← Quay lại trang sách

Nâng cấp

Tôi nói quá nhiều. Đôi lúc khi tôi cứ nói, nói và nói, thì khoảnh khắc đó tới – ngay kia, giữa cuộc trò chuyện – khoảnh khắc tôi nhận ra người bên cạnh tôi đã ngừng lắng nghe từ lâu. Anh ta có thể tiếp tục gật gù, nhưng đôi mắt anh ta – chúng đã hoàn toàn bị che mờ. Tâm trí anh ta đã lang thang đi chỗ khác, và anh ta đang nghĩ tới những ý nghĩ ngọt ngào hơn những gì tôi chia sẻ.

Tất nhiên, tôi có thể tranh luận về giả thiết đó. Tôi luôn có thể tranh luận về bất cứ điều gì. Vợ tôi nói tôi có thể triết lý với một cái cột đèn nếu tôi nghĩ nó có tai. Tôi có thể tranh luận về chuyện đó với người ngồi cạnh mình – nhưng chẳng có gì vui vẻ trong việc này cả. Anh ta vốn đã thôi lắng nghe rồi. Anh ta đang ở một thế giới khác. Tốt đẹp hơn (ít nhất theo quan điểm của anh ta). Còn tôi? Tôi tiếp tục nói, nói và nói. Giống như một chiếc xe hơi bị kéo phanh tay lên, các bánh xe bị khóa lại nhưng nó vẫn tiếp tục trượt đi trên đường.

Tôi muốn ngừng nói. Có muốn! Nhưng từ, câu, rồi các ý tưởng, chúng có động lượng của chúng, không thể cứ thế dừng chúng lại giữa đà được, để bịt kín đôi môi và dừng các từ lại, ngay lúc đó, ở giữa câu. Có những người có thể làm vậy, tôi biết.

Chủ yếu là phụ nữ.

Và khi họ im lặng, điều đó làm bất cứ ai đang nghe cảm thấy có lỗi. Nó thúc đẩy một khao khát bên trong người nghe, một nhu cầu cấp thiết cần cúi người ra trước, ôm lấy họ và nói, “Anh xin lỗi.”

Để nói, “Anh yêu em.”

Tôi sẵn lòng từ bỏ một nhãn cầu để có thể làm điều đó, bất cứ thứ gì để có được khả năng dừng nói tức thì đó. Tôi sẽ dùng thật tốt món quà đó. Tôi sẽ ngừng nói khi ở bên những cô gái thực sự có ý nghĩa với tôi, và họ sẽ muốn ôm lấy tôi, ghì chặt lấy tôi và nói, “Em yêu anh.” Và cho dù nếu họ không thực sự làm vậy, nguyên thực tế là họ muốn làm thế cũng đã đáng giá ít nhiều. Đáng giá rất nhiều.

Vào ngày cụ thể này, tôi không thể ngừng nói cạnh một anh chàng có tên Michael. Anh ta là người thiết kế hình ảnh cho tờ báo Hassidic ở Brooklyn, đang bay từ New York tới Louisville, Kentucky để dự Hội Lều cùng ông chú. Anh ta không thực sự gần gũi với người chú này, và cũng không đặc biệt ưa thích Louisville. Nhưng ông chú đã gửi vé cho anh ta như một món quà, và Michael chỉ đơn giản là phát cuồng lên về chuyện tích điểm khách hàng bay thường xuyên. Anh ta sắp có một chuyến bay tới Australia, và với số điểm từ chuyến bay tới Louisville, anh ta sẽ có thể nâng cấp lên hạng thương gia. Trong các chuyến bay dài, Michael nói với tôi, sự khác biệt giữa hạng thương gia và hạng phổ thông cũng hệt như sự khác biệt giữa ngày với đêm vậy.

“Anh thích gì hơn,” tôi hỏi anh ta, “ngày hay đêm?”

Bởi vì nói chung tôi là một người ưa ban đêm, song ban ngày cũng có gì đó đặc biệt, một ánh sáng rực rỡ. Vào ban đêm mọi thứ bình lặng và lạnh lẽo hơn, đây là một chuyện đáng phải cân nhắc đến, ít nhất là với tôi, vì tôi sống ở vùng khí hậu nhiệt đới. Nhưng vào ban đêm bạn cũng có nguy cơ cảm thấy cô đơn hơn nếu không có ai đó bên cạnh, nếu như bạn hiểu ý tôi muốn nói… người tôi đang ám chỉ tới.

