Chương 19
Khó nói vô cùng vì nó liên quan đến tính mạng tất cả. Nhưng Melwin Bost không thể lùi được nữa. Mắt những người phụ trách cao cấp lo lắng, soi mói nhìn chằm chằm vào ông. Ông hắng giọng, chĩa bức telex vừa nhận được ra, nói:
- Tin dở. Tôi đọc cho các ông bức điện ông chủ tịch vừa gửi cho tôi...
Ông đeo kính vào, giở tờ giấy đã được thuộc làu làu.
Gửi Melwin Bost, Tổng giám đốc, Công ty Xe hơi Lục Địa. KHẨN - BÁO BẰNG MỌI CÁCH SẴN CÓ CÁC CHỦ NHÂN BÓNG ĐẸP P9 - KHUYẾT TẬT CHẾ PHẨM THÂN CỘT LÁI - NGUY HIỂM - BỘ PHẬN HƯ HỎNG ĐỔI KHÔNG MẤT TIỀN.
Ký tên: HOMER KLOPPE
Trong bầu không khí im lặng bàng hoàng, Bost đặt bức telex xuống, tựa như nó nặng cả tấn. Một giọng nói cất lên:
- Thế là tự sát! Nếu làm thế thì chúng ta sập tiệm! Còn những hơn bốn trăm nghìn chiếc P9 đang lưu hành! Mỗi lần kiểm tra sẽ tốn chúng ta ít nhất ba trăm đôla, rồi còn phụ tùng thay lẫn công thợ. Tính mà xem!
- Vậy mà ông lại bảo chúng tôi rằng, - giám độc viện nghiên cứu kêu lên, ông chủ tịch sẵn sàng liều một cách có tính toán. Ở đây chúng tôi thừa biết máy điện toán trả lời những gì.
- Tự chúng ta phá sản chúng ta thôi! - Ông tổng quản trị nói. - Không có công ty nào sống sót nổi sau một trận trích máu thế này Đây là phá hoại!
Melwin Bost cúi đầu chịu trận. Ông những muốn tránh không nói với họ điều ông vừa được biết bằng điện thoại mười phút trước đây qua miệng Garnheim, cánh tay phải của Kloppe ở Ngân hàng Thương nghiệp Zurich. Nhưng đến bước này thì ông không có quyền để cho họ nuôi bất cứ một ảo tưởng nào. Ông giơ tay xin yên lặng.
- Các ông!... Các ông... Cách đây sáu ngày, khi tôi gặp ông chủ tịch ở Thụy Sĩ, tình hình chưa gấp gáp trong việc gánh chịu trách nhiệm về sinh mạng con người. Để thuyết phục ông ấy, để tự bảo vệ cho chúng ta, tôi đã đề nghị điều kiện sau đây: nếu trong ba tháng tới không xảy ra tai nạn nào thì chúng ta cứ để cho lưu hành...
- Vậy? Đã phải ca thán gì về một tai nạn nào nữa đâu?
Khi ông chủ tích gửi bức telex này cho chúng ta thì không. Muốn gì cũng chứng tỏ rằng ông ấy đã thay đổi ý. Tôi sẽ có thể cố lay chuyển ông ấy một lần nữa, yêu cầu hoãn quyết định... Khốn thay, từ nay là không thể rồi. Vừa mới xong, tôi biết có một chuyện rắc rối đã rơi lên đầu chúng ta. Thân cột lái một chiếc P9 lại bị gẫy, cái thứ chín.
- Ở đâu?
- Chính tại Zurich.
- Có nghiêm trọng không?
- Chết người. Người lái ấy chính là con gái của Homer Kloppe.
- Họ ở đây cả. Cả à?
- Gabelotti đã đi với toàn thể bộ tham mưu...
- Cậu thấy những đứa nào?
- Carmine Crimello, Angelo Barba, hai viên cố vấn. Thomas Merta, phó capo và ba trợ lý, Carlo Badaletto, Simeone Ferro, Frankie Sabatini. Cộng một đứa tôi không biết. Nó chờ đám kia ở sân bay với hai tài xế. Ông đoán xem họ đang ở đâu bây giờ?
- Tôi không thích đố.
- Ở nhà xác. Với những bó hoa.
- Cảm ơn. Thôi cậu đi.
Đó là những điều Moshe Yudelman và Folco Mori nói với nhau một lúc trước đó. Moshe lập tức phản ứng bằng cách gọi Vittorio Pizzu ở New York.
- Vittorio?... Lấy Aldo, Vicente và Joseph rồi phốc sang cho nhanh. Chuyến bay đầu tiên là tốt nhất. Lẹ lên Cậu biết tìm mình ở đâu rồi chứ?
Hắn đặt máy xuống sau khi Vittorio chấp nhận. Với Vittorio Pizzu, Aldo Amalfi, Vicente Bruto và Joseph Dotto ở Zurich, thế quân bình giữa hai gia đình Volpone và Gabelotti sẽ được lập lại. Còn phải biết tại sao Don Ettore lại mang theo bộ tham mưu bắp thịt của lão làm hành trang... Nghe Folco nói, Moshe hiểu ngay lập tức việc dừng lại ở nhà xác cùng với hoa và mặc niệm phải phép trước cái gì còn lại của Genco, chỉ là một bảo đảm hòa bình lộ liễu mà Don Ettore gửi cho Italo mà thôi. Hắn cũng suy luận ra rằng nếu Gabelotti đề nghị hòa bình với một người lão coi gần như là đồ vô dụng thì tức là vì lão không có sức làm chiến tranh. Vậy Moshe có thể yên tâm về một điểm: Gabelotti chưa lấy được tài khoản, cũng chẳng hơn gì Volpone. Tại sao? Bây giờ câu trả lời đã rõ ràng: Mortimer O'Broi đã phản Don của mình ở Nassau bằng cách cho chủ một con số giả. Từ nay, chỉ một người có thể tháo gỡ được tình hình: ông chủ ngân hàng. Khốn nỗi sau những cư xử mà Italo bắt ông chịu, tình hình đã trở thành chắc chắn là ông ta sẽ không hai tay mang nộp mã hiệu cho họ nữa đâu.
