00:09:04
Màn hình lớn ở cuối phòng điều khiển hiện cảnh những kỹ thuật viên đang dẫn nước vào các bể, Những tấm chắn đều chịu lực tốt. Nhưng chẳng ai trong phòng nhìn vào những tấm kính hết. Thay vào đó, họ lặng lẽ nhìn vào màn hình điều khiển, nhìn biên độ sóng nhấp nhô của trường được máy tính tạo ra. Trong vòng mười phút vừa qua, các đỉnh nhọn cứ thấp dần, cho đến bây giờ thì chúng gần như đã biến mất; nếu có hiện lên, chúng cũng chỉ là những gợn sóng bất chợt trên bề mặt mà thôi.
Nhưng họ vẫn tiếp tục quan sát.
Trong giây lát, gợn sóng dường như mạnh hơn, rõ rệt hơn. “Có phải thế là có biến động gì không?” Kramer nói với vẻ đầy hy vọng.
Gordon lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ đó chỉ là những chuyển động ngẫu nhiên mà thôi.”
“Tôi nghĩ là có lẽ nó sẽ mạnh hơn,” Kramer nói.
Nhưng Stern có thể thấy là không phải thế. Gordon nói đúng; những thay đổi chỉ là ngẫu nhiên. Những gợn sóng trên màn hình vẫn tiếp tục rời rạc, không ổn định.
“Dù ở đó có vấn đề gì đi nữa,” Gordon nói, “họ vẫn chưa giải quyết xong đâu.”
*
00:05:30Qua đám lửa bùng lên giữa sân chính của La Roque, Kate thấy Giáo sư cùng những người còn lại đang tiến ra từ cánh cửa phía xa. Cô chạy lại nhập hội với họ. Tất cả đều có vẻ ổn. Giáo sư gật đầu với cô. Họ đều đang đi khá nhanh.
Kate nói với Chris, “Anh còn giữ miếng sứ chứ?”
“Có, đây.” Anh lấy nó ra khỏi túi, xoay để chuẩn bị ấn nút.
“Không đủ chỗ.”
“Có đủ chỗ mà…” Chris nói.
“Không. Chúng ta cần hai mét ở các phía, nhớ chứ?”
Họ bị vây trong lửa. “Ta không thể tìm được chỗ nào như thế trong cái sân này đâu,” Marek nói.
“Đúng thế,” Giáo sư nói. “Chúng ta phải đi sang sân khác thôi.”
Kate nhìn ra phía trước. Trạm gác dẫn tới sân ngoài cách đó chừng bốn mươi mét. Nhưng ở chỗ trạm gác, chiếc lưới sắt đã được kéo lên. Thực tế, chẳng có vẻ gì là cánh cổng đó được canh gác hết; lính canh đã bỏ nó, đi đánh nhau với những kẻ xâm nhập.
“Còn bao lâu?”
“Năm phút.”
“Được rồi,” Giáo sư nói. “Đi nào.”
*Họ đi vội qua cái sân bùng cháy, lách qua những ngọn lửa và cuộc hỗn chiến của các binh sĩ. Giáo sư và Kate dẫn đầu. Marek, nhăn mặt vì cơn đau ở chân, gắng theo sau. Và Chris, lo cho Marek, bọc hậu.
Kate tới chỗ cánh cổng đầu tiên. Chẳng có tên lính nào hết. Họ chạy qua cổng, đi dưới những thanh sắt sắc nhọn của cánh cổng. Họ bước vào sân giữa. “Ôi không,” Kate nói.
Tất cả lính của Oliver đều đang chặn ở sân giữa, và dường như có tới hàng trăm hiệp sĩ cùng lính hầu đang chạy qua lại, la hét về phía những người trên tường thành, mang theo vũ khí và đồ tiếp tế.
“Ở đây chẳng có chỗ,” Giáo sư nói. “Chúng ta phải đi ra chỗ cái cổng tiếp thôi. Ra khỏi thành.”
