Tóm đuôi chim cu cu
Khổ sở nhất là ban đêm. Song xin đừng hiểu lầm tôi. Không phải vì tôi thấy nhớ cô ấy nhất vào ban đêm – bởi tôi chẳng hề nhớ cô ấy, chấm hết. Nhưng vào ban đêm, khi một mình trên giường, tôi đúng là có nghĩ về cô ấy. Không phải những ý nghĩ ấm áp, mơ hồ về tất cả những giây phút đẹp đẽ chúng tôi đã có, mà là hình ảnh cô ấy mặc quần lót và áo thun, nằm ngủ há miệng thở thật nặng nề, để lại một vết nước bọt tròn trên gối, và tôi đang ngắm cô ấy. Tôi đã thực sự cảm thấy gì khi ngắm nhìn cô ấy? Trước hết là sự kinh ngạc vì tôi không thấy khó chịu, và sau đó, một dạng trìu mến. Không phải tình yêu. Trìu mến. Thứ cảm xúc bạn có với một con vật, một đứa trẻ chứ không phải với một người vợ. Thế rồi tôi khóc. Gần như mọi tối. Và không phải vì nuối tiếc. Tôi chẳng có gì để nuối tiếc. Cô ấy là người đã bỏ đi. Và khi nhìn lại, cuộc chia tay của chúng tôi là tốt, không chỉ cho cô ấy, mà cho cả hai chúng tôi. Thậm chí còn tốt hơn nữa là chúng tôi đã chia tay trước khi có những đứa con chen vào khiến mọi việc thêm phức tạp. Vậy tại sao tôi lại khóc? Chỉ đơn giản là cách mọi thứ diễn ra. Khi thứ gì đó bị tước đi khỏi bạn, cho dù là một thứ tồi tệ, điều đó cũng vẫn đau đớn. Khi một khối u được cắt bỏ, bạn phải chịu một vết sẹo. Và thời điểm thích hợp nhất để chà xát lên nó dường như là ban đêm.
Uzi mới có một chiếc điện thoại di động mới, loại có thể cập nhật theo thời gian thực các diễn biến từ thị trường chứng khoán. Khi cổ phiếu công ty máy tính của anh ta tăng giá, điện thoại của anh ta chơi điệu “Đơn giản là tốt nhất (1) ”, còn khi giá xuống, nó liền chơi bản “Mưa nặng hạt sẽ trút xuống (2) ”. Anh ta đã mang bên mình chiếc điện thoại đó được một tháng nay, và lúc nào nó cũng làm anh ta bật cười. “Đơn giản là tốt nhất” làm anh ta bật cười nhiều hơn “Mưa nặng hạt sẽ trút xuống” vì nói cho cùng, khi tiền rơi ào ào xuống đầu bạn sẽ dễ cười hơn khi ai đó đang moi tiền ra khỏi ví bạn. Và Uzi nói với tôi, hôm nay là một ngày vĩ đại vì anh ta dự định đầu tư vào một gói cổ phiếu có quyền giao dịch trên sàn NASDAQ. Những quyền giao dịch này được gọi là QQQQ, nhưng Uzi nghĩ gọi chúng là “chim cu cu” sẽ nhộn hơn. Nếu NASDAQ tăng giá, chúng cũng tăng. Và theo Uzi, vì NASDAQ sắp sửa bay vọt đội trần bất cứ lúc nào, tất cả những gì chúng tôi phải làm là tóm lấy đuôi chim cu cu và cùng nó bay vút lên trời.
Uzi mất hai mươi phút để giải thích chuyện này, và khi nói xong, anh ta lại kiểm tra hiển thị trên điện thoại di động của mình. Khi anh ta bắt đầu giải thích, con chim cu cu đã ở mức 1,3 và giờ nó đã lên tới 1,55. “Chúng ta thật là bệnh hoạn,” Uzi than vãn trong lúc nhai chiếc bánh sừng bò hạnh nhân, làm vụn bánh rơi vung vãi khắp xung quanh. “Cậu có hiểu là chỉ trong nửa giờ vừa qua, chúng ta đã có thể kiếm được hơn 10% trên số tiền của mình không?”
“Tại sao cậu cứ luôn nói ‘chúng ta’ thế hả?” tôi hỏi. “Và cậu đang nói tới tiền nào vậy? Cậu cho rằng tôi có tiền để ném vào thứ này sao?”
“Cậu không cần phải bỏ ra nhiều,” Uzi nói. “Nếu bỏ vào năm nghìn, chúng ta sẽ có thêm năm trăm. Nhưng chúng ta đã không làm thế. Cậu biết gì không? Quên nó đi, tại sao tôi lại lôi cậu vào chuyện này? Tôi không làm thế. Và dù vậy, trong sâu thẳm tâm trí mình, tôi biết một thực tế chắc chắn – theo cách một đứa bé biết mẹ nó sẽ luôn yêu nó – là NASDAQ sẽ phá vỡ mốc 1,5.”
