Gần đây nó cứng một cách phi thường
Khi Ronel thức dậy vào buổi sáng thứ Ba kỳ diệu đó và thấy con chó sục yêu quý Darko đang ở giữa hai chân anh ta mà liếm láp “cậu nhỏ” đang cương lên, một ý nghĩ sắc lẻm duy nhất chạy vút qua bộ óc đờ đẫn và tương đối nhàn rỗi của anh ta: “Có phải đây là tình dục không?” Nói cách khác, có phải Darko đang liếm láp dương vật anh ta theo đúng cách nó liếm dương vật của Schneider – Schneider là con chó giống schnauzer cỡ nhỏ mà Darko luôn cố tìm cách giao cấu cùng mỗi lần chúng gặp nhau ở công viên Meir – hay Darko liếm dương vật ông chủ của nó vì cùng lý do khiến anh chàng liếm những giọt sương đọng từ một cái lá thơm? Đó là một câu hỏi phiền phức, cho dù còn chưa phiền phức bằng câu hỏi liệu cô vợ hông to Neeva có nghi ngờ anh ta ngủ với đối tác làm ăn Renana của mình không, bởi Neeva luôn rất chua chát với cô kia trên điện thoại, hay đó chỉ đơn thuần là sự không ưa? “Ôi, Darko, Darko,” Ronel lẩm bẩm cưng nựng, “mày là kẻ duy nhất thực sự yêu quý tao.” Darko có thể không nhận ra đó là bộ phận sinh dục nam của con người, nhưng nó luôn nhận ra tên mình, và đáp lại bằng một tiếng sủa vui vẻ. Rõ ràng, là một con chó băn khoăn với những trăn trở của chó như sáng-nay-mình-tè-vào-gốc-cây-nào-bên-hè sẽ tốt hơn nhiều so với việc phải là anh chàng Ronel đánh vật với những tình thế lúng túng chán ngắt về đạo đức như: liệu làm tình với Renana trong khi cô ta nằm gập người trên bàn trang điểm của vợ anh ta có ít đáng ghê tởm hơn lúc làm tình với cô ta ngay trên chiếc giường rộng thênh thang của vợ chồng họ hay không. Nhân tiện, đây là một câu hỏi kéo theo rất nhiều ngụ ý, bởi vì nếu không có gì quan trọng, anh ta và cô nàng sẽ thoải mái hơn nhiều khi làm chuyện đó trên giường. Hoặc, chẳng hạn tưởng tượng ra cô vợ anh ta khỏa thân trong khi đang hùng hục với Renana ít nhiều bù lại cảm giác phản bội, hay đó chỉ đơn thuần là một trò đồi bại nữa. “Bố không phải là kẻ đồi bại, Darko yêu quý,” Ronel nói trong khi anh ta vươn vai và rời khỏi giường, “Bố là một con người phức tạp.” “Cái gì?” Neeva hỏi, liếc mắt ngó vào phòng ngủ. “Anh vừa nói gì thế?” “Anh nói với Darko anh sẽ về nhà muộn vì vướng cuộc gặp với đám người Đức tối nay,” Ronel nói, tận dụng tối đa lần tiếp xúc bằng mắt hiếm hoi với vợ mình. “Ồ, thật thế à?” Neeva dè bỉu, “Thế con Darko nói sao về chuyện đó?” “Chẳng gì hết,” Ronel nói trong lúc mặc một cái quần màu xám. “ Darko chấp nhận anh mà. Darko cũng chấp nhận cả thức ăn cho chó của hãng Purina nữa đấy,” Neeva độp lại. “Tiêu chuẩn của nó khó gọi là cao.”
