Phối hợp
Con trai tôi muốn tôi giết bà ấy. Nó vẫn còn trẻ và vẫn chưa thể diễn đạt điều này ra một cách hoàn hảo, nhưng tôi biết chính xác thằng bé muốn gì. “Con muốn bố đánh bà thật mạnh.”
“Mạnh đến mức làm bà khóc à?” tôi hỏi nó.
“Không,” thằng bé nói, cái đầu nhỏ bé lắc qua lắc lại, “mạnh hơn thế nữa cơ.”
Con trai tôi không phải là đứa bạo lực. Thằng bé gần bốn tuổi rưỡi, và tôi không thể nhớ nổi từng có lúc nó yêu cầu tôi đánh ai đó. Nó cũng không phải loại trẻ con bám riết lấy người lớn đòi hỏi những thứ nó không cần, như một cái ba lô có hình Dora (1) hay một cây kem. Con trai tôi chỉ đòi hỏi khi nó cảm thấy mình xứng đáng được đáp ứng. Giống như bố nó.
Và nếu đổ lỗi không phải là một tội, thì thằng bé không hề giống mẹ nó. Thời chúng tôi còn sống với nhau, vợ tôi hay chạy về nhà nước mắt dầm dề kể lể chuyện bị một người đàn ông chửi trên xa lộ, hay bị trấn lột ở cửa hàng. Tôi thường phải yêu cầu cô ta thuật lại sự việc theo ba hay bốn cách khác nhau, vặn hỏi, điều tra tới tận những chi tiết nhỏ nhất. Trong 90% trường hợp, rõ ràng là vợ tôi có lỗi. Nghĩa là người đàn ông trong xe hơi nọ đã có lý khi chửi cô ấy, còn anh chàng ở cửa hàng – tất cả những gì anh ta làm chỉ là thêm thuế bán hàng vào hóa đơn của vợ tôi.
Nhưng cậu con trai Roiki bé bỏng của tôi thì không như thế. Và nếu thằng bé yêu cầu bố nó đánh bà mạnh hơn mức làm bà khóc, tôi biết thực sự có chuyện gì đó đang xảy ra. “Bà đã làm gì con?” tôi hỏi. “Bà có đánh con không?”
“Không.” Roiki nói. “Khi mẹ ra ngoài, bà trông con. Bà khóa cửa và để mặc con trong phòng tối om và không chịu mở cửa ra. Thậm chí dù con khóc. Dù con hứa sẽ là một cậu bé ngoan.”
Tôi ôm thằng bé thật chặt. “Đừng lo,” tôi nói với nó. “Bố sẽ thu xếp để bà ngoại chấm dứt chuyện đó.”
“Bố sẽ đánh bà còn mạnh hơn cả mạnh chứ?” con trai tôi hỏi trong nước mắt.
Thật đau lòng khi phải chứng kiến con trai bạn khóc, nhất là khi bạn đã ly hôn. Và cảm giác đó thực sự thôi thúc tôi muốn trả lời Roi là “Phải,” muốn thề rằng tôi sẽ làm thế. Nhưng tôi không nói gì hết. Tôi thận trọng. Vì điều tệ hại hơn cả là hứa gì đó với một đứa trẻ mà không thực hiện. Một trải nghiệm như thế sẽ để lại vết sẹo suốt đời. Tôi lập tức thay đổi chủ đề. Tôi nói với thằng bé, “Con có muốn tới bãi để xe ở chỗ bố làm việc không? Bố sẽ đặt con ngồi lòng, rồi bố con mình sẽ cùng nhau lái xe – theo kiểu phối hợp ấy.”
Khi tôi nói tới “phối hợp”, đôi mắt thằng bé sáng lên, long lanh đầy háo hức, và nước mắt còn đọng lại làm đôi mắt nó càng sáng hơn. Chúng tôi lái xe theo kiểu đó có lẽ chừng nửa giờ trong bãi để xe, con trai tôi điều khiển vô lăng, còn tôi phụ trách các bàn đạp. Thậm chí tôi còn để thằng bé sang số. Chuyển số lùi làm nó thích nhất. Thật chẳng gì sánh được tiếng cười của một đứa trẻ.