Ngay trước mắt, Moshe phải cho tay Volpone đa nghi này chấp nhận những quyết định chính mình đã nghĩ thay cho gã mà không hỏi han gì cả, như đó chính là Volpone nghĩ ra vậy.
- Italo, tôi vừa được biết một trò rất lôi thôi... Mori mới gọi xong. Gabelotti đang ở Zurich. Nhưng không một mình. Có đến một chục người đi cùng với lão ấy.
- Còn chờ gì mà cậu không gọi Vittorio bảo đến ngay với Aldo, Vicente và Joseph nữa?
- Anh thấy là cần thiết?
- Cậu muốn là ta năm chọi mười à...
- Tốt lắm. Tôi gọi hắn vậy.
- Ai đi với Gabelotti?
- Crimello, Barba, Merta, Badaletto, Sabatini, Ferro.
Cộng thêm hai ba đứa lạ mặt ở cái “ủy ban đón tiếp”. Nhưng chớ có lầm, Italo. Gabelotti muốn được anh yểm hộ đấy. Việc ông ta làm đầu tiên là đến nhà xác phúng viếng Genco.
- Chính lão giết anh ấy.
- Không phải ông ấy. O'Broin! Bây giờ hãy để tôi chuẩn bị đất hoạt động cho anh...
Còn lại một việc tế nhị Moshe phải đảm nhận: giải quyết những chi tiết của cuộc gặp thượng đỉnh. Không một thủ lĩnh gia đình nào có thể đi tới gia đình kia mà không đặt ra vấn đề ngôi thứ. Cuộc hội đàm phải tiến hành ở đất trung lập, tốt nhất là đối mặt, không có nhân chứng. Yudelman tinh tế cho rằng Volpone và Gabelotti có nhiều cơ may đi tới một thỏa thuận, nếu cả hai đều không phải đóng một vai trò ở trước mặt thuộc hạ. Trường hợp Italo phạm sai lầm thì Moshe vẫn có thể can thiệp sau để bù chuộc lại.
- Cái gì không ổn đấy, Pietro?
Bellinzona lái xe đưa hắn tới khách sạn Commodore để gặp Gabelotti. Suốt chặng đường, gã chẳng hề hé răng.
- Cậu phiền não cái gì thế?
- Tôi ấy à? Không... không… chẳng có gì cả.
Gã chăm chú tránh những cạm bẫy giao thông. Moshe biết Pietro từ lâu rồi: chắc chắn, tận tâm, trung thành đến chết, Italo đã kể vắn tắt cho hắn chuyện Lando và Pietro bị những thằng mọi cao hơn hai mét nện cho nên thân, dẫn tới việc Ines, con bồ của Kloppe, bỏ trốn. Điều đó hẳn đã làm cho Bellinzona suy sụp tinh thần bởi lương tâm nghề nghiệp của gã thì đã lừng tiếng trong Công đoàn.
Moshe nhìn trộm tay hộ pháp. Trên cái cổ bò đực, đầu gã nặng trịch như bằng hoa cương mang một vẻ trăn trở đau đớn. Yudelman càng ngạc nhiên thêm vì bình thường Pietro Bellinzona đâu có bao giờ nghĩ ngợi. Gã uống, ăn và ngáy như một con vật, tuyệt đối không có một nỗi lo siêu hình nào.
Chiếc xe lượn vòng bụi hoa và đỗ lại ở trước bậc tam cấp của khách sạn.
- Chờ tớ ở đây, - Moshe nói.
Hắn trông thấy Angelo Barba ở bậc trên cùng. Trò ngôi thứ cũng được chơi ở cấp đại sứ và bộ trưởng toàn quyền. Trong khi Yudelman leo lên bốn bậc, Barba cũng đi xuống bốn bậc. Để gặp nhau đúng giữa tam cấp, người nào cũng đi bằng ấy bước.
- Chúng tôi chờ anh, - Barba nói.
- Tôi đây, - Yudelman cúi đầu đáp.
Cả hai bước vào trong gian sảnh khách sạn, sau khi Barba lễ độ để cho Moshe đi trước qua cổng quay.
Bây giờ thì Lando sợ, việc thiếu ngủ không giải thích được tất cả. Hình ảnh Bellinzona vuốt vuốt lưỡi dao ở sau lưng hắn đã gieo cho hắn những hồi tưởng ghê gớm. Một lô một lốc những chi tiết nhỏ xíu lúc đó hắn không chú ý tới, nay trở lại tâm trí hắn. Kể từ tấn bi kịch với anh em Ines đến giờ, Pietro không nói với hắn một câu nào nữa. Ngay sau cả chuyện lưỡi dao trong bếp, Bellinzona vẫn im lặng, cố tình quay lưng đi để không trả lời những câu hỏi về sự đối xử lạ lùng của mình. Lando nhẹ người thấy gã đi cùng với Moshe Yudelman.
Xe họ vừa ra khỏi rào sắt thì Folco Mori tới. Lando muốn tranh thủ việc này để bỏ trốn khỏi cái không khí chờ đợi dọa nạt của ngôi biệt thự. Hắn chỉ có một thèm khát: về nhà mình, tắm nước thật nóng, mặc áo choàng trong nhà và xả hơi một vài tiếng.
- Folco, tớ đi lấy cái xe và thay quần áo nhé. Nếu ông chủ hỏi thì kêu giùm về nhà tớ.
- O K. - Mori nói.
- Folco...
- Hử?...
- Bellinzona ấy, cậu biết đã lâu chưa?
Folco thắc mắc nhìn hắn.
- Mà sao?
- Chả có gì cả, - Lando nói.
Hắn gọi một tắc xi bằng dây nói.
- Đường Bờ Đẹp.
Ngoài bộ chìa khóa để cho Renata, còn một bộ khác hắn đang cất trong túi. Khi tới nhà Kloppe, hắn không còn thấy chiếc xe ở chỗ hắn đã đỗ nữa.
- Đi vòng quanh khối nhà này...
Người tài xế theo lệnh và trở lại điểm xuất phát: chiếc Bóng Đẹp đã mất tích thật.