Một lợi thế rõ ràng của việc tằng tịu với một đồng nghiệp là tất cả những bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đều được khấu trừ thuế. Tất nhiên, đây không phải là lợi thế duy nhất, nhưng hiển nhiên là lợi thế Ronel thích thú nhất, vì anh ta chưa bao giờ thấy thoải mái và yên bình hơn khi anh ta dập ghim gắn các hóa đơn thanh toán vào những tờ giấy ghi đầy đủ các chi tiết và thời điểm hẹn hò bằng nét chữ viết tay của chính anh ta. Và khi các hóa đơn không chỉ đơn thuần là một bản khấu trừ thuế cho anh ta mà còn là một vật đầy ắp cảm xúc, thứ cho phép anh ta hồi tưởng lại một đêm ân ái thành công, khoái cảm nó đem đến cho anh ta nhân lên gấp đôi. “Tôi lấy hóa đơn tính thuế nhé,” anh ta nói với người phục vụ, nhấn mạnh vào từ “thuế”, cứ như thể có nhiều hơn một thứ hóa đơn trong thế giới bé nhỏ này của chúng ta vậy. Người phục vụ gật đầu với Ronel như thể gã đã biết tỏng mọi chuyện. Ronel không thích gã. Có lẽ vì gã cứ nhảy vào sửa lỗi phát âm của họ những lúc gọi món, hay vì gã cứ một mực giấu cánh tay trái đằng sau lưng suốt cả bữa ăn, cử chỉ làm Ronel thấy bồn chồn không yên. Hay chỉ đơn giản vì gã là một tay phục vụ kiếm sống từ những khoản tiền boa, một kiểu thanh toán khiến Ronel phát bực vì nó không thuộc mục “chi phí có thể khấu trừ”. “Tối nay anh làm sao vậy?” Renana hỏi sau khi họ đã quyết định từ bỏ một nỗ lực làm tình điên cuồng thất bại để chuyển sang theo dõi kênh truyền hình mua sắm và ăn dưa hấu. “Anh bị căng thẳng,” Ronel nói. “Căng thẳng và người hơi yếu nữa.” “Lần trước anh cũng căng thẳng. Và hôm thứ Năm, thậm chí chúng ta còn chẳng làm gì. Nói cho em biết…” Cô nàng ngừng nói để nuốt một miếng dưa hấu to bự, và trong khi chờ đợi để quá trình nuốt lâu la của cô nàng kết thúc, Ronel biết anh ta sắp vướng vào chuyện rắc rối. Và quả thực, sau một cái ợ, Renana tiếp tục ở đúng chỗ cô nàng đã bỏ dở. “… anh vẫn làm tình với vợ đấy chứ, hay với cô ta cũng không thể?” “Em nói ‘cũng’ nghĩa là sao?” Ronel nói, cảm thấy phật ý. “Tức là, em nói anh ‘với cô ta cũng không thể’ nghĩa là sao? Liệu có gì đó chúng ta chưa làm sao?” “Phập nhau,” Renana vừa nói vừa liếm các ngón tay dùi đục của cô nàng. “Chúng ta không phập nhau. Chuyện đó không có gì to tát cả. Chỉ là như vậy, khi anh ‘ngoại tình’ mà ‘tình’ không dừng lại, biết ý em rồi chứ? Không phải em đang nói đó là một sự bội ước hay gì đó, chỉ là, anh biết đấy, chuyện đó hơi kỳ cục. Bởi vì với vợ anh, cho dù nếu anh không làm tình với cô ta, anh vẫn có thể tới thăm bố mẹ cô ta hay tranh cãi xem ai là người xếp bát đĩa bẩn vào máy rửa, tất cả những chuyện vợ chồng bình thường. Nhưng khi chuyện đó xảy ra với một tình nhân, kết quả sẽ là hỏng bét.” “Ai nói là chúng ta không làm tình?” “Của quý của anh,” Renana nói, giọng không hề khiêu khích. “Đó là lý do vì sao em hỏi về vợ anh, anh biết đấy, để xem liệu có phải vì em không thể làm anh lên được nữa. Hay nguyên do là vì điều gì đó…” “Điều gì?” Ronel gặng hỏi khi khoảng ngừng kéo dài thêm. “Cho em một giây,” Renana lẩm bẩm, “em đang tìm từ nào đó nhẹ nhàng hơn ‘bất lực’.” “Em đang chuyện bé xé thành to đấy,” Ronel bực bội nói. “Chỉ vì một hay hai lần hơi mệt mỏi và căng thẳng một chút không có nghĩa là anh bất lực. Anh vừa cương cứng mới ngay sáng nay thôi. Mà không phải là một lần cương cứng bình thường đâu. Nó thật phi thường.” Ronel, nhớ lại về Darko và cảm thấy của quý của mình hơi cứng lại một chút, và thấy tội lỗi một cách vô cớ. “Khiếp nhỉ,” Renana nói. “Tin tốt đấy. Và ai đã được chia sẻ lần cương cứng phi thường này với anh vậy, Neeva à?” “Không,” Ronel nói, trở nên bối rối trong giây lát, “anh chia sẻ với chính mình.” “Anh thật dễ thương.” Renana nhoẻn nụ cười chim ăn xác thối trứ danh của cô nàng vốn chỉ bắt gặp ở chỗ làm, và quay lại liếm nước dưa hấu dính trên lòng bàn tay.