Tôi đưa thằng bé trở về sớm mười lăm phút. Tôi biết người ta đang để mắt đến chúng tôi, vì thế tôi cực kỳ thận trọng với những chuyện này. Trước khi vào thang máy, tôi kiểm tra con trai mình hai lần để đảm bảo thằng bé trông tươm tất, và tôi đã giao lại thằng bé không hề dính bụi hay lấm bẩn. Sau đó, tôi tự kiểm tra mình một lần trên tấm gương ngoài tiền sảnh.
“Hai người đã đi đâu vậy,” mẹ thằng bé hỏi trước khi bố con tôi kịp đi qua cửa. “Tới Gymboree,” Roiki trả lời – đúng như bố con tôi đã thống nhất. “Con và bố chơi với những đứa trẻ khác.”
“Mẹ hy vọng lần này bố con chơi tử tế,” Sheyni nói vẻ tự mãn, “và không xô đẩy đứa trẻ nào cả.”
“Bố nó không đẩy ai hết,” tôi nói với giọng thể hiện rõ rằng tôi không thích cô ta châm chọc tôi trước mặt đứa trẻ.
“Bố không làm thế,” Roiki nói. “Con và bố chơi vui lắm!”
Con trai tôi đã hoàn toàn quên mất lúc nó khóc sau khi ở sân chơi về cũng như chuyện nó đã yêu cầu tôi đánh bà ngoại. Đó là điều tuyệt vời ở bọn trẻ. Cứ việc làm với chúng bất cứ điều gì bạn muốn, một giờ sau chúng đã quên tiệt chuyện đó và tìm ra thứ gì khác để nghĩ tới, điều gì đó tốt đẹp để cảm thấy vui vẻ. Nhưng tôi không còn là trẻ con nữa, và khi quay trở lại xe, tất cả những gì tôi có trong đầu là hình ảnh Roiki trong căn phòng bé xíu của nó, đấm thình thình lên cửa, còn bà mẹ già cay nghiệt của Sheyni đứng ở phía bên kia cánh cửa, không chịu mở nó ra. Tôi cần phải khôn ngoan trong chuyện này. Tôi phải làm sao để nó chấm dứt – nhưng không được để mình lâm vào nguy hiểm và gây rủi ro cho những chuyến tới thăm con trai của tôi. Thậm chí cái quy định chỉ được thăm hai tuần một lần bệnh hoạn này cũng đã làm tôi phải trả giá đắt rồi.
Tôi vẫn đang phải gánh chịu hậu quả về chuyện rắc rối ở công viên đó. Một con bé béo tròn đã đánh Roiki ở khu cầu treo cáp. Con bé lúc ấy đang véo con trai tôi thật mạnh và tôi chỉ tìm cách tách nó ra khỏi thằng bé. Tôi chỉ dùng tay trái kéo nhẹ nó ra mà nó lại ngã đập người vào khung kim loại. Chẳng có gì hết, không một vết xước, thậm chí chưa đủ để bà mẹ mắc chứng cuồng loạn của nó làm um sùm lên. Nhưng khi Roiki tình cờ kể chuyện này với Sheyni, cô ta và Amram đột nhiên bâu lấy quanh tôi như những con châu chấu. Sheyni nói nếu tôi còn có một cơn “bùng phát bạo lực” nữa trước mặt con chúng tôi, hai người bọn họ sẽ giữ bản thỏa thuận chúng tôi đã ký trở lại tòa án để kháng cáo.
