Chọn một màu
Một người da đen chuyển tới một khu da trắng. Anh ta có một ngôi nhà đen với một cái cổng đen, nơi anh ta thường ngồi mỗi buổi sáng uống thứ cà phê đen của mình, cho tới một đêm đen, những người hàng xóm da trắng xông vào trong nhà anh ta và nện anh ta túi bụi. Anh ta nằm co quắp lại như một cái cán ô giữa một vũng máu đen, còn họ tiếp tục đánh đập anh ta cho tới khi một kẻ trong bọn họ bắt đầu la lớn rằng cần dừng lại, vì nếu anh ta chết, bọn họ có thể bị tống vào tù.
Người da đen không chết vì bọn họ. Một chiếc xe cấp cứu tới đưa anh ta đi xa, thật xa tới một bệnh viện duyên dáng nằm trên đỉnh một ngọn núi lửa đã tắt. Bệnh viện màu trắng. Những cánh cổng của nó màu trắng, tường các phòng màu trắng, và ga trải giường cũng thế. Người da đen bắt đầu hồi phục. Hồi phục và yêu. Yêu một cô y tá da trắng mặc đồng phục trắng đã chăm sóc anh ta tận tụy và tử tế. Cô cũng yêu anh ta. Và giống như anh ta, tình yêu đó của họ cũng trở nên mạnh mẽ hơn, rời khỏi giường và bò đi. Như một đứa bé con. Như một đứa trẻ. Như một người da đen đã bị đánh đập tàn tệ.
Họ thành hôn trong một nhà thờ màu vàng. Một mục sư da vàng làm phép cưới cho họ. Bố mẹ da vàng của ông đã tới đất nước đó trên một con tàu vàng. Họ cũng đã từng bị những người hàng xóm da trắng đánh đập. Nhưng ông mục sư không nói về tất cả những chuyện này với người da đen. Ông gần như chẳng hề biết anh ta, và dù thế nào đi nữa, ông không muốn tới đó, tham gia vào buổi lễ và tất cả những gì liên quan. Ông đã định nói là Chúa yêu quý họ và mong ước cho họ những gì tốt nhất. Người mục sư da vàng không biết chắc về điều đó. Ông đã cố thuyết phục bản thân nhiều lần là ông có biết. Rằng ông biết Chúa yêu quý tất cả mọi người và mong ước những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tất cả chúng ta. Nhưng ngày hôm ấy, khi ông làm phép cưới cho người đàn ông da đen bị đánh bầm dập đó, chưa đến ba mươi tuổi song người đã chi chít sẹo và phải ngồi xe lăn, để tin tưởng thật khó khăn với ông. “Chúa yêu quý cả hai người,” cuối cùng ông vẫn nói. “Chúa yêu quý hai con và mong ước cho hai con tất cả những gì tốt đẹp nhất,” ông nói và cảm thấy hổ thẹn.
Người đàn ông da đen và người phụ nữ da trắng sống hạnh phúc bên nhau, cho tới một ngày, khi người phụ nữ đang từ siêu thị đi bộ về nhà, một người đàn ông da nâu với một con dao màu nâu đợi cô ở chỗ giếng trời, yêu cầu cô đưa cho hắn mọi thứ cô có. Khi người da đen trở về nhà, anh ta thấy vợ mình đã chết. Anh ta không hiểu vì sao gã da nâu lại đâm cô, vì hắn có thể chỉ cần lấy tiền của cô rồi bỏ chạy thôi mà. Tang lễ diễn ra trong nhà thờ màu vàng của vị mục sư da vàng, và khi người đàn ông da đen nhìn thấy ông mục sư da vàng, anh ta nắm lấy chiếc áo thụng vàng của ông mục sư và nói, “Ông đã nói với chúng tôi. Ông đã nói với chúng tôi là Chúa yêu quý chúng tôi. Nếu Ngài yêu quý chúng tôi, tại sao Ngài lại làm một việc khủng khiếp như vậy với chúng tôi?” Ông mục sư da vàng đã có sẵn câu trả lời. Một câu trả lời người ta đã dạy cho ông tại trường dòng; một câu trả lời rằng Chúa thể hiện ý nguyện theo những cách thức bí hiểm và giờ đây, khi người phụ nữ đã chết, chắc chắn cô đã ở gần hơn với Chúa. Nhưng thay vì sử dụng câu trả lời ấy, ông mục sư bắt đầu nguyền rủa. Ông nguyền rủa Chúa thật cay nghiệt. Những lời nguyền rủa đầy nhục mạ và gây tổn thương chưa ai từng nghe thấy trên đời. Những lời nguyền rủa nhục mạ và gây tổn thương tới mức cả Chúa cũng bị xúc phạm.