Dẫu vậy, buổi tối lẽ ra vẫn có thể kết thúc, và hoàn toàn có thể hiểu được, bằng một cữ làm tình. Không phải là một cuộc làm tình say đắm, mà là giận dữ, trong đó Ronel cố tạo ra chút ham muốn và “cậu nhỏ” cương lên được, dẫu chỉ để Renana phải nuốt chửng lại những lời cô nàng đã nói. Có thể lắm. Ai biết được. Nhưng điện thoại di động của Ronel rung lên trong túi áo sơ mi mà lẽ ra anh phải đang mặc trên người lúc này và kéo buổi tối chùng xuống thêm một bậc nữa. “Xin lỗi vì đã làm phiền anh giữa cuộc gặp với đám người Đức,” anh ta nghe thấy giọng nói đầy ắp căm ghét của Neeva đay dài mấy từ “đám người Đức” ra như thể đang nói về chính Hitler vậy. “Đừng ngốc thế, em yêu, em không hề làm phiền anh. Bọn anh vừa xong rồi,” Ronel nói, nịnh nọt Neeva theo cách anh ta luôn làm khi có mặt khách hàng. Để nghe có phần đáng tin cậy hơn, anh ta thậm chí còn nói vài lời bằng tiếng Anh với Renana. “Đó là vợ tôi. Cô ấy gửi lời chào.” Renana lập tức ợ lên một tiếng thật to để đáp lời. “Ông Mattenklott cũng gửi lời chào,” Ronel nói át đi, sợ rằng Neeva có thể nghe thấy tiếng ợ kinh khủng của cô nàng, và vội vàng nói thêm, “anh nghĩ ông ấy đã uống hơi quá nhiều. Anh sẽ đưa ông ấy và Ingo về khách sạn rồi về nhà.” “Ronel,” Neeva trách cứ từ đầu kia đường dây, “em không gọi để biết khi nào anh về nhà. Em gọi để nói cho anh biết một chuyện.” “Anh biết, anh biết, anh xin lỗi,” Ronel máy móc xin lỗi trong khi cố giật cái điều khiển từ xa khỏi tay Renana, cô nàng đang chỉnh to âm lượng lên. “Là con chó của anh,” Neeva nói thêm sau một hồi im lặng. “Nó chạy mất rồi.”
Khi một con chó lấy một cái cưa nhỏ xíu và cưa đứt các song sắt cửa sổ buồng tắm, sau đó tụt xuống nhờ mấy chiếc khăn buộc nối vào nhau, bạn có thể nói, “Con chó chạy mất rồi.” Nhưng khi bạn đưa nó xuống phố mà không tròng dây dắt cho nó, và một giờ sau bạn chẳng thấy nó đâu nữa, thì đó là một rắc rối cá nhân của bạn. Đổ lỗi cho con Darko là không công bằng. “Có thể nó mải đánh hơi bên lề đường hay một cây cột, rồi khi ngẩng lên nó nhận ra em không còn ở đó nữa,” anh ta nói với Neeva với giọng trách cứ trong khi hai người đi xuống phố Vua George và cố gắng lần lại tuyến đường của cuộc dạo đêm tai họa đó. “Đã bao nhiêu lần anh bảo em đừng rời mắt khỏi nó rồi chứ?” “Nói cho em biết,” Neeva nói trong khi dừng lại giữa phố như một cô vợ sắp sửa sinh sự, “chính xác thì anh đang định nói gì? Rằng em không phải là bảo mẫu đủ tốt cho con chó hôi hám của anh chứ gì? Rằng em đã không dắt nó đi theo đúng quy định của Hiệp hội Những người dắt chó Quốc tế chứ gì? Nếu anh chịu ở nhà thay vì đi đàn đúm với đám người Đức của anh, anh đã có thể tự đưa nó đi dạo và chuyện này chắc đã không xảy ra.” Ronel có thể phàn nàn về chuyện anh ta đã phải cong mông lên làm việc suốt ngày đêm ra sao chỉ để có cái bỏ vào miệng, nhưng rồi quyết định im lặng vì các lý do chiến thuật. Một trong những điều đầu tiên anh ta đã học được trong thế giới kinh doanh là đừng bao giờ đẩy mình vào thế không có đường lui. Bạn luôn cần để lại cho mình nhiều khả năng lựa chọn nhất có