← Quay lại trang sách

Bầm tím

Tại khoa hồi sức cấp cứu người ta nói cô bị gãy xương và cơ gần như bị đứt lìa ở hai chỗ. Vị bác sĩ nói một số người có thể thoát khỏi một cú đâm đấu đầu ở tốc độ 80 km/giờ mà không bị lấy một vết trầy. Từng có một người như thế đã tới khoa hồi sức cấp cứu, một gã béo quay rơi từ căn hộ trên tầng ba của anh ta xuống vỉa hè, và tất cả những gì anh ta phải chịu là một vết bầm tím sau lưng. Tất cả chỉ là may mắn. Điều mà có vẻ cô không có nhiều. Một cử động sai trên đường xuống cầu thang, một mắt cá chân xoay sai hướng – và thế là cô ở đây, trong bệnh viện, phải bó bột.

Một người đàn ông trông có vẻ như người Ả rập quấn băng gạc ướt quanh bàn chân cô. Anh ta nói với cô mình là sinh viên nội trú, và nếu cô muốn, cô có thể đợi bác sĩ đến bó cho mình, nhưng sẽ phải chờ ít nhất một giờ đồng hồ nữa, vì họ đang rất đông bệnh nhân. Khi bó bột xong, anh ta nói với cô là vì hiện tại đang mùa hè, chỗ bó bột sẽ luôn ngứa. Anh ta không cho cô biết mẹo nào có thể dùng để đối phó với điều đó, mà chỉ nói ra sự thật. Vài phút sau, chỗ bó bột thực sự bắt đầu ngứa.

Nếu không bị bó bột, cô đã chẳng ở nhà khi David gọi điện thoại. Nếu không bị bó bột, chắc cô đã ở chỗ làm. Anh cho cô biết anh đang ở Tel Aviv, anh tới Israel một tuần để dự một hội nghị, một hoạt động liên quan tới Nghiệp đoàn Do Thái. Anh nói đã quá mệt mỏi với những bài phát biểu tại đó và anh muốn gặp cô, và cô đồng ý. Nếu không bị bó bột, chắc cô đã kiếm một cái cớ nào đó và tìm cách từ chối, nhưng cô đang buồn quá. Nếu anh tới, cô nghĩ, sẽ có chút hào hứng diễn ra trước đó. Cô sẽ đứng trước gương chọn lấy một cái áo và kẻ lông mày. Sau đó, khi anh tới, nhiều khả năng sẽ chẳng có gì xảy ra, nhưng ít nhất cô cũng đã được tận hưởng quá trình chuẩn bị. Dù thế nào đi nữa, cô có gì để mất chứ? Với bất cứ ai khác, cô hẳn đã lo về việc bị cho leo cây, nhưng với David chẳng còn gì để phải lo lắng. Anh vốn đã cho cô leo cây lần cuối cùng họ gặp nhau, thao thao bất tuyệt về chuyện anh yêu cô đến chừng nào, rồi sau đó họ vờn nhau một cách vô bổ một chút, rồi cô dùng tay thỏa mãn anh rồi ngủ thiếp đi trên giường khách sạn của anh. Ngày hôm sau anh không gọi lại, ngày hôm sau nữa cũng không. Và hai ngày sau đó, cô thôi không còn trông đợi anh nữa. Và điều đó làm cô bị tổn thương. Bị tổn thương như khi ai đó nhìn thấy bạn trên phố và giả bộ không nhận ra bạn. Nếu cô có tình cờ gặp anh trên phố ở Cleveland hay Portland hay bất cứ đâu, và nếu anh lúc đó đang đi cùng bạn gái, cô biết đó là điều hẳn sẽ xảy ra.