Chúa đi vào nhà thờ màu vàng theo lối dốc thoai thoải dành cho người tàn tật. Ngài cũng ngồi trên một chiếc xe lăn; ngài cũng từng bị mất đi một người phụ nữ. Ngài có màu bạc. Không phải thứ màu bạc lấp lánh rẻ tiền từ chiếc BMW của một giám đốc ngân hàng, mà là một thứ màu bạc âm thầm, mờ xỉn. Một lần, khi Ngài đang lướt đi giữa những vì sao bạc cùng người yêu dấu màu bạc của mình, một đám thần vàng tấn công họ. Khi bọn họ còn là trẻ con, Chúa đã có lần đánh đập một người trong số họ, một vị thần vàng thấp nhỏ gầy gò lúc này đã lớn lên và quay trở lại cùng bạn bè của anh ta. Đám thần vàng đánh đập Ngài bằng những cây gậy vàng làm bằng ánh sáng mặt trời không dừng ngơi tay cho tới khi đánh gãy từng cái xương trên thân thể thần thánh của Ngài. Ngài phải mất nhiều năm để hồi phục. Còn người yêu dấu của Ngài không bao giờ hồi phục. Nàng vẫn sống thực vật. Nàng có thể thấy và nghe được mọi thứ, nhưng không thể nói một lời. Vị Chúa bạc quyết định tạo ra một giống loài theo đúng hình ảnh của Ngài để nàng có thể quan sát họ cho qua thời gian. Giống loài đó thực sự giống Ngài: bị hành hạ tơi tả và biến thành nạn nhân giống như Ngài. Và người yêu dấu bạc của Ngài nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to vào các thành viên của giống loài đó trong hàng giờ, nhìn chằm chằm và thậm chí không nhỏ lấy một giọt nước mắt.
“Ngươi nghĩ sao nào?” vị Chúa bạc hỏi ông mục sư da vàng trong thất vọng, “rằng ta sáng tạo ra tất cả các ngươi như thế này vì đó là điều ta muốn chăng? Vì ta là một kẻ đồi bại hay bạo dâm ưa thích những sự thống khổ này chăng? Ta tạo ra các ngươi như thế này bởi vì đây là những gì ta biết. Đó là những gì tốt nhất ta có thể làm.”
Ông mục sư da vàng quỳ gối xuống, cầu xin Ngài tha thứ. Nếu tới nhà thờ của ông là một vị Chúa mạnh mẽ hơn, hẳn ông đã tiếp tục nguyền rủa Ngài, cho dù phải xuống địa ngục vì điều đó. Nhưng nhìn vị Chúa tàn phế bạc phếch này khiến ông cảm thấy hối hận và buồn bã, và ông thực sự mong muốn Ngài tha thứ. Người đàn ông da đen không quỳ gối xuống. Với nửa dưới cơ thể đã bị liệt, anh ta không còn có thể làm được điều đó nữa. Anh ta chỉ ngồi trong xe lăn của mình và hình dung ra một vị nữ thần màu bạc ở đâu đó trên thiên đường đang nhìn xuống mình với đôi mắt mở to. Điều đó làm anh ta cảm thấy một mục đích, thậm chí là một hy vọng. Anh ta không thể lý giải với bản thân chính xác vì sao, nhưng ý nghĩ rằng anh ta đang thống khổ đúng như một vị Chúa làm anh ta cảm thấy như được ban phước.