thể. Điều này thường có nghĩa là không nói hay làm điều bạn muốn nói hay làm. Lúc này chẳng hạn, anh ta cảm thấy rất muốn đá thật mạnh vào ống chân Neeva. Không chỉ vì cô ta đã để Darko chạy lạc mất, mà còn vì cô ta đã không gọi con chó bằng tên mà nhất định luôn nhắc tới nó với từ “hôi hám”, và chủ yếu vì cô ta từ chối nhận trách nhiệm về hành động của mình và cư xử như thể bi kịch khủng khiếp này là cách trừng phạt Ronel của Chúa chứ không phải một sai lầm vô trách nhiệm của cô ta. Anh ta không đá vào chân vợ mình mạnh hết sức có thể vì như đã nói tới ở trên, đó sẽ là một tình thế không có đường lui. Thay vì vậy, với sự bình tĩnh và kiềm chế như những kẻ sát nhân khi chúng thu dọn hiện trường thủ ác và xử trí xác nạn nhân, Ronel gợi ý vợ anh ta nên về nhà đợi ở đó phòng trường hợp có ai gọi tới báo tin về Darko. “Ai sẽ gọi chứ?” Neeva bật cười. “Con chó ngu ngốc của anh gọi về từ một bốt điện thoại công cộng chăng? Hay kẻ bắt cóc nó đòi tiền chuộc? Thậm chí dù có ai tìm thấy nó thật, họ cũng sẽ chẳng biết số điện thoại của chúng ta.” “Anh vẫn nghĩ tốt hơn chúng ta nên chia ra,” Ronel khăng khăng, đồng thời nghiêm túc cân nhắc tới việc từ bỏ quan niệm sáng suốt đã giúp ích cho anh ta nhiều năm để đá thật mạnh vào chân cô vợ. Khi cô này gặng hỏi mãi lý do tại sao, anh ta lắc đầu bực bội và nói, “Chẳng có lý do nào cả.”
Ronel tựa lưng vào một thùng thư màu vàng và đọc danh sách anh ta vừa ghi lại đằng sau tờ hóa đơn của nhà hàng nơi anh ta và Renana đã ăn tối hôm đó. Danh sách có tiêu đề “Những nơi Darko thích (?)” Anh ta không rõ vì sao lại thêm vào đó dấu hỏi và ngoặc đơn. Có thể vì anh ta cảm thấy nếu danh sách không bao hàm một chút không chắc chắn, nó sẽ giống như việc tuyên bố anh ta biết rõ tất cả những gì cần biết về Darko, trong khi chính Ronel đã sẵn sàng thừa nhận không biết bao nhiêu lần, với chính bản thân mình và những người khác, là anh ta không phải luôn hiểu Darko. Tại sao đôi khi nó sủa, và đôi lúc lại không. Tại sao nó lại hùng hục đào bới một cái lỗ rồi bỏ dở giữa chừng, chẳng vì lý do rõ ràng nào cả. Liệu nó có nghĩ về Ronel như ông chủ của nó không? Hay một người cha? Một người bạn? Hay thậm chí là người tình của nó?
Nơi đầu tiên trong danh sách là công viên Meir, nơi anh ta và Darko tới mỗi sáng. Đó là nơi Darko gặp những con chó là bạn bè hay kẻ thù của nó, chưa kể tới người bạn tri kỷ thân thiết, anh chàng Schneider mập lùn. Vào lúc khuya khoắt đó, chẳng có con chó hay người nào tại công viên Meir cả. Chỉ có một gã người Nga vô gia cư say mèm, đang ngủ gật trên một băng ghế. Ronel đoán gã là người Nga không chỉ vì sự có mặt của chai vodka đặc trưng kẹp dưới cánh tay, mà còn vì gã ta không ngừng cười và nói tiếng Nga trong khi ngủ. Ronel dừng lại một phút và tự nhủ, bất chấp những rắc rối luôn quấy quả và đôi lúc làm anh ta cảm thấy mình là người kém may mắn, anh ta vẫn nên thấy biết ơn vì những gì mình có và cảm ơn bất cứ ai mà những người không sùng đạo vẫn cảm ơn vì đã không để anh ta phải xỏ chân vào đôi giày cũ mòn vẹt nhét đầy báo của gã người Nga kia.