“Có những bà mẹ đã bỏ rơi con của họ,” tôi nói.
“Có thể,” Uzi lẩm bẩm, “nhưng không phải con chim cu cu mẹ. Cho cậu biết, đáng ra tôi đã dồn hết tiền của mình vào nó, nhưng tôi đã quyết định đợi. Và cậu biết vì sao không? Vì tôi là một kẻ thua cuộc.”
“Cậu không phải…” tôi định lên tiếng, nhưng Uzi đã đi quá xa để có thể ngăn lại. “Nhìn tôi xem, tôi đã ba mươi lăm và tôi thậm chí chẳng có lấy một triệu.”
“Nhưng chỉ mới một tuần trước cậu vừa nói với tôi đã đầu tư hơn một triệu trên thị trường cơ mà,” tôi nói.
“Shekel,” Uzi khịt mũi đầy khinh miệt, “một triệu shekel thì là cái quái gì chứ? Tôi đang nói tới đô la.” Uzi nuốt chửng miếng bánh sừng bò cuối cùng một cách rầu rĩ và nhấn chìm nó xuống bằng một ngụm Diet Coke. “Nhìn quanh xem,” anh ta nói. “Mấy gã choai choai mặt búng ra sữa từng phục vụ cà phê cho tôi tại chính những nơi tôi tạo dựng nên, giờ lái xe BMW, trong khi tôi lái một chiếc Peugeot 205 như một phụ tá nha sĩ vậy.”
“Thôi than vãn đi,” tôi nói. “Tin tôi đi, rất nhiều người sẵn sàng giết người để được đổi chỗ với cậu đấy.”
“Nhiều người ư?” Uzi bật cười một mình, nửa giễu cợt. “Nhiều người nào? Nhiều gã vô công rồi nghề ở Sderot chăng? Nhiều gã hủi ở Ấn Độ chăng? Cậu làm sao thế, Dedi? Chẳng nhẽ giờ cậu lại trút giận vì Amish lên tôi? Tôi thấy có vẻ vụ ly dị đã làm cậu đảo lộn hoàn toàn rồi.”
Uzi và tôi biết nhau từ khi chúng tôi mới chừng lên ba. Rất nhiều thời gian đã trôi qua kể từ dạo đó, nhưng không có nhiều điều thay đổi. Uzi nói thậm chí ngay từ hồi đó tôi đã luôn cảm thấy thương thân. Khi chúng tôi học năm cuối ở trường, tôi mơ mộng về một cô bạn gái, trong lúc Uzi sẵn sàng thử kiếm một cú to. Anh ta lập ra một trại hè cho trẻ con. Kế hoạch kinh doanh của anh ta rất đơn giản: tiền thu được từ các ông bố bà mẹ, anh ta chia năm mươi – năm mươi với lũ trẻ, và để đổi lại, bọn trẻ sẽ không phàn nàn anh ta về chuyện chẳng hề tổ chức bất cứ hoạt động nào ngoài một sân bóng trên cỏ lỗ chỗ hang chuột đào cho chúng đá bóng và cho lũ trẻ uống nước từ vòi hai giờ một lần. Ngày nay, Uzi sở hữu căn hộ riêng, một cô vợ trước là thư ký tại một công ty chấm com nào đó nơi anh ta từng làm việc, rồi một cô con gái bé bỏng bụ bẫm nom giống hệt anh ta. “Nếu bây giờ chúng tôi ly hôn,” Uzi nói, “cô ta được một nửa. Của mọi thứ. Và tất cả là vì tôi ngu ngốc trước khi cưới đã không buộc cô ta ký một hợp đồng hôn nhân.”
Tôi đã trả tiền bữa sáng, và lúc này chúng tôi đang chờ tiền trả lại. “Ngược lại,” Uzi nói tiếp, “cậu đã thoát khỏi vụ ly dị nhẹ như bấc. Cô ta chả mang theo lấy một đồng.”
“Đó là vì chẳng có gì để mà mang theo cả.” Tôi cố lái bình luận theo hướng này.
“Vào lúc này,” Uzi vỗ lên lưng tôi, “vào lúc này thôi. Và bây giờ, khi mọi thủ tục giữa hai người đã được ký và đóng dấu, đã tới thời điểm hoàn hảo để tấn công và trở thành kẻ thắng cuộc duy nhất, giống như những người đánh cá ngựa ăn tất, không có đối tác.”