“Tôi không thích cái nào hơn cả,” Michael nói, giọng anh ta trở nên gay gắt.

“Tôi không đồng tính,” tôi nói với anh ta. Vì tôi có thể thấy mình vừa làm anh ta căng thẳng. “Tất cả cuộc trò chuyện về sự cô đơn và thời gian ban đêm này nghe có vẻ rất giống trích từ sách hướng dẫn tâm sự cho dân đồng tính nam, tôi biết thế. Nhưng tôi không đồng tính. Tôi mới chỉ một lần hôn lên miệng một anh chàng, và chuyện đó chỉ xảy ra một lần trong ba mươi năm có lẻ của đời tôi, và thậm chí ngay cả chuyện đó cũng có một nửa là tình cờ. Đó là hồi tôi đang ở trong quân đội. Có một cậu lính tên là Tzlil Drucker trong đơn vị tôi, và cậu ta mang một ít hasit (1) vào căn cứ rồi bảo chúng tôi hút nó. Tzlil hỏi tôi trước đó đã hút thứ này bao giờ chưa, và tôi nói là có, đã từng. Tôi không hề định nói dối, chỉ là tôi có thiên hướng tự nhiên là nói dối. Cũng hệt như khi ai đó hỏi tôi một thứ và tôi ở vào tình thế bị sức ép, tôi luôn trả lời là có. Chỉ là – bạn biết đấy – để làm dịu tình hình xuống. Đó là một phản xạ có tiềm năng làm mọi thứ trở nên rắc rối hơn cho tôi, cái đó thì chắc rồi. Hãy hình dung thế này: một nhân viên cảnh sát bước vào một căn phòng, thấy tôi đứng cạnh một cái xác, và hỏi, “Anh có sát hại người này không?” Câu hỏi này có triển vọng sẽ kết thúc rất tệ. Cũng viên cảnh sát đó có thể hỏi tôi điều gì đó đại loại như, “Anh có vô tội không?” Trong trường hợp như vậy, tôi sẽ thoát ra ổn thỏa. Nhưng nói riêng giữa chúng ta với nhau, thực tế thì cơ hội một viên cảnh sát hỏi như thế được bao nhiêu đây?

“Thế là Tzlil và tôi cùng nhau hút, và đó là một cảm giác hoàn toàn độc nhất vô nhị. Thứ thuốc này, nó đã khép miệng tôi lại – khóa trái nó lại hoàn toàn. Tôi không cần phải nói để tồn tại nữa. Và trong khoảng thời gian đó, Tzlil nói với tôi là đã một năm trôi qua kể từ khi anh ta chia tay bạn gái. Nghĩa là một năm đã trôi qua kể từ lần cuối cùng anh ta hôn một phụ nữ. Tôi nhớ anh ta đã dùng từ đó, “phụ nữ”. Tôi nói với anh ta là tôi chưa bao giờ hôn một phụ nữ, hay thậm chí là một cô gái.

“Hôn vào miệng ấy”, ý tôi là thế. Hôn vào má thì vô số lần. Với các cô dì, đại loại như thế. Dù sao đi nữa, Tzlil nhìn tôi chằm chằm không nói một lời, nhưng tôi có thể thấy anh ta đang ngạc nhiên. Và rồi đột nhiên chúng tôi hôn nhau. Lưỡi anh ta thật ráp và thơm, cảm giác giống như khi bạn liếm lên một thanh lan can đã gỉ trên đường đi dạo bộ. Và tôi nhớ hồi ấy đã nghĩ, nghĩ rằng tất cả những cái lưỡi và tất cả những nụ hôn có lúc nào đó sẽ là của tôi đều sẽ đem đến cảm giác như vậy. Và tôi cũng nghĩ rằng dù chưa từng hôn ai cho tới ngày đó trong đời mình, song về đại thể, tôi đã không để lỡ mất điều gì.

Tzlil nói, “Tôi không phải dân đồng tính.”

Và tôi bật cười. “Nhưng tên cậu nghe lại sặc mùi đồng tính.”

Và về cơ bản tất cả là vậy.