Tiếng cười của gã người Nga ngày càng to và trầm hơn, đè bẹp sự chắc chắn của Ronel về niềm hạnh phúc của mình. “Ai nói vậy?” Ronel hỏi, đột nhiên chìm ngập trong một chân lý lớn lao được pha loãng bằng một lượng kha khá sự thương thân. “Ai nói là số phận của mình khá hơn gã? Mình đang ở đây, trong cùng một công viên như gã. Gã say khướt và hạnh phúc. Mình chẳng có cả hai thứ đó. Tất cả những gì mình có trên thế gian này là một con chó đã bỏ mình đi, một cô vợ mình không yêu, và một công việc làm ăn…” Nghĩ tới việc làm ăn giúp anh ta phấn chấn lên chút ít. Nói cho cùng, hiện giờ đang là một thời kỳ tăng trưởng. Không phải là điều đó hứa hẹn niềm vui vô bờ bến, nhưng dẫu sao vào lúc này nó vẫn còn dễ chịu hơn phải nhồi giấy báo vào giày.
Gần lối ra khỏi công viên, Ronel để ý thấy một chuyển động rất nhanh như của một con chó trong đám bụi cây. Nhưng sau khi lại gần xem kỹ hơn, anh ta thấy đối tượng đã gây nên hy vọng vừa tan tành của mình là cái bóng ngắn ngủn lông lá của Schneider. Ronel, vốn chỉ hay tới công viên này ban ngày, lấy làm ngạc nhiên khi thấy Schneider ở đó lúc khuya khoắt như vậy. Ý nghĩ đầu tiên của anh ta là một giác quan thứ sáu nào đó đã mách bảo Schneider rằng Darko đã mất tích và con chó đã rời khỏi nhà cùng tham gia vào cuộc tìm kiếm, nhưng một tiếng còi quen thuộc vang lên chấm dứt phiên bản đậm chất anh hùng đó của chuỗi biến cố. Và ngay sau tiếng còi đó, Alma xuất hiện, cô chủ xinh đẹp khập khiễng của Schneider. Alma, khoảng hai mươi lăm tuổi, là một trong những phụ nữ xinh đẹp nhất Ronel biết, và chắc chắn là người khập khiễng nhất. Cô gái đã bị thương trong một tai nạn xe hơi ngớ ngẩn hiếm có, và đã dùng tiền đền bù nhận được để mua một căn hộ trên tầng thượng của một tòa nhà trên phố Michal. Cuộc chạm trán của Alma với một gã lái xe tồi và một tay luật sư hoàn hảo (cô này đã có lần nói với Ronel tên của hắn, song vì chẳng có triển vọng đòi bồi thường thương tật nào nên anh ta đã nhanh chóng quên khuấy mất nó) không nghi ngờ gì nữa đã làm thay đổi đường đời của cô gái. Người ta luôn nói họ sẵn lòng đổi bất cứ khoản tiền nào để lấy lại sức khỏe của mình, nhưng có thực sự đúng thế không? Alma, từ những gì anh ta có thể thấy ngay trước mắt anh đây, luôn nở nụ cười thành thực, điều Ronel đã cố bắt chước vì mục đích làm ăn. Anh ta thậm chí đã thực hành vài lần trước gương trước khi bỏ cuộc và lựa chọn một kiểu cười khác dễ dàng hơn. Nụ cười của cô ta luôn thường trực trên khuôn mặt như một mặc định, không cứng nhắc hay giả tạo, mà luôn luôn đồng điệu với bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh nó – đó có thể là nụ cười thật tươi, cười mỉm, cười ngạc nhiên, hay cười chế nhạo – nhưng nó luôn hiện hữu và luôn thư thái. Chính sự thư thái của nụ cười đó đã khiến Ronel cố bắt chước nó, sau khi nhận ra sự vượt trội của nó với tư cách một công cụ thương lượng so với bất cứ hình thức diễn đạt nào khác. Liệu cô ta có thể mỉm cười kiểu đó nếu còn nghèo xơ xác và có một cái chân lành lặn? Hay khi đó nụ cười sẽ khác đi, ít bình thản hơn? Nhiều sợ hãi hơn vì một tương lai không chắc chắn về kinh tế, vì sự đe dọa của tuổi già phủ bóng lên sắc đẹp hoàn hảo của cô ta? “Em không biết anh và Darko lại tới đây ban