← Quay lại trang sách

Ari

Khi cực khoái, bạn gái tôi thường hét lên, “Ari.” Không chỉ một lần, mà rất nhiều. “Ari-Ari-Ari-Ari!” Và như vậy cũng tốt thôi, vì tôi sinh ra và lớn lên vẫn tên là Ari. Dẫu vậy, đôi lúc tôi lại muốn cô ta hét lên thứ gì đó khác đi, chẳng quan trọng là gì. “Tình yêu của em.” “Xé em ra làm đôi đi.” “Dừng lại, em không chịu được nữa.” Thậm chí cả cái câu “Đừng dừng lại!” cũ rích cũng được. Chỉ là sẽ hay hơn nếu thỉnh thoảng được nghe thứ gì đó khác đi lấy một lần, thứ gì đó đặc trưng cho thời khắc đó – một cảm xúc ít nhiều hợp cảnh hơn.

Bạn gái tôi là một sinh viên luật tại trường đại học địa phương. Cô ta đã muốn vào học tại một trong các trường đại học lớn, song họ không nhận cô ta. Ngay lúc này, bạn gái tôi đang theo chuyên ngành luật hợp đồng. Thực sự có một chuyên ngành như thế đấy, các luật sư chỉ xử lý những hợp đồng. Họ không gặp gỡ ai, không xuất hiện trước tòa, họ chỉ ngồi một chỗ cả ngày nhìn vào hết dòng chữ này tới dòng chữ khác được in trên giấy, như thể điều đó tạo nên một thế giới.

Cô ta đã có mặt cùng tôi khi tôi thuê căn hộ. Và trong vòng một phút, bạn gái tôi đã vạch mặt tay chủ nhà định lừa chúng tôi trong vài điều khoản. Có cho tôi đến cả triệu năm chắc tôi cũng chẳng bao giờ phát hiện ra, nhưng chỉ trong nháy mắt cô ta đã nhìn ra. Cô bạn gái tôi quả là sắc như dao cạo. Và khi cô ta cực khoái mới khiếp làm sao. Cả đời mình, tôi chưa từng bao giờ thấy điều gì tương tự. Cô ta căng người theo mọi hướng, cả cơ thể nổi loạn. Hệt như khi chứng kiến ai đó bị điện giật vậy. Cô ta bị nuốt chửng trong những cơn run giật vô thức, từ sâu thẳm bên trong. Chúng sôi sục tìm đường len tới cổ cô ta và cù vào hai lòng bàn chân. Như thể cả thân thể cô ta đang cố nói cảm ơn mà không biết nên làm thế nào.

Có lần, tôi hỏi bạn gái mình xem cô ta từng hét lên thế nào khi đạt cực khoái với những anh chàng khác – trước tôi. Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm rồi nói là với tất cả bọn họ, khi cực khoái cô ta đều hét lên “Ari”. Luôn là “Ari”. Và tôi không thể bỏ qua. Tôi hỏi cô ta từng hét lên thế nào khi cực khoái với những anh chàng không phải tên là Ari. Bạn gái tôi nghĩ ngợi trong giây lát rồi nói cô ta chưa bao giờ từng làm tình với bất cứ ai không phải tên là Ari. Cô ta từng lên giường với hai mươi tám anh chàng, kể cả tôi, và tất cả họ – như cô ta bây giờ nhớ lại – đều tên là Ari, cho tới người cuối cùng. Sau khi nói ra điều đó, cô bạn gái tôi im lặng. Sau đó, hoàn toàn bình thản, tôi nói với cô ta, “Đó là một sự trùng hợp điên rồ… hoặc có thể đó là cả một quá trình chọn lọc của em, tìm ra một Ari mới.” “Có thể,” cô ta nói, có vẻ nghĩ ngợi. “Có thể.”

Từ lúc đó trở đi, tôi trở nên để ý quá mức tới tất cả các anh chàng tên Ari mà tôi gặp: có một anh chàng ở quầy bán falafel, rồi tay kế toán của tôi, và còn có gã huênh hoang tại tiệm cà phê, kẻ luôn yêu cầu tôi để riêng ra phần thể thao. Tôi không làm to chuyện về việc đó, chỉ thầm ghi nhận trong đầu – Ari+Ari+Ari. Vì sâu bên trong tôi biết, khi tất cả nỗi giày vò bùng phát – nếu nó bùng phát – nó sẽ khởi nguồn từ một trong những gã đó.