- Đi. - Lando nói, cho địa chỉ nhà mình.
Hắn không thích nấn ná trong khu này. Có phải là Renata đã đưa chiếc xe đi hay không? Người ta ăn cắp mất ư? Nhưng ở Thụy Sĩ, ai cũng biết rồi, không có ăn cắp vặt. Thất vọng, mệt đờ đẫn cả người, Lando trả tiền tắc xi và vào trong nhà.
- Ông Lando Baretto?
Một trong hai tay đứng tựa vào cây cột cẩm thạch gian sảnh đi ra, mỉm cười, vẻ hiền lành. Anh ta chìa tấm thẻ cảnh sát vào dưới mũi Lando rồi nhẹ nhàng nhắc lại:
- Có đúng ông là ông Baretto không?
- Vâng, - Lando cau mày nói.
- Ông có thể theo chúng tôi đến trụ sở được không?
- Để làm gì?
Đến lượt mình, viên cảnh sát kia cũng rời chiếc cột, và không vì thế mà tòa nhà sụp xuống.
- Chuyện chiếc xe của ông.
Tuy mệt nhoài, Lando vẫn tỏ ra lanh trí.
- Đúng thế, người ta vừa mới ăn cắp của tôi. Tôi đang sắp sửa đi báo.
- Ông yên tâm, ông Baretto, chúng tôi đã tìm thấy rồi...
- A, ở đâu vậy?
- Trên đường ra sân bay. Ông đi chứ?
Giọng lịch sự nhưng hai người đã đứng kép lấy hắn.
Qua mặt họ, Lando biết rằng lời mời này là một mệnh lệnh.
- Tôi cần thay quần áo, - hắn nói. - Tôi không thể...
- Ông chỉ mất một phút thôi. Thủ tục ấy mà. Ông đi nào, trung úy Blesh đang chờ ông.
Sau cuộc thảo luận trù bị khá dài, Yudelman và Barba thỏa thuận hai ông chủ của mình sẽ gặp nhau ở công viên của Đại khách sạn Dolder. Một cuộc chuyện trò gần một bể bơi, giữa một bãi khúc côn cầu và hai sân quần vợt thì có vẻ được hai người thích thú hơn một phòng khách tư mà người ta chẳng bao giờ biết chắc chắn là có bị nhét đầy máy nghe trộm hay không. Theo ý họ, thiên nhiên cho được nhiều bảo đảm bí mật to lớn hơn. Cuộc hẹn gặp định vào đúng trưa. Mỗi capo chỉ được có hai bảo vệ ở cách họ năm mươi mét, như vậy giữ được cả an toàn lẫn bí mật.
Sau đó, hai viên cố vấn chia tay nhau để truyền đạt với ông chủ mình về thể thức cuộc hội nghị của họ.
Mười hai giờ kém năm, một chiếc Mercedes 600 màu đen đặt Ettore Gabelotti ở trước bệ sân đắp cao của khách sạn Dolder. Với vẻ lừng khừng hiền lành của một người dạo chơi, Don Ettore đi vài bước về phía bể bơi. Chưa có ai dưới nước nhưng mặt trời chiếu sáng đã kích thích nhiều khách nằm ườn ra trên các ghế vải gập quanh thành bể.
Không khí vo ve tiếng ong vò vẽ, tiếng chim ríu rít. Gió đầy hương vị ngọt ngào làm những ngọn cây đã nở bung nụ mầm khe khẽ run rẩy. Ettore đi theo một lối sỏi có viền những bụi mê diệt đang rộ hoa. Lối đi rẽ ở giữa hai cây phong và Gabelotti, có Thomas Merta kèm bên, trông thấy Simeone Ferro đang ngẫm nghĩ trước một vạt nước. Bộ đồ nghiêm trang màu đen của hắn, theo Ettore, có ve sường sượng ở trong cái bối cảnh đã mang vẻ mùa hè này rồi. Ông nhận ra mình cũng mặc đen nốt, và lại cả Thomas nữa.
Ở cách một trăm mét, một vật đen khác làm ông chú ý. Ông nhận ra hình thù nặng nề,vạm vỡ của Pietro Bellinzona, hắn đang chăm chú đọc một tờ báo mà chắc hắn chỉ xem được có ảnh. Con mắt sắc sảo của ông cũng ghi nhận sự vắng mặt của Bé Volpone.
Nửa phút sau khi chiếc Mercedes đến, hiện ra chiếc Fiat của Italo. Folco Mori cầm lái, xuống xe mở cửa cho hắn. Italo và Mori đi cùng con đường của Gabelotti và Thomas Merta. Sỏi lạo xạo dưới chân họ. Cả hai cũng đều mặc đồ đen. Italo nhìn thấy cái khối im lìm của Pietro ở dưới vệ thảm cỏ. Capo nào cũng đều phái một người đi trinh sát trong vườn, chỉ giữ bên mình tên lính giỏi nhất trong cận chiến mã thôi. Ngoài một khẩu Herstal làm trĩu xệ túi phải của gã, Folco còn hai con dao ném.
Một con đã cắt đứt động mạch cổ của Patrick Mahonney, móc như thường lệ trong một cái vỏ cố định ở giữa hai xương quai xanh, mũi chổng ngược. Con kia, buộc dọc bắp chân trái, mũi chúc xuống, bằng một hệ thống dây.
Lúc Volpone đã hiện ra trong tầm nhìn, Thomas Merta, theo một tín hiệu của Gabelotti, kín đáo lảng ra xa. Folco Mori cũng làm tương tự.
Như Moshe đã cố vấn cho, Italo đi đến trước Gabelotti.
Lực lượng cân bằng, không hề cấm đoán người trẻ hơn đi bước trước tới người cao tuổi, như truyền thống vẫn yêu cầu. Khi còn cách Ettore một mét, Bé Volpone dừng lại, mặt trung hòa và chăm chú, hai tay buông thõng bên người.
Hắn nói:
- Ông yêu cầu gặp tôi, Don Ettore. Tôi đây.
Một nụ cười hiện trên mặt Gabelotti, hiền hậu, cha chú.
- Tôi cảm ơn cậu đã đáp lại lời mời của tôi.