“Không có đối tác,” tôi máy móc nhắc lại, và nuốt những giọt cà phê cuối cùng, cũng là ngọt nhất, của mình.
“Không có đối tác,” Uzi nhắc lại, “chỉ tôi và cậu. Tôi có cảm giác là chim cu cu sẽ lại rơi xuống thấp một chút, không thực sự quá thấp, xuống có lẽ 1,35, và sau đó chúng ta sẽ mua. Chúng ta sẽ mua sạch.” Cô phục vụ bàn không quay lại trả tiền thừa. Thay vì thế, ông chủ cửa hàng bước tới. “Thứ lỗi cho tôi,” ông ta nói, “tôi rất tiếc phải làm phiền các ông, nhưng tờ một trăm shekel ông đưa cho người phục vụ là tiền giả. Nhìn đây.” Ông ta giơ tờ bạc lên ánh sáng. “Nó không phải tiền thật.” Tôi cầm lấy tờ bạc và nhìn vào chỗ hình mờ. Thay vì bức chân dung cựu tổng thống Ben Zvi, một hình mặt cười nguệch ngoạc nhìn tôi chằm chằm.
“Tiền giả?” Uzi giật tờ bạc khỏi tay tôi. “Để tôi xem nào,” anh ta nói, rồi ném cho ông chủ quán một tờ bạc khác, ông ta lại cầm tờ tiền này soi lên ánh sáng. Trong lúc đó, tôi phân bua, “Tôi đã đi taxi tới đây và trả người lái xe bằng một tờ hai trăm shekel,” tôi nói với ông chủ quán. “Anh ta chắc đã tống tờ bạc giả cho tôi khi trả lại tiền thừa.”
“Tờ bạc này trông hay quá,” Uzi nói. “Cậu có thể bán nó cho tôi được không? Để đổi lấy một trăm?”
“Có gì làm cậu phấn khích về nó thế?” tôi hỏi Uzi. “Nó là tiền giả mà.”
“Chính vì thế đấy, đồ ngốc,” Uzi nói và lấy một xấp tiền từ trong ví ra. “Tiền thật thì tôi đã có rồi. Nhưng tiền giả mới đẳng cấp. Tôi sẽ tống nó cho bất cứ ai cung cấp cho tôi dịch vụ dở tệ.”
“OK,” tôi nói, “hiểu rồi. Tôi tặng cậu luôn đấy.”
Lúc này chúng tôi đang ở trong xe của Uzi. Chúng tôi vừa chui vào xe. Tôi không biết vì sao tôi đã nói với anh ta là tôi khóc vào ban đêm. Uzi không phải loại người để chia sẻ những chuyện kiểu đó. “Và không phải vì cô ấy,” tôi nhấn mạnh, “tôi không muốn cô ấy quay lại.”
“Phải, tôi biết,” Uzi lẩm bẩm, “tôi biết cô ấy.” Điện thoại di động báo cho anh ta biết anh ta đơn giản là tốt nhất, nhưng anh ta thậm chí chẳng hề liếc mắt lên màn hình để xem cổ phiếu đã lên giá bao nhiêu, anh ta chỉ quay mặt sang phải hướng thẳng vào mặt tôi và nhìn tôi chằm chằm từ khoảng cách một inch như một bác sĩ kiểm tra bệnh nhân. “Cậu có biết cậu cần gì, và ngay lúc này không?” anh ta nói. “Một chiếc sandwich Ethiopia tại số 56 phố Matalon.”
“Chúng ta vừa ăn xong mà,” tôi phản đối.
“Không phải đồ ăn,” Uzi vừa nói vừa mân mê khóa vô lăng, “một cái sandwich là một cô nàng Ethiopia ở bên dưới cậu và một cô nàng nữa bên trên cậu, ép hai quả bóng vào lưng cậu. Tôi đã nói với cậu là khi tôi nghe nói về nó lần đầu tiên, thứ này cũng chẳng làm tôi hứng, nhưng nó quả thực là kỳ diệu.”
“Số 56 phố Matalon này là gì vậy?” tôi hỏi. “Nhà thổ à?”
“Đừng có thay đổi chủ đề,” Uzi nói, xoay chìa khóa khởi động, “hiện chúng ta đang nói về cậu. Cậu chưa làm tình lấy một lần từ khi cậu và Ofra chia tay, phải thế không nào?”
Tôi gật đầu và nói. “Và tôi cũng không cảm thấy có nhu cầu.”
“Trong cuộc sống,” Uzi nhả phanh tay, “không phải cậu luôn làm những gì cậu thấy có nhu cầu.”
“Nếu cậu đang cố nói với tôi là tôi khóc vì tôi không làm tình, thì cậu nhầm to rồi,” tôi phản đối.