“Ra ngoài?” Kate nói. “Có khi chúng ta còn không băng qua được cái sân này kia.”
Marek khập khiễng tiến lên, thở hổn hển. Anh liếc nhìn cái sân và nói, “Hàng rào.”
Hàng rào là một lối đi kín bằng gỗ được xây dọc theo rìa ngoài của tường thành. Nó là chỗ ẩn nấp để lính bắn tên xuống kẻ thù bên dưới. Họ có thể đi dọc theo rào gỗ rồi đi ra chỗ sân phía xa, rồi đi ra chỗ trạm gác.
Marek nói, “Chris đâu rồi?”
Họ nhìn lại chỗ sân chính.
Chẳng thấy Chris đâu hết.
*Chris đi theo Marek, anh đang nghĩ có nên cõng Marek và băn khoăn không biết liệu mình có làm được không, thì đột nhiên anh bị đẩy sang một bên, đập mạnh vào tường. Anh nghe thấy một giọng Anh cực chuẩn từ phía sau, “Không phải cậu đâu, anh bạn. Cậu phải ở đây.” Và anh thấy đầu nhọn của một lưỡi kiếm chọc vào lưng mình.
Anh quay lại thì thấy Robert de Kere đang đứng trước mặt mình, kiếm giương lên. De Kere giật mạnh cổ áo anh, đẩy anh vào một bức tường khác. Chris hoảng hốt nhận thấy họ đang ở ngay ngoài kho vũ khí. Trong khi cả sân đang chìm trong lửa, đứng ở đây không phải một ý hay.
De Kere chẳng có vẻ gì là quan tâm hết. Hắn mỉm cười. “Thực tế là,” hắn nói, “chẳng tên khốn nào trong số các người được đi đâu hết.”
“Sao lại thế?” Chris nói, mắt vẫn nhìn xuống lưỡi gươm.
“Vì ngươi cầm chip định vị, bạn ạ.”
“Không, tôi có cầm đâu.”
“Ta có thể nghe bọn ngươi nói chuyện, nhớ chứ?” De Kere chìa tay ra. “Thôi nào, đưa nó đây.”
Hắn lại tóm lấy Chris, đẩy anh qua cửa. Chris lật đật chúi người vào trong kho vũ khí. Nó giờ đã vắng tanh, lính đều đã chạy hết. Khắp xung quanh họ là những bao thuốc súng. Những chiếc chậu mấy người lính đang nghiền dở vẫn đang nằm trên nền đất.
“Thằng Giáo sư khốn kiếp của ngươi,” de Kere nói, nhìn mấy cái bát. “Nghĩ là các ngươi biết nhiều lắm. Đưa nó cho ta.”
Chris lục dưới áo, tìm cái túi.
De Kere bẻ ngón tay đầy sốt ruột. “Nào, nào, nhanh lên.”
“Chờ chút,” Chris nói.
“Tất cả các người đều cùng một giuộc,” de Kere nói. “Y như Doniger. Ngươi biết Doniger đã nói gì không? Đừng lo, Rob, chúng tôi đang nghiên cứu một công nghệ mới có thể chữa được cho anh. Lúc nào cũng bảo công nghệ mới sẽ chữa cho anh. Nhưng hắn chẳng bao giờ làm cái gì mới hết. Hắn chẳng bao giờ có cái ý định đó. Hắn chỉ nói dối thôi, lúc nào cũng vậy hết. Bộ mặt khốn khổ của ta.” Hắn ta chạm vào vết sẹo chạy dọc giữa mặt. “Nó lúc nào cũng đau. Có gì đó không ổn trong xương. Nó nhức buốt. Và nội tạng của ta cứ lộn hết cả lên. Đau đớn.”
De Kere nắm chặt tay đầy bực tức. “Nào. Ngươi mà cứ lờ đờ thế, ta giết ngay bây giờ.”