Italo cáu vì cái cách xưng hô đàn anh kia. Nhưng Don Ettore đã dang rộng tay ra ôm lấy hắn vào ngực và cho một cái hôn anh em.
- Cho phép tôi nói với cậu nỗi đau buồn mà cái chết của anh cậu, mi figliu (61)! đã đem đến cho tôi.
Ettore lùi ra, vẫn không buông vai Italo. Ông giữ vai hắn như vậy và nhìn thẳng vào mắt hắn, con mắt nồng nhiệt nuốt lấy hắn, tựa như ông tìm lại được một người bạn cũ thân yêu thất lạc từ lâu rồi.
- Don Genco là bạn tôi. Ông là người tôi kính trọng và ngưỡng mộ nhất.
Ông thân mật cầm cánh tay hắn kéo đi. Tuy cơ bắp có hơi tự nhiên co cứng lại nhưng Italo vẫn nín nhịn đi theo. Với vẻ bàng quan giả tạo, Mori, Merta, Bellinzona và Ferro đều không rời họ lấy nửa con mắt.
- Người ta nói với tôi về cậu nhiều lắm, Italo, và tôi hài lòng là có dịp hiểu được cậu nhiều hơn. Tôi quen anh cậu từ khi ông ấy mới bắt đầu. Qua ông ấy, tôi biết được những việc của cậu, những việc làm cho cậu phải ngạc nhiên...
- Thí dụ? - Volpone lạnh lùng hỏi.
Gabelotti cười ròn tan.
- Vụ cửa hàng chạp phô, ông lão Biscioto ấy... Hà, cậu thấy chưa... Cậu lúc đó chắc mười bốn tuổi...
- Mười ba.
- Tôi nói cái gì vậy! Cái đó làm cho cậu thích hả? Cuộc đời đã đành cho cậu một vận may lớn, Italo, và một vận xui lớn: cậu ra đời ở dưới bóng một vĩ nhân. Vì chớ có lầm đấy: Don Genco là một vĩ nhân, un uomo di respetto (62). Công việc của chúng ta do tình cờ có đôi ba phen làm cho chúng ta đối lập với nhau nhưng luôn luôn là trong sự trung thực. Lẽ ra tôi chẳng nên nói với cậu điều này vì nó đòi có lòng e thẹn, là ngay cả trước khi đến khách sạn thay áo quần, tôi đã đến nhà xác để chào ông ấy một lần cuối.
Xúc động vì kỷ niệm đó, Gabelotti im lặng. Khoác tay nhau, hai người lặng lẽ đi chừng hai chục mét. Đôi khi Don Ettore chìa tay ra để vuốt một cành hoa. Họ đến trước một tấm ghế dài.
- Cậu có muốn ngồi không? Chúng ta sẽ thảo luận được tốt hơn: Như cậu thấy đấy, tôi đã có thêm mấy cân và mấy tuổi. Đi thì dễ mệt hơn...
Buông mình xuống tấm ghế, Gabelotti thở dài mãn nguyện. Italo cũng ngồi xuống. Chẳng có gì đã xảy ra như hắn tưởng tượng trước đó. Hắn đã tập trung năng lượng để cắn một con thú dữ hung hăng, thay vì thế, lại là ở trong một vườn trẻ đầy những cô bảo mẫu hồng hào, hắn nghe những lời lẽ chẳng công cũng chẳng phạt mà lại dịu khuây của một người hơi béo phị, có tiếng thở hơi hổn hển. Theo cái đà này thì những chuyện thấp khớp và tiêu hoá khó khăn sẽ chẳng đến muộn mằn đâu. Nhưng Moshe đã van hắn đừng cáu kỉnh, cứ để xem…
- Cậu chưa nói nhiều, - Don Ettore nói, - có lẽ cậu khó chịu vì tôi gọi cậu là cậu. Nhưng cậu hãy hiểu cho, đó là một dấu hiệu tin cậy và hữu nghị ở phía tôi. Nếu cậu vì nể tôi cũng như tôi vì nể anh cậu, thì tôi rất mong cậu cũng cậu tớ lại với tôi. Tôi cũng yêu cầu cậu hãy tin ở lòng thành thật của lời lẽ tôi. Tôi biết cậu có nghi đôi chút... Không, không!... Đừng nói trái lại với tôi vì tôi sẽ chẳng tin cậu đâu mà! Trước khi phán xét nhau, con người cần phải hiểu nhau đã. Chúng ta liên kết với nhau hoàn toàn trong cái vụ đang liên quan đến chúng ta đây. Trong ít lâu nữa, cậu sẽ làm cảng của gia đình chứ...
- Tôi đã là.
Lại chuỗi cười ròn tan, độ lượng và cha chú.
- A, Italo, Italo Genco đã tả cậu rất đúng... Xốc nổi nhưng tốt bụng. Này nhớ lấy, là Don ấy, việc đó không tự cho được đâu mà là xứng đáng hay không...
- Việc ấy phải giành lấy, - Italo nói, không cao giọng.
- Cậu nói đúng hoàn toàn, cái ấy cũng phải giành chứ, và tôi tin rằng có cậu thì gia đình Volpone sẽ vững đấy. Bây giờ ta nói chuyện nghiêm túc... Cậu nghĩ tại sao tôi lại đến Zurich chứ gì? Cố vấn của tôi, Mortimer O'Broin mất tích. Người anh bất hạnh của cậu thì chết. Vậy thì sao tôi có thể để cho hai tỉ của chúng ta nằm kẹt trong một ngân hàng được? Vì lịch sự với cậu, tôi không thể làm cái gì mà lại không báo cho cậu biết. Vậy nên, tôi hỏi cậu: cậu có thấy cái gì tai hại nếu như tôi rút tiền chúng ta ra khỏi Ngân hàng Thương nghiệp Zurich để cho nó được chuyển đi bằng cái chu trình mà chúng ta đã dự tính với Don Genco không?
Tuy giữ miếng, Volpone vẫn không thể không nhìn ông một cái nhìn sắc bén.
- Cậu có vẻ ngạc nhiên? - Gabelotti sửng sốt. - Cậu không tán thành?