“Tôi đâu có nói thế,” Uzi dùng các ngón tay gõ lên vô lăng. “Tôi đang nói rằng cậu khóc vì cuộc sống của cậu trống rỗng. Vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Và khi trong nội tâm cậu trống rỗng…” anh ta đưa tay áp lên ngực hơi chệch sang phải chỗ trái tim, “nếu có thứ gì đó có ý nghĩa quanh cậu, cậu lấy một chút của nó cho vào nội tâm mình, và nếu không có, cậu nhét vào đó một cục độn. Tạm thời cho lúc này, chờ tới khi nhà sản xuất cung cấp thứ gì đó có ý nghĩa. Và trong trường hợp đó, một chiếc sandwich Ethiopia là một cục độn tuyệt hảo.”
“Đưa tôi về nhà,” tôi nói. “Không cần tìm đến những ả điếm, cuộc đời tôi cũng đã khổ sở lắm rồi.” Nhưng Uzi không còn bận tâm đến tôi nữa. Điện thoại của anh ta lại đang reo lên với một điệu nhạc chuông xa lạ, nhàm chán được cài đặt cho những cuộc gọi đến. Ai đó từ ngân hàng. Uzi nói với anh ta mua thêm 20.000 đô la của QQQQ, vốn vừa lại xuống giá. “Mười nghìn cho tôi và mười nghìn nữa cho một người bạn.”
Tôi lắc đầu với anh ta, nhưng Uzi tảng lờ tôi. Và khi ngắt máy, anh ta nói, “Hãy làm quen với chuyện này, Dedi, cậu và tôi, chúng ta sẽ tóm đuôi chim cu cu.”
Qua bức tường mỏng tôi có thể nghe thấy điện thoại của Uzi hát với anh ta rằng anh ta đơn giản là tốt nhất, và tiếng một cô gái cười ré lên. Hôm nay không có cô nàng Ethiopia nào ở số 56 phố Matalon, vì thế Uzi chui vào một phòng cùng một cô gái ngực bự nói bằng tiếng Anh rằng cô nàng là người Czech, còn tôi có một cô nàng tóc vàng phốp pháp, nhiều khả năng là người Nga. Ở bên kia bức tường, cả Uzi cũng đang phá lên cười – tôi đoán nửa cái sandwich Czech cũng là một cục độn không tệ chút nào. Tên cô nàng tóc vàng là Maria, và cô ta hỏi tôi có muốn cô nàng giúp tôi cởi quần áo không. Tôi nói với cô gái điều đó sẽ không cần thiết, tôi chỉ có mặt ở nơi này vì anh bạn điên rồ của tôi, và về phần tôi, chúng tôi có thể chỉ cần ngồi đó cùng nhau cho tới khi Uzi xong xuôi rồi dời đi, không cần làm tình. “Không làm tình?” Maria cố hiểu. “Mút à?” Ở phía bên kia bức tường, điện thoại của Uzi tiếp tục cho anh ta biết anh ta đơn giản là tốt nhất. Có chuyện gì đó hay ho đang diễn ra bên đó. Maria cởi khuy quần tôi ra, và tôi tự nhủ nếu tôi yêu cầu cô nàng dừng lại, cô ta sẽ cảm thấy bị sỉ nhục. Tôi biết điều đó không đúng, nhưng tôi cố tin là vậy. Có lẽ Uzi có lý và tất cả những gì tôi cần lúc này là một cục độn. Trong khi cô gái làm chuyện đó, tôi cố hình dung ra một cuộc sống cho cô ta, một cuộc sống hạnh phúc khiến cho việc hành nghề mại dâm hoàn toàn là do lựa chọn. Tôi từng có lần xem một bộ phim như thế, kể về một cô gái điếm người Pháp vui vẻ, bao dung. Có thể Maria cũng thế, chỉ có điều là người Nga. Khi tôi nhìn xuống, tất cả những gì tôi thấy là mái tóc cô nàng. Thỉnh thoảng, cô gái lại ngẩng đầu lên và hỏi, “Thích chứ?” và tôi bối rối gật đầu. Chuyện đó nhanh chóng kết thúc.
Trong nửa giờ chúng tôi lưu lại số 56 phố Matalon, chim cu cu đã bay xuyên trần. Khi chúng tôi quay trở ra con phố nóng như nung, nó đã lên tới 1,75, mức theo Uzi cho chúng tôi 100% tiền chúng tôi bỏ ra. Và cứ thế chim cu cu tiếp tục vút lên cao xuyên qua bầu trời xanh như một con diều, với chúng tôi ngay đằng sau nó, bám chặt lấy đuôi nó, cố gắng để không rơi xuống.