“Bạo lực nào?” tôi nói với cô ta. “Chúng ta đã sống với nhau năm năm, đã bao giờ tôi động tay động chân chưa?” Cô ta biết cô ta chẳng có gì để nói về mặt đó. Cô ta đã nổi đóa lên vô số lần, còn tôi là một mẫu mực của kiềm chế. Một người đàn ông khác hẳn đã nện cô ta một trận đủ để vào thẳng khoa cấp cứu ở Ichilov (2) . Nhưng tôi, trong đời mình tôi chưa bao giờ động tay động chân với một phụ nữ. Và đột nhiên chẳng hiểu sao, Amram lại xông vào mắng tôi. “Ngay cả lúc này, ngay khoảnh khắc này, anh đang bạo lực đấy. Anh đấy – anh có ánh mắt thật điên rồ.”
“Đó không phải là một ánh mắt điên rồ,” tôi nói, và mỉm cười với anh ta. “Đó là một chút tâm hồn con người. Đó là thứ chúng ta gọi là cảm xúc. Việc anh không hề có một chút vết tích nào của nó trong người mình không có nghĩa nó là thứ xấu xa.”
Cuối cùng, bùng dậy từ sự thừa mứa phi bạo lực của mình, chính Amram lại là người bắt đầu tung ra những tiếng la lối, những lời dọa dẫm, nói với tôi là tôi sẽ không bao giờ được gặp lại con trai mình nữa. Thật tiếc là tôi đã không ghi âm lại lời anh ta. Anh ta há hoác ra một cái mồm ấn tượng làm sao, bẩn thỉu hệt như một ống cống. Nhưng tôi vẫn mỉm cười và thể hiện bộ dạng thật thư thái để làm anh ta nổi đóa thêm. Cuối cùng, chúng tôi dàn xếp vấn đề bằng việc tôi hứa sẽ không bao giờ lặp lại hành động nào tương tự. Họ làm cứ như thể tôi định hôm sau lại ra công viên để tìm một đứa bé năm tuổi khác để mà đánh ngã nữa ấy.
Lần kế tiếp tôi đến đón Roiki từ sân chơi, tôi đi thẳng vào chủ đề bà ngoại thằng bé. Tôi có thể đợi, để con trai tôi tự nói, nhưng bọn trẻ sẽ mất rất nhiều thời gian ngẫm nghĩ về những thứ như thế, và thời gian là thứ tôi không có. “Từ lần cuối bố con mình nói chuyện với nhau,” tôi nói, “bà có tới trông con không?”
Roiki liếm que kem vị dưa vàng tôi mua cho nó và lắc đầu. “Nếu bà lại đến,” thằng bé hỏi, “bố sẽ làm bà ngoại đau chứ?”
Tôi hít thật sâu. Tôi muốn nói “có” hơn bất cứ điều gì trên thế giới này, nhưng tôi không thể mạo hiểm. Nếu bọn họ khiến tôi không bao giờ được gặp thằng bé nữa, tôi sẽ chết mất. “Bố muốn lắm – hơn bất cứ điều gì,” tôi nói với con trai mình. “Hơn bất cứ điều gì trên đời, bố muốn làm bà đau lắm. Muốn đánh bà mạnh hơn cả mạnh. Và không chỉ bà ngoại đâu. Cũng như thế với bất cứ ai làm con đau.”
“Như cái chị ở trong công viên vui chơi ấy ạ?” thằng bé hỏi, mắt sáng lên.
“Như với cái chị ở công viên,” tôi gật đầu. “Nhưng mẹ không thích bố đánh ai đó. Và nếu bố đánh bà ngoại hay ai khác, họ sẽ không cho bố đến chơi với con nữa. Để chơi tất cả những thứ bố con mình vẫn chơi. Con hiểu không?”
Roiki không trả lời. Que kem nhỏ giọt xuống quần nó. Con trai tôi cố ý để mặc cho que kem chảy ra, chờ đợi tôi can thiệp. Nhưng tôi không làm gì. Sau một hồi lâu im lặng, nó nói, “Để con ở trong phòng một mình như thế là không tốt.”