- Có chứ, hoàn toàn. Ông đã nói với chủ ngân hàng chưa?
Don Ettore chỉ vào hắn một ngón tay vờ đe dọa.
- Italo, Italo... Cậu làm tôi giận đấy... Cậu không cậu tớ với tôi.
- Cậu đã nói với lão ta chưa?
- Ngay đầu buổi chiều nay tôi sẽ đi tìm cái thuộc về chúng ta.
Volpone không thể không nói ra cái câu hỏi đang bỏng rẫy miệng hắn nhưng hắn cũng biết nói ra là ngu ngốc...
- Cậu đã có số tài khoản chưa?
Gabelotti có vẻ đau khổ và nhìn hắn bằng con mắt sửng sốt:
- Kìa Italo, nếu tôi không có thì ai có được? Tôi biết rất rõ rằng, vì lợi ích chung, cậu đã đến nhà lão chủ ngân hàng để làm tiếp cái việc mà ông anh cậu chưa hoàn thành.
Tôi hoàn toàn thông cảm ý nghĩa việc cậu làm trong cơn xúc động đó... Dĩ nhiên cậu có thể nói với tôi. Như thế tôi sẽ bảo được với cậu điều mà cậu nên biết ngay từ lúc ấy: Các ngân hàng Thụy Sĩ còn kín hơn cả pháo đài Knox (63) cơ. Không kể rằng tôi có thể phật ý, diễn giải sai cái cách làm tự phát của cậu... Này, nói thật nhé, tôi thậm chí lại có thể nghĩ rằng cậu đã cho vào cái việc không dính gì đến cậu, hay hơn thế nữa, nghĩ rằng sự đau buồn đã đẩy cậu hành động như một người điên... Cậu đặt cậu vào địa vị tôi xem...
- Cậu cũng đặt mình vào địa vị tôi đi! - Volpone cắt lời gay gắt. - Anh tôi bị ám hại và ngay cùng lúc ấy, tựa như ngẫu nhiên, viên cố vấn đặt dưới quyền cậu cũng lại mất tăm nốt!
- Tại sao cậu biết chuyện đó?
- Chính cậu bảo tôi!
- Đúng là tôi bảo cậu, nhưng khi cậu đến ngân hàng thì cậu chưa biết.
- Thôi đừng chơi trò tranh hơn đi - Volpone quát. Tất cả những người của Công đoàn đều biết cố vấn cục cứt của cậu đã tếch thẳng rồi.
Hai con mắt nặng trịch của Gabelotti liền biến ngay thành hai cái khe lấp lánh không chút dịu dàng. Theo bản năng, suýt nữa ông ra hiệu cho Thomas Merta để hắn phát hỏa. Ở cự li này, Thomas đủ sức bắn xuyên một quân bài lá. Ông cố hết sức tự kiềm chế, thở như một con bò, nhắm mắt lại và kịp thời nhớ ra là Volpone đúng, là cái rác rưởi O'Broin đó quả là phản bội mình. Nhưng cái đó, ông lại không muốn Italo biết. Chưa... Vì niềm vui để cho thằng nhãi mặt nghệt này nuốt lại vào họng những lời chửi rủa của chính nó, ông không có quyền làm hỏng thành công của một trận đánh quan trọng đến mức này. Ông kiên nhẫn chờ đến lúc nhịp mạch trở lại bình thường, cúi xuống ngắt một bông cúc dại màu vàng, đưa lên mũi: không mùi vị gì. Ông nghiền nát bông hoa trong mấy ngón tay.
- Nghe tôi, Italo, vì tôi không bao giờ nhắc lại điều gì hai lần cả. Nếu cậu định bụng kế tục lâu đài Don Genco thì cậu chớ có phạm vào việc ăn nói thất thố. Vì kính trọng hương hồn anh cậu, hôm nay chỉ là lời khuyên của một người anh cả thôi. Nếu cậu nghe, như tôi nghĩ là thế, thì tôi sẵn sàng xóa đi, thủ tiêu các bất đồng có thể xảy ra ở giữa hai gia đình trước kia. Tôi nghĩ tôi đã nhượng bộ cậu phải chăng rồi. Vì rằng, cậu thấy đấy, cái chủ yếu là sống được lâu...
- Genco cũng nói thế, - Volpone nói, vẻ cay đắng và hậm hực.
Gabelotti đứng dậy.
- Chớ quên lời tôi. Chốc nữa tôi đến ngân hàng. Chiều tôi cho cậu hay.
Ông quay gót đi. Italo để ý thấy ông đi vững và thoăn thoắt. Cuộc hội đàm đầu tiên của họ kết thúc.
Trung úy Blesh giận dữ đặt máy xuống: vài tiếng nữa đại úy Kirpatrick sẽ làm vướng cẳng anh. Trong một cuộc trò chuyện dài, mà người nào cũng muốn moi tin của người kia, đã tỏ ra là ông chủ cảnh sát trung tâm ở Đại lộ Sáu ít nhất cũng xảo quyệt bằng ông trùm cảnh sát quận của Zurich. Lợi thế duy nhất của Blesh đối với Kirpatrick là ngay từ đầu anh đã biết rằng ông đại úy coi mình là một thằng ngu. Anh miễn cưỡng nhè ra vài tin tức còm về diễn biến của cuộc điều tra, vừa đủ để cho Kirpatrick càng sa hố hơn. Những tên người mà anh cung cấp cho ông hình như làm ông nhập đồng.
- Nhắc lại, trung úy... nhắc lại!
- Tôi tự cho phép báo ông hay là những người đó không đến cùng một lúc. Các thông tin được những đồn biên phòng khác nhau của nước tôi cung cấp... Một số trong họ đến từ Pháp, một số từ Ý, duy Gabelotti và Crimello thì hạ cánh trực tiếp từ New York.
- Trung úy nghe đây... Tôi sẽ giải thích hết cho ông tại chỗ.
- Xin lỗi?
- Vâng... Nếu ông không thấy hại gì thì tôi nghĩ tôi sẽ đến Zurich.