đêm,” Alma nói, tập tễnh bước vào quầng sáng ở lối vào công viên. “Không phải thế,” Ronel ngao ngán than thở. “Darko chạy mất,” anh ta nói, nhưng nhanh chóng chỉnh lại, “ý tôi là nó bị lạc.” Schneider đang nhìn khắp xung quanh Ronel với vẻ đùa nghịch của một con chó schnauzer ngu ngốc. “Nó không hiểu,” Alma phân bua. “Nó ngửi thấy mùi Darko trên quần áo của anh và nghĩ con chó ở đây.” “Anh hiểu, anh hiểu,” Ronel gật đầu nói, và òa khóc chẳng vì lý do nào cả. “Nhưng nó không có ở đây. Nó không có ở đây. Có thể bây giờ nó đã chết rồi. Bị xe cán. Hay có thể những đứa trẻ đang hành hạ nó trong một công viên ở đâu đó, gí thuốc lá cháy vào nó, hay có thể đội bắt chó hoang của thành phố đã bắt nó…” Alma đặt một bàn tay an ủi lên cánh tay anh ta, và cho dù bàn tay cô ta ẩm ướt vì mồ hôi, vẫn có điều gì đó dễ chịu trong sự ẩm ướt đó, một điều gì đó dịu dàng, sống động. “Các đội bắt chó hoang không làm việc ban đêm đâu, và Darko là một chú chó thông minh. Không thể có chuyện nó bị xe cán. Nếu là Schneider…” cô gái nói, dành cho con chó schnauzer sôi nổi của mình thứ ánh mắt buồn buồn, trìu mến mà những cô gái đẹp luôn dành cho những người bạn xấu xí của họ, “thì chúng ta phải lo lắng đấy. Nhưng Darko biết cách tự lo cho mình. Em có thể hình dung nó đang ư ử bên ngoài lối vào tòa nhà anh ở. Hay trên tấm thảm chùi chân trước cửa nhà anh ngay lúc này, nhai một khúc xương đã xoáy được.”
Cho dù có thể gọi Neeva để hỏi xem Darko đã về nhà chưa, song Ronel vẫn quyết định quay về nhà. Nhà anh ta cũng gần đó, và dù thế nào đi nữa, giờ đây khi Alma đã thuyết phục thành công anh ta rằng Darko có thể đã về đó, anh ta không muốn Neeva là người báo tin vui cho mình. “Cô ta và mình,” anh ta nghĩ, “đáng ra phải chia tay nhau từ lâu rồi.” Có lần, anh ta nhìn Neeva khi cô đang ngủ và hình dung ra một cảnh tượng khủng khiếp khi vợ mình chết trong một cuộc tấn công khủng bố. Anh ta sẽ hối lỗi vì lừa dối vợ và sẽ khóc trực tiếp trên bản tin lúc sáu giờ xuất phát từ cảm giác tội lỗi được khôn ngoan che giấu thành nỗi đau khổ chân thành. Ý nghĩ đó, giờ anh ta nhớ lại, đã thật buồn và khủng khiếp, nhưng ngạc nhiên làm sao, nó cũng đã làm anh ta cảm thấy ít nhiều nhẹ nhõm. Như thể việc cô vợ bị xóa sổ khỏi cuộc đời anh ta có thể mở ra một không gian cho thứ gì khác, một thứ có màu sắc, có mùi vị và sự sống động. Nhưng trước khi anh ta lại cảm thấy có lỗi vì cảm giác nhẹ nhõm này, Renana đã xuất hiện trên sân khấu, và giờ đây, khi Neeva không còn là một phần trong vở diễn, Renana chuyển tới sống với anh ta ngay lập tức, ban đầu để an ủi và động viên anh ta trong thời điểm cần thiết này. Rồi sau đó, cô nàng chỉ đơn giản là ở lại. Ronel nhớ anh ta đã tua đi tua lại trong trí tưởng tượng của mình, cho đến khi tới thời điểm Renana nói, “Hoặc là em hoặc Darko.” Anh ta chọn Darko và sống độc thân trong căn hộ của mình. Không cùng người phụ nữ nào. Không có tình yêu, ngoại trừ tình yêu dành cho Darko mà sự hiện diện của con chó chỉ làm tăng thêm sự cô đơn khủng khiếp mà anh ta gọi là cuộc sống của mình. “Chủ nghĩa khủng bố thật kinh khủng,” tối hôm đó Ronel đã nghĩ. “Nó hủy hoại cuộc sống chỉ trong nháy mắt,” và anh ta đặt một cái hôn dịu dàng lên trán của Neeva đang ngủ.