“Bố biết,” tôi nói với nó, “nhưng bố không thể khiến chuyện đó chấm dứt được. Chỉ con có thể thôi. Và bố muốn dạy con cách làm như thế nào.”
Tôi hướng dẫn cho Roiki những gì cần làm nếu bà ngoại nó nhốt nó lại lần nữa. Tôi chỉ cho thằng bé biết cần cụng phần nào của đầu vào tường để có vết bầm tím mà không thực sự bị thương.
“Và sẽ đau ạ?” con trai tôi hỏi.
Tôi nói với nó là sẽ đau. Tôi chưa bao giờ nói dối thằng bé lần nào trong đời. Không giống như Sheyni. Hồi còn chung sống, chúng tôi đưa Roi tới bác sĩ nhi để tiêm vắc xin cho thằng bé. Trong suốt quãng đường tới đó, vợ tôi làm thằng bé điên đầu, nói về những vết đốt, những con ong và những món ngon đặc biệt dành cho những cậu bé ngoan, cho tới tận khi tôi ngắt lời cô ta và nói, “Ở đó sẽ có một cô với một cái kim sẽ làm con đau – nhưng chúng ta chẳng thể làm gì với chuyện đó được. Có những điều trên thế giới này chỉ đơn giản là chúng ta phải chấp nhận.” Và Roiki, khi đó mới chưa đầy hai tuổi, nhìn tôi với ánh mắt thông minh của nó và hiểu. Khi chúng tôi vào phòng, có thể thấy cả người thằng bé co rúm lại. Nhưng nó không phản đối cũng không chạy ra cửa. Con trai tôi chấp nhận như một người đàn ông bé nhỏ.
Hai bố con tôi cùng nhau điểm qua từng bước của kế hoạch. Chúng tôi duyệt lại những gì thằng bé cần nói với Sheyni sau đó, rằng nó đã làm bà ngoại khó chịu thế nào, và bà ngoại đã xô mạnh nó vào tường ra sao. Nói ngắn gọn lại là vì sao thằng bé lại có vết bầm tím đó.
“Và sẽ đau ạ?” cuối cùng con trai tôi hỏi.
“Sẽ đau,” tôi nói với nó. “Chỉ một lần này thôi. Nhưng sau đó, bà sẽ không bao giờ, dù chỉ một lần, nhốt con một mình trong phòng nữa.”
Roiki im lặng. Nó suy nghĩ. Cây kem đã gần hết. Thằng bé đang mút cái que. “Và mẹ sẽ không nói là con chỉ tự dựng chuyện lên chứ?”
Tôi vuốt ve trán nó. “Nếu có một vết bầm đủ to trên đầu con, thì không, mẹ sẽ không nói thế đâu.” Sau đó, hai bố con tôi đánh xe quay trở lại bãi đậu. Roiki lái, còn tôi đạp chân ga và phanh. Phối hợp. Tôi dạy Roiki cách bấm còi trong khi chúng tôi lái xe, và thằng bé thích mê. Nó bấm còi hết lần này tới lần khác cho tới khi người coi bãi để xe tới yêu cầu chúng tôi dừng lại. Đó là ông già Ả rập làm ca đêm. “Làm ơn đi,” tôi vừa nháy mắt vừa chìa ra một tờ bạc hai mươi. “Thằng bé đang chơi. Thêm vài phút nữa thôi, rồi chúng tôi sẽ về.” Ông già Ả rập không nói gì. Ông ta cầm tiền và quay trở lại quầy trực của mình.
“Ông ấy muốn gì đấy ạ?” Roiki hỏi.
“Không gì cả,” tôi nói với thằng bé. “Ông ấy không hiểu tiếng ồn từ đâu vọng tới.”
“Con có thể bấm còi nữa được không ạ?”
“Tất nhiên là có rồi, thiên thần.” Tôi hôn thằng bé. “Không chỉ một lần đâu. Cứ bấm còi đi cho tới khi con thấy hài lòng.”