Blesh kinh nhất là việc người ta giẫm xéo lên mảnh vườn riêng của mình. Mọi sự can thiệp của cảnh sát nước ngoài vào quận anh đều được anh cảm nhận như một điều sỉ nhục. Anh đã nín lặng một lúc lâu để cho Kirpatrick thấy dự án của ông ta chướng thế nào.
- Trung úy, tôi ở đó với danh nghĩa cá nhân thôi, dĩ nhiên rồi. Tôi biết những người trong cuộc... Nếu ông cần sự giúp đỡ của tôi...
Và với giọng quy lụy của người cầu cạnh, ông nói thêm:
- Giữa đồng nghiệp với nhau... Tôi tự hạn chế trong việc làm sáng tỏ những khía cạnh điển hình Mỹ của vụ này, những khía cạnh ông không thể biết được...
- Những người đó là ai?
Đến lượt Kirpatrick ngập ngừng lâu. Cuối cùng, ông tiếc rẻ nhè ra.
- Ettore Gabelotti là trùm một gia đình trong Công đoàn.
- Tôi sẽ trục xuất hắn.
- Chúng ta?
- Các ông! Tôi đảm bảo với ông rằng sự giúp đỡ của chúng tôi sẽ quý giá cho các ông.
Để cho người cùng chức năng với mình không ghi được quá nhiều điểm, anh đã không vạch ra một sự việc mới mà anh chắc chắn có liên quan bằng cách này hay cách khác tới những sự kiện khác thường đang đổ ụp xuống Zurich từ gần một tuần nay. Vài giờ trước đây, giữa ba và bốn giờ sáng, Renata Kloppe, con gái thừa kế duy nhất của một trong những chủ ngân hàng giàu nhất Durich, đã bị chết trong một tai nạn xe cộ trên con đường nối thành phố với sân bay. Ngay sau khi vừa mới thành hôn với một thằng ngố trẻ tuổi cách mạng giả cầy, giáo sư Kurt Heinz.
Mà cái xe Renata Kloppe bị chết ở trong đó thì thuộc về một người Mỹ gốc Ý tên là Lando Baretto. Blesh đã cho tiến hành tìm kiếm. Baretto, cựu cầu thủ nhà nghề, từ năm năm nay đã được hưởng phép cư trú sáu tháng phải xin lại một lần. Nghề nghiệp khai là “bán rao hạt ngũ cốc”. Nhưng ở cơ quan hồ sơ, người ta nghi hắn có những thu nhập khác ngoài doanh thương ngũ cốc, như những quan hệ kéo dài của hắn với một ả Ines nào đó, điếm chui thượng thặng, đã chỉ cho thấy. Có điều hắn chưa bao giờ là đối tượng của một vụ tai tiếng nào, không quấy rối đời sống công cộng, và là chủ của hai tài khoản gửi ngân hàng được bổ sung hậu hĩ đều đều. Trong những điều kiện đó, vì lẽ hắn tiêu tiền của hắn ở Thụy Sĩ thì hà cớ gì lại làm rầy hắn kia chứ?
- Trung úy, - một thanh tra cảnh sát thò đầu vào bàn giây, nói, - người mà trung úy cần đã đến... Baretto.
- Cho vào, - Blesh nói, mặt trở lại với vẻ lạnh lùng, khách quan - làm việc này anh không phải mất sức gì cả.
Trên đường đi, Lando đã đặt ra một chiến thuật. Bất cứ trường hợp nào, cảnh sát chắc cũng không thể xác lập được quan hệ của hắn với Renata Kloppe. Vậy chỉ cần một thằng nhãi quỷ quyệt nào làm được một cái gạch nối giữa Volpone với Kloppe là chọc được mũi vào cái kho bí ẩn. Một bất hạnh mà mọi thành viên của một gia đình phải trả sòng phẳng ngay bằng tính mạng.
- Mời vào, ông Baretto... Tôi là trung úy Blesh. Cám ơn ông đã đến.
- Hai ông thanh tra nói là các ông đã tìm thấy chiếc xe của tôi?
- Đúng.
- Tôi đang sắp sửa làm đơn kêu bị mất cắp.
- Người ta lấy cắp của ông à, ông Baretto? Khi nào?
Anh cảm thấy gã điển trai này kinh tởm. Ngay khi gã đặt chân vào bàn giấy của mình, anh liền có một mối ác cảm từ gan ruột với gã. - Chắc là đêm qua, - Lando nói. - Sáng nay, khi tôi nhìn đến thì nó không còn ở chỗ cũ nữa. Hình như các ông thấy nó ở trên đường ra sân bay.
- Ông để nó ở đâu, ông Baretto?
- Trước cửa nhà tôi.
- Ông có nó lâu chưa?
- Khoảng mười hôm nay... Tôi có thể lấy nó về được không ạ?
- Lúc này thì không thể, ông Baretto. Xe ông đã bị tai nạn.
- Tại nạn?
- Ông có biết Renata Kloppe?
- Ai chứ?
- Renata Kloppe. Con gái của ông chủ ngân hàng.
Lando lắc đầu:
- Chưa nghe nói đến bao giờ.
- Có chứ! - Blesh hiền hòa nói. - Tuy không phải là người Thụy Sĩ nhưng sống đã khá lâu ở Zurich, ông không thể không quan tâm đến những tin tức nho nhỏ của địa phương... Renata Kloppe là người đàn bà duy nhất làm hôn lễ vào ba giờ sáng. Tất cả các báo chí đều nói đến việc đó mà.
- Vâng, có lẽ... có thể như thế... Nhưng tôi không thấy rõ mối liên quan.
- Có một mối liên quan đó, ông Baretto. Renata đã bị chết chính ngay trong chiếc Bóng Đẹp của ông cách đây vài giờ. Ông có thể giải thích cho tôi tại sao cô ấy lại ở trong xe của ông được không.
Cảm giác về mối nguy hiểm lập tức xua tan ngay cơn mệt lử lả mà hắn kéo lẽo đẽo từ hôm qua đến giờ.
- Nhưng trung úy, - hắn hoảng hốt đáp. - Làm sao ông lại muốn tôi biết được cái đó chứ?
- Ông đã trả nó bao nhiêu tiền?