Ronel thiếu chút nữa đã đi ngang qua Darko mà không nhận ra nó. Anh ta đang quá bận bịu với việc tìm ra một cửa sổ sáng đèn ở căn hộ trên tầng ba của mình. Darko cũng đang bận rộn, ánh mắt mơ màng của nó dõi theo đầy ngưỡng mộ đôi bàn tay nhanh nhẹn của ông chủ Tarboosh Shwarma đang cắt ra từng lát thịt mỏng từ cái xiên đang quay tròn. Nhưng cuối cùng khi hai người bạn nhận ra nhau, cuộc hội ngộ của họ tràn ngập những cái liếm mặt hân hoan cảm xúc. “Đó là một con chó đặc biệt,” người bán món schwarma (1) nói trong khi cúi người xuống trước mặt Darko, đặt xuống vỉa hè một mảnh giấy đựng mấy lát thịt béo mỡ như một vị giáo sĩ cấp cao dâng lễ vật hiến tế lên cho vị thần của ông ta. “Tôi muốn ông biết là có rất nhiều chó đến đây, và tôi không cho chúng gì hết. Nhưng con này…” ông ta vừa nói vừa chỉ vào Darko. “Hãy cho tôi biết nó có phải là giống Thổ không?” “Ý ông là sao, giống Thổ?” Ronel bất bình hỏi. “Ồ, không có gì đâu,” người bán schwarma xin lỗi. “Tôi là người Izmir, vì thế tôi nghĩ… Khi tôi còn nhỏ, tôi có một con chó con giống hệt nó. Nhưng nó hay tè trong nhà, việc đó làm mẹ tôi phát điên, vậy là bà quẳng nó ra khỏi nhà, cứ như thể nó cố ý làm thế vậy. Nhưng còn ông, ông là một người tốt. Con chó chạy khỏi nhà ông và ông thậm chí còn không nổi cáu. Tin tôi đi, nên như thế. Tôi không hiểu nổi tất cả những kẻ tàn nhẫn giật mạnh dây dắt chó của họ nếu chúng dừng lại một phút ngắm nhìn xiên schwarma quay. Bọn họ là loại người nào vậy, Quốc xã chắc?” “Nó không chạy đi,” Ronel chỉnh lại trong khi anh ta áp vầng trán mệt mỏi của mình vào tấm lưng cứng cáp của Darko, “nó bị lạc.”
Tối hôm đó, Ronel quyết định viết một cuốn sách, một thứ gì đó trung gian giữa một câu chuyện ngụ ngôn mang tính giáo dục và một bài học triết lý. Câu chuyện sẽ kể về một ông vua được tất cả thần dân yêu mến, ngài bị mất một thứ mà mình yêu quý, không phải tiền, có thể là một đứa con hay thứ gì đó, hay một con chim sơn ca, nếu chưa ai dùng đến ý tưởng đó. Đến khoảng trang một trăm, cuốn sách sẽ chuyển thành thứ gì đó ít mang tính biểu tượng và hiện đại hơn, nói về cảm giác xa lạ của con người trong xã hội đương đại và đem tới một chút an ủi. Đến khoảng trang một trăm sáu mươi hay một trăm bảy mươi, cuốn sách sẽ chuyển thành một dạng tiểu thuyết lôi cuốn để đọc tại sân bay, nhưng với chất lượng cao hơn nhiều. Và tới trang ba trăm, cuốn sách sẽ biến thành một con vật có lông nhỏ nhắn mà người đọc có thể nựng nịu vuốt ve, như một cách để đối phó với sự cô đơn của họ. Anh ta vẫn chưa quyết định sẽ dùng loại công nghệ nào để biến cuốn sách thành con vật có thể vuốt ve được, nhưng đã ghi chú lại với mình trước khi ngủ là trong vài năm qua, cả sinh học phân tử lẫn ngành xuất bản đều đã có những bước tiến khổng lồ và bây giờ đang cùng lên tiếng muốn kết hợp sức mạnh.