Chris thấy những ngón tay của mình đã chạm được vào cái bình xịt. Có thể xịt xa được đến đâu? Qua cả một lưỡi gươm thì không được rồi. Nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác.
Chris hít một hơi thật sâu, và xịt bình khí. De Kere ho sù sụ, bực tức hơn là bất ngờ, tiến thẳng về trước. “Thằng khốn,” hắn nói. “Mày nghĩ đó là ý hay à? Giỏi lắm. Thằng lỏi.”
Hắn chọc kiếm vào Chris, đẩy anh lùi lại. Chris giật lùi về phía sau.
“Vì trò đó, tao sẽ mổ bụng mày ra và cho mày nhìn thấy ruột mình bắn tung tóe.” Và hắn vung kiếm lên, nhưng Chris tránh được dễ dàng, và anh nghĩ, nó cũng có chút tác dụng đấy. Anh lại xịt lần nữa, gần mặt de Kere hơn, rồi né tránh khi thanh kiếm vung lên rồi chém xuống cánh cửa, va đổ một cái chậu trộn hóa chất.
De Kere rùng mình, nhưng hắn vẫn cố đứng vững. Chris xịt lần thứ ba, nhưng de Kere thế nào đó vẫn đứng được. Hắn vung kiếm lên, lưỡi kiếm rít trong không khí; Chris né, nhưng lưỡi kiếm vẫn sượt qua phía trên khuỷu tay phải của anh. Máu rỉ ra từ vết thương, nhỏ xuống nền nhà. Chiếc bình tuột khỏi tay anh.
De Kere cười gằn. “Mẹo vặt không có hiệu quả ở đây đâu,” hắn nói. “Đây mới là thật này. Kiếm thật này. Nhìn nhé, anh bạn.”
Hắn chuẩn bị vung kiếm lần nữa. Hắn vẫn hơi loạng choạng, nhưng đang mạnh lên rất nhanh. Chris né khi thanh kiếm sượt qua đầu anh và xé tan những túi thuốc súng. Không khí ngập đầy những hạt bụi màu xám. Chris lùi lại lần nữa, và lần này chạm chân vào một chiếc chậu dưới nền nhà. Anh định đá nó qua một bên, rồi nhận thấy sức nặng của nó. Nó không phải là một trong những cái chậu thuốc súng bình thường, nó là một chất keo dính đặc và nặng. Và nó có mùi rất khó chịu. Anh nhận ra ngay lập tức: đó là mùi vôi sống.
Có nghĩa là cái chậu dưới chân anh đầy chất gây cháy tự động.
Thật nhanh, Chris cúi người xuống và cầm cái chậu lên bằng cả hai tay.
De Kere ngừng lại.
Hắn biết nó là cái gì.
Lợi dụng thoáng do dự, Chris ném thẳng cái chậu vào mặt de Kere. Nó trúng vào ngực hắn, chất màu nâu bắn lên mặt, tay và khắp người hắn.
De Kere gầm lên.
Chris cần có nước. Nước ở đâu? Anh nhìn quanh, tuyệt vọng, nhưng anh đã có câu trả lời sẵn rồi: chẳng có chút nước nào trong phòng này hết. Giờ anh đã bị dồn vào góc nhà. De Kere mỉm cười, “Không có nước hả?” hắn nói. “Tệ quá, nhóc khôn lỏi.” Hắn giơ thẳng thanh kiếm lên trước mặt mình và tiến về phía trước. Chris tựa vào phần đá phía sau lưng, và biết rằng anh đã xong rồi. Ít nhất thì những người kia cũng có thể trốn được.
Anh nhìn de Kere tiến tới gần, thật chậm, đầy tự tin. Anh có thể ngửi thấy hơi thở của de Kere; hắn ở gần đến nỗi anh có thể nhổ vào người hắn.
Nhổ vào người hắn.
