra tại sao rừng lại dừng lại.

Đó là một vách đá.

Và phía trước là một thác nước. Thẳng ngay trước mặt.

Hoảng sợ, Kate úp sấp người xuống, cào tay vào mặt đất bùn, nhưng chẳng giúp ích được gì. Cô vẫn cứ trượt tiếp. Không thể dừng lại được. Cô xoay ngửa người lại, vẫn tiếp tục trượt xuống mặt đất bùn, chẳng làm gì được ngoài việc nhìn kết cục đang tới gần, và rồi cô bị bắn ra khỏi khu rừng, bay lên không trung và chẳng dám đưa mắt nhìn xuống.

*

Gần như ngay lập tức, cô bổ nhào xuống một tán cây, bám lấy chúng, giữ thật chặt. Cô nảy lên nảy xuống. Cô đang ở trên cành của một thân cây lớn, mọc bên bờ vực. Dòng thác ở ngay phía dưới. Nó không lớn như cô đã nghĩ. Có lẽ là cao khoảng bốn, năm mét. Có một xoáy nước ở dưới đáy. Cô không thể nói được là nó sâu đến đâu.

Cô cố trèo lên những cành cây, nhưng tay cô đang trơn đầy bùn. Cô cứ tuột và lăn lộn trên những cành cây. Cuối cùng, cô treo mình lơ lửng ở phía dưới, vừa bám lấy nó như một con lười vừa cố gắng leo lại lên trên. Cô trèo được khoảng hơn một mét, rồi nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ lên được.

Cô rơi xuống.

Cô ngã xuống một cành cây khác cách chỗ cũ gần một mét. Cô bám ở đó trong chốc lát, bấu chặt lấy cành cây bằng hai bàn tay trơn tuột, dính đầy bùn của mình. Rồi lại rơi tiếp, đập xuống một cành cây khác ở thấp hơn.

Giờ cô chỉ còn cách thác nước chừng một mét và nó cứ cuồn cuộn, gầm rú bên mép vực. Những cành cây đó ướt đẫm vì sương mù. Cô nhìn xuống xoáy nước đang cuộn trào phía dưới. Cô không thể nhìn được tới đáy; không biết được nó sâu tới đâu.

Treo người chênh vênh trên cành cây, cô nghĩ không biết Chris đang ở chỗ quái nào? Nhưng giây tiếp theo cô đã tuột tay và rơi xuống.

*

Nước lạnh cóng, sủi bọt, đục ngầu, dữ dội cuốn quanh cô. Cô trượt ngã, mất phương hướng, bị đẩy lên mặt nước, đập vào những tảng đá ở dưới đáy. Cuối cùng cô cũng đến được ngay bên dưới thác, nước đổ xuống đầu cô với một lực thật khủng khiếp. Cô không thở nổi. Cô lại phải lặn xuống, bơi về phía trước, và nổi lên sau vài mét xuôi xuống hạ lưu. Nước trong xoáy đã lặng hơn, nhưng vẫn còn lạnh giá.

Cô trèo lên và ngồi lên một tảng đá. Cô thấy dòng nước xoáy đã gột sạch bùn trên quần áo, trên người mình. Cô thấy khá sảng khoái – và sung sướng vì vẫn còn sống.

Vừa lấy hơi, cô vừa nhìn ra xung quanh.

Cô đang ở dưới một thung lũng nhỏ và hẹp, ráng chiều mờ sương trên thác. Thung lũng sum sê cây lá và ướt đẫm nước, cỏ ướt, cây và đá tảng phủ đầy rêu. Ngay phía trước, có một con đường đá dẫn tới một nhà nguyện.

Nhà nguyện cững ướt luôn, lớp bề mặt của nó bị bao phủ bởi một dạng nấm mốc trơn nhẫy, kéo dọc theo những bức tường và chảy xuống từ mái. Mốc có màu xanh lá cây rực rỡ.

Nhà nguyện xanh.

Cô cũng thấy những bộ giáp hỏng bị chất đống bên cạnh cửa vào nhà nguyện, những tấm chắn ngực cũ kỹ gỉ sét dưới ánh nắng nhạt nhòa và những chiếc mũ trụ bị móp méo nằm lăn lóc; gươm và rìu cũng bị ném khắp nơi.