- Cho ai?
- Không ai, mà cái gì. Xe ông ấy.
- Xe tôi?
Lando không biết Blesh đã đẩy cuộc điều tra xa tới mức nào. Thằng dối trá bẩm sinh, hắn biết rằng hắn phải ốp sát hết cỡ sự thật, chỉ nhè nó ra từng mẩu, chỉ thú nhận cái đã được phía bên kia xác nhận.
- Nó phải mua tới... mười tám, mười chín nghìn đơm.
- Ông đã trả bằng đôla?
- Bằng frăng Thụy Sĩ.
- Ông thanh toán nó bằng ngân phiếu?
- Ông trung úy, ông nghe tôi, tôi không hiểu...
- Bằng ngân phiếu?
- Vâng, bằng ngân phiếu. Nhưng tôi không tự tay trả.
Lando biết rằng mình đã sa vào bẫy lòi xương ra rồi. Thà vờ tự phát khai ra những gì tên cớm này đã biết tỏng, những cái sẽ dẫn đến một loạt tai họa không thể tránh khỏi.
- Người ta đã tặng tôi.
- Tặng vật hay nhỉ.
- Không đúng, trung úy. Đây là tiền nợ thua bạc. Tôi gặp một người trong một cái bar, chúng tôi quen nhau và bắt đầu chơi Poker... Tôi đã được ông ta một món vào khoảng hai mươi nghìn đôla.
- Tên người ấy là gì?
- Ông ấy không bảo tôi.
- Ông không tò mò...
- Tại sao lại tò mò khi mà tôi được chứ? - Lando nói, nhún vai vẻ bất lực.
- Ông ta tên là Volpone, Genco Volpone.
- Rất có thể.
- Hay đúng hơn, trước đây ông ta tên là như vậy.
Lando cảm thấy tay mình ướt nhoèn ra nhưng vẫn giữ vẻ mặt ngán ngẩm lễ phép. Nhưng sau việc Blesh thốt ra cái tên Volpone và nói rõ ông ta đã chết thì từ bấy giờ khó lòng Blesh lại thả hắn ra.
Quai hàm cứng lại, Lando chờ cái từ sắp sửa tước đoạt mất tự do của hắn. Chợt Blesh quay đi.
- Tôi cám ơn sự giúp đỡ của ông, ông Baretto, - anh nói giật giọng. - Ông yêu cầu lấy xe về khi cuộc điều tra kết thúc. Nhưng tôi yêu cầu ông không rời thành phố. Có thể tôi còn cần một vài điều làm sáng tỏ nữa...
Bàng hoàng bởi sự quay ngoắt này, vào lúc viên trung úy đang nắm thóp mình, Lando chào, đi ra cửa, tin chắc Blesh dỡn mình, anh ta sắp gọi lại và bắt mình đây. Không xảy ra cái gì như thế cả. Hắn đã ở ngoài đường, tự do.
Hắn cố cưỡng lại cái ý muốn vùng chạy. Hắn cần báo Volpone rằng mọi cái hỏng bét, bảo Volpone rời ngay khỏi Thụy Sĩ chẳng cần hành lý gì cả, kẻo nằm xà lim cho đến ngày mọt xác.
Trong khi đó, giận tím ruột gan lại, Blesh ngồi ngẫm nghĩ. Vin cớ anh là người Zurich, tất cả những bên đối địch nhau trong cái vụ này, cảnh sát cũng như thằng gian, cho đến bây giờ đều đối xử với anh tựa hồ anh là kẻ trì độn hoặc tâm thần vậy.
Đứng đầu bảng, đại úy Kirpatrick sắp phải trả giá cho cái sự đánh giá sai lầm đó.
Chimène đã phải van chồng rời khỏi gian phòng quàn con gái. Suy sụp, Homer không nuốt trôi một thứ gì từ hôm qua. Ông gần như bất động ở một tư thế, con mắt đăm đăm, quỳ gối xuống đất, không cảm thấy chân ông đã bị xuống máu tê bại đi từ hàng giờ rồi. Đôi khi ông ngước lên nhìn Renata và chăm chú quan sát con gái đến nỗi ông tưởng thấy Renata của ông khe khẽ cựa mình trong ánh nến chập chờn.
- Homer, đừng ở lại đây, em van anh... không tốt đâu.
Ông đã đi ngang qua, như một cái bóng, căn nhà mà một kíp thợ do Oswald Hepbräuer cử đến cặm cụi xếp dọn lại trật tự, với những sự thận trọng vô bờ ông đi trên đường phố, ước lượng cái sự nực cười của những công cuộc làm ăn từng chiếm hết cả đời mình: để làm gì, bởi lẽ Renata đã chết rồi.
Ông thấy mình đang ở ngân hàng, tuy ông chẳng hề định bụng đi tới đó. Marjorie đứng cứng nhắc, ngượng nghịu trong phòng chờ. Qua vẻ sợ sệt và đau đớn hiện lên trên mặt chị, ông hiểu rằng chị đã được tin về tấn bị kịch. Báo chí chưa ra nhưng tin đồn đã lan đi khắp thành phố.
- Thưa ông, - chị cất tiếng.
Chị khó thể đi xa hơn nữa. Homer khẽ vỗ vỗ vào tay chị khi đi qua trước mặt chị, không nhìn. Ông đến ngồi như máy vào bàn giấy, ngạc nhiên nhìn mà không nhận ra cái khung cảnh quá đỗi quen thuộc, nơi ông đã dựng nên sự hùng mạnh của mình. Ông mở một ngăn kéo, cầm lấy bình Waterman, vặn nút, đưa lên miệng nhưng lại không uống, mà bỏ nó xuống cạnh hộp xì gà “Punch Culebras” của hãng Davidoff! Uống làm gì? Hút làm gì? Ông chẳng thiết gì nữa, tựa như bản thân ông cũng chết rồi. Ông nặng nề đứng lên, đi ra cửa sổ nhìn phong cảnh. Mà thật ra ông chẳng thấy gì. Bên dưới kia, trên đại lộ, người ta đi lại, với cái dáng dấp mềm mại hơn mà mùa xuân, mỗi khi vừa trở lại, đã đem đến cho con người. Homer cảm nhận nỗi đau như một nỗi bất công. Không thể nào một người con gái hai mươi ba tuổi vừa mới chết xong mà trời lại đẹp được đến như thế kia.