Vừa nghĩ thế, Chris đã nhổ luôn vào de Kere – không vào mặt, mà vào ngực. De Kere khịt mũi, tỏ vẻ khinh bỉ: thằng nhóc thậm chí còn không biết cách nhổ. Nước bọt bắn vào đâu, da chỗ đó bốc khói và cháy xèo xèo.
De Kere nhìn xuống, đầy kinh hoàng.
Chris nhổ lần nữa. Lại lần nữa.
Tiếng xèo xèo càng lúc càng lớn hơn. Rồi những tỉa lửa đầu tiên. Trong giây lát, de Kere sẽ bùng lên thành một ngọn đuốc sống. Hoảng hốt, de Kere lấy ngón tay quệt vào chỗ hỗn hợp, nhưng chỉ làm nó lan ra rộng hơn; giờ nó còn cháy dữ hơn và kêu tanh tách trên ngón tay của hắn, do hơi ẩm trên da.
“Nhìn nhé, anh bạn,” Chris nói.
Anh chạy ra cửa. Phía sau, anh nghe một tiếng, bùm! khi de Kere bừng lên trong lửa. Chris liếc lại thì thấy cả phần thân trên của tên hiệp sĩ đang chìm trong lửa. De Kere đang nhìn anh trân trối qua ánh lửa.
Rồi Chris chạy. Chạy trối chết. Khỏi kho vũ khí.
*Ở cánh cổng giữa, những người khác thấy anh chạy về phía họ. Anh đang vẫy tay. Họ không hiểu là tại sao. Họ đứng ở giữa cổng, đợi anh đuổi kịp.
Anh hét lên, “Chạy đi!” và ra dấu cho họ chạy qua cái góc quẹo. Marek nhìn lại, thấy lửa bắt đầu bùng lên qua những ô cửa sổ của kho vũ khí.
“Đi ngay!” anh nói. Anh đẩy những người khác qua cửa sang sân bên kia.
Chris chạy qua cổng và Marek giật lấy tay anh rồi dúi anh xuống đất đúng lúc kho vũ khí phát nổ. Một quả cầu lửa khổng lồ trùm lên bức tường; cả khoảng sân chìm trong ánh lửa. Lính cùng lều với ngựa đổ rạp dưới áp lực của vụ nổ. Khắp nơi ngập trong khói và hỗn loạn.
“Quên rào gỗ đi,” Giáo sư nói. “Đi thôi.” Và họ chạy luôn qua sân. Họ có thể thấy trạm gác cuối cùng đã ở ngay trước mặt.
00:02:22
Trong phòng điều khiển có những tiếng reo hò. Kramer đang nhảy lên nhảy xuống. Gordon đang đập thùm thụp vào lưng Stern. Màn hình lại hiển thị những dao động trường. Thật mạnh mẽ và đều đặn.
“Họ đang trở về nhà!” Kramer thét lên.
Stern nhìn vào mấy màn hình theo dõi, hiển thị những chiếc bể bên dưới. Những kỹ thuật viên đã dẫn nước đầy vào vài bể chứa, và chúng chịu được. Những chiếc bể còn lại vẫn đang được dẫn nước vào, dù mực nước đã gần đầy.
“Còn bao lâu nữa?” cô nói.
“Hai phút hai mươi.”
“Mất bao lâu thì đổ đầy bể?”
“Hai phút mười giây.”
Stern cắn môi. “Chúng ta có thể làm được chứ?”
“Chắc chắn là làm được,” Gordon nói.
Stern quay lại nhìn những dao động trường. Chúng càng lúc càng mạnh và rõ hơn, những mảng màu giả lấp lánh trên những đỉnh sóng nhọn. Đỉnh bấp bênh khi nãy giờ đã ổn định, trồi lên trên bề mặt, dần thành hình. “Có bao nhiêu người sẽ quay lại?” anh nói. Nhưng anh đã biết rõ câu trả lời rồi, vì đỉnh sóng giờ đang chia thành những đường rãnh khác nhau.
“Ba,” kỹ thuật viên nói. “Có vẻ như là sẽ có ba người quay trở lại.”