Hồi đó, anh đã kể với cô về bạn gái anh. Cũng như chuyện họ sắp kết hôn. Cô không thể nói anh đã giấu cô chuyện này. Nhưng có điều gì đó trong cách anh kể về nó làm cô có cảm giác chuyện đó đã đúng cho tới khoảnh khắc anh gặp cô và giờ đây cuộc đời anh đang rẽ theo một hướng hoàn toàn mới, một hướng đi bao gồm có cô. Nhưng chắc hẳn cô đã cảm nhận sai, hoặc chắc hẳn anh đã tạo cho cô một ấn tượng sai. Tất cả tùy thuộc vào cách ta nhìn nhận nó. Và vào tâm trạng của cô khi cô hình dung ra hai người họ trong khách sạn. Đôi lúc cô đã tự bảo mình, dứt bỏ nó đi, đồ khờ. Anh ta là người Mỹ, mi còn trông mong gì? Mi nghĩ anh ta sẽ vứt bỏ toàn bộ cuộc sống của mình ở bên đó - công việc tại JCC mà anh ta đã cố nói với mi chăng? Rằng anh ta sẽ tới đây làm việc như người phục vụ quầy bar hay nhân viên giao hàng chỉ để được ở bên mi chăng? Nhưng vào những lúc khác, cô lại nổi giận. Tại sao anh ta lại phải dùng đến từ “yêu”? Anh ta hoàn toàn có thể chỉ nói với cô là anh ta bị cô hấp dẫn hay anh ta đang nứng, say và xa nhà. Nhiều khả năng kiểu gì cô cũng cho anh ta được thỏa mãn bằng tay, nhưng cô sẽ không phải vật vờ chờ đợi ở nhà mong ngóng điện thoại đổ chuông suốt hai ngày tiếp theo. Hồi ấy cô chưa có điện thoại di động, vì thế cô chỉ đành ngồi đó và đợi. Hồi ấy cũng đang là mùa hè, và căn hộ của cô không có điều hòa. Không khí trong phòng không hề được lưu thông, và cả ngày dài cô cố đọc một cuốn sách – Thế giới ngầm của Don DeLillo – nhưng đến cuối ngày cô vẫn chưa xong chương Một. Cô không nhớ nổi mình đã đọc gì. Chuyện gì đó về một trận bóng chày. Sau đó cô không bao giờ quay lại với cuốn sách đó, và David cũng chẳng bao giờ gọi điện. Nhưng giờ đây, gần một năm sau, đột nhiên anh lại gọi, và khi anh hỏi liệu có thể tới được không, cô đã trả lời là có, chủ yếu vì cô không muốn anh nhận ra một phần con người cô đã bị tổn thương. Cô không muốn anh nghĩ anh có ý nghĩa lớn đến mức cô không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.

Anh cầm theo một chai vang và một chiếc bánh pizza. Nửa ô liu, nửa cá trống. Anh thậm chí còn chẳng gọi điện cho cô để hỏi xem cô muốn ăn gì hay có đói không. Nhưng chiếc pizza quả là ngon. Chai rượu là vang trắng và còn ấm, nhưng hai người lại không có đủ kiên nhẫn để chờ đến khi nó lạnh, vậy nên họ uống vang cùng với đá cục. “Một chai vang giá một trăm đô la,” anh bật cười nói, “và chúng ta đang uống nó như uống Diet Coke vậy.” Hẳn anh muốn cô biết mình đã bỏ ra kha khá tiền cho món vang. Kể từ tối đó, anh nói, anh đã cảm thấy thật tệ về những gì xảy ra. Anh cảm thấy rất tệ hại. Thực ra đáng lẽ anh phải gọi điện cho em ngay sáng hôm sau để giải thích. Anh xin lỗi. Và cô vỗ lên má anh, không phải một cách quyến rũ, mà giống một bà mẹ đang an ủi cậu con trai vừa thú nhận đã gian dối trong một kỳ thi, và nói với cậu ta chuyện đó cũng không có gì quá khủng khiếp. Phải, cô đã nghĩ về anh. Cô đã băn khoăn vì sao anh không gọi. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng chẳng cần phải cảm thấy có lỗi vì chuyện đó. Anh đã nói với cô ngay từ đầu là anh đã có bạn gái, và vậy là đủ.