Kate tìm Chris nhưng không thấy anh đâu. Rõ ràng là anh đã không rơi xuống tận đây như cô. Có lẽ giờ này anh đang tìm đường xuống bằng một lối đi khác. Cô nghĩ mình sẽ đợi anh; lúc nãy cô đã rất vui khi thấy anh, và giờ cô thấy nhớ anh. Nhưng cô không thấy anh đâu hết. Và trừ tiếng thác nước, trong thung lũng bé nhỏ ấy, cô chẳng nghe thấy một âm thanh nào hết, cả tiếng chim cũng không. Lặng lẽ đến đáng sợ.

Nhưng cô lại không có cảm giác là đang ở một mình. Cô có cảm giác rất rõ rằng có ai đó nữa cũng đang ở đây – ai đó trong thung lũng này.

Và rồi cô nghe thấy một tiếng gầm từ trong nhà nguyện: một âm thanh khản đặc như tiếng thú dữ.

Cô đứng lên, thận trọng đi theo con đường đá về phía đống vũ khí. Cô nhặt một thanh gươm lên và cầm nó bằng cả hai tay, dù cũng tự thấy thế là rất ngu ngốc; thanh gươm rất nặng, cô chẳng có đủ sức khỏe hay kỹ năng để dùng nó. Cô giờ đã tới gần cánh cửa dẫn vào nhà nguyện, và ngửi thấy mùi thối rữa nồng nặc bốc ra từ bên trong. Tiếng gầm lại cất lên.

Bất thình lình, một hiệp sĩ mặc giáp trụ bước lên, chặn lấy cửa vào. Anh ta là một người lực lưỡng, cao phải đến hai mét, và áo giáp lấm tấm những vệt mốc xanh. Anh ta đội một chiếc mũ trụ nặng trịch, thế nên cô không thể nhìn thấy mặt. Anh ta mang một chiếc rìu lưỡi kép, như của một đao phủ.

Cây rìu vung qua lại khi hiệp sĩ đó tiến về phía cô.

*

Theo bản năng, cô lùi lại, mắt dồn vào cây rìu. Ý nghĩ đầu tiên của cô là bỏ chạy, nhưng hiệp sĩ đó rất nhanh đã nhào tới chỗ cô; cô nghĩ rằng hắn ta có thể bắt kịp mình. Gì thì gì, cô cũng không muốn xoay lưng về phía hắn. Nhưng cô không thể đánh lại hắn được; hắn trông phải to gấp đôi cô. Hắn chẳng nói gì; cô chỉ nghe thấy những tiếng gầm gừ gào rú từ trong cái mũ trụ – nghe như tiếng thú dữ, đầy điên loạn. Hắn ta chắc chắn là bị điên, cô nghĩ thế.

Hiệp sĩ đó nhanh chóng tiến lại gần, cô buộc phải động thủ. Cô dùng hết sức bình sinh vung kiếm lên; hắn ta giơ rìu đỡ và có tiếng kim loại va vào nhau; thanh kiếm của cô rung lên bần bật, cô suýt nữa thì tuột tay khỏi kiếm. Cô vung kiếm lần nữa, thấp hơn, cố chặt vào chân hắn, nhưng hắn lại dễ dàng chặn được, và với một cú xoay rìu thật nhanh, thanh kiếm bay khỏi tay cô, văng xuống vệt cỏ phía trước.

Cô quay người chạy. Gầm gừ, tên hiệp sĩ phóng về phía trước và nắm lấy mái tóc ngắn của cô. Cô gào thét khi hắn ta kéo lê cô qua góc nhà nguyện. Đầu cô bỏng rát; ở phía trước, cô thấy một cái giá gỗ cong oằn trên mặt đất, có rất nhiều vết cắt. Cô biết nó là cái gì: một cái giá chém đầu.

Cô chẳng có sức chống lại hắn. Tên hiệp sĩ thô bạo giúi cô xuống, ấn đầu cô vào cái giá. Hắn ta đè chân lên lưng để giữ cô nằm yên. Cô yếu ớt vùng vẫy bằng cả hai tay.

Cô thấy một cái bóng băng qua đám cỏ trong khi hắn ta đang giơ rìu lên.