Không thể nào không có cô gái đó mà trái đất vẫn cứ quay, tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì cả…
Ông quay về bàn giấy, lấy một hồ sơ, lật giở mà không hiểu chúng nói cái gì, những dòng chữ song song với nhau đều đặn và vô nghĩa đang bôi đen mặt giấy này. Chẳng còn cái gì có nghĩa ý nữa...
Marjorie len lén vào phòng.
- Thưa ông, ông có ở đây không ạ?
- Không.
Chị sắp ra, Kloppe bất giác gọi chị lại.
- Ai?
- Một ông đặc biệt, vừa đến từ New York. ông ấy nài. Ông ấy tên là Ettore Gabelotti...
Cái tên Volpone nổ toang trong đầu Homer Kloppe. Sau vụ tai nạn của Renata, thậm chí ông đã thắc mắc phải chăng Volpone... nhưng không, không phải thằng găngxtơ nhãi ấy, mà là bản thân ông đã giết con gái mình, bởi không muốn mất một tài sản mà từ nay chẳng còn làm gì được nữa. Gabelotti là người cùng trong cuộc với Genco Volpone, người ông đã tiếp trước đây tám ngày trong bàn giấy này, trong một cuộc đời khác rồi...
- Cho ông ta vào.
Marjorie hình như ngạc nhiên nhưng không bình luận.
Ettore Gabelotti bước vào gian phòng ốp bằng gỗ tần bì sáng màu. Ông béo ú, đồ sộ, xấu xí.
- Ông Kloppe.
Kloppe hất cằm chỉ cho ông ta ngồi xuống.
- Cám ơn, - Gabelotti nói, - ông biết tên tôi chứ? Chúng ta có một chỗ quen biết chung, Phillip Diego, luật sư của tôi, ông ta chắc đã nói với ông về tôi. Tôi rất lúng túng, ông thấy đấy... Tôi có gửi ở ngân hàng ông một món tiền đáng kể. Hai tỉ đôla, như ông đã rõ...
Don Ettore liếc vội vào mặt ông chủ ngân hàng, hy vọng tìm ra ở đấy một dấu hiệu khích lệ. Ông chẳng đọc thấy được gì hết.
- Tư bản đó đang trong giai đoạn chuyển ngân thì người liên doanh với tôi, mà ông cũng biết, bị chết... ông bạn tôi, Genco Volpone. Do một sự gặp gỡ kỳ lạ của nhiều cảnh huống, thế nào mà người đại biện của tôi, Mortimer O'Broin, mà ông đã gặp cùng với Volpone khi đến đây để giao tiền cho ông...
Gabelotti dừng lại một chút, hít một hơi dài rồi tiếp - Thế nào mà Mortimer O'Broin đã đối xử với tôi một cách hèn hạ, bất lương. Hắn đã không cho tôi số tài khoản thật, mà cho số giả, như tôi đã được biết khi gọi dây nói từ New York đến chỗ ông để giục cho chuyển ngân, sau cái chết đáng tiếc của người liên doanh với tôi. Vâng, thưa ông Kloppe, tôi đã bị lừa bởi một người từ bao nhiêu năm nay tôi vẫn tin cậy.
Homer vẫn không hề động đậy, tựa hồ người ông được tạc trong một khối gang vậy. Ngay cả con mắt ông cũng chẳng biểu lộ điều gì. Không thích thú, không tò mò, tuyệt đối chẳng gì hết. Ngượng nghịu, Gabelotti ngồi ngó ngoáy trên ghế.
- Ông Kloppe, tôi cũng biết em người liên doanh của tôi, Italo Volpone, đã tưởng rằng chỉ cần đến gặp ông mà chẳng bảo với tôi, chẳng được sự bằng lòng của tôi, trong khi không có cái gì cho anh ấy được phép tiến hành một cuộc gặp gỡ như vậy... Vì biết sự vụng về của anh ta, tôi muốn rằng ông không để cho trọng lượng của sự sai lầm đáng tiếc đó trút hết lên con người đáng kính là tôi... Nếu cá nhân tôi đã rắp tâm chọn ngân hàng của ông để nhờ chuyển tiền mặt của mình thì chính là vì tôi được biết ông nổi tiếng về lòng trung thực, về đầu óc vô tư liêm khiết. Rất rõ ràng là với một người ít lương tri hơn ông thì những đức tính đó thậm chí lại có nguy cơ quay lại chống lại bản thân tôi hôm nay. Vì tôi không có con số tài khoản, thưa ông Kloppe. Như ông có thể nhận thấy, tôi nói thật hết ra, không giấu giếm úp mở. Nhưng tôi có một lòng tin tuyệt đối ở ông. Ông hoàn toàn biết rằng tiền mà ông nắm giữ là của tôi. Cho nên tôi kêu gọi đầu óc hiểu biết khôn ngoan của ông và yêu cầu ông điều này, giữa đàn ông với đàn ông, không cần nhân chứng: ông hãy cho chuyển tài sản của tôi tới Công ty hóa chất Panama, như đã được định trước.
Lúc đó, trong vài giây đồng hồ, một không khí lặng lẽ tôn giáo đã được dựng lập nên. Lần đầu tiên từ khi đối diện với nhau, Homer Kloppe bây giờ hình như mới “nhìn thấy” Ettore Gabelotti. Ông nhìn lão chằm chằm một lúc lâu bằng hai con mắt màu lơ cận thị, rồi đứng lên để ra hiệu cuộc hội kiến đã chấm dứt, cuối cùng buông ra một giọng bình thản, không sắc thái.
- Tôi hết sức phiền lòng. Nhưng tôi không hiểu ông nói với tôi cái gì cả.
(61) Nguyên văn tiếng Ý: bạn tôi.
(62) Nguyên văn tiếng Ý: một người đáng kính trọng.
(63) Địa điểm quân sự, nơi lưu trữ kho vàng của Mỹ.