Sau đó, hai người họ đã kết hôn, David cho cô hay. Khi anh từ Israel về, Karen – đó là tên cô gái – cho anh biết cô có thai, và họ cần quyết định xem nên phá thai hay sống cùng nhau. Khi Karen nói với anh về chuyện đó – gần như ngay khi anh vừa xuống khỏi máy bay, anh vẫn còn mùi hương của cô vương trên tóc. Anh đã không tắm gội kể từ khi họ lên giường với nhau, vì thế mùi hương còn đọng lại. Karen nói hai người họ cần quyết định xem nên phá thai hay sống cùng nhau. Và anh không muốn sống cùng với cô ta. Vì cô, vì tối hôm đó. Nhưng anh cũng không muốn Karen phá thai. Thật khó để anh giải thích. Anh không hề là người mộ đạo. Nhưng ý nghĩ về việc phá thai dường như không thể thay đổi được nữa và khiến anh bất an. Vậy là anh cầu hôn. Một đứa bé cũng là không thể thay đổi, lúc này cô nói với anh như thể đó là một câu bông đùa, và anh e dè nói là anh biết vậy. Rồi trong cùng một nhịp thở, anh nói thêm đó là một bé gái, và đó là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với anh. Cho dù nếu anh và Karen ly hôn, dù đây là điều anh không nghĩ sẽ xảy ra, vì nói chung hai người họ chung sống rất ổn, nhưng cho dù nếu chuyện đó có xảy ra đi nữa, anh vẫn mừng vì Karen đã không phá thai. Cô con gái bé nhỏ của họ đáng yêu đến mức không tin nổi. Vào thứ sáu này, cô bé sẽ tròn năm tháng tuổi, và đây là lần đầu tiên anh vắng nhà kể từ khi cô bé chào đời. Anh gần như quyết định sẽ không tới dự hội nghị này. Anh chắc đã phải đổi ý ít nhất năm lần, song cuối cùng vẫn lên chuyến bay. Chủ yếu để gặp cô. Để nói với cô là anh xin lỗi.

“Anh tới đây để xin em tha thứ cho anh,” anh lại nói. Cô muốn nói với anh rằng anh đã quá cả nghĩ về chuyện cũ. Biến một đám đất chuột đùn thành cả ngọn núi. Nhưng sau một hồi im lặng nữa, cô nói cô tha thứ cho anh. Cô chưa bao giờ ở vào tình cảnh của anh, nhưng hoàn toàn hiểu anh. Và cô chỉ cảm thấy tiếc một chút là anh đã không gọi điện. Để chào tạm biệt trước khi anh cất cánh, có vậy thôi. “Nếu lúc đó anh gọi,” anh nói, “hẳn anh đã phải trở lại. Và nếu anh trở lại, anh hẳn đã yêu em. Anh đã sợ.” Và nếu cô muốn anh cảm thấy đau khổ, cô đã có thể nhắc tới chuyện ngay khi đó, vào đêm đầu tiên ấy, anh đã nói anh yêu cô, song thay vì thế, cô chỉ xoa xoa bàn tay to lớn của anh khi nó đặt trên bàn, và sau đó hai người cùng nhau đi ra phòng khách và xem một tập Mất tích trong lúc uống nốt vang. Ba năm trước, khi Giora làm cô có thai, cô thậm chí đã chẳng hỏi anh ta liệu anh ta muốn cô phá thai hay muốn họ sống cùng nhau. Cô chỉ đơn giản làm tới, phá thai mà không nói gì với anh ta. Hai tháng sau, họ chia tay. Anh chàng David này chắc phải yêu Karen nhiều hơn cô từng yêu Giora một chút. Hay ít nhất cũng ít căm ghét cô ta hơn. Cô biết tối nay sẽ kết thúc bất cứ khi nào cô muốn, và điều đó làm cô cảm thấy mạnh mẽ. Nếu cô kéo dài mọi thứ ra một chút cho tới khi thời gian đã muộn và nói cô mệt, anh hẳn sẽ ra về mà không thử làm bất cứ điều gì. Nếu cô nhìn anh và mỉm cười – anh sẽ hôn cô. Cô có thể chắc vậy. Nhưng cô thực sự muốn gì đây? Muốn anh quay về phòng khách sạn nóng bừng, rồi thủ dâm và nghĩ tới cô, tới cách mọi thứ đã diễn ra thật ổn thỏa thế nào ư? Hay muốn anh trải qua cả đêm bên cô rồi cảm thấy thật tồi tệ vào ngày hôm sau? Cô liên tục đổi ý. Quên anh ta đi, cô tự nhủ, quên anh ta đi cùng những cảm xúc của anh. Hãy nghĩ về bản thân mi. Mi muốn gì?