Tám năm sau, tôi tình cờ gặp anh ta tại một quán hummus (2) nào đó, và khi tôi gọi anh ta “Tzlil”, anh ta liền nói không còn dùng tên đó nữa, và anh ta đã tới Bộ Nội vụ để đổi tên thành Tzahi.

“Tôi hy vọng chuyện đó không phải vì tôi.”

Michael, người ngồi cạnh tôi, đã thôi lắng nghe từ lâu. Thoạt đầu, tôi nghĩ anh ta bị tổn thương vì cơn bối rối lúc tôi đến ngồi cạnh anh ta. Sau đó, tôi bắt đầu ngờ rằng anh ta thực sự đồng tính, rằng tôi đã sỉ nhục anh ta với câu chuyện của mình, như thể tôi đã nói hôn những gã đàn ông là chuyện thật bẩn thỉu. Nhưng khi nhìn vào mắt anh ta, tôi chẳng tìm thấy sự sỉ nhục hay lo lắng nào – chỉ một mớ điểm khách hàng bay thường xuyên được tích lại để nâng cấp, hướng tới cà phê chất lượng cao hơn và đủ chỗ duỗi chân để một người trưởng thành thực sự thấy thư thái.

Khi nhìn thấy điều đó, tôi cảm thấy tội lỗi.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy điều đó trong mắt ai đó tôi nói chuyện cùng, và ý tôi không phải là chuyện chỗ để chân. Tôi đang nói tới chuyện không-lắng-nghe – khi thấy một người đang nghĩ về chuyện gì đó hoàn toàn khác. Tôi luôn cảm thấy tội lỗi. Vợ tôi nói tôi không cần phải cảm thấy có lỗi, nhất là khi những gì tôi nói là một lời kêu gọi giúp đỡ quá rõ ràng. Vợ tôi nói những từ cụ thể phát ra từ miệng tôi không hề quan trọng, vì thứ tôi thực sự nói vào bất cứ khoảnh khắc nào chỉ đơn giản là “Giúp tôi!” Vợ tôi nói hãy nghĩ về điều đó. Anh ở đó gọi lớn “Giúp tôi!”, ấy vậy mà bọn họ lại đang nghĩ tới một điều khác. Nếu ai đó đáng phải cảm thấy có lỗi, thì đó phải là họ, không phải anh.

Lưỡi của vợ tôi rất nhẵn và dễ chịu. Lưỡi của cô ấy là nơi tốt nhất để tồn tại trên cả thế gian rộng lớn này. Giá như nó rộng hơn và dài hơn một chút, tôi chắc đã chuyển hẳn vào trong đó. Tôi hẳn đã cuộn mình lăn vào cái lưỡi đó – tôi sẽ là chú cua trong món Cuốn California của vợ tôi, con lươn trong món lươn nấu lê của cô ấy. Tôi muốn nói với bạn, khi nghĩ về cái lưỡi nơi tôi đặt nụ hôn đầu tiên của mình rồi sau đó nhìn vào cái lưỡi về sau này, sẽ chẳng bất công khi nói tôi đã thực sự làm được điều gì đó cho cuộc đời mình. Rằng tôi đã thành công trong phiên bản nâng cấp nho nhỏ của chính mình.

Thành thật mà nói, tôi chưa từng một lần bay hạng thương gia. Nhưng nếu sự khác biệt giữa nó và hạng phổ thông là điều gì đó giống sự khác biệt giữa cái lưỡi của vợ tôi và cái lưỡi trong mồm Tzahi – Tzlil Drucker, tôi chắc sẽ sẵn sàng dành cả tuần sống trong căn lều lễ lạnh lẽo ướt át nhất trên thế giới với ông chú cứng nhắc chán ngắt nhất trên đời để đổi lấy cơ hội có được sự nâng cấp đó.

Trên loa họ thông báo là chúng tôi sẽ hạ cánh sau ít phút nữa. Tôi tiếp tục nói. Michael tiếp tục không nghe. Trái đất tiếp tục quay quanh trục của nó. Chỉ thêm bốn ngày nữa thôi, em yêu. Bốn ngày nữa và anh sẽ trở lại với em. Bốn ngày nữa, và thêm lần nữa từ trong tim mình, tôi lại muốn im lặng.