Thật lạ khi kể cho các bạn nghe nhiều đến vậy về cô bạn gái tôi mà thậm chí chẳng hề nhắc tới tên cô ta. Như thể chi tiết này chẳng hề quan trọng. Ngoại trừ thực tế là nó thực sự không quan trọng. Nếu bạn đánh thức tôi dậy giữa đêm khuya, thứ hiện lên trong tâm trí sẽ không phải là tên cô ta. Nhiều khả năng vẻ mặt nửa ngạc nhiên của cô ta một giây trước khi cô ta bắt đầu hét lên sẽ lơ lửng trong đầu tôi; hay một hình ảnh về mông cô ta; hay cái vẻ kiểu cách trẻ con cô ta luôn dùng để nói, “Em muốn nói với anh một chuyện,” ngay trước khi chia sẻ một ý nghĩ làm cô ta xúc động. Cô gái của tôi, cô ta thật tuyệt vời. Song đôi khi tôi không dám chắc là toàn bộ câu chuyện này sẽ kết thúc có hậu.

Tay chủ nhà của chúng tôi, cái gã đã định lừa chúng tôi trong hợp đồng thuê nhà, cũng tên là Ari. Về cơ bản, lão chẳng là gì ngoài một cái của quý đã ngũ tuần, được người bà đã chết để lại cho cả tòa nhà nằm cách bãi biển năm khối nhà. Ngoài việc thu tiền từ những người thuê nhà, cả đời lão chẳng nhấc chân đụng tay làm bất cứ việc gì. Lão cũng có cặp mắt xanh thường thấy ở các phi công chiến đấu, cùng mái tóc xám bạc ánh lên như rìa một đám mây. Nhưng lão chẳng phải phi công. Khi chúng tôi ký hợp đồng, lão nói với tôi là lão đã trải qua toàn bộ thời gian tại ngũ làm việc bàn giấy tại Tzirifin, tại một căn cứ vận tải nào đó. Có lẽ đã cả chục năm trôi qua kể từ lần cuối cùng đơn vị dự bị của lão nhọc công kiểm tra xem lão đang ở đâu.

Chỉ nhờ tình cờ tôi mới phát hiện ra lão làm tình với cô ta. Nếu cô ta không cho tôi biết câu chuyện về những anh chàng Ari này, hẳn chả bao giờ tôi nghi ngờ. Khi tôi bắt gặp bọn họ cùng ở trong căn hộ, lão ta đang ở ngoài phòng khách, quần áo chỉnh tề. Lão nói lão đi một vòng kiểm tra để đảm bảo chúng tôi “không hủy hoại tài sản”. Ngay khi lão về, tôi gặng hỏi cô ta và cô ta thừa nhận chuyện đó. Nhưng đây là một lời thừa nhận chẳng kèm theo chút cảm giác tội lỗi nào: khi bạn gái tôi nói, giọng điệu của cô ta hoàn toàn bình thản, hoàn toàn khô khốc. Cô ta kể lại nó với tôi theo cách một người lạ hoắc sẽ cho bạn biết là xe buýt số 8 không dừng tại Dizengoff. Và ngay khi kể xong, cô ta nói có một điều muốn hỏi. Điều cô ta muốn biết là liệu chúng tôi có thể cùng nhau làm chuyện đó một lần không, cả ba. Lão và tôi, cả hai người.

Thậm chí cô ta còn sẵn sàng đưa ra mặc cả. Nếu chúng tôi làm chuyện đó chỉ cần một lần thôi, cô ta sẽ không bao giờ gặp lại lão nữa. Chỉ một lần trong đời, cô ta muốn cảm nhận một cặp Ari đồng thời ở trong mình. Lão chủ nhà, một kẻ đồi bại vô công rồi nghề, chắc chắn sẽ đồng ý. Cô ta đoan chắc là vậy. Và cuối cùng cả tôi cũng nhượng bộ, vì tôi yêu cô ta. Thực sự yêu.

Và thế là tôi thấy mình ở trên giường cùng lão chủ nhà. Một giây trước khi cởi quần áo ra lão vẫn còn hạch sách tôi về mấy cánh cửa chớp trong nhà bếp, nói rằng chúng không được đóng đúng cách, và tôi cần tra dầu vào một vài bản lề. Sau một hồi, thân thể cô bạn gái tôi bắt đầu run lên ở phía trên tôi. Tôi cảm thấy cô ta sắp lên đỉnh. Và tôi có thể nói rằng khi cô ta hét lên, theo cách nào đó, mọi sự sẽ ổn thỏa. Vì tên chúng tôi thực sự là Ari. Chỉ có điều chúng tôi sẽ không bao giờ biết, đó là người cô ta đang hét gọi tên là lão chủ nhà hay tôi.

Chó cái

“Góa vợ.” Ông ta yêu âm thanh của mấy từ này vô cùng, yêu nó, nhưng đồng thời cũng lấy làm xấu hổ vì yêu nó, nhưng bạn có thể làm gì đây, yêu là một cảm xúc không thể kiểm soát. Với ông ta “độc thân” nghe luôn có vẻ hơi vị kỷ, hưởng lạc, và “ly hôn” thì nghe thật thất bại, thậm chí còn hơn thế, bị gạt bỏ. Nhưng còn “góa vợ”? “Góa vợ” nghe giống ai đó có trách nhiệm, sẵn sàng cam kết, và nếu ông ta giờ đây phải một mình, bạn chỉ có thể trách Chúa hay các thế lực thiên nhiên. Ông ta lấy ra một điếu thuốc lá và sắp sửa châm lửa thì cô gái gầy trơ xương như mắc chứng biếng ăn ngồi đối diện với ông ta trong toa bắt đầu lầm bầm bằng tiếng Pháp và chỉ vào tấm biển NON FUMEUR (1) . Ai có thể tin nổi là trên chuyến tàu Marseille – Paris, người ta lại không cho phép một hành khách được châm một điếu Gauloise cơ chứ. Trước khi góa vợ, mỗi khi ông ta sắp sửa châm thuốc, bà vợ Bertha lại bật ra một tràng độc thoại bắt đầu bằng sức khỏe của ông ta và, theo cách nào đó, luôn kết thúc với chứng đau nửa đầu của bà, và giờ đây, khi bị cô nàng quá khẳng kheo người Pháp kia ngăn cản, ông ta đột nhiên lại nhớ đến vợ mình.

“Vợ tôi,” ông ta nói với cô gái Pháp trong khi cho cô này thấy ông ta đang cất thuốc lá trở lại trong bao, “cũng không thích tôi hút thuốc.”

“Không nói tiếng Anh,” cô gái Pháp nói.

“Cô,” ông ta nhất quyết, “bằng tuổi con gái tôi thôi. Cô nên ăn nhiều hơn. Thế này không có lợi cho sức khỏe đâu.”

“Không nói tiếng Anh,” cô gái Pháp nhắc lại, nhưng đôi vai thõng xuống đã phản bội cô ta, cô gái hiểu rõ từng từ.

“Con gái tôi sống ở Marseille,” ông ta nói tiếp. “Nó kết hôn với một bác sĩ, một bác sĩ nhãn khoa, cô ạ,” và chỉ vào một bên đôi mắt xanh lục của cô gái, lúc đó đang chớp chớp vì sợ.

Thậm chí cà phê phục vụ trên tàu cũng ở một đẳng cấp cao hơn ba lần bất cứ thứ gì bạn có thể tìm thấy ở Haifa. Vâng, đúng vậy, khi nói đến khẩu vị, đám người Pháp mắc dịch đó bỏ xa tất cả những người khác. Sau một tuần ở Marseille, ông ta không còn cài được khuy quần nữa. Zahava đã muốn ông ta ở lại lâu hơn. “Bố vội vã đi đâu vậy?” con bé hỏi. “Giờ mẹ đã mất rồi, còn bố đã nghỉ hưu, bố chỉ có một mình.” “Một mình” và “nghỉ hưu”, có gì đó thật phóng khoáng về hai cụm từ này khiến cho khi con gái ông ta nói ra chúng, ông ta có thể cảm thấy gió táp lên mặt mình. Nói cho cùng, ông ta chưa bao giờ thực sự thích làm việc tại cửa hàng, và Bertha, phải, ông ta đúng là từng có tình cảm với vợ mình, song cũng như cái tủ quần áo bằng gỗ trong phòng ngủ chật chội của họ, bà đã chiếm mất nhiều không gian tới mức chẳng còn lại chỗ cho bất cứ cái gì bên cạnh bà. Điều đầu tiên ông ta làm sau khi bà qua đời là gọi người ở cửa hàng đồ cũ tới khuân cái tủ quần áo đó đi. Với các xóm giềng đang hiếu kỳ dõi theo trong khi cái tủ to tướng được hạ xuống từ tầng ba bằng dây chão, ông ta giải thích là nó nhắc ông ta nhớ quá nhiều tới bi kịch. Bi kịch. Giờ đây, không còn cái tủ quần áo đó, căn phòng đã đột nhiên trở nên rộng rãi và sáng sủa. Sau chừng ấy năm trời, ông ta đã quên mất một cửa sổ bị che kín đằng sau cái tủ.

Trong toa nhà ăn, một phụ nữ chừng bảy mươi tuổi đang ngồi đối diện với ông ta. Bà từng có thời xinh đẹp, và làm tất cả những gì có thể để nhắc nhở mọi người về điều đó. Nhưng bà làm vậy một cách tinh tế, với những nét chấm phá đầy nghệ thuật bằng son môi và bút kẻ mắt. “A… giá các vị có thể thấy tôi năm mươi năm trước.” Bên cạnh bà, ngồi trên chiếc kệ vốn để dành xếp các khay thức ăn, là một con chó xù nhỏ, cũng được mặc bảnh bao bằng một chiếc áo dành cho chó màu xanh nhạt được thêu thùa. Con chó xù đưa đôi mắt to, quen thuộc nhìn đăm đăm vào ông ta. “Bertha ư?” ông ta tự nhủ, có phần kinh hoàng. Con chó xù bật sủa một tiếng ngắn để xác nhận. Bà lão thoáng nở một nụ cười vui vẻ về phía ông ta, để trấn an với ông ta rằng chẳng có gì phải sợ. Đôi mắt con chó xù không lúc nào rời khỏi ông ta. “Tôi biết cái tủ đó không ngẫu nhiên đổ xuống người tôi,” chúng nói, “tôi biết ông đã đẩy nó.” Ông ta rít một hơi thuốc lá ngắn rồi ném trả lại người phụ nữ một nụ cười bồn chồn. “Và tôi biết ông không muốn giết tôi, và đó chỉ là một phản xạ. Khi tôi bảo ông lấy quần áo mùa đông xuống, ông đã mất kiểm soát.” Đầu ông ta dường như tự nó gật, có vẻ lại là một phản xạ nữa. Nếu ông ta là một ai khác, ít cứng rắn hơn, có lẽ nước mắt đã xuất hiện trên mắt ông ta. “Giờ đây ông có hạnh phúc không?” đôi mắt con chó xù hỏi. “Vẫn vậy thôi,” ông ta nhìn lại vào nó, “Sống một mình thật khó khăn. Còn bà?” “Không tệ,” con chó xù há miệng ra, gần như thành một nụ cười. “Bà chủ chăm sóc cho tôi, bà ấy là người tử tế. Con gái chúng ta thế nào?” “Tôi vừa tới thăm nó. Trông nó rất tuyệt và cuối cùng Gilbert cũng đồng ý thử và có một đứa con.” “Tôi rất mừng,” con chó xù vẫy cái đuôi to bè của nó. “Nhưng còn ông, ông cần chăm lo cho mình tốt hơn. Ông bị béo ra, và ông hút thuốc quá nhiều.” “Tôi có thể chứ?” ông ta hỏi người phụ nữ qua điệu bộ vuốt ve trong không khí. Bà lão gật đầu và mỉm cười. Ông ta vuốt ve khắp thân hình Bertha, rồi cúi xuống hôn nó. “Tôi xin lỗi,” ông ta nói bằng giọng nấc nghẹn, “Tôi xin lỗi, Bertha, tha thứ cho tôi.” “Nó thích ông,” người phụ nữ lớn tuổi nói bằng thứ tiếng Anh đứt quãng. “Nhìn xem, nhìn nó liếm mặt ông kìa. Tôi chưa bao giờ thấy nó như thế với người lạ.”