Vì bàn chân bị bó bột, đi vào nhà vệ sinh giờ đây trở thành cả một màn trình diễn. Cô phải nhảy lò cò trên một chân và giữ thăng bằng. David không để cô làm thế. Anh bế cô lên trên tay, như một người lính cứu hỏa cứu cô ra khỏi một tòa nhà đang bốc cháy hay một chú rể bế cô qua ngưỡng cửa đêm tân hôn của hai người. Anh đợi ở sau cánh cửa trong khi cô tiểu tiện, và sau đó bế cô trở lại phòng khách. Đến lúc hai người yên vị trở lại, tập phim đã kết thúc. David kể cho cô nghe đoạn kết. Anh đã xem qua tập phim. Ở Mỹ, các tập phim được lên sóng sớm hơn một tuần. Anh đã không nói với cô lúc trước là anh đã xem tập phim rồi, vì anh không hề thấy phiền phải xem lại nó cùng cô. Dù sao anh cũng không phải một kẻ nghiện tivi. Lần đầu tiên anh xem tập phim vì Karen mê mẩn seri này. Căn hộ của em nóng quá, anh nói. Nóng đến ngộp thở. Cô nói với anh là cô biết. Người chủ đã hạ giá thuê nhà cho cô và người thuê cùng xuống hai trăm shekel vì không có điều hòa nhiệt độ. Kể từ hôm bị gãy chân, cô đã bị mắc kẹt ở đây, cô nói. Ở bệnh viện người ta cho cô một đôi nạng, nhưng ai có đủ sức lực để đi bộ xuống bốn tầng cầu thang trên một đôi nạng đây? Và trước khi cô kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, anh cõng cô lên lưng, và họ cùng đi xuống bốn tầng cầu thang. Chỉ đơn giản là vậy.

Anh cõng cô như thế tới công viên Meyer, tại đó họ ngồi xuống một băng ghế và hút một điếu thuốc. Ở đó cũng nóng và ẩm, song ít nhất còn có cơn gió thổi hây hẩy để hong khô mồ hôi. Được em tha thứ là điều thực sự quan trọng với anh, anh nói. Vô cùng quan trọng. Anh thậm chí không thể giải thích tại sao. Không phải là anh chưa bao giờ cư xử tồi tệ với những cô gái anh hẹn hò trước đây, nhưng với em… anh bắt đầu khóc. Phải mất một lúc để cô nhận ra là anh đang khóc. Thoạt đầu, cô nghĩ anh đang ho, sặc hay bị sao đó, nhưng chỉ đơn giản là anh đang khóc. Thôi đi, anh chàng ngốc, cô nói, nửa cười cợt. Người ta đang nhìn đấy. Họ sẽ nghĩ em đang ruồng rẫy anh, đang làm tan nát trái tim anh. Anh là một gã ngốc, David nói với cô, anh thực sự là một gã ngốc. Anh đã có thể… em chưa bao giờ tới Cleveland, phải không nào? Hãy nói về Cleveland và về Tel Aviv. Cô dám chắc anh muốn nói là, hãy nói về Karen và về em, và lấy làm mừng là anh đã không nói thế.

Họ đi bộ leo trở lại lên bốn tầng cầu thang rất chậm rãi. Anh không thể cõng cô thêm được nữa, vì thế cô chỉ tựa vào anh và nhảy lên, từng bậc một. Khi lên tới trước cửa căn hộ, cả hai đều đã mướt mồ hôi, và bên trong chỗ bó bột của cô, cảm giác ngứa muốn phát điên lại bắt đầu. Em có muốn anh về không? Anh hỏi, và cô lắc đầu, nhưng lại nói cô nghĩ đó là một ý tưởng hay. Sau đó, khi nằm trên giường quay mặt ra quạt, cô cố tìm ra ý nghĩa của toàn bộ câu chuyện. Một chàng trai Mỹ và một cô gái Israel gặp nhau hoàn toàn tình cờ. Một buổi tối tuyệt vời. Một chút chất lỏng bắn ra trên lòng bàn tay trái của cô trượt lên trượt xuống theo dương vật của David. Và hai người, ở hai đầu thế giới, kết thúc bằng việc mang theo tất cả những chi tiết chẳng mấy quan trọng này trong gần một năm. Một số người rơi từ tầng ba một tòa nhà xuống và cuối cùng chẳng bị gì ngoài một vết bầm tím sau lưng. Trong khi có những người khác chỉ bước sai một bước khi xuống cầu thang và kết quả là một bên chân bị bó bột. Cô và David thuộc loại người thứ hai.