Và cũng tối hôm đó, Ronel có một giấc mơ, và trong giấc mơ của mình anh ta đang ngồi trên ban công nhà mình tập trung đọc tờ báo trong một nỗ lực can đảm và chân thành nhằm lý giải sự tồn tại bí ẩn của nhân loại. Con chó yêu quý của anh ta, Darko, đột nhiên xuất hiện ngoài ban công, mặc một bộ vest xám, miệng ngậm một khúc xương to tướng. Nó đặt khúc xương xuống dưới chân và hất đầu ra dấu với Ronel rằng anh ta cần tìm câu trả lời ở các trang mục tài chính. Sau đó, con chó giải thích bằng một giọng trầm, hoàn toàn con người, nghe phảng phất như giọng ông bố Ronel, rằng loài người chẳng là gì hết ngoài một trò trốn thuế. “Một trò trốn thuế?” Ronel nhắc lại đầy bối rối. “Phải,” Darko gật cái đầu thông minh của nó. Con chó giải thích với Ronel rằng chuyên gia tư vấn về thuế của nó, một người ngoài trái đất sống tại hành tinh nguyên quán của Darko, đã khuyên nó đầu tư thu nhập của mình vào một doanh nghiệp hướng tới sinh thái, vì sinh thái học là nguồn thu lớn với cơ quan thuế vụ ngoài trái đất. Và nhờ đó, bằng cách sử dụng các tập đoàn vỏ bọc, nó nhanh chóng tham dự vào toàn bộ lĩnh vực phát triển sự sống và các giống loài trên các hành tinh. “Nói chung,” Darko giải thích, “mọi người biết chẳng thể kiếm tiền thật sự từ việc phát triển loài người. Hay bất cứ loài nào khác, nếu nói về chuyện đó. Nhưng vì đây là một lĩnh vực mới rộng mở về mặt thuế má, nên chẳng có gì ngăn cản tôi đệ trình cả một núi hóa đơn.”
“Tôi không tin điều đó,” Ronel nói trong giấc mơ. “Tôi không tin rằng chức năng duy nhất của chúng tôi trên thế giới này là một vỏ bọc tránh thuế để con chó cưng của tôi có thể rửa tiền.” “Trước hết,” Darko chỉnh lại, “không ai nói đến chuyện rửa tiền ở đây cả. Tất cả thu nhập của tôi đều sạch và minh bạch, tôi không làm gì dính đến mấy trò kinh doanh tức cười đó. Tất cả những gì chúng ta đang nói ở đây là một sự lạm phát chi phí kém chính đáng. Thứ hai, giả sử tôi chấp nhận tiền đề của ông rằng làm vỏ bọc tránh thuế cho tôi không phải là chức năng thực sự của loài người, được chưa nào? Nếu chúng ta đẩy lập luận này xa thêm chút nữa, loài người vậy còn có thể có chức năng nào? Tôi không hỏi về thực tế, mà về lý thuyết.” Darko giữ im lặng một hồi, và khi thấy Ronel chẳng có lấy một câu trả lời, con chó liền sủa lên hai lần, dùng miệng nhặt khúc xương lên và rời khỏi ban công. “Đừng đi,” Ronel thì thầm nài nỉ. “Làm ơn đừng rời bỏ tôi, chó của tôi, bạn của tôi, tình yêu của tôi…”
Cả sáng hôm đó nữa, Ronel tỉnh dậy với một cơn cương cứng huy hoàng và những cái liếm mơ hồ của Darko. Khi anh ta mở mắt, Darko đang chạy vòng quanh phòng mềm nhũn như không xương và hoàn toàn trần trụi. “Đây không phải là tình dục,” là ý nghĩ đầu tiên len lỏi vào đầu Ronel, “đây là sự giao du, thậm chí có thể là sống còn.” “Darko, thiên thần của tôi, bạn tôi,” anh ta thì thầm, cố kiềm chế khoái cảm đang ngập tràn để không làm Neeva thức giấc, “mày là kẻ duy nhất thực sự yêu quý tao.”