Không hoàn toàn một mình
Ba trong số những anh chàng cô từng hẹn hò đã tìm cách tự sát. Cô kể về chuyện đó một cách buồn bã song cũng pha chút tự hào. Một trong số họ thậm chí đã thành công khi nhảy xuống từ nóc tòa nhà trường đại học khoa học nhân văn và làm nội tạng trong người vỡ nát thành nghìn mảnh. Về bên ngoài, anh ta có vẻ lành lặn, thậm chí là bình thản. Cô không tới trường đại học hôm đó nhưng bạn bè đã kể với cô. Đôi lúc, khi ở nhà một mình, cô thực sự có thể cảm thấy anh ta ở đó, trong phòng khách cùng với cô, nhìn cô, và khi cảm giác đó tới, nó thật khủng khiếp, song cũng làm cô thấy hạnh phúc. Vì cô biết mình không hoàn toàn một mình. Về phần tôi, cô thực sự thích tôi. Thích nhưng không bị thu hút. Và điều đó làm cô buồn, cũng buồn tương tự như nó gây ra cho tôi, thậm chí còn buồn hơn. Vì cô thực sự muốn bị thu hút trước ai đó như tôi. Ai đó thông minh, dịu dàng, một người thực sự yêu cô. Cô từng có mối quan hệ trong một năm với một người môi giới tác phẩm nghệ thuật lớn tuổi hơn mình. Ông này đã có gia đình, không dự định bỏ vợ, thậm chí còn không nghĩ tới chuyện đó. Ông ta thực sự hấp dẫn đối với cô. Thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn cho tôi và tàn nhẫn cho cô. Cuộc đời sẽ đơn giản hơn nhiều nếu cô bị tôi thu hút.
Cô để tôi chạm vào cô. Đôi lúc, khi đau lưng, thậm chí còn yêu cầu tôi làm thế. Khi tôi mát xa cho cô, cô nhắm mắt lại và mỉm cười. “Dễ chịu quá,” cô nói, “thực sự dễ chịu.” Có một lần chúng tôi thậm chí còn làm tình. Nhìn lại, đó là một sai lầm, cô nói vậy. Một phần trong cô muốn nó thành công tới mức cô quên đi cảm nhận của mình. Mùi của tôi, cơ thể tôi, có gì đó không khớp giữa chúng tôi. Cho đến giờ, cô đã học tâm lý học được bốn năm và vẫn chưa thể lý giải được điều đó. Tâm trí cô muốn điều đó biết chừng nào nhưng cơ thể cô lại không thể chấp nhận được nó. Nghĩ về buổi tối chúng tôi ở trên giường cùng nhau làm cô buồn. Có rất nhiều thứ làm cô buồn. Cô là con một. Cô đã trải qua phần lớn tuổi thơ một mình. Bố cô ốm, rồi lịm dần, rồi mất. Không có người anh trai nào để hiểu cô, để an ủi cô. Tôi là thứ gần nhất với một người anh trai cô có được. Tôi và Kuti, tên anh chàng đã nhảy xuống từ nóc tòa nhà trường khoa học nhân văn. Cô có thể ngồi và nói chuyện với tôi hàng giờ về bất cứ điều gì. Cô có thể ngủ trên cùng giường với tôi, nhìn tôi trần truồng, và trần truồng nằm bên tôi. Chẳng có gì giữa chúng tôi làm cô bối rối. Thậm chí cả khi tôi thủ dâm ngay cạnh cô. Cho dù chuyện đó làm bẩn ga giường và làm cô buồn. Làm cô buồn vì cô không thể yêu tôi, nhưng nếu thủ dâm làm tôi thấy thoải mái, vậy thì cô chẳng thấy phiền gì chuyện giặt sạch các vết bẩn.
Cô và bố cô đã rất gần gũi nhau trước khi ông mất. Cô và Kuti cũng đã rất gần gũi, anh ta đã yêu cô. Tôi là gã đàn ông duy nhất gần gũi với cô và vẫn còn sống. Cuối cùng, tôi sẽ bắt đầu hẹn hò với một cô gái khác và cô sẽ vẫn một mình. Chuyện đó kiểu gì cũng đến, cô biết vậy. Và khi nó đến, cô sẽ buồn. Buồn vì mình, nhưng cũng vui cho tôi, vì tôi đã tìm thấy tình yêu. Sau khi tôi đạt tới cực khoái, cô vuốt ve mặt tôi và nói cho dù điều này thật buồn, nó cũng làm cô thấy tự hào. Tự hào vì trong tất cả những cô gái trên thế gian này, cô là người duy nhất tôi nghĩ tới khi tôi thủ dâm. Tay môi giới tác phẩm nghệ thuật cô từng ngủ cùng đó, ông ta lông lá và thấp hơn tôi, nhưng Chúa ơi, ông ta thật hấp dẫn. Ông ta từng phục vụ dưới quyền Netanyahu trong quân đội, và hai người họ vẫn duy trì liên hệ từ dạo đó. Những người bạn thực thụ. Đôi lúc, khi tay môi giới tác phẩm nghệ thuật tới gặp cô, ông ta nói với vợ là ông ta tới chỗ Bibi (1) . Có một lần, cô bắt gặp ông ta cùng bà vợ tại một trung tâm mua sắm. Họ đứng cách nhau vài bước chân, cô hướng về phía ông ta một nụ cười khẽ kín đáo, còn ông ta tảng lờ. Đôi mắt ông ta hướng vào cô nhưng chúng hoàn toàn vô hồn, như thể cô chẳng là gì cả. Như thể cô vô hình. Và cô hiểu ông ta không thể mỉm cười đáp lại khi bà vợ đang đứng ngay đó, hay nói gì với cô, nhưng dẫu vậy, có điều gì đó thật đau đớn trong chuyện này. Cô đứng đó một mình cạnh buồng điện thoại công cộng và bắt đầu khóc. Cũng chính vào tối hôm ấy cô đã ngủ với tôi. Nghĩ lại, đó là một sai lầm.
Bốn trong số những anh chàng cô từng hẹn hò đã tìm cách tự sát. Hai thậm chí đã thành công. Và bọn họ là những kẻ cô để tâm đến nhất. Họ gần gũi với cô, rất gần gũi, như những người anh trai thực sự. Đôi lúc, khi cô ở nhà một mình, cô thực sự có thể cảm thấy chúng tôi, Kuti và tôi, trong phòng khách cùng với cô, nhìn vào cô. Và khi điều đó xảy ra, nó thật đáng sợ nhưng cũng làm cô hạnh phúc. Vì cô biết mình không hoàn toàn